Lâm Gia Mộc dừng xe trước một khu nhà, khóa kĩ xe, xách túi thực phẩm đi qua cổng sau khu nhà, đi khoảng mười mấy phút mới rẽ vào một ngõ nhỏ sâu hun hút nhìn rất đáng sợ kể cả khi trời đã tờ mờ sáng.
Cô đã sống đứt quãng gần hai mươi năm ở thành phố A, lại không hề biết thành phố A có một nơi bí mật như vậy, có thể bắt cóc một người khác rồi "tâm sự" hơn một tiếng. Cô bước qua đống đồ đạc vứt bỏ dưới đất, không muốn nghĩ những thứ này sẽ vạch đôi giầy trên hai ngàn tệ của cô thành hình dạng gì. Đi tới cổng một ngôi nhà màu đỏ nằm sâu trong ngõ, cô coi thường chữ "Dỡ" rất to viết trên cổng, nhẹ nhàng mở cổng đi vào rồi đóng lại. Đi qua con đường lát gạch đã vỡ vụn, cô vừa định mở cửa thì có người trong nhà đã mở cửa ra.
"Cô về rồi à?"
"Tôi mang đồ ăn đến cho anh".
Trịnh Đạc thoáng nhìn túi thực phẩm trong tay cô: "Chuyện đã giải quyết tạm ổn rồi".
"Hắn..." Lâm Gia Mộc kiễng chân muốn nhìn qua vai anh ta xem tình hình bên trong. Dùng kế hại chết người đã vượt qua giới hạn của cô, nếu trong quá trình đó lại khiến người khác thương vong...
"Hắn không chết". Trịnh Đạc nhướng mày nhìn cô một cái: "Tôi không phải ma vương giết người".
"Hê hê..." Lâm Gia Mộc gượng cười mấy tiếng: "Vậy bước tiếp theo..."
"Chẳng phải cô đã lập kế hoạch hết rồi sao?"
"Nhưng chỉ là một kế hoạch..." Cô đã đọc nhiều tiểu thuyết hình sự, lên kế hoạch cũng như nằm mộng ban ngày, không biết có bao nhiêu tính khả thi.
"Cứ nói đi". Vẻ mặt Trịnh Đạc như thể cô đùa tôi à?
"Anh khẳng định Thượng Vân Long cần mua súng không?"
"Khẳng định, không những cần mua mà còn phải mua súng tốt".
Cửu Đầu Xà không phải dạng vừa, vốn hắn cũng từng học võ đàng hoàng, thường xuyên tự nhận dăm ba người cũng đừng hòng chạm vào người mình, không ngờ chỉ vài giây đã bị người khác khống chế, sau đó tỉnh lại thì đã bị trói chặt. Đối phương không nói, từ đầu tới giờ vẫn trùm đầu hắn, cũng không cho hắn cơ hội cầu xin, trước hết đánh hắn một trận. Đánh tới lúc hắn tin mình sẽ bị đánh chết thật, đối phương mới dừng tay, bỏ chiếc áo sơ mi trùm trên đầu hắn ra, hỏi rất bình tĩnh. Cửu Đầu Xà giữ được mạng, không những biết gì nói đấy mà những chuyện nghe hơi nồi chõ cũng nói hết.
Quả thật Thượng Vân Long cũng nghĩ tới chuyện thuê Cửu Đầu Xà làm vệ sĩ, nhưng sau đó lại thôi. Thượng Vân Long gây ra chuyện đã khiến ông Thượng tương đối không vui, vẫn mắng hắn là phá gia chi tử. Nhà họ Thượng vốn còn một đứa con gái, con trai Thượng Vân Long được mẹ và ông bà nội chiều chuộng hết mức, con gái Thượng Vân Tú lại giỏi giang ngoan ngoãn nghe lời, rất được ông Thượng sủng ái. Hiện nay người làm giám đốc tài vụ nắm giữ tiền bạc của công ty nhà họ Thượng cũng là con gái. Vốn Thượng Vân Long không hề để em gái vào mắt, nhưng em gái thì cứ tăng điểm, còn hắn lại ngày càng mất điểm. Ông bà nội đã chết từ lâu, mẹ hắn không có quyền gì trước mặt bố, nếu còn không chịu tỏ ra ngoan ngoãn thì hắn sợ bố hắn sẽ mang tài sản cho người ngoài thật. Trong tình hình này hắn làm sao còn dám giữ tên Cửu Đầu Xà rõ ràng là lưu manh ở bên người? Ngay cả chuyện có người muốn giết hắn, hắn cũng không dám nói với bố mình.
Trịnh Đạc nghe được chuyện này, cũng nhớ kĩ chuyện này, lại không có ý định nói với Lâm Gia Mộc. Lâm Gia Mộc xuất hiện quá đột ngột. Lúc đầu anh ta cho rằng Lâm Gia Mộc chỉ là một nữ luật sư thông thường, không nghĩ tới cô cũng theo dõi Thượng Vân Long, còn phát hiện mình. Lúc cô cảnh báo Thượng Vân Long, anh ta quả thật từng có ý định giết cô. Người phụ nữ này lại nói có biện pháp có thể ép Thượng Vân Long vào đường chết, anh ta cũng để yên xem cô làm trò gì. Hiện nay thoạt nhìn những việc cô đều có lợi với anh ta, nhưng ai biết cô rốt cuộc là địch hay là bạn, trong lòng đang tính toán gì?
"Gã bạn trai của Tinh Tinh mà hôm qua chúng ta hỏi thăm được... Hắn có súng không?"
Trịnh Đạc nhíu mày: "Tấn công cảnh sát cướp súng?"
"Chưa đến mức tấn công cảnh sát". Lâm Gia Mộc lại hít sâu một hơi.
"Không làm thế thì làm sao làm to chuyện được?"
Lúc Lâm Gia Mộc hỏi bạn trai Tinh Tinh có súng không, Trịnh Đạc đã đoán được kế hoạch của cô. Người phụ nữ này nhìn thì yếu đuối, không ngờ lại tàn nhẫn như vậy.
"Thế..."
"Tôi sẽ không làm hại người vô tội". Nói xong anh ta lại thoáng nhìn Lâm Gia Mộc: "Tôi cũng sẽ không làm cô liên lụy. Cô đi đi, lúc cần tôi sẽ tìm cô".
"Vậy bước tiếp theo..."
"Tàng trữ ma túy? Chỉ là cocain thì ăn thua gì".
"Nhưng anh định kiếm kiểu gì..."
"Kiểu gì cũng có thể kiếm được". Trịnh Đạc vốn định ám sát Thượng Vân Long, Lâm Gia Mộc lại mở cho anh ta một cánh cửa khác. Anh ta vốn cũng là người thông minh, lại có không ít kinh nghiệm thực chiến, sau khi hiểu rõ vấn đề lại lập ra một kế hoạch còn chu toàn hơn kế hoạch của Lâm Gia Mộc.
"Vậy... Anh định làm thế nào?"
"Bên trong..." Anh ta chỉ vào trong nhà.
"Hắn có thể tin được không?"
"Chỉ cần hắn biết nếu hắn không làm theo tôi nói, bất kể hắn trốn đến đâu, tôi đều sẽ tìm được hắn, đập nát từng cái xương trên người hắn, cắt của quý nhét vào mồm hắn".
Lâm Gia Mộc hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng hiểu vì sao những đồng sự làm án hình sự vẫn nói cho dù là luật sư mà tiếp xúc nhiều với những tội phạm hung ác cùng cực cũng thấy sợ. Dưới sát khí như vậy, Cửu Đầu Xà dù có chín mươi cái đầu cũng phải nghe lời.
"Vậy tôi đi đây".
Lâm Gia Mộc đưa túi đồ ăn cho Trịnh Đạc rồi đi ra ngoài. Đến tận lúc đã ngồi vào xe, cô vẫn thấy tim mình đập tình thịch. Cô cúi xuống nhìn lòng bàn tay, lại khô ráo không hề run rẩy. Như vậy là... không phải cô sợ... mà là hưng phấn? Trịnh Đạc là một vũ khí giết người, còn một người vạch ra mưu kế ác độc và chu toàn để diệt trừ Thượng Vân Long như cô thì là cái gì? Cô nhìn ánh mắt hưng phấn của chính mình trong gương chiếu hậu, đột nhiên vỡ lẽ. Thì ra cuộc sống theo đúng khuôn phép của chính mình trong suốt hai mươi tám năm qua tất cả đều là vì giờ khắc này, có thể thật sự không bận tâm đến những khuôn phép đó, làm chuyện mình muốn làm, giúp người mình muốn giúp.
Vưu Kiến Quốc là một cảnh sát rất không kín tiếng, hoặc nói hắn có muốn kín tiếng cũng không được. Người không biết thấy dòng họ của hắn đều cho rằng hắn được như bây giờ là hoàn toàn nhờ vào ông bố làm bí thư ủy ban chính pháp, người biết hắn lại biết hắn làm việc rất có nguyên tắc, bề ngoài ngông nghênh ngang ngược, thực ra lại là người tinh tế tỉ mỉ, rất giỏi giao thiệp với đủ mọi hạng người. Khi làm án hắn luôn quan sát kĩ càng, từng dựa vào một đôi giầy nữ số đo không hợp, lật đổ một vụ án đã được kết án là vào nhà cướp của giết người, tra ra hung án là người vợ giết chồng vì không chịu nổi việc chồng ngoại tình, đây là một chuyện truyền kì mà giới cảnh sát đều biết. Một người như vậy lại có một khuyết điểm không tiện nói với người ngoài, đó là háo sắc.
Tuổi đã ngoài ba mươi còn chưa kết hôn, không phải vì không có bạn gái mà là vì bạn gái quá nhiều, không biết nên lấy người nào. Hắn thường xuyên khoe khoang tán gái không bao giờ mất tiền, ngược lại chỉ có gái cho tiền hắn, đồ mặc trên người, đeo trên tay tất cả đều là quà của các bạn gái tặng hắn.
Một người như vậy không những không kín tiếng mà còn phải nói là kiêu ngạo... Cho nên khi điều tra vụ trộm xe, ngày nào cũng đăng kí mang súng ra ngoài tìm manh mối cũng phù hợp với tác phong của hắn. Hắn không chú ý tới một chuyện, hôm đó hắn đăng kí lấy súng, có người gọi cho hắn một cuộc điện thoại báo bình an rất bình thường.
Hắn hành sự rất kiêu ngạo, không những chọc vào bao nhiêu người ít ai dám chọc, hơn nữa còn có rất nhiều gã chồng hay bạn trai hận hắn thấu xương vì cái nợ đào hoa của hắn. Đến lúc tra xong manh mối, hắn cầm điện thoại suy nghĩ xem nên gọi ai cùng đi ăn cơm, đột nhiên bị tấn công từ phía sau. Lúc tỉnh lại hắn phát hiện sau gáy mình dính đầy máu, khẩu súng lục đeo bên hông đã biến mất, người dân đứng xem một vòng xung quanh, xa xa có tiếng còi xe cảnh sát truyền đến, hắn chỉ biết ngẩn ra chứ không biết phải nghi ngờ cho ai.
Cảnh sát bị tấn công, lấy mất súng, dù ở thành phố nào thì cũng là vụ án lớn, hơn nữa cảnh sát mất súng lại có thân phận đặc thù, nhất thời cả thành phố A đều rung động.
Thượng Vân Long lại hoàn toàn không biết gì về chuyện này. Hắn đang ngồi trong nhà, vừa xem phim bắn nhau của Mỹ vừa chờ Cửu Đầu Xà. Lúc chuông cửa vang lên, hắn lê dép ra cửa, nhìn ra ngoài qua lỗ mắt mèo, thấy là Cửu Đầu Xà mới mở cửa.
"Sao giờ anh mới đến?" Hắn trách Cửu Đầu Xà.
"Giờ đang làm gắt lắm, súng có phải dễ kiếm đâu, hơn nữa anh còn đòi hàng ngon nữa..."
"Đừng nói những chuyện vô dụng nữa. Đã mang hàng đến chưa?"
"Mang đến rồi". Cửu Đầu Xà giơ chiếc túi nhựa màu đen trong tay lên.
"Mùi gì thế..."
"Mùi cá". Cửu Đầu Xà nói: "Đang trong giai đoạn khó khăn mà..."
Hắn đặt túi xuống bàn, bỏ mấy con cá ra bàn, lôi ra một thứ bọc giấy dầu ở dưới cùng. Mở lớp giấy dầu ra, bên trong là một tờ báo, trong tờ báo là một khẩu súng.
"Đây là súng gì?"
"Súng lục cảnh dụng K54... Anh đã xem phim Hồng Kông chưa? Trong đó mấy tay ở Đại Lục sang Hồng Kông đều dùng súng này. Đạn lõi thép băng tám viên, áo chống đạn cũng vô dụng với nó".
"Ờ". Thượng Vân Long gật đầu. Hắn cũng không lạ gì súng ống, trước cũng từng chơi súng với bạn ở Hồng Kông, biết K54 là một loại súng tốt: "Có bao nhiêu đạn?"
"Đầy băng tám viên, đủ để phòng thân".
Thượng Vân Long gật đầu, loay hoay khẩu súng một hồi, thấy Cửu Đầu Xà vẫn đứng yên cười: "Anh chờ một lát, tôi lấy tiền cho anh".
Hắn đặt súng xuống, vào phòng ngủ lấy mười ngàn tệ đã bó sẵn: "Mười ngàn, xem như giá trên trời rồi".
"Vâng, vâng..." Cửu Đầu Xà nhận tiền, lại bắt đầu cất cá vào túi.
"Này này, kiếm nhiều tiền như vậy còn nhặt cá làm gì nữa? Ném hết đi".
"Cá này không ném được, trong đó có hàng của người khác..."
"Hàng gì?"
"Hê hê hê..." Cửu Đầu Xà gãi đầu: "Cái này thì không thể nói với anh được. Một đã này trị giá hai mươi ngàn đấy".
"Cái gì mà đắt thế?" Thượng Vân Long cầm một con cá, thấy bụng cá căng phồng: "Heroin..."
"Suỵt!" Cửu Đầu Xà ra hiệu im lặng: "Đây là hàng của ông chủ tôi, tôi chuyển hàng cho người ta, nhân tiện ghé qua chỗ anh".
"Để tôi thử xem nào..." Hắn chơi cocain, nhưng dùng lâu rồi cũng cảm thấy chán.
"Thứ này dễ nghiện..."
"Tôi biết".
Cửu Đầu Xà suy nghĩ một lát, lại tiếp tục bỏ cá vào túi: "Ông chủ tôi là bán buôn, cá chỉ bán nguyên con thôi. Nếu anh muốn mau một tép thì chờ tôi chuyển hàng xong sẽ mang đến cho anh sau".
"Nói nhảm, cho rằng tôi không mua nổi chắc?" Vốn hắn đang phải ở trong nhà không được ra ngoài, ngoài xem phim thì chỉ chờ mấy cô gái như Tinh Tinh đến chơi cùng, nói chung là cực kì buồn chán. Hắn lại là tính khí thiếu gia, nếu Cửu Đầu Xà không che che giấu giấu không chịu cho hắn thì hắn cũng sẽ không thấy hứng thú với thứ này như vậy.
"Vậy..."
"Hai mươi ngàn đúng không? Anh chờ..."
"Đừng vội, anh chờ tôi gọi điện cho ông chủ tôi trước đã... Hàng này đều có chủ rồi".
"Có chủ thì sao? Ông chủ anh cũng không từ chối tôi đâu".
"Biết rồi, biết rồi". Cửu Đầu Xà cầm điện thoại vào nhà vệ sinh gọi điện thoại, một lát sau đi ra: "Ông chủ tôi đồng ý rồi".
"Tôi nói rồi mà". Thượng Vân Long cầm tiền ra, mua một con cá.
"Anh có biết dùng không?"
"Ha ha... Trên trái đất này còn có thứ tôi không biết chơi sao? Ông anh vui tính quá đấy!"
Cửu Đầu Xà đặt một con cá xuống, cất số cá còn lại vào túi rồi đi ra.
Trịnh Đạc ngồi trong xe nhìn Cửu Đầu Xà biến mất, sờ vết thương trên vai bị đâm trúng khi đánh lén đám buôn ma túy, cầm lấy điện thoại di động: "Lâm Gia Mộc, tôi làm xong việc của tôi rồi, việc còn lại đến lượt cô".
Lâm Gia Mộc lấy chiếc SIM điện thoại đã chuẩn bị từ trước ra lắp vào điện thoại di động: "Súng của mày ở tầng mười tám nhà số 12 khu XX, trong tay bồ của bạn gái mày".
Nói xong cô dừng điện thoại, tháo SIM ra cắt vụn. Chính Trịnh Đạc cũng có thể gọi cuộc điện thoại này, nhưng anh ta nhất quyết bắt cô gọi, nói cho cùng là không phải tín nhiệm cô trăm phần trăm, muốn làm cô không thể thoát được liên quan...
Quỷ quyệt, ác độc, lại có tinh thần trọng nghĩa và nguyên tắc của chính mình, người đàn ông này nguy hiểm mà lại tràn ngập hấp dẫn...
Tấn công cảnh sát, cướp súng, tàng trữ trên 2 gam heroin. Nếu tội danh như vậy còn không đủ lấy mạng Thượng Vân Long thì đường dây buôn thuốc phiện bị cướp, cảnh sát bị cướp súng, lại bị cắm sừng, lửa giận của cả hai bên đen trắng đủ để Thượng Vân Long chết một trăm lần. Bất kể hắn giải thích mình vô tội thế nào, thậm chí khai ra Cửu Đầu Xà cũng không thể nào giúp mình thoát tội được. Cửu Đầu Xà đã biến mất, không ai biết hắn ở đâu. Nhà họ Thượng tác động, Thượng Vân Long vẫn được tuyên hoãn thi hành án, nhưng mới vào tù được một tuần đã chết vì đánh lộn trong tù.
Hôm hắn chết, Trịnh Đạc cầm hai bó hoa đến nghĩa địa, ngồi một mình rất lâu...
***
Trịnh Đạc mở mắt ra, nhìn thấy Lâm Gia Mộc đang nằm sấp trên ngực ngẩn người nhìn anh ta: "Hối hận rồi à?"
Lâm Gia Mộc cười cười: "Sau đó anh đã làm gì?"
"Cái gì?"
"Sau khi chuyện của mẹ và em gái anh kết thúc, anh đã làm gì?"
Vốn khi chuyện đó xong xuôi, Trịnh Đạc có thể quay về với cuộc sống của anh ta. Anh ta đang nghỉ phép chịu tang ở trường quân sự, anh ta cũng không biết chuyện Tiết Văn Vũ phá thai, nhưng anh ta lại biến mất hơn một năm.
"Nhà anh".
"Cái gì?"
"Anh ở trong nhà anh, trồng hoa, nuôi cá, tập luyện, không qua lại với bất kì ai trừ cảnh sát Lưu thỉnh thoảng đến chơi".
Có một số việc, một khi đã làm sẽ không thể nào quay lại. Mặc dù toàn bộ chuyện báo thù chỉ mất thời gian không đến một tuần, Trịnh Đạc lại cảm thấy như cả một năm. Sau khi chuyện này chấm dứt, anh ta ngỡ ngàng không biết làm sao, không biết mình nên làm gì. Trịnh Đạc muốn trở nên nổi bật, muốn làm cho vợ, mẹ và em gái tự hào đó đã chết. Nhưng Trịnh Đạc còn sống này rốt cuộc là ai? Anh ta nói với chính mình, chưa nghĩ ra thì đừng bước ra khỏi cổng. Vốn anh ta cho rằng mình sẽ chỉ nghĩ một tuần, không ngờ lại nghĩ trọn một năm.
"Sau đó thế nào?"
"Sau đó anh nhìn thấy em trên ti vi, giúp người ta li hôn cuối cùng lại bị chính thân chủ mình tố cáo, nói em cố ý phá hoại hôn nhân của người khác để mưu lợi. Anh nói với chính mình, không nghĩ ra mình nên làm gì thì trước hết cứ báo ơn đã".
Lúc đó Lâm Gia Mộc đúng là rất khó khăn. Cô đã giúp người phụ nữ đó chiếm được đại bộ phận tài sản, người phụ nữ đó lại cấu kết với chồng quay lại kiện cô chia rẽ li gián, thậm chí còn tụ tập một đám người định đánh cô. Lúc đó cô mới hiểu thế nào là tú tài gặp binh có lí cũng nói không rõ, dù có thông minh đến đâu cũng không bằng nắm đấm và dao phay của người khác.
Khi Trịnh Đạc xuất hiện phía sau cô, dọa những người đó phải rút lui, cô thật sự thở phào nhẹ nhõm. Sau khi giải quyết chuyện đó, cô gần như buột miệng đề nghị Trịnh Đạc cộng tác với mình mở văn phòng tư vấn, không ngờ Trịnh Đạc lại đáp ứng không hề do dự. Như vậy... cùng mở văn phòng tư vấn chính là một bộ phận trong kế hoạch báo ơn của Trịnh Đạc?
"Vốn anh chỉ muốn báo ơn, không ngờ những việc vặt vãnh như bắt ngoại tình, giúp người khác li hôn này lại rất thú vị, cũng kiếm được rất nhiều tiền..." Bất kể mục đích ban đầu là gì, nhưng sau một thời gian, không ngờ anh ta lại cảm thấy Trịnh Đạc cả ngày bận rộn với Lâm Gia Mộc trong văn phòng tư vấn hay cầm máy ảnh đi tra ngoại tình mới là Trịnh Đạc thật sự.
Còn tình yêu... Anh ta không nghĩ mình sẽ yêu Lâm Gia Mộc. Anh ta cho rằng sau khi chấm dứt với Tiết Văn Vũ, anh ta sẽ không yêu người khác nữa. Nhưng sau khi chung sống thời gian dài, luôn có một người sẽ làm bạn vô thức chú ý đến sự tồn tại của người đó, sẽ quan tâm đến sự ấm lạnh của người đó, sẽ cảm thấy dưới bề ngoài kiên cường cũng có một mặt yếu ớt đáng thương, sẽ cảm thấy chỉ ngồi cùng người đó đọc sách hay xem máy tính cũng là việc rất thú vị. Mỗi khi nghỉ đến việc rời xa cô để đi làm những việc nên làm, anh ta lại thấy rất tiếc nuối. Yêu thầm lặng như vậy cũng vẫn là tình yêu...
"Thấy thú vị thì tốt". Lâm Gia Mộc ngáp một cái, xoay người nằm nghiêng quay lưng về phía Trịnh Đạc, nhắm mắt ngủ. Trịnh Đạc cũng quay sang ôm cô từ phía sau, ngửi mùi thơm thoang thoảng sau gáy cô, cũng ngủ.
***
"Con tàn nhẫn quá" Bà Tiết vuốt tóc cậu bé đang ngủ say, hai mắt hơi đỏ.
"Nếu không lật lại chuyện năm đó, mọi người sẽ trách bố con bỏ mặc con rể và thông gia".
"Vậy thì sao? Bố con đã không thể leo cao hơn nữa rồi, chẳng lẽ còn muốn bon chen gì nữa?"
"Có thực quyền dù sao cũng tốt hơn đứng sau màn".
"Nếu... là con... của con và Trịnh... Chắc chắn con sẽ không..."
"Chuyện đã qua rồi, nhắc tới anh ta làm gì".
"Là chính con đã kéo nó vào. Thằng Trịnh đó đúng là có năng lực, có bản lãnh, nếu không phải... Chắc chắn cuộc sống của con đã tốt hơn bây giờ".
"Đừng nói đến chuyện nếu đó nữa được không?"
Bà Tiết yên lặng một lát: "Bây giờ nó còn chưa kết hôn..."
"Anh ta có bạn gái rồi".
"Thế à".
"Con cũng không yêu anh ta nữa".
"Sao?"
"Nếu yêu anh ta, con đã không lấy Lục Cẩn. Bây giờ con chỉ yêu bố mẹ và Tráng Tráng".
"Nhưng..."
"Có lẽ sau này sẽ gặp được người phù hợp, nhưng bây giờ thì không có".
"Ờ... Nhưng mà... Nhà họ Lục xảy ra nhiều chuyện như vậy, con từng là con dâu nhà bọn họ... Công việc của con..."
"Mẹ còn nhớ hiệu trưởng Vương không?"
"Đương nhiên, bây giờ ông ấy làm ở bệnh viện 31..."
"Con đã liên lạc với bác ấy, bác ấy nói bác ấy có thể nhận con, có điều con phải nói với bác cả một câu".
"Việc này không khó, lát nữa mẹ sẽ nói với bố con. Nhưng mà con có thật sự quyết tâm không?"
"Mẹ ạ, dựa vào núi núi lở, dựa vào sông sông cạn. Con có nghề nghiệp đàng hoàng, cần gì cứ phải trông chờ người khác giúp nhà mình nở mày nở mặt?"
"Ờ". Nói đến chuyện này, nếu con gái lấy Trịnh Đạc, nhà họ sẽ khác bây giờ. Ông Tiết có người kế tục, nói chuyện cũng mạnh giọng hơn một chút. Bây giờ... Lục Cẩn thì như vậy, thật sự chỉ có thể dựa vào chính mình. Nhưng con gái có thể làm được sao?
Tiết Văn Vũ nhìn sắc mặt mẹ, biết chắc chắn bà ta lại tiếc nuối những chuyện không thể vãn hồi đó. Nói cho cùng, vì sao phụ nữ cứ phải dựa vào người khác? Lúc xem tư liệu về Lâm Gia Mộc, lần đầu tiên cô ta biết thì ra một người phụ nữ cũng có thể tay không tấc sắt làm được nhiều chuyện như vậy, có thể không dựa vào người khác mà còn trở thành chỗ dựa cho người khác. Cô ta không làm được như vậy, nhưng dựa vào chính mình để trở thành niềm tự hào của bố, để người khác không dám xem thường chẳng lẽ là rất khó sao?
Cô ta đứng lên, nhìn thấy chính mình trong gương. Từ bao giờ mình đã biến thành một người khác?
Hoặc nói trên đường trưởng thành, mỗi người đều sẽ không thể tránh được việc chệch quỹ đạo, biến thành một người mà chính mình cũng không thể nào tưởng tượng được?
Hết quyển 12.
1 phút dành cho quảng cáo:
Truyện "Tên em là bệnh của anh" của tác giả Hàm Hàm đã được xuất bản với tên "Em là định mệnh đời anh" (Ặc!)
Vì vậy xin phép thông báo để bạn nào quan tâm được biết.
Cảm ơn các bạn!
Cô đã sống đứt quãng gần hai mươi năm ở thành phố A, lại không hề biết thành phố A có một nơi bí mật như vậy, có thể bắt cóc một người khác rồi "tâm sự" hơn một tiếng. Cô bước qua đống đồ đạc vứt bỏ dưới đất, không muốn nghĩ những thứ này sẽ vạch đôi giầy trên hai ngàn tệ của cô thành hình dạng gì. Đi tới cổng một ngôi nhà màu đỏ nằm sâu trong ngõ, cô coi thường chữ "Dỡ" rất to viết trên cổng, nhẹ nhàng mở cổng đi vào rồi đóng lại. Đi qua con đường lát gạch đã vỡ vụn, cô vừa định mở cửa thì có người trong nhà đã mở cửa ra.
"Cô về rồi à?"
"Tôi mang đồ ăn đến cho anh".
Trịnh Đạc thoáng nhìn túi thực phẩm trong tay cô: "Chuyện đã giải quyết tạm ổn rồi".
"Hắn..." Lâm Gia Mộc kiễng chân muốn nhìn qua vai anh ta xem tình hình bên trong. Dùng kế hại chết người đã vượt qua giới hạn của cô, nếu trong quá trình đó lại khiến người khác thương vong...
"Hắn không chết". Trịnh Đạc nhướng mày nhìn cô một cái: "Tôi không phải ma vương giết người".
"Hê hê..." Lâm Gia Mộc gượng cười mấy tiếng: "Vậy bước tiếp theo..."
"Chẳng phải cô đã lập kế hoạch hết rồi sao?"
"Nhưng chỉ là một kế hoạch..." Cô đã đọc nhiều tiểu thuyết hình sự, lên kế hoạch cũng như nằm mộng ban ngày, không biết có bao nhiêu tính khả thi.
"Cứ nói đi". Vẻ mặt Trịnh Đạc như thể cô đùa tôi à?
"Anh khẳng định Thượng Vân Long cần mua súng không?"
"Khẳng định, không những cần mua mà còn phải mua súng tốt".
Cửu Đầu Xà không phải dạng vừa, vốn hắn cũng từng học võ đàng hoàng, thường xuyên tự nhận dăm ba người cũng đừng hòng chạm vào người mình, không ngờ chỉ vài giây đã bị người khác khống chế, sau đó tỉnh lại thì đã bị trói chặt. Đối phương không nói, từ đầu tới giờ vẫn trùm đầu hắn, cũng không cho hắn cơ hội cầu xin, trước hết đánh hắn một trận. Đánh tới lúc hắn tin mình sẽ bị đánh chết thật, đối phương mới dừng tay, bỏ chiếc áo sơ mi trùm trên đầu hắn ra, hỏi rất bình tĩnh. Cửu Đầu Xà giữ được mạng, không những biết gì nói đấy mà những chuyện nghe hơi nồi chõ cũng nói hết.
Quả thật Thượng Vân Long cũng nghĩ tới chuyện thuê Cửu Đầu Xà làm vệ sĩ, nhưng sau đó lại thôi. Thượng Vân Long gây ra chuyện đã khiến ông Thượng tương đối không vui, vẫn mắng hắn là phá gia chi tử. Nhà họ Thượng vốn còn một đứa con gái, con trai Thượng Vân Long được mẹ và ông bà nội chiều chuộng hết mức, con gái Thượng Vân Tú lại giỏi giang ngoan ngoãn nghe lời, rất được ông Thượng sủng ái. Hiện nay người làm giám đốc tài vụ nắm giữ tiền bạc của công ty nhà họ Thượng cũng là con gái. Vốn Thượng Vân Long không hề để em gái vào mắt, nhưng em gái thì cứ tăng điểm, còn hắn lại ngày càng mất điểm. Ông bà nội đã chết từ lâu, mẹ hắn không có quyền gì trước mặt bố, nếu còn không chịu tỏ ra ngoan ngoãn thì hắn sợ bố hắn sẽ mang tài sản cho người ngoài thật. Trong tình hình này hắn làm sao còn dám giữ tên Cửu Đầu Xà rõ ràng là lưu manh ở bên người? Ngay cả chuyện có người muốn giết hắn, hắn cũng không dám nói với bố mình.
Trịnh Đạc nghe được chuyện này, cũng nhớ kĩ chuyện này, lại không có ý định nói với Lâm Gia Mộc. Lâm Gia Mộc xuất hiện quá đột ngột. Lúc đầu anh ta cho rằng Lâm Gia Mộc chỉ là một nữ luật sư thông thường, không nghĩ tới cô cũng theo dõi Thượng Vân Long, còn phát hiện mình. Lúc cô cảnh báo Thượng Vân Long, anh ta quả thật từng có ý định giết cô. Người phụ nữ này lại nói có biện pháp có thể ép Thượng Vân Long vào đường chết, anh ta cũng để yên xem cô làm trò gì. Hiện nay thoạt nhìn những việc cô đều có lợi với anh ta, nhưng ai biết cô rốt cuộc là địch hay là bạn, trong lòng đang tính toán gì?
"Gã bạn trai của Tinh Tinh mà hôm qua chúng ta hỏi thăm được... Hắn có súng không?"
Trịnh Đạc nhíu mày: "Tấn công cảnh sát cướp súng?"
"Chưa đến mức tấn công cảnh sát". Lâm Gia Mộc lại hít sâu một hơi.
"Không làm thế thì làm sao làm to chuyện được?"
Lúc Lâm Gia Mộc hỏi bạn trai Tinh Tinh có súng không, Trịnh Đạc đã đoán được kế hoạch của cô. Người phụ nữ này nhìn thì yếu đuối, không ngờ lại tàn nhẫn như vậy.
"Thế..."
"Tôi sẽ không làm hại người vô tội". Nói xong anh ta lại thoáng nhìn Lâm Gia Mộc: "Tôi cũng sẽ không làm cô liên lụy. Cô đi đi, lúc cần tôi sẽ tìm cô".
"Vậy bước tiếp theo..."
"Tàng trữ ma túy? Chỉ là cocain thì ăn thua gì".
"Nhưng anh định kiếm kiểu gì..."
"Kiểu gì cũng có thể kiếm được". Trịnh Đạc vốn định ám sát Thượng Vân Long, Lâm Gia Mộc lại mở cho anh ta một cánh cửa khác. Anh ta vốn cũng là người thông minh, lại có không ít kinh nghiệm thực chiến, sau khi hiểu rõ vấn đề lại lập ra một kế hoạch còn chu toàn hơn kế hoạch của Lâm Gia Mộc.
"Vậy... Anh định làm thế nào?"
"Bên trong..." Anh ta chỉ vào trong nhà.
"Hắn có thể tin được không?"
"Chỉ cần hắn biết nếu hắn không làm theo tôi nói, bất kể hắn trốn đến đâu, tôi đều sẽ tìm được hắn, đập nát từng cái xương trên người hắn, cắt của quý nhét vào mồm hắn".
Lâm Gia Mộc hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng hiểu vì sao những đồng sự làm án hình sự vẫn nói cho dù là luật sư mà tiếp xúc nhiều với những tội phạm hung ác cùng cực cũng thấy sợ. Dưới sát khí như vậy, Cửu Đầu Xà dù có chín mươi cái đầu cũng phải nghe lời.
"Vậy tôi đi đây".
Lâm Gia Mộc đưa túi đồ ăn cho Trịnh Đạc rồi đi ra ngoài. Đến tận lúc đã ngồi vào xe, cô vẫn thấy tim mình đập tình thịch. Cô cúi xuống nhìn lòng bàn tay, lại khô ráo không hề run rẩy. Như vậy là... không phải cô sợ... mà là hưng phấn? Trịnh Đạc là một vũ khí giết người, còn một người vạch ra mưu kế ác độc và chu toàn để diệt trừ Thượng Vân Long như cô thì là cái gì? Cô nhìn ánh mắt hưng phấn của chính mình trong gương chiếu hậu, đột nhiên vỡ lẽ. Thì ra cuộc sống theo đúng khuôn phép của chính mình trong suốt hai mươi tám năm qua tất cả đều là vì giờ khắc này, có thể thật sự không bận tâm đến những khuôn phép đó, làm chuyện mình muốn làm, giúp người mình muốn giúp.
Vưu Kiến Quốc là một cảnh sát rất không kín tiếng, hoặc nói hắn có muốn kín tiếng cũng không được. Người không biết thấy dòng họ của hắn đều cho rằng hắn được như bây giờ là hoàn toàn nhờ vào ông bố làm bí thư ủy ban chính pháp, người biết hắn lại biết hắn làm việc rất có nguyên tắc, bề ngoài ngông nghênh ngang ngược, thực ra lại là người tinh tế tỉ mỉ, rất giỏi giao thiệp với đủ mọi hạng người. Khi làm án hắn luôn quan sát kĩ càng, từng dựa vào một đôi giầy nữ số đo không hợp, lật đổ một vụ án đã được kết án là vào nhà cướp của giết người, tra ra hung án là người vợ giết chồng vì không chịu nổi việc chồng ngoại tình, đây là một chuyện truyền kì mà giới cảnh sát đều biết. Một người như vậy lại có một khuyết điểm không tiện nói với người ngoài, đó là háo sắc.
Tuổi đã ngoài ba mươi còn chưa kết hôn, không phải vì không có bạn gái mà là vì bạn gái quá nhiều, không biết nên lấy người nào. Hắn thường xuyên khoe khoang tán gái không bao giờ mất tiền, ngược lại chỉ có gái cho tiền hắn, đồ mặc trên người, đeo trên tay tất cả đều là quà của các bạn gái tặng hắn.
Một người như vậy không những không kín tiếng mà còn phải nói là kiêu ngạo... Cho nên khi điều tra vụ trộm xe, ngày nào cũng đăng kí mang súng ra ngoài tìm manh mối cũng phù hợp với tác phong của hắn. Hắn không chú ý tới một chuyện, hôm đó hắn đăng kí lấy súng, có người gọi cho hắn một cuộc điện thoại báo bình an rất bình thường.
Hắn hành sự rất kiêu ngạo, không những chọc vào bao nhiêu người ít ai dám chọc, hơn nữa còn có rất nhiều gã chồng hay bạn trai hận hắn thấu xương vì cái nợ đào hoa của hắn. Đến lúc tra xong manh mối, hắn cầm điện thoại suy nghĩ xem nên gọi ai cùng đi ăn cơm, đột nhiên bị tấn công từ phía sau. Lúc tỉnh lại hắn phát hiện sau gáy mình dính đầy máu, khẩu súng lục đeo bên hông đã biến mất, người dân đứng xem một vòng xung quanh, xa xa có tiếng còi xe cảnh sát truyền đến, hắn chỉ biết ngẩn ra chứ không biết phải nghi ngờ cho ai.
Cảnh sát bị tấn công, lấy mất súng, dù ở thành phố nào thì cũng là vụ án lớn, hơn nữa cảnh sát mất súng lại có thân phận đặc thù, nhất thời cả thành phố A đều rung động.
Thượng Vân Long lại hoàn toàn không biết gì về chuyện này. Hắn đang ngồi trong nhà, vừa xem phim bắn nhau của Mỹ vừa chờ Cửu Đầu Xà. Lúc chuông cửa vang lên, hắn lê dép ra cửa, nhìn ra ngoài qua lỗ mắt mèo, thấy là Cửu Đầu Xà mới mở cửa.
"Sao giờ anh mới đến?" Hắn trách Cửu Đầu Xà.
"Giờ đang làm gắt lắm, súng có phải dễ kiếm đâu, hơn nữa anh còn đòi hàng ngon nữa..."
"Đừng nói những chuyện vô dụng nữa. Đã mang hàng đến chưa?"
"Mang đến rồi". Cửu Đầu Xà giơ chiếc túi nhựa màu đen trong tay lên.
"Mùi gì thế..."
"Mùi cá". Cửu Đầu Xà nói: "Đang trong giai đoạn khó khăn mà..."
Hắn đặt túi xuống bàn, bỏ mấy con cá ra bàn, lôi ra một thứ bọc giấy dầu ở dưới cùng. Mở lớp giấy dầu ra, bên trong là một tờ báo, trong tờ báo là một khẩu súng.
"Đây là súng gì?"
"Súng lục cảnh dụng K54... Anh đã xem phim Hồng Kông chưa? Trong đó mấy tay ở Đại Lục sang Hồng Kông đều dùng súng này. Đạn lõi thép băng tám viên, áo chống đạn cũng vô dụng với nó".
"Ờ". Thượng Vân Long gật đầu. Hắn cũng không lạ gì súng ống, trước cũng từng chơi súng với bạn ở Hồng Kông, biết K54 là một loại súng tốt: "Có bao nhiêu đạn?"
"Đầy băng tám viên, đủ để phòng thân".
Thượng Vân Long gật đầu, loay hoay khẩu súng một hồi, thấy Cửu Đầu Xà vẫn đứng yên cười: "Anh chờ một lát, tôi lấy tiền cho anh".
Hắn đặt súng xuống, vào phòng ngủ lấy mười ngàn tệ đã bó sẵn: "Mười ngàn, xem như giá trên trời rồi".
"Vâng, vâng..." Cửu Đầu Xà nhận tiền, lại bắt đầu cất cá vào túi.
"Này này, kiếm nhiều tiền như vậy còn nhặt cá làm gì nữa? Ném hết đi".
"Cá này không ném được, trong đó có hàng của người khác..."
"Hàng gì?"
"Hê hê hê..." Cửu Đầu Xà gãi đầu: "Cái này thì không thể nói với anh được. Một đã này trị giá hai mươi ngàn đấy".
"Cái gì mà đắt thế?" Thượng Vân Long cầm một con cá, thấy bụng cá căng phồng: "Heroin..."
"Suỵt!" Cửu Đầu Xà ra hiệu im lặng: "Đây là hàng của ông chủ tôi, tôi chuyển hàng cho người ta, nhân tiện ghé qua chỗ anh".
"Để tôi thử xem nào..." Hắn chơi cocain, nhưng dùng lâu rồi cũng cảm thấy chán.
"Thứ này dễ nghiện..."
"Tôi biết".
Cửu Đầu Xà suy nghĩ một lát, lại tiếp tục bỏ cá vào túi: "Ông chủ tôi là bán buôn, cá chỉ bán nguyên con thôi. Nếu anh muốn mau một tép thì chờ tôi chuyển hàng xong sẽ mang đến cho anh sau".
"Nói nhảm, cho rằng tôi không mua nổi chắc?" Vốn hắn đang phải ở trong nhà không được ra ngoài, ngoài xem phim thì chỉ chờ mấy cô gái như Tinh Tinh đến chơi cùng, nói chung là cực kì buồn chán. Hắn lại là tính khí thiếu gia, nếu Cửu Đầu Xà không che che giấu giấu không chịu cho hắn thì hắn cũng sẽ không thấy hứng thú với thứ này như vậy.
"Vậy..."
"Hai mươi ngàn đúng không? Anh chờ..."
"Đừng vội, anh chờ tôi gọi điện cho ông chủ tôi trước đã... Hàng này đều có chủ rồi".
"Có chủ thì sao? Ông chủ anh cũng không từ chối tôi đâu".
"Biết rồi, biết rồi". Cửu Đầu Xà cầm điện thoại vào nhà vệ sinh gọi điện thoại, một lát sau đi ra: "Ông chủ tôi đồng ý rồi".
"Tôi nói rồi mà". Thượng Vân Long cầm tiền ra, mua một con cá.
"Anh có biết dùng không?"
"Ha ha... Trên trái đất này còn có thứ tôi không biết chơi sao? Ông anh vui tính quá đấy!"
Cửu Đầu Xà đặt một con cá xuống, cất số cá còn lại vào túi rồi đi ra.
Trịnh Đạc ngồi trong xe nhìn Cửu Đầu Xà biến mất, sờ vết thương trên vai bị đâm trúng khi đánh lén đám buôn ma túy, cầm lấy điện thoại di động: "Lâm Gia Mộc, tôi làm xong việc của tôi rồi, việc còn lại đến lượt cô".
Lâm Gia Mộc lấy chiếc SIM điện thoại đã chuẩn bị từ trước ra lắp vào điện thoại di động: "Súng của mày ở tầng mười tám nhà số 12 khu XX, trong tay bồ của bạn gái mày".
Nói xong cô dừng điện thoại, tháo SIM ra cắt vụn. Chính Trịnh Đạc cũng có thể gọi cuộc điện thoại này, nhưng anh ta nhất quyết bắt cô gọi, nói cho cùng là không phải tín nhiệm cô trăm phần trăm, muốn làm cô không thể thoát được liên quan...
Quỷ quyệt, ác độc, lại có tinh thần trọng nghĩa và nguyên tắc của chính mình, người đàn ông này nguy hiểm mà lại tràn ngập hấp dẫn...
Tấn công cảnh sát, cướp súng, tàng trữ trên 2 gam heroin. Nếu tội danh như vậy còn không đủ lấy mạng Thượng Vân Long thì đường dây buôn thuốc phiện bị cướp, cảnh sát bị cướp súng, lại bị cắm sừng, lửa giận của cả hai bên đen trắng đủ để Thượng Vân Long chết một trăm lần. Bất kể hắn giải thích mình vô tội thế nào, thậm chí khai ra Cửu Đầu Xà cũng không thể nào giúp mình thoát tội được. Cửu Đầu Xà đã biến mất, không ai biết hắn ở đâu. Nhà họ Thượng tác động, Thượng Vân Long vẫn được tuyên hoãn thi hành án, nhưng mới vào tù được một tuần đã chết vì đánh lộn trong tù.
Hôm hắn chết, Trịnh Đạc cầm hai bó hoa đến nghĩa địa, ngồi một mình rất lâu...
***
Trịnh Đạc mở mắt ra, nhìn thấy Lâm Gia Mộc đang nằm sấp trên ngực ngẩn người nhìn anh ta: "Hối hận rồi à?"
Lâm Gia Mộc cười cười: "Sau đó anh đã làm gì?"
"Cái gì?"
"Sau khi chuyện của mẹ và em gái anh kết thúc, anh đã làm gì?"
Vốn khi chuyện đó xong xuôi, Trịnh Đạc có thể quay về với cuộc sống của anh ta. Anh ta đang nghỉ phép chịu tang ở trường quân sự, anh ta cũng không biết chuyện Tiết Văn Vũ phá thai, nhưng anh ta lại biến mất hơn một năm.
"Nhà anh".
"Cái gì?"
"Anh ở trong nhà anh, trồng hoa, nuôi cá, tập luyện, không qua lại với bất kì ai trừ cảnh sát Lưu thỉnh thoảng đến chơi".
Có một số việc, một khi đã làm sẽ không thể nào quay lại. Mặc dù toàn bộ chuyện báo thù chỉ mất thời gian không đến một tuần, Trịnh Đạc lại cảm thấy như cả một năm. Sau khi chuyện này chấm dứt, anh ta ngỡ ngàng không biết làm sao, không biết mình nên làm gì. Trịnh Đạc muốn trở nên nổi bật, muốn làm cho vợ, mẹ và em gái tự hào đó đã chết. Nhưng Trịnh Đạc còn sống này rốt cuộc là ai? Anh ta nói với chính mình, chưa nghĩ ra thì đừng bước ra khỏi cổng. Vốn anh ta cho rằng mình sẽ chỉ nghĩ một tuần, không ngờ lại nghĩ trọn một năm.
"Sau đó thế nào?"
"Sau đó anh nhìn thấy em trên ti vi, giúp người ta li hôn cuối cùng lại bị chính thân chủ mình tố cáo, nói em cố ý phá hoại hôn nhân của người khác để mưu lợi. Anh nói với chính mình, không nghĩ ra mình nên làm gì thì trước hết cứ báo ơn đã".
Lúc đó Lâm Gia Mộc đúng là rất khó khăn. Cô đã giúp người phụ nữ đó chiếm được đại bộ phận tài sản, người phụ nữ đó lại cấu kết với chồng quay lại kiện cô chia rẽ li gián, thậm chí còn tụ tập một đám người định đánh cô. Lúc đó cô mới hiểu thế nào là tú tài gặp binh có lí cũng nói không rõ, dù có thông minh đến đâu cũng không bằng nắm đấm và dao phay của người khác.
Khi Trịnh Đạc xuất hiện phía sau cô, dọa những người đó phải rút lui, cô thật sự thở phào nhẹ nhõm. Sau khi giải quyết chuyện đó, cô gần như buột miệng đề nghị Trịnh Đạc cộng tác với mình mở văn phòng tư vấn, không ngờ Trịnh Đạc lại đáp ứng không hề do dự. Như vậy... cùng mở văn phòng tư vấn chính là một bộ phận trong kế hoạch báo ơn của Trịnh Đạc?
"Vốn anh chỉ muốn báo ơn, không ngờ những việc vặt vãnh như bắt ngoại tình, giúp người khác li hôn này lại rất thú vị, cũng kiếm được rất nhiều tiền..." Bất kể mục đích ban đầu là gì, nhưng sau một thời gian, không ngờ anh ta lại cảm thấy Trịnh Đạc cả ngày bận rộn với Lâm Gia Mộc trong văn phòng tư vấn hay cầm máy ảnh đi tra ngoại tình mới là Trịnh Đạc thật sự.
Còn tình yêu... Anh ta không nghĩ mình sẽ yêu Lâm Gia Mộc. Anh ta cho rằng sau khi chấm dứt với Tiết Văn Vũ, anh ta sẽ không yêu người khác nữa. Nhưng sau khi chung sống thời gian dài, luôn có một người sẽ làm bạn vô thức chú ý đến sự tồn tại của người đó, sẽ quan tâm đến sự ấm lạnh của người đó, sẽ cảm thấy dưới bề ngoài kiên cường cũng có một mặt yếu ớt đáng thương, sẽ cảm thấy chỉ ngồi cùng người đó đọc sách hay xem máy tính cũng là việc rất thú vị. Mỗi khi nghỉ đến việc rời xa cô để đi làm những việc nên làm, anh ta lại thấy rất tiếc nuối. Yêu thầm lặng như vậy cũng vẫn là tình yêu...
"Thấy thú vị thì tốt". Lâm Gia Mộc ngáp một cái, xoay người nằm nghiêng quay lưng về phía Trịnh Đạc, nhắm mắt ngủ. Trịnh Đạc cũng quay sang ôm cô từ phía sau, ngửi mùi thơm thoang thoảng sau gáy cô, cũng ngủ.
***
"Con tàn nhẫn quá" Bà Tiết vuốt tóc cậu bé đang ngủ say, hai mắt hơi đỏ.
"Nếu không lật lại chuyện năm đó, mọi người sẽ trách bố con bỏ mặc con rể và thông gia".
"Vậy thì sao? Bố con đã không thể leo cao hơn nữa rồi, chẳng lẽ còn muốn bon chen gì nữa?"
"Có thực quyền dù sao cũng tốt hơn đứng sau màn".
"Nếu... là con... của con và Trịnh... Chắc chắn con sẽ không..."
"Chuyện đã qua rồi, nhắc tới anh ta làm gì".
"Là chính con đã kéo nó vào. Thằng Trịnh đó đúng là có năng lực, có bản lãnh, nếu không phải... Chắc chắn cuộc sống của con đã tốt hơn bây giờ".
"Đừng nói đến chuyện nếu đó nữa được không?"
Bà Tiết yên lặng một lát: "Bây giờ nó còn chưa kết hôn..."
"Anh ta có bạn gái rồi".
"Thế à".
"Con cũng không yêu anh ta nữa".
"Sao?"
"Nếu yêu anh ta, con đã không lấy Lục Cẩn. Bây giờ con chỉ yêu bố mẹ và Tráng Tráng".
"Nhưng..."
"Có lẽ sau này sẽ gặp được người phù hợp, nhưng bây giờ thì không có".
"Ờ... Nhưng mà... Nhà họ Lục xảy ra nhiều chuyện như vậy, con từng là con dâu nhà bọn họ... Công việc của con..."
"Mẹ còn nhớ hiệu trưởng Vương không?"
"Đương nhiên, bây giờ ông ấy làm ở bệnh viện 31..."
"Con đã liên lạc với bác ấy, bác ấy nói bác ấy có thể nhận con, có điều con phải nói với bác cả một câu".
"Việc này không khó, lát nữa mẹ sẽ nói với bố con. Nhưng mà con có thật sự quyết tâm không?"
"Mẹ ạ, dựa vào núi núi lở, dựa vào sông sông cạn. Con có nghề nghiệp đàng hoàng, cần gì cứ phải trông chờ người khác giúp nhà mình nở mày nở mặt?"
"Ờ". Nói đến chuyện này, nếu con gái lấy Trịnh Đạc, nhà họ sẽ khác bây giờ. Ông Tiết có người kế tục, nói chuyện cũng mạnh giọng hơn một chút. Bây giờ... Lục Cẩn thì như vậy, thật sự chỉ có thể dựa vào chính mình. Nhưng con gái có thể làm được sao?
Tiết Văn Vũ nhìn sắc mặt mẹ, biết chắc chắn bà ta lại tiếc nuối những chuyện không thể vãn hồi đó. Nói cho cùng, vì sao phụ nữ cứ phải dựa vào người khác? Lúc xem tư liệu về Lâm Gia Mộc, lần đầu tiên cô ta biết thì ra một người phụ nữ cũng có thể tay không tấc sắt làm được nhiều chuyện như vậy, có thể không dựa vào người khác mà còn trở thành chỗ dựa cho người khác. Cô ta không làm được như vậy, nhưng dựa vào chính mình để trở thành niềm tự hào của bố, để người khác không dám xem thường chẳng lẽ là rất khó sao?
Cô ta đứng lên, nhìn thấy chính mình trong gương. Từ bao giờ mình đã biến thành một người khác?
Hoặc nói trên đường trưởng thành, mỗi người đều sẽ không thể tránh được việc chệch quỹ đạo, biến thành một người mà chính mình cũng không thể nào tưởng tượng được?
Hết quyển 12.
1 phút dành cho quảng cáo:
Truyện "Tên em là bệnh của anh" của tác giả Hàm Hàm đã được xuất bản với tên "Em là định mệnh đời anh" (Ặc!)
Vì vậy xin phép thông báo để bạn nào quan tâm được biết.
Cảm ơn các bạn!
/129
|