Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 300: TRƯỚC MÓNG VUỐT HỔ

/703


Sinh mạng của thầy giáo Wolfi lúc này như chỉ mành treo chuông. Bất cứ con người nào khi mạt lộ đều có khả năng kì diệu để tự giải thoát hoặc… chết. Wolfi biết điều đó hơn ai hết, cơn cuồng phong càng thốc mạnh sau lưng thì anh càng… tỉnh hơn. Quả thật, Wolfi thấy thân thể nhẹ bỗng và anh chụp dính cành dẻ dễ dàng. Lạy Chúa, bình thường anh có thể nhảy lên 1001 lần cũng không tài nào với tới.

Wolfi treo người lủng lẳng hệt một con dơi với hai bàn chân cách mặt đất chỉ hơn một mét. Ngay lập tức, một bàn chân anh đã vắt được lên cành. Trong tư thế đong đưa, Wolfi quăng mình vào cây dẻ bất chấp mặt và ngực trầy trụa. Cảm ơn Thượng đế, Wolfi trượt ngược lên thân cây và đứng chắc trên cành dẻ ngon lành. Có điểm tựa, anh tiếp tục đu lên cành phía trên, đu lên nữa.

Grrààào…

Cơn cuồng phong ập đến, cây dẻ rung như sắp trốc gốc, bàn chân trước bên trái của Napur vồ hụt chân Wolfi chỉ vài centimet. Bàn chân bên phải của con hổ găm chặt móng vào cành cây mà Wolfi vừa đứng hồi nãy. Hú vía.

Wolfi kinh hoàng nhìn xuống. Cái đầu chúa sơn lâm ở ngay dưới chân anh cùng với hơi thở nóng bỏng của nó. Những chiếc răng nhọn lểu chĩa tới như những lưỡi dao găm.

Cũng may mày không biết trèo cây như mèo - Wolfi nghĩ thầm. Tuy nhiên để chắc ăn, anh lại leo lên như một con khỉ chính hiệu. Anh leo gần tới đỉnh ngọn cây thì… kiệt sức. Toàn thân run lẩy bẩy.

Con hổ điên tiết vì miếng mồi ngon vuột mất, đập đuôi rầm rầm khiến Wolfi dù đã thoát cơn hiểm nghèo cũng phải đánh hai hàng răng lập cập. Mày thù con người đến thế thật ư?

Trong một giây, người thầy giáo trẻ tuổi tỉnh táo hẳn. Anh hoảng hồn nhìn xuống mái nhà mình. Trời ơi, ở đó là các đồng nghiệp…

Wolfi hét lên muốn át tiếng con hổ:

- Vô nhà mau. Vô gấp các bạn ơi. Một con hổ khổng lồ đó. Hãy đóng chặt các cửa sổ và cửa ra vào…

Một phút trôi qua dài như thế kỉ, tiếng của Pechowski đáp lại một cách hài hước:

- Đừng giỡn Keup. Bạn định toa rập với lũ nhóc phải không?

- Tôi nói sự thật. Lạy Chúa, bộ các người không thấy tôi đang leo tuốt lên ngọn cây dẻ sao? Nghe lời tôi đi…

Wolfi không ngờ mình đã “vẽ đường cho… cọp chạy”. Chúa hổ Napur vốn đã quen với mệnh lệnh con người trong gánh xiếc nên hả hê duỗi tấm thân dài sọc, há mồm gầm lên một tiếng hài lòng:

- À… uôm!

Sau tiếng gầm thị uy có tác dụng ngang một trận động đất, nó uyển chuyển đi về phía ngôi nhà.

- Chúa ơi, con hổ đến kìa. Hãy vô nhà ngay. Ôi…

Khỏi cần Wolfi thúc giục, tiếng gầm man rợ của con thú có tác dụng lập tức. Wolfi nghe đủ thứ âm thanh hoảng hốt và tiếng sập cửa rầm rầm.

- Vẫn còn một cửa sổ sau nhà.

Wolfi hét lên. Chúa sơn lâm đã biến mất trong những bụi cây. Vậy là ta sống rồi, các bạn ta cũng vậy. Con hổ tự nhiên xuất hiện như… ma trong khu rừng xưa nay chưa hề có một con thú dữ ăn thịt. Nó từ đâu ra nhỉ? Từ sở thú chăng? Hay từ rạp xiếc. Wolfi nhắm nghiền mắt lại.

*

“Con hổ, con cọp, hùm xám, ông ba mươi, chúa sơn lâm…” bây giờ không còn là khái niệm tán gẫu trên lí thuyết của các thầy cô giáo. Nó đã gầm và nó đang vờn quanh ngôi nhà như một thực thể hãi hùng. Cánh phụ nữ sợ gần xỉu, đám đàn ông giả bộ “hiệp sĩ” lên gân nhưng trong bụng rõ ràng đang đánh lô-tô.

Khi Pechowski với tay đóng cửa sổ lớn sau nhà thì… “nó” hiện ra. Ôi, địa ngục. Anh chốt cửa thật chặt và chặn thêm một cái bàn cao như sợ con thú dữ húc sập cửa vào nhà.

Trong phòng khách, mọi người đang túm tụm như một bầy cừu, Pechowski nói:

- Suỵt, tôi thấy nó rồi, một… một con hổ to tướng. Vậy… vậy mà chúng ta còn định cho nó ăn xúc xích nướng.

Anh ngừng bặt vì con mãnh thú bắt đầu… hực hực. Căn phòng có bốn cửa sổ được chốt kĩ là vậy mà chẳng vị “gõ đầu trẻ” nào cảm thấy yên tâm.

Tiếng “phì phì” mỗi lúc một mạnh và cánh cửa chính rung lên bởi móng chân hổ.

Cô Jutta dạy môn tôn giáo bắt đầu cầu nguyện thành tiếng. Pechowski mắng:

- Im nào, chúng ta chỉ còn thiếu nước hóa rồ nữa thôi. Con thú không làm gì được chúng ta đâu.

Một loạt tiếng kim loại chạm nhau loảng xoảng trước sân.

Pechowski lẩm bẩm:

- Trời đất, con cọp lật tung lò nướng, nó không ngán lửa than ư? Nó lại liếm vũng bia đổ kìa. Chờ đó, nó mà say bia nằm lăn ra cỏ là chúng ta sẽ trói nó lại.

Một thầy giáo nói:

- Cho mình xem với.

Nhưng khi anh này nhòm qua khe cửa thì con hổ đã biến mất.

Có tiếng động cơ ô tô lại gần. Hai chiếc xe cảnh sát vũ trang đầy đủ tiến vào, dừng trước nhà.

Chưa bao giờ cảnh sát được hoan nghênh đến như vậy.

Pechowski rút chốt cửa chính. Trước mặt anh ta là những khẩu tiểu liên lăm lăm.

- Các vị thoát nạn rồi. Chúng tôi nghe tiếng gầm của con hổ và tức tốc chạy lại.

Pechowski thở phào. Vậy là con cọp sợ tiếng động cơ xe hơi nên bỏ chạy. Anh căng mắt nhìn lên ngọn cây dẻ gần đó. Trời ạ, chủ nhà Wolfi đang leo xuống, mặt vẫn trắng bệch ra vì sợ.

Pechowski dìu bạn lên xe của giáo viên. Xe cảnh sát hộ tống họ ra tận cửa rừng. Thoát nạn rồi.

*

Khi về đến Tổng nha cảnh sát, Tròn Vo và Karl mới hay rằng Tarzan đã theo thanh tra Glockner vào rừng tìm nhóm nữ sinh.

Karl đề nghị:

- Tụi mình sẽ tới thung lũng Heinrich trước đã.

- Ôkê, có điều là nên ghé ông chủ gánh xiếc Zeisig trước. Biết đâu ông ta có cách trị con hổ mà không cần tới súng đạn.

Tròn Vo còn thầm mong sẽ gặp lại cả Leni nữa. Nó rất thích cô. Khốn nỗi, mọi cô gái mà Tròn Vo ta tôn sùng đều hơn tuổi cậu.

Lúc hai thằng đến nơi thì ông chủ gánh xiếc và Leni duyên dáng đang xếp một chậu nhựa lớn chất đầy những tảng thịt lớn vào cốp xe. Tròn Vo nhìn Leni cười, mặt thoát đỏ lự. Nó chỉ vào chậu thịt.

- Những thứ này để làm gì vậy?

Leni nói:

- Mình bỏ chậu này vô cốp xe để vào rừng nhử con Napur…

- Hả?

Giọng ông Zeisig nghe buồn buồn:

- Những nhân viên sở thú đã kể cho chúng tôi vụ con hổ đang làm mưa làm gió trong rừng. Bằng kinh nghiệm nghề nghiệp, chúng tôi sẽ dùng những tảng thịt này để dụ Napur. Ôi, phải chi ông Jansen bác sĩ thú y của sở thú rảnh rỗi…

- Cháu không hiểu.

Leni lấy từ cốp xe ra một cái chai nhựa:

- Đây là một thứ thuốc ngủ dành cho thú vật. Chúng tôi sẽ tẩm vào thịt và rải ở những nơi Napur có thể đi qua. Nếu nó ăn, nó sẽ ngủ êm đềm và thức dậy trong… cũi sắt. Sẽ không có một viên đạn nào ghim vô nó…

Giọng Leni run run. Tròn Vo cảm động:

- Thật đúng là cơ may cho Napur đó..

Zeisig thoáng vẻ ảm đạm:

- Nhiều người cũng nghĩ như cháu. Họ đang săn nó bằng cả một chiến dịch qui mô như xảy ra chiến tranh đến nơi. Họ dùng cả máy bay trực thăng lùng con hổ. Trời hỡi, họ làm sao biết con hổ luôn tránh những chỗ trống trải, vì thế các lùm bụi luôn bảo vệ bí mật cho nó trước những ống nhòm trên trực thăng. Còn sự độc ác của con hổ ư? Tôi không tin, tôi hiểu rằng nó chỉ săn mồi lúc cực đói và ăn đủ no bụng chứ không phàm tục như con người.

Karl nhún vai:

- Bản năng sinh tồn của thú dữ là tiêu diệt hoặc bị tiêu diệt. Cháu xác định, cọp Napur khi tức tối vẫn xé xác người như chơi.

Zeisig cúi đầu chịu thừa nhận. Leni thì thầm:

- Có một phương pháp bắt con hổ an toàn hơn cả thuốc ngủ của chúng tôi. Đó là khẩu súng gây mê của bác sĩ Jansen.

Zeisig gật gù:

- Ba trông ông ấy từng giây từng phút con gái ạ. Chà…

Máy Tính Điện Tử thắc mắc:

- Sao ông ấy không đến liền hả ông?

- Jansen bị kẹt ở sở thú. Ông ta sẽ vô rừng ngay sau khi mổ cho một con vượn cái bị bịnh. Hi vọng con Napur không bị bắn chết trước khi ông ta đến. Hai con trai lớn của tôi: Robert và Nino đang ở bìa rừng để đợi tôi nãy giờ. Chúng tôi sẽ cùng nhau rải…

Karl và Willi được lên xe theo họ. Xe đạp để lại ở nông trại.

Chiếc Chevrolet lăn bánh đến bìa rừng thì… đụng độ một rừng xe cảnh sát đóng cửa bít bùng. Những ống nhòm và máy quay phim chĩa về cánh rừng như những họng súng.

- Dừng lại!

Một sĩ quan cảnh sát hét lớn. Anh ta bắt chiếc Chevrolet tấp vô bãi xe.

- Ông là Zeisig? Tôi đã gặp các con trai ông và đã nghe họ nói ý định bắt cọp. Hai con ông đang đi tới kia kìa. Ý định đó tốt đẹp đấy nhưng tôi xin nói trước, sẽ không bao giờ thực hiện được đâu.

- Tại sao? Các ông phải biết là con Napur “tin” chúng tôi như tin gã Tomasino vậy.

- Lệnh đã rõ ràng. Tất cả ngả đường vào rừng đều bị cấm.

- Tôi chịu trách nhiệm mà. Chúng tôi muốn cứu nó. Nó phải được sống.

- Tôi chỉ thi hành lệnh cấp trên, thưa ông!

Đúng lúc đó hai xe lớn chở đám giáo viên với sự hộ tống của cảnh sát từ con đường mòn xuất hiện. Những vị “gõ đầu trẻ” lục tục bước xuống xe kể về sự hung dữ của con mãnh thú quanh nhà thầy giáo Wolfi Keup.

Viên sĩ quan cảnh sát cực kì nghiêm trang:

- Gia đình xiếc của ông đã nghe rồi đó. Con hổ sút chuồng kia đang nổi khùng. Nó dám tấn công bất cứ sinh vật hai chân nào mà nó bắt gặp, dẫu con mồi không hề trêu ghẹo. Lạy Chúa, thế này thì có chết không… hệ thống loa báo động âm thanh bị giới hạn trong khi vô số người còn dung dăng dung dẻ trong rừng…

Kloesen bồn chồn. Nó hỏi:

- Anh có gặp thanh tra hình sự Glockner không?

- Có. Ngài thanh tra thật liều lĩnh, ông ta dám vô sâu trong rừng với một cậu bé da ngăm, tóc quăn, tướng tá cao lớn…

- Trời đất, đúng là Tarzan!

- Hả! Tarzan nào?

- Dạ, Tarzan trong phim phiêu lưu mạo hiểm ấy mà.

Gia đình xiếc Zeisig nhìn nhau buồn rười rượi. Leni thút thít khóc:

- Tội nghiệp Napur. Giờ đây chỉ còn bác sĩ Jansen là có thể cứu mạng nó. Nó luôn liếm tay tôi mỗi khi tôi đưa thịt qua song cũi cho nó.

Tròn Vo bất giác nhìn vào hai bàn tay cô gái.

Chà, ơn Chúa! Vẫn còn đủ mười ngón.

/703

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status