Mọi người ngồi quanh đống lửa, bàn luận không ít chuyện, chủ yếu là chuyện làm ăn kinh doanh. Đôi lúc lơ đễnh cũng sẽ nhắc đến chuyện trước kia. Cũng nhờ vậy Nguyên Hạ mới biết, Trác Thành, Phương Kiệt cùng Hoắc Thi Thi đều học chung trong một trường đại học. Phương Kiệt là đàn anh, lớn hơn Trác Thành và Hoắc Thi Thi hai tuổi. Còn Dung Vĩnh là Trác Thành trong lúc lăn lộn trong nước làm ăn mà quen biết.
Nguyên Hạ không tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn họ, cô chỉ yên tĩnh ở một bên lắng nghe, đôi khi sẽ ngẩn người nhìn chăm chú vào Trác Thành. Phải công nhận một điều rằng anh rất điển trai, môi trái tim cùng đường nhân trung sâu, đôi mày kiếm sắc sảo khẽ di chuyển lên xuống. Anh đã uống không ít rượu, đôi mắt lười biếng khẽ chớp.
Đây là lần đầu tiên cô thấy anh thoải mái cười, nơi khóe mắt khẽ nheo lại. Cô nhìn đến thất thần, vừa khéo bị người đàn ông phát hiện, anh cưng chiều vuốt nhẹ lên sống mũi cô.
Cảnh này vừa hay đều lọt vào mắt những người đang mặt ở đó, Hoắc Thi Thi cúi mặt lờ đi, tiếp tục uống rượu. Chỉ có Phương Kiệt là lên tiếng trêu ghẹo.
"Nguyên Hạ, em là gì của Trác Thành vậy?"
Câu hỏi của Phương Kiệt khiến Nguyên Hạ nhất thời không biết trả lời, chẳng lẽ lại nói cô là tình nhân được anh dùng tiền mua về.
Động tác lột vỏ tôm của Trác Thành bỗng khựng lại, anh trầm ngâm, bỏ con tôm đã sạch vỏ vào bát của Nguyên Hạ, dưới cái nhìn chăm chú của những người xung quanh cất giọng trả lời thay cô.
"Em là người theo đuổi cô ấy"
Phương Kiệt ồ lên một tiếng, sau đó lại ha ha mà cười.
"Thật không ngờ đấy, trước kia Trác Thành đều là được người khác theo đuổi, giờ thì biết cảm giác đi theo đuổi người khác rồi"
Nguyên Hạ nhìn anh, không nghĩ tới anh sẽ trả lời như vậy. Trong lòng cảm kích, mà anh cũng nhìn thấy phản ứng của cô. Ánh mắt ẩn hiện ý cười, nhỏ giọng ở bên tai cô nhắc nhở.
"Ăn đi, đừng để nguội"
Cô ngoan ngoãn nghe lời, đem mấy con tôm được anh lột sạch vỏ ăn hết. Gương mặt vô cùng hưởng thụ sự chăm sóc này.
Hoắc Thi Thi nhìn thấy sự ân cần của Trác thành dành cho Nguyên Hạ, ánh mắt có chút biến đổi, cô cười gượng gạo. Phương Kiệt nhìn thấy liền dùng ánh mắt trấn an nhìn cô, hai người cùng nhau ở một bên uống rượu. Chỉ có Dung Vĩnh là không mấy tập trung, anh vẫn luôn chăm chăm xem điện thoại không biết là đang làm gì.
Đến giữa khuya, bọn họ liền giải tán. Ở đây không khắc khe về luật, nên bọn họ đều tự lái xe trở về. Trác Thành đưa Nguyên Hạ trở lại khách sạn. Cô cũng muốn nhanh chóng được trở về đi tắm, một ngày dài trên máy bay khiến cô cảm thấy người đã có mùi chua.
Cô ở bên ngoài sấy tóc, còn Trác Thành thì đang tắm. Nguyên Hạ nhìn lại bộ quần áo ngủ của mình, khẽ cắn môi. Nhớ đến hai hôm trước khi đến đây đã dạo qua cửa hàng nội y, ma xui quỷ khiến lại chọn bộ đồ ngủ hai dây màu đỏ này. Nghĩ tới chuyện có thể sắp xảy ra, bỗng chốc đỏ bừng hai má.
Cô sấy khô tóc, qua loa thoa thêm kem dưỡng. Nhìn một bàn mỹ phẩm cao cấp, khẽ cong môi. Toàn bộ đều là do Trác Thành chuẩn bị.
Trác Thành ra khỏi nhà tắm liền nhìn thấy người phụ nữ đang làm tổ trên giường khẽ cười, anh mở đèn ngủ lên, rồi đem toàn bộ đèn trần tắt hết. Ngay sau đó cũng lên giường, từ phía sau ôm lấy cô.
Nguyên Hạ có thói quen không mặc đồ lót khi đi ngủ, từ lúc ở với Trác Thành cô mới miễn cưỡng mặc thêm quần lót, chỉ vì sợ anh sẽ nảy sinh dục vọng mà dày vò cô.
Đêm nay cô mặc áo hai dây, bộ ngực no đủ ẩn hiện sau lớp áo ngủ mỏng manh. Cô khẽ cắn môi dưới, xoay người lại vùi mặt vào người anh, âm thầm hít một hơi. Mùi hương quen thuộc như in sâu vào trong trí nhớ, bọn họ đã bên nhau gần hai năm. Nguyên Hạ mỗi đêm đều được anh ôm vào người, mới đầu cô thấy rất phiền, nhưng dần đà liền trở thành thói quen. Một tháng trở lại đây bọn họ chiến tranh lạnh, cô bất giác lại muốn được ôm như thế này.
Trác Thành phát hiện một cái đầu nhỏ cứ nhích tới lui trong ngực mình, hít một hơi sâu. Anh vẫn đang cố gắng kiềm chế bản thân, vì cô đã bay một chuyến bay dài, anh không nỡ để cô mệt hơn. Vậy mà người phụ nữ này lại không biết an phận mà châm lửa.
Anh đưa tay giữ lấy chiếc mông căng tròn của cô, chết tiệc, cô cư nhiên lại không mặc quần lót. Trác Thành như sắp nổ tung, con quái thú bên dưới trở nên bành trướng, chống đỡ lên khu rừng bí ẩn của Nguyên Hạ.
Cô không phải kẻ ngốc tất nhiên cũng cảm nhận được vật đang quấy nhiễu giữa hai chân mình, khẽ cắn môi dưới. Chưa kịp ngẩng đầu thì người đàn ông đã công thành chiếm đất, chiếm lấy đôi môi đỏ mọng cùng chiếc lưỡi đinh hương của cô. Hai đôi môi chạm nhau như củi khô gặp lửa, Nguyên Hạ ngắm mắt lại hùa theo đón ý đưa lưỡi mình vào trong miệng anh.
Nguyên Hạ không tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn họ, cô chỉ yên tĩnh ở một bên lắng nghe, đôi khi sẽ ngẩn người nhìn chăm chú vào Trác Thành. Phải công nhận một điều rằng anh rất điển trai, môi trái tim cùng đường nhân trung sâu, đôi mày kiếm sắc sảo khẽ di chuyển lên xuống. Anh đã uống không ít rượu, đôi mắt lười biếng khẽ chớp.
Đây là lần đầu tiên cô thấy anh thoải mái cười, nơi khóe mắt khẽ nheo lại. Cô nhìn đến thất thần, vừa khéo bị người đàn ông phát hiện, anh cưng chiều vuốt nhẹ lên sống mũi cô.
Cảnh này vừa hay đều lọt vào mắt những người đang mặt ở đó, Hoắc Thi Thi cúi mặt lờ đi, tiếp tục uống rượu. Chỉ có Phương Kiệt là lên tiếng trêu ghẹo.
"Nguyên Hạ, em là gì của Trác Thành vậy?"
Câu hỏi của Phương Kiệt khiến Nguyên Hạ nhất thời không biết trả lời, chẳng lẽ lại nói cô là tình nhân được anh dùng tiền mua về.
Động tác lột vỏ tôm của Trác Thành bỗng khựng lại, anh trầm ngâm, bỏ con tôm đã sạch vỏ vào bát của Nguyên Hạ, dưới cái nhìn chăm chú của những người xung quanh cất giọng trả lời thay cô.
"Em là người theo đuổi cô ấy"
Phương Kiệt ồ lên một tiếng, sau đó lại ha ha mà cười.
"Thật không ngờ đấy, trước kia Trác Thành đều là được người khác theo đuổi, giờ thì biết cảm giác đi theo đuổi người khác rồi"
Nguyên Hạ nhìn anh, không nghĩ tới anh sẽ trả lời như vậy. Trong lòng cảm kích, mà anh cũng nhìn thấy phản ứng của cô. Ánh mắt ẩn hiện ý cười, nhỏ giọng ở bên tai cô nhắc nhở.
"Ăn đi, đừng để nguội"
Cô ngoan ngoãn nghe lời, đem mấy con tôm được anh lột sạch vỏ ăn hết. Gương mặt vô cùng hưởng thụ sự chăm sóc này.
Hoắc Thi Thi nhìn thấy sự ân cần của Trác thành dành cho Nguyên Hạ, ánh mắt có chút biến đổi, cô cười gượng gạo. Phương Kiệt nhìn thấy liền dùng ánh mắt trấn an nhìn cô, hai người cùng nhau ở một bên uống rượu. Chỉ có Dung Vĩnh là không mấy tập trung, anh vẫn luôn chăm chăm xem điện thoại không biết là đang làm gì.
Đến giữa khuya, bọn họ liền giải tán. Ở đây không khắc khe về luật, nên bọn họ đều tự lái xe trở về. Trác Thành đưa Nguyên Hạ trở lại khách sạn. Cô cũng muốn nhanh chóng được trở về đi tắm, một ngày dài trên máy bay khiến cô cảm thấy người đã có mùi chua.
Cô ở bên ngoài sấy tóc, còn Trác Thành thì đang tắm. Nguyên Hạ nhìn lại bộ quần áo ngủ của mình, khẽ cắn môi. Nhớ đến hai hôm trước khi đến đây đã dạo qua cửa hàng nội y, ma xui quỷ khiến lại chọn bộ đồ ngủ hai dây màu đỏ này. Nghĩ tới chuyện có thể sắp xảy ra, bỗng chốc đỏ bừng hai má.
Cô sấy khô tóc, qua loa thoa thêm kem dưỡng. Nhìn một bàn mỹ phẩm cao cấp, khẽ cong môi. Toàn bộ đều là do Trác Thành chuẩn bị.
Trác Thành ra khỏi nhà tắm liền nhìn thấy người phụ nữ đang làm tổ trên giường khẽ cười, anh mở đèn ngủ lên, rồi đem toàn bộ đèn trần tắt hết. Ngay sau đó cũng lên giường, từ phía sau ôm lấy cô.
Nguyên Hạ có thói quen không mặc đồ lót khi đi ngủ, từ lúc ở với Trác Thành cô mới miễn cưỡng mặc thêm quần lót, chỉ vì sợ anh sẽ nảy sinh dục vọng mà dày vò cô.
Đêm nay cô mặc áo hai dây, bộ ngực no đủ ẩn hiện sau lớp áo ngủ mỏng manh. Cô khẽ cắn môi dưới, xoay người lại vùi mặt vào người anh, âm thầm hít một hơi. Mùi hương quen thuộc như in sâu vào trong trí nhớ, bọn họ đã bên nhau gần hai năm. Nguyên Hạ mỗi đêm đều được anh ôm vào người, mới đầu cô thấy rất phiền, nhưng dần đà liền trở thành thói quen. Một tháng trở lại đây bọn họ chiến tranh lạnh, cô bất giác lại muốn được ôm như thế này.
Trác Thành phát hiện một cái đầu nhỏ cứ nhích tới lui trong ngực mình, hít một hơi sâu. Anh vẫn đang cố gắng kiềm chế bản thân, vì cô đã bay một chuyến bay dài, anh không nỡ để cô mệt hơn. Vậy mà người phụ nữ này lại không biết an phận mà châm lửa.
Anh đưa tay giữ lấy chiếc mông căng tròn của cô, chết tiệc, cô cư nhiên lại không mặc quần lót. Trác Thành như sắp nổ tung, con quái thú bên dưới trở nên bành trướng, chống đỡ lên khu rừng bí ẩn của Nguyên Hạ.
Cô không phải kẻ ngốc tất nhiên cũng cảm nhận được vật đang quấy nhiễu giữa hai chân mình, khẽ cắn môi dưới. Chưa kịp ngẩng đầu thì người đàn ông đã công thành chiếm đất, chiếm lấy đôi môi đỏ mọng cùng chiếc lưỡi đinh hương của cô. Hai đôi môi chạm nhau như củi khô gặp lửa, Nguyên Hạ ngắm mắt lại hùa theo đón ý đưa lưỡi mình vào trong miệng anh.
/77
|