Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 246: VỤ TỐNG TIỀN BỈ ỔI

/703


Sau bữa ăn trưa, kí túc xá im lặng lạ thường. Không khí ấy rất thích hợp để Tarzan viết một lá thư cho má. Hắn tức tốc lên “Tổ đại bàng” và cực kì ngạc nhiên khi thấy “đại bàng mập” Kloesen chẳng nằm khểnh trên giường mà lại ngồi trên bệ cửa sổ, dưới chân là một cuộn dây nilông dài cỡ 50 mét.

- Mày làm cái trò gì quái đản vậy Kloesen?

Tròn Vo không thèm… trả lời. Bởi một lẽ giản dị là miệng nó đầy ứ sôcôla. Nó ráng nuốt cho qua cơn… mắc nghẹn rồi mới thều thào:

- Tao… tao tính chỉnh đốn cái thang dây.

- Hả?

- Chẳng có gì phải trợn mắt lên cả. Nếu không sửa cái thang, tao có thể bị hồn du địa phủ.

Tarzan không nén được cười:

- Tao chưa thấy nó bị hư chỗ nào?

- Không dám đâu đại ca. Giữa nấc thang 7 và 8, đoạn dây đã mòn thê thảm. Mày còn “phi thân” xuống đất được chứ tao chắc chắn gãy xương. Thân hình vĩ đại của tao làm sao mà lộn như mèo được. Đại ca thèm gì quan tâm tới chuyện đó, hả!?

- Đừng nói vậy, oan tao Willi! Dù sao cái thang cũng là phương tiện bí mật chung của tụi mình mà.

- Đại ca nói vậy có phải nghe lọt lỗ nhĩ không?

- Mày chạy lên tầng kho lấy liền cái thang xuống đây. Tụi học trò lầu hai đã “biến” ra phố hết. Khỏi lo chúng tò mò.

- Ôkê!

Tròn Vo phóng đi như một cơn lốc.

Một phút sau, Tarzan nghe tiếng thằng bạn mập của mình cọt kẹt leo xuống cầu thang gỗ bắc lên gian kho. Rồi nó lao vào cửa phòng với bộ mặt hầm hầm, đỏ như một trái cà chua.

Bàn tay nó giơ cao một mảnh giấy nhàu nát:

- Mất… mất rồi đại ca ơi!

Tarzan chết điếng:

- Thang dây bị mất à?

- Bị… chôm chỉa, bị… tước đoạt. Mày coi tờ giấy nó bỏ lại…

Tarzan chụp mảnh giấy trên bàn tay run rẩy của Tròn Vo. Hắn nhìn những dòng chữ in viết bằng mực xanh trên tờ giấy mà giận sôi gan. Nội dung “thông điệp” như sau:

“Dù cái thang dây này của ai, nó cũng nhằm sử dụng cho những mục đích bất hảo. Chủ nhân của nó muốn nhận lại phải trả 100 mark tiền chuộc. Hãy giấu tiền vào sau thùng thư cạnh trường nữ sinh St. Irmengard trong thành phố. Chúng tôi sẽ hoàn lại tang vật đúng vị trí cũ. Ký tên: XY”.

Tròn Vo thở hồng hộc. Nó giậm chân xuống đất thình thịch:

- Tống tiền. Đồ mất dạy…

Tarzan nói qua kẽ răng:

- Bình tĩnh lại Tròn Vo. Đây là một chuyện vô cùng bỉ ổi. Một học trò nội trú đi “tống tiền” bạn học của mình. Tao không tin rằng lá tối hậu thư này của đám học sinh ngoại trú. Tụi ngoại trú còn không được phép lên các phòng ở kia mà.

Kloesen tung nắm đấm vô khoảng không:

- “XY” là thằng nào? Tao nghi…

- Ai?

- Tao nghi… rằng thằng láu cá tên XY đó chưa biết chủ nhân của cái thang dây là ai nên mới liều mạng “chôm chỉa”. Nếu nó biết tụi mình đứng tên sở hữu thì còn lâu…

- Ừ, tiếp tục coi.

- Hai chữ “chúng tôi” trong tờ giấy chứng tỏ tụi nó có hai thằng. Một thằng tên Y, một thằng tên X.

Tarzan bóp trán và trả lời sau một phút:

- Có khi chỉ là một thằng. Thử rà soát từng phòng một xem nào. Tụi mình có những đứa bạn tuyệt vời có, phách lối có, gây gổ có… Nhưng này, Tròn Vo ơi, mày thử nghĩ tới Tony Ehrlich coi…

Kloesen há hốc mồm:

- Tony Ehrlich. Dám thằng này lắm. Ehrlich là cái thằng sẵn sàng nói xấu sau lưng người khác. Chưa kể chuyện nó kết giao với thằng Ottmar Paulsen.

- Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Hai thằng cùng bản chất đê tiện như nhau. Có điều Paulsen ở trong thành phố với gia đình nó.

Tròn Vo vỗ đùi:

- Tao nhớ rồi. “Ông già” thằng Paulsen từng bị ngồi tù vì tội ăn trộm. Con hơn cha là nhà có… họa.

- Tao rất khó chịu vì cứ đụng đầu với hai đứa súc sinh đó ngay trong lớp. Mày coi, tụi nó đã 18 tuổi. Ở lại lớp 10A hai năm liên tục. Lần thứ ba nữa thì đương nhiên sẽ bay ra khỏi trường.

Tròn Vo hơi… tủi thân:

- Mày có định nói xéo tao không hả Tarzan? Tao học dở những không phải như bọn chúng…

- Thôi đi ông Địa. Đừng có tự ái vặt. Quay về thực tế giùm tao, mỗi thằng rút sổ tiết kiệm “hùn” 50 mark.

- Hả? Đại ca đầu hàng tụi chó đẻ sao?

Tarzan cười vang:

- Thì có mất đi đâu mà sợ. Tao sẽ bẫy bọn chúng bằng… keo siêu dính.

Tròn Vo nhét vô miệng một phong sôcôla để lấy… bình tĩnh. Nó ú ớ:

- Keo siêu dính?

- Ừ, mày có nghe thầy Bockler giảng trong giờ hoá không? Keo siêu dính là một thứ keo dán mới có thể dùng để gắn cả những chi tiết quan trọng của đủ loại máy bay hiện đại. Mày hãy thử tưởng tượng, cái gì đã được keo siêu dính chú ý thì cứ gọi là muôn đời gỡ hết nổi.

- Tuyệt vời. Tao sẽ dán một thùng sôcôla trước lỗ mũi. Ái chà, vô mánh lớn.

- Vô mánh hay là… dính chấu? Này Kloesen, ở cửa hàng hoá chất có bán một loại keo dán siêu dính được pha chế khác đi một chút cho phù hợp với nhu cầu thông dụng. Thứ keo này đựng trong tuýp. Nó đặc biệt thích hợp cho mục đích của tụi mình. Sau khi bôi, độ dính của nó xài được tới mấy ngày.

- Ngon lành!

- Tụi mình sẽ phết keo ra xung quanh chỗ giấu cái thang dây bị mất. Lúc thằng XY hí hửng lấy tiền chuộc và mang cái thang lại trả, nó sẽ đạp trúng keo siêu dính. Thế là… sa bẫy. Mày sẽ thấy nó không nhổ nổi cái giò láu cá khỏi sàn kho, trừ khi tụt khỏi chiếc giày. Nó sẽ bỏ giày chạy lấy… người, hà hà…

- Hà hà, giống như nhờ chiếc hài đánh rơi của cô Lọ Lem, mình sẽ tìm ra… thằng tống tiền chó chết.

Tròn Vo đột nhiên thừ người. Nó lẩm bẩm:

- Nếu chúng ta có chiếu hữu “trực” ở thùng thư thì tóm kẻ tống tiền lẹ làng hơn…

Tarzan buột miệng:

- Tại sao mày không nhờ Barbel? Và rủ Barbel cùng với Inge hiệp đồng ra chiến đấu.

Té ra Tarzan vừa “đi guốc” vô bụng thằng mập. Số là anh chàng Kloesen nhà tao dạo này thường lưu tâm đến cô bạn Barbel Zonker 16 tuổi. Mà Barbel Zonker lại giống hệt Inge Selbmann như hai giọt nước mới chết dù chẳng có liên hệ một mảy may về họ hàng. Người giống người thì đã đành rồi, nhưng giống đến nỗi như một “cặp song sinh” thì… Tròn Vo dù có cảm tình cách mấy cũng có ngày… lộn tiệm.

Hãy ngó nó lúng búng trong lúc gương mặt phì nhiêu đỏ rần lên.

Tarzan phì cười:

- Mày thừa hiểu khi cần tao biết im lặng như một nấm mồ mà, Willi! Khỏi lo đi! Nào, giờ thì chúng ta vô… kế hoạch.

*

Hai tráng sĩ đạp xe vào thành phố bấm bụng rút từ tài khoản tiết kiệm mỗi đứa 50 mark và cho vào một phong bì dán kín. Xong. Mục tiêu của chúng lúc này là trường nữ sinh St. Irmengard.

Từ xa, ngôi trường trông giống như một tu viện. Chứ sao, thì trước đây nó vốn là một trường dòng mà. Giờ thì bốn bức tường cao ngất vây quanh trường là để bảo vệ sự yên tĩnh cho các nữ sinh… cầu nguyện với chữ nghĩa.

Tròn Vo lên tiếng:

- Thùng thư ở đâu?

- Chỗ đó!

Tarzan lui xe vào con hẻm kế trường học. Hộp thư treo ở một nơi âm u, cao ngang ngực, bên ngoài bức tường. Tròn Vo lắc đầu:

- Thằng Toni Ehrlich khôn thiệt. Nó chọn điểm giao tiền ở ngay hốc kẹt không ai biết.

Tarzan luồn phong bì giữa bức tường và hộp thư rồi thở dài:

- Biết đâu đó là sáng kiến của Ottmar Paulsen?

- Tụi mình đi mua keo ở đâu vậy đại ca?

- Tao biết một cửa hàng hoá chất lớn gần ngoại ô…

Tròn Vo thở dài tớ ba cái liền nhưng đại ca của nó đâu có thói quen động lòng trắc ẩn trước một cái bụng bự.

Hai quái phóng xe ra ngoại thành. Ai dè lúc vừa đến một khu vực thưa thớt người qua kẻ lại, Kloesen đột ngột thắng xe cái… két. Mặt nó đỏ như… mặt trời khiến Tarzan kinh ngạc:

- Có “vấn đề” hả Kloesen?

- Ừ. Đụng… tụi nó.

Tarzan nheo mắt ngó theo cái nhìn rực lửa của Tròn Vo. Hắn sửng sốt:

- Ủa, nàng Barbel của mày đây mà. Cô ta làm cái trò gì ở đây vậy kìa? Ê, có hai thằng Paulsen và Ehrlich nữa…

Đúng như Tarzan nói, cô nữ sinh tên Barbel đang đứng khép nép bên một bờ rào gỗ với chiếc xe đạp che phía trước như lá chắn bất khả xâm phạm. Còn ai dám xâm phạm cô ư? Xin thưa, không ai khác hơn là hai đối tượng mà Tarzan và Tròn Vo đang nghi vấn. Coi, thằng Paulsen có thân hình cao lớn, vạm vỡ đứng chống nạnh cười hềnh hệch. Thằng Ehrlich ốm nhách hơn nhưng bộ mặt cáo không ngừng động đậy điếu thuốc lá ngay khoé mép. Nó đang lải nhải một câu gì đó và rung đùi khả ố.

Tròn Vo điên tiết:

- Chắc hai thằng mất dạy đang tán tỉnh Barbel. Tao sẽ cho chúng ra cám!

- Đồng ý, mình là dân… cứu khổ phò nguy mà.

Hai hiệp sĩ “bay” đến êm ái đến nỗi đám lưu manh không nghe một tiếng động. Chúng chỉ giật mình lúc cô gái xinh đẹp la lên:

- Chào hai bạn, cảm ơn… Trời!

Tarzan lặng lẽ gật đầu trong khi Tròn Vo lồng lộn:

- Chuyện gì vậy Barbel? Bạn bị gây phiền phức phải không? Nói…

Thằng Paulsen đổi sắc diện xanh lè. Nó chặn họng Kloesen không thương tiếc:

- Cút đi, thằng bị thịt. Mày định biến thành bao cát cho tao “dợt” hả?

Tóc Paulsen tua tủa dựng lên. Phần cổ đầy mụn của nó nhô lên trụt xuống bởi hai quai hàm đang “vặn” kẹo cao su nhóp nhép. Nó đã nhiều lần nhai kẹo tỉnh bơ như vậy ngay trong giờ học.

Tarzan từ tốn:

- Tao không nghĩ rằng mày có thể động đến Willi. Trước tiên, mày phải qua tay tao cái đã, Paulsen ạ.

Paulsen thọc tay vào túi quần. Một con dao bấm chuẩn bị bung lưỡi ư? Vô ích, cái thằng du côn 18 tuổi, vô địch… ở lại lớp thừa biết muốn hạ một võ sĩ Judo ưu hạng như Tarzan thì loại vũ khí kia chỉ là đồ bỏ. Nó đành nhịp nhịp chân gượng gạo.

Tarzan chẳng thích dằng dai. Hắn quay sang Barbel với ý định kết thúc trò chơi sớm.

- Thế hả Barbel? Nếu bạn cần giúp đỡ là hai công tử sẽ được văng theo bụi đường một chút liền.

Cô gái lắp bắp:

- Ồ… không. Không nên. Họ chưa đụng đến tôi. Họ chỉ tra hỏi coi tôi làm gì ở đây và… chế nhạo…

Tarzan hết nhìn Paulsen, lại nhìn Ehrlich.

Hai thằng không hẹn mà cùng bước thụt lùi. Tarzan dằn từng tiếng:

- Tao muốn tụi bay đi chỗ khác. Đâu có việc gì cho tụi bay ở đây.

Hai thằng lưu manh gầm gừ. Có điều chúng không còn cách nào khác hơn là làm theo đề nghị của Tarzan. Coi, thằng Paulsen giơ cao nắm đấm trước khi lôi Ehrlich ra khỏi cuộc chiến.

- Sẽ tái ngộ.

- Đương nhiên!

Tụi nó làm sao hiểu được hai chữ “đương nhiên” của Tarzan ngụ ý điều gì.

Kloesen đợi hai tên gây rối đi khuất dạng mới rút từ trong túi quần ra một… phong sôcôla đã hơi bị chảy, xé giấy bọc, mời cô bạn gái:

- Barbel nên ăn cái này để bình tâm lại.

Cô gái bẻ một miếng lớn rồi cười lỏn lẻn:

- Cảm ơn bạn.

Tròn Vo sung sướng nhét phần còn lại vào mồm. Ít khi nó chịu san sẻ khẩu phần sôcôla cho một người khác phái như thế này. Nhìn Barbel ăn kẹo, mắt thằng mập không giấu vẻ ngưỡng mộ, trong khi đôi tay đỏ lựng vì bối rối.

Tarzan quay trở lại câu chuyện:

- Tại sao bọn chúng chế nhạo bạn?

Barbel ấp úng:

- Có lẽ họ cho rằng giúp đỡ người khác là ngu ngốc…

Barbel người thon thả, vóc dáng có vẻ trưởng thành hơn số tuổi mười sáu. Nghe đồn cặp mắt xanh lục của cô thậm chí phát sáng cả trong bóng tối. Mái tóc sẫm của cô dài đến tận thắt lưng thường được tết thành một bím lớn đung đưa giữa hai bờ vai coi rất ngộ nghĩnh. Gia đình Barbel không phải là một gia đình… giỡn chơi. Ba cô là chủ một nhà máy giàu có ngang ngửa với ông chủ hãng sôcôla Sauerlich, ba của Tròn Vo. Barbel được cả nhà cưng như trứng mỏng nhưng cô không hề hợm hĩnh. Đi học, cô cũng mặc quần Jeans bạch phếch, khoác áo phông như các bạn gái khác trong lớp. Cô còn xài cả một chiếc xe đạp cà tàng với cái yên lệch qua một bên, khung xe thì méo mỏ hết chỗ nói.

Tarzan có cảm tình với đời sống giản dị của cô gái này. Hắn nhíu mày:

- Giúp đỡ người khác ư? Bạn nói rõ hơn coi!

Barbel hất hất bím tóc:

- Cô giáo dạy sinh vật của tôi tên là Dettl. Không hiểu sao cô Dettl luôn căm ghét tôi và luôn trù ếm tôi bằng cách cho điểm thấp. Sự bất công đó rõ ràng không ai chịu được. Có một lần quá oan ức, tôi cầm bài tập lên trình bày với bà hiệu trưởng. Bà đã nâng lên hẳn hai điểm sau khi xem xét kĩ bài kiểm tra môn sinh của tôi. Chuyện này cả lớp đều biết và còn được phổ biến trong một cuộc họp phụ huynh học sinh. Kể từ đó cô Dettl lại còn “thù” tôi gấp bội. Hiện cô Dettl bị bịnh, đau ruột thừa…

Tròn Vo trợn mắt:

- Bạn đã săn sóc cô ta ư?

- Gần như vậy. Cô Dettl phải nằm viện để chờ mổ. Vì cô sống độc thân và xa lánh mọi người nên hầu như chẳng có ai giúp đỡ cô tưới những cây xương rồng.

- Đúng là một cô giáo có tâm hồn gai góc. Chơi toàn… xương rồng.

Barbel phì cười:

- Không hiểu sao cô Dettl lại mời tôi đến bịnh viện. Tôi nghĩ rằng cô hối hận về những điều không phải đã gây ra cho tôi. Cuộc giảng hoà cũng thật thú vị, tôi có nghĩa vụ thay mặt cô chăm sóc các chậu kiểng qua một tờ giấy ghi tỉ mỉ từng loại cây xương rồng và mỗi loại cần tưới bao nhiêu nước…

Tarzan gật gù:

- Bạn làm như thế là phải đó. Dù sao cô Dettl cũng làm lành trước. À này Barbel, chẳng lẽ vụ tưới xương rồng khiến hai thằng Ehrlich và Paulsen ngứa mắt?

- Tôi cũng không biết sao. Bọn họ tra hỏi tôi chuyện đó liên tục và cười xấc xược trước khi các bạn kịp can thiệp.

- Bạn biết gì về hai thằng này?

- Không biết gì hết ngoài việc họ cùng tham gia chung trong một câu lạc bộ bóng bàn. Thôi, mặc kệ họ đi, tôi vẫn tiếp tục tưới xương rồng giúp cô Dettl cho đến khi cô xuất viện.

Hai hiệp sĩ chia tay Barbel. Câu chuyện như vậy cũng tạm đủ. Hai đứa còn phải chừa thời gian cho cô gái tới nhà cô giáo Dettl làm bổn phận học trò chớ.

*

Ấy thế mà lúc đạp xe đi thằng mập vẫn chưa hết ngây ngất. Nó cứ nuối tiếc đạp loạng choạng như một anh chàng say rượu khiến Tarzan hãi hùng:

- Mày đánh võng hả Kloesen?

- Mày nói sao, tao đánh võng hả?… Ồ, thật ra thì… Mày thấy Barbel tuyệt đó chớ?

- Ừ! Rất dễ mến!

- Và cái bím tóc thì hết sảy! Liệu Barbel có thích kẹo sôcôla của tao không nhỉ?

- Còn phải hỏi. Nhìn thì biết cô ấy còn muốn ăn thêm nữa. Nhưng mày đã xực hết rồi còn đâu.

- Đại ca nói sao? Nghĩa là lẽ ra tao phải mời cô ấy ăn thêm ư?

- Chớ sao nữa!

Tròn Vo ôm mặt làm chiếc xe suýt chúi nhủi:

- Trời, một cơ hội mới đáng giá làm sao. Vậy mà tao… Ôi, tao thề lần sau sẽ bù lỗ cho nàng tối thiểu năm phong kẹo. Tao sẽ không để cho Barbel bị đói…

Tarzan cười lăn lộn trên xe. Rồi hắn cảm thấy cần quay lại vấn đề:

- Bỏ qua chuyện “nhi nữ thường tình” đi. Hiện giờ chúng ta phải tập trung vào món hàng… keo siêu dính.,

Hai đứa ghé vô cửa hàng hoá chất. Tròn Vo thảy thảy tuýp keo dán trên tay:

- “Em” siêu dính bá phát không thua gì… Barbel!

Tarzan tủm tỉm:

- Chấm dứt cơn mơ màng đi, ông Địa. Kiếm một chỗ nào thí nghiệm thử.

Hai quái tấp vô một hàng rào gỗ và cúi xuống lượm thanh ván nằm trơ dưới đất. Tròn Vo lập tức bôi keo vào thanh ván và gí nhẹ vô hàng rào. Chưa đến một phút Tarzan đã lay lay vào thanh ván. Lạy Chúa, nó như dính liền vào hàng rào thành một khối. Hắn bặm môi ghì thanh ván thật mạnh. Cái hàng rào gỗ muốn bật tung nhưng miếng ván chẳng suy chuyển chút nào.

Tròn Vo ngơ ngẩn:

- Dính cứng ngắc.

- Đúng vậy. Đây là một sản phẩm hoá chất miễn bàn. Dán được tất cả. Gỗ với bìa. Sắt với sắt. Thiếc với nhựa. Vải với đá. Thậm chí nếu mày muốn nhịn ăn thì cứ dán dính hai hàm răng với nhau.

Tròn Vo xì một tiếng rồi bụm miệng:

- Không dám đâu. Tao làm sao chịu nổi một ngày. Bác sĩ nha khoa chưa kịp đến cạy miệng giúp thì tao đã củ tỏi vì đói rồi.

Hai quái lên đường đến nhà Gaby cấp tốc.

Coi, cô bé đang ung dung ngồi đọc sách dưới cội bồ đề râm mát.

- Gấu, gấu…

Con Oskar mừng rỡ nhảy xổ lên… ngoại giao. Trong khi Tarzan bắt tay và vuốt ve con chó thì Kloesen tường thuật đầu đuôi vụ tống tiền bỉ ổi cho Công Chúa nghe. Cô bé phẫn nộ:

- Chúng ta phải lột mặt nạ bọn chúng.

Tròn Vo khoe tuýp keo:

- Tôi sẽ dán chúng xuống sàn nhà.

- Hở?

Gaby mở nắp ra, ngửi ngửi:

- Trên báo có nói về chuyện thứ keo này được dùng để gây rất nhiều trò ma mãnh. Có kẻ ác ôn tới nỗi dùng keo bôi lên miệng cầu tiêu công cộng khiến người vào sau đó không thể nào đứng lên được nữa.

Tròn Vo háo hức:

- Rồi sao?

- Rồi… không thấy báo viết hồi cuối. Có lẽ phải dùng phẫu thuật hoặc một người túm nạn nhân kéo mạnh và một người giữ chặt nắp nhà cầu…

Tarzan ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh Gaby tò mò:

- Bạn đọc sách gì vậy?

- Ồ, một cuốn sách luật, trong đó có đoạn nói về lụât thừa kế.

- Cái gì? Mình tưởng bạn muốn trở thành bác sĩ thú y chớ?

- Thực ra mình đọc sách này là vì Inge. Bạn ấy vừa tâm sự với mình. Nhưng mình vẫn chưa thật hiểu rõ. Từ từ rồi mình sẽ kể…

Tarzan im bặt. Gaby đã muốn sao là… Thượng đế muốn vậy. Có yêu cầu cũng vô ích trừ khi cô bé tự hở môi ra. Nhưng còn cái… luật thừa kế kia, nếu có lợi cho Inge thì quá tuyệt diệu. Hắn thừa biết gia đình Inge còn điêu đứng hơn cả bà má long đong của hắn.

Tarzan đành cười:

- Mình sẽ đợi vậy.

Con Oskar chợt “ẳng” lên một tiếng rồi bay tuốt vô lòng Gaby đồng thời khều một bàn chân vào má trái Tarzan như an ủi. Gaby nhìn con chó mà chết điếng:

- Mày có nhảy xuống không hở Oskar, mày làm dơ hết quần áo tao rồi.

Cô bé quay sang Tarzan và Kloesen nói ngọt như đường phèn:

- Giờ thì mình phải xin lỗi hai bạn. Một bên mắt của Oskar bị viêm sơ sơ. Mình phải vào thành phố mua thuốc nhỏ cho nó và nhân tiện gặp luôn Inge. Các bạn đừng buồn nhé. Mai tụi mình sẽ gặp lại ở lớp.

Mặt Tarzan ỉu xìu. Hắn lên tiếng khi Công Chúa ôm con chó biến vào sau cửa:

- Mày tính đi đâu nữa Kloesen?

- Còn đi đâu bây giờ. Chúng ta phải về trường. Tao đang thèm bôi keo siêu dính xuống sàn kho đây.

/703

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status