*Ting*“Thưa giám đốc! Ở công ty có chuyện rồi!”
Vũ Thần đọc tin nhắn từ Tuấn Hiền gửi đến. Anh tắt vội màn hình điện thoại chỉ sợ Triệu Vy Vân nhìn thấy sẽ không hay.
Vũ Thần đặt người Triệu Vy Vân xuống giường. Anh nhẹ nhàng kéo chăn phủ kín người cô, rón rén đặt lên trán cô một nụ hôn rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.
Chỉ là cả hai vừa mới ở bên cạnh nhau đưa đầy 1 giờ đồng hồ mà bây giờ lại phải xa nhau.
Nhìn thấy cô ngủ ngon lành như vậy Vũ Thần cảm thấy yên tâm được phần nào.
30 phút sau
Vũ Thần tức tốc di chuyển đến công ty. Anh đi thẳng một một mạch lên phòng làm việc, ở bên dưới toàn thể nhân viên hoảng loạn bàn tán xầm xì.
Nhìn thấy Vũ Thần xuất hiện Tuấn Hiên mừng rỡ chạy đến gần.
“Giám đốc, cô Mỹ Kỳ đang ở trên phòng làm việc của anh.”
Vũ Thần gắt lên:
“Hết tất cả bảo vệ ở công ty này không trừng trị cô ta nổi sao?”
Ả Mỹ Kỳ vì không nhận được trợ cấp từ Vũ Thần nên nổi điên tìm đến công ty của anh làm loạn. Không có tiền từ Vũ Thần, cô ta không thể sống nổi ở cái xứ Sài Thành đắt đỏ.
Mặc dù biết bản thân mình hành xử như thế này sẽ khiến cho Vũ Thần có thể sẽ giết cô ta nhưng thà đánh liều vẫn hơn là không nhận được tiền từ anh.
Vừa mới đặt chân lên phòng làm việc của mình, nhìn mọi thứ đổ bể trên sàn nhà, giấy tờ bay tứ tung.... Vũ Thần đã kiềm chế cơn nóng giận nhưng có vẻ lần này nhất định phải cho ả phụ nữ kia một bài học nhớ đời.
“Anh không được đến gần tôi!” Mỹ Kỳ đứng ở khung cửa sổ hét lên. Ở đây đang là tầng 81 chỉ cần một chút sai sót thì hậu quả sẽ khó lường.
Vũ Thần thừa biết tính cách của Mỹ Kỳ. Ả ta chỉ đang hù dọa chứ thật ra chẳng có cái gan làm lớn chuyện.
“Cứ thoải mái đi, tôi sẽ xem như hôm nay là ngày cuối cùng mà cô làm phiền tôi.”
Vũ Thần càng nói càng đến gần phía cửa sổ. Anh đút tay vào túi quần chễm chệ bước đi. Hành động như vậy chẳng khác nào đang cố thách thức Mỹ Kỳ.
“Anh dừng lại, đừng tới gần tôi!” Trong lúc hoảng loạn Mỹ Kỳ không tỉnh táo
mà hét lên.
“Tôi cứ thích tới gần cô đó thì sao? Sao? Không dám nhảy à? Có cần tôi giúp không?”
“Anh... anh... khốn nạn...
“Tôi khốn nạn??” Vũ Thần nở một nụ cười khinh bỉ.
Nếu như anh là người khốn nạn thì mấy năm qua ả Mỹ Kỳ kia đã chẳng có một cuộc sống sung túc như thế này. Thử nghĩ xem liệu có một thằng đàn ông nào sẵn sàng chăm sóc và nuôi nấng một đứa trẻ mà không phải là con do hắn sinh ra.Nghĩ đến những ngày tháng Vũ Thần vì bị những lời mật ngọt mà đắm chìm trong ngu muội, anh thật sự đã quá ngu ngốc khi để cho người đàn bà này lại có thêm cơ hội làm tổn thương đến mình.
“Nếu như tôi là một thằng khốn nạn thì tôi sẽ không nhận nuôi đứa con của cô và thắng nhân tình trẻ tuổi kia. Cô hiểu những gì mình gây ra chứ? Nếu không vì tôi thương xót cho Hạ An thì cô nghĩ cô xứng đáng có một cuộc sống sung sướng như thế này sao?”
Mỹ Kỳ im lặng, ả cũng dần dần hiểu ra mọi chuyện. Thì ra là Vũ Thần đã biết toàn bộ sự thật, kể cả việc Hạ An không phải là con ruột của anh. Thế mà suốt mấy năm qua anh vẫn chu cấp tiền cho cô.
“Muốn sống hay muốn chết đều là quyết định của cô nhưng kể từ nay đừng đến công ty của tôi làm loạn nữa. Tôi của hiện tại không dễ tha thứ cho ai đậu.”
Nói hết câu, Vũ Thần quay mặt rời đi mà không hề tỏ ra một chút thương hại.
Vũ Thần đọc tin nhắn từ Tuấn Hiền gửi đến. Anh tắt vội màn hình điện thoại chỉ sợ Triệu Vy Vân nhìn thấy sẽ không hay.
Vũ Thần đặt người Triệu Vy Vân xuống giường. Anh nhẹ nhàng kéo chăn phủ kín người cô, rón rén đặt lên trán cô một nụ hôn rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.
Chỉ là cả hai vừa mới ở bên cạnh nhau đưa đầy 1 giờ đồng hồ mà bây giờ lại phải xa nhau.
Nhìn thấy cô ngủ ngon lành như vậy Vũ Thần cảm thấy yên tâm được phần nào.
30 phút sau
Vũ Thần tức tốc di chuyển đến công ty. Anh đi thẳng một một mạch lên phòng làm việc, ở bên dưới toàn thể nhân viên hoảng loạn bàn tán xầm xì.
Nhìn thấy Vũ Thần xuất hiện Tuấn Hiên mừng rỡ chạy đến gần.
“Giám đốc, cô Mỹ Kỳ đang ở trên phòng làm việc của anh.”
Vũ Thần gắt lên:
“Hết tất cả bảo vệ ở công ty này không trừng trị cô ta nổi sao?”
Ả Mỹ Kỳ vì không nhận được trợ cấp từ Vũ Thần nên nổi điên tìm đến công ty của anh làm loạn. Không có tiền từ Vũ Thần, cô ta không thể sống nổi ở cái xứ Sài Thành đắt đỏ.
Mặc dù biết bản thân mình hành xử như thế này sẽ khiến cho Vũ Thần có thể sẽ giết cô ta nhưng thà đánh liều vẫn hơn là không nhận được tiền từ anh.
Vừa mới đặt chân lên phòng làm việc của mình, nhìn mọi thứ đổ bể trên sàn nhà, giấy tờ bay tứ tung.... Vũ Thần đã kiềm chế cơn nóng giận nhưng có vẻ lần này nhất định phải cho ả phụ nữ kia một bài học nhớ đời.
“Anh không được đến gần tôi!” Mỹ Kỳ đứng ở khung cửa sổ hét lên. Ở đây đang là tầng 81 chỉ cần một chút sai sót thì hậu quả sẽ khó lường.
Vũ Thần thừa biết tính cách của Mỹ Kỳ. Ả ta chỉ đang hù dọa chứ thật ra chẳng có cái gan làm lớn chuyện.
“Cứ thoải mái đi, tôi sẽ xem như hôm nay là ngày cuối cùng mà cô làm phiền tôi.”
Vũ Thần càng nói càng đến gần phía cửa sổ. Anh đút tay vào túi quần chễm chệ bước đi. Hành động như vậy chẳng khác nào đang cố thách thức Mỹ Kỳ.
“Anh dừng lại, đừng tới gần tôi!” Trong lúc hoảng loạn Mỹ Kỳ không tỉnh táo
mà hét lên.
“Tôi cứ thích tới gần cô đó thì sao? Sao? Không dám nhảy à? Có cần tôi giúp không?”
“Anh... anh... khốn nạn...
“Tôi khốn nạn??” Vũ Thần nở một nụ cười khinh bỉ.
Nếu như anh là người khốn nạn thì mấy năm qua ả Mỹ Kỳ kia đã chẳng có một cuộc sống sung túc như thế này. Thử nghĩ xem liệu có một thằng đàn ông nào sẵn sàng chăm sóc và nuôi nấng một đứa trẻ mà không phải là con do hắn sinh ra.Nghĩ đến những ngày tháng Vũ Thần vì bị những lời mật ngọt mà đắm chìm trong ngu muội, anh thật sự đã quá ngu ngốc khi để cho người đàn bà này lại có thêm cơ hội làm tổn thương đến mình.
“Nếu như tôi là một thằng khốn nạn thì tôi sẽ không nhận nuôi đứa con của cô và thắng nhân tình trẻ tuổi kia. Cô hiểu những gì mình gây ra chứ? Nếu không vì tôi thương xót cho Hạ An thì cô nghĩ cô xứng đáng có một cuộc sống sung sướng như thế này sao?”
Mỹ Kỳ im lặng, ả cũng dần dần hiểu ra mọi chuyện. Thì ra là Vũ Thần đã biết toàn bộ sự thật, kể cả việc Hạ An không phải là con ruột của anh. Thế mà suốt mấy năm qua anh vẫn chu cấp tiền cho cô.
“Muốn sống hay muốn chết đều là quyết định của cô nhưng kể từ nay đừng đến công ty của tôi làm loạn nữa. Tôi của hiện tại không dễ tha thứ cho ai đậu.”
Nói hết câu, Vũ Thần quay mặt rời đi mà không hề tỏ ra một chút thương hại.
/90
|