Ngồi ở trong xe, Lãnh Liệt cảm giác được có một chút gì đó không đúng. Xuyên thấu qua kính chiếu hậu, quả nhiên anh nhìn thấy có một chiếc xe con đang chạy theo ở phía sau xe của anh thật sát sao.
Mẹ kiếp, thật đúng là âm hồn bất tán. Lãnh Liệt mắng thầm: Diệu Tinh, chúng ta sắp sửa bị trễ rồi, cho nên chúng ta cần phải chạy nhanh hơn một chút nữa. Cô hãy ngồi cho thật vững vàng nhé! Lãnh Liệt nói xong, khinh miệt nhìn thoáng qua phía sau xe. Cùng sống một chỗ chung với Mộ Sở như vậy, tài lái xe của anh làm sao có thể kém cỏi được!
*****************
Diệu Tinh nắm thật chặc lấy chỗ ngồi ở trên xe:
Có phải là có chuyện gì xảy ra hay không? Diệu Tinh nhạy cảm nhận thấy, được dường như có chuyện khác thường đang xảy ra.
Không sao đâu! Lãnh Liệt lắc đầu: Tôi đã đáp ứng với tổng giám đốc rồi, tôi cần phải đưa cô đến nơi an toàn. Cho nên cô không cần phải lo lắng. Anh nói bảo đảm: Bất luận là vì A Sở hay là vì Lăng Phong, tôi cũng sẽ bảo vệ thật tốt cho cô!
Nghe thấy anh nói như vậy, xem chừng dáng vẻ cũng không giống như là không có chuyện gì xảy ra! Diệu Tinh nắm thật lòng bàn tay chặc. Hiện tại trên đường phố xe cũng không nhiều, cô có thể nhìn thấy rõ ràng phía sau xe.
Trong lòng bàn tay Lãnh Liệt đã túa ra mồ hôi hột. Anh không thể biết rõ ràng, lần này mục đích của Minh là anh, hay là Diệu Tinh, hoặc là khẩu vị lớn một chút, muốn giải quyết cả hai người bọn họ cùng nhau. Nghĩ tới đây Lãnh Liệt liền bấm số điện thoại của Tiêu Lăng Phong...
Tiêu Lăng Phong vừa cúp điện thoại, vừa lao ra khỏi phòng họp, bất quá cũng chỉ có mấy giờ ngắn ngủn như vậy, thế nào mà lại đã phát sinh ra chuyện chuyên nghiệp như vậy. Tiêu Lăng Phong giống như đã phát điên lên rồi, anh lái xe chạy rất nhanh, xông ra bên ngoài công ty.
Ở bên góc đường, Lãnh Liệt ném xe ở một bên. Bây giờ nếu như còn tiếp tục ở trong xe nữa thì e rằng sẽ không phải là chỗ an toàn rồi. Nếu như Minh lại dùng thủ đoạn cực đoan gì đó, như vậy, ngay cả cơ hội phản kháng lại bọn họ cũng không có nữa.
Diệu Tinh, đừng sợ, một hồi nữa là Lăng Phong đã tới đây rồi, sẽ không có chuyện gì đâu! Anh nói xong ghé đầu ra liếc mắt nhìn bên ngoài, sau đó lấy từ trong túi áo ra một khẩu súng. Nhìn thấy một màn này, Diệu Tinh hoàn toàn ngây người, mặc dù cô đã sớm biết thân phận của Lãnh Liệt, nhưng mà chờ đến khi thật sự chính mắt cô thấy anh lấy sung ra như vậy, thực sự Diệu Tinh vẫn còn cảm thấy cực kỳ kinh hãi.
Nơi xa, truyền đến tiếng bánh xe xẹt qua trên mặt đất xa xa. Lãnh Liệt lôi kéo Diệu Tinh vọt đến bên trong. Bước chân của Diệu Tinh rõ ràng có chút không yên ổn. Trong lòng bàn tay cô đều tràn đầy toàn mồ hôi hột.
Diệu Tinh không bị sao, Lăng Phong cũng đã mau chóng sắp sửa tới nơi rồi! Sẽ không có việc gì hết, Lãnh Liệt tự an ủi mình. Diệu Tinh theo sát Lãnh Liệt thật chặc. Nhưng mà hai người đi cũng không được bao xa thì đúng lúc này, bước chân của bọn họ đột nhiên dừng lại. Con đường phía trước mặt hai người đã bị ngăn trở, bọn họ không cách nào đi qua được. Diệu Tinh nhìn nhìn Lãnh Liệt đầy vẻ bất an.
Hiển nhiên là Lãnh Liệt cũng không làm sao còn tĩnh táo được nữa.
Liệt! Nhìn thấy tôi mà anh cũng không có ý định cùng nhau ôn chuyện sao? Chạy cái gì mà chạy chứ? Quay đầu lại, Minh đã ở phía sau lưng bọn họ.
Xem ra là tôi đã coi thường thực lực của anh rồi! Lãnh Liệt kéo Diệu Tinh ra phía sau: Thế nào. Nhiều ngày không gặp nhau, đã nhớ tới tôi rồi hả?
Nếu như anh không nói ra tôi thật sự cũng không hề phát hiện ra đâu! Minh cười ha ha lên một tiếng.
Tôi khuyên anh không cần làm chuyện náo loạn. Lãnh Liệt cảnh cáo.
Liệt, đổi lại lúc bình thường, sự cảnh cáo của anh sẽ còn làm cho tôi có chút kiêng kỵ, nhưng mà bây giờ, anh cảm thấy anh có cái lập trường gì mà làm ĩ với tôi kia chứ! Minh nói xong nhìn về phía Diệu Tinh: Có cô ta ở đây, Lãnh Liệt, anh lại dám cứng đối cứng cùng với tôi hay sao?
Mấy lời Minh vừa nói ra..., thật sự đã chạm đến thần kinh nhạy cảm của Lãnh Liệt. Anh quả thực không dám. Càng không thể để cho Diệu Tinh cùng đứa nhỏ xảy ra chuyện.
Anh làm gì mà phải căng thẳng như vậy, nếu như bị Tiêu Lăng Phong biết được, anh đã lôi kéo nười phụ nữ của anh ta như vậy, anh thử đoán xem, anh ta sẽ như thế nào? Chậc chậc chậc... Tôi đây vẫn là lần đầu tiên được nhìn thấy một người phụ nữ có thai mà lại xinh đẹp như vậy đó, khó trách Thiếu chủ cũng nhớ mãi không quên đối với cô.
Nếu như đã biết cô ấy là người trong lòng của Thiếu chủ, vậy thì anh cũng nên thức thời một chút.
Muốn dùng cô ta để áp chế tôi sao? Minh chê cười: Nhưng mà tại sao anh lại cảm thấy tôi đây phải sợ kia chứ! Tôi trực tiếp nghe lệnh của ông cụ Mộ, hôm nay coi như tôi có giết chết cô ta, Mộ Sở cũng không dám làm gì đối với tôi.
Nếu như anh không tin, vậy thì có thể cứ thử một chút. Lãnh Liệt nắm chặt quả đấm. Tôi biết, nhiều năm qua như vậy, anh vẫn luôn thấy không vừa mắt đới với chúng tôi! Cho nên, hiện tại tôi cho anh một cơ hội để báo thù, anh hãy để cho cô ấy đi, còn về phần tôi, sẽ để cho anh tùy ý xử trí, tôi không có một câu oán hận.
Liệt. Anh đã nói như vậy. Tôi thật sự không biết là nên bội phục anh, hay là nên thương hại anh nữa. Cái loại nghĩa khí này, không có không được, nhưng mà... cũng không thể quá mức coi trọng, nếu không thì có thể bị đứt đoạn. Bất quá... Tôi sẽ giải thích tính cách của anh. Anh đã nói, chúng ta đã là anh em lâu như vậy, tôi sẽ thành toàn cho anh. Anh cứ đứng không nên cử động nghe chưa! Nói xong, Minh liền rút súng lục ra.
Này, anh không nên làm loạn như vậy. Diệu Tinh kêu to: Nơi này là thành phố T, không phải là địa bàn Ám Dạ của các người. Nếu như hiện tại anh mà nổ súng, chính anh cũng se không chạy được.
Hừ... Nghe thấy lời nói này của Diệu Tinh..., Minh đột nhiên bật cười. Lấy lòng can đảm và sự hiểu biết của cô, cô không làm người phụ nữ của Mộ Sở thật sự là rất đáng tiếc. Minh nói xong liền nhắm ngay đôi chân của Lãnh Liệt bắn luôn một phát. Không hề có âm thanh nào vang lên, nhưng mà chân của Lãnh Liệt lại đổ máu đầm đìa, Hiện tại tôi dùng thực tế để nói cho cô biết, có một thứ duy nhất, được gọi là ống hãm thanh.
Vậy rốt cuộc là anh muốn làm gì. Diệu Tinh che chắn cho Lãnh Liệt. Rốt cuộc các người nghĩ muốn như thế nào? Diệu Tinh lớn tiếng hỏi. Cứu mạng... Cô kêu lên: Có ai không? Diệu Tinh lớn tiếng kêu, cô hiểu rõ cần phải bịt thật chặc vết thương kia của Lãnh Liệt. Nhưng mà máu chảy quá nhanh, máu chảy ra đỏ tươi nhuộm đỏ cả bàn tay run rẩy của Diệu Tinh.
Đừng sợ! Lãnh Liệt cắn răng chịu đựng. Minh. Anh muốn thế nào mới có thể bỏ qua cho cô ấy.
Tôi chưa từng nghĩ tới sẽ bỏ qua cho cô ta! Nói xong, Minh rõ rang nhắm ngay vào cánh tay của Lãnh Liệt vừa bắn một phát. Pằng! Lưỡi dao trong tay Lãnh Liệt rơi xuống trên mặt đất: Lần này, chung quy là sung đạn đã nhanh hơn anh rồi!
Lãnh Liệt nửa ngồi xổm xuống ở trên mặt đất. Anh bịt chặt lấy cánh tay. Máu đỏ tươi từ giữa kẽ tay của anh chảy ra bên ngoài.
Tôi cũng không tin, anh thật sự không kiêng kỵ với Thiếu chủ.
Đúng thế! Tôi không thể hoàn toàn không nhìn tới cậu ta, cho dù tôi cũng biết rõ, bất kể là động đến anh hay là động đến cô ấy, tôi cũng sẽ không được bình an vô sự, nhưng mà khi tôi đã đả thương anh rồi thì tôi cũng sẽ không để ý đến chuyện càng hỏng bét them nữa. Như vậy, coi như cậu ta có làm gì tôi đi nữa, tôi cũng coi như là đã kiếm được!
Đồ điên. Lãnh Liệt cắn răng: Vậy rốt cuộc anh muốn phải thế nào thì anh mới nguyện ý bỏ qua cho Diệu Tinh.
Như thế nào tôi cũng không muốn. Minh lắc đầu một cái: Tốt nhất là hãy nên biết quý trọng những giây phút cuối cùng đi.
Tại sao các người nhất định cứ phải gây sự với tôi như vậy? Diệu Tinh lớn tiếng hỏi.
Thiếu gia một nhà họ Mộ này cũng bởi vì cô mà phải chết, cô nói xem tại sao chúng tôi lại phải gây sự với cô đây? Minh hỏi: Mọi người đều nói phụ nữ là họa thủy, nhìn thấy cô, xem ra là tôi cũng đã thật sự hiểu ra rồi! Trình Diệu Tinh, cô thử nhìn một chút xem, những người ở bên cạnh cô, có người nào không đủ thảm hay không? Mộ Thần chết, Tiêu Lăng Phong đắc tội với Ám Dạ. Hắn còn cách cái chết cũng không xa, lại còn có Liệt nữa. Hôm nay anh ta cũng sẽ phải chết. Hừ hừ... Cô có cảm thấy rất có cảm giác thành tựu hay không?
Chuyện xảy ra với nhà họ Mộ là lỗi của tôi, không có quan hệ gì với người khác, anh cũng không biết giết người là phạm pháp hay sao?
Tiểu thư, cô nói luật pháp cùng với một cái máy giết người, sẽ không phải là quá nực cười hay sao? Minh cười tười: Hãy mau cáo biệt đối với đứa trẻ trong bụng cô đi! Còn có Tiêu Lăng Phong nữa, rất xin lỗi, không thể để cho người trong một nhà của các người có một cơ hội đoàn tụ. Minh nói xong miệng khẩu súng nhắm ngay vào bụng của Diệu Tinh: Nếu như có đời sau, nhớ giao thiệp với những người trong phạm vi đơn thuần một chút...
Mẹ kiếp, thật đúng là âm hồn bất tán. Lãnh Liệt mắng thầm: Diệu Tinh, chúng ta sắp sửa bị trễ rồi, cho nên chúng ta cần phải chạy nhanh hơn một chút nữa. Cô hãy ngồi cho thật vững vàng nhé! Lãnh Liệt nói xong, khinh miệt nhìn thoáng qua phía sau xe. Cùng sống một chỗ chung với Mộ Sở như vậy, tài lái xe của anh làm sao có thể kém cỏi được!
*****************
Diệu Tinh nắm thật chặc lấy chỗ ngồi ở trên xe:
Có phải là có chuyện gì xảy ra hay không? Diệu Tinh nhạy cảm nhận thấy, được dường như có chuyện khác thường đang xảy ra.
Không sao đâu! Lãnh Liệt lắc đầu: Tôi đã đáp ứng với tổng giám đốc rồi, tôi cần phải đưa cô đến nơi an toàn. Cho nên cô không cần phải lo lắng. Anh nói bảo đảm: Bất luận là vì A Sở hay là vì Lăng Phong, tôi cũng sẽ bảo vệ thật tốt cho cô!
Nghe thấy anh nói như vậy, xem chừng dáng vẻ cũng không giống như là không có chuyện gì xảy ra! Diệu Tinh nắm thật lòng bàn tay chặc. Hiện tại trên đường phố xe cũng không nhiều, cô có thể nhìn thấy rõ ràng phía sau xe.
Trong lòng bàn tay Lãnh Liệt đã túa ra mồ hôi hột. Anh không thể biết rõ ràng, lần này mục đích của Minh là anh, hay là Diệu Tinh, hoặc là khẩu vị lớn một chút, muốn giải quyết cả hai người bọn họ cùng nhau. Nghĩ tới đây Lãnh Liệt liền bấm số điện thoại của Tiêu Lăng Phong...
Tiêu Lăng Phong vừa cúp điện thoại, vừa lao ra khỏi phòng họp, bất quá cũng chỉ có mấy giờ ngắn ngủn như vậy, thế nào mà lại đã phát sinh ra chuyện chuyên nghiệp như vậy. Tiêu Lăng Phong giống như đã phát điên lên rồi, anh lái xe chạy rất nhanh, xông ra bên ngoài công ty.
Ở bên góc đường, Lãnh Liệt ném xe ở một bên. Bây giờ nếu như còn tiếp tục ở trong xe nữa thì e rằng sẽ không phải là chỗ an toàn rồi. Nếu như Minh lại dùng thủ đoạn cực đoan gì đó, như vậy, ngay cả cơ hội phản kháng lại bọn họ cũng không có nữa.
Diệu Tinh, đừng sợ, một hồi nữa là Lăng Phong đã tới đây rồi, sẽ không có chuyện gì đâu! Anh nói xong ghé đầu ra liếc mắt nhìn bên ngoài, sau đó lấy từ trong túi áo ra một khẩu súng. Nhìn thấy một màn này, Diệu Tinh hoàn toàn ngây người, mặc dù cô đã sớm biết thân phận của Lãnh Liệt, nhưng mà chờ đến khi thật sự chính mắt cô thấy anh lấy sung ra như vậy, thực sự Diệu Tinh vẫn còn cảm thấy cực kỳ kinh hãi.
Nơi xa, truyền đến tiếng bánh xe xẹt qua trên mặt đất xa xa. Lãnh Liệt lôi kéo Diệu Tinh vọt đến bên trong. Bước chân của Diệu Tinh rõ ràng có chút không yên ổn. Trong lòng bàn tay cô đều tràn đầy toàn mồ hôi hột.
Diệu Tinh không bị sao, Lăng Phong cũng đã mau chóng sắp sửa tới nơi rồi! Sẽ không có việc gì hết, Lãnh Liệt tự an ủi mình. Diệu Tinh theo sát Lãnh Liệt thật chặc. Nhưng mà hai người đi cũng không được bao xa thì đúng lúc này, bước chân của bọn họ đột nhiên dừng lại. Con đường phía trước mặt hai người đã bị ngăn trở, bọn họ không cách nào đi qua được. Diệu Tinh nhìn nhìn Lãnh Liệt đầy vẻ bất an.
Hiển nhiên là Lãnh Liệt cũng không làm sao còn tĩnh táo được nữa.
Liệt! Nhìn thấy tôi mà anh cũng không có ý định cùng nhau ôn chuyện sao? Chạy cái gì mà chạy chứ? Quay đầu lại, Minh đã ở phía sau lưng bọn họ.
Xem ra là tôi đã coi thường thực lực của anh rồi! Lãnh Liệt kéo Diệu Tinh ra phía sau: Thế nào. Nhiều ngày không gặp nhau, đã nhớ tới tôi rồi hả?
Nếu như anh không nói ra tôi thật sự cũng không hề phát hiện ra đâu! Minh cười ha ha lên một tiếng.
Tôi khuyên anh không cần làm chuyện náo loạn. Lãnh Liệt cảnh cáo.
Liệt, đổi lại lúc bình thường, sự cảnh cáo của anh sẽ còn làm cho tôi có chút kiêng kỵ, nhưng mà bây giờ, anh cảm thấy anh có cái lập trường gì mà làm ĩ với tôi kia chứ! Minh nói xong nhìn về phía Diệu Tinh: Có cô ta ở đây, Lãnh Liệt, anh lại dám cứng đối cứng cùng với tôi hay sao?
Mấy lời Minh vừa nói ra..., thật sự đã chạm đến thần kinh nhạy cảm của Lãnh Liệt. Anh quả thực không dám. Càng không thể để cho Diệu Tinh cùng đứa nhỏ xảy ra chuyện.
Anh làm gì mà phải căng thẳng như vậy, nếu như bị Tiêu Lăng Phong biết được, anh đã lôi kéo nười phụ nữ của anh ta như vậy, anh thử đoán xem, anh ta sẽ như thế nào? Chậc chậc chậc... Tôi đây vẫn là lần đầu tiên được nhìn thấy một người phụ nữ có thai mà lại xinh đẹp như vậy đó, khó trách Thiếu chủ cũng nhớ mãi không quên đối với cô.
Nếu như đã biết cô ấy là người trong lòng của Thiếu chủ, vậy thì anh cũng nên thức thời một chút.
Muốn dùng cô ta để áp chế tôi sao? Minh chê cười: Nhưng mà tại sao anh lại cảm thấy tôi đây phải sợ kia chứ! Tôi trực tiếp nghe lệnh của ông cụ Mộ, hôm nay coi như tôi có giết chết cô ta, Mộ Sở cũng không dám làm gì đối với tôi.
Nếu như anh không tin, vậy thì có thể cứ thử một chút. Lãnh Liệt nắm chặt quả đấm. Tôi biết, nhiều năm qua như vậy, anh vẫn luôn thấy không vừa mắt đới với chúng tôi! Cho nên, hiện tại tôi cho anh một cơ hội để báo thù, anh hãy để cho cô ấy đi, còn về phần tôi, sẽ để cho anh tùy ý xử trí, tôi không có một câu oán hận.
Liệt. Anh đã nói như vậy. Tôi thật sự không biết là nên bội phục anh, hay là nên thương hại anh nữa. Cái loại nghĩa khí này, không có không được, nhưng mà... cũng không thể quá mức coi trọng, nếu không thì có thể bị đứt đoạn. Bất quá... Tôi sẽ giải thích tính cách của anh. Anh đã nói, chúng ta đã là anh em lâu như vậy, tôi sẽ thành toàn cho anh. Anh cứ đứng không nên cử động nghe chưa! Nói xong, Minh liền rút súng lục ra.
Này, anh không nên làm loạn như vậy. Diệu Tinh kêu to: Nơi này là thành phố T, không phải là địa bàn Ám Dạ của các người. Nếu như hiện tại anh mà nổ súng, chính anh cũng se không chạy được.
Hừ... Nghe thấy lời nói này của Diệu Tinh..., Minh đột nhiên bật cười. Lấy lòng can đảm và sự hiểu biết của cô, cô không làm người phụ nữ của Mộ Sở thật sự là rất đáng tiếc. Minh nói xong liền nhắm ngay đôi chân của Lãnh Liệt bắn luôn một phát. Không hề có âm thanh nào vang lên, nhưng mà chân của Lãnh Liệt lại đổ máu đầm đìa, Hiện tại tôi dùng thực tế để nói cho cô biết, có một thứ duy nhất, được gọi là ống hãm thanh.
Vậy rốt cuộc là anh muốn làm gì. Diệu Tinh che chắn cho Lãnh Liệt. Rốt cuộc các người nghĩ muốn như thế nào? Diệu Tinh lớn tiếng hỏi. Cứu mạng... Cô kêu lên: Có ai không? Diệu Tinh lớn tiếng kêu, cô hiểu rõ cần phải bịt thật chặc vết thương kia của Lãnh Liệt. Nhưng mà máu chảy quá nhanh, máu chảy ra đỏ tươi nhuộm đỏ cả bàn tay run rẩy của Diệu Tinh.
Đừng sợ! Lãnh Liệt cắn răng chịu đựng. Minh. Anh muốn thế nào mới có thể bỏ qua cho cô ấy.
Tôi chưa từng nghĩ tới sẽ bỏ qua cho cô ta! Nói xong, Minh rõ rang nhắm ngay vào cánh tay của Lãnh Liệt vừa bắn một phát. Pằng! Lưỡi dao trong tay Lãnh Liệt rơi xuống trên mặt đất: Lần này, chung quy là sung đạn đã nhanh hơn anh rồi!
Lãnh Liệt nửa ngồi xổm xuống ở trên mặt đất. Anh bịt chặt lấy cánh tay. Máu đỏ tươi từ giữa kẽ tay của anh chảy ra bên ngoài.
Tôi cũng không tin, anh thật sự không kiêng kỵ với Thiếu chủ.
Đúng thế! Tôi không thể hoàn toàn không nhìn tới cậu ta, cho dù tôi cũng biết rõ, bất kể là động đến anh hay là động đến cô ấy, tôi cũng sẽ không được bình an vô sự, nhưng mà khi tôi đã đả thương anh rồi thì tôi cũng sẽ không để ý đến chuyện càng hỏng bét them nữa. Như vậy, coi như cậu ta có làm gì tôi đi nữa, tôi cũng coi như là đã kiếm được!
Đồ điên. Lãnh Liệt cắn răng: Vậy rốt cuộc anh muốn phải thế nào thì anh mới nguyện ý bỏ qua cho Diệu Tinh.
Như thế nào tôi cũng không muốn. Minh lắc đầu một cái: Tốt nhất là hãy nên biết quý trọng những giây phút cuối cùng đi.
Tại sao các người nhất định cứ phải gây sự với tôi như vậy? Diệu Tinh lớn tiếng hỏi.
Thiếu gia một nhà họ Mộ này cũng bởi vì cô mà phải chết, cô nói xem tại sao chúng tôi lại phải gây sự với cô đây? Minh hỏi: Mọi người đều nói phụ nữ là họa thủy, nhìn thấy cô, xem ra là tôi cũng đã thật sự hiểu ra rồi! Trình Diệu Tinh, cô thử nhìn một chút xem, những người ở bên cạnh cô, có người nào không đủ thảm hay không? Mộ Thần chết, Tiêu Lăng Phong đắc tội với Ám Dạ. Hắn còn cách cái chết cũng không xa, lại còn có Liệt nữa. Hôm nay anh ta cũng sẽ phải chết. Hừ hừ... Cô có cảm thấy rất có cảm giác thành tựu hay không?
Chuyện xảy ra với nhà họ Mộ là lỗi của tôi, không có quan hệ gì với người khác, anh cũng không biết giết người là phạm pháp hay sao?
Tiểu thư, cô nói luật pháp cùng với một cái máy giết người, sẽ không phải là quá nực cười hay sao? Minh cười tười: Hãy mau cáo biệt đối với đứa trẻ trong bụng cô đi! Còn có Tiêu Lăng Phong nữa, rất xin lỗi, không thể để cho người trong một nhà của các người có một cơ hội đoàn tụ. Minh nói xong miệng khẩu súng nhắm ngay vào bụng của Diệu Tinh: Nếu như có đời sau, nhớ giao thiệp với những người trong phạm vi đơn thuần một chút...
/333
|