Bọn trẻ dừng lại ở tiệm cà phê nhỏ bên đường. Chúng chụm đầu quanh một chiếc bàn nhỏ. Jorg hỏi từng người uống gì và khoát tay gọi người hầu bàn tới.
- Cô cho hai nước khoáng, hai côca và 1 ly kem to.
- Vào việc nhé. - Đại ca nêu suy nghĩ của hắn trước. – Hãy phân tích từng hiện tượng và từng đối tượng một. Kahlig, lão trông nghĩa có đứng trong cuộc chơi này không Nếu có, thì nhằm mục đích gì? Nếu không, tại sao lão lại đến nhà cung cấp cái tin nhìn thấy Demonius? Cạnh lão còn ai nữa không?
- Vậy cái tin lão đưa thật hay giả? – Karl nêu nghi vấn.
- Thật thì khỏi phải bàn. - Tròn Vo tham gia – Còn giả? Giả để làm gì?
- Một câu hỏi khó đấy. – Gaby hưởng ứng. – Nè mập, bạn thử tìm cách trả lời chính câu hỏi của bạn đi.
Jorg như bị hút vào cách nêu lập luận, đánh giá nhận định tình hình của băng Tứ quái. Nó đưa ngón tay út ngoáy tai và ngập ngừng tham gia:
- Tôi phải biết…
- Biết gì? – Karl gạn hỏi luôn.
- Là có đúng cha dượng tôi nằm trong quan tài không.
Tarzan nhìn nét mặt thằng bạn và thấy mối nghi ngờ này đã đeo bám nó từ lâu.
Jorg tiếp:
- Trong luật dân sự có điều khoản: Quan tài đã đóng nắp không được phép mở ra nữa. Nếu có chuyện pháp ý cần khám nghiệm lại tử thi thì phải có lệnh của viện kiểm sát.
- Thế thì ta làm được gì? - Tròn Vo sốt ruột.
- Ta bí mật đến khu nhà mồ của gia đình nhà Albrecht.
- Ê! Định phạm luật à? – Gaby lên tiếng. – Phạm luật là bị tống giam đó.
- Nếu các bạn không đi, tôi đến một mình.
- Cậu định ép tụi mình đấy à? – Gaby hỏi.
- Tôi không ép, đây là việc của nhà tôi.
- Thôi, - Tarzan dàn hoà - bọn mình sẽ đi cùng.
- Đại ca thấy thế nào khi chui xuống huyệt? – Gaby hỏi Tarzan.
- Cũng bình thường thôi, chắc việc tháo 4 con ốc và cạy nắp hòm lên không khó.
Karl do dự:
- Hy vọng là mấy con ốc chưa bị gỉ sét.
Tròn Vo thủng thẳng:
- Tao thấy ớn lạnh xương sống, nhưng đó là cách duy nhất để tìm ra sự thật.
- Đêm nay nhé? – Jorg hỏi.
- Từ từ đã, - Karl góp ý, - đêm nay mới đến nhà, tụi này phải tỏ ra ngoan ngoãn. Và biết đâu lại được chứng kiến cuộc thăm viếng kỳ thú của hồn ma?
Bồi bàn đưa nước ra.
Đám trẻ cụng ly vì một phi vụ cực kỳ mạo hiểm.
Đặt ly nước khoáng xuống, ậm rãi:
- Sau đây chúng ta cần tìm hiểu về ông quản lý nghĩa địa Kahlig. Trông ông ấy kỳ dị, gian giảo và hết sức mất cảm tình.
- Tao cũng thấy thế. – Karl hưởng ứng. – Có điều chắc chắn là Kahlig không hành động một mình, vì cứ gây rối xong là gọi điện thoại ngay. Jorg quanh nhà mày có trạm điện thoại tự động nào không?
Gaby cười, giành lời của Jorg:
- Nhà bác học ơi, bây giờ điện thoại di động, điện thoại bỏ túi thiếu gì.
Ngót nghét hai chục phút sau đoàn quân xe đạp tiến dần đến nghĩa trang phía tây thành phố.
Đường vào nghĩa trang rộng rãi, trải nhựa phẳng lì. Một vạch sơn trắng to đậm phân chỉ giới đường dành cho xe đạp. Nhiều người lái xe con không để ý toàn tạt xe vào đỗ choán mất lối đi dành cho xe đạp.
Bọn trẻ đang quan sát ngôi nhà làm việc của Kahlig và tình cờ vào trong thì một chiếc Limousine phóng bạt mạng tới, vượt qua lũ trẻ, lạng vào rìa đường, phanh giúi giụi rồi dừng phắt, ống xả rung lên bần bật vì quả phanh chết. Cả năm chiếc xe đạp đều loạng choạng vì phanh gấp. Gaby nhảy vọt xuống xe.
Tarzan cáu quá đạp dấn lên:
- Này ông! Nếu ông muốn khoe mình có cái xe sang trọng thì về triển lãm mà trình diễn. Bỏ cái kiểu đỗ mất lối của xe đạp như thế này.
Người đàn ông mở cửa bước
- Cái gì?
- Bên kia là bãi đỗ xe. Ông đánh xe sang đó mà đỗ đi.
- Chọi con, mày định dạy tao đó hả?
- Ông phạm luật, tôi nhắc, nếu ông không sửa sai, tôi sẽ báo cảnh sát tới.
Gaby cũng nghiêm giọng:
- Chúng tôi sẽ gọi cảnh sát ngay. Ông đỗ sai lại còn sừng sộ.
Tròn Vo đứng chống nạnh:
- Cứ xì lốp đi, cảnh sát đến mất cãi.
- Chúng mày mà đụng vào 1 hạt bụi ở xe tao thì tao cho chúng mày thành bụi luôn.
Tarzan đặt tay lên vai người đàn ông bóp mạnh làm ông ta dúm ró cả người:
- Người lớn ai doạ đánh trẻ con.
Cái bóp vai rất con nhà võ khiến ông ta nghiến răng, giãy ra và mở cửa xe bước vào, tra chìa khoá vào ổ, nổ máy, rồ đi.
Tarzan quay lại thấy Jorg núp s
- Thế nào, người quen à?
- Beinhart Geiser chứ còn ai. – Jorg trả lời, mắt vẫn theo dõi chiếc Limousine đang tìm chỗ đỗ.
- À ra thế! – Tarzan phấn khởi - Thế là có thêm thông tin quan trọng rồi đấy.
*
Năm đứa trẻ để xe vào một góc kín rồi ra nấp sau một chiếc xe minibus theo dõi ông tiến sĩ Geiser.
- Ông ta đến đây làm gì nhỉ? – Tarzan hỏi khi quan sát Geiser đi thẳng, có vẻ thông thuộc vào ngôi nhà làm văn phòng nghĩa địa mang dòng chữ AN GIẤC NGÀN THU.
- Một là thu xếp cho một vụ chôn cất nào đó, hai là có quan hệ với một quan chức nào đó trong bộ máy trong nom nghĩa địa. – Karl phản ứng rất nhanh.
- Đúng vậy. – Gaby đồng tình.
- Nếu vậy thì khả năng đến gặp Kahlig có xác suất lớn nhất. – Jorg tham gia.
- Một liên minh ma quái. - Tròn Vo nhận định.
Tarzan hỏi Jorg:
- Lúc ông Demonius còn sống, ổng có nhiều bạn không? Họ là những loại người thế nào
Jorg nói:
- Toàn những người kỳ quái. Mẹ tao phải kêu rằng Domonius là loại người mà không ai có thể hiểu được ông ta nghĩ gì, yêu thích cái gì và thù ghét cái gì.
- Thế ông tiến sĩ Geiser có gia đình không? – Tarzan hỏi tiếp.
- Không. Chỉ có một cô nhân tình thôi. Cô ta tên là Isabell Pilsen.
Gaby thông báo:
- Geiser ra rồi kìa!
Ông tiến sĩ Geiser vội vã đi tới chỗ đỗ xe, nổ máy phóng đi. Đợi Geiser đi khuất, Kahlig thong thả đi ra. Ông ta kẹp ở nách một chiếc cặp đen. Bọn trẻ bí mật bám theo.
Kahlig đi vào nhà băng KRASSE và ANLEGER.
Tarzan bấm các bạn:
- Coi kìa! Hay lắm, tôi có anh bạn trong Câu lạc bộ Karate làm ở nhà băng này. Tụi mình sẽ hỏi xem Kahlig vô đây làm gì.
- Về nguyên tắc, nhân viên nhà băng không được tiết lộ thông tin về khách hàng. – Karl đắn đo.
- Tao hiểu, nhưng anh ta rất có cảm tình với tao trong các buổi tập. Rất thích tập đôi với
- Chắc gì anh ta tiết lộ. Mất việc như bỡn. - Tròn Vo chêm vào.
- Được rồi, để tao lo.
Đợi cho ông chủ nghĩa địa rời khỏi nhà băng, bọn trẻ đảo qua cổng ra vào ghi số điện thoại, đoạn chúng nhào vô một buồng điện thoại tự động. Tarzan nhấc máy, quay số.
- Nhà băng Krasse và Anleger đây.
- Chào chị! Em xin nói chuyện với anh Krixner.
- Mời đợi máy!
Một giai điệu nhạc vang lên rồi ngắt ngang.
- Krixner đây.
- Hêlô, Tarzan đây.
- A! Trợ giảng Karate đấy phải không?
- Anh có khoẻ không? Dạo này bận bịu gì mà bỏ sinh hoạt hoài vậy?
- Còn em vẫn tập đều đấy chứ? Có khoẻ không?
- Tuyệt vời. Krixner này, em có việc muốn quấy rầy anh chút được không?
- Chuyện gì vậy? Gởi tiền tiết kiệm à?
- Chuyện khác cơ, em đang theo một vụ nghi vấn có chuyện thuê mướn và kẻ đang nhận tiền đã mangền gửi vào ngân hàng của anh.
- Anh không được tiết lộ tiền gửi của khách hàng. Chuyện này là một nguyên tắc rất nghiêm ngặt.
- Chuyện này có liên quan đến tội phạm, anh cố giúp em đi. Anh không giúp em là mọi việc bế tắc đó. Nạn nhân là mẹ một đứa bạn em.
- Hừm, em cần hỏi về ai vậy?
- Kahlig, ông quản lý nghĩa địa.
- Kahlig hả, số tài khoản 160667. Đợi anh gọi trong máy tính ra nhé.
- Anh xem cho em quãng hơn một năm lại đây, ông ta hay gửi hoặc rút ra như thế nào?
- Đều đặn cứ gửi từng khoản 30.000 mark một. Ngày 15 tháng 6 năm ngoái bắt đầu có khoản đầu tiên.
- Từ đâu anh?
- Từ ông Geiser.
- Cô cho hai nước khoáng, hai côca và 1 ly kem to.
- Vào việc nhé. - Đại ca nêu suy nghĩ của hắn trước. – Hãy phân tích từng hiện tượng và từng đối tượng một. Kahlig, lão trông nghĩa có đứng trong cuộc chơi này không Nếu có, thì nhằm mục đích gì? Nếu không, tại sao lão lại đến nhà cung cấp cái tin nhìn thấy Demonius? Cạnh lão còn ai nữa không?
- Vậy cái tin lão đưa thật hay giả? – Karl nêu nghi vấn.
- Thật thì khỏi phải bàn. - Tròn Vo tham gia – Còn giả? Giả để làm gì?
- Một câu hỏi khó đấy. – Gaby hưởng ứng. – Nè mập, bạn thử tìm cách trả lời chính câu hỏi của bạn đi.
Jorg như bị hút vào cách nêu lập luận, đánh giá nhận định tình hình của băng Tứ quái. Nó đưa ngón tay út ngoáy tai và ngập ngừng tham gia:
- Tôi phải biết…
- Biết gì? – Karl gạn hỏi luôn.
- Là có đúng cha dượng tôi nằm trong quan tài không.
Tarzan nhìn nét mặt thằng bạn và thấy mối nghi ngờ này đã đeo bám nó từ lâu.
Jorg tiếp:
- Trong luật dân sự có điều khoản: Quan tài đã đóng nắp không được phép mở ra nữa. Nếu có chuyện pháp ý cần khám nghiệm lại tử thi thì phải có lệnh của viện kiểm sát.
- Thế thì ta làm được gì? - Tròn Vo sốt ruột.
- Ta bí mật đến khu nhà mồ của gia đình nhà Albrecht.
- Ê! Định phạm luật à? – Gaby lên tiếng. – Phạm luật là bị tống giam đó.
- Nếu các bạn không đi, tôi đến một mình.
- Cậu định ép tụi mình đấy à? – Gaby hỏi.
- Tôi không ép, đây là việc của nhà tôi.
- Thôi, - Tarzan dàn hoà - bọn mình sẽ đi cùng.
- Đại ca thấy thế nào khi chui xuống huyệt? – Gaby hỏi Tarzan.
- Cũng bình thường thôi, chắc việc tháo 4 con ốc và cạy nắp hòm lên không khó.
Karl do dự:
- Hy vọng là mấy con ốc chưa bị gỉ sét.
Tròn Vo thủng thẳng:
- Tao thấy ớn lạnh xương sống, nhưng đó là cách duy nhất để tìm ra sự thật.
- Đêm nay nhé? – Jorg hỏi.
- Từ từ đã, - Karl góp ý, - đêm nay mới đến nhà, tụi này phải tỏ ra ngoan ngoãn. Và biết đâu lại được chứng kiến cuộc thăm viếng kỳ thú của hồn ma?
Bồi bàn đưa nước ra.
Đám trẻ cụng ly vì một phi vụ cực kỳ mạo hiểm.
Đặt ly nước khoáng xuống, ậm rãi:
- Sau đây chúng ta cần tìm hiểu về ông quản lý nghĩa địa Kahlig. Trông ông ấy kỳ dị, gian giảo và hết sức mất cảm tình.
- Tao cũng thấy thế. – Karl hưởng ứng. – Có điều chắc chắn là Kahlig không hành động một mình, vì cứ gây rối xong là gọi điện thoại ngay. Jorg quanh nhà mày có trạm điện thoại tự động nào không?
Gaby cười, giành lời của Jorg:
- Nhà bác học ơi, bây giờ điện thoại di động, điện thoại bỏ túi thiếu gì.
Ngót nghét hai chục phút sau đoàn quân xe đạp tiến dần đến nghĩa trang phía tây thành phố.
Đường vào nghĩa trang rộng rãi, trải nhựa phẳng lì. Một vạch sơn trắng to đậm phân chỉ giới đường dành cho xe đạp. Nhiều người lái xe con không để ý toàn tạt xe vào đỗ choán mất lối đi dành cho xe đạp.
Bọn trẻ đang quan sát ngôi nhà làm việc của Kahlig và tình cờ vào trong thì một chiếc Limousine phóng bạt mạng tới, vượt qua lũ trẻ, lạng vào rìa đường, phanh giúi giụi rồi dừng phắt, ống xả rung lên bần bật vì quả phanh chết. Cả năm chiếc xe đạp đều loạng choạng vì phanh gấp. Gaby nhảy vọt xuống xe.
Tarzan cáu quá đạp dấn lên:
- Này ông! Nếu ông muốn khoe mình có cái xe sang trọng thì về triển lãm mà trình diễn. Bỏ cái kiểu đỗ mất lối của xe đạp như thế này.
Người đàn ông mở cửa bước
- Cái gì?
- Bên kia là bãi đỗ xe. Ông đánh xe sang đó mà đỗ đi.
- Chọi con, mày định dạy tao đó hả?
- Ông phạm luật, tôi nhắc, nếu ông không sửa sai, tôi sẽ báo cảnh sát tới.
Gaby cũng nghiêm giọng:
- Chúng tôi sẽ gọi cảnh sát ngay. Ông đỗ sai lại còn sừng sộ.
Tròn Vo đứng chống nạnh:
- Cứ xì lốp đi, cảnh sát đến mất cãi.
- Chúng mày mà đụng vào 1 hạt bụi ở xe tao thì tao cho chúng mày thành bụi luôn.
Tarzan đặt tay lên vai người đàn ông bóp mạnh làm ông ta dúm ró cả người:
- Người lớn ai doạ đánh trẻ con.
Cái bóp vai rất con nhà võ khiến ông ta nghiến răng, giãy ra và mở cửa xe bước vào, tra chìa khoá vào ổ, nổ máy, rồ đi.
Tarzan quay lại thấy Jorg núp s
- Thế nào, người quen à?
- Beinhart Geiser chứ còn ai. – Jorg trả lời, mắt vẫn theo dõi chiếc Limousine đang tìm chỗ đỗ.
- À ra thế! – Tarzan phấn khởi - Thế là có thêm thông tin quan trọng rồi đấy.
*
Năm đứa trẻ để xe vào một góc kín rồi ra nấp sau một chiếc xe minibus theo dõi ông tiến sĩ Geiser.
- Ông ta đến đây làm gì nhỉ? – Tarzan hỏi khi quan sát Geiser đi thẳng, có vẻ thông thuộc vào ngôi nhà làm văn phòng nghĩa địa mang dòng chữ AN GIẤC NGÀN THU.
- Một là thu xếp cho một vụ chôn cất nào đó, hai là có quan hệ với một quan chức nào đó trong bộ máy trong nom nghĩa địa. – Karl phản ứng rất nhanh.
- Đúng vậy. – Gaby đồng tình.
- Nếu vậy thì khả năng đến gặp Kahlig có xác suất lớn nhất. – Jorg tham gia.
- Một liên minh ma quái. - Tròn Vo nhận định.
Tarzan hỏi Jorg:
- Lúc ông Demonius còn sống, ổng có nhiều bạn không? Họ là những loại người thế nào
Jorg nói:
- Toàn những người kỳ quái. Mẹ tao phải kêu rằng Domonius là loại người mà không ai có thể hiểu được ông ta nghĩ gì, yêu thích cái gì và thù ghét cái gì.
- Thế ông tiến sĩ Geiser có gia đình không? – Tarzan hỏi tiếp.
- Không. Chỉ có một cô nhân tình thôi. Cô ta tên là Isabell Pilsen.
Gaby thông báo:
- Geiser ra rồi kìa!
Ông tiến sĩ Geiser vội vã đi tới chỗ đỗ xe, nổ máy phóng đi. Đợi Geiser đi khuất, Kahlig thong thả đi ra. Ông ta kẹp ở nách một chiếc cặp đen. Bọn trẻ bí mật bám theo.
Kahlig đi vào nhà băng KRASSE và ANLEGER.
Tarzan bấm các bạn:
- Coi kìa! Hay lắm, tôi có anh bạn trong Câu lạc bộ Karate làm ở nhà băng này. Tụi mình sẽ hỏi xem Kahlig vô đây làm gì.
- Về nguyên tắc, nhân viên nhà băng không được tiết lộ thông tin về khách hàng. – Karl đắn đo.
- Tao hiểu, nhưng anh ta rất có cảm tình với tao trong các buổi tập. Rất thích tập đôi với
- Chắc gì anh ta tiết lộ. Mất việc như bỡn. - Tròn Vo chêm vào.
- Được rồi, để tao lo.
Đợi cho ông chủ nghĩa địa rời khỏi nhà băng, bọn trẻ đảo qua cổng ra vào ghi số điện thoại, đoạn chúng nhào vô một buồng điện thoại tự động. Tarzan nhấc máy, quay số.
- Nhà băng Krasse và Anleger đây.
- Chào chị! Em xin nói chuyện với anh Krixner.
- Mời đợi máy!
Một giai điệu nhạc vang lên rồi ngắt ngang.
- Krixner đây.
- Hêlô, Tarzan đây.
- A! Trợ giảng Karate đấy phải không?
- Anh có khoẻ không? Dạo này bận bịu gì mà bỏ sinh hoạt hoài vậy?
- Còn em vẫn tập đều đấy chứ? Có khoẻ không?
- Tuyệt vời. Krixner này, em có việc muốn quấy rầy anh chút được không?
- Chuyện gì vậy? Gởi tiền tiết kiệm à?
- Chuyện khác cơ, em đang theo một vụ nghi vấn có chuyện thuê mướn và kẻ đang nhận tiền đã mangền gửi vào ngân hàng của anh.
- Anh không được tiết lộ tiền gửi của khách hàng. Chuyện này là một nguyên tắc rất nghiêm ngặt.
- Chuyện này có liên quan đến tội phạm, anh cố giúp em đi. Anh không giúp em là mọi việc bế tắc đó. Nạn nhân là mẹ một đứa bạn em.
- Hừm, em cần hỏi về ai vậy?
- Kahlig, ông quản lý nghĩa địa.
- Kahlig hả, số tài khoản 160667. Đợi anh gọi trong máy tính ra nhé.
- Anh xem cho em quãng hơn một năm lại đây, ông ta hay gửi hoặc rút ra như thế nào?
- Đều đặn cứ gửi từng khoản 30.000 mark một. Ngày 15 tháng 6 năm ngoái bắt đầu có khoản đầu tiên.
- Từ đâu anh?
- Từ ông Geiser.
/703
|