Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 515: CÔ GÁI MÙ BÍ ẨN

/703


Tarzan buộc phải quan sát cô ta tới mười phút, bởi cô ta ngồi chắn tầm nhìn của hắn. Cũng vì thế mà hắn đoan chắc rằng cô ta, cái cô gái trẻ ngồi cạnh bàn kia không thể bị mù.

Ngoài cửa sổ, phong cảnh mùa hè màu xanh chói chang lướt qua vun vút. Những bông hoa cắm bình đặt ở các bàn ăn lắc la lắc lư.

Tròn Vo cần gì phải biết tâm trạng của đại ca làm chi cho mệt. Đây là toa ăn của tàu tốc hành Alpen và đây là kem sô-cô-la hấp dẫn. Nó xúc lấy xúc để làm rớt cả kem ra khăn bàn. Cu cậu cáu kỉnh gắt nhặng xị:

- Tàu bè gì mà cứ nhảy cẫng lên vậy chớ. Đường ray bị vênh chắc?

- Này, nếu mày ngậm thìa hơi lâu thì nó sẽ bị bẻ cong đấy!

Tròn Vo ngó cái thìa:

- Ồ, Karl này. Thìa bạc chánh hiệu, ghê chưa. Tao phải cuỗm mới được.

Gaby can thiệp liền:

- Thôi đi ông mập. Tụi mình đang là khách du lịch đó nha. Thêm nữa, bạc đâu mà bạc.

Tarzan suỵt khẽ:

- Mọi người đừng quay lại nhé. Tại bàn cuối cùng bên trái có một cô nàng đeo băng tay người mù, kính đen và mang gậy. Nhưng mình tin chắc cô ta giả đò đóng vai bị mù thôi. Vì sao các bạn hiểu không, vì khi cô ta cảm thấy không bị ai để ý thì cô ta lại chăm chú đọc bản thực đơn để trên bàn.

Tròn Vo khoái chí:

- Biết đâu đó là phép lạ của Thượng đế. Tàu chạy lắc lư dữ quá làm cho mắt người mù sáng ra cũng nên.

Gaby nhìn cậu bạn hay nói nhăng cuội, thở dài.

Karl thì thầm vào tai Tarzan:

- Đại ca nhận xét chí lí. Tao đã kiểm tra rồi. Thậm chí chị ta còn hưởng thụ cả phong cảnh ngoài trời trong khi bàn tay vờ vĩnh sờ soạng trên mặt bàn, làm như đang sống giữa đêm đen.

Gaby thắc mắc:

- Tại sao chị ta lại giả bộ mù cho cực nhỉ?

Tròn Vo liến láu:

- Để đỡ tốn tiền đi tàu xe chứ sao. Người bị khiếm thị luôn được ưu tiên mua vé hạ giá.

Tarzan lắc đầu:

- Không đơn giản vậy đâu Kloesen. Muốn mua vé hạ giá, phải có thẻ chứng nhận là người mù đàng hoàng kia.

Máy Tính nhận xét:

- Ngó chị ta, không hiểu sao mình lại có cảm tình. Mà chị ta có giả mù đi chăng nữa cũng đâu có liên quan gì tới tụi mình, đại ca.

Tarzan không đồng tình:

- Tất cả những gì có vẻ mờ ám đều liên quan tới tụi mình, Karl à. Bởi vậy, không thể bỏ qua vụ này.

Cô gái mù khoảng gần 30 tuổi có mái tóc màu đỏ như lông chồn. Mắt màu gì thì không rõ, nhưng tròng mắt luôn đảo đi đảo lại sau cặp kính đen, ấy là Tarzan cảm thấy vậy. Cô ta có vóc người thanh mảnh, da trắng hồng.

Tròn Vo nhìn lén “nhân vật chính” một cái rồi thở dài:

- Tiếc là không có dượng mình ở đây. Tuy chỉ là một bác sĩ nông thôn, không phải bác sĩ nhãn khoa, nhưng chắc chắn ông sẽ nhận ngay ra một người mù.

Karl làu bàu:

- Bỏ cái từ “dượng” đi Tròn Vo. Anh trai của ba mình đáng lẽ phải gọi bằng “bác” chứ?

- Bởi vì bác sĩ Sigismun Holmann yêu cầu tao phải gọi ông ấy là dượng.

- Và những gì ông ấy yêu cầu đều được coi là mệnh lệnh hả?

- Ít nhất cũng là như vậy. Ba tao coi dượng ấy là một trong những người khó chịu nhất kể từ thời Thành Cát Tư Hãn tới nay. Dượng Sigismun chê bai mọi thứ và luôn tìm cách gây sự với người khác. Ba tao rất ngạc nhiên khi thấy ông dượng theo ngành y khoa, một bác sĩ thường giúp đỡ thiên hạ chớ ai nhăn như khỉ kiểu ông dượng mình bao giờ. Thực là nghịch lí. Kiểu đó bệnh nhân của ông dượng chắc cũng khốn khổ với ổng.

Gaby phản đối:

- Bạn nói xấu bác ấy nhiều quá đấy. Nếu đúng vậy, tại sao bác ấy còn mời cả tụi mình tới chơi, mặc dù ngay cả bạn cũng còn chưa biết mặt bác ấy?

Tròn Vo ngoáy chiếc muỗng trong li kem, bối rối:

- Ừ, chà, hừm, hừ, chậc…

Tarzan chằm chằm nhìn thằng bạn cùng phòng, hỏi thẳng:

- Mày ỡm ờ vậy nghĩa là sao vậy Kloesen?

Tròn Vo lúng túng đến mức bẻ cong cả chiếc muỗng:

- Hừm… mình cũng chẳng biết phải nói với các bạn thế nào bây giờ…

- Có gì đâu. Mày nghĩ sao nói vậy đi mập. Ngắn gọn thôi.

- Đâu có đơn giản vậy đại ca. Các bạn cần phải thông cảm với hoàn cảnh và vai trò của mình.

- Vai trò gì vậy kìa?

Tròn Vo thở ra nặng nhọc:

- Đầu đuôi thế này. Bác sĩ Sigismun Holmann là ông anh lớn tuổi nhất cùng cha khác mẹ với ba mình. Ôi họ hàng lộn xộn quá. Ngay từ lúc đi chập chững, ổng đã chẳng có liên lạc gì với cô dì chú bác. Trong 50 năm qua, ổng không hề có ý định nối quan hệ với bà con dòng họ. Ngày giỗ, ngày Tết, đám ma, đám cưới… ổng luôn luôn vắng bóng. Holmann sống ở Áo, nơi chúng ta sắp tới…

- Trời đất ơi, vòng vo hoài. Nói đại coi, mày giữ vai trò gì với ổng đi mập.

- Thì nói liền đây đại ca. Tới đâu rồi hả, à… năm nay ông cụ thầy thuốc Sigismun Holmann đã 75 tuổi, góa vợ, không có con nhưng tiền của thì vô số. Đùng một cái, ông cụ gọi điện thoại cho ba mình. Khi nghe tin hãng s-ôcô-la Sauerlich có một đứa con trai kế thừa duy nhất, ông cụ khoái quá nói với ba mình rằng ổng muốn trao gia tài cho mình. Ha ha, thằng Tròn Vo này sắp làm tỉ phú đây. Nhưng… chỉ dự bị thôi, vì ông cụ Holmann còn muốn nhìn mặt và kiểm tra năng lực thằng cháu chưa một lần diện kiến. Ấy thế là…

Tarzan ngắt lời thằng mập:

- Nhà mày bảnh vậy còn nhận thêm gia tài của “ông dượng” làm gì?

- Thì ba tao cũng đã trả lời với ông cụ thầy thuốc trong điện thoại như vậy. Ba tao nói nhà mình tiền của chất đống hơi sức đâu mà luồn cúi ông cụ bẳn tính chứ. Nhưng… Cái tao cần không phải là tiền của ổng mà muốn coi ổng đánh giá về tao như thế nào.

- Rồi sao nữa?

- Ông bố ép tao phải lên đường. Dù gì Holmann vẫn là bà con, chưa nói đến chuyện đã 75 tuổi sống nay chết mai mà không biết mặt mũi cháu ra sao thì có khi chết không nhắm mắt nổi. Tao đành phải… mặt khác tao lại thấy chờn chợn không muốn đi một mình. Có mặt các bạn, tao sẽ yên tâm hơn…

Tarzan không buông tha, gặng tiếp:

- Vì thế…

- … nên tao bịa ra chuyện dượng Sigismun Holmann mời ba bạn ấy mà. Thực ra thì dượng đâu có biết ba bạn là ai, tính ông ta hình như lại ghét con nít.

Tarzan dằn mạnh cốc nước khóang trên bàn đến nối nước văng ra tung tóe. Gaby trợn tròn mắt. Còn Karl bình tĩnh hơn. Thằng quân sư phân tích:

- Không thể tưởng tượng được, bọn mình đã nghĩ rằng sẽ được đón tiếp tử tế ở nước ngoài. Bây giờ phải tính đến chuyện cái lão nửa điên nửa khùng kia có thể tống cổ những vị khách không mời mà đến như chơi. Ái chà, đêm nay lạng quạng dễ tụi tao ngủ đường ngủ chợ lắm.

Tròn Vo nói ngay:

- Không bao giờ! Tao mang theo đầy tiền Áo đây. Đêm nay rủi có chuyện đó xảy ra, tụi mình sẽ từ giã… dượng đi tìm một khách sạn xịn.

Tarzan nói:

- Cả đám không coi việc ngủ ngoài trời là quan trọng. Vấn đề là mày đã lừa dối anh em, hiểu chưa mập?

Tròn Vo cúi gầm mặt, lí nhí:

- Hơi hơi lừa dối thôi. Tao sợ bạn bè bỏ mặc tao đi một mình.

- Thằng… khùng. Đã ai bỏ mặc mày bao giờ chưa?

- Về cơ bản thì không, nhưng trong chuyện này…

Tarzan chán nản lắc đầu:

- Thì mày cứ không nhận nhưng tụi tao vẫn tháp tùng mày sang Áo để mày có can đảm mói lên sự thật với ông dượng. Ê, đừng quanh co nữa Kloesen. Cái trò này làm chúng tao xấu hổ quá.

Tròn Vo cười… gượng, nhìn đồng hồ:

- Còn mười lăm phút nữa, chúng ta sẽ tới nơi.

Gaby huých cùi chỏ vào sườn thằng mập:

- Từ nhà ga về chỗ ông dượng mất bao lâu?

- Dượng Holmann nói trong điện thoại rằng sẽ tốn khoảng nửa giờ đi xe hơi. Dượng còn dặn tụi mình chờ ở quán TRÁI NHO đối diện với nhà ga.

- Thế thì ông cụ sẽ ngất xỉu tại quán. Chứ sao, ông dượng cần một công tử trong khi chúng ta trình diện tới bốn vị thần.

Trong lúc Tròn Vo, Karl và Gaby tiếp tục nói chuyện thì Tarzan lại quan sát cô gái mù. Hắn hoàn toàn sửng sốt khi thấy cô ta đưa cho anh bồi bàn tờ giấy bạc cao giá nhất và nguợng nghịu rờ rẫm tờ giấy bạc đó.

Lúc này cô gái đã đứng dậy, cầm gậy khua khoắng đi ra khỏi toa ăn về hướng toa hạng nhất.

Tarzan nghĩ thầm: Cứ như một diễn viên sắp lên sân khấu. Ừ nhỉ, biết đâu cô nàng đóng vai người mù trong một vở kịch sẽ trình diễn và bây giờ đi “thực tế” để nhập vai. Biết đâu.

Con tàu mỗi lúc một chạy nhanh hơn. Gần đến bến rồi. Giọng Tròn Vo không có vẻ gì lo lắng:

- Hồi hộp há, mình sẽ giới thiệu các bạn với ông dượng và…

Karl vui vẻ:

- Và tụi tao từng đứa một tiến vô quán TRÁI NHO cho dượng mày ngạc nhiên chơi.

Tarzan nhìn đồng hồ, nhắc các bạn:

- Các vị chuẩn bị đồ đạc xuống tàu nhé. Karl giữ giùm tao cái túi, tao cần phải đi theo cô gái mù này một đoạn.

*

Con tàu tốc hành giảm tốc độ rồi dừng lại. Susi Welmhoff sửa lại chiếc kính râm và chìa gậy ra phía trước dò đường đi như một người khiếm thị thứ thiệt.

Susi dò dẫm từng bước dù trong toa không còn ai. Phải cẩn thận tuyệt đối mới được, sơ hở một chút là coi như nhiệm vụ miễn hoàn thành.

Từ ba ngày qua cô phóng viên 28 tuổi này đã sống như một người không-nhìn-thấy-gì giữa đồng loại trong nhiều tình huống khác nhau. Tờ báo tỉnh giao cho cô nhiệm vụ viết về nỗi khổ, sự khó khăn trong sinh hoạt của người mù giữa cộng đồng.

Susi quả là dũng cảm. Cô đã trải qua những gì mà người mù thật phải trải qua. Cô chẳng được ưu tiên hơn mọi người, nhưng cũng không ai chen lấn, xô đẩy cô. Không ai lợi dụng sự “tàn tật” của cô để lừa đảo. Tại bất cứ đâu, người ta cũng trả lại tiền thừa cho cô đầy đủ.

Đúng lúc đó, một người đàn ông bị trượt té ngay trong toa cuối cùng cách cô chỉ vài bước chân.

Cô giật mình.

Loại người này trông thật dữ tợn, chẳng khác gì một con rắn độc.

Gã giương mắt nhìn cô, mặt trắng bệch hoảng hốt. Sau đó gã quay ngoắt người đi về phía cửa toa tàu đằng kia.

Tàu dừng, gã vọt ra khỏi tàu cứ như là trong toa có người bị bệnh dịch hạch.

Mặt trời xế bóng tỏa sáng trên mái tóc đỏ của Susi, cặp mắt tinh tường sau màn kính đen ngó ra cửa sổ. Gã đàn ông bị té hồi nãy đang chạy như bị ma đuổi và bốc hơi sau những lùm cây.

Susi vẫn tiếp tục dò dẫm bước đến toa cuối cùng và… nhìn vô trong toa. Cô giật mình cảm thấy chân tay rụng rời.

Bên trong toa, một người đàn ông trung niên đầu gục xuống tựa vào tấm kính cửa sổ, hai tay buông thõng, máu chảy đầm đìa phía sau gáy làm chiếc cổ áo đỏ lòm. Trên gáy có cục u bầm tím.

Susi hét lên.

Một thanh niên cao lớn tóc xoăn cùng với ba người bạn chạy xộc tới.

*

Tarzan nghe tiếng hét và nhanh chóng lao lên phía trước. Cô gái mù nhìn cậu, cô bỏ chiếc kính râm ra. Cô cảm thấy không cần thiết phải ngụy trang nữa, suốt ba ngày giả bộ mù để rồi hôm nay mở lớn mắt trước một biến cố khủng khiếp. Cánh tay cầm gậy của cô run run chỉ vô toa:

- Một… một người… hình như bị chết trong ấy…

Tarzan đẩy mạnh cửa lao hẳn vào trong toa. Người đàn ông hói trán không cựa quậy. Ông ta mặc một bộ trang phục bằng da hươu, kế chỗ ngồi là một chiếc mũ.

Tarzan thăm mạch ông ta tức khắc, mạch tuy yếu nhưng vẫn đập đều đều. Hắn ngước mặt nhìn cô gái:

- Ông ấy còn sống.

Hắn cẩn thận kéo nạn nhân lên ghế nằm. Sơ sẩy một chút là ông ta có thể bị nghẹt thở.

Susi đã nhìn rõ mặt nạn nhân. Cô thốt lên:

- Chúa ơi! Ông… ông Mair-Chateaufort… tại sao…? Ôi, chúng ta phải gọi cảnh sát gấp.

- Có thể ông ta bị chấn thương não. Chị là người mù nhưng nhìn tốt lắm.

- Ồ, không, tôi chỉ giả bộ mù. Tôi làm phóng viên và đang viết một phóng sự về cuộc sống người mù trong cộng đồng xã hội. Người này ở khá gần nhà tôi. Tên ông ấy là Macxen Mair-Chateaufort. Tôi… tôi đã nhìn thấy thủ phạm. Có lẽ gã tưởng tôi bị mù nên không làm gì tôi và bỏ chạy một mạch.

Tarzan lục túi áo nạn nhân. Hắn nói:

- Bộ quần áo nông dân truyền thống loại sang này giá chắc không dưới 5.000 mark. Chẳng thấy bóp, đồng hồ và nhẫn đâu cả. Chắc đây là một vụ cướp. Ông ấy có giàu có không?

Người nữ phóng viên gật đầu:

- Ông ta rất giàu có. Tôi biết rằng bao giờ ông ấy cũng đeo hai cái nhẫn và một chiếc đồng hồ vàng. Cái nhẫn của ông ấy khắc hai chữ SH.

- Tại sao không khắc MMC là tên tắt của ông ta?

- À, thật ra cái nhẫn này vốn là sở hữu của ông bác sĩ Sigismun Holmann. Ông Macxen Mair-Chateaufort đã trở thành chủ nhân mới của nó nhờ chiến thắng trong một cuộc đánh bài.

Tuyệt thật, Tarzan nghĩ, đúng là tụi hắn đã rơi vào cuộc này rồi.

Tarzan đứng dậy:

- Chị đứng đây nhé, phải lo đưa ông ta đi bịnh viện trước khi tàu chạy tiếp.

Hắn nói xong là ba chân bốn cẳng chạy hộc tốc xuống đường tàu và đâm sầm phải ông trưởng tàu. Cuốn sổ ghi chép của ông ta rơi xuống đất. Không để ông ta kịp quát tháo, Tarzan ngắt lời ông:

- Lên toa nhìn kìa bác. Bác có chuyện làm đó.

*

Ông trưởng ga sững sờ. Đối với hành khách đi tàu thì tất nhiên sẽ bị trễ tới năm phút, nhưng năm phút đáng gì với con tàu tốc hành. Dù sao thì tốc độ con tàu sẽ được bù lỗ khi tới đường biên giới Nam Tư.

Không khí ở nhà ga nhỏ nhộn nhạo hẳn lên vì vụ tai nạn. Ông trưởng ga đầm đìa mồ hôi. Năm nhân viên dưới quyền ông hầu như hoàn toàn không còn khả năng tập trung làm việc. Lúc này xe cứu thương đã đưa nạn nhân đi.

Susi và Tứ quái ngồi trong phòng viên trưởng ga. Susi và Tarzan là hai nhân chứng nên phải khai báo với nhà chức trách. Ông thanh tra Wondras-chek không nhanh như ông bác sĩ cấp cứu. Susi và Gaby thì thầm trò chuyện còn ba quái nam ngồi luyện sự kiên trì.

Tròn Vo nói:

- Mình sẽ không trình diện ông dượng nếu không có các bạn. Chúng ta đến trễ nhưng có lí do chính đáng. Ông ta có thể loại tao khỏi danh sách kẻ thừa kế nhưng tao cũng sẽ nói cho ổng biết cái tội nửa thế kỉ không thèm ngó tới họ hàng. Đối với tao, ông ta vẫn còn là một người xa lạ.

Susi nói với Tròn Vo bằng một giọng thân mật:

- Trước sau chúng ta cũng là những người hàng xóm với nhau vì cùng ở trong thung lũng Mittebriss. Phong cảnh vùng này rất thơ mộng, bốn bề là núi với rừng trùng điệp, hồ nước và đồng cỏ mênh mông. Toàn bộ thung lũng rộng lớn ấy trước kia chỉ có bốn trang trại nhưng sau đó những người chủ cũ đã bán sạch. Hiện thời trang trại đẹp nhất thuộc về bà Pauline Mehrfelder, vợ góa của một nhà công nghiệp. Trang trại lớn thứ hai thuộc về bác sĩ Holmann, bác của Tròn Vo. Nghe đồn trang trại này lộng lẫy lắm nhưng chị chưa tới bao giờ. Trang trại thứ ba là của thương gia Mair-Chateaufort. Ông vốn là một thương gia về pho-mat. Có thể nói ông ta cung cấp cho phân nửa nước Áo mặt hàng này. Ông ấy đã góa vợ và hiện về hưu. Còn chị và người bạn đời của chị ở trang trại thứ tư. Đây là một trang trại nhỏ và khiêm tốn nhất.

- Anh ấy có làm báo như chị không?

- Không. Anh ấy làm nghề quay phim truyền hình. Phần lớn thời gian làm việc ở Viên và chỉ về đây vào dịp cuối tuần. Đáng tiếc là lần này ảnh vắng mặt nên không có dịp làm quen với các em. Ảnh tên Bernd.

Tarzan nói:

- Tiếc há. Hôm nay là thứ sáu. Tụi em có thể ở lại đây đến thứ tư tuần sau nếu mọi chuyện ổn thỏa.

Tròn Vo hỏi:

- Chị có quen dượng em không?

- Biết thôi nhưng không rành. Bác sĩ Holmann không thích anh Bernd và chị mua trang trại ở đây.

- Ổng là người thế nào ạ?

- Ông ấy là người khó tính. Dượng em không mấy cảm tình với những người trẻ tuổi. Chẳng hạn với anh chàng bác sĩ Andreas Holmann, cháu ông ta ấy. Khi ông ta về hưu thì bác sĩ Andears đã tiếp nhận toàn bộ cơ nghiệp của ông. Bác sĩ Andears là một bác sĩ giỏi, chuyên gia chữa chấn thương thể thao và chữa bệnh bằng suối nước nóng.

Tarzan gật đầu:

- Té ra Tròn Vo còn một vị họ hàng. Ngay đến bác Sauerlich, ba của Ông Địa Kloesen cũng không nhớ nổi. Cũng chẳng có gì lạ. Trong 50 năm xa cách có biết bao chuyện vật đổi sao dời.

Xe cảnh sát đã tới. Thanh tra Wondrascheck và người trợ lí của ông nhảy ra khỏi xe.

*

Viên thanh tra có cái mũi giống như củ khoai tây, chân ngắn ngủn, lại còn diện bộ complê dày cộm nên mồ hôi ướt đầm đìa. Tuy nhiên nhờ cái dái tai phúc hậu nên thanh tra Wondrascheck thuộc túyp người tốt bụng, có khả năng tin cậy được.

Giọng ông ồm ồm:

- Chào cô Susi.Cánh nhà báo và cảnh sát như nước với lửa mà đi đâu cũng đụng độ với đáng phiền toái hả?

Susi tường trình lại câu chuyện cho viên trợ lí ghi chép lia lịa. Thanh tra Wondrascheck gật gù:

- Cô hên đó, cô Susi. Chỉ vì tên tội phạm tưởng cô bị mù thật nên gã mới để cô yên. Bằng không thì…

- … y sẽ hạ thủ tôi để bịt miệng chắc?

- Có thể thế đấy.

Tarzan nhìn ông thanh tra:

- Chị Susi đã thấy tên tội phạm mặc áo khoác mỏng để hở ngực nhưng trong tay lại không có hung khí. Điều này quả thực mâu thuẫn trong khi nạn nhân thì bị hung khí đánh vào đầu.

- Ừ… ừm. Các đồng nghiệp của chúng tôi ở thị trấn Triglit sẽ làm rõ việc này khi kiểm tra tàu tại trạm dừng.

- Khi ông Chateaufort được đưa đi, cháu đã tìm khắp trong toa mà không gặp bất cứ một vật dụng nào của hung thủ bỏ lại.

Wondrascheck mỉm cười:

- Vậy thì có thể thủ phạm đã liệng vật gây tai họa ra ngoài cửa sổ.

- Cửa sổ các khoang lại càng không thể mở được. Ở đó thông gió tự động, không khí được thổi qua kẽ hở bên dưới cửa sổ.

- Nếu thế chắc nạn nhân đã bị một đòn trí mạng của một võ sư Karate?

- Không thể bác ạ. Cháu cũng có chút nghề võ. Cháu có thể nhận biết những cú đánh bằng tay, cháu biết Karate, Kungfu và Judo. Nhưng không có cú chém bằng cạnh bàn tay nào gây ra vết thương ở gáy kiểu như thế.

- Nào, giải thích thử về nghi vấn của cậu xem sao?

- Rất tiếc cháu không giải thích được. Có thể hung khí nhỏ có thể đút gọn trong túi áo. Có thể nói thủ phạm đã hành động không thật khôn khéo. Gã không thể nghĩ tới việc hành khách vẫn qua lại trên toa. Nếu cháu là hung thủ, cháu cũng không tin ngay cả người mù.

Wondrascheck nói:

- Trước khi tới đây, chúng tôi đã rẽ qua bịnh viện. Ông Mair-Chateaufort đã tỉnh. Ông ta cũng không trông thấy hung thủ. Ông ấy nói rằng trong lúc dán mắt vào cửa kính ngắm phong cảnh thì cửa sau lưng ông bật ra và kế tiếp là… trời tối sầm.

Ông ta quay sang Susi:

- Gã khoảng 30 tuổi, tóc vàng nâu, người tầm thước, mặc complê màu sáng phải không?

Susi nhún vai:

- Tôi không thể mô tả gã khác hơn vậy, thưa ông.

- Sau này cô vẫn nhận diện được gã?

- Đúng thế.

Ông thanh tra hất hàm với viên trợ lí ốm nhách:

- Ghi chép đủ chưa hả chú mày?

Viên trợ lí gật đầu:

- Xong. Này cô Susi, tôi biết rằng cô sẽ tường thuật cho độc giả trên tờ báo của cô về vụ cướp này. Có điều cô sẽ bị nguy hiểm đấy. Loại cướp nhanh vọt lẹ này thủ đoạn rất tàn bạo. Gã sẽ biết cô giả bộ mù và thế là…

- Ái chà, ông có nói gì thì nói nhưng viết phóng sự điều tra là nghề nghiệp của tôi. Không một phóng viên nào có cơ hội may mắn như tôi chứng kiến được tên hung thủ sau khi gã gây án đâu. Tôi sẽ tận dụng cơ hội ấy.

- Hi vọng rằng đêm nay cô vẫn nghĩ như vậy khi ở trong trang trại chỉ có một mình. Cô sẽ được dịp nghe rõ tiếng cột nhà kêu răng rắc, tiếng gió hú, tiếng mèo kêu và tiếng chuột chạy. Cô sẽ run như cầy sấy tưởng rằng tên cướp gõ cửa. Chúng tôi sẵn sàng cứu cô, nhưng từ lúc cô gọi điện báo động cho đến lúc chúng tôi ra tới hiện trường cũng hơn nửa tiếng đồng hồ đó.

Susi cười:

- Không, ông không làm tôi sợ được đâu.

Viên thanh tra đứng lại:

- Có lẽ gã không còn lẩn quất ở đây nữa, nhưng tất cả phải cảnh giác đấy.

*

Tứ quái xốc hành lí lên vai đi như bốn kẻ lãng tử đến quán TRÁI NHO. Mặt trời đã khuất sau núi chỉ để lại những tia sáng le lói. Các quán ăn ở khu Bad Faesslift đầy nhóc khách du lịch và bịnh nhân tới chữa bịnh bằng suối nước khóang.

Chưa bước chân vô quán mà hai đầu gối của Tròn Vo đã lập cập như ông già khiến Tarzan phải trấn an:

- Mày làm gì mà “hãi” ông dượng dữ vậy? Cứ bình tĩnh kẻo hỏng việc, không khéo mất toi khoản thừa kế đó.

Tròn Vo chống chế:

- Chẳng qua là tao kính lão đắc thọ đấy thôi.

- Xạo nữa. Hãy nhớ rằng việc mày đến đây là do… ông ấy yêu cầu. Ông ta cần mày chớ không phải mày cần ông ta. Ông ta đang tìm một người thừa kế chớ có phải mày đâu.

- Ờ ờ, tao hiểu rồi. Nhưng tao đề nghị cả đám vào một lượt nhé.

Tarzan cố mím miệng cười. Hắn hiên ngang đi trước. Không khí trong nhà hàng mát lạnh vì các bức tường dày đến hàng mét. Một lô âm thanh loảng xoảng của chén đĩa chạm nhau, của tiếng người thì thầm lọt vào tai hắn. Tất cả các bàn ăn đều kín chỗ. Tarzan đoán ông dượng của Tròn Vo chỉ có thể chờ bên quán giải khát. Chớ gì nữa, quầy rượu ở chỗ này đỡ ngộp hơn.

Đằng sau quầy rượu là một người đàn ông đứng tuổi bụng phệ, mặt đỏ au. Ông ta rót một vại bia bự đi lạch bạch như con vịt bầu đến bàn khách. Có lẽ đó là ông chủ bởi nếu người làm mà đi lại như vậy thì bị đuổi việc từ lâu rồi. Tarzan nhã nhặn hỏi:

- Thưa ông. Tụi cháu có hẹn gặp bác sĩ Holmann tại quán này. Ông có biết bác sĩ không ạ?

Chủ quán ngó hắn lom lom như ngó một con đà điểu chạy lạc:

- Cậu là cháu cụ phải không?

Tròn Vo bước lên một bước đáp:

- Vâng, cháu đây ạ.

- Cụ Holmann bực vàng cả mặt. Ông cụ chờ ở đây cả buổi và chửi thề ỏm tỏi. Cụ vừa về cách đây khoảng năm phút.

Tròn Vo cực kì thất vọng:

- Chúng cháu thật là không may.

- Nhưng cậu làm gì mà lâu dữ vậy? Tàu đến đúng giờ, nhà ga thì bé. Tìm quán này dễ ợt mà.

- Tụi cháu bị kẹt phải làm việc với cảnh sát với tư cách là nhân chứng của một tội ác.

- Hừ, thì ra thế. Cả quán tôi, người ta đang kháo nhau chuyện này.

Người khách ngồi bàn bên nói xen vào:

- Này, nghe đồn rằng lão khố rách ấy bị táng vỡ sọ hả?

Tarzan ngước mắt nhìn người vừa nói. Gã khoảng 40 tuổi, to mập, mặc một bộ quần áo cổ lỗ đã sờn chỉ. Hắn nói:

- Nạn nhân là một cụ già. Chỉ có những kẻ hồ đồ mới gọi ông cụ ấy là khố rách.

Gã khách ngẩng ngay đầu dậy, ngoạc mồm khiến mẩu bánh mì trộn xúc xích đang nhai nhồm nhoàm rớt ra ngoài:

- Mày dám ám chỉ tao là hồ đồ phải không?

Tarzan bình tĩnh quan sát. Gã có khuôn mặt không đến nỗi nhưng rất đểu cáng, tóc chải ngôi chính giữa đầu, nước da bủng beo như người cớm nắng. Cái cằm bạnh đưa đi đưa lại, gã như đang muốn chồm lên ăn tươi nuốt sống Tarzan. Hắn nhún vai:

- Nếu phải thì sao?

Gã đàn ông đứng bật dậy, nghiến răng:

- Mày phải xin lỗi tao, nếu không sẽ biết tay tao.

Ông chủ quán thở phì phò:

- Không có chuyện đánh nhau trong quán tôi đâu nghe. Nếu ông muốn gây sự thì xin mời ông ra ngoài. Nhưng, làm ơn thanh toán tiền cái đã.

Ông ta quay sang Tứ quái:

- Các cô cậu có thể phôn cho cụ bác sĩ Holmann, điện thoại đặt ngoài hành lang ấy. Hoặc có thể đi ta-xi.

Tarzan gật đầu:

- Cảm ơn ông. Tụi cháu sẽ đón ta-xi.

Trước khi ra cửa, Tarzan còn quay đầu nghía lại gã đàn ông chải ngôi giữa có nước da vàng vọt một lần nữa. Gã cũng vớ chiếc va-li cũ đứng móc tú trả tiền rồi rời quán ăn.

Gã cũng mới tới đây bằng chuyến tàu tốc hành Alpen hay bây giờ mới ra đi? Hình ảnh gã mặt bủng, tóc chải ngôi giữa vẫn ám ảnh Tarzan khi cả bọn ra bãi đỗ xe ta-xi để về nhà bác sĩ Holmann.


/703

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status