Hợp Thể Song Tu

Chương 177: Đáng tiếc, đáng tiếc.

/456


Trong trường phong, từng chiếc từng chiếc Tấn toa nhiều chỗ hư hại, lục tục lái vào Cự tán quan.

Ba ngày tới, bốn ngày đi, hôm nay là ngày thứ bảy.

Ngày thứ bảy, trong Cự tán quan vô cùng bận rộn.

Tấn toa xuất kích, lục tục trở lại, thủ quan tu sĩ đang bận rộn ghi danh chiến công của chiến bộ tu sĩ.

Trong quan ải, chiến bộ tu sĩ đẫm máu về, không ít cũng lấy chiến công đổi tiên ngọc, đan dược, pháp bảo, lấy đề thăng thực lực.

Trên cổng thành, một vị nữ nhân áo tơ trắng, hơi lo âu, nhìn bên trời.

Trong gió mang máu tanh lau không hết, Tấn toa của người ấy có trở về hay chưa?

- Tố Thu tiên tử yên tâm, Ninh... thủ đoạn của Chu Minh đạo hữu nhất định sẽ không xảy ra chuyện...

Cảnh Chước an ủi.

- Ừ, ta biết hắn lợi hại, nhưng hắn rốt cuộc chẳng qua là... Ta nghe nói, trong Tấn toa đã trở về Cự tán quan, có bảy phần chiến bộ thủ thắng, ba phần cũng không hoàn thành nhiệm vụ phá vỡ yêu thành... Không những như vậy, thậm chí có ba tên Nguyên anh tu sĩ, trọng thương mất đi thân thể, chỉ có nguyên anh chạy về... Hắn sẽ bình an sao?

Nữ nhân áo tơ trắng cắn môi nhạt, thở dài sâu kín.

Hắn vì sao thích cậy mạnh như vậy, vì sao...?

Rõ ràng kêu ta thủ thành, chính hắn lại chui đi tới vùng đất hung hiểm...

Vẻ lo lắng trong mắt nàng, vô luận Cảnh Chước an ủi như thế nào, cũng hóa không ra.

Cho đến lúc nơi chân trời, một hàng Tấn toa phá không mà về, nàng mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Đầu toa thuyền, một thanh niên quần áo trắng áo bào đen đang khoanh tay đứng trong gió, sắc mặt mặc dù tái nhợt, lại nhếch một nụ cười như thường ngày.

- Hắn trở lại rồi... Lấy cá tính của hắn, nhất định vừa được vô số chiến công, tựa như năm đó, chuyện hắn làm ở Quỷ Tước tông vậy...

Ân Tố Thu mắt sáng long lanh chợt lóe, xuống cổng thành, đi về phía quan nội, nàng muốn nghênh đón Ninh Phàm khải hoàn.

...

Trận chiến này chiến thắng rồi.

Chiến công đã đầy đủ rời khỏi, kế sau phá vỡ yêu thành, tiếp theo, sợ rằng chính là Tuyết tôn đích thân ra tay, dẫn quần anh vào Long Mộng trạch quyết chiến...

Trận chiến ấy Ninh Phàm không chuẩn bị đi.

Nguyên nhân sao, ngược lại là có mấy cái.

Đầu tiên, chiến công đã đầy đủ, không cần thiết hung hiểm, hoàn toàn không cần phải mạo hiểm nữa. Vả lại ngày quyết chiến định ở một tháng sau, mà năm nay ngày Thái cổ Truyền tống trận khai mở cũng là vào khoảng một tháng mấy ngày sau...

Nếu tham chiến, vạn nhất có chút chậm trễ, không thể tới được Thái cổ Truyền tống trận.

Kế nữa, trong Long Mộng trạch có Hóa thần yêu tướng, mình bắt hai nữ tử bạn yêu của y, giết một người nam tử bạn yêu của y... Bắt nữ yêu cũng đã đành, giết nam yêu... Sau khi Ninh Phàm giết chết sư phát nam yêu, hắn phát hiện, huyết khí của sư phát nam yêu dính ở trên người mấy ngày không tán. Khí tức này vạn nhất trở thành nguyên nhân Hóa thần yêu tướng đối phó mình, là không ổn... Mình hoàn toàn không cần thiết, cố ý đưa tới cửa, đến Long Mộng trạch cho yêu tướng giết hại.

Nguyên nhân thứ ba là trữ vật đại của sư phát nam yêu, trong đó có ít thứ khiến Ninh Phàm cực kỳ để ý.

Nguyên nhân cuối cùng, là bản thân Ninh Phàm, bản thân cần thời gian tu dưỡng... Thương thế cùng với yêu huyết!

Trên đường đi về, Ninh Phàm mấy lần đem thần niệm vào Đỉnh Lô hoàn, dò xét trữ vật đại, kết quả của nó khiến cho hắn âm thầm kinh động!

Trong trữ vật đại của sư phát lão yêu lại có một khối sắt Thái cổ tinh thần vào khoảng anh đào!

Khối sắt vào khoảng anh đào nhìn như không nhiều, nhưng phải biết, chính là Âm Dương tỏa, cũng bất quá có nhiều như vậy mà thôi, dù sao Âm Dương tỏa bản thân cũng không lớn.

Mà trong Trảm Ly kiếm, lại chỉ có một tia Thái cổ tinh thần vỡ vụn... Nếu sảm vào cả khối sắt ngôi sao này, phẩm chất đề cao không nói, đan liền vững chắc mà nói, Trảm Ly kiếm chính là chống cự Toái hư pháp thuật cũng chưa chắc sẽ bể.

Thượng phẩm sơ cấp phi kiếm, Trảm Ly kiếm... Kiếm này kiếm thể cực mỏng, nói không chừng còn chưa dùng hết khối sắt này, nếu có còn thừa lại, Ninh Phàm rất có thể lại luyện kiện Thái cổ thần binh thứ hai!

Chẳng qua là tinh thần thiết này đầu không nhỏ, lại bị yêu khí ăn mòn nghiêm trọng.

Ninh Phàm cũng không biết, khối sắt này là yêu tướng giao cho sư phát bạn yêu, lệnh cho lão lấy yêu lực ô trọc vật này sau khi yêu tướng hóa rồng, lấy khối sắt này tạo một món Thái cổ thần binh... Thái cổ thần binh, Thần Ma có thể dùng, nếu Thái cổ yêu mạch yêu tộc cũng có thể lái...

Đáng tiếc là khối sắt này rơi vào trong tay Ninh Phàm, yêu tướng nếu biết được, nhất định phải nổi giận.

Khối sắt này bị yêu khí ăn mòn, muốn xóa đi, khá cần thủ đoạn hao phí, hơn nữa càng nhanh càng tốt.

Như vậy trước khi xóa đi tinh thần thiết yêu khí, hắn không lòng rỗi rãnh, đi quản Long Mộng trạch quyết chiến.

Mà chính trong cơ thể hắn, giờ phút này hội tụ tam trọng yêu huyết sôi trào trong người...

Hóa thân cự nhân, hắn giết liền ba tên Nguyên anh chi yêu, cũng ăn tam nhân yêu thi, quá trình là rất ác tâm không sai, nhưng thôn phệ huyết thực, ngược lại đề thăng yêu lực thuật ghi lại trong “Sơn trà kinh” của Trà Hoa nữ yêu.

Yêu tộc tu có hai loại con đường.

Một là tu luyện công pháp, hấp thu thiên địa linh khí, nhật nguyệt tinh hoa, chuyển hóa yêu lực.

Hai là thôn phệ huyết thực, lấy máu của sinh linh đề thăng yêu huyết yêu lực.

Cho nên, vào lúc Ninh Phàm hóa thân cự nhân, diệt lão yêu còn không tính, cứng rắn ăn vào máu thịt của ba người.

Máu thịt của ba người bị Ninh Phàm đưa vào trong cơ thể vận chuyển yêu công luyện hóa, hóa thành ba giọt máu tươi. Máu màu xanh nhạt là bạch xà lưu. Máu màu vàng nhạt là hoàng điêu lưu. Máu màu vàng chính là Nguyên anh trung kỳ sư phát lão yêu lưu.

Máu màu xanh cùng màu vàng ẩn chứa yêu huyết mỏng manh, dù sao cũng là bí pháp thôi sinh Nguyên anh yêu vật. Nhưng cho dù mỏng manh, một giọt máu ẩn chứa yêu lực, cũng là mấy trăm lần yêu huyết mỏng manh của Ninh Phàm.

Mà yêu huyết màu vàng kia ẩn chứa yêu lực càng là gấp mười lần tinh huyết tổng cộng của hai yêu!

Giờ phút này vũ chi yêu huyết trong cơ thể Ninh Phàm đang chậm chạp hấp thu lực lượng của ba giọt máu tươi.

Yêu lực của hắn chậm rãi đề thăng, mà khiến cho hắn bất ngờ là vũ chi yêu mạch của mình càng chậm rãi đề thăng phẩm chất.

Huyết mạch mỏng manh dần dần phẩm chất đề thăng... Loại chuyện này, cho dù đặt trong thượng cổ yêu tộc cũng xem như không thể tưởng tượng nổi!

Nhưng chuyện này, đúng thật diễn biến trên người Ninh Phàm. Nguyên nhân sao, đương nhiên lại là sự thần diệu của Âm Dương tỏa rồi.

Nó có thể khiến cho Ninh Phàm lấy thân người khai ra thần, yêu, ma mạch, đề thăng phẩm chất huyết mạch của hắn, lại có kỳ quái ra sao?

Âm Dương tỏa, gồm thâu hết thảy dùng làm của mình. Yêu huyết của người khác cũng có thể đề thăng thực lực thân mình.

Bỏ ra pháp lực không nhìn, vào lúc Ninh Phàm yêu lực chỉ là tài nghệ Dung linh sơ kỳ.

Nhưng nếu luyện hóa ba giọt máu tươi, yêu lực của hắn đề thăng tới Dung linh hậu kỳ, thậm chí... đỉnh phong!

Trong trữ vật đại, trừ thái cổ tinh thần thiết, còn dư lại chính là một ít linh dược, pháp bảo của sư phát lão yêu. Pháp bảo không chịu nổi đập vào mắt, đều là cướp đoạt nhân tộc tu sĩ mà được, nhưng những linh dược kia, từng cái phẩm chất không tầm thường, lại lần nữa đòi lấy được một ít Luyện thần thảo.

Trừ cái này ra, trong trữ vật đại còn để một cái bình ngọc phong ấn tinh xảo.

Trong bình ngọc này để lộ ra một tia yêu lực, chỉ ngửi một cái liền khiến yêu huyết sôi trào!

Khí tức kia, rất giống với ba giọt máu tươi trong cơ thể Ninh Phàm, nhưng độ dày pháp lực cũng khác biệt trời vực!

- Chẳng lẽ trong này phong ấn là một giọt đại yêu tinh huyết sao?!

Ninh Phàm có một loại dự cảm, nếu có thể uống vào giọt máu tươi này, yêu lực của mình nhất định một bước bước thẳng vào tài nghệ Kim đan, thậm chí cao hơn!

Nhưng, hắn không dám tùy tiện uống. Huyết thực phương pháp đề thăng yêu lực có cực hạn, không thể dùng máu của sinh linh quá mạnh. Lấy yêu huyết mỏng manh của mình, luyện hóa máu tươi của Nguyên anh lão yêu, đều cần thật cẩn thận, máu mà bình ngọc này phong ấn có chút kinh khủng... Cụ thể phẩm cấp Ninh Phàm không nhìn ra, nhưng tự nghĩ nếu uống vào, sợ có mấy thành tỷ lệ trực tiếp bạo thể mà chết...

- Vật này, ngày sau hãy uống đi...

Hắn quyết định như vậy.

Về phần lòng không tham gia Long Mộng trạch quyết chiến lại sâu hơn.

Tấn toa hạ xuống trong quan ải, lập tức có tu sĩ nóng bỏng chào đón. Ninh Phàm chỉ gật đầu, xem như đáp lễ rồi.

Hắn theo Giới Hưu, Vân Nhược Vi chạy thẳng tới chỗ ghi danh chiến công. Ở nơi đó, một cái bia ngọc lớn, cho thấy sáng bóng, bên dưới nó, không ít tu sĩ diệt yêu quay về, đều đưa công ngọc trình lên bia ngọc, đem chiến công ghi chép trên bia ngọc.

Mà một tên tu sĩ già nua, đang cung cung kính kính trông chừng bia ngọc, vì tu sĩ cần đổi chiến công, đổi tiên ngọc, đan dược, công pháp, pháp bảo.

Không lập tức tiến lên ghi danh chiến công, bởi vì Ninh Phàm trong đám người, thấy một thân ảnh đang chờ mình.

- Chu Minh!

- Ha? Là Ân Tố Thu! Nàng ở chỗ này chờ ta sao?

- Ừ.

Hai người hôm nay vai trò là đạo lữ, gọi thân thiết chút, ngược lại cũng không sao.

Chẳng qua là Ân Tố Thu, ánh mắt của nàng dời đi từ trên người Ninh Phàm, rơi vào trên người Vân Nhược Vi, lập tức trong lòng căng thẳng, nhưng ánh mắt không dấu vết dời đi. Mà Vân Nhược Vi, cũng chú ý tới Ân Tố Thu, thầm nói cô gái này hơn phân nửa chính là đạo lữ của Ninh Phàm... Tư chất tuyệt cao, dung mạo không thua với mình, cho dù nữ tu, thật là hiếm thấy. Nếu không phải mình có chút cơ duyên, những thứ này năm tháng trôi qua, hơn phân nửa cũng chỉ có chút tu vi này.

Nàng nhận biết Giới Hưu, cũng biết Vân Nhược Vi là một Vũ điện Nguyên anh, thi lễ nói:

- Ân Tố Thu ra mắt hai vị tiền bối...

Ánh mắt của Ân Tố Thu lưu lại càng lâu hơn lúc trên người của Vân Nhược Vi, có một tia khẩn trương chính nàng cũng không ý thức được.

- Vị này là...?

Vân Nhược Vi âm thầm kinh ngạc, nữ nhân trước mắt tuy là Kim đan đỉnh phong tu vi, nhưng một thân huyền công, căn cơ thâm hậu, hiển nhiên đạo tâm kiên định. Tâm tính như vậy, sanh ở trên người một người nữ nhân thật không dễ.

- Ha ha, đây là đạo lữ của Chu đạo hữu... Phu phụ hai người họ nhất định có lời muốn nói. Bọn ta đi trước một bước...

Giới Hưu giới thiệu.

- Thì ra là đạo lữ của Chu đạo hữu...

Trong lòng của Vân Nhược Vi dâng lên một tia cảm giác không thoải mái, không nói được, không nói rõ.

Tâm ma, đều là tâm ma quấy phá... Mình rõ ràng không thích Ninh Phàm, nhưng bởi vì tâm ma, mình lại nghe được chuyện đạo lữ này thì tâm ma cũng biết rung động...

- Đã là đạo lữ của Chu đạo hữu, không cần xưng tiền bối, gọi ta tỷ tỷ là được...

- Vậy Ân Tố Thu liền cả gan, gọi một câu tỷ tỷ...

- Huyền Môn công pháp của Ân Tố Thu muội muội căn cơ rất sâu đây...

- Căn cơ sâu hơn, cũng bất quá là Kim đan tu vi, đó có tỷ tỷ nguyên anh lợi hại...

Ninh Phàm bên cạnh, lộ ra vẻ cổ quái. Hai nữ nhân này nói chuyện, chẳng biết tại sao, cho hắn một loại cảm giác đối đầu gay gắt... Nhưng suy nghĩ một chút, trong hai nữ nhân, Ân Tố Thu bất quá cùng mình giả trang đạo lữ, còn Vân Nhược Vi đối với mình lại chỉ có câu oán hận. Khả năng vì mình đối đầu gay gắt hẳn cực kỳ nhỏ đi.

Lúc hai nữ nhân cười nói, dưới bia ngọc, chuyện ghi danh chiến công đang như dầu sôi lửa bỏng tiến hành.

Ký công quan là một gã thương lão tu sĩ, mỗi lần ghi một người chiến công, cũng sẽ đọc lên chiến công.

- Vương uy, Kim đan hậu kỳ, trận chiến này cộng đạt được 7152 điểm chiến công!

- Dư Minh, Kim đan đỉnh phong, trận chiến này cộng đạt được 8503 điểm chiến công!

- Lục Phong, Kim đan hậu kỳ, trận chiến này cộng đạt được 5589 điểm chiến công!

...

- Hồ Yển!

Lúc đọc đến Hồ Yển, lão giả lập tức sắc mặt nghiêm một chút, ho khan một tiếng, cung kính dị thường. Chỉ vì Hồ Yển chính là Tấn vệ Lục thống lĩnh, Nguyên anh trung kỳ tồn tại!

- Tấn vệ Lục thống lĩnh, Hồ Yển tiền bối, trận chiến này đạt được 96492 điểm chiến công!

Ha!

Lão giả một tiếng ra, lập tức vô số tu sĩ trong quan, ngược lại hít một hơi khí lạnh.

Không hỗ là Nguyên anh trung kỳ cao thủ, đánh một trận liền lấy được nhiều chiến công như vậy, tương đương với gần mười vạn tiên ngọc!

Trong tiếng xôn xao, lại có một đạo cười lạnh cũng không hài hòa vang lên.

- Tấn quốc Nguyên anh trung kỳ, lấy được mười vạn chiến công, liền thỏa mãn rồi sao? Làm phiền ghi danh một chút chiến công của Vân mỗ!

- Dạ, dạ!

Một tên thanh niên ngân bào, cười lạnh đi ra, con mắt mang cuồng ý, chính là Vân Cuồng! Nhìn xem, cuồng ý của y bị nghiền nát, lại trong trận chiến này, trọng tố mà quay về.

Bị Vân Cuồng giễu cợt, Hồ Yển ánh mắt trầm xuống. Vũ điện phân điện tu sĩ cùng Tấn vệ tu sĩ không cùng, mọi người đều biết, nhưng tựa như Vân Cuồng công khai giễu cợt như vậy, vẫn tương đối ít.

Chẳng qua là Vũ điện so với Tấn quốc, chính là vật khổng lồ. Vân Cuồng cũng không phải là người mà Hồ Yển có thể đắc tội. Mà nghe được số chiến công của Vân Cuồng, Hồ Yển trong lòng run lên!

Lời của lão giả, thật giống như một thanh lợi kiếm, đâm vào trong lòng Hồ Yển!

- Vũ Điện phân điện, Vân Cuồng thần sử, trận chiến này tổng cộng đạt được chiến công 235891! Trong đó mười vạn là chém lấy được một tên Nguyên anh chi yêu đạt được!

Ha!

Một tiếng nói ra, toàn sân yên tĩnh, chỉ còn dư lại tiếng hít hơi!

23 vạn chiến công! Sợ rằng chính là Tấn vệ Đại thống lĩnh cũng không cách nào lấy được nhiều như vậy! Vả lại mười vạn trong đó, lại là chém chết Nguyên anh yêu vật lấy được!

Nguyên anh yêu vật, không một con nào không phải thần thông quảng đại, càng thêm trong cơ thể kết anh, khó mà tiêu diệt. Tựa như Hồ Yển, một người bại hai vị Nguyên anh chi yêu, nhưng căn bản khó mà chém chết một người trong đó. Không ngờ tới Vân Cuồng này lại giết một tên Nguyên anh chi yêu! Xem ra, cho dù mất đi Thừa Ảnh kiếm, không còn ám sát đánh lén nữa, thực lực của người này cũng không thể khinh thường!

Trong đám người, một tên đại hán mặt đen mặt trầm như nước. Người này là tấn vệ Đại thống lĩnh, Loan Chi! Thấy Hồ Yển bị nhục, vốn hắn muốn ra mặt, dù sao Hồ Yển đại diện là Tấn vệ... Nhưng sau khi nghe chiến công của Vân Cuồng, hắn yên lặng. Hắn trận chiến này lấy được chiến công cũng bất quá 19 vạn, không sánh bằng Vân Cuồng...

Sự yên lặng của hắn khiến cho người có lòng âm thầm thở dài. Còn Vân Cuồng thì ánh mắt liếc qua Loan Chi càng đắc ý!

- Ha ha, Loan Chi thống lĩnh không nói lời nào, xem ra chiến công là không như Vân mỗ rồi... Ký công quan! Ngươi hãy xóa đi số lẻ chiến công của Vân mỗ, chỉ nhớ 23 vạn là được!

Y cười lạnh một tiếng, ánh mắt bỗng nhiên chuyển một cái, đâm rách đám người, rơi vào trên người một người.

- Chu Minh! Chiến công của ngươi có thể qua Vân mỗ bao nhiêu! Nếu không thể, lập tức từ bên người Tố Thu tiên tử, cút ngay!


/456

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status