*Bíp* tiếng kèn phát ra từ xe ô tô làm cho người của Triệu Vy Vân hốt hoảng, toàn thân giật nảy.
Cánh cửa ô tô hạ xuống kèm theo một giọng nói hết sức khó chịu:
“Đứng ngây người ra đấy làm gì? Có muốn đi bộ về không?”
Triệu Vy Vân lập tức ngồi vào bên trong xe. Cô ngồi kề bên Vũ Thần. Nghe hơi thở của anh ta thôi cũng đủ biết đang giận đến mức nào
Cả hai im lặng không nói lời nào. Triệu Vy Vân cũng tính sẽ im lặng cho qua chuyện, đợi đến khi nào Vũ Thần nguôi giận thì cô sẽ đích thân xin lỗi sau.
“Không có gì muốn nói sao?” Vũ Thần uy nghiêm cất giọng, anh tuy rất tức nhưng vẫn giữ bình tĩnh.
Triệu Vy Vân biết cô đánh hai bạn học kia trước là sai nhưng ai bảo bọn chúng kiếm chuyện trước đánh như vậy cũng đáng.
“Xin lỗi! Làm phiền anh rồi!”
“Anh không muốn nghe mấy lời xin lỗi vô nghĩa này. Anh muốn nghe lý do?”
Triệu Vy Vân im bặt. Chẳng lẽ cô phải nói rằng vì bọn chúng chê cười cô là người con gái dơ bẩn đi làm nghề trái đạo đức cho Vũ Thần nghe ư? Như vậy chẳng khác nào tạt nước vào mặt mình.
Bọn chúng nói đúng nhưng cứ nghĩ xem ngày nào đi học Triệu Vy Vân cũng bị chúng kiếm chuyện chọc phá thì có tức không chứ?
“Không có gì? Chỉ là bất đồng quan điểm một xíu thôi.”
Vũ Thần gằn giọng:
“Bất đồng quan điểm mà đánh nhau đến mức như vậy sao?”
Cô cúi gằm mặt xuống, hai mắt rưng rưng như sắp khóc.
“Xin lỗi, lần sau tôi sẽ không làm phiền anh nữa.”
“Còn có lần sau?”
Vũ Thần thở dài, anh mặc kệ. Xem như anh có lòng quan tâm, giúp đỡ mà cô lại không muốn nói rõ vấn đề thì thôi vậy.
“Anh Lý, về biệt thự!”
“Vâng!”
Chiếc xe bắt đầu di chuyển theo hướng về căn biệt thự ở ngoài ngoại ô. Suốt quãng đường đi cả Triệu Vy Vân và Vũ Thần hầu như không mất nửa chữ.
Không gian yên tĩnh như thế này cũng làm cho tài xế lái xe không khỏi sợ hãi.
Vừa về đến nhà, Vũ Thần liền bỏ lên phòng làm việc.
Còn Triệu Vy Vân thì lên phòng tắm rửa. Cô gỡ mái tóc rối tung của mình ra nhẹ nhàng đứng dưới vòi sen làm đẫm ướt cơ thể.
Tiếng nước xì xầm vang lên cùng hơi nóng tỏa ra thật sảng khoái làm sao.
Sau khi tắm rửa xong, Triệu Vy Vân định bụng sẽ ôn bài một chút. Ngày mai, cô có một bài kiểm tra giữa kỳ, môn này rất khó nên cô phải chuẩn bị thật kỹ càng.
Vừa mới bước ra khỏi nhà tắm, Triệu Vy Vân đang dùng khăn khô lau đi mái tóc ướt át của mình thì không biết Vũ Thần từ đâu xuất hiện đã đứng sừng sững giữa phòng.
Anh nhìn cô bằng một ánh mắt căm phẫn.
Triệu Vy Vân bắt đầu sợ hãi, cô không biết Vũ Thần đang tính làm gì.
Chẳng lẽ chỉ vì chút chuyện vặt mà anh lại hung dữ đến vậy sao?
Vũ Thần lao vào người của Triệu Vy Vân như một cơn gió, anh nhấc người cô đu trên thân người chắc nịch của mình.
Môi chạm môi, hành động của Vũ Thần rất dứt khoát, anh ngậm lấy môi cô vào trong khoang miệng cắn, mút kịch liệt.
“Em dám vì chuyện này mà trốn tránh tôi. Tôi sẽ hành hạ em cho em biết mùi lợi hại là như thế nào?”
Chiếc khăn tắm bỗng nhiên rơi xuống đất, mái tóc ướt nhẹo xõa xuống vai nhỏ từng giọt thấm ướt cả bộ đồ ngủ bằng vải lụa.
Triệu Vy Vân siết chặt hai chân vào thân trụ chắc khoẻ, cô choàng tay ôm lấy cổ của Vũ Thần thật chặt.
Mùi cháo toả ra nồng nặc bao phủ một căn phòng rộng lớn. Triệu Vy Vân hôn sâu hơn, nói gì thì nói chứ mỗi khi hôn Vũ Thần, cô rất thích bởi vì anh rất chiều cô, luôn nhường nhịn cô và để cho cô thỏa mãn trước mới đến lượt anh.
Lưỡi quấn chặt vào nhau, Triệu Vy Vân mớt mát mút lấy cánh môi dưới, cô mùi mẫn mở mắt ti hí nhìn Vũ Thần. Anh đang tận hưởng, vẻ mặt mãn nguyện chứ không phải gương mặt đáng sợ như lúc chiều.
Thì ra chỉ cần dùng hành động ngoan ngọt thì sẽ dễ dàng thu phục người đàn ông này.
Vũ Thần nhấc người Triệu Vy Vân lên cao, anh đưa tay luồn vào bên trong váy ngủ mạnh bạo bóp lấy quả đào chín mọng.
Triệu Vy Vân đá lưỡi bỏ chạy, cô ngoạm lấy mang tai của anh cắn, mút chặt khừ. Hơi thở nóng hổi phả vào mang tai kèm thêm tiếng gọi đầy sự khiêu gợi:
“Bố… bố nuôi!”
Lần này Vũ Thần không đứng im nữa, anh giành lấy thế chủ động. Mở rộng môi đớp lấy môi của Triệu Vy Vân mút chặt.
*Chụt, chụt*
Cơ miệng của Triệu Vy Vân không thể giành lấy con cá nằm giữa khe đá. Cô bất động chỉ có thể để môi he hé cho anh mút lấy.
“Ưm~”
Tiếng nấu cháo lưỡi vang lên giòn tan tác. Vũ Thần như được giải phóng một ít năng lượng dư thừa ra ngoài. Anh cắn lấy môi cô trừng phạt.
Triệu Vy Vân đau quá kêu lên, cô đẩy người Vũ Thần ra xa.
“Ưm… đau…”
“Biết đau như vậy thì lần sau còn dám nói dối anh không?”
Triệu Vy Vân không trả lời, cô muốn hôn tiếp, miệng muốn chớp lấy môi của người đàn ông này.
“Ưm….”
“Không cho!”
“Bố… đừng mà!”
“Không! Trừ khi em hứa không được nói dối nữa.”
“Em hứa mà! Hứa!”
Vũ Thần bao phủ môi của mình lên môi của Triệu Vy Vân, anh đá lưỡi vào bên trong khoang miệng mặc sức cho Triệu Vy Vân có cắn mút như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ để cho cô toại nguyện.
Vũ Thần vác người Triệu Vy Vân đi đến giường ngủ, anh đặt nhẹ người cô xuống giường, tay mon men tháo thắt lưng ra ngoài.
Chiếc đầm ngủ tung ra để lộ hoa viên trắng trẻo bên trong ra ngoài. Vũ Thần gục đầu vào trong bả vai xương xóc của cô, anh cắn mút để tạo hình vài trái dâu tây nhỏ.
“Ưm~”
“Nhìn xem, đây là hình phạt cho em đấy!”
Triệu Vy Vân thở phào, cô choàng tay kéo người của Vũ Thần xuống gần hơn nữa. Đấy không phải là những gì cô muốn.
“Chỗ này hơi khó chịu, anh có thể mát - xa giúp em không?”
Vũ Thần nhìn vào đồi núi trập trùng, anh nuốt nước bọt, ánh mắt táo bạo nhìn cô.
“Anh không muốn làm em đau đâu.”
“Còn em thì rất thích anh làm em đau đấy! Tới đi, bố nuôi!”
Ngớt câu, Vũ Thần lao đến như vũ bão, anh ngậm lấy đỉnh đồi cắn mút kịch liệt, tay xoa nắn nhào bột điên cuồng.
Cả người Triệu Vy Vân đau đến quằn quại, mái tóc của anh châm vào người cô thật dễ chịu, cộng thêm hơi nước ướt át man mát càng làm cho cô khoái.
“Ưm~”
Triệu Vy Vân đưa tay mở cúc áo trên người Vũ Thần ra, cô cởi chiếc áo sơ mi chật ém ra khỏi người anh, làn da bánh mật lộ ra càng thêm phần kích thích.
Bàn tay của cô vuốt ve thân thể cường tráng, cô cào cấu trên người Vũ Thần nhiều vết xước dài ngòng.
Cánh cửa ô tô hạ xuống kèm theo một giọng nói hết sức khó chịu:
“Đứng ngây người ra đấy làm gì? Có muốn đi bộ về không?”
Triệu Vy Vân lập tức ngồi vào bên trong xe. Cô ngồi kề bên Vũ Thần. Nghe hơi thở của anh ta thôi cũng đủ biết đang giận đến mức nào
Cả hai im lặng không nói lời nào. Triệu Vy Vân cũng tính sẽ im lặng cho qua chuyện, đợi đến khi nào Vũ Thần nguôi giận thì cô sẽ đích thân xin lỗi sau.
“Không có gì muốn nói sao?” Vũ Thần uy nghiêm cất giọng, anh tuy rất tức nhưng vẫn giữ bình tĩnh.
Triệu Vy Vân biết cô đánh hai bạn học kia trước là sai nhưng ai bảo bọn chúng kiếm chuyện trước đánh như vậy cũng đáng.
“Xin lỗi! Làm phiền anh rồi!”
“Anh không muốn nghe mấy lời xin lỗi vô nghĩa này. Anh muốn nghe lý do?”
Triệu Vy Vân im bặt. Chẳng lẽ cô phải nói rằng vì bọn chúng chê cười cô là người con gái dơ bẩn đi làm nghề trái đạo đức cho Vũ Thần nghe ư? Như vậy chẳng khác nào tạt nước vào mặt mình.
Bọn chúng nói đúng nhưng cứ nghĩ xem ngày nào đi học Triệu Vy Vân cũng bị chúng kiếm chuyện chọc phá thì có tức không chứ?
“Không có gì? Chỉ là bất đồng quan điểm một xíu thôi.”
Vũ Thần gằn giọng:
“Bất đồng quan điểm mà đánh nhau đến mức như vậy sao?”
Cô cúi gằm mặt xuống, hai mắt rưng rưng như sắp khóc.
“Xin lỗi, lần sau tôi sẽ không làm phiền anh nữa.”
“Còn có lần sau?”
Vũ Thần thở dài, anh mặc kệ. Xem như anh có lòng quan tâm, giúp đỡ mà cô lại không muốn nói rõ vấn đề thì thôi vậy.
“Anh Lý, về biệt thự!”
“Vâng!”
Chiếc xe bắt đầu di chuyển theo hướng về căn biệt thự ở ngoài ngoại ô. Suốt quãng đường đi cả Triệu Vy Vân và Vũ Thần hầu như không mất nửa chữ.
Không gian yên tĩnh như thế này cũng làm cho tài xế lái xe không khỏi sợ hãi.
Vừa về đến nhà, Vũ Thần liền bỏ lên phòng làm việc.
Còn Triệu Vy Vân thì lên phòng tắm rửa. Cô gỡ mái tóc rối tung của mình ra nhẹ nhàng đứng dưới vòi sen làm đẫm ướt cơ thể.
Tiếng nước xì xầm vang lên cùng hơi nóng tỏa ra thật sảng khoái làm sao.
Sau khi tắm rửa xong, Triệu Vy Vân định bụng sẽ ôn bài một chút. Ngày mai, cô có một bài kiểm tra giữa kỳ, môn này rất khó nên cô phải chuẩn bị thật kỹ càng.
Vừa mới bước ra khỏi nhà tắm, Triệu Vy Vân đang dùng khăn khô lau đi mái tóc ướt át của mình thì không biết Vũ Thần từ đâu xuất hiện đã đứng sừng sững giữa phòng.
Anh nhìn cô bằng một ánh mắt căm phẫn.
Triệu Vy Vân bắt đầu sợ hãi, cô không biết Vũ Thần đang tính làm gì.
Chẳng lẽ chỉ vì chút chuyện vặt mà anh lại hung dữ đến vậy sao?
Vũ Thần lao vào người của Triệu Vy Vân như một cơn gió, anh nhấc người cô đu trên thân người chắc nịch của mình.
Môi chạm môi, hành động của Vũ Thần rất dứt khoát, anh ngậm lấy môi cô vào trong khoang miệng cắn, mút kịch liệt.
“Em dám vì chuyện này mà trốn tránh tôi. Tôi sẽ hành hạ em cho em biết mùi lợi hại là như thế nào?”
Chiếc khăn tắm bỗng nhiên rơi xuống đất, mái tóc ướt nhẹo xõa xuống vai nhỏ từng giọt thấm ướt cả bộ đồ ngủ bằng vải lụa.
Triệu Vy Vân siết chặt hai chân vào thân trụ chắc khoẻ, cô choàng tay ôm lấy cổ của Vũ Thần thật chặt.
Mùi cháo toả ra nồng nặc bao phủ một căn phòng rộng lớn. Triệu Vy Vân hôn sâu hơn, nói gì thì nói chứ mỗi khi hôn Vũ Thần, cô rất thích bởi vì anh rất chiều cô, luôn nhường nhịn cô và để cho cô thỏa mãn trước mới đến lượt anh.
Lưỡi quấn chặt vào nhau, Triệu Vy Vân mớt mát mút lấy cánh môi dưới, cô mùi mẫn mở mắt ti hí nhìn Vũ Thần. Anh đang tận hưởng, vẻ mặt mãn nguyện chứ không phải gương mặt đáng sợ như lúc chiều.
Thì ra chỉ cần dùng hành động ngoan ngọt thì sẽ dễ dàng thu phục người đàn ông này.
Vũ Thần nhấc người Triệu Vy Vân lên cao, anh đưa tay luồn vào bên trong váy ngủ mạnh bạo bóp lấy quả đào chín mọng.
Triệu Vy Vân đá lưỡi bỏ chạy, cô ngoạm lấy mang tai của anh cắn, mút chặt khừ. Hơi thở nóng hổi phả vào mang tai kèm thêm tiếng gọi đầy sự khiêu gợi:
“Bố… bố nuôi!”
Lần này Vũ Thần không đứng im nữa, anh giành lấy thế chủ động. Mở rộng môi đớp lấy môi của Triệu Vy Vân mút chặt.
*Chụt, chụt*
Cơ miệng của Triệu Vy Vân không thể giành lấy con cá nằm giữa khe đá. Cô bất động chỉ có thể để môi he hé cho anh mút lấy.
“Ưm~”
Tiếng nấu cháo lưỡi vang lên giòn tan tác. Vũ Thần như được giải phóng một ít năng lượng dư thừa ra ngoài. Anh cắn lấy môi cô trừng phạt.
Triệu Vy Vân đau quá kêu lên, cô đẩy người Vũ Thần ra xa.
“Ưm… đau…”
“Biết đau như vậy thì lần sau còn dám nói dối anh không?”
Triệu Vy Vân không trả lời, cô muốn hôn tiếp, miệng muốn chớp lấy môi của người đàn ông này.
“Ưm….”
“Không cho!”
“Bố… đừng mà!”
“Không! Trừ khi em hứa không được nói dối nữa.”
“Em hứa mà! Hứa!”
Vũ Thần bao phủ môi của mình lên môi của Triệu Vy Vân, anh đá lưỡi vào bên trong khoang miệng mặc sức cho Triệu Vy Vân có cắn mút như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ để cho cô toại nguyện.
Vũ Thần vác người Triệu Vy Vân đi đến giường ngủ, anh đặt nhẹ người cô xuống giường, tay mon men tháo thắt lưng ra ngoài.
Chiếc đầm ngủ tung ra để lộ hoa viên trắng trẻo bên trong ra ngoài. Vũ Thần gục đầu vào trong bả vai xương xóc của cô, anh cắn mút để tạo hình vài trái dâu tây nhỏ.
“Ưm~”
“Nhìn xem, đây là hình phạt cho em đấy!”
Triệu Vy Vân thở phào, cô choàng tay kéo người của Vũ Thần xuống gần hơn nữa. Đấy không phải là những gì cô muốn.
“Chỗ này hơi khó chịu, anh có thể mát - xa giúp em không?”
Vũ Thần nhìn vào đồi núi trập trùng, anh nuốt nước bọt, ánh mắt táo bạo nhìn cô.
“Anh không muốn làm em đau đâu.”
“Còn em thì rất thích anh làm em đau đấy! Tới đi, bố nuôi!”
Ngớt câu, Vũ Thần lao đến như vũ bão, anh ngậm lấy đỉnh đồi cắn mút kịch liệt, tay xoa nắn nhào bột điên cuồng.
Cả người Triệu Vy Vân đau đến quằn quại, mái tóc của anh châm vào người cô thật dễ chịu, cộng thêm hơi nước ướt át man mát càng làm cho cô khoái.
“Ưm~”
Triệu Vy Vân đưa tay mở cúc áo trên người Vũ Thần ra, cô cởi chiếc áo sơ mi chật ém ra khỏi người anh, làn da bánh mật lộ ra càng thêm phần kích thích.
Bàn tay của cô vuốt ve thân thể cường tráng, cô cào cấu trên người Vũ Thần nhiều vết xước dài ngòng.
/90
|