Hình như muốn Chu Tráng Tráng ngày càng khắc sâu về câu thành ngữ ‘oan gia ngõ hẹp này nên khi vừa ngồi xuống lại khiến nàng gặp phải cô nàng tiện tiểu hoả vài hôm trước, cũng tay trong tay, vai sóng vai, tim kề tim đi vào, ngồi cách Chu Tráng Tráng không xa, lại bắt đầu lặp lại lời ngon tiếng ngọt cùng với hành vi thân mật chuẩn bị quấy rầy con mắt chúng sinh.
Cũng may lần này Chu Tráng Tráng có chuẩn bị, đeo headphone vào quyết định cắt đứt tạp âm.
Nhưng cặp đôi bất bình thường này như có thù oán kiếp trước với nàng thì phải, cư nhiên lại đem nòng súng nhắm ngay nàng.
“Ai ya ya, ông xã anh xem kìa, cô kia lại tới nữa, làm sao lại khéo như vậy lần nào cũng gặp cô ta a? Thật đáng thương, không có anh nào theo đuổi, mỗi ngày chỉ có thể đến thư viện.” ——
Đó là tiếng của vị cô nương cợt nhả kia.
“Cô ta sao lần nào cũng ngồi gần chúng ta a, không phải là chú ý đến anh đi? Bất quá bà xã, em yên tâm đi, anh đối với em tuyệt đối trung thành, cô ta nhìn như vậy, anh đây sẽ không thèm liếc mắt một cái.” —— còn đây là tiếng của vị tiện tiểu hỏa kia. (mắc ói với cặp này quá)
Chu Tráng Tráng ngẩng đầu, nhìn thấy ánh nắng ôn hoà ngoài cửa sổ, trong lòng nhẹ nhàng hộc ra hai chữ “Ta khinh.”
Thật sự là năm tháng không như ý muốn, cư nhiên để cho nàng gặp cái loại người này, Chu Tráng Tráng hy vọng hai người này sẽ bạc đầu giai lão, trăm ngàn lần đừng chia tay kẻo đi ra ngoài gây tai họa thế gian.
Tuy năm lần bảy lượt bị khiêu khích, Chu Tráng Tráng cân nhắc khả năng chiến đấu đôi bên, nhận thấy bản thân không thể nào đấu lại hai người kia cho nên quyết định nén giận, tiếp tục làm bài tập đọc.
Nàng không để ý cặp hiếm có này không có nghĩa là họ buông tha cho nàng, hai người bọn họ đem Chu Tráng Tráng trở thành tiết mục văn nghệ giúp vui, không ngừng ngồi bên thảo luận, mà nội dung càng ngày càng không khách khí.
Ngay khi Chu Tráng Tráng định rời đi chạy lấy người, Hải Nhĩ bỗng nhiên đứng lên, đi đến phía sau cặp hiếm có kia, cầm tờ tiền 100 ndt hỏi: “Bạn học, có phải tiền hai người rớt không?”
Tiện tiểu hỏa nhìn thấy ông Mao thì giống như đười ươi nhìn thấy chuối vàng tươi, lập tức bật người đứng dậy, vội vàng nói: “Đúng vậy đúng vậy, là tiền của tôi, là tiền của tôi!”
Không dám chần chờ, cô nàng cợt nhả tức khắc bày ra khí chất bà chủ, đoạt lấy tờ 100 ndt, bỏ vào trong ví tiền của mình.
Tiện tiểu hỏa giận mà không dám nói gì, bất quá tự nhiên lại có tiền nên quyết định kết thúc giờ tự học sớm, bước nhanh ra khỏi thư viện.
Hải Nhĩ sau đó đi về phía Chu Tráng Tráng, ngồi xuống bên cạnh nàng.
“Anh biến hoá cái đó từ đâu ra a?” Chu Tráng Tráng khó hiểu.
“Tờ tiền kia vốn là trong quá trình thí nghiệm gần đây vô tình phát hiện một loại virut.” Hải Nhĩ giải thích.
“Có hại gì đối với cơ thể con người không?” Chu Tráng Tráng tinh thần tỉnh táo.
“Tiếp xúc với làn da sẽ bị đỏ rồi phát ngứa nổi mận, trong vòng 3 ngày lan tràn toàn thân, không tới một tháng sẽ không hết.” Hải Nhĩ mỉm cười, ngũ quan khuôn mặt kia, cười rộ lên đặc biệt nhu hoà vô hại. (thế mà vô hại sao, đừng quên anh í là em ai nhé)
Sau đó, không thấy đội thanh niên kỳ hiếm kia tới thư viện nữa, đương nhiên, chuyện này bàn sau đi.
Chu Tráng Tráng dù ngu ngốc thế nào cũng hiểu được đứa nhỏ này là đang trả thù cho mình, tâm sinh cảm kích.
“Cám ơn giúp em, em mời anh đi ăn cơm.” Chu Tráng Tráng thầm nghĩ đến phương pháp cảm tạ này.
“Ăn cơm thì không cần, Tráng Tráng, sáu giờ tối cuối tuần sau sẽ xuất hiện mưa sao băng, anh cùng mấy người bạn trên diễn đàn thiên văn chuẩn bị lên núi Thanh Lương tiến hành quan sát, em theo giúp anh được không?” Hải Nhĩ hỏi.
“Nhưng em không có hứng thú với sao trăng gì hết.” Chu Tráng Tráng nhỏ giọng nói: “Vì sao lại muốn rủ em đi?”
Ở trong mắt Chu Tráng Tráng, hết thảy không có gì có thể so với ăn.
“Bởi vì bọn họ nói phải dẫn theo bạn gái cùng đi, anh không có, cho nên . . . . . . muốn nhờ em giả mạo.” Hải Nhĩ cúi đầu.
Chu Tráng Tráng thầm nghĩ, đi ngắm mưa sao băng nhất định phải qua đêm trên núi, loại chuyện này nếu như bị người nào đó biết được, chắc chắn sẽ giận dữ đại khai sát giới. (bắt đầu làm gì cũng nghĩ tới TH rùi)
Chu Tráng Tráng tằng hắng giọng chuẩn bị từ chối thì vừa nhấc đầu, nhìn thấy trong đôi mắt Hải Nhĩ một loại ánh mắt hỗn tạp chờ mong cùng sợ hãi bị cự tuyệt, nhất thời lại nhớ đến Tiểu Bác Mỹ của mình —— mỗi lần Chu Tráng Tráng gặm xương, nó đều ngồi xổm bên chân nàng dùng loại ánh mắt này nhìn nàng.
Không biết như thế nào, lời nói tiếp đó của Chu Tráng Tráng liền biến thành như vậy: “Được, em đi với anh.”
Sau khi đáp ứng, Chu Tráng Tráng có chút hối hận.
Lúc quay về phòng ngủ liền cùng Đồng Ý thảo luận việc này, Đồng Ý trầm ngâm nói: “Tráng Tráng, chuyện này cậu đáp ứng thật đúng là sai lầm rồi, nếu không, bây giờ dứt khoát từ chối đi.”
“Nhưng Hải Nhĩ đã nói với bạn bè ạnh ấy, lại giúp mình mua lều trại túi ngủ tùm lum rồi, hiện tại nói không đi, giống như là đùa giỡn.” Chu Tráng Tráng day day chân qua lại.
Đồng Ý nhìn nàng nói: “Tráng Tráng, đây có phải là vấn đề quan trọng không?”
Như là bị người ta xem thấu tâm tư, Chu Tráng Tráng mặt đỏ .
Đồng Ý thở dài: “Xem ra cậu đối với anh ta vẫn chưa chết tâm.”
“Không phải, mình cũng không có suy nghĩ bậy bạ gì khác, anh ấy tuy rằng không có nói rõ, nhưng mình cũng rõ ràng anh ấy và mình lúc đó là không có khả năng, mình chỉ là cảm thấy . . . . . Cảm thấy . . . . . .” Chu Tráng Tráng cố gắng tìm từ diển tả, nhất thời tình thế cấp bách sao cũng chẳng nói nên lời.
“Cậu cảm thấy có chút không cam lòng, cậu cùng Hải Nhĩ ngay từ đầu kết giao liền bị Thường Hoằng day dưa, cho nên khiến cho hai người không có kết quả. Nhưng khi mỗi đêm, cậu sẽ thầm suy đoán —— nếu không có Thường Hoằng, tình cảm cậu cùng Hải Nhĩ sẽ như thế nào. Lần này sở dĩ đáp ứng cuộc hẹn này, bất quá cũng là trong tiềm thức muốn biết kết quả một lần.” Vẫn là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, Đồng Ý chuẩn xác ngắn gọn đem lời trong lòng Chu Tráng Tráng nói ra.
Chu Tráng Tráng nhẹ nhàng thở ra, chính là ý tứ này.
“Tráng Tráng, mình trước nhắc nhở cậu, lần này đi gặp mặt, chỉ có thể là lần gặp riêng cuối cùng của cậu với Hải Nhĩ. Mục đích cậu đi chính là cùng anh ta nói rõ ràng tình cảm còn sót lại của hai người, để tình cảm hai người đối với bản thân mình sáng tỏ, để hai người có trách nhiệm với một nửa của mình tốt hơn, cũng không phải hẹn hò hoặc là vượt quá giới hạn ….. hiểu chưa?” Đồng ý ngữ khí thản nhiên, cũng rất nghiêm túc: “Tráng Tráng, Hải Nhĩ người con trai này cũng không thích hợp với cậu bằng Thường Hoằng đâu.”
Chu Tráng Tráng đáp ứng Đồng Ý, nàng cũng rõ ràng đây là cách tốt nhất cho cả hai.
Suy nghĩ rõ rang, chon cất một đoạn cảm tình vừa nhen nhóm kia, đây là mục đích chuyến đi này.
Thật ra, Chu Tráng Tráng cũng từng nghĩ rất nhiều lần, Thường Hoằng người này tuy xấu người xấu miệng (Q: không dám đâu), nhưng vẫn rất được con gái người ta yêu thích, bởi vì chính mình chậm chạp chưa có cảm giác hắn như bạn trai, có thể nguyên nhân là vì Hải Nhĩ.
Chỉ cần đem đoạn tình cảm cùng Hải Nhĩ làm cho rõ ràng, nàng hẳn là có thể thoải mái mà đối diện tình cảm cùng Thường Hoằng, đối ba người, đều là chuyện tốt.
Xem ra, ngay cả ông trời cũng tác thành cho Chu Tráng Tráng, hôm nay Thường Hoằng gọi điện thoại báo cuối tuần này bận quá, không thể đến gặp nàng.
“Không có việc gì không có việc gì, lập tức phải thi tiếng Anh cấp bốn, tôi cũng đang trong thời kỳ mấu chốt, anh cứ làm việc của anh đi, làm việc của anh đi nha.” Chu Tráng Tráng mừng thầm.
“Chu Tráng Tráng, anh sao lại cảm thấy trong giọng nói em có chút vui vẻ mừng thầm nhỉ?” Thường Hoằng ngữ khí không nhanh: “Chúng ta gầp ba tuần không gặp nhau, em còn vui vẻ như vậy, không chừng ngay cả bộ dạng anh ra sao em cũng quên luôn rồi?”
“Làm sao có thể ah.” Chu Tráng Tráng phản bác: “Bộ dạng tên hỗn đản thế nào thì bộ dáng lão nhân gia nhà anh đều giống như thế mà.”
Cũng may lần này Chu Tráng Tráng có chuẩn bị, đeo headphone vào quyết định cắt đứt tạp âm.
Nhưng cặp đôi bất bình thường này như có thù oán kiếp trước với nàng thì phải, cư nhiên lại đem nòng súng nhắm ngay nàng.
“Ai ya ya, ông xã anh xem kìa, cô kia lại tới nữa, làm sao lại khéo như vậy lần nào cũng gặp cô ta a? Thật đáng thương, không có anh nào theo đuổi, mỗi ngày chỉ có thể đến thư viện.” ——
Đó là tiếng của vị cô nương cợt nhả kia.
“Cô ta sao lần nào cũng ngồi gần chúng ta a, không phải là chú ý đến anh đi? Bất quá bà xã, em yên tâm đi, anh đối với em tuyệt đối trung thành, cô ta nhìn như vậy, anh đây sẽ không thèm liếc mắt một cái.” —— còn đây là tiếng của vị tiện tiểu hỏa kia. (mắc ói với cặp này quá)
Chu Tráng Tráng ngẩng đầu, nhìn thấy ánh nắng ôn hoà ngoài cửa sổ, trong lòng nhẹ nhàng hộc ra hai chữ “Ta khinh.”
Thật sự là năm tháng không như ý muốn, cư nhiên để cho nàng gặp cái loại người này, Chu Tráng Tráng hy vọng hai người này sẽ bạc đầu giai lão, trăm ngàn lần đừng chia tay kẻo đi ra ngoài gây tai họa thế gian.
Tuy năm lần bảy lượt bị khiêu khích, Chu Tráng Tráng cân nhắc khả năng chiến đấu đôi bên, nhận thấy bản thân không thể nào đấu lại hai người kia cho nên quyết định nén giận, tiếp tục làm bài tập đọc.
Nàng không để ý cặp hiếm có này không có nghĩa là họ buông tha cho nàng, hai người bọn họ đem Chu Tráng Tráng trở thành tiết mục văn nghệ giúp vui, không ngừng ngồi bên thảo luận, mà nội dung càng ngày càng không khách khí.
Ngay khi Chu Tráng Tráng định rời đi chạy lấy người, Hải Nhĩ bỗng nhiên đứng lên, đi đến phía sau cặp hiếm có kia, cầm tờ tiền 100 ndt hỏi: “Bạn học, có phải tiền hai người rớt không?”
Tiện tiểu hỏa nhìn thấy ông Mao thì giống như đười ươi nhìn thấy chuối vàng tươi, lập tức bật người đứng dậy, vội vàng nói: “Đúng vậy đúng vậy, là tiền của tôi, là tiền của tôi!”
Không dám chần chờ, cô nàng cợt nhả tức khắc bày ra khí chất bà chủ, đoạt lấy tờ 100 ndt, bỏ vào trong ví tiền của mình.
Tiện tiểu hỏa giận mà không dám nói gì, bất quá tự nhiên lại có tiền nên quyết định kết thúc giờ tự học sớm, bước nhanh ra khỏi thư viện.
Hải Nhĩ sau đó đi về phía Chu Tráng Tráng, ngồi xuống bên cạnh nàng.
“Anh biến hoá cái đó từ đâu ra a?” Chu Tráng Tráng khó hiểu.
“Tờ tiền kia vốn là trong quá trình thí nghiệm gần đây vô tình phát hiện một loại virut.” Hải Nhĩ giải thích.
“Có hại gì đối với cơ thể con người không?” Chu Tráng Tráng tinh thần tỉnh táo.
“Tiếp xúc với làn da sẽ bị đỏ rồi phát ngứa nổi mận, trong vòng 3 ngày lan tràn toàn thân, không tới một tháng sẽ không hết.” Hải Nhĩ mỉm cười, ngũ quan khuôn mặt kia, cười rộ lên đặc biệt nhu hoà vô hại. (thế mà vô hại sao, đừng quên anh í là em ai nhé)
Sau đó, không thấy đội thanh niên kỳ hiếm kia tới thư viện nữa, đương nhiên, chuyện này bàn sau đi.
Chu Tráng Tráng dù ngu ngốc thế nào cũng hiểu được đứa nhỏ này là đang trả thù cho mình, tâm sinh cảm kích.
“Cám ơn giúp em, em mời anh đi ăn cơm.” Chu Tráng Tráng thầm nghĩ đến phương pháp cảm tạ này.
“Ăn cơm thì không cần, Tráng Tráng, sáu giờ tối cuối tuần sau sẽ xuất hiện mưa sao băng, anh cùng mấy người bạn trên diễn đàn thiên văn chuẩn bị lên núi Thanh Lương tiến hành quan sát, em theo giúp anh được không?” Hải Nhĩ hỏi.
“Nhưng em không có hứng thú với sao trăng gì hết.” Chu Tráng Tráng nhỏ giọng nói: “Vì sao lại muốn rủ em đi?”
Ở trong mắt Chu Tráng Tráng, hết thảy không có gì có thể so với ăn.
“Bởi vì bọn họ nói phải dẫn theo bạn gái cùng đi, anh không có, cho nên . . . . . . muốn nhờ em giả mạo.” Hải Nhĩ cúi đầu.
Chu Tráng Tráng thầm nghĩ, đi ngắm mưa sao băng nhất định phải qua đêm trên núi, loại chuyện này nếu như bị người nào đó biết được, chắc chắn sẽ giận dữ đại khai sát giới. (bắt đầu làm gì cũng nghĩ tới TH rùi)
Chu Tráng Tráng tằng hắng giọng chuẩn bị từ chối thì vừa nhấc đầu, nhìn thấy trong đôi mắt Hải Nhĩ một loại ánh mắt hỗn tạp chờ mong cùng sợ hãi bị cự tuyệt, nhất thời lại nhớ đến Tiểu Bác Mỹ của mình —— mỗi lần Chu Tráng Tráng gặm xương, nó đều ngồi xổm bên chân nàng dùng loại ánh mắt này nhìn nàng.
Không biết như thế nào, lời nói tiếp đó của Chu Tráng Tráng liền biến thành như vậy: “Được, em đi với anh.”
Sau khi đáp ứng, Chu Tráng Tráng có chút hối hận.
Lúc quay về phòng ngủ liền cùng Đồng Ý thảo luận việc này, Đồng Ý trầm ngâm nói: “Tráng Tráng, chuyện này cậu đáp ứng thật đúng là sai lầm rồi, nếu không, bây giờ dứt khoát từ chối đi.”
“Nhưng Hải Nhĩ đã nói với bạn bè ạnh ấy, lại giúp mình mua lều trại túi ngủ tùm lum rồi, hiện tại nói không đi, giống như là đùa giỡn.” Chu Tráng Tráng day day chân qua lại.
Đồng Ý nhìn nàng nói: “Tráng Tráng, đây có phải là vấn đề quan trọng không?”
Như là bị người ta xem thấu tâm tư, Chu Tráng Tráng mặt đỏ .
Đồng Ý thở dài: “Xem ra cậu đối với anh ta vẫn chưa chết tâm.”
“Không phải, mình cũng không có suy nghĩ bậy bạ gì khác, anh ấy tuy rằng không có nói rõ, nhưng mình cũng rõ ràng anh ấy và mình lúc đó là không có khả năng, mình chỉ là cảm thấy . . . . . Cảm thấy . . . . . .” Chu Tráng Tráng cố gắng tìm từ diển tả, nhất thời tình thế cấp bách sao cũng chẳng nói nên lời.
“Cậu cảm thấy có chút không cam lòng, cậu cùng Hải Nhĩ ngay từ đầu kết giao liền bị Thường Hoằng day dưa, cho nên khiến cho hai người không có kết quả. Nhưng khi mỗi đêm, cậu sẽ thầm suy đoán —— nếu không có Thường Hoằng, tình cảm cậu cùng Hải Nhĩ sẽ như thế nào. Lần này sở dĩ đáp ứng cuộc hẹn này, bất quá cũng là trong tiềm thức muốn biết kết quả một lần.” Vẫn là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, Đồng Ý chuẩn xác ngắn gọn đem lời trong lòng Chu Tráng Tráng nói ra.
Chu Tráng Tráng nhẹ nhàng thở ra, chính là ý tứ này.
“Tráng Tráng, mình trước nhắc nhở cậu, lần này đi gặp mặt, chỉ có thể là lần gặp riêng cuối cùng của cậu với Hải Nhĩ. Mục đích cậu đi chính là cùng anh ta nói rõ ràng tình cảm còn sót lại của hai người, để tình cảm hai người đối với bản thân mình sáng tỏ, để hai người có trách nhiệm với một nửa của mình tốt hơn, cũng không phải hẹn hò hoặc là vượt quá giới hạn ….. hiểu chưa?” Đồng ý ngữ khí thản nhiên, cũng rất nghiêm túc: “Tráng Tráng, Hải Nhĩ người con trai này cũng không thích hợp với cậu bằng Thường Hoằng đâu.”
Chu Tráng Tráng đáp ứng Đồng Ý, nàng cũng rõ ràng đây là cách tốt nhất cho cả hai.
Suy nghĩ rõ rang, chon cất một đoạn cảm tình vừa nhen nhóm kia, đây là mục đích chuyến đi này.
Thật ra, Chu Tráng Tráng cũng từng nghĩ rất nhiều lần, Thường Hoằng người này tuy xấu người xấu miệng (Q: không dám đâu), nhưng vẫn rất được con gái người ta yêu thích, bởi vì chính mình chậm chạp chưa có cảm giác hắn như bạn trai, có thể nguyên nhân là vì Hải Nhĩ.
Chỉ cần đem đoạn tình cảm cùng Hải Nhĩ làm cho rõ ràng, nàng hẳn là có thể thoải mái mà đối diện tình cảm cùng Thường Hoằng, đối ba người, đều là chuyện tốt.
Xem ra, ngay cả ông trời cũng tác thành cho Chu Tráng Tráng, hôm nay Thường Hoằng gọi điện thoại báo cuối tuần này bận quá, không thể đến gặp nàng.
“Không có việc gì không có việc gì, lập tức phải thi tiếng Anh cấp bốn, tôi cũng đang trong thời kỳ mấu chốt, anh cứ làm việc của anh đi, làm việc của anh đi nha.” Chu Tráng Tráng mừng thầm.
“Chu Tráng Tráng, anh sao lại cảm thấy trong giọng nói em có chút vui vẻ mừng thầm nhỉ?” Thường Hoằng ngữ khí không nhanh: “Chúng ta gầp ba tuần không gặp nhau, em còn vui vẻ như vậy, không chừng ngay cả bộ dạng anh ra sao em cũng quên luôn rồi?”
“Làm sao có thể ah.” Chu Tráng Tráng phản bác: “Bộ dạng tên hỗn đản thế nào thì bộ dáng lão nhân gia nhà anh đều giống như thế mà.”
/81
|