Trở về với hiện tại nào:
“Này anh” Bell vỗ nhẹ vào vài anh
“Hả?...sao vậy em?” anh giật mình vôi trở về hiện tại
“Anh để tâm vào chuyện gì thế sao không ăn đi? Em ăn xong rồi này?”
“À, thôi anh no rồi. Em chuẩn bị đi học chưa?” Anh vội đặt đũa xuống bàn
“Em xin nghỉ hôm nay, vừa mới cưới xong mà”
“Vậy thì chúng ta sẽ nghỉ ngơi một lúc rồi đi” anh nói
“Vâng”
Đặt lưng xuống gường, một lần nữa quá khứ lại hiện về trong tâm trí anh. Hôm nay anh nhớ về Min quá nhiều. Cảm giác lúc này thật là xót xa. Còn Bell thì cảm thấy thật hạnh phúc, khi được nằm cạnh anh, nhìn thấy anh mỗi khi mở mắt thức dậy.
Đồng hồ điểm 4h, có lẽ do dư âm hôm cưới
“Ơ...hờ....đã 4h rồi sao nhanh vậy?” Bell vẫn còn ngái ngủ rồi nhìn sang anh mỉm cười “Anh, dậy thôi” Nó lay lay anh dậy.
“”Ừ” Anh mở mắt nhẹ nhàng
Nó đang lục gì đó trong tủ áo, thấy vậy anh hỏi
“Này em tìm gì vậy? Sao không thay đồ đi” Anh đang chỉnh sửa lại trang phục
“Quần áo cũng em chả có gì cả, em chẳng biết mặc gì?” Nó lung túng
“Vậy thì chúng ta sẽ đi mua, nhanh thôi” Anh kéo tay nó đi
Chiếc xe đừng lại tại một shop quần áo nào đó
“Xuống xe nào?” Anh xuống xe và mở cửa cho Bell
“Vâng” Nó bước xuống xe đi vào trong cửa hàng
“Em chọn nhanh nhé”
“Vâng, biết mặc gì bây giờ anh nhỉ?” Nó hỏi anh
“Tùy em chọn thôi”
“Cái nào bây giờ nhỉ?” Nó vừa đi vừa xem “A, có rồi” Nó lấy ra một cái váy suông màu hồng sát nách, gắn một chiếc nơ ở trên vai, nhấn vào đó là chân váy màu hồng đậm hơn chút.
“Dễ thương đó, em vào thử đi.” Anh
Một lúc sau, nó bước ra, màu hồng quả thật là rất hợp với làn da trắng của nó. Nó mang một đôi giầy búp bê nàu hồng, túi cầm tay màu trắng với vòng tay lấp lánh. Trang điểm nhẹ nhàng với mái tóc gợn nhẹ sóng, trông nó thật sự rất đẹp.
“Sao anh? Trông em có đẹp không?” Nó cười tươi rạng rỡ
“So beautyfull” Anh cười
Nó và anh cùng đi ra, lên xe tạt vào đâu đó mua quà rồi đi thẳng tới nhà bà nội. chiếc xe đừng tại một căn biệt thự màu vàng cổng trắng với những khóm hoa đủ màu sặc sỡ.
“Wow, nhà bà nội còn đẹp hơn nhà anh nữa á” Nó ngỡ ngàng trước căn nhà
“Tất nhiên là đẹp hơn rồi” Anh bước xuống”Đi vào trong thôi mọi người đang chờ” Anh cầm tay nó đi vào trong
Trong phòng khách đang nói nói cười cười vui vẻ bỗng đừng lại khi anh và nó đi vào
“Sao mọi người lại im vậy?” Anh đặt giỏ quà xuống bàn
“Dạ, cháu chào cả nhà ạ” Nó cúi đầu ngại ngùng chào cả nhà
“Cháu dâu đấy à? Min hả cháu?” Bà nội hỏi
“Ơ, dạ” Nó ngại ngùng quay sang nhìn anh
“Mẹ à đây không phải Min” Bác Ni nói
“Dạ vâng đây Bell, vợ cháu ạ” Anh nhanh nhảu nóí. Anh giới thiệu với mọi người.
“Cháu không phải Min sao? Bell à? Thế nhà cháu làm nghề gì?” Bác Ni hỏi
“Dạ, bố cháu ở nhà, mẹ cháu làm giáo viên tiểu học ạ” Nó lí nhí nói
“Sao? Ở nhà à? Vậy cháu học gì?” Bà nội lại hỏi
“Dạ, cháu học thiết kế thời trang của trường Mỹ thuật công nghiệp ạ”
“Ừ” Bà chỉ ừ một tiếng “Thảo nào ta thấy trang phục cũng hay đó. Bộ không ai nói cho cháu biết là phải mặc như thế nào khi tới ra mắt nhà chồng sao?” Bà nhìn nó
Không khí thật sự căng, nó cảm thấy thật ngột ngạt, anh liền nắm tay nó rồi nhì sang mỉm cười. Nó thở ra một cách nặng nhọc
“Sao mọi người không tới dùng bữa chứ? Cháu đói rồi.” Anh lên tiếng phá tan không khí nặng nhọc
“Thôi mọi người đi ăn đi. Vừa ăn vừa trò chuyện” Bà lên tiếng.
“Khoan” Cẩm Nhung vội nói “Hình như tôi đã từng gặp cô ở đâu rồi?” Ngờ ngờ
“Này anh” Bell vỗ nhẹ vào vài anh
“Hả?...sao vậy em?” anh giật mình vôi trở về hiện tại
“Anh để tâm vào chuyện gì thế sao không ăn đi? Em ăn xong rồi này?”
“À, thôi anh no rồi. Em chuẩn bị đi học chưa?” Anh vội đặt đũa xuống bàn
“Em xin nghỉ hôm nay, vừa mới cưới xong mà”
“Vậy thì chúng ta sẽ nghỉ ngơi một lúc rồi đi” anh nói
“Vâng”
Đặt lưng xuống gường, một lần nữa quá khứ lại hiện về trong tâm trí anh. Hôm nay anh nhớ về Min quá nhiều. Cảm giác lúc này thật là xót xa. Còn Bell thì cảm thấy thật hạnh phúc, khi được nằm cạnh anh, nhìn thấy anh mỗi khi mở mắt thức dậy.
Đồng hồ điểm 4h, có lẽ do dư âm hôm cưới
“Ơ...hờ....đã 4h rồi sao nhanh vậy?” Bell vẫn còn ngái ngủ rồi nhìn sang anh mỉm cười “Anh, dậy thôi” Nó lay lay anh dậy.
“”Ừ” Anh mở mắt nhẹ nhàng
Nó đang lục gì đó trong tủ áo, thấy vậy anh hỏi
“Này em tìm gì vậy? Sao không thay đồ đi” Anh đang chỉnh sửa lại trang phục
“Quần áo cũng em chả có gì cả, em chẳng biết mặc gì?” Nó lung túng
“Vậy thì chúng ta sẽ đi mua, nhanh thôi” Anh kéo tay nó đi
Chiếc xe đừng lại tại một shop quần áo nào đó
“Xuống xe nào?” Anh xuống xe và mở cửa cho Bell
“Vâng” Nó bước xuống xe đi vào trong cửa hàng
“Em chọn nhanh nhé”
“Vâng, biết mặc gì bây giờ anh nhỉ?” Nó hỏi anh
“Tùy em chọn thôi”
“Cái nào bây giờ nhỉ?” Nó vừa đi vừa xem “A, có rồi” Nó lấy ra một cái váy suông màu hồng sát nách, gắn một chiếc nơ ở trên vai, nhấn vào đó là chân váy màu hồng đậm hơn chút.
“Dễ thương đó, em vào thử đi.” Anh
Một lúc sau, nó bước ra, màu hồng quả thật là rất hợp với làn da trắng của nó. Nó mang một đôi giầy búp bê nàu hồng, túi cầm tay màu trắng với vòng tay lấp lánh. Trang điểm nhẹ nhàng với mái tóc gợn nhẹ sóng, trông nó thật sự rất đẹp.
“Sao anh? Trông em có đẹp không?” Nó cười tươi rạng rỡ
“So beautyfull” Anh cười
Nó và anh cùng đi ra, lên xe tạt vào đâu đó mua quà rồi đi thẳng tới nhà bà nội. chiếc xe đừng tại một căn biệt thự màu vàng cổng trắng với những khóm hoa đủ màu sặc sỡ.
“Wow, nhà bà nội còn đẹp hơn nhà anh nữa á” Nó ngỡ ngàng trước căn nhà
“Tất nhiên là đẹp hơn rồi” Anh bước xuống”Đi vào trong thôi mọi người đang chờ” Anh cầm tay nó đi vào trong
Trong phòng khách đang nói nói cười cười vui vẻ bỗng đừng lại khi anh và nó đi vào
“Sao mọi người lại im vậy?” Anh đặt giỏ quà xuống bàn
“Dạ, cháu chào cả nhà ạ” Nó cúi đầu ngại ngùng chào cả nhà
“Cháu dâu đấy à? Min hả cháu?” Bà nội hỏi
“Ơ, dạ” Nó ngại ngùng quay sang nhìn anh
“Mẹ à đây không phải Min” Bác Ni nói
“Dạ vâng đây Bell, vợ cháu ạ” Anh nhanh nhảu nóí. Anh giới thiệu với mọi người.
“Cháu không phải Min sao? Bell à? Thế nhà cháu làm nghề gì?” Bác Ni hỏi
“Dạ, bố cháu ở nhà, mẹ cháu làm giáo viên tiểu học ạ” Nó lí nhí nói
“Sao? Ở nhà à? Vậy cháu học gì?” Bà nội lại hỏi
“Dạ, cháu học thiết kế thời trang của trường Mỹ thuật công nghiệp ạ”
“Ừ” Bà chỉ ừ một tiếng “Thảo nào ta thấy trang phục cũng hay đó. Bộ không ai nói cho cháu biết là phải mặc như thế nào khi tới ra mắt nhà chồng sao?” Bà nhìn nó
Không khí thật sự căng, nó cảm thấy thật ngột ngạt, anh liền nắm tay nó rồi nhì sang mỉm cười. Nó thở ra một cách nặng nhọc
“Sao mọi người không tới dùng bữa chứ? Cháu đói rồi.” Anh lên tiếng phá tan không khí nặng nhọc
“Thôi mọi người đi ăn đi. Vừa ăn vừa trò chuyện” Bà lên tiếng.
“Khoan” Cẩm Nhung vội nói “Hình như tôi đã từng gặp cô ở đâu rồi?” Ngờ ngờ
/29
|