- "Vậy ngày mai anh sẽ giúp tôi trở lại làm việc ở phòng phẫu thuật chứ?"
Nhận được câu trả lời của anh, cô lại hỏi xác minh thêm một lần nữa. Thực ra chuyện cô muốn trở lại làm việc ở phòng phẫu thuật chỉ là một phần, chỉ là lí do mà cô đưa ra để muốn ở bên cạnh anh mà thôi.
- "Cô về thu xếp chuyện gia đình đi, khi nào xong thì tôi sẽ cho người tới đón cô. Lúc ấy tôi sẽ gửi bản hợp đồng cho cô kí, sau khi kí xong thì cô sẽ được làm việc trong phòng phẫu thuật."
Giọng anh khàn khàn đáp lại cô.
Vốn dĩ Tư Duệ đã lường trước được việc này, kể từ ngày cô biết mình mang thai, cô vẫn giấu không cho mẹ cô biết, cô sẽ bà sẽ bị sốc vì cô con gái mà bà yêu thương và tin tưởng lại không chồng mà có thai. Nhưng bây giờ cô lại có thêm một nỗi lo khác đó là nếu cô dọn đến ở với anh, nếu anh biết cô có thai thì liệu anh có chấp nhận đứa bé không? Cô còn nhớ như in lời anh nói khi xưa "Cô không được phép mang thai con của tôi nếu tôi không cho phép." Nhiều hôm suy nghĩ, cô đã có câu trả lời cho mình. Dù mẹ cô có phản đối, dù anh có không chấp nhận đứa bé thì cô vẫn sẽ sinh con ra, dù cô không có được tình yêu của anh thì đứa bé này chính là sự kết tinh, là kết quả tình yêu của cô và anh.
- "Được."
Tư Duệ nhẹ nhàng trả lời.
______________________
Rời khỏi bệnh viện, Tư Duệ bắt xe về quê thăm mẹ. Nhà cô ở ngoại thành cách xa trung tâm thành phố 50km nên sau khi đi làm thì cô lên thành phố thuê nhà ở, mẹ cô ở nhà cô nhờ họ hàng chăm lo. Đợt này cô sẽ có thể rất lâu mới có thể về thăm mẹ nên cô nhân dịp này về thăm mẹ một chút. Ngồi trên xe, Tư Duệ rút điện thoại ra gọi cho mẹ:
- "Mẹ à, bây giờ con đang trên đường về thăm mẹ đây ạ."
- "Bao giờ thì con về tới nơi? Để mẹ đi chợ mua đồ về làm cái gì ngon ngon cho con ăn."
- "Chắc khoảng hơn một tiếng nữa con sẽ về tới nhà ạ."
- "Ừ, mẹ biết rồi."
- "Con chào mẹ."
- "Hẹn gặp lại con ở nhà nhé."
- "Vâng."
Tư Duệ gọi điện báo cho mẹ xong liền ngắt máy.
Lúc cô về tới nhà thì thấy mẹ cô đang hì hục nấu cơm trong bếp. Thấy cô về, mẹ cô liền nở nụ cười thật vui, mang cốc nước cam ra, đưa cho cô, bảo:
- "Con đi đường có mệt không? Uống cốc nước cam này đi cho lại sức."
- "Dạ, con không mệt đâu ạ."
- "Bệnh viện đã hỗ trợ cho con rất nhiều để giúp mẹ chữa bệnh, bây giờ con đi làm mẹ biết là con đang phấn đấu để trả tiền cho rằng người ta, nhưng cũng phải giữ gìn sức khoẻ, đừng để mình kiệt sức đấy."
Mẹ cô nhìn con gái cứ xanh xao, gầy đi thì bà rất lo lắng.
- "Mẹ yên tâm đi. Con nhìn vậy thôi nhưng mà con khoẻ mà. Chà, bây giờ con đói bụng rồi, mẹ con mình vào ăn cơm đi."
Cô vừa nói vừa ôm vai mẹ đi vào trong phòng ăn.
- "Khoan đã. Đi tắm đi rồi hãy ăn cơm. Con là bác sĩ mà không biết sống khoa học gì cả. Con không biết là ăn cơm xong mới đi tắm là rất hại dạ dày sao?"
Mẹ cô giả vờ nghiêm trọng nói với cô.
- "Tuân lệnh mẫu hậu! Vậy để con đi tắm nha."
Tư Duệ nói rồi buông mẹ ra, lấy quần áo đi tắm. Đến khi cô tắm xong, đi ra thì mẹ cô đã dọn xong bữa tối ra cả rồi.
- "Nào, ngồi xuống ăn cơm đi. Nay mẹ làm toàn món con thích để tẩm bổ cho con đấy."
Mẹ cô xới cơm ra bát rồi gắp miếng cá kho tộ bỏ vào bát cô. Tư Duệ thích ăn nhất là cá kho cộp mác của mẹ và canh sườn nấu chua. Và thực đơn hôm nay ngoài hai món đó thì còn có thịt heo xào rau củ ngũ vị nhìn rất bắt mắt.
Tư Duệ hào hứng vì được ăn món ăn yêu thích và cũng vì cơn đói ập tới, bèn đưa miếng cá lên ăn. Thế nhưng, tay còn chưa đưa tới miệng thì một cơn buồn nôn ập đến, cô xô ghế, tay đưa lên che miệng rồi chạy vội vào trong phòng tắm nôn thốc nôn tháo. Mẹ cô thấy cô như vậy cũng lo lắng mà đi theo cô vào. Bà vừa lấy tay vuốt vuốt sống lưng cho cô, vừa sốt ruột hỏi:
- "Duệ à, con sao vậy? Còn chưa ăn được chút nào mà đã nôn nhiều như vậy? Con thấy không khoẻ chỗ nào à? Để mẹ đưa con tới bệnh viện nhé?"
- "Kh...không cần đâu ạ. Oẹ...oẹ...Con không...không sao."
Vì bụng chưa có gì nên cô chỉ nôn ra toàn nước cam ban nãy uống còn chưa tiêu hết. Nôn một trận mệt đứt hơi xong thì Tư Duệ mới hết cảm thấy buồn nôn. Lập tức cô nghĩ tới mẹ, liệu mẹ có nghi ngờ gì không? Ít nhiều mẹ cô cũng từng sinh ra cô, cũng có kinh nghiệm, cô chỉ sợ mẹ biết điều gì đó, nghĩ vậy, cô lập tức ngồi dậy, nói với mẹ:
- "Dạo này con bận quá, ăn uống không đúng bữa nên rối loạn dạ dày thôi. Con đã kiểm tra và mua thuốc uống rồi. Mẹ không phải lo cho con đâu, con ổn mà."
- "Con đó, làm mẹ lo lắng lắm có biết không hả? Bản thân là bác sĩ mà còn không biết chăm sóc bản thân thì con còn lo được cho ai hả? Con mà còn tham công tiếc việc để ảnh hưởng sức khỏe thì mẹ sẽ không cho con đi làm ở bệnh viện lớn nữa đâu."
Ban đầu bà cũng cảm thấy hơi kì lạ nhưng sau khi nghe cô nói thì tạm thời tin nên không nói thêm gì nữa. Bởi vì bà cũng tin tưởng con gái mình.
- "Con biết rồi mà~"
Tư Duệ ôm chặt lấy mẹ làm nũng.
Nhận được câu trả lời của anh, cô lại hỏi xác minh thêm một lần nữa. Thực ra chuyện cô muốn trở lại làm việc ở phòng phẫu thuật chỉ là một phần, chỉ là lí do mà cô đưa ra để muốn ở bên cạnh anh mà thôi.
- "Cô về thu xếp chuyện gia đình đi, khi nào xong thì tôi sẽ cho người tới đón cô. Lúc ấy tôi sẽ gửi bản hợp đồng cho cô kí, sau khi kí xong thì cô sẽ được làm việc trong phòng phẫu thuật."
Giọng anh khàn khàn đáp lại cô.
Vốn dĩ Tư Duệ đã lường trước được việc này, kể từ ngày cô biết mình mang thai, cô vẫn giấu không cho mẹ cô biết, cô sẽ bà sẽ bị sốc vì cô con gái mà bà yêu thương và tin tưởng lại không chồng mà có thai. Nhưng bây giờ cô lại có thêm một nỗi lo khác đó là nếu cô dọn đến ở với anh, nếu anh biết cô có thai thì liệu anh có chấp nhận đứa bé không? Cô còn nhớ như in lời anh nói khi xưa "Cô không được phép mang thai con của tôi nếu tôi không cho phép." Nhiều hôm suy nghĩ, cô đã có câu trả lời cho mình. Dù mẹ cô có phản đối, dù anh có không chấp nhận đứa bé thì cô vẫn sẽ sinh con ra, dù cô không có được tình yêu của anh thì đứa bé này chính là sự kết tinh, là kết quả tình yêu của cô và anh.
- "Được."
Tư Duệ nhẹ nhàng trả lời.
______________________
Rời khỏi bệnh viện, Tư Duệ bắt xe về quê thăm mẹ. Nhà cô ở ngoại thành cách xa trung tâm thành phố 50km nên sau khi đi làm thì cô lên thành phố thuê nhà ở, mẹ cô ở nhà cô nhờ họ hàng chăm lo. Đợt này cô sẽ có thể rất lâu mới có thể về thăm mẹ nên cô nhân dịp này về thăm mẹ một chút. Ngồi trên xe, Tư Duệ rút điện thoại ra gọi cho mẹ:
- "Mẹ à, bây giờ con đang trên đường về thăm mẹ đây ạ."
- "Bao giờ thì con về tới nơi? Để mẹ đi chợ mua đồ về làm cái gì ngon ngon cho con ăn."
- "Chắc khoảng hơn một tiếng nữa con sẽ về tới nhà ạ."
- "Ừ, mẹ biết rồi."
- "Con chào mẹ."
- "Hẹn gặp lại con ở nhà nhé."
- "Vâng."
Tư Duệ gọi điện báo cho mẹ xong liền ngắt máy.
Lúc cô về tới nhà thì thấy mẹ cô đang hì hục nấu cơm trong bếp. Thấy cô về, mẹ cô liền nở nụ cười thật vui, mang cốc nước cam ra, đưa cho cô, bảo:
- "Con đi đường có mệt không? Uống cốc nước cam này đi cho lại sức."
- "Dạ, con không mệt đâu ạ."
- "Bệnh viện đã hỗ trợ cho con rất nhiều để giúp mẹ chữa bệnh, bây giờ con đi làm mẹ biết là con đang phấn đấu để trả tiền cho rằng người ta, nhưng cũng phải giữ gìn sức khoẻ, đừng để mình kiệt sức đấy."
Mẹ cô nhìn con gái cứ xanh xao, gầy đi thì bà rất lo lắng.
- "Mẹ yên tâm đi. Con nhìn vậy thôi nhưng mà con khoẻ mà. Chà, bây giờ con đói bụng rồi, mẹ con mình vào ăn cơm đi."
Cô vừa nói vừa ôm vai mẹ đi vào trong phòng ăn.
- "Khoan đã. Đi tắm đi rồi hãy ăn cơm. Con là bác sĩ mà không biết sống khoa học gì cả. Con không biết là ăn cơm xong mới đi tắm là rất hại dạ dày sao?"
Mẹ cô giả vờ nghiêm trọng nói với cô.
- "Tuân lệnh mẫu hậu! Vậy để con đi tắm nha."
Tư Duệ nói rồi buông mẹ ra, lấy quần áo đi tắm. Đến khi cô tắm xong, đi ra thì mẹ cô đã dọn xong bữa tối ra cả rồi.
- "Nào, ngồi xuống ăn cơm đi. Nay mẹ làm toàn món con thích để tẩm bổ cho con đấy."
Mẹ cô xới cơm ra bát rồi gắp miếng cá kho tộ bỏ vào bát cô. Tư Duệ thích ăn nhất là cá kho cộp mác của mẹ và canh sườn nấu chua. Và thực đơn hôm nay ngoài hai món đó thì còn có thịt heo xào rau củ ngũ vị nhìn rất bắt mắt.
Tư Duệ hào hứng vì được ăn món ăn yêu thích và cũng vì cơn đói ập tới, bèn đưa miếng cá lên ăn. Thế nhưng, tay còn chưa đưa tới miệng thì một cơn buồn nôn ập đến, cô xô ghế, tay đưa lên che miệng rồi chạy vội vào trong phòng tắm nôn thốc nôn tháo. Mẹ cô thấy cô như vậy cũng lo lắng mà đi theo cô vào. Bà vừa lấy tay vuốt vuốt sống lưng cho cô, vừa sốt ruột hỏi:
- "Duệ à, con sao vậy? Còn chưa ăn được chút nào mà đã nôn nhiều như vậy? Con thấy không khoẻ chỗ nào à? Để mẹ đưa con tới bệnh viện nhé?"
- "Kh...không cần đâu ạ. Oẹ...oẹ...Con không...không sao."
Vì bụng chưa có gì nên cô chỉ nôn ra toàn nước cam ban nãy uống còn chưa tiêu hết. Nôn một trận mệt đứt hơi xong thì Tư Duệ mới hết cảm thấy buồn nôn. Lập tức cô nghĩ tới mẹ, liệu mẹ có nghi ngờ gì không? Ít nhiều mẹ cô cũng từng sinh ra cô, cũng có kinh nghiệm, cô chỉ sợ mẹ biết điều gì đó, nghĩ vậy, cô lập tức ngồi dậy, nói với mẹ:
- "Dạo này con bận quá, ăn uống không đúng bữa nên rối loạn dạ dày thôi. Con đã kiểm tra và mua thuốc uống rồi. Mẹ không phải lo cho con đâu, con ổn mà."
- "Con đó, làm mẹ lo lắng lắm có biết không hả? Bản thân là bác sĩ mà còn không biết chăm sóc bản thân thì con còn lo được cho ai hả? Con mà còn tham công tiếc việc để ảnh hưởng sức khỏe thì mẹ sẽ không cho con đi làm ở bệnh viện lớn nữa đâu."
Ban đầu bà cũng cảm thấy hơi kì lạ nhưng sau khi nghe cô nói thì tạm thời tin nên không nói thêm gì nữa. Bởi vì bà cũng tin tưởng con gái mình.
- "Con biết rồi mà~"
Tư Duệ ôm chặt lấy mẹ làm nũng.
/82
|