Hứa Cùng Em Phù Sinh Nhược Mộng

Chương 71: Nụ hôn kẹo h�? Lô

/74


Hồng Bang và Lâm gia đều bị người Nhật để ý, chỉ có thể giấu La Phù Sinh ở trong cô nhi viện, vì để bảo vệ anh, các tu nữ đóng cửa hậu viện, không cho thăm viếng.

– Gần đây ở Thượng Hải thời cục bất ổn, bên phía Nam Kinh đúng lúc muốn gọi anh về Nam Kinh nhậm chức, em có thể chọn theo anh đi Nam Kinh, hoặc là đi lên Bắc Bình cũng có nhà của họ Lâm ta.

– Anh, vết thương của Phù Sinh khá nặng, em muốn ở lại Thượng Hải thêm một thời gian.

– Hứa Tinh Trình sẽ bán đứng em bất cứ lúc nào, em ở lại quá mức nguy hiểm! Em đi trước đã, anh cho người chăm sóc Phù Sinh, đợi tình hình sức khỏe cậu ấy khá lên, anh sẽ nghĩ cách để hai đứa gặp nhau.

– Em chỉ muốn ở bên anh ấy.

La Phù Sinh nghe thấy bên tai có tiếng người thì thầm, từ từ tỉnh lại, nhìn thấy Lâm Nhược Mộng đang đứng trước cửa sổ nói chuyện với Lâm Khải Khải, lưng cô thẳng tắp, biểu lộ quật cường.

Lâm Nhược Mộng cảm nhận được ánh mắt phía sau, quay người lại, phát hiện anh đã tỉnh.

– Phù Sinh…- Cô bước nhanh đến bên giường khẽ gọi tên anh, muốn cầm lấy tay anh, lại nhớ ra đống băng gạc quấn quanh, nên ngừng lại.

Lâm Nhược Mộng nhớ đến lời dặn của bác sĩ: “Tay bệnh nhân tổn thương rất nghiêm trọng, đã rút hết kim độc ra, nhất định phải cẩn thận chăm sóc, nếu không sẽ tàn phế! Tổn thương quá nặng, thời gian này chỉ có thể ăn thức ăn lỏng. Mặt khác, trong cơ thể bệnh nhân có lượng lớn thành phần amphetamine, là chất gây nghiện kiểu mới của người Tây. Thứ đồ này rất hại sức khỏe, đã bị nghiện. Cô phải trông chừng bệnh nhân, đảm bảo bệnh nhân cai nghiện.”

Những chuyện này rõ ràng cô đều có thể đoán trước được, thế nhưng khi thật sự xảy đến lại hoàn toàn vượt khỏi khả năng chịu đựng của cô.

– Phù Sinh, cậu tỉnh lại thì quá tốt rồi- Lâm Khải Khải đứng sau lưng em gái, vui mừng nhìn anh.

La Phù Sinh chật vật nhúc nhích cơ miệng:

– Cha… nuôi…

Lâm Nhược Mộng biết anh muốn hỏi gì, liếc mắt nhìn anh trai:

– Xin lỗi anh, bác Hồng… đã đi rồi.

La Phù Sinh không nói nên lời, mắt nhắm lại, nuốt xuống tất cả mọi cảm xúc:

– An táng… khi nào?

– Linh cữu được đặt ở Hồng Bang suốt bảy ngày, sau đó linh cữu được đưa đi án tang ở nghĩa trang công cộng Trường Thanh. Phù Sinh, cậu mới vừa thoát khỏi cửa tử, bây giờ ra mặt rất nguy hiểm- Lâm Khải Khải khuyên anh.

– Cha nuôi đối với em ân trọng như núi, em muốn đưa tiễn ông đoạn đường cuối cùng.

Lâm Khải Khải định khuyên thêm, bị Lâm Nhược Mộng ngăn lại:

– Em ủng hộ quyết định của anh ấy, để em sắp xếp.

La Phù Sinh nghiêng đầu nhìn cô, sóng mắt hai người lưu chuyển, là tâm ý tương thông sau khi trải qua sinh tử.

– Nhưng anh nhất định phải hứa với em, trở về phải lo dưỡng thương! Nếu không, em sẽ không cho anh bước ra khỏi cánh cửa này.

Tay anh không thể cử động, hằng ngày ăn cơm uống nước đều do Lâm Nhược Mộng tự tay đút.

Lâm Nhược Mộng chưa từng chăm sóc qua người nào, ở phương diện này cũng rất không thành thạo. Nhưng cô lại rất tiểu tiết, mỗi ngày cô sẽ đổi một loại cháo khác nhau cho anh. Tất cả đồ ăn của anh, cô đều nếm thử trước, cứng mềm lỏng đặc vừa phải chưa,  có bị nóng quá không, khẩu vị mặn nhạt có thích hợp với anh không.

Cách vài tiếng lại giúp La Phù Sinh bóp chân, đề phòng chuột rút. Lúc anh lên cơn nghiện thuốc, đau đớn lăn lộn, cô cùng với La Thành sống chết đè tay anh lại, giúp anh lau mồ hôi. Chờ cơn nghiện qua đi, cô lại vội vàng giúp anh thay thuốc thay quần áo. Sau đó sẽ cầm quạt hương bồ, ngồi bên cạnh quạt mát cho anh, chỉ để anh dễ chịu hơn một chút.

Để tiện bề chăm sóc, Lâm Nhược Mộng đặt một chiếc giường nhỏ ở ngay sát giường bệnh của La Phù Sinh, ban đêm lúc ngủ chỉ có thể nằm co ro. Mấy lần La Phù Sinh nhìn thấy cô trở mình suýt nữa lăn xuống đất, đều hết hồn đến chảy mồ hôi lạnh.

Lâm Nhược Mộng chăm sóc anh từng li từng tí, mọi chuyện đều đích thân đi làm. Những công chuyện bé nhỏ vụn vặt thường ngày làm cô loay hoay mãi như con quay.

La Phù Sinh dưới sự săn sóc tận tình của cô, từ từ hồi phục. Năm ngày sau, anh đã có thể bước xuống giường đi lại. Lâm Nhược Mộng cùng anh đi ra sân sau của cô nhi viện hít thở không khí.

Trên bãi cỏ có đám trẻ con đang nô đùa, một bé trai cầm xâu kẹo hồ lô ngào đường chạy đến.

– Không cho cậu!- Cậu bé quay đầu cười đùa, không nhìn đường nên va vào lòng Lâm Nhược Mộng.

– Quả Quả, em chạy chậm thôi, cẩn thận đừng đụng vào người anh này, anh ấy đang bị bệnh- Cô chu đáo đỡ La Phù Sinh đi qua băng ghế dài dưới giàn hoa tử đằng.

– Chị Thiên Anh, là Tiểu Sảng rượt em đòi ăn kẹo hồ lô- Quả Quả chỉ vào cô bé đang chạy tới, méc cô.

Đám nhỏ vẫn quen gọi cô là chị Thiên Anh. Từ khi La Phù Sinh lần đầu tiên dẫn cô đến đây, về sau Lâm Nhược Mộng thường xuyên đến nơi này thăm bọn trẻ. Quả Quả bị bệnh tim bẩm sinh, Lâm Nhược Mộng đặc biệt trông nom cậu hơn. Lui tới thường xuyên, tình cảm vô cùng thân thiết.

– Đồ keo kiệt! Không chơi với cậu nữa- Tiểu Sảng giậm chân, vung vẫy hai bím tóc rồi quay đầu bỏ đi.

– Nè- Cậu bé muốn gọi cô bé lại, nhưng nhìn xâu kẹo trong tay, nội tâm lại rất giằng xé- Nhưng đây là tớ để dành cho chị Thiên Anh…

Lâm Nhược Mộng làm bộ kinh ngạc khoa trương nhận lấy xâu kẹo hồ lô:

– Quả Quả tặng chị à?- Cô lấy hai ngón tay rút quả mận đầu tiên ra, số còn lại đưa cho Quả Quả- Chị đang bị sâu răng, chỉ có thể ăn một trái. Còn lại em đưa cho Tiểu Sảng được không?

– Dạ được!- Quả Quả vui vẻ cầm xâu kẹo đuổi theo cô bé.

Lâm Nhược Mộng ngồi xuống bên cạnh La Phù Sinh, nghịch ngợm đung đưa viên kẹo hồ lô trong tay trước mặt anh:

– Muốn ăn không? Tiếc là bây giờ anh chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, đành phải nhìn em ăn rồi. Rất ngọt nhé!

Nói xong bỏ vào miệng mình, mới ngậm một nửa chưa kịp nuốt vào, đột nhiên bóng râm phủ xuống, La Phù Sinh bắt lấy gáy cô, nhanh miệng ngậm lấy nửa quả còn lại. Hoa tử đằng rũ xuống, trên mặt họ loang lổ ánh sáng.

Cánh môi hai người va vào nhau, mang theo vị ngọt của kẹo đường. Đầu lưỡi anh khẽ đẩy, đưa viên kẹo vào trong miệng cô. Thấy hai mắt cô mở to ngơ ngẩn, nụ cười bên môi anh càng rộng mở.

– Ừ ngọt thật- Anh lùi ra, điềm nhiên như không ngồi ngay ngắn lại trên ghế.

– Khụ khụ- Lâm Nhược Mộng suýt nữa nuốt trộng cả quả mận- Anh là lưu manh à?

– Ừ đúng rồi- Đáp trơn tru như vậy.

Lâm Nhược Mộng không cãi lại được, anh đúng là.

Hai người ngồi nhìn đám trẻ đang chơi đùa trên bãi cỏ, nhất thời im lặng. Bàn tay anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô:

– Nhược Mộng, muốn sinh em bé cho anh không?

Chẳng lẽ lưu manh đều tỏ tình trắng trợn như thế sao? Lâm Nhược Mộng nuốt nước bọt đánh ực, trong miệng còn mang theo vị ngọt của đường, lời nói ra đều là êm ái:

– Anh thích con trai hay con gái?

– Chỉ cần là em sinh, anh đều thích.

Hôm nay không cách nào trò chuyện nữa rồi, mặt Lâm Nhược Mộng đỏ lên, bước nhanh về phòng, để lại tiếng cười rộn vang sau lưng.

Trong Hồng trạch, đám đông đứng trong phòng khách, một mình Hồng Lan đứng trước mọi người, giọng nói mạnh mẽ:

– Đó là những việc cần sắp xếp vào lễ an táng của cha tôi vào ngày mai, trước mắt chỉ có bấy nhiêu, còn có thêm gì nữa thì tôi chưa nghĩ ra, mọi người có gì cần bổ sung không?

Đám đông nhìn nhau, nghĩ ngợi, lắc đầu, trong đó có một người đàn ông tuổi tác hơi lớn khen ngợi:

– Không ngờ cô chủ chưa từng xử lý mấy chuyện này, lại có thể làm được kín kẽ như vậy. Lão bang chủ trên trời có linh thiên cũng được yên tâm rồi.

Hồng Lan buồn bã gật đầu:

– Cảm ơn các vị chú bác anh em, thực ra tất cả mọi chuyện không chỉ có một mình tôi an bài, còn có một người cũng bỏ ra không ít công sức.

– Ồ?- Đám đông lại nhìn nhau, không biết cô chủ nói tới ai.

– Hôm nay triệu tập mọi người đến đây, ngoại trừ sắp xếp công việc trong tang lễ của cha tôi, tôi vẫn còn một chuyện quan trọng cần tuyên bố với mọi người. Cha tôi chết thảm trong tay bọn Nhật, hiện giờ Hồng Bang chúng ta không có người dẫn đầu, tôi sợ sẽ khiến anh em không yên lòng.

– Đúng vậy! Rắn mất đầu dễ xảy ra chuyện. Đáng tiếc Hồng bang chủ ra đi quá đột ngột, vẫn chưa an bài mọi chuyện.

– Không, cha tôi đã an bài rồi. Hôm nay, tôi xin đứng ra tuyên bố bang chủ mới của Hồng Bang- Hồng Lan lặng lẽ nhìn ra cửa lớn, Lâm Nhược Mộng đẩy xe lăn đi tới, La Phù Sinh ngồi ở trên, trên gối đắp chiếc chăn lông. Đám người theo ánh mắt cô nhìn lại, hơi kinh ngạc.

Công viên Hồng Khẩu, La Phù Sinh bị bắt bị xử quyết đều tiến hành bí mật, người dân bình thường không biết được nội tình.

– Nhưng mà, La Phù Sinh đã… đã bị trục xuất khỏi Hồng Bang! Hắn còn làm việc cho người Nhật!

– Đúng vậy, nhưng La Phù Sinh bị trục xuất khỏi bang là bắt tay với cha tôi diễn một màn kịch, vì để che mắt bọn Nhật.

Đám đông có chút hoài nghi.

– Tôi biết, mọi người còn có chỗ lo nghĩ. Nhưng mọi người có biết tại sao anh ấy ngồi xe lăn không. Trận ám sát ở công viên Hồng Khẩu để mọi người vỗ tay khen hay đó là anh Phù Sinh trực tiếp thi hành. Mặc dù anh ấy đã xác định không muốn lưu danh lịch sử, nhưng cống hiến của anh ấy, chúng ta không thể quên được! Vị trí bang chủ này, La Phù Sinh xứng đáng!

Đám người nhìn nhau, cuối cùng gật đầu.

Hồng Lan giao lệnh bài bằng ngọc cho La Phù Sinh, anh cố gắng chống tay vịn xe lăn đứng lên đi tới trước mặt mọi người, giơ lệnh bài đại diện bang chủ lên cao, đám đông thấy lệnh bài, đồng loạt cung kính cúi chào:

– Bang chủ!

– Tốt! Tôi tuyên bố, đợi sau khi lễ tang lão bang chủ kết thúc, Hồng Bang cũng giải tán ngay tại đây!

– Cái gì?- Đám đông nhao nhao, ngay cả Hồng Lan cũng kinh ngạc.

– Anh Phù Sinh, anh nói gì?

– Các người có lẽ không biết, khi còn sống, cha nuôi là người của quân Thống, ban đầu ông thành lập Hồng Bang là để hoàn thành nhiệm vụ ám sát cho tổ chức, về sau vì che giấu thân phận, vô tình mở rộng thành thương hội. Nếu ở thời thái bình thịnh trị, thì chúng ta có quyền bằng lòng với hiện trạng. Nhưng bây giờ tổ quốc lâm nguy, nam nhi chúng ta sức dài vai rộng không nên chỉ vì chút lợi nhỏ của một gia đình. Anh em Hồng bang ta ứng với câu “ngọn lửa cháy lan đồng cỏ”, sẽ lan rộng khắp nơi, chống lại giặc ngoại xâm! Tứ Xuyên có Nhị Lưu, Tây Bắc có Ngũ Mã, kể từ nay Thượng Hải không còn Hồng Bang, chỉ có quân Thượng Hải Hồng gia kháng Nhật!

/74

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status