Điều tra liên tục mấy ngày cũng không tiến triển được chút nào. Lật ngược cả thành phố T lên, nhưng mà cũng không thể tìm được mấy người phải tìm kia. Mà người duy nhất tìm được, thì lại cũng không biết chuyện gì cả. Hiện tại đầu mối duy nhất chính là, lúc ban đầu bọn họ đã thương lượng với nhau là vứt đứa bé này xuống bờ sông. Bởi vì trời mưa rơi như vậy, ắt là nước sẽ phải dâng lên cao, đứa bé này sẽ bị nước cuốn trôi đi... Còn chuyện kế tiếp thì sẽ phải nghe theo mệnh trời.
Liên tục mấy ngày liền không ngủ không nghỉ, cả người Tiêu Lăng Phong thoạt nhìn cũng phá lệ tiều tụy. Vết thương cũ chưa lành lại tăng thêm. Liên tục mấy ngày trôi qua cả người anh đã gầy đi một vòng, ngay cả cái cằm cũng trở nên nhọn.
Lần nữa không có tiến triển, Tiêu Lăng Phong cũng phiền não. Súc sinh! Tiêu Lăng Phong giận đến mức một quyền đánh vào trên mặt thủy tinh thượng. Thủy tinh từ từ xuất hiện tiếng rạn nứt vỡ ra, sau đó tay của anh tứa ra tia máu... Bảo bảo, con nhất định không được xảy ra chuyện, rất nhanh ba ba sẽ tới tìm con, sẽ yêu thương con thật tốt, sẽ yêu thương mẹ con thật tốt! Người một nhà chúng ta sẽ không bao giờ còn phải chia cách nhau nữa.
Thời gian cứ thế thấm thoắt trôi qua, đang lúc bận bịu thì đã đến buổi hôn lễ của Tịch Mạt. Hôn lễ được cử hành ở trong vườn hoa của nhà họ Tiêu. Khách tới tham gia hôn lễ là người trọng yếu trong giới chính trị cho đến tinh anh trong giới thương mại. Trong vườn hoa nhà họ Tiêu có vẻ phá lệ náo nhiệt.
Tiêu Lăng Phong bận rộn tiếp đón tân khách, nhưng ánh mắt cũng không lúc nào ngừng tìm kiếm ở trong đám người. Anh biết nhất định Diệu Tinh sẽ tới. Chỉ có điều là anh không ngờ rằng, cả Carlos cũng tới đây. Nụ cười của anh từ từ cứng ngắc lại, cho đến lúc sau cũng không thế nào cười nổi nữa.
Diệu Tinh mặc trên người một bộ lễ phục màu đen tuyền. Nhìn qua, thấy cô cực kỳ lạnh lùng, Rõ ràng là Diệu Tinh đang ở một nơi không xa, nhưng mà... Tại sao anh lại cảm thấy có khoảng cách mãnh liệt đến như thế. Mấy lần, anh muốn mở miệng gọi Diệu Tinh, nhưng mà cổ họng hình như là bị ngăn chặn lại vậy, không phát ra nổi ra tiếng nữa. Chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Diệu Tinh khoác tay Carlos đi vào. Bọn họ hàn huyên cùng tân khách, anh thật sựcth rất đáng buồn. Hiện tại, tất cả mọi người đều gọi Diệu Tinh là tiểu thư Laura, tất cả mọi người đều cho là, cô và Carlos là một đôi. Không có ai nhớ, năm năm trước, Tiêu Lăng Phong đã từng có một người phụ nữ có tên gọi là Trình Diệu Tinh. Cũng không có ai còn nhớ bộ dạng giống như đã bị mất trí nhớ, của toàn bộ mọi người trong gia đình Trình Diệu Tinh vậy...
Tiêu Lăng Phong nắm thật chặc quả đấm, ngón tay dùng sức đâm sâu vào trong lòng lòng bàn tay, để lại một dấu vết thật sâu ở lòng bàn tay, nhưng lại không cảm giác được sự đau đớn...
Hôn lễ bắt đầu, thế nhưng ánh mắt của Tiêu Lăng Phong vẫn luôn nhìn Diệu Tinh, mà ánh mắt của Diệu Tinh cho tới bây giờ thỉnh thoảng cũng rời đi chỗ khác, không có ở trên người Carlos. Việc này có phải là ứng nửa đầu của câu nói, anh yêu cô nhưng cô lại thương người khác, hay không vậy! Tiêu Lăng Phong cười khổ sở, chẳng qua là, cũng chỉ có anh yêu người ta! Từ khi nào vậy, lúc trước anh và Diệu Tinh còn đang sống trong tình cảm với nhau, thế nhưng anh đã biến thành người ngoài cuộc, tựa như hết thảy hết thảy đều không có quan hệ gì đối với anh vậy...
Diệu Tinh đang ngồi yên lặng, nhẹ nhàng uống rượu. Cô lại muốn che giấu tâm tình của mình, không muốn để cho Carlos nhìn ra sự khác lạ của mình. Cô không sao khống chế được ánh mắt của mình, luôn luôn là trong lúc lơ đãng cô lại nghiêng mắt nhìn đến phương hướng của Tiêu Lăng Phong. Sắc mặt của anh rất kém cỏi…
Lời nói lúc trước của Evan lúc này lại hiện lên văng vẳng rõ ràng ở bên tai của cô. Có lẽ, mình đã làm những việc có chút không hợp với tình người. Vô luận như thế nào, anh cũng đã vì cô nên mới bị thương, nhưng mà cô, ngay cả việc đến thăm anh một chút thôi, cô cũng không muốn.
Diệu Tinh lắc lắc đầu, nghĩ muốn gạt bỏ những loại ý nghĩ ngổn ngang kia đi, nhưng mà trong đầu cô lại càng ngày càng rối loạn hơn. Diệu Tinh ăn đơn giản một chút đồ vật, sau đó liền mượn cớ để rời đi. Cô vốn dĩ là bạn tốt tới tham dự hôn lễ, mặc dù đã muộn năm năm, nhưng mà, cuối cùng Tịch Mạt vẫn còn tìm thấy được hạnh phúc
Như vậy, không phải là cô cũng cảm thấy cao hứng hay sao? Tại sao ngược lại, hiện tại trong lòng cô có gì đó là lạ, hình như là khó chịu đến mức không thể hít thở nổi nữa vậy. Diệu Tinh đi tới bên ngoài vườn hoa. Cô đi đến một nơi mà tân khách không thể nhìn thấy được, thì dừng bước lại, tựa người vào trên vách tường, mệt mỏi nhắm mắt lại…
Mệt quá... Trong lòng cô, cảm giác thật là kỳ quái, cô không biết mình sẽ phải hình dung tâm tình của mình như thế nào cho đúng. Chẳng qua là... cô cảm thấy, có một đạo ánh mắt vẫn đang đuổi theo cô, cứ như vậy nhìn chăm chú, làm cho cô ngay cả hít thở cũng thấy khó khăn. Cô nghĩ có lẽ là mình cần phải chạy ra khỏi nơi này nhanh lên một chút vậy, tựa như nếu cô còn tiếp tục lưu lại nơi này, nhất định sẽ có chuyện xảy ra vậy!
Trình Diệu Tinh, mày đang suy nghĩ lung tung những thứ gì vậy, không nên tự mình hù dọa mình. Dù sao nghiệp vụ bên này kết thúc, mày cũng nên trở lại Barcelona, hoặc là... Cũng nên đi thăm ba mẹ đã già rồi một chút! Mày đã rời đi quá lâu, trở về thành phố T, cũng đã quá lâu...
Chống tay vào đầu, Diệu Tinh thở dài một hơi thật sâu. Diệu Tinh, mày đã quá mệt mỏi rồi, mày cũng nên nghỉ ngơi, nên nghỉ ngơi...
Trong đám người đã không nhìn thấy bóng dáng Diệu Tinh của Diệu Tinh đâu nữa. Tiêu Lăng Phong liền bỏ lại tân khách đi ra ngoài. Dựa vào trực giác, anh trực tiếp đi về hướng của hậu viện. Quả nhiên, Diệu Tinh đang đứng ở đó, cái ót của cô dựa vào vách tường, cặp mắt hơi nhắm lại. Hình như là cô đang cực kỳ mệt mỏi rồi. Tiêu Lăng Phong đứng ở phía xa xa, đã bao nhiêu lâu rồi anh vẫn chưa từng thấy bộ dáng Diệu Tinh an tĩnh như thế! Anh không sao khống chế được, từ từ tiến lên phía trước.
Nghe thấy tiếng bước chân, Diệu Tinh cũng không hề mở mắt ra. Làm sao anh tìm được tới nơi này. Em chỉ nghĩ muốn ở đây yên tĩnh một mình một hồi thôi mà! Anh cũng biết, em là người không thích náo nhiệt… Giọng nói của Diệu Tinh nhẹ nhàng mang theo một chút mềm mại khi giải thích. Em muốn đi ra ngoài đi một chút, ở chỗ này mệt quá. Carlos... Diệu Tinh đang nói, đột nhiên ý thức được có điều gì đó không đúng. Nhìn thấy Tiêu Lăng Phong, một khắc kia, cô ngược lại rất tỉnh táo.
Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh. Cô nói muốn đi ra ngoài một chút, cô muốn đi đâu vậy? Có phải cô lại muốn chạy trốn hay không? Lần này, cô lại muốn đi bao lâu.
Liên tục mấy ngày liền không ngủ không nghỉ, cả người Tiêu Lăng Phong thoạt nhìn cũng phá lệ tiều tụy. Vết thương cũ chưa lành lại tăng thêm. Liên tục mấy ngày trôi qua cả người anh đã gầy đi một vòng, ngay cả cái cằm cũng trở nên nhọn.
Lần nữa không có tiến triển, Tiêu Lăng Phong cũng phiền não. Súc sinh! Tiêu Lăng Phong giận đến mức một quyền đánh vào trên mặt thủy tinh thượng. Thủy tinh từ từ xuất hiện tiếng rạn nứt vỡ ra, sau đó tay của anh tứa ra tia máu... Bảo bảo, con nhất định không được xảy ra chuyện, rất nhanh ba ba sẽ tới tìm con, sẽ yêu thương con thật tốt, sẽ yêu thương mẹ con thật tốt! Người một nhà chúng ta sẽ không bao giờ còn phải chia cách nhau nữa.
Thời gian cứ thế thấm thoắt trôi qua, đang lúc bận bịu thì đã đến buổi hôn lễ của Tịch Mạt. Hôn lễ được cử hành ở trong vườn hoa của nhà họ Tiêu. Khách tới tham gia hôn lễ là người trọng yếu trong giới chính trị cho đến tinh anh trong giới thương mại. Trong vườn hoa nhà họ Tiêu có vẻ phá lệ náo nhiệt.
Tiêu Lăng Phong bận rộn tiếp đón tân khách, nhưng ánh mắt cũng không lúc nào ngừng tìm kiếm ở trong đám người. Anh biết nhất định Diệu Tinh sẽ tới. Chỉ có điều là anh không ngờ rằng, cả Carlos cũng tới đây. Nụ cười của anh từ từ cứng ngắc lại, cho đến lúc sau cũng không thế nào cười nổi nữa.
Diệu Tinh mặc trên người một bộ lễ phục màu đen tuyền. Nhìn qua, thấy cô cực kỳ lạnh lùng, Rõ ràng là Diệu Tinh đang ở một nơi không xa, nhưng mà... Tại sao anh lại cảm thấy có khoảng cách mãnh liệt đến như thế. Mấy lần, anh muốn mở miệng gọi Diệu Tinh, nhưng mà cổ họng hình như là bị ngăn chặn lại vậy, không phát ra nổi ra tiếng nữa. Chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Diệu Tinh khoác tay Carlos đi vào. Bọn họ hàn huyên cùng tân khách, anh thật sựcth rất đáng buồn. Hiện tại, tất cả mọi người đều gọi Diệu Tinh là tiểu thư Laura, tất cả mọi người đều cho là, cô và Carlos là một đôi. Không có ai nhớ, năm năm trước, Tiêu Lăng Phong đã từng có một người phụ nữ có tên gọi là Trình Diệu Tinh. Cũng không có ai còn nhớ bộ dạng giống như đã bị mất trí nhớ, của toàn bộ mọi người trong gia đình Trình Diệu Tinh vậy...
Tiêu Lăng Phong nắm thật chặc quả đấm, ngón tay dùng sức đâm sâu vào trong lòng lòng bàn tay, để lại một dấu vết thật sâu ở lòng bàn tay, nhưng lại không cảm giác được sự đau đớn...
Hôn lễ bắt đầu, thế nhưng ánh mắt của Tiêu Lăng Phong vẫn luôn nhìn Diệu Tinh, mà ánh mắt của Diệu Tinh cho tới bây giờ thỉnh thoảng cũng rời đi chỗ khác, không có ở trên người Carlos. Việc này có phải là ứng nửa đầu của câu nói, anh yêu cô nhưng cô lại thương người khác, hay không vậy! Tiêu Lăng Phong cười khổ sở, chẳng qua là, cũng chỉ có anh yêu người ta! Từ khi nào vậy, lúc trước anh và Diệu Tinh còn đang sống trong tình cảm với nhau, thế nhưng anh đã biến thành người ngoài cuộc, tựa như hết thảy hết thảy đều không có quan hệ gì đối với anh vậy...
Diệu Tinh đang ngồi yên lặng, nhẹ nhàng uống rượu. Cô lại muốn che giấu tâm tình của mình, không muốn để cho Carlos nhìn ra sự khác lạ của mình. Cô không sao khống chế được ánh mắt của mình, luôn luôn là trong lúc lơ đãng cô lại nghiêng mắt nhìn đến phương hướng của Tiêu Lăng Phong. Sắc mặt của anh rất kém cỏi…
Lời nói lúc trước của Evan lúc này lại hiện lên văng vẳng rõ ràng ở bên tai của cô. Có lẽ, mình đã làm những việc có chút không hợp với tình người. Vô luận như thế nào, anh cũng đã vì cô nên mới bị thương, nhưng mà cô, ngay cả việc đến thăm anh một chút thôi, cô cũng không muốn.
Diệu Tinh lắc lắc đầu, nghĩ muốn gạt bỏ những loại ý nghĩ ngổn ngang kia đi, nhưng mà trong đầu cô lại càng ngày càng rối loạn hơn. Diệu Tinh ăn đơn giản một chút đồ vật, sau đó liền mượn cớ để rời đi. Cô vốn dĩ là bạn tốt tới tham dự hôn lễ, mặc dù đã muộn năm năm, nhưng mà, cuối cùng Tịch Mạt vẫn còn tìm thấy được hạnh phúc
Như vậy, không phải là cô cũng cảm thấy cao hứng hay sao? Tại sao ngược lại, hiện tại trong lòng cô có gì đó là lạ, hình như là khó chịu đến mức không thể hít thở nổi nữa vậy. Diệu Tinh đi tới bên ngoài vườn hoa. Cô đi đến một nơi mà tân khách không thể nhìn thấy được, thì dừng bước lại, tựa người vào trên vách tường, mệt mỏi nhắm mắt lại…
Mệt quá... Trong lòng cô, cảm giác thật là kỳ quái, cô không biết mình sẽ phải hình dung tâm tình của mình như thế nào cho đúng. Chẳng qua là... cô cảm thấy, có một đạo ánh mắt vẫn đang đuổi theo cô, cứ như vậy nhìn chăm chú, làm cho cô ngay cả hít thở cũng thấy khó khăn. Cô nghĩ có lẽ là mình cần phải chạy ra khỏi nơi này nhanh lên một chút vậy, tựa như nếu cô còn tiếp tục lưu lại nơi này, nhất định sẽ có chuyện xảy ra vậy!
Trình Diệu Tinh, mày đang suy nghĩ lung tung những thứ gì vậy, không nên tự mình hù dọa mình. Dù sao nghiệp vụ bên này kết thúc, mày cũng nên trở lại Barcelona, hoặc là... Cũng nên đi thăm ba mẹ đã già rồi một chút! Mày đã rời đi quá lâu, trở về thành phố T, cũng đã quá lâu...
Chống tay vào đầu, Diệu Tinh thở dài một hơi thật sâu. Diệu Tinh, mày đã quá mệt mỏi rồi, mày cũng nên nghỉ ngơi, nên nghỉ ngơi...
Trong đám người đã không nhìn thấy bóng dáng Diệu Tinh của Diệu Tinh đâu nữa. Tiêu Lăng Phong liền bỏ lại tân khách đi ra ngoài. Dựa vào trực giác, anh trực tiếp đi về hướng của hậu viện. Quả nhiên, Diệu Tinh đang đứng ở đó, cái ót của cô dựa vào vách tường, cặp mắt hơi nhắm lại. Hình như là cô đang cực kỳ mệt mỏi rồi. Tiêu Lăng Phong đứng ở phía xa xa, đã bao nhiêu lâu rồi anh vẫn chưa từng thấy bộ dáng Diệu Tinh an tĩnh như thế! Anh không sao khống chế được, từ từ tiến lên phía trước.
Nghe thấy tiếng bước chân, Diệu Tinh cũng không hề mở mắt ra. Làm sao anh tìm được tới nơi này. Em chỉ nghĩ muốn ở đây yên tĩnh một mình một hồi thôi mà! Anh cũng biết, em là người không thích náo nhiệt… Giọng nói của Diệu Tinh nhẹ nhàng mang theo một chút mềm mại khi giải thích. Em muốn đi ra ngoài đi một chút, ở chỗ này mệt quá. Carlos... Diệu Tinh đang nói, đột nhiên ý thức được có điều gì đó không đúng. Nhìn thấy Tiêu Lăng Phong, một khắc kia, cô ngược lại rất tỉnh táo.
Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh. Cô nói muốn đi ra ngoài một chút, cô muốn đi đâu vậy? Có phải cô lại muốn chạy trốn hay không? Lần này, cô lại muốn đi bao lâu.
/333
|