“ý anh là sao? Sao lại xin lỗi em chứ?” Nó đưa ánh mắt dò xét lên nhìn anh
“Nghe anh nói này” anh hít một hơi thật dài rồi nói tiếp “ Hôm đó…thật sự chúng ta chẳng có chuyện gì hết. Anh tự tạo ra bối cảnh đó thôi” anh cúi mặt đầy hối lỗi
“Tại sao?” Nó thản nhiên hỏi anh một câu như vậy
“Tại vì anh muốn lấy em làm vợ. Anh sợ em thay đổi ý kiến nên anh làm vậy”
“Vậy thì sao?” nó lãnh đạm hỏi anh
“Anh biết…em là người suốt năm năm qua luôn âm thầm yêu anh”
“Sao…sao anh biết?” Nó đưa con mắt ngạc nhiên lên nhìn anh
“Em là cô gái đặc biệt đó, giầy xanh” anh lặng thinh một lúc “vì em là người con gái dành cho anh một tình cảm đặc biệt nên anh muốn lấy em. Anh muốn sồng cùng em”
“Đúng là em yêu anh suốt năm năm qua” Nó nhếch môi cười một nụ cười méo mó. Hình như là nó cảm thấy chua xót.
“Sao em không nói ra cho anh biết nhỉ?
“Lúc đó em mặc cảm với bản thật. Em thấy anh và em rất khác nhau. Mà chẳng phải anh có Min sao? Anh nghĩ em sẽ có được trái tim anh từ tay cô ấy sao?” Nó cười nhại nghĩ lại thời gian năm năm đó mà thấy lòng đau “ Không nói ra thì bây giò anh mới nói lấy em vì điều này chứ” Câu nó của nó toát đầy vẻ lạnh lùng
“Bây giờ anh là của em rồi đấy, ngốc” Anh nhẹ nhàng kéo tay nó sát vào người anh rồi vòng cánh tay ôm nó, một cái ôm ấp áp. “Anh rất cảm ơn tình cảm em dành cho anh, thời gian sẽ làm cho anh yêu em chứ?”
<<>>
Nó chợt òa khóc, không phải vì đau, không phải vì buồn mà là nó cảm thấy tình cảm nó dành cho anh suốt năm năm qua đã được đền đáp. Không cần biết sau này ra sao chỉ cần biết bây giờ nó đang hạnh phúc.
“Tất nhiên rồi” Nó vừa khóc vừa cười khóc xấu quá cờ “ Tình cảm của em sẽ làm cho anh yêu em”
“Thôi ngủ đi vợ yêu, mai chúng ta sẽ về nhà đó” Anh đặt lên trán nó một nụ hôn thật nhẹ.
“Vâng”
“Chúc em ngủ ngon, bà xã”
“Anh cũng vậy, ông xã. Yêu anh” Nói rồi nó với tay tắt đèn.
“Nghe anh nói này” anh hít một hơi thật dài rồi nói tiếp “ Hôm đó…thật sự chúng ta chẳng có chuyện gì hết. Anh tự tạo ra bối cảnh đó thôi” anh cúi mặt đầy hối lỗi
“Tại sao?” Nó thản nhiên hỏi anh một câu như vậy
“Tại vì anh muốn lấy em làm vợ. Anh sợ em thay đổi ý kiến nên anh làm vậy”
“Vậy thì sao?” nó lãnh đạm hỏi anh
“Anh biết…em là người suốt năm năm qua luôn âm thầm yêu anh”
“Sao…sao anh biết?” Nó đưa con mắt ngạc nhiên lên nhìn anh
“Em là cô gái đặc biệt đó, giầy xanh” anh lặng thinh một lúc “vì em là người con gái dành cho anh một tình cảm đặc biệt nên anh muốn lấy em. Anh muốn sồng cùng em”
“Đúng là em yêu anh suốt năm năm qua” Nó nhếch môi cười một nụ cười méo mó. Hình như là nó cảm thấy chua xót.
“Sao em không nói ra cho anh biết nhỉ?
“Lúc đó em mặc cảm với bản thật. Em thấy anh và em rất khác nhau. Mà chẳng phải anh có Min sao? Anh nghĩ em sẽ có được trái tim anh từ tay cô ấy sao?” Nó cười nhại nghĩ lại thời gian năm năm đó mà thấy lòng đau “ Không nói ra thì bây giò anh mới nói lấy em vì điều này chứ” Câu nó của nó toát đầy vẻ lạnh lùng
“Bây giờ anh là của em rồi đấy, ngốc” Anh nhẹ nhàng kéo tay nó sát vào người anh rồi vòng cánh tay ôm nó, một cái ôm ấp áp. “Anh rất cảm ơn tình cảm em dành cho anh, thời gian sẽ làm cho anh yêu em chứ?”
<<>>
Nó chợt òa khóc, không phải vì đau, không phải vì buồn mà là nó cảm thấy tình cảm nó dành cho anh suốt năm năm qua đã được đền đáp. Không cần biết sau này ra sao chỉ cần biết bây giờ nó đang hạnh phúc.
“Tất nhiên rồi” Nó vừa khóc vừa cười khóc xấu quá cờ “ Tình cảm của em sẽ làm cho anh yêu em”
“Thôi ngủ đi vợ yêu, mai chúng ta sẽ về nhà đó” Anh đặt lên trán nó một nụ hôn thật nhẹ.
“Vâng”
“Chúc em ngủ ngon, bà xã”
“Anh cũng vậy, ông xã. Yêu anh” Nói rồi nó với tay tắt đèn.
/29
|