Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 176: GÃ MŨI Ó

/703


Tarzan gõ cửa phòng thư kí hiệu trưởng. Sau lưng hắn là thằng Tròn Vo, hai đứa cứ nhấp nha nhấp nhổm không yên vì chưa biết cô Meerbott triệu hồi bọn chúng vì chuyện gì. Tiếng gõ cửa lượt thứ năm vừa kết thúc thì cô Meerbott ló đầu ra. Coi, cô thư kí có cái cổ dài nhất trong các giáo viên của trường nội trú liếc chúng chỉ bằng nửa con mắt, một con mắt rưỡi còn lại cô ta dành cho thầy hiệu trưởng ngồi phía trong chứ còn ai. Giọng cô Meerbott khàn khàn:

- Có chuyện gì vậy?

- Thưa cô…

- À à, tôi nhớ rồi. Đáng lẽ em và Willi Sauerlich được nghỉ cuối tuần, nhưng do thầy giáo bên rạp xiếc Sarani có đề nghị “giao lưu” về mặt giáo dục nên chúng tôi đành phải cử bốn học sinh khá nhất qua dự giờ học với các bạn trong đoàn xiếc…

Cái nhìn của Tròn Vo hình như sắp sửa lạc thần. Nó lắp bắp:

- Cô vừa nói bốn học sinh… khá nhất? Chẳng lẽ có cả em trong đó…

- Thì có cả em chứ sao. Bốn cô cậu là một nhóm ngon lành mà. Bởi vậy cũng có du di tí chút cho trường hợp em đó, Willi. Tôi xin nhắc lại, Gaby Glockner, Karl Vierstein, Peter Carsten và Willi Sauerlich. Đây là đề nghị có tham khảo ý kiến của thầy hiệu trưởng, hay em muốn được nghe chính ông hiệu trưởng giải thích, Willi?

- Ồ… Không, em xin… thi hành!

Vẫn cái giọng khàn khàn, cô Meerbott nhanh chóng trút lệnh cuối cùng:

- Nhớ nhé, tôi muốn sáng sớm thứ hai, hai em phải trình diện để ăn sáng ở trường. Rõ chứ?

Cô Meerbott sốt ruột liếc nhìn vào chiếc đồng hồ trang sức treo lủng lẳng trên sợi dây chuyền bạc trước ngực. Bữa trưa nay có thịt hầm ăn với mì ống Italia, cô chẳng muốn chậm chân tí nào.

Hai quái khép chân cái rụp để tạm biệt cô thư kí cau có theo kiểu nhà binh. Được rồi, chơi với những thằng nhãi bên đoàn xiếc cũng là một điều thú vị. Dẫu gì thì máu phiêu lưu của TKKG cũng khá thích hợp với những con thú hung hãn từ những cánh rừng rậm khắp thế giới bị khuất phục bởi một cái… rạp. Phải “phỏng vấn” đời riêng của những chú mãnh sư hoặc những chú voi nòi Mamút đó mới được. Loài vật có thừa sự tích của chúng. Nếu không rạp xiếc Sarani còn gì là quái dị cơ chứ?

Trong căn phòng ấm cúng của “Tổ đại bàng”, Tròn Vo chỉ còn thắc mắc một chi tiết cuối cùng:

- Chuyện “đại sự” duy nhất bữa nay là: tao, học sinh khá đối với nhận xét của cô… cổ dài. Ái chà, ban giám hiệu nhà trường có vẻ lú lẫn đến nơi rồi, họ cho rằng thang điểm 1 tương đương với “number one”.

Tarzan xỏ đôi giày thể thao:

- Thôi, chuẩn bị “gô” là vừa. Về nhà mày rồi tính, nhưng trước hết tụi mình cần phải ra tiệm kiếm một bó hoa tuyệt đẹp để mày có dịp bày tỏ lòng hiếu đễ đối với thân mẫu.

Mặt Kloesen cảm động thấy rõ. Suốt một tuần mẹ nó chỉ chờ phút hai mẹ con hội ngộ nhau. Tarzan lại nhắc nhở đúng lúc. Nó tranh thủ nhét vào túi áo năm phong sôcôla.

- Ôi, tao nhớ “bà già” tao quá…

Tarzan thở dài ngao ngán:

- Bỏ năm phong sôcôla ra! Sắp về đến kho sôcôla rồi mà mày còn “tham sân si” như vậy thật hết biết. Mẹ mày mà biết mày ú nụ ra vì kẹo là bà ấy sẽ khóc suốt một tháng. Giá mày bớt ăn đi một chút, tao sẽ kính trọng mày đó.

Tròn Vo chán nản trề môi. Nó đau khổ cất mớ kẹo bị phát hiện vô tủ.

- Không dám đâu, thưa đại ca. Đại ca làm ơn cất giữ lòng kính trọng của mình vô ngăn túi đi. Tao chỉ cần mày coi tao là “chiến hữu” cũng đủ.

Nó bệu bạo chụp mũ len lên đầu và khoác áo thật dày. Bên ngoài gió lạnh ơi là lạnh.

*

Hai quái nhắm hướng thành phố mà đạp. Tiếng Tarzan át tiếng gió ù ù:

- Ghé qua siêu thị, Kloesen!

Tròn Vo thở dốc:

- Đại ca hồi tâm rồi phải không?

- Mày nói cái gì hả mập? Ghé siêu thị để mua hoa chớ không phải sắm sôcôla cho mày đâu.

- Vậy thì đại ca chẳng tốt lành gì, nhưng thằng Kloesen này cũng chẳng cần. Đại ca nên nhớ rằng chú tài xế Georg thường xuyên “thủ” kẹo ngọt cho tao và chị bếp thì… hà hà, luôn luôn để dành những món ăn béo bổ…

Tarzan ngao ngán nhấn bàn đạp. Cái thằng đến chết vẫn còn… mê ăn. Coi, trước mặt chúng đã là siêu thị “Đế Vương” với những gian hàng hiện đại nằm trên một diện tích rộng mênh mông. Kế bên siêu thị là bãi đậu xe có thể chứa ít nhất hai trăm chiếc xe hơi.

Tarzan nhảy xuống xe. Hai thằng thừa kinh nghiệm để khoá cẩn thận. Chúng yên tâm quàng vai nhau đi về phía cửa kính.

- Xoảng…

Một âm thanh gãy đổ vang lên. Ngay chỗ hai thằng vừa mới dựng xe đạp chớ đâu xa. Tarzan quay người lại tức thì. Ê, chiếc xe đua yêu dấu của hắn đang nằm chỏng gọng dưới đất, còn người đàn ông làm đổ xe vẫn tỉnh bơ mở khoá xe của gã chẳng thèm ngoái lại, nói chi chuyện dựng dậy.

Tròn Vo giậm chân thình thịch:

- Người gì kì quá hà!

Tarzan bay chớp nhoáng theo gã đàn ông lúc gã buộc xong cái thuổng mới toanh vào cái đèo hàng và định phóng đi. Hắn chụp vào yên xe và ghì lại.

- Đứng lại…

Người đàn ông lảo đảo chống một chân giữ thăng bằng. Mắt gã trợn ngược:

- Mày muốn chết hả?

- Không dám đâu, thưa ông. Tôi rất muốn… sống. Và bởi muốn sống nên tôi đề nghị ông coi lại cái xe nằm chỏng gọng của tôi.

Gã đàn ông đồ sộ như một cỗ xe tăng. Ngoài bộ quần áo bảo hộ lao động lấm lem, gã khoác một chiếc áo blouson nhờn mỡ. Bộ mặt gã xám xịt như màu củ khoai tây kèm theo cái trán thấp chứa cặp mắt rắn. Nhưng nổi bật hơn hết vẫn là cái mũi khoằm khoằm. Cãi mũi của một con ó.

- Mày bỏ tay khỏi xe tao, nghe chưa?

- Không!

- Đừng làm tao giận dữ, tao có thể đạp lên xe mày một lần nữa đấy…

- Xin mời!

Gã Mũi Ó giật mạnh cái xe khỏi tay Tarzan. Hắn buông yên sau không hề do dự. Nào, hãy coi gã lãnh đủ. Cú té ngã do mất đà đã nện phần mông của gã xuống nền đất đau điếng. Nếu Tarzan không nhanh chóng chụp xe gã lại thì có lẽ số phận cái xe cũng chẳng hơn gì.

- Ông rõ rồi chứ, đáng lẽ ông cần phải hành động giống như tôi trước xe cộ của người khác.

Gã Mũi Ó đứng lên gầm gừ:

- Mày phải… tử!

- Thận trọng chút đi ông. Đã có lắm kẻ gạ choảng nhau với tôi rồi lại hối không kịp đó!

A, Kloesen đã ở sau lưng gã hồi nào với hai tay chống nạnh. Chưa hết, các bà nội trợ vừa bước ra khỏi siêu thị đã… dàn quân thành một vòng tròn hiếu kì. Gã Mũi Ó thay đổi thái độ như chong chóng. Gã rít khẽ:

- Thôi được. Để tao coi lại.

Tarzan nói thật độ lượng:

- Chỉ tróc sơn một chút thôi, không sao. Chỉ có điều, ông phải xử sự cho hợp lẽ.

Gã Mũi Ó cười như điên khùng:

- Mày đáng bị cho cọp ăn thịt. Cầu cho mày ngã gãy cổ với cái xe khốn khiếp đó.

Một lần nữa gã lại thay đổi thái độ khiến hai quái bàng hoàng. Trời ạ, gã nguyền rủa một câu mới căm hận làm sao.

Kloesen nhìn theo bóng gã:

- Tên Mũi Ó này thật đáng ghét.

Tarzan trầm ngâm:

- Cặp mắt rắn của gã đầy… vấn đề. Long lên rồi dịu lại rồi lại long lên. Có lẽ gã vừa làm một chuyện gì mờ ám và sợ đám đông phát giác?

- Lại còn cái thuổng cáu cạnh gã mới sắm nữa chớ! Chẳng lẽ gã định đào hàng loạt cái hố trên những con đường tối để phục kích mọi người?

- Cũng có thể lắm chớ Tròn Vo!

- Thôi, mặc kệ gã. Mình vô siêu thị đi đại ca.

Thằng mập nhét nhanh một thanh sôcôla vô miệng khiến Tarzan trợn mắt. Coi, kẹo nó giấu ở đâu mà có cỡ vậy kìa?

/703

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status