Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải

Chương 102

/129


Trích lời Gia Mộc: Đôi khi cuộc sống lại vẫn như vậy, người làm việc ác thật sự chưa chắc đã nhận được báo ứng.

***

Chín rưỡi là thời gian hết giờ tự học buổi tối ở trường cấp ba. Mười mấy chiếc xe đưa đón học sinh và mấy chục chiếc xe con xếp thành hàng dài mấy trăm mét. Từng nhóm phụ huynh quen biết nhau tụ tập trò chuyện, đột nhiên có tiếng học sinh hét lên trong trường. Các phụ huynh cực kì lo lắng, trong lúc họ sốt ruột muốn vào xem có chuyện gì xảy ra trong trường, mấy chục học sinh từ trong trường vừa hét lên vừa chạy ra. Một phụ huynh giữ một học sinh lại hỏi: "Sao thế? Có chuyện gì vậy?"

"Có người điên đến tạt a xít!"

Câu trả lời này như một tiếng sấm vang vọng trong tai các phụ huynh, mọi người gần như lập tức phát điên, vừa gọi tên con mình vừa chạy vào trong trường. Một lát sau thấy một người đàn ông khỏe mạnh tóm một người phụ nữ từ bên trong đi ra, bảo vệ nhà trường cũng tới duy trì trật tự: "Không sao! Không có việc gì! Người tạt a xít đã bị bắt! Các học sinh không có ai bị thương... Bà ta bị người khác đẩy ngã, cả chai a xít bắn hết lên mặt mình..."

Mặc dù nghe thấy bảo vệ nói như vậy, các phụ huynh vẫn chưa hết căm hận. Bây giờ mỗi nhà chỉ có một đứa con, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa đến mười bảy mười tám tuổi, vậy mà có người điên vào trong trường học tạt a xít khắp nơi, chẳng phải làm người ta cửa nát nhà tan hay sao? Lập tức có người báo cảnh sát, có những phụ huynh là bác sĩ tới xem xét cho các học sinh và người phụ nữ này, còn có mười mấy người nóng tính xông lên đánh người phụ nữ trên mặt dính đầy dung dịch có mùi gắt mũi đó.

"Nhân viên y tế nhà trường đâu? Bà ta cần được xử lí một chút". Trịnh Đạc cũng toát mồ hôi lạnh. Nửa tháng trước anh ta đã rời khỏi thành phố D về thành phố A làm việc khác. Lúc phán quyết được công bố, Lâm Gia Mộc lại bảo anh ta về thành phố D, tránh để Tạng Tuyết Khiết bị truyền thông ép phát điên. Không ngờ anh ta vừa lên đường cao tốc đã phát hiện vị trí của Tạng Tuyết Khiết thay đổi, hơn nửa đêm lại ra khỏi nhà. Anh ta bám theo tín hiệu của điện thoại đến nhà máy bỏ hoang, lại bám từ nhà máy đến trường học. Nếu anh ta đến chậm một bước thì Tạng Tuyết Khiết đã hắt nguyên chai a xít lên người Chương Tuệ và mấy bạn học đi bên cạnh cô ta.

Toàn là những cô bé mười mấy tuổi như hoa như ngọc, nếu bị tạt a xít vào mặt thì sẽ phải ân hận cả đời. Anh ta từ phía sau chạy tới đẩy ngã Tạng Tuyết Khiết, chai a xít rơi xuống đất vỡ tan. Trên mặt và trên người Tạng Tuyết Khiết dính không ít a xít, bà ta lăn lộn la hét trên mặt đất, các học sinh hoảng sợ kêu lên, bỏ chạy tứ tán.

Anh ta xách Tạng Tuyết Khiết lên, lập tức nhìn thấy Chương Tuệ đang đứng sững sờ: "Chương Tuệ! Đi tìm mẹ em đến đây!"

Chương Tuệ xoay người chạy tới bãi đỗ xe của nhân viên nhà trường. Lúc này bảo vệ và các giáo viên cũng đã đến, giúp Trịnh Đạc áp giải Tạng Tuyết Khiết ra ngoài cổng trường, cho vào phòng bảo vệ chờ cảnh sát. Trong mấy giáo viên có hai giáo viên dạy hóa, rất có kinh nghiệm xử lí tình trạng bỏng hóa học này.

"Không sao, là HCl, không phải H2SO4". Giáo viên đeo găng tay vào, nhanh chóng lột quần áo trên người Tạng Tuyết Khiết ra, không ngừng nhắc lại câu này, không biết là an ủi người khác hay là an ủi chính mình: "Các anh mang xô nước đi lấy nước rửa qua cho bà ta. Còn cả anh nữa, anh cũng mau đi xối nước rửa tay đi".

Giáo viên hóa học nói xong, Trịnh Đạc mới nhận ra trên tay mình cũng dính HCl, đau buốt nóng rát, cần phải xối nước. Lúc này các phụ huynh đã bao vây bên ngoài phòng bảo vệ, hiệu trưởng phải lách qua đám đông mới đi vào được.

"Năm phút sau cảnh sát sẽ đến". Nói đùa à, để xảy ra một vụ án như vậy, dù may mắn hung thủ đã bị khống chế, nhưng nếu lên chương trình thời sự của tỉnh thì một năm vất vả cũng thành công cốc, đừng mong có thành tích gì nữa: "Người kia là ai? Bệnh nhân tâm thần à?"

Tạng Tuyết Khiết bây giờ rất thảm hại, mái tóc bị xối nước rối bù, vẫn không ngừng kêu la vì đau. Có một giáo viên nữ nhận ra bà ta: "Người này hình như là ả bồ nhí trên thời sự hôm qua... Họ Tạng".

Chuyện này vốn rất ầm ĩ, gần như mọi người ở đây đều lập tức hiểu ra là chuyện gì.

"Đúng, hình như mụ ta chặn đường Chương Tuệ lớp tôi". Trong số những người ở đây còn có cả giáo viên chủ nhiệm lớp của Chương Tuệ.

"Đúng là thất đức! Cướp chồng người ta chưa đủ, còn đến tạt a xít con gái người ta nữa! Nhìn thấy loại người này trên ti vi tôi đã hận nghiến răng nghiến lợi, không ngờ hôm nay lại gặp ngoài đời". Các giáo viên bắt đầu mồm năm miệng mười. Vốn họ đã coi khinh những người phá hoại gia đình người khác, không cần phải nói đến loại người còn định tạt a xít trong trường học như thế này.

"Đúng vậy..."

Sau khi được xối nước, Tạng Tuyết Khiết không còn đau như trước nữa, nhưng nghe những người này nói như vậy lại cảm thấy đau đầu như muốn nứt ra. Bà ta đã làm gì? Ác quỷ mà những người này nói đó đúng là bà ta sao? Bà ta biến thành người như vậy từ bao giờ? Quan trọng nhất là, vì sao bà ta đã tàn nhẫn như vậy rồi mà vẫn không trả thù được người đáng bị trả thù? Bà ta ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang quay lưng về phía mình để xối tay, hình như người đàn ông này là gã cơ bắp bên cạnh luật sư đó, chẳng lẽ ngay từ đầu mình đã rơi vào bẫy của đối phương?

"Quý Hồng! Quý Hồng! Mày ra đây! Quý Hồng!"

Nhưng tất cả mọi người đều coi bà ta là người điên, hoàn toàn không có ai để ý đến bà ta.

***

Quý Hồng cho chiếc áo cuối cùng vào va li, ngồi ngẩn người trong phòng ngủ của con gái. Chương Tuệ từ bên ngoài đi vào nhìn thấy cảnh này liền ngồi xuống bên người mẹ: "Mẹ, con ra nước ngoài học dự bị, sau đó học hết đại học lại về. Sau khi mẹ về hưu cũng có thể sang đó ở với con mà..."

"Người khác làm chuyện xấu, vì sao con gái mẹ lại phải tha hương?" Quý Hồng vừa lau nước mắt vừa nói.

"Mẹ, mẹ con mình đã nói rồi mà. Con ra nước ngoài ra sức học bài, ra sức tiêu tiền, bao giờ con ổn định ở đó sẽ đón mẹ sang".

Quý Hồng ôm con gái rất lâu không nói. Bà ta biết quyết định của con gái có liên quan tới những gợi ý của Uông Tư Điềm: "Bây giờ bố con đã tỉnh ngộ rồi, sẽ không... Con tha thứ cho bố con đi, không cần phòng bị ông ấy như vậy. Con nói phải ra nước ngoài, không học trong nước nữa, chẳng phải ông ấy lập tức bỏ tiền ra mà không do dự gì sao? Ông bà nội còn cho con hai trăm ngàn tiền sinh hoạt..."

"Mẹ, không phải con không tha thứ cho ông ấy, chỉ có điều con không thể tin tưởng ông ấy như trước nữa".

Sau khi xảy ra chuyện ở trường, không những Chương Thành cực kì hoảng sợ vì bồ của mình lại là một con rắn độc, sau khi cướp chồng không được lại định hủy hoại cuộc đời con gái mình, mà hai ông bà nhà họ Chương cũng là mất vía, cảm thấy cực kì áy náy với cháu gái. Chương Tuệ lại không có tâm tư để học hành, cô bé nghe đề nghị của Uông Tư Điềm, nói chuyện thẳng thắn với bố mình. Chương Tuệ mới học được một kì lớp 12, bị chuyện trong nhà và ở trường làm cho thành tích xuống dốc không phanh, không có hi vọng thi vào trường đại học đàng hoàng trong nước nào, không bằng ra nước ngoài học dự bị. Chương Thành áy náy với con gái, lập tức đồng ý không do dự, tìm một trung tâm môi giới liên hệ cho con gái ra nước ngoài học.

Nhà họ Chương không thiếu tiền, các phương án để lựa chọn đều là cao cấp, mọi việc được sắp xếp nhanh chóng. Trung tuần tháng tư, trong lúc các bạn khác phải chuẩn bị thi đại học, Chương Tuệ lại soạn sửa hành trang đi du học.

Quý Hồng biết tính toán của con gái. Mặc dù thành tích học tập của con gái bị ảnh hưởng nhưng chưa đến mức không qua được điểm sàn đại học. Đây là con gái muốn tiêu tiền, muốn tiêu hết tiền trong nhà tránh để người khác hái quả... Bố mẹ chồng dù hận Tạng Tuyết Khiết, nhưng sau khi bà ta bị bắt bỏ tù lại vẫn đón Tạng Lượng về nuôi như bảo bối. Chương Tuệ nghĩ rất rõ ràng, không đào khoét trong lúc bây giờ ông bà còn đang áy náy thì sau này sẽ khó đào được.

Hai mẹ con lưu luyến chia tay trong phòng ngủ, ti vi ngoài phòng khách đang đưa tin về một vụ án li kì. Bồ của chồng có thai sinh con định cướp chồng, sự thông cảm và rộng lượng của người vợ khiến người chồng ân hận, hai vợ chồng cùng phối hợp tranh chấp quyền nuôi dưỡng đứa con ngoài giá thú. Bồ thắng kiện nhưng lại hủy danh tiếng, mất sự nghiệp, mang a xít đến trường học của con gái tạt vào người thiếu nữ vô tội để trả thù. May mà giáo viên thể dục đi qua phát hiện không đúng, đẩy bồ ngã xuống đất. Bồ hại người không thành lại tự hại mình... Bây giờ vụ án quanh co này đã kết thúc điều tra, bà Tạng cố ý gây thương tích nhưng không thành, bị phán tù có thời hạn năm năm. Cuối cùng người dẫn chương trình đưa ra hai bức ảnh, bức thứ nhất bà Tạng xinh đẹp như hoa, thứ hai thì nửa bên mặt toàn là vết sẹo đỏ tía, trên tay cũng có nhiều sẹo... Cuối cùng người dẫn chương trình nói: "Người hại người đã đền tội, còn người không khống chế được dục vọng của mình, tạo thành tổn thương đối với gia đình và xã hội, cũng chính là người đàn ông trong chuyện này thì phải chịu trách nhiệm gì?"

Còn người đàn ông trong chuyện này thì đang ngồi trong cửa hàng nhà mình để kiểm hàng, chuẩn bị chuyển cửa hàng đến tỉnh lị để làm ăn to hơn...

***

Năm năm sau.

Uông Tư Điềm ngồi trong góc quán cà phê, gõ gõ chiếc thìa cà phê, xem tin tức trên máy tính. Chương Tuệ nhẹ nhàng đi qua, khẽ vỗ vai Uông Tư Điềm: "A..."

"Xem cái gì mà chăm chú như vậy?"

"Có gì đâu, chỉ cảm thán xã hội này thay đổi thế nào thì cũng có những chuyện không hề thay đổi".

Chuyện trong mục tin tức này cũng vậy, một cô bé bị tình nhân của bố tạt a xít sulfuric. Trong chuyện không có anh hùng kịp thời xuất hiện cứu người, chỉ có nước mắt của đương sự.

Chương Tuệ bây giờ đã coi nhẹ những chuyện này hơn nhiều: "Tớ vừa về nước mà bạn chào đón tớ lạnh nhạt như vậy à?"

"Được rồi, tớ không xem máy tính nữa. Sao bảo bạn muốn định cư bên đó không về nữa cơ mà? Sao lại về?"

"Bố tớ vừa phát hiện bệnh tim, bác sĩ nói không thể lao động và suy nghĩ nhiều. Mẹ tớ gọi tớ về". Chương Tuệ gọi một cốc Cappuccino.

"Bố mẹ bạn vẫn ở với nhau à?"

"Đâu chỉ có thế..." Chương Tuệ cảm thấy thế giới này kì lạ đến mức cô ta không thể chịu được, bố mẹ không ngờ lại tái hòa hợp, mỗi ngày sớm tối cùng nhau đi dạo. Sau khi ông nội chết, bà nội nuôi Tạng Lượng, không ngờ mẹ lại chủ động nói chuyển sang một căn hộ lớn, mọi người cùng sống với nhau. Tạng Lượng đã đổi tên thành Chương Quý Lượng. Trẻ con nhỏ tuổi, hơn nữa sau khi chuyển nhà họ nói Chương Quý Lượng là con thứ hai của mình, Quý Hồng là giáo viên sợ mất việc nên vẫn gửi họ hàng nuôi giúp. Bây giờ chính sách của nhà nước đã nới lỏng hơn, Quý Hồng lại đã về hưu nên mới đón con về. Những họ hàng biết chuyện đều đã được dặn không nói ra, hơn nữa cũng cách khá xa, ít khi qua lại nên lời nói dối này rất hoàn hảo, những người mới quen hoàn toàn không biết lai lịch của Chương Quý Lượng, khen hai vợ chồng họ may mắn, có nếp có tẻ.

"Họ Tạng ra tù rồi chứ?"

"Chắc thế. Không biết tin tức của bà ta". Chương Tuệ nhún vai: "Có điều mẹ tớ cũng không quá ngốc. Bố tớ muốn thu lại việc làm ăn bây giờ, đầu tư vào bất động sản. Mẹ tớ nói đầu cơ bất động sản bây giờ khó khăn, tớ học ở nước ngoài là chuyên ngành quản trị kinh doanh, không bằng để tớ về quản lí việc làm ăn của gia đình, cũng để tớ khỏi ở lại nước ngoài làm bố mẹ tớ lo lắng. Nghe nói tớ chịu về, bố tớ lập tức đồng ý".

Chương Tuệ bây giờ đã tốt nghiệp đại học, đứa em trai kia mới vào tiểu học. Đến lúc nó đủ lớn để có thể tranh giành tài sản thì bà nội chắc chắn đã đi rồi, Chương Thành bị bệnh tim tương đối nặng cũng chưa chắc đã còn sống, cho Chương Quý Lượng bao nhiêu là việc của Quý Hồng và Chương Tuệ. Cho dù Chương Quý Lượng biết được thân thế thật sự của mình thì đã sao?"

"Lợi hại thật!"

"Thế giới này tàn khốc như vậy, không lợi hại một chút sao được?" Chương Tuệ cười nói. Mặc bộ đồ văn phòng gọn gàng, cô ta đã không còn là cô bé bơ vơ không biết làm sao sau khi biết bố ngoại tình đó nữa. Có lẽ mỗi cuối tuần cô ta vẫn đến thăm bố mẹ, vẫn chăm sóc bố bị ốm, vẫn nuông chiều em trai, nhưng trong lòng cô ta biết rõ, không có ai là người thân thật sự của mình ngoài mẹ. Bố... từ ngày ngoại tình, bố cũng đã không còn là người khổng lồ mà cô ta cần ngưỡng mộ nữa rồi.

Hết quyển 10.

PS: Quyển sau rồi quyển sau nữa là chuyện của anh Đạc nhé. Giải quyết khúc mắc, gác lại quá khứ, hướng tới tương lai.

Nhân tiên, chúc mừng sinh nhật bạn Ngọc Diệp (cái bạn mặc áo chữ O trong avatar ấy ạ. Tên ở lớp là Ngọc Diệp, còn ở nhà thì là Chuối).

/129

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status