Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 467: NGƯỜI VÀ QUẠ

/703


Nắng chiếu vàng như lụa phủ lên những tán cây um tùm trên đại lộ Herzoder khiến khung cảnh nơi đây thanh tịnh và êm ả hơn bao giờ hết. Bốn bề vắng ngắt không một bóng người.

Tarzan đã xác định được nơi phát ra tiếng chuông báo động. Tiếng chuông khẩn cấp van nài đó đúng là phát ra từ bên kia đường. Nơi ngôi biệt thự trống trơn của ông tiến sĩ lãng mạn về già chớ còn gì phải bàn cãi.

Mé đằng trước không có một ai. Không dấu vết chứng tỏ có một cuộc đột nhập. Tarzan vòng lại phía sau nhà. Những khung cửa sổ cao rộng buông rèm kín như bưng. Nhích thêm vài bước hắn phát hiện một lỗ thủng bằng quả bóng ở cánh cửa hậu. Cái gì đây? Một cục đá được ném vô nhằm phá hoại ư?

Tarzan tiến lại gần. Tiếng còi hụ vẫn đinh tai nhức óc. Qua khe hở của rèm cửa không kéo hết phía này, hắn há hốc miệng khi nhìn thấy một con quạ chết nằm dang cánh trên thảm.

Tội nghiệp con vật, sao lại tìm cách tự tử kiểu này chớ. Tarzan nghĩ. Hắn không ưa gì loài quạ nhưng con vật chọn cách chết kiểu này thì phi lí quá. Trong khi Tarzan còn bồi hồi thì giọng Tròn Vo hổn hển ở phía sau:

- Thằng trộm còn trong đó không đại ca?

Tarzan quay lại. Karl và Gaby cũng đã đứng sau lưng thằng mập. Hắn đưa tay chỉ lỗ thủng:

- Chỉ có một con quạ chết mà thôi.

Bốn cái đầu ghé lại quan sát bên trong. Máy Tính ngẫm nghĩ:

- Con quạ phải bay với tốc độ siêu tốc mới tạo ra được cú va đập rất mạnh này. Còn cái chuông nữa, ngắt đi hay cứ để nó réo hoài?

Tarzan gật đầu. Hắn thận trọng thò tay qua lỗ thủng, bật chốt cửa sổ và nhảy vào trong. Coi, bên trong là một căn phòng rộng đầy đủ tiện nghi với đồ gỗ đắt tiền và vô khối các bức tranh đắt giá. Hắn đảo mắt tìm kiếm và khám phá cầu dao điện ở lối cầu thang xuống tầng hầm. Nhanh như chớp, người hùng ngắt chuông báo động như một thợ điện thành thạo.

Tarzan quay lại xách con quạ lên. Khá nặng. Mặt hắn đầy vẻ nghi ngờ.

Kloesen nói:

- Mình mang nó đi chôn đi, tội nghiệp nó.

Bốn quái xách con quạ ra về. Bà nội Rosalinde và ông Hermann gặp chúng dọc đường. Một cặp vợ chồng già có hình dung quái dị cũng chạy đến.

Ông chồng lắp bắp:

- Gì, gì đó, có, có chuyện gì đó?

Bà cụ Rosalinde nhanh nhảu:

- Chào ông bà Bilk. Đây là các con cháu của tôi. Xin giới thiệu…

Tarzan bắt đầu kể về cái chết của con quạ sau cú bay siêu tốc đập bể kính cửa sổ vọt vào trong, để rồi chính nó phải trả giá.

Lão láng giềng không một chút xúc động. Lão nắn con quạ trong tay Tarzan như nắn một món hàng:

- Ê hê, nó chết cứng rồi. Theo tôi thì ở vùng này làm gì có trộm cắp…

Một ý đồ chợt thoáng qua đầu lão ta.

Hai vợ chồng lão liếc nhìn nhau một cách gian giảo, cùng hé hé cười rồi dắt nhau quay đi.

Bà Rosalinde lẩm bẩm cho mọi người nghe:

- Con quỷ già. Hạng người đó không thể chấp nhận được.

Tròn Vo cất tiếng:

- Bà ơi, chúng cháu muốn chôn cất con quạ ở vườn nhà mình được không ạ?

- Được đó cháu nội ạ. Cháu hãy chôn nó ở sát hàng rào kia.

Đúng lúc ấy thì còi… lại hụ lên. Nhưng lần này thì là còi tín hiệu của xe tuần tra. Trong lúc ông Hermann trao đổi với hai viên cảnh sát, Tarzan cùng các bạn đem chôn con quạ.

- Con quạ đáng thương này đã chết hàng tiếng đồng hồ trước khi nằm trong biệt thự. – Tarzan khẳng định.

*

Eduar Bilk, 62 tuổi, nhỏ khọm, bình thường đi lại thận trọng nhưng lúc này lão đang nhảy tưng tưng trong phòng khách. Lão cười đến nỗi nước mắt nước mũi trào ra mà vẫn chưa chịu ngưng.

Mụ vợ ngó lão ngạc nhiên:

- Hừ, ông làm sao vậy hả?

- Con quạ chết ngoài đường… hé hé…

- Ngưng cười đi. Cái gì?

- Rằng con quạ chết cứng đó, tôi đã thấy nằm lăn lóc trên đường từ sáng.

- Thế thì làm sao?

- Hé hé, đồ đần, con quạ chết thì làm sao lao vỡ kính cửa sổ được. Có một kẻ nào đó đã đập vỡ kính cửa sổ và ném xác con quạ vào. Để làm gì? Để cho còi báo động rú lên, cảnh sát đến, kết luận nguyên nhân là do con quạ gây ra. Họ sẽ ngắt hệ thống báo động rồi biến. Vậy là ngôi biệt thự hết phương tiện bảo vệ. Tên trộm sẽ rộng đường nhập nha.

Mụ già thở gấp:

- Lạy Chúa, vậy là chúng ta sắp trúng mánh rồi. Chúng ta phải chớp thời cơ khi căn nhà chó chết ấy không còn phương tiện bảo vệ.

- Ừ, chúng ta hơn thằng trộm là biết cái két đựng tiền vàng sưu tập của lão tiến sĩ đặt chìm trong tường.

- Nhưng còn mã số?

- Hé hé hé, tôi đã quan sát chính xác bằng ống nhòm từ xa lúc lão Weisserberger lên đường. Lão đặt mã số 6-5-4.

Mụ vợ im lặng vì sung sướng. Ê, hồn vía mụ bay thốc lên mây đến nỗi ấm nước dưới bếp sôi sùng sục mà mụ vẫn không hay.

- Trong két còn nhiều tiền không?

- Tiền và những đồng tiền vàng lão đã sưu tập cả đời.

Ấm nước sôi cũng réo còi báo hiệu. Mụ già sởi lởi:

- Tôi pha cho ông một ấm trà nhé.

- Không, tôi làm chai bia. Hé hé.

- Thế làm luôn hôm nay à?

- Đúng, hôm nay. Hôm nay là ngày thứ bảy lễ Phục Sinh. Tu xong chai bia tôi sẽ ngồi bên cửa sổ bắc ống nhòm theo dõi thằng trộm. Thằng trộm sẽ lục chán rồi đi. Lúc đó tôi sẽ sang mở két. Cái găng tay mùa hè của tôi đâu?

*

Tứ quái lặng lẽ đào hố chôn con quạ xấu số. Nó được gói cẩn thận trong mấy tờ báo cũ. Tarzan chống xẻng khi cái hố đã sâu chừng nửa mét:

- Một con chim chỉ đâm đầu vào kính khi tấm kính trong suốt có thể nhìn được phong cảnh bên kia, đằng này tấm kính cửa sổ đã buông rèm bít bùng…

Tròn Vo sốt ruột:

- Thì nói đại đi nào.

- Ờ ờ… hơn nữa tao đã nhiều lần sờ nắn các con chim chết. Thân nhiệt một con chim mới chết được giữ ấm hàng giờ, ở đây con quạ lại lạnh ngắt và cứng đờ rồi.

Gaby rụt cổ lại:

- Eo ơi, bạn dám mó tay vô những con chim chết nhiều lần rồi sao?

Karl lập luận:

- Tất cả chúng ta đều đã động vào xác con quạ. Nhận định của Tarzan là đúng. Đây là một con chim lớn. Khả năng giữ nhiệt của nó càng lâu. Đằng này chuông báo động vừa réo chưa đầy năm phút, xác con quạ đã lạnh ngắt. Chắc chắn rằng đã có kẻ ném con quạ vào.

Tarzan đặt xác con quạ xuống hố. Mỗi đứa ném một hòn đất vĩnh biệt con chim. Gaby kết luận:

- Vậy là có hai khả năng xảy ra: hoặc là có kẻ lẩn thẩn, hoặc tên trộm rất cao tay. Nó đã dùng xác con quạ để ngắt hệ thống báo động, để đến đêm nó sẽ hành động. Êm re.

Tarzan gật đầu:

- Ô-kê, hệ thống tự vệ của ngôi biệt thự đã mất tác dụng. Chắc chắn sẽ có kẻ lạ đột nhập. Tối nay chúng ta giả bộ xin phép đi dạo để theo dõi vụ này.

- Mình sẽ tham gia hở đại ca?

- Không đâu, Gaby. Bạn quên rằng con gái không được đi đêm rồi sao.

Ngôi mộ được đắp xong, bốn quái lê gót vào nhà.

Ông Hermann đang cầm máy điện thoại di động đi di lại lại trong nhà, nói một cách phấn khởi:

- Tuyệt, tuyệt lắm Detlef, tao rất mừng khi gặp lại mày. Tụi bay thu xếp đến ngay nhé, hà hà…

Ông Hermann quay sang phía bà cụ:

- Cả ba đứa kéo đến bây giờ. Có làm mẹ bận lắm không? Con rất mừng là gặp ngay được tụi nó.

- Ồ không, mẹ mừng lắm. Biết chuẩn bị gì bây giờ nhỉ?

Lúc Tứ quái rửa chân tay mặt mũi quay trở lại phòng khách, Hermann cười thật tươi:

- Các cháu biết không, bác sắp tiếp ba người bạn cũ, bạn từ thời niên thiếu. Đây là ba ông bạn đồng minh chí cốt có nhiều kỉ niệm với bác đến nỗi không thể nào quên được. Mai mốt các cháu lớn lên có lẽ cũng nhớ nhau như vậy.

Máy Tính nheo một con mắt:

- Tụi cháu đã nghe cụ Rosalinde nhắc tới ba chiến hữu của bác rồi.

- Sao, các cháu nghe thế nào về Theo Leihbockel, Jurgen Zachoretzki và Detlef von Senkl?

Tarzan ngoẹo đầu trả lời hóm hỉnh:

- Một vua hề, một chuyên đến chậm và một chuyên lẫn bên phải thành bên trái đúng không bác?

Hermann thán phục:

- Trí nhớ các cháu thật dễ nể.

- Khen Tarzan thì khen cả ngày, ba ạ. – Tròn Vo đế theo.

Tarzan tranh thủ cơ hội mở miệng liền:

- Lát nữa ba thằng con trai tụi cháu đi thăm miệt vườn một chút. Bà nội và bác cho phép nghe?

- Ồ, xin mời đi cho thỏa.

*

Khái niệm “lát nữa” của Tarzan cực kì sai lầm. Hắn và hai quái nhầm to khi nghĩ rằng tên đột nhập sẽ chỉ có mặt tại biệt thự của ông tiến sĩ lúc trời tối. Ngược lại với dự tính của hắn, gã lưu manh tên Jango đã quay lại mục tiêu sớm hơn ba đứa tưởng nhiều. Ngay khi hai viên cảnh sát lên xe tuần tra và thiên hạ ai về nhà nấy thì Jango nhanh như một con báo giương hết móng vuốt lẻn vào biệt thự.

Gã lục lọi nửa giờ đồng hồ mà chỉ thu hoạch có 700 mark cộng với một cúc áo bằng vàng và một kim gài cà-vạt có nạm kim cương.

- Hẻo quá. Chẳng lẽ con mồi xịn của ta chỉ có vậy. Những đồng tiền vàng sưu tập lão Weisserberger giấu chỗ nào hả trời?

Jango bắt đầu lải nhải. Gã văng tục luôn mồm để rồi cuối cùng vơ lấy một cái bị rồi nhét hết những vật trang trí trong nhà có thể bán được vào trong.

Lão già láu cá này gửi bộ sưu tập tiền xưa của lão vào nhà băng chắc? Jango lẩm bẩm khi khoác cái bị nặng trịch lên vai.

Tên đạo chích nhăn nhó như khỉ ăn ớt. Nhưng trước khi gô, gã liếc thêm một vòng chiếu tướng cái đã. Coi, con mắt của gã khựng lại đột ngột ở bức tranh kì dị treo trên tường gỗ ghép. Gã đâu có nhìn bức tranh, gã nhìn cái dây đeo có ngôi sao vàng tám cánh và cái vương miện lãnh chúa cơ. Nào, nên tước đoạt hay không hả?

Ba thứ đồ hàng mã. Jango lầm bầm rồi quay gót bỏ đi.

Gã nhẹ nhàng bật người qua cửa sổ, quay lại nhìn cái dây đeo có ngôi sao tám cánh lần chót rồi khuất dần sau những lùm cây.

Gã để chiếc mô-tô ở một ngách đường cách đây hơn cây số. Đi được nửa chặng đường, tự nhiên gã lại nghĩ đến tấm gia huy lãnh chúa vàng chóe. Trời ơi, biết đâu đó là những của cải vô giá. Con mắt phàm tục của mình sao bằng “mắt thần” của một nhà sưu tập của quý hiếm được? Gã thấy bực mình vì khi nãy không lấy luôn cho rảnh việc. Thì quay lại chớ sao!

Jango lộn lại. Trời lúc này đã nhá nhem tối. Gã giấu cái bị chiến lợi phẩm vào một bụi cây được đánh dấu cẩn thận.

Chuyến nhập nha lần thứ hai này gã xuất quân còn lẹ hơn lần trước gấp bội. Ấy thế mà khi tiếp cận vô cửa sổ mở, Jango còn bị giật mình bởi một tiếng động bên trong. Khốn nạn thiệt, kẻ nào định cướp nồi cơm của ta hả?

Jango sửng sốt trước một nhân vật trọc đầu xỏ găng tay đang hí hoáy gỡ từng tấm ván ghép ốp tường đối diện với gã. Gã nín thở khi thấy trong mớ gỗ ghép đó sờ sờ hiện ra một cái két. Quỷ tha ma bắt lão trọc, lão cứ nhơn nhơn vặn núm mở mã số một cách thành thạo chẳng cần biết sau lưng mình có ai.

Jango lắc nhẹ đầu. Táo bạo thật. Lão trọc kia còn bợm hơn cả gã. Chắc hẳn gã đã theo dõi từ lâu. Ái chà! Ngươi là lão Bilk sống gần đây chứ gì. Ai mà ngờ…

Jango thọc tay vô túi áo khoác, rút ra một hung khí ngắn. Gã lại nhẹ nhàng bật qua cửa sổ.

*

Hội bạn thời thơ ấu của ông Hermann đến bằng chiếc Landrover màu trắng. Ba người đàn ông đã bước vào tuổi trung niên mà vẫn còn sôi nổi như thuở học trò. Họ như trận cuồng phong đổ ập vào Hermann bằng những cái ôm xiết và những quả đấm thân ái.

Người bằng hữu thứ nhất chép miệng:

- Trông oai ra phết, chẳng thay đổi mấy.

Người thứ hai cười ngất:

- Mày càng ngày càng trẻ và tròn vo, ha ha ha…

Người thứ ba rổn rảng:

- Phu nhân đâu hả? Lạy Chúa, đám trẻ này là thế hệ kế cận của mày hả Hermann. Những… bốn đứa!

Tứ quái đứng ngây ra nhìn đám người lớn biến thành trẻ con. Ái chà, họ giành giật nhau từng câu thăm hỏi. Tranh nhau nói và không ai thèm nghe. Ông Hermann sực nhớ đến bọn trẻ, vội vã giới thiệu. Tròn Vo ưỡn ngực:

- Chào ba chú. Cháu là thế hệ kế cận đây ạ.

Ông Theo cười sặc sụa:

- Hèn chi. Ha ha, giống y chang. Ăn nói cũng hệt bố cháu. Người gì mà chẳng thấy eo đâu cả.

- Erna là người có eo nhất trong gia đình tao.

- Này, đừng tưởng chú không biết kiểu làm quen với các cháu nghe. Trên đường đến đây, tụi chú đã biết kiếm một bó hoa dại. Phân nửa chú tặng bà nội còn phân nửa, hì hì… tặng cho cô bé xinh đẹp này đó.

Ông chú tên Theo nói xong là thi hành liền. Ông ta lôi từ túi áo khoác ra một bó hoa, chia làm đôi, rồi trao cho Gaby một cách trịnh trọng. Còn phải hỏi, cô bé cảm động thấy rõ.

- Cảm ơn chú. Các chú vui tính quá.

Hermann gật gù:

- Mày sẽ còn nhiều dịp nịnh đầm cháu gái xinh đẹp của tao mà Theo.

- Xong ngay Hermann. Nào, tôi xin mời quý cô và quý cậu đi dạo bến cảng sáng mai bằng con tàu hiện đại nhất. Quý cô cậu nhận lời chứ?

Hermann cười ha hả:

- Mày chậm một bước rồi. Sáng mai tao và đám nhóc sẽ bay trên biển với ÉN BIỂN rồi.

Theo giả vờ thất vọng:

- Tiếc thật.

Tarzan nắm cánh tay bà cụ Rosalinde, mời bà cụ mai cùng đi chơi rồi hắn xin phép mấy ông người lớn đi ra ngoài sân.

Ngoài vườn, bốn đứa thấy nhẹ cả người, mùi hoa thoang thoảng bay, Tứ quái tha hồ uốn lưng, lắc cổ cho đỡ sự gò bó. Tiếng Công Chúa trong veo:

- Còn bây giờ làm gì đây?

Tarzan tuyên bố:

- Mình muốn thực hiện kế hoạch đã bàn hồi chiều. Ba đứa mình ém bên hàng rào đợi trộm. Còn bạn về phòng ngủ.

Công Chúa cau có:

- Chơi kiểu gì vậy? Có sự bình đẳng ở đây không? Hay mình phải tự quyết định lấy vị trí của mình?

Tarzan bóp nhẹ vai Gaby:

- Ôi nữ thần bình đẳng, xin người bớt giận. Tất cả đều vị mục đích bảo vệ an toàn cho bạn thôi. Nhưng hiện giờ đâu có ai biết được mặt mũi bọn trộm mấy đứa. Lỡ lúc mạt lộ, chúng sẽ hành động bất kể hậu quả để thoát thân. Gaby ở lại kẻo làm bác Hermann lo lắng.

Tròn Vo cười ngặt nghẽo:

- “Bác” Hermann quý bạn nhất trong đám. Chưa nói đến ba người bạn của “bác” ấy.

Coi, thằng mập mà không lùi lại kịp đã lãnh đủ một cái nhéo… để đời. Gaby hậm hực:

- Các người đi đâu thì đi hết đi. Tôi cứ ở đây theo dõi các người.

- Ồ, bạn muốn cắm chốt ở đâu chả được. Mọi chỗ ở đây đều đáng yêu cả. – Karl đỡ lời.

Tarzan thở phào. Hắn hôn phớt lên vầng trán mịn màng:

- Này Gaby, ở đâu cũng là sứ mạng mà. Có khi ở nhà lại thu hoạch thông tin nhiều hơn ra trận địa đấy.

- Nói vậy có phải dễ nghe không?

*

Khi ba quái biến vào bóng tối, Gaby mới thấy đơn lẻ. Làm gì để giết thời gian bây giờ? Công Chúa dạo quanh vườn một vòng thì thấy cơn bực bội đã chấm dứt.

- A, có một chiếc ghế xích đu.

Gaby hồn nhiên reo lên. Chiếc ghế đu vô tình kê sát cửa sổ mở toang của phòng khách. Cô bé ngồi lên đu đưa. Cửa sổ phòng khách mở nên tiếng trò chuyện trong nhà vẳng ra khá rõ. Lúc đầu Gaby không chú ý nghe. Sau đó tiếng người lớn tranh luận càng lúc càng lớn khiến Gaby phải dừng xích đu nghe ngóng. Chà, bên tai cô rõ ràng âm thanh quen thuộc của bác Hermann đang nhấn từng từ một:

- Đừng có bấm nhau bí mật vậy các bạn. Tụi mình vẫn như xưa, tao cam đoan điều đó. Ba thằng bây có gì khúc mắc cứ nói đại đi.

Sau đó là tiếng Detlef thú nhận:

- Mày vẫn mẫn cảm như xưa. Đúng, bọn tao đang có chuyện khó xử.

Rồi Theo thở dài:

- Chuyện căng thẳng và trầm trọng lắm Hermann à.

- Chuyện gì hả?

Jurgen ho húng hắng:

- Tụi tao đang bị khống chế.

- Sao? Ai khống chế? Một thằng hay cả ba?

- Cả ba. – Ba ông bạn vàng gật đầu.

Tiếng Theo như lạc giọng:

- Thành phố cảng tụi mình bây giờ khác xưa ghê gớm. Mày đi làm ăn xa làm sao biết được. Đất lành đã biến thành đất dữ. Ở đây các vụ trộm cắp, cướp giật, tống tiền, khủng bố, bắt cóc đã xảy ra thường xuyên. Và… tụi tao là nạn nhân của một vụ tống tiền

/703

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status