Trong một nhà hàng 6 sao tọa lạc tại trung tâm thành phố.
Bàn tiệc đã được trang trí và sắp đặt sẵn, vị trí nằm ở một không gian khá rộng rãi thoải mái có thể nhìn toàn bộ thành phố về đêm rất đẹp.
Triệu Vy Vân choàng tay Vũ Thần tiến vào bên trong. Cô sải từng bước dài vào nhà hàng bằng sự kiêu hãnh. Ánh mắt của mọi người xung quanh không ngừng đổ dồn về phía Triệu Vy Vân, cô thật sự sự quá xinh đẹp và quý phái.
Vũ Thần kéo ghế, anh nhìn cô gái nhỏ bằng một ánh mắt trìu mến.
“Cảm ơn chồng yêu!”
“Hôm nay biết nịnh nọt rồi đấy!”
"Hum!"
Triệu Vy Vân ngồi an vị trên ghế. Cũng lâu lắm rồi Triệu Vy Vân và Vũ Thần mới có thời gian hẹn hò cùng nhau. Chắc chắn hôm nay cả hai sẽ có một đêm dài với nhau.
Nhưng hình như Vũ Thần đang có điều gì đó lo lắng thì phải.
Triệu Vy Vân quan sát một lúc, có vẻ như Vũ Thần đang đợi ai đó.
“Anh đợi ai sao? Có việc gì thế?”
“Họ đến rồi kìa!”
“Ai cơ?”
Triệu Vy Vân tò mò liền quay mặt nhìn. Cô sửng sốt vội bật người đứng dậy, tấm khăn đặt trên đùi cứ thế rơi xuống sàn.
Hai mắt cô ửng đỏ nhìn về phía xa, cô không kiềm được xúc động nước mắt cứ thế tuôn dài xuống gò má.
Vũ Thần đứng sau vỗ về, anh nhẹ nhàng nói với cô:
“Mẹ đã biết toàn bộ mọi chuyện và đã hiểu lý do tại sao em làm như vậy! Yên tâm! Anh đã giải quyết xong xuôi hết rồi! Đây là lúc gia đình cùng nhau đoàn tụ.”
Triệu Vy Vũ và mẹ tiến đến gần bàn tiệc. Gần một năm nay cả gia đình chưa có cơ hội gặp gỡ không ngờ bây giờ gặp lại ai ai cũng có sự thay đổi ít nhiều.
Không nói lời nào, Thanh Tuyết đã vội ôm chầm lấy cô con gái bé nhỏ của mình. Bà xúc động rơi nước mắt khi nhìn thấy con của mình. Bấy lâu qua bà thật sự đã hiểu lầm Triệu Vy Vân khi chưa hiểu rõ sự tình.
Cũng nhờ Vũ Thần đã kể lại tất cả mọi việc thậm chí còn giúp đỡ gia đình bà vượt qua khó khăn.
“Mẹ xin lỗi con! Mẹ thật sự đã hiểu lầm con!”
“Mẹ! Mẹ tha lỗi cho con! Con gái bất hiếu khi không thể lo cho mẹ! Con mới là người có lỗi!”
Cả hai ôm chầm nhau khóc. Cảnh tượng như thể vừa tròn một thập kỷ mới được gặp gỡ lại.
Triệu Vy Vũ hơi ngại, cậu đưa mắt nhìn sang Vũ Thần rồi lắc đầu cười.
Vũ Thần cười khì nhưng thâm tâm trong lòng anh đã hiểu ra nhiều điều, khi người mình yêu hạnh phúc chính là lúc anh cũng hạnh phúc.
Sau bữa ăn, Vũ Thần ngỏ ý sẽ đưa mẹ và em trai của Triệu Vy Vân về sống cùng như vậy cô gái nhỏ của anh sẽ bớt cô đơn được phần nào nhưng mẹ của Triệu Vy Vân đã từ chối ngay.
Bà muốn để cho hai người có sự tự do, lúc nào rảnh bà sẽ đến thăm con gái. Hai bên đã thống nhất với nhau thế là từ nay giữa Triệu Vy Vân và mẹ không còn có bất cứ hiểu lầm nào nữa.
Sau khi đưa mẹ và em trai về nhà, Vũ Thần mới bắt đầu di chuyển về lại biệt thự. Nhìn Triệu Vy Vân cười tươi như hoa, anh cũng mãn nguyện cười theo.
“Hôm nay anh làm cho em cười nhiều vậy có cần phải thưởng cho anh cái gì đó không?”
Triệu Vy Vân suy nghĩ một lúc nhưng có vẻ như anh không phải là người thiếu thốn thứ gì ngoài...
“Lát nữa em có bất ngờ cho anh!”
“Anh hơi tò mò rồi đấy! Baby à!”
Cả hai cùng nhau tiến về phòng, Triệu Vy Vân bịt mắt Vũ Thần lại. Cô dắt anh lên phòng với dáng vẻ hấp tấp.
“Cần thận! Kẻo ngã!” Anh vừa đi vừa nói.
Vào phòng Triệu Vy Vân đóng sầm cửa lại. Cô đẩy người Vũ Thần ngồi xuống ghế sofa rồi với tay lấy tấm vải đen bịt mắt anh lại.
“Làm gì đó!”
“Ngồi yên! Đợi em chuẩn bị một lát!”
Không biết Triệu Vy Vân đang có kế hoạch gì, Vũ Thần cứ ngồi đợi một lúc xem sao. Dù cho cô có làm gì anh cũng sẽ vui vẻ đón nhận.
Một lúc sau Triệu Vy Vân từ phòng thay đồ bước ra kèm theo một mùi hương cực kỳ quyến rũ. Dù đứng rất xa nhưng Vũ Thần đã cảm nhận được mùi hương đó. Là nước hoa gợi tình.
Vũ Thần không kiểm soát mà bật người đứng dậy, thân thể đang bình thường bỗng chốc biến đổi thành một con hổ hung hãn, mồ hôi mồ kê cứ thế tuôn ra như thác.
“Cục cưng! Em đang ở đâu vậy?” Vũ Thần giang hai tay về trước lần mò trong bóng tối để tìm kiếm.
“Ông xã à! Anh đến đây cùng em đi, đến đây đi!” Triệu Vy Vân vừa nói vừa
chạy đi trốn, từng bước chân di chuyển của Triệu Vy Vân cử động làm cho mùi nước hoa phát tán ra khắp nơi. Vũ Thần bắt đầu thấm thuốc, anh si mê như một kẻ khờ khạo chỉ có thể nhanh chóng đi tìm con thỏ ngọc đang lẩn trốn.
“Đừng, đừng chạy! Lại đây với anh đi baby!” Vũ Thần rối rít chạy khắp nơi tìm kiếm, anh vừa đi vừa hớt hải sợ sẽ đánh mất cô gái nhỏ của mình.
“Anh bắt em đi! Lại đây bắt em đi.” Tiếng cười của Triệu Vy Vân cất lên giữa đêm tối như khiêu gợi thợ săn tìm đến.
“Tiểu yêu tinh, dám trêu đùa anh ư?? Em không thoát được đâu...”
Vũ Thần về đến như hổ đói, trong thoáng chốc đã tìm được em bé nhỏ.
“Aaaa!!!!” Triệu Vy Vân chưa thỏa mãn liền kêu lên một tiếng, cô dùng sức đẩy người Vũ Thần ra nhưng đều vô ích...
Vũ Thần ôm choàng lấy người cô gái nhỏ, anh nhấc cô lên cao nhanh chóng ném cô lên giường một cách mạnh bạo không thương tiếc. Hai bàn tay lớn đè lên hai bàn tay nhỏ, từng ngón tay đan siết chặt lấy nhau. Vũ Thần hốc liên lục vào hõm cổ của cô, anh hít từng đợt mạnh, ngấu nghiến cắn lấy lớp da cổ làm cho lớp da ửng máu sần sùi.
Triệu Vy Vân bất giác vẫy vùng:
“Ưm.... đồ lưu manh! Đồ khốn nạn, vô sỉ!”
Mấy lời chửi sỉ vả này nghe không lọt tai của Vũ Thần, anh điên cuồng tháo tung chiếc khăn quấn trên mặt mình ném nó sang một bên rồi liếc nhìn cô với ánh mắt thèm thuồng.
“Dám chửi một tiếng nữa không?”
"Do ch.... aaaa...."
Vũ Thần điên cuồng nhảy về lên giường xé tan bộ váy ngủ bằng lụa thướt tha của Triệu Vy Vân. Anh xé nát trong gang tất rồi vứt sang một bên không thèm thương tiếc. Tấm thân ngọc ngà, trắng nõn lộ ra khiến cho đấng đàn ông phải thèm thuồng.
"Um..."
Cũng lâu lắm rồi Vũ Thần mới có lại được cảm giác này. Đêm nay anh nhất định phải ăn sạch cô, ăn đến mức cô mệt lả người, ăn toàn bộ mọi ngóc ngách trên cơ thể nhẵn mịn này.
“Ưm.... nhột quá! Thần Thần, em nhột... ưm...”
Triệu Vy Vân càng đẩy, Vũ Thần càng tiến lên, anh hít mạnh vào lớp thịt non ở cổ, mạnh bạo cào cấu cơ thể nhỏ nhắn.
“Chụt! Chụt! Chụt!” Anh siết môi cô lại, mạnh bạo chiếm hữu toàn bộ cơ miệng của cô, môi lưỡi lẫn lộn hút chặt lấy nhau.
Triệu Vy Vân chưa gì đã thấm mệt, cô ưỡn người, hai tay đặt lên ngực của Vũ Thần đẩy anh ra nhưng lại vô ích.
“Nằm yên cho anh ăn đi, cứ cọ quậy như thế chỉ làm mất sức thôi. Để dành sức còn lên đỉnh nữa..”
Nghe được mấy lời này, Triệu Vy Vân dần ngoan ngoãn trở lại, cô thả lỏng cơ thể mặc cho Vũ Thần có làm gì cũng không quan tâm.
Vũ Thần nói tiếp:
“Chẳng phải em nói sẽ tặng cho anh một món quà hay sao? Em chỉ cần ngoan ngoãn là anh vui rồi! Cục cưng!”
“Aaaaa!” Triệu Vy Vân hét lên một tiếng.
Cơn đau dằn xé khiến cô không thể nào chịu nổi mà hét thật to. Cả người cô được lấp đầy bởi một vật to dài. Nó nằm bên trong cơ thể cô từ lúc nào không hề hay biết, dịch mật tứa ra bao phủ lấy nó trơn trượt ra vào dễ dàng. Toàn thân Triệu Vy Vân nóng hổi, cô tận hưởng lớp khoái cảm dày đặc, sảng khoái.
“Nhanh thôi! Em sẽ cảm thấy dễ chịu ấy mà! Chỉ có anh mới có thể lấp đầy khoảng trống trong em”
“Sở khanh!” Vy Vân nói xong hết câu liền ngậm chặt lấy cánh mối rũ rượi vòng trong khoang miệng. Cô mút mát siết chặt lấy cánh môi. Vị ngọt từ cánh môi của Vũ Thần khiến cô kích thích.
Cô chỉ vào cánh môi ấy rồi nói:
“Nếu như bờ môi của anh ở miệng dưới của em thì sao nhỉ?”
Vũ Thần khựng lại một giây, anh cười nhếch mép:
“Em muốn thì sẽ được cả! Chiều em hết!”
Vừa nói xong hết câu, môi của Vũ Thần đã nằm ở dưới kia. Anh nhẹ nhàng hôn vào chỗ ẩm ướt.
Cả người Triệu Vy Vân run lên bần bật, cô siết chặt lấy đầu của anh dằn xé, tay nắm lấy chỏm tóc của anh dày vò.
“Aaaaaaa, em thích! Chồng yêu!”
Vũ Thần úp mặt vào trong anh ngậm lấy mút mát, hơi nóng toả ra pha phả vào mặt, mùi hương đặc trưng cuốn hút vô cùng.
Không chịu được nữa, Triệu Vy Vân dùng hết sức lực lật người lại, cô ngồi trên cổ anh làm chủ. Từ bây giờ cô sẽ làm chủ cuộc chơi.
Vũ Thần đưa tay vuốt ve thân thể mỹ nữ, anh mãn nguyện để cô thoải mái bày trò đến việc cô có thể ngồi lên mặt anh cũng chẳng hề hấn gì cả.
Tư thế này anh rất muốn thử.
“Sao? Muốn em lên trên không?”
“Nếu em đủ sức làm cho ông đây mệt thì cứ tự nhiên, đêm nay phải chơi cho kiệt sức, vắt kiệt sức anh đi baby!”
“Phải chiều chồng yêu thôi! Nào em lên đấy, anh chuẩn bị húp cho sạch đi!”
“Nhún đi, nhún trên mặt anh đi!”
“Vâng! Em đang làm thế đây! Cảm giác lạ quá, em rạo rực hết rồi!”
Cây gậy ve vãn sau lưng của Triệu Vy Vân như muốn được cô chìu chuộng. Nó cứ chọc chọc vào người cô thật khó chịu.
Triệu Vy Vân quay lại nhìn, thật khủng khiếp sao có thể to như vậy nhưng như vậy mới thoả mãn được cô.
“Chồng, chồng yêu! Em muốn nữa!”
“Em có muốn tự chọc vào không?
“Vâng, em muốn thử!”
Vũ Thần gật đầu mãn nguyện, anh nằm yên ở dưới cho cô thoả thích làm trò.
Triệu Vy Vân chổng mông lên cao rồi từ từ hạ xuống, cô rên rỉ từng đợt nhẹ:
“Ưm, ưm,.... chồng, em...
“Hư hỏng!” Vũ Thần nhích người đẩy sâu vào, anh bắt đầu cựa quậy chọc phá cô cho cô sướng điên lên.
“Aaaaa! Chồng, anh đừng như vậy, em sướng điên lên mất!”
“Không cần phải giả vờ, anh biết con người thật của em mà, nhún đi, nhún mạnh lên đi em sẽ thấy khác lạ.”
"Um.... Um....”
“Đúng là gái một con, chơi sướng thật!” Vũ Thần dam dang nói.
Bàn tiệc đã được trang trí và sắp đặt sẵn, vị trí nằm ở một không gian khá rộng rãi thoải mái có thể nhìn toàn bộ thành phố về đêm rất đẹp.
Triệu Vy Vân choàng tay Vũ Thần tiến vào bên trong. Cô sải từng bước dài vào nhà hàng bằng sự kiêu hãnh. Ánh mắt của mọi người xung quanh không ngừng đổ dồn về phía Triệu Vy Vân, cô thật sự sự quá xinh đẹp và quý phái.
Vũ Thần kéo ghế, anh nhìn cô gái nhỏ bằng một ánh mắt trìu mến.
“Cảm ơn chồng yêu!”
“Hôm nay biết nịnh nọt rồi đấy!”
"Hum!"
Triệu Vy Vân ngồi an vị trên ghế. Cũng lâu lắm rồi Triệu Vy Vân và Vũ Thần mới có thời gian hẹn hò cùng nhau. Chắc chắn hôm nay cả hai sẽ có một đêm dài với nhau.
Nhưng hình như Vũ Thần đang có điều gì đó lo lắng thì phải.
Triệu Vy Vân quan sát một lúc, có vẻ như Vũ Thần đang đợi ai đó.
“Anh đợi ai sao? Có việc gì thế?”
“Họ đến rồi kìa!”
“Ai cơ?”
Triệu Vy Vân tò mò liền quay mặt nhìn. Cô sửng sốt vội bật người đứng dậy, tấm khăn đặt trên đùi cứ thế rơi xuống sàn.
Hai mắt cô ửng đỏ nhìn về phía xa, cô không kiềm được xúc động nước mắt cứ thế tuôn dài xuống gò má.
Vũ Thần đứng sau vỗ về, anh nhẹ nhàng nói với cô:
“Mẹ đã biết toàn bộ mọi chuyện và đã hiểu lý do tại sao em làm như vậy! Yên tâm! Anh đã giải quyết xong xuôi hết rồi! Đây là lúc gia đình cùng nhau đoàn tụ.”
Triệu Vy Vũ và mẹ tiến đến gần bàn tiệc. Gần một năm nay cả gia đình chưa có cơ hội gặp gỡ không ngờ bây giờ gặp lại ai ai cũng có sự thay đổi ít nhiều.
Không nói lời nào, Thanh Tuyết đã vội ôm chầm lấy cô con gái bé nhỏ của mình. Bà xúc động rơi nước mắt khi nhìn thấy con của mình. Bấy lâu qua bà thật sự đã hiểu lầm Triệu Vy Vân khi chưa hiểu rõ sự tình.
Cũng nhờ Vũ Thần đã kể lại tất cả mọi việc thậm chí còn giúp đỡ gia đình bà vượt qua khó khăn.
“Mẹ xin lỗi con! Mẹ thật sự đã hiểu lầm con!”
“Mẹ! Mẹ tha lỗi cho con! Con gái bất hiếu khi không thể lo cho mẹ! Con mới là người có lỗi!”
Cả hai ôm chầm nhau khóc. Cảnh tượng như thể vừa tròn một thập kỷ mới được gặp gỡ lại.
Triệu Vy Vũ hơi ngại, cậu đưa mắt nhìn sang Vũ Thần rồi lắc đầu cười.
Vũ Thần cười khì nhưng thâm tâm trong lòng anh đã hiểu ra nhiều điều, khi người mình yêu hạnh phúc chính là lúc anh cũng hạnh phúc.
Sau bữa ăn, Vũ Thần ngỏ ý sẽ đưa mẹ và em trai của Triệu Vy Vân về sống cùng như vậy cô gái nhỏ của anh sẽ bớt cô đơn được phần nào nhưng mẹ của Triệu Vy Vân đã từ chối ngay.
Bà muốn để cho hai người có sự tự do, lúc nào rảnh bà sẽ đến thăm con gái. Hai bên đã thống nhất với nhau thế là từ nay giữa Triệu Vy Vân và mẹ không còn có bất cứ hiểu lầm nào nữa.
Sau khi đưa mẹ và em trai về nhà, Vũ Thần mới bắt đầu di chuyển về lại biệt thự. Nhìn Triệu Vy Vân cười tươi như hoa, anh cũng mãn nguyện cười theo.
“Hôm nay anh làm cho em cười nhiều vậy có cần phải thưởng cho anh cái gì đó không?”
Triệu Vy Vân suy nghĩ một lúc nhưng có vẻ như anh không phải là người thiếu thốn thứ gì ngoài...
“Lát nữa em có bất ngờ cho anh!”
“Anh hơi tò mò rồi đấy! Baby à!”
Cả hai cùng nhau tiến về phòng, Triệu Vy Vân bịt mắt Vũ Thần lại. Cô dắt anh lên phòng với dáng vẻ hấp tấp.
“Cần thận! Kẻo ngã!” Anh vừa đi vừa nói.
Vào phòng Triệu Vy Vân đóng sầm cửa lại. Cô đẩy người Vũ Thần ngồi xuống ghế sofa rồi với tay lấy tấm vải đen bịt mắt anh lại.
“Làm gì đó!”
“Ngồi yên! Đợi em chuẩn bị một lát!”
Không biết Triệu Vy Vân đang có kế hoạch gì, Vũ Thần cứ ngồi đợi một lúc xem sao. Dù cho cô có làm gì anh cũng sẽ vui vẻ đón nhận.
Một lúc sau Triệu Vy Vân từ phòng thay đồ bước ra kèm theo một mùi hương cực kỳ quyến rũ. Dù đứng rất xa nhưng Vũ Thần đã cảm nhận được mùi hương đó. Là nước hoa gợi tình.
Vũ Thần không kiểm soát mà bật người đứng dậy, thân thể đang bình thường bỗng chốc biến đổi thành một con hổ hung hãn, mồ hôi mồ kê cứ thế tuôn ra như thác.
“Cục cưng! Em đang ở đâu vậy?” Vũ Thần giang hai tay về trước lần mò trong bóng tối để tìm kiếm.
“Ông xã à! Anh đến đây cùng em đi, đến đây đi!” Triệu Vy Vân vừa nói vừa
chạy đi trốn, từng bước chân di chuyển của Triệu Vy Vân cử động làm cho mùi nước hoa phát tán ra khắp nơi. Vũ Thần bắt đầu thấm thuốc, anh si mê như một kẻ khờ khạo chỉ có thể nhanh chóng đi tìm con thỏ ngọc đang lẩn trốn.
“Đừng, đừng chạy! Lại đây với anh đi baby!” Vũ Thần rối rít chạy khắp nơi tìm kiếm, anh vừa đi vừa hớt hải sợ sẽ đánh mất cô gái nhỏ của mình.
“Anh bắt em đi! Lại đây bắt em đi.” Tiếng cười của Triệu Vy Vân cất lên giữa đêm tối như khiêu gợi thợ săn tìm đến.
“Tiểu yêu tinh, dám trêu đùa anh ư?? Em không thoát được đâu...”
Vũ Thần về đến như hổ đói, trong thoáng chốc đã tìm được em bé nhỏ.
“Aaaa!!!!” Triệu Vy Vân chưa thỏa mãn liền kêu lên một tiếng, cô dùng sức đẩy người Vũ Thần ra nhưng đều vô ích...
Vũ Thần ôm choàng lấy người cô gái nhỏ, anh nhấc cô lên cao nhanh chóng ném cô lên giường một cách mạnh bạo không thương tiếc. Hai bàn tay lớn đè lên hai bàn tay nhỏ, từng ngón tay đan siết chặt lấy nhau. Vũ Thần hốc liên lục vào hõm cổ của cô, anh hít từng đợt mạnh, ngấu nghiến cắn lấy lớp da cổ làm cho lớp da ửng máu sần sùi.
Triệu Vy Vân bất giác vẫy vùng:
“Ưm.... đồ lưu manh! Đồ khốn nạn, vô sỉ!”
Mấy lời chửi sỉ vả này nghe không lọt tai của Vũ Thần, anh điên cuồng tháo tung chiếc khăn quấn trên mặt mình ném nó sang một bên rồi liếc nhìn cô với ánh mắt thèm thuồng.
“Dám chửi một tiếng nữa không?”
"Do ch.... aaaa...."
Vũ Thần điên cuồng nhảy về lên giường xé tan bộ váy ngủ bằng lụa thướt tha của Triệu Vy Vân. Anh xé nát trong gang tất rồi vứt sang một bên không thèm thương tiếc. Tấm thân ngọc ngà, trắng nõn lộ ra khiến cho đấng đàn ông phải thèm thuồng.
"Um..."
Cũng lâu lắm rồi Vũ Thần mới có lại được cảm giác này. Đêm nay anh nhất định phải ăn sạch cô, ăn đến mức cô mệt lả người, ăn toàn bộ mọi ngóc ngách trên cơ thể nhẵn mịn này.
“Ưm.... nhột quá! Thần Thần, em nhột... ưm...”
Triệu Vy Vân càng đẩy, Vũ Thần càng tiến lên, anh hít mạnh vào lớp thịt non ở cổ, mạnh bạo cào cấu cơ thể nhỏ nhắn.
“Chụt! Chụt! Chụt!” Anh siết môi cô lại, mạnh bạo chiếm hữu toàn bộ cơ miệng của cô, môi lưỡi lẫn lộn hút chặt lấy nhau.
Triệu Vy Vân chưa gì đã thấm mệt, cô ưỡn người, hai tay đặt lên ngực của Vũ Thần đẩy anh ra nhưng lại vô ích.
“Nằm yên cho anh ăn đi, cứ cọ quậy như thế chỉ làm mất sức thôi. Để dành sức còn lên đỉnh nữa..”
Nghe được mấy lời này, Triệu Vy Vân dần ngoan ngoãn trở lại, cô thả lỏng cơ thể mặc cho Vũ Thần có làm gì cũng không quan tâm.
Vũ Thần nói tiếp:
“Chẳng phải em nói sẽ tặng cho anh một món quà hay sao? Em chỉ cần ngoan ngoãn là anh vui rồi! Cục cưng!”
“Aaaaa!” Triệu Vy Vân hét lên một tiếng.
Cơn đau dằn xé khiến cô không thể nào chịu nổi mà hét thật to. Cả người cô được lấp đầy bởi một vật to dài. Nó nằm bên trong cơ thể cô từ lúc nào không hề hay biết, dịch mật tứa ra bao phủ lấy nó trơn trượt ra vào dễ dàng. Toàn thân Triệu Vy Vân nóng hổi, cô tận hưởng lớp khoái cảm dày đặc, sảng khoái.
“Nhanh thôi! Em sẽ cảm thấy dễ chịu ấy mà! Chỉ có anh mới có thể lấp đầy khoảng trống trong em”
“Sở khanh!” Vy Vân nói xong hết câu liền ngậm chặt lấy cánh mối rũ rượi vòng trong khoang miệng. Cô mút mát siết chặt lấy cánh môi. Vị ngọt từ cánh môi của Vũ Thần khiến cô kích thích.
Cô chỉ vào cánh môi ấy rồi nói:
“Nếu như bờ môi của anh ở miệng dưới của em thì sao nhỉ?”
Vũ Thần khựng lại một giây, anh cười nhếch mép:
“Em muốn thì sẽ được cả! Chiều em hết!”
Vừa nói xong hết câu, môi của Vũ Thần đã nằm ở dưới kia. Anh nhẹ nhàng hôn vào chỗ ẩm ướt.
Cả người Triệu Vy Vân run lên bần bật, cô siết chặt lấy đầu của anh dằn xé, tay nắm lấy chỏm tóc của anh dày vò.
“Aaaaaaa, em thích! Chồng yêu!”
Vũ Thần úp mặt vào trong anh ngậm lấy mút mát, hơi nóng toả ra pha phả vào mặt, mùi hương đặc trưng cuốn hút vô cùng.
Không chịu được nữa, Triệu Vy Vân dùng hết sức lực lật người lại, cô ngồi trên cổ anh làm chủ. Từ bây giờ cô sẽ làm chủ cuộc chơi.
Vũ Thần đưa tay vuốt ve thân thể mỹ nữ, anh mãn nguyện để cô thoải mái bày trò đến việc cô có thể ngồi lên mặt anh cũng chẳng hề hấn gì cả.
Tư thế này anh rất muốn thử.
“Sao? Muốn em lên trên không?”
“Nếu em đủ sức làm cho ông đây mệt thì cứ tự nhiên, đêm nay phải chơi cho kiệt sức, vắt kiệt sức anh đi baby!”
“Phải chiều chồng yêu thôi! Nào em lên đấy, anh chuẩn bị húp cho sạch đi!”
“Nhún đi, nhún trên mặt anh đi!”
“Vâng! Em đang làm thế đây! Cảm giác lạ quá, em rạo rực hết rồi!”
Cây gậy ve vãn sau lưng của Triệu Vy Vân như muốn được cô chìu chuộng. Nó cứ chọc chọc vào người cô thật khó chịu.
Triệu Vy Vân quay lại nhìn, thật khủng khiếp sao có thể to như vậy nhưng như vậy mới thoả mãn được cô.
“Chồng, chồng yêu! Em muốn nữa!”
“Em có muốn tự chọc vào không?
“Vâng, em muốn thử!”
Vũ Thần gật đầu mãn nguyện, anh nằm yên ở dưới cho cô thoả thích làm trò.
Triệu Vy Vân chổng mông lên cao rồi từ từ hạ xuống, cô rên rỉ từng đợt nhẹ:
“Ưm, ưm,.... chồng, em...
“Hư hỏng!” Vũ Thần nhích người đẩy sâu vào, anh bắt đầu cựa quậy chọc phá cô cho cô sướng điên lên.
“Aaaaa! Chồng, anh đừng như vậy, em sướng điên lên mất!”
“Không cần phải giả vờ, anh biết con người thật của em mà, nhún đi, nhún mạnh lên đi em sẽ thấy khác lạ.”
"Um.... Um....”
“Đúng là gái một con, chơi sướng thật!” Vũ Thần dam dang nói.
/90
|