Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải

Chương 100

/129


Trích lời Gia Mộc: Trên thế giới này không có mấy người có thể chịu được việc người khác dùng kính phóng đại lần theo mỗi một bước của cuộc đời.

***

Mặc dù Tạng Tuyết Khiết rất tức giận nhưng trong lòng vẫn không coi vụ kiện này ra gì. Đầu tiên bà ta là mẹ đẻ của đứa bé, con trai lại nhỏ tuổi, bà ta đã hỏi luật sư, chỉ cần không phải bà ta có tội lớn như giết người phóng hỏa thì tòa án sẽ không dễ dàng phán quyết cho bố nó nuôi dưỡng. Hơn nữa vụ kiện được xét xử ở thành phố D, nơi này là sân nhà của bà ta, cho dù người của tòa án không quen bà ta nhưng đồng hương dù sao cũng có chút tình cảm, sẽ không làm khó bà ta quá mức, để luật sư ở nơi khác đến bắt nạt cô nhi quả phụ ở đất của mình.

Cho nên hôm đình thẩm bà ta đến muộn một chút, cũng không thèm thuê luật sư, trong sơ mi, ngoài gi lê, dưới quần jean, ngồi trên ghế bị cáo, dáng vẻ thờ ơ như không.

Lâm Gia Mộc thì mặc áo khoác mỏng màu xanh hải quân, sau khi vào phòng xử án lại cởi áo khoác để lộ chiếc váy ngắn và áo sơ mi tơ tằm. Trịnh Đạc thì mặc sơ mi trắng và âu phục xanh đậm, cũng là tạo hình chính thống. Mặc dù thành phố D cũng tương đối giàu có nhưng dù sao cũng phát triển muộn, bị người nơi khác gọi là thành phố của những kẻ nhà giàu mới phất, cực kì hiếm thấy những luật sư ăn mặc đúng quy cách như vậy, quan toà cũng không nhịn được nhìn hai người này thêm vài lần.

Hôm nay chỉ là dự thẩm, theo thường lệ quan toà hỏi hai bên có đồng ý hòa giải hay không, hai bên đều nói không đồng ý, vụ án nhanh chóng tiến vào giai đoạn thẩm lí chính thức.

Lí do Tạng Tuyết Khiết đưa ra rất đơn giản, bà ta là mẹ đứa bé, khi đó bà ta ngủ với Chương Thành thì không hề biết Chương Thành đã kết hôn, sau khi biết Chương Thành đã kết hôn liền lập tức cắt đứt với ông ta. Sinh con là bởi vì bà ta đã lớn tuổi, không sinh sợ sau này không sinh được nữa. Hơn nữa đứa bé cũng có tính mạng, bà ta trân trọng tính mạng.

Lâm Gia Mộc thì đưa ra chủ trương của nhà họ Chương: "Từ khi có thai đến lúc sinh con, bà Tạng Tuyết Khiết không nói với thân chủ của tôi việc bà ta có thai bằng bất cứ hình thức nào, về khách quan đã vi phạm quyền được biết của thân chủ tôi. Sau khi được biết sự tồn tại của đứa con, thân chủ tôi đã lập tức thăm đối phương và để lại năm mươi ngàn tệ tiền bồi dưỡng và nuôi dưỡng. Điểm này đối phương có xác nhận không?"

Chuyện này là Chương Thành chủ động nói ra. Không có vụ kiện này thì rất nhiều chuyện Chương Thành sẽ không nói ra.

"Hơn nữa sau đó hàng năm đến sinh nhật đứa bé hoặc khi đến thành phố D công tác, thân chủ tôi đều đến thăm con, cũng để lại quà cáp và tiền mặt làm chi phí nuôi dưỡng khác nhau, tổng giá trị không ít hơn bốn mươi ngàn tệ. Đối phương cũng từng thừa nhận thân chủ tôi là một ông bố tốt khi trò chuyện trên QQ. Lúc bị cáo đưa con đến thành phố A vào tháng mười năm nay, thân chủ tôi vô tình phát hiện một số thông tin, cho rằng bị cáo không thích hợp làm người giám hộ của con trai mình, vì vậy đề nghị tòa án thay đổi quyền giám hộ đối với Tạng Lượng".

Tạng Tuyết Khiết cắn môi: "Tôi thừa nhận ông ta là một ông bố tốt, nhưng không hề đồng nghĩa ông ta có thể nuôi con, con tôi còn nhỏ, nó cần mẹ".

"Bà Tạng cũng không nuôi con mà".

"Cô nói cái gì?"

Lâm Gia Mộc lấy một tập bảng biểu dày mười mấy tờ ra: "Đây là lịch đi làm và đi công tác của bà mà tôi nhận được từ phòng nhân sự và phòng kế toán của công ty bà. Bà mới sinh được bốn mươi ngày đã bắt đầu đi làm, trong một năm con bà chưa đầy một tuổi đã đi công tác hơn hai mươi lần, mỗi lần ít nhất cũng là bốn mươi tám tiếng..."

"Khi đó tôi vẫn là nhân viên tiêu thụ, một phụ nữ độc thân phải nuôi con sẽ rất khó khăn..."

"Đây là tư liệu hội viên của năm quán karaoke, bà là hội viên của năm quán này... Từ khi sinh con đến bây giờ, bà đã thăng cấp từ hội viên thông thường lên đến khách VIP cấp bạch kim..."

Tạng Tuyết Khiết xê dịch mông mất tự nhiên: "Tôi là giám đốc khách hàng, có lúc đồng sự ra ngoài hát, mặc dù tôi không đi được nhưng cũng cho họ mang thẻ đi để được giảm giá, không hề có nghĩa tôi ở trong quán lâu như vậy. Tôi có con nhỏ, tôi sẽ không rời con mình..."

"Nhưng theo thông tin chúng tôi tìm hiểu từ hàng xóm của bà, ít nhất có bốn người hàng xóm của bà có thể chứng minh bà thường xuyên về nhà sau mười giờ đêm, con bà chủ yếu là do bảo mẫu trông đến tận lúc bà làm giám đốc khách hàng..."

"Đúng, để có nhiều thời gian ở bên con hơn, tôi đã xin thuyên chuyển làm giám đốc khách hàng". Cuối cùng Tạng Tuyết Khiết cũng bắt được cọng rơm cứu mạng. Bà ta không ngờ cô nàng nữ luật sư này lợi hại như vậy, lại tra rõ toàn bộ những chi tiết nhỏ trong cuộc sống của bà ta. Sau khi sinh con, để kiếm được nhiều tiền nuôi con hơn, quả thật có một thời gian bà ta làm việc cực kì cần mẫn để chứng minh với ông chủ là dù có con nhưng bà ta vẫn rất xuất sắc, có lúc thậm chí còn cố ý cùng chơi với người khác đến rất khuya để không phải về nhà trông đứa con suốt ngày quấy khóc. Nhưng bà ta cũng vẫn rất tận tâm với con, bất kể là chọn bảo mẫu hay là chọn hàng tiêu dùng đều là loại tốt nhất. Trẻ em dưới ba tuổi không biết gì ngoài khóc quấy, không biết có bao nhiêu người cũng sinh con xong liền nhờ bố mẹ nuôi như bà ta, vì sao bà ta lại bị lôi ra chỉ trích? Nghe Lâm Gia Mộc nói ra những con số lạnh như băng đó, chính bà ta cũng không biết mình đã làm việc hết sức, đã chơi hết mình như vậy, cho nên khi nói đến chuyện thuyên chuyển, bà ta nói hơi vội vã.

"Sao?" Lâm Gia Mộc nhíu mày: "Ở đây tôi có một tờ khai của một người phụ nữ họ Trương, bà ta là vợ của một khách hàng ở bên ngoài. Bà ta đã nói rõ chính là bởi vì bà ta đến kiện ông chủ của bà, nói bà có tác phong bất chính, dụ dỗ chồng bà ta, dùng thân thể đổi đơn đặt hàng, ảnh hưởng đến hình tượng của thương hiệu, vì thế ông chủ của bà mới..."

"Đó là bà ta nghi ngờ vô căn cứ!" Chuyện này có thể nói là Tạng Tuyết Khiết chết oan. Quả thật bà ta cũng có lả lơi với khách hàng vì đơn đặt hàng, có lúc cố ý để cho khách hàng chọc ghẹo, nhưng bà ta cũng không phải người sẵn sàng lên giường với bất kì ai, người phụ nữ họ Trương đó chỉ ghen tuông vô cớ: "Việc này tôi không hề sai, nếu không tại sao tôi lại không bị sa thải mà còn được thăng chức?"

Lâm Gia Mộc căn bản không để ý đến bà ta, lại lấy ra nhiều bằng chứng hơn: "Khi con chưa đầy ba tuổi, bà Tạng Tuyết Khiết đã đưa con đến trường mầm non. Ở đây tôi có lời khai của giáo viên và hiệu trưởng trường mầm non. Trừ ngày đầu tiên đến đưa đón con, bà Tạng Tuyết Khiết không hề đưa đón mà là bảo mẫu đưa đón. Sau khi bà Tạng thăng chức giám đốc khách hàng, thời gian làm việc hàng ngày là từ bảy rưỡi sáng đến tám giờ tối... Đứa bé bình thường chín giờ ngủ, mỗi ngày thời gian ở bên con không vượt qua một tiếng..."

"Tôi cố gắng làm việc như vậy chính là để nuôi gia đình! Một mình tôi nuôi con dễ dàng sao?"

"Chính là bởi vì bà Tạng nuôi con khó khăn nên thân chủ của tôi mới đề nghị thay đổi quyền giám hộ. Thân chủ của tôi là thương nhân thành đạt, có nơi ở cố định tại thành phố A, do thân chủ tôi chính là ông chủ nên thời gian cũng tương đối thoải mái. Vợ của thân chủ tôi là một giáo viên nhân dân ưu tú, rất có kinh nghiệm trong vấn đề giáo dục trẻ em, họ có một cô con gái rất ưu tú. Vợ của thân chủ tôi cho biết sẵn sàng nuôi dưỡng Tạng Lượng như nuôi con đẻ..."

"Bịa đặt! Rõ ràng là bọn họ muốn lừa con tôi đến đó để hành hạ!"

"Bà Tạng, đề nghị bà không được nói xấu thân chủ của tôi". Lâm Gia Mộc nói lạnh lùng: "Thưa quan tòa, chúng tôi cũng cho rằng đối phương khăng khăng đòi nuôi dưỡng Tạng Lượng là vì sau này Tạng Lượng có thể sẽ nhận được di sản, còn bà ta nói là bà ta trân trọng tính mạng... Ở đây tôi có chứng nhận do bệnh viện cung cấp, khi đi khám thai, chính bà Tạng đã chủ động nói rõ từng phẫu thuật nạo thai ba lần, sợ rằng không giữ được con... Thử hỏi một người trân trọng tính mạng có thể làm như vậy không?"

Tạng Tuyết Khiết không ngờ đoạn quá khứ này của mình cũng bị lật ra. Khi yêu người đàn ông đầu tiên đó, bà ta còn trẻ, cho rằng sẽ sống với nhau suốt đời suốt kiếp. Vì vậy lần đầu tiên có thai, bạn trai nói chưa có điều kiện, chưa đến lúc kết hôn, bà ta bị dỗ đành đồng ý nạo thai. Sau đó lại có lần thứ hai và lần thứ ba. Sau lần thứ ba, bà ta triệt để thất vọng với bạn trai, vì thế mới về quê làm lại từ đầu. Không ngờ chuyện này lại có người vô tình nói ra trước mặt công chúng. Bà ta nhìn quanh, cảm thấy mình như bị lột sạch đứng trên bục: "Khi đó tôi con trẻ, không hiểu chuyện..."

"Rầm..." Cửa phòng xử án bị đóng sầm lại. Tạng Tuyết Khiết quay lại, phát hiện anh trai ngồi dự thính sau lưng mình đã sập cửa đi ra, còn mấy người nhìn quen mắt ngồi trên ghế dự thính thì chụm đầu bàn tán.

Ngày đầu tiên đình thẩm phải nói là một tai nạn đối với Tạng Tuyết Khiết, điểm chết người là danh tiếng vốn đã không ra gì của bà ta lại bị bôi đen thêm rất nhiều. Từ trước đến nay bà ta cũng không biết tình cảnh của mình lại là như vậy...

Bất kể Tạng Tuyết Khiết là người kiểu gì, bà ta có phải muốn thay thế vợ cả người ta, mượn con để tranh giành tài sản hay không, dùng những chuyện đau lòng và quá khứ đen tối của người khác để làm tổn thương họ, chính Lâm Gia Mộc cũng cảm thấy không hề dễ chịu. Sau khi về khách sạn, cô đi tắm, thay đồ, mặc một chiếc áo bông mỏng rồi khoác thêm một chiếc áo lông mới cảm thấy thoải mái hơn một chút. Cô ngồi trên giường trong phòng mình xem tài liệu.

Khi tiếng gõ cửa vang lên, cô cho rằng là Trịnh Đạc, cài chiếc bút đánh dấu lên tai, đi chân đất ra mở cửa. Không ngờ đứng ngoài cửa là hai vợ chồng già xa lạ: "Xin hỏi..."

"Chúng tôi là cha mẹ của Tạng Tuyết Khiết. Xin hỏi cô có phải luật sư Lâm không?"

Lâm Gia Mộc gật đầu: "Mời vào".

Cô cho hai người vào nhà: "Chờ tôi gọi trợ lí của tôi".

Cô lại chạy sang phòng bên cạnh gõ cửa, Trịnh Đạc vừa tắm xong cũng thay quần áo đi sang.

Hai ông bà già thoạt nhìn rất câu nệ, uống nước hết chén này đến chén khác, cuối cùng ông Tạng mới mở miệng: "Chuyện ở tòa án, tôi đã nghe con trai tôi nói... Con bé Khiết Khiết này từ nhỏ bị chúng tôi chiều hư, làm gì cũng theo ý thích, không nghe người lớn dạy bảo. Lúc nó sinh con, vốn chúng tôi muốn cho nó một bài học nên không hề giúp nó, cũng nghe nói nó thuê bảo mẫu, nhưng không biết nó lại nuôi con như vậy... Lúc có mặt chúng tôi, nó cũng rất tốt với con nó... Chúng tôi đã bàn bạc với nhau, cũng xin tư vấn luật sư... Chuyện này có thể hòa giải, không cần phải tranh cãi trước tòa hay không? Nhà họ Tạng chúng tôi mấy đời đều ở đây, có thể nói là vẫn có tiếng hiền lành..."

"Ông bà đến đây theo ý của bà Tạng sao?"

"Nó... nó vẫn không nghe khuyên bảo, nhưng không thể cứ như thế được. Chúng tôi đến là muốn hỏi một chút xem nhà họ Chương muốn thế nào. Nếu họ nhất định phải nuôi đứa bé thì chúng tôi không thể bảo đảm có thể thuyết phục Khiết Khiết hay không. Nếu muốn nó bảo đảm không cần tiền của nhà họ Chương, chúng tôi..." Câu này hai ông bà nhà họ Tạng cũng không dám khẳng định.

"Chuyện này..." Lâm Gia Mộc rất thông cảm với hai ông bà, có thể thấy họ không phải loại người trong mắt chỉ có tiền, cười người nghèo không cười gái điếm, giúp người thân không giúp người có lí mà là những người rất hiểu chuyện: "Chuyện này tôi phải thương lượng với thân chủ. Có điều tôi cho rằng hi vọng không lớn, thân chủ của tôi và bố mẹ ông ấy đều quan tâm đến Tạng Lượng. Điều duy nhất tôi có thể bảo đảm là nếu thân chủ tôi nuôi dưỡng Tạng Lượng thì chắc chắn Tạng Lượng sẽ trưởng thành khỏe mạnh, tuyệt đối sẽ không bị người khác bắt nạt như ở trường mầm non thành phố D..."

Hai ông bà già đưa mắt nhìn nhau. Thời buổi bây giờ đúng là đã thay đổi. Li hôn, cặp bồ, nhìn mãi cũng quen mắt, người người đều coi có tiền là vinh quang, những truyền thống tốt đẹp trước đây đều bị vứt bỏ, nhưng nhà bọn họ không phải như vậy... Hai ông bà cũng vẫn rất coi trọng thể diện, không ngờ con gái lại giẫm thể diện của ông bà dưới chân. Nghe con trai về nói bên kia đã lật hết gốc gác của con gái, ông cụ ngồi ở nhà mà vẫn cảm thấy mặt mũi nóng bỏng. Khi đó còn có mấy người hàng xóm rất tọc mạch ở đó, sau chuyện này con gái thật sự không còn mặt mũi nào ở lại thành phố D nữa.

"Các cô nhất định cần đứa bé?" Ông Tạng cắn răng, nếu thật sự không được thì đành nghe lời vợ, trả đứa bé cho người ta. Con gái có tiền, còn trẻ, đến nơi khác tìm một người lớn tuổi một chút thì vẫn tìm được. Con gái có nơi sống yên ổn, hai ông bà cũng đỡ lo hơn: "Được, tôi về khuyên con gái tôi".

"Thân chủ của tôi biết con gái ông bà nuôi con vất vả, sẵn sàng trả hai trăm ngàn tiền bồi dưỡng và tổn thất tinh thần..."

"Đừng nói đến tiền, không phải chúng tôi đòi tiền..."


/129

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status