Chương 17: Đêm tân hôn hài hước.
Cuộc chơi diển ra với không khí vui vẻ và đầy hào hứng,nhưng không có cuộc chơi nào mà tồn tại mãi mãi.Rồi sẽ cũng đến lúc tàn.Bấy giờ những cặp vợ chồng mới phần ai quay về phòng người nấy.Chỉ riêng Gia Ngân thì vẫn còn cười trong hạnh phúc,lần đầu tiên cô cười sảng khoái đến như vậy,không ngượng ngùng cũng không hề gượng ép.
Vĩnh Trung nhìn cô cười mà cũng cảm thấy vui lây.Ánh mắt của anh lại hướng ra bầu trời biển đêm,nó cho anh cảm giác thật yên bình và thanh thản.Nhưng anh đâu có hay biết,cô cười còn một ý đồ khác.!!!!
Về tới phòng,cô vội vàng tắm rửa,rồi khoác lên mình một chiếc áo ngủ mỏng đến sát người.Cô nhìn về phía anh,còn lúc đó Vĩnh Trung đang nói chuyện với một người bạn.
_Cám ơn đã gọi điện,chúng tôi đang đi hưởng tuần trăng mật,không phiền gì đâu.
_Anh..............Ơi......Cô chỉ tay vào người anh rồi nói một hơi dài.
Anh liếc mắt lại nhìn cô đến hai lần,suýt nữa là rớt cái điện thoại xuống đất.
_Vĩnh trung không thể tin được,cô quá đẹp và còn quyến rũ nữa.
Anh nhìn đi nơi khác,để không cho cô thấy sự ngại ngùng,bối rối của mình.
_Anh đi tắm đi,em tắm rồi đó.Cô vừa nói,vừa bức nút áo anh ra.
_Ừ...Ừm.
Anh bổi rối không biết nói gì,đành bước vào phòng tắm.Lúc đó,anh không nghĩ rằng mình đã bị cô chơi.
_Cô vui sướng,lần này cô mới cười thỏa thích.Cô cởi áo ngủ ra,mặc lại cho mình cái váy kín đáo hơn.Rồi cô đem cái gối anh ra ngoài ghế,vội vàng chạy lên giường đắp chăn ngủ.
Anh từ phòng tắm bước ra đã thấy cô ngủ rồi,liếc mắt nhìn bên kia ghế có cái gối.Lúc này anh mới hiểu.
_Vĩnh Trung nhìn cô mỉm cười-Cô thích chơi chứ gì,được rồi tôi chơi tới cùng.
Cô híp mắt hờ ngủ,để xem anh làm gì.Thì cô thấy anh cuốn quanh cái khăn trắng quanh phần dưới
_Đừng nói anh ta nghĩ là thiệt nha,cô thẹn đỏ cả mặt.
Nhưng càng nhìn thì thấy anh càng hấp dẫn.Thân hình đo to với nước da trắng vàng,mặc dù không phải là body.Cô tặc lưỡi.Còn cái bụng thì hơi mỡ một tí,và cũng không phải là bụng sáu múi,cô lắc đầu.Nhưng Gia Ngân phải công nhận một điều là anh mặc vest rất phong độ.Cô suy nghĩ trong đầu mà không biết anh đã tới bên kia giường.
Sao anh ta không qua kia ngũ,chết rồi anh ta mặt dày hơn mình tưởng.Anh vừa ngồi xuống giường thì cô bật dậy.
_Sao anh không ra ghế salon nằm,vẻ mặt tức tối quát to.
_Anh bật cười-Tôi là chồng cô,tôi có quyền nằm ở đây.
Anh nói xong lột cái khăn trắng quanh thân mình.
_Á.......................-Cô ré rồi lấy hai tay che khuôn mặt mình.
_Anh cười thành tiếng,cô ré gì vậy tôi mặc quần đùi mà.
_Tại sao anh lại mặc quần đùi cơ chứ-Cô vẫn che mặt,nhưng nói giọng ồm ồm do lấy tay che đậy.
_Chẳng lẽ đêm tân hôn lại đi mặc đồ ngũ-Anh vừa cười vừa nói.
_Cô hất tay ra....Rồi tức tối quấn chăn quanh người,không để anh đắp chung.
Anh mới tắm xong,người cởi trần,gặp gió biển thổi vào phòng.
_Đưa cái chăn đây-Vĩnh Trung lên tiếng.
_Không,trừ khi anh ra ngoài ghế nằm thì tôi đưa cho.
_Rôi lấy gì cô dùng.
_Tôi không cần,miễn sao anh ra đó nằm ngũ-Cô vẫn chùm chăn quanh đầu mà nói.
_Thôi thế cũng được,nhưng gió biển thổi vào lạnh lắm đấy-Anh buồn cười nhưng phải cắn răng nhịn.
Anh lấy khăn đi ra,để cô nằm co ro một mình.
_Trời ơi,sao lạnh quá vậy nè
Cô lạnh run người nhưng ngày hôm nay quá mệt,nên chìm vào giấc ngủ một cách ngon lành bất chấp trời lạnh.
Vĩnh Trung ăn mặc đồ đàng hoàng vào,thì thấy cô đã ngủ rồi,anh cẩn thận lấy chăn đắp cho cô rồi bước ra ngoài.Anh đi xem hoạt động làm việc của nơi này,thì lúc xong việc cũng gần sắp sáng rồi.Anh lắng nghe tiếng đàn êm dịu đang du dương phát ra ở đâu.
_Thì ra là một ông già đang chơi một bản nhạc tình.....Anh ngồi xuống lắng nghe những âm điệu của nó thì phút chốc quá khứ chợt ùa về.
Hồi ấy anh thường tỉnh giấc lúc nữa đêm,ảo tưởng cô đơn lại vọng về.
Nếu mở cửa sổ ra,sẽ thấy được đại dương.Thời khắc đã lãng quên,nay nó lại tồn tạị.Cô ấy đã chon lựa chia ly,cũng chọn tình yêu ngang trái.Kể từ ngày hôm đó tôi nhận ra bản thân mình như một phần đã chết,không có một tương lai.Như đại dương không ánh sáng,đau đớn phủ quanh người.Mùa hè qua đi không trở lại.Như dấu chân trên cát bị chôn vùi bởi thời gian,tiêc nuối cô ra đi tìm hạnh phúc khác.
Trước kia vẫn không hiểu,tình yêu có thể thay đổi,mệt mỏi khiến tôi không dám tìm đến tình yêu.Vậy mà bây giờ tôi đã có vợ.Một người vợ hợp đồng.
Tình cảm như đóng tro tàn,đắm mình trong mùa thu năm ấy,hoài niệm lại kí ức xưa.
Cuộc chơi diển ra với không khí vui vẻ và đầy hào hứng,nhưng không có cuộc chơi nào mà tồn tại mãi mãi.Rồi sẽ cũng đến lúc tàn.Bấy giờ những cặp vợ chồng mới phần ai quay về phòng người nấy.Chỉ riêng Gia Ngân thì vẫn còn cười trong hạnh phúc,lần đầu tiên cô cười sảng khoái đến như vậy,không ngượng ngùng cũng không hề gượng ép.
Vĩnh Trung nhìn cô cười mà cũng cảm thấy vui lây.Ánh mắt của anh lại hướng ra bầu trời biển đêm,nó cho anh cảm giác thật yên bình và thanh thản.Nhưng anh đâu có hay biết,cô cười còn một ý đồ khác.!!!!
Về tới phòng,cô vội vàng tắm rửa,rồi khoác lên mình một chiếc áo ngủ mỏng đến sát người.Cô nhìn về phía anh,còn lúc đó Vĩnh Trung đang nói chuyện với một người bạn.
_Cám ơn đã gọi điện,chúng tôi đang đi hưởng tuần trăng mật,không phiền gì đâu.
_Anh..............Ơi......Cô chỉ tay vào người anh rồi nói một hơi dài.
Anh liếc mắt lại nhìn cô đến hai lần,suýt nữa là rớt cái điện thoại xuống đất.
_Vĩnh trung không thể tin được,cô quá đẹp và còn quyến rũ nữa.
Anh nhìn đi nơi khác,để không cho cô thấy sự ngại ngùng,bối rối của mình.
_Anh đi tắm đi,em tắm rồi đó.Cô vừa nói,vừa bức nút áo anh ra.
_Ừ...Ừm.
Anh bổi rối không biết nói gì,đành bước vào phòng tắm.Lúc đó,anh không nghĩ rằng mình đã bị cô chơi.
_Cô vui sướng,lần này cô mới cười thỏa thích.Cô cởi áo ngủ ra,mặc lại cho mình cái váy kín đáo hơn.Rồi cô đem cái gối anh ra ngoài ghế,vội vàng chạy lên giường đắp chăn ngủ.
Anh từ phòng tắm bước ra đã thấy cô ngủ rồi,liếc mắt nhìn bên kia ghế có cái gối.Lúc này anh mới hiểu.
_Vĩnh Trung nhìn cô mỉm cười-Cô thích chơi chứ gì,được rồi tôi chơi tới cùng.
Cô híp mắt hờ ngủ,để xem anh làm gì.Thì cô thấy anh cuốn quanh cái khăn trắng quanh phần dưới
_Đừng nói anh ta nghĩ là thiệt nha,cô thẹn đỏ cả mặt.
Nhưng càng nhìn thì thấy anh càng hấp dẫn.Thân hình đo to với nước da trắng vàng,mặc dù không phải là body.Cô tặc lưỡi.Còn cái bụng thì hơi mỡ một tí,và cũng không phải là bụng sáu múi,cô lắc đầu.Nhưng Gia Ngân phải công nhận một điều là anh mặc vest rất phong độ.Cô suy nghĩ trong đầu mà không biết anh đã tới bên kia giường.
Sao anh ta không qua kia ngũ,chết rồi anh ta mặt dày hơn mình tưởng.Anh vừa ngồi xuống giường thì cô bật dậy.
_Sao anh không ra ghế salon nằm,vẻ mặt tức tối quát to.
_Anh bật cười-Tôi là chồng cô,tôi có quyền nằm ở đây.
Anh nói xong lột cái khăn trắng quanh thân mình.
_Á.......................-Cô ré rồi lấy hai tay che khuôn mặt mình.
_Anh cười thành tiếng,cô ré gì vậy tôi mặc quần đùi mà.
_Tại sao anh lại mặc quần đùi cơ chứ-Cô vẫn che mặt,nhưng nói giọng ồm ồm do lấy tay che đậy.
_Chẳng lẽ đêm tân hôn lại đi mặc đồ ngũ-Anh vừa cười vừa nói.
_Cô hất tay ra....Rồi tức tối quấn chăn quanh người,không để anh đắp chung.
Anh mới tắm xong,người cởi trần,gặp gió biển thổi vào phòng.
_Đưa cái chăn đây-Vĩnh Trung lên tiếng.
_Không,trừ khi anh ra ngoài ghế nằm thì tôi đưa cho.
_Rôi lấy gì cô dùng.
_Tôi không cần,miễn sao anh ra đó nằm ngũ-Cô vẫn chùm chăn quanh đầu mà nói.
_Thôi thế cũng được,nhưng gió biển thổi vào lạnh lắm đấy-Anh buồn cười nhưng phải cắn răng nhịn.
Anh lấy khăn đi ra,để cô nằm co ro một mình.
_Trời ơi,sao lạnh quá vậy nè
Cô lạnh run người nhưng ngày hôm nay quá mệt,nên chìm vào giấc ngủ một cách ngon lành bất chấp trời lạnh.
Vĩnh Trung ăn mặc đồ đàng hoàng vào,thì thấy cô đã ngủ rồi,anh cẩn thận lấy chăn đắp cho cô rồi bước ra ngoài.Anh đi xem hoạt động làm việc của nơi này,thì lúc xong việc cũng gần sắp sáng rồi.Anh lắng nghe tiếng đàn êm dịu đang du dương phát ra ở đâu.
_Thì ra là một ông già đang chơi một bản nhạc tình.....Anh ngồi xuống lắng nghe những âm điệu của nó thì phút chốc quá khứ chợt ùa về.
Hồi ấy anh thường tỉnh giấc lúc nữa đêm,ảo tưởng cô đơn lại vọng về.
Nếu mở cửa sổ ra,sẽ thấy được đại dương.Thời khắc đã lãng quên,nay nó lại tồn tạị.Cô ấy đã chon lựa chia ly,cũng chọn tình yêu ngang trái.Kể từ ngày hôm đó tôi nhận ra bản thân mình như một phần đã chết,không có một tương lai.Như đại dương không ánh sáng,đau đớn phủ quanh người.Mùa hè qua đi không trở lại.Như dấu chân trên cát bị chôn vùi bởi thời gian,tiêc nuối cô ra đi tìm hạnh phúc khác.
Trước kia vẫn không hiểu,tình yêu có thể thay đổi,mệt mỏi khiến tôi không dám tìm đến tình yêu.Vậy mà bây giờ tôi đã có vợ.Một người vợ hợp đồng.
Tình cảm như đóng tro tàn,đắm mình trong mùa thu năm ấy,hoài niệm lại kí ức xưa.
/35
|