Tuấn Hiên mang theo hồ sơ bệnh án của Triệu Vy Vân bước vào phòng bệnh. Vừa mới bước vào hắn đã trông thấy cảnh tượng nam nữ ôm chầm lấy nhau chặt khít.
"Um... hum...."
Vũ Thần không hề có biểu hiện ngại ngùng nhưng Triệu Vy Vân thì ngược lại, cô hơi bối rối mỗi khi gần gũi với Vũ Thần, càng ngại ngùng hơn khi có sự xuất hiện của người lạ.
Triệu Vy Vân đẩy nhẹ lồng ngực của Vũ Thần ra xa, cô thở nhẹ, gương mặt hơi ửng đỏ.
“Sao rồi? Hôm nay xuất viện luôn được chứ?”
“Vâng! Bác sĩ bảo vết thương không quá nặng chỉ cần dưỡng bệnh tại nhà.”
“Ưm! Cậu thu xếp đồ đạc giúp tôi ngay, tôi cần về nhà giải quyết một số việc.
Triệu Vy Vân còn chưa có ý định trở về nhà vào lúc này, cô tỏ ra rõ buồn. Nhỡ đâu về nhà lại đối diện với Mỹ Kỳ thì
Thật đáng sợ!
Chiếc xe màu đen bóng loáng hiệu Mercedes từ từ tiến thẳng vào bên trong dinh thự rồi dừng hẳn lại trước cửa chính.
Vũ Thần nhẹ nhàng bước ra khỏi xế xịn, anh mở cửa cho Triệu Vy Vân.
Đợi khoảng chừng 3 phút mà Triệu Vy Vân vẫn không hề có động thái cử động, cô lo sợ ngồi im bên trong xe như tượng.
“Có cần anh bế xuống không?”
Triệu Vy Vân nhìn Vũ Thần bằng gương mặt buồn bã, nếu như cô có thể nói rằng mình không muốn bước xuống đây thì tốt quá rồi.
Không cần nhiều lời, Vũ Thần cứ thế xông thẳng vào trong xe, nhẹ nhàng bế cô gái nhỏ vào lòng mặc cho cô hết lời than vãn.
“Bỏ em xuống! Em tự đi được! Ưm...
“Nếu không ngoan ngoãn nghe lời thì em biết hậu quả rồi đó!” Vũ Thần uy nghiêm cất giọng, ánh mắt tỏ ra rõ sự giận giữ.
“Mang hết đồ đạc của Triệu Vy Vân chuyển sang phòng tôi!”
“Vâng cậu chủ!”
Nghe tin Vũ Thần đã biết chuyện, Mỹ Kỳ rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Ban đầu ả chỉ muốn dạy dỗ đám người hầu cho biết thân phận, ai ngờ Triệu Vy Vân xen vào phá hỏng mọi chuyện đã thế chuyện này còn truyền tới tai của Vũ Thần.
Phen này Mỹ Kỳ khó lòng thoát khỏi.
Mỹ Kỳ ở bên trong phòng của Hạ An không khỏi lo lắng cứ đi qua đi lại kiếm cách đối phó.
Tiểu công chúa biết mọi chuyện không đơn giản nên mới tìm cách để xin lỗi bố trước khi bố nổi trận lôi đình.
“Mẹ à! Chúng ta xin lỗi bố đi!”
“Không được! Đây không phải lỗi của chúng ta thì xin lỗi làm gì chứ?”
“Nhưng chị Vy Vân bị thương vì...
“Không phải tại mẹ cũng không phải tại con. Tại cô ta nhiều chuyện nên xía vào, chuyện này không hề liên quan đến chúng ta.
Hạ An im lặng, gương mặt chất chứa đầy sự lo lắng.
Mỹ Kỳ bắt đầu lên kế hoạch dù gì Hạ An cũng là người mà suốt bấy nhiêu năm qua Mỹ Kỳ sử dụng để moi tiền từ Vũ Thần.
“Hạ An của mẹ! Con có thương mẹ không? Mẹ biết bố rất thương con nên con có thể vì mẹ mà.
*Âm*
Vũ Thần không nói không rằng cứ thế xông thẳng vào phòng với gương mặt hặm hực.
Không khí trở nên đáng sợ, Mỹ Kỳ giương mắt nhìn khiêu khích:
Anh cất giọng điềm tĩnh:
“Đưa Hạ An ra ngoài!”
“Vâng!” Hai tên vệ sĩ lập tức bế cô chủ nhỏ ra ngoài.
Hạ An biết lỗi nên luôn miệng xin lỗi bố, cô chủ nhỏ vừa khóc vừa hét lên vì sợ. Nước mắt giàn giụa đổ ào xuống gương mặt nhỏ bé.
“Bố ơi! Con xin lỗi bố! Con biết lỗi rồi! Bố ơiiiiii!!!”
Lúc này, Mỹ Kỳ nhìn theo bóng dáng của Hạ An mà tiếc nuối. Ả biết mình sẽ không thể nào thoát khỏi người đàn ông dữ tợn này ngoại trừ việc nhảy từ cửa sổ này xuống...
Nhưng ở đây đang là tầng 3...
Cánh cửa từ từ đóng lại, Vũ Thần vén tay áo lên cao, hàng gân tay nổi chẳng chịt trên làn da bánh mật.
Anh đưa tay siết chặt vào cổ Mỹ Kỳ. Từ từ cho ả cảm nhận nỗi đau giằng xé, cảm nhận sự sống gần kề cái chết là như thế nào.
Năm ngón tay to dài của Vũ Thần in hằn lên làn da cổ trắng tinh của Mỹ Kỳ. Anh siết chặt đến mức không cho ả ta thở.
“Đồ điên! Thả tôi ra!” Mỹ Kỳ gượng sức vùng vẫy đẩy người Vũ Thần ra nhưng bất thành. Ả vẫn tiếp tục hét lên để cầu cứu mặc dù biết trong nhà này sẽ không có ai dám bước qua cánh cửa đó.
“Cứu với! Bỏ tôi ra! Không thở được nữa.... aaaaa!!!”
Vũ Thần nghiến răng đáp trả:
“Loại người tàn nhẫn như cô mà cũng biết đau à? Tôi sẽ cho cô biết sống không bằng chết là như thế nào?”
"Um... hum...."
Vũ Thần không hề có biểu hiện ngại ngùng nhưng Triệu Vy Vân thì ngược lại, cô hơi bối rối mỗi khi gần gũi với Vũ Thần, càng ngại ngùng hơn khi có sự xuất hiện của người lạ.
Triệu Vy Vân đẩy nhẹ lồng ngực của Vũ Thần ra xa, cô thở nhẹ, gương mặt hơi ửng đỏ.
“Sao rồi? Hôm nay xuất viện luôn được chứ?”
“Vâng! Bác sĩ bảo vết thương không quá nặng chỉ cần dưỡng bệnh tại nhà.”
“Ưm! Cậu thu xếp đồ đạc giúp tôi ngay, tôi cần về nhà giải quyết một số việc.
Triệu Vy Vân còn chưa có ý định trở về nhà vào lúc này, cô tỏ ra rõ buồn. Nhỡ đâu về nhà lại đối diện với Mỹ Kỳ thì
Thật đáng sợ!
Chiếc xe màu đen bóng loáng hiệu Mercedes từ từ tiến thẳng vào bên trong dinh thự rồi dừng hẳn lại trước cửa chính.
Vũ Thần nhẹ nhàng bước ra khỏi xế xịn, anh mở cửa cho Triệu Vy Vân.
Đợi khoảng chừng 3 phút mà Triệu Vy Vân vẫn không hề có động thái cử động, cô lo sợ ngồi im bên trong xe như tượng.
“Có cần anh bế xuống không?”
Triệu Vy Vân nhìn Vũ Thần bằng gương mặt buồn bã, nếu như cô có thể nói rằng mình không muốn bước xuống đây thì tốt quá rồi.
Không cần nhiều lời, Vũ Thần cứ thế xông thẳng vào trong xe, nhẹ nhàng bế cô gái nhỏ vào lòng mặc cho cô hết lời than vãn.
“Bỏ em xuống! Em tự đi được! Ưm...
“Nếu không ngoan ngoãn nghe lời thì em biết hậu quả rồi đó!” Vũ Thần uy nghiêm cất giọng, ánh mắt tỏ ra rõ sự giận giữ.
“Mang hết đồ đạc của Triệu Vy Vân chuyển sang phòng tôi!”
“Vâng cậu chủ!”
Nghe tin Vũ Thần đã biết chuyện, Mỹ Kỳ rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Ban đầu ả chỉ muốn dạy dỗ đám người hầu cho biết thân phận, ai ngờ Triệu Vy Vân xen vào phá hỏng mọi chuyện đã thế chuyện này còn truyền tới tai của Vũ Thần.
Phen này Mỹ Kỳ khó lòng thoát khỏi.
Mỹ Kỳ ở bên trong phòng của Hạ An không khỏi lo lắng cứ đi qua đi lại kiếm cách đối phó.
Tiểu công chúa biết mọi chuyện không đơn giản nên mới tìm cách để xin lỗi bố trước khi bố nổi trận lôi đình.
“Mẹ à! Chúng ta xin lỗi bố đi!”
“Không được! Đây không phải lỗi của chúng ta thì xin lỗi làm gì chứ?”
“Nhưng chị Vy Vân bị thương vì...
“Không phải tại mẹ cũng không phải tại con. Tại cô ta nhiều chuyện nên xía vào, chuyện này không hề liên quan đến chúng ta.
Hạ An im lặng, gương mặt chất chứa đầy sự lo lắng.
Mỹ Kỳ bắt đầu lên kế hoạch dù gì Hạ An cũng là người mà suốt bấy nhiêu năm qua Mỹ Kỳ sử dụng để moi tiền từ Vũ Thần.
“Hạ An của mẹ! Con có thương mẹ không? Mẹ biết bố rất thương con nên con có thể vì mẹ mà.
*Âm*
Vũ Thần không nói không rằng cứ thế xông thẳng vào phòng với gương mặt hặm hực.
Không khí trở nên đáng sợ, Mỹ Kỳ giương mắt nhìn khiêu khích:
Anh cất giọng điềm tĩnh:
“Đưa Hạ An ra ngoài!”
“Vâng!” Hai tên vệ sĩ lập tức bế cô chủ nhỏ ra ngoài.
Hạ An biết lỗi nên luôn miệng xin lỗi bố, cô chủ nhỏ vừa khóc vừa hét lên vì sợ. Nước mắt giàn giụa đổ ào xuống gương mặt nhỏ bé.
“Bố ơi! Con xin lỗi bố! Con biết lỗi rồi! Bố ơiiiiii!!!”
Lúc này, Mỹ Kỳ nhìn theo bóng dáng của Hạ An mà tiếc nuối. Ả biết mình sẽ không thể nào thoát khỏi người đàn ông dữ tợn này ngoại trừ việc nhảy từ cửa sổ này xuống...
Nhưng ở đây đang là tầng 3...
Cánh cửa từ từ đóng lại, Vũ Thần vén tay áo lên cao, hàng gân tay nổi chẳng chịt trên làn da bánh mật.
Anh đưa tay siết chặt vào cổ Mỹ Kỳ. Từ từ cho ả cảm nhận nỗi đau giằng xé, cảm nhận sự sống gần kề cái chết là như thế nào.
Năm ngón tay to dài của Vũ Thần in hằn lên làn da cổ trắng tinh của Mỹ Kỳ. Anh siết chặt đến mức không cho ả ta thở.
“Đồ điên! Thả tôi ra!” Mỹ Kỳ gượng sức vùng vẫy đẩy người Vũ Thần ra nhưng bất thành. Ả vẫn tiếp tục hét lên để cầu cứu mặc dù biết trong nhà này sẽ không có ai dám bước qua cánh cửa đó.
“Cứu với! Bỏ tôi ra! Không thở được nữa.... aaaaa!!!”
Vũ Thần nghiến răng đáp trả:
“Loại người tàn nhẫn như cô mà cũng biết đau à? Tôi sẽ cho cô biết sống không bằng chết là như thế nào?”
/90
|