Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải

Chương 46

/129


Trích lời Gia Mộc: Khi còn trẻ ai chẳng từng gặp một vài kẻ rác rưởi? Mấu chốt là bạn làm cho kẻ rác rưởi này trở thành một viên đá nhỏ vấp phải trên đường đời hay là trở thành một chiếc hố to để bạn rơi xuống rồi không bò lên được.

***

Thẩm Trung Sơ hầu như trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm Lâm Gia Mộc xuất hiện trước mặt mình trong nguyên bộ đồng phục nhân viên, cho dù Lâm Gia Mộc đã trang điểm rất đậm nhưng hắn vẫn có thể lập tức nhận ra cô: "Gia Mộc, em..."

"Thầy Thẩm, đã lâu không gặp". Lâm Gia Mộc cười rất ngọt, Thẩm Trung Sơ còn dẫn theo một người phụ nữ chưa đến ba mươi tuổi, nghe thấy cô kêu hắn là thầy Thẩm, trong mắt cô ta toát ra vẻ thù địch. Thẩm Trung Sơ lại không hề quan tâm, từ lúc Lâm Gia Mộc xuất hiện, trong mắt hắn chỉ còn lại Lâm Gia Mộc.

"Em làm gì ở đây? Anh đã gọi cho em bao nhiêu lần..."

"Thầy gọi điện cho em à? Có phải thầy đã đổi số không? Em không bao giờ nghe điện thoại của người lạ". Lâm Gia Mộc cười nói: "Đã lâu không gặp, thầy không mời em uống một li à?"

"Được, được". Hình như lúc này Thẩm Trung Sơ mới để ý rằng mình có dẫn theo một người phụ nữ, hắn gạt tay người phụ nữ đó ra: "Kat, đây là học trò của anh... Bọn anh có chuyện cần nói..."

Kat rất tức giận lườm Lâm Gia Mộc, có lẽ cũng biết tác phong làm việc của Thẩm Trung Sơ nên cô ta lập tức quay đi luôn.

Lâm Gia Mộc cởi bỏ chiếc áo vét nhân viên trên người ra, vo thành một cục ném vào một góc. Thẩm Trung Sơ đi theo cô đến quầy bar, gọi một li Brandy và một li Bloody Mary: "Vẫn thích Mary đẫm máu chứ?"

"Bây giờ em thích Tequila". Lâm Gia Mộc cười nói, nhận lấy li Bloody Mary nhưng lại không định uống.

"Anh..." Thẩm Trung Sơ cầm li rượu, không biết suy nghĩ gì: "Anh đến đây với bạn..."

"Vâng, thầy luôn có rất nhiều bạn". Lâm Gia Mộc từ nhỏ đã thông minh, việc học hành đối với cô là quá đơn giản, vì quá nhàn rỗi nên hình thành thói quen đọc sách, các tác phẩm cổ kim nội ngoại nổi tiếng đều đã đọc gần hết, kết quả là đầu óc thông minh nhưng lại khó hoà nhập với bạn bè. Thời kì cấp hai, cấp ba, cô luôn cảm thấy mình có bề dày kiến thức, còn những người khác đều là người nông nổi. Cô vốn cho rằng khi học lên đại học thì tình hình này sẽ được cải thiện, nhưng những người có thành tích học tập ngang ngửa với cô vẫn không hề có được bề dày kiến thức và chỉ số thông minh như cô, vì vậy cô vẫn là người cô độc nhất trong lớp. Và giáo viên dạy môn tâm lí học tội phạm Thẩm Trung Sơ đã đi vào cuộc sống của Lâm Gia Mộc trong hoàn cảnh đó.

Lúc đó hắn ba mươi lăm tuổi, chính là độ tuổi có phong độ nhất, chinh phục Lâm Gia Mộc rất dễ dàng. Trước mặt hắn, Lâm Gia Mộc lại trở thành một cô bé mười mấy tuổi, trong lòng sùng bái hắn đến độ không còn chỗ để chứa thứ gì khác, cho đến lúc Lâm Gia Mộc phát hiện cô không phải người duy nhất được hưởng những gì tốt đẹp của hắn...

Thẩm Trung Sơ nhấp một ngụm rượu: "Một chồng một vợ không hề phù hợp với bản tính con người". Năm đó hắn đã dùng câu này để giáo dục Lâm Gia Mộc, bây giờ hắn nói vẫn là câu này.

"Đúng vậy". Lâm Gia Mộc cười, năm đó cô thật ngốc nghếch, chính vì câu này, cũng vì không muốn mình tầm thường giống như những người khác nên dù biết rõ hắn phong lưu nhưng vẫn tiếp tục yêu hắn, cho đến lúc một cô gái khác tự tử vì hắn... Hắn lại lạnh lùng nói cô gái nọ ngu ngốc, dung tục, nói các sinh viên và lãnh đạo nhà trường chỉ trích hắn ta là do ghen ghét, mượn cơ hội cơ hội này để trù dập hắn... Lúc đó Lâm Gia Mộc mới thấy rõ sự lạnh lùng, ích kỉ và vô liêm sỉ của người đàn ông này.

"Nghe nói em mở một văn phòng thám tử tư?"

"Đúng vậy".

"Không giống em cho lắm, anh vốn cho rằng em sẽ làm kiểm sát viên gì đó".

"Em không thi được công chức". Lâm Gia Mộc cười nói: "Còn sau đó, hiện thực đã chiến thắng lí tưởng".

"Nghe nói em đã có bạn trai? Làm nghề gì?"

"Thầy hỏi người thứ mấy?"

Thẩm Trung Sơ cười ngượng ngùng: "Sau khi về nước, anh vẫn muốn tìm em trò chuyện, em... không giống những người khác..."

"Cùng là phụ nữ cả, có gì không giống chứ?" Lâm Gia Mộc cười nói: "Đàn ông cũng vậy, sau khi nhìn thấu sẽ biết cũng chẳng có gì khác nhau".

"Em lại hận đời hơn rồi". Thẩm Trung Sơ lấy một tấm danh thiếp ra: "Lúc nào rảnh cùng ra ngoài ăn tối?"

"Thực ra..." Lâm Gia Mộc đột nhiên ngồi xích lại gần hắn, nói thầm vào tai hắn: "Em muốn thầy đưa em lên tầng hai hơn".

Thẩm Trung Sơ ngây người. Nhiều năm không gặp, Lâm Gia Mộc không hề biến thành một bà nội trợ tầm thường hay một kiểm sát viên sắc mặt lạnh lùng mà lại càng trở nên xinh đẹp, trưởng thành, khí chất hơn người: "Em... cần điều tra à?"

"Vâng". Lâm Gia Mộc đáp rất rõ ràng.

"Trên lầu là party đổi vợ... Nếu anh dẫn em lên..."

"Em không ngại". Lâm Gia Mộc cười nói: "Nói đùa thôi, bạn trai bây giờ của em rất hay ghen... Thầy Thẩm, thầy thông minh như vậy, chẳng lẽ không nghĩ ra lí do gì để lừa người ta à?"

"Em mặc bộ này, sợ rằng không được". Thẩm Trung Sơ thoáng nhìn Lâm Gia Mộc.

"Vấn đề này... Thầy chờ em năm phút được không?"

"Ờ".

Lâm Gia Mộc đi qua đám người, tìm được người phục vụ đã đổi đồ cho mình. Cô nàng này đang mặc bộ đồ của cô, ngồi trong kho rượu chơi trò chơi trên điện thoại.

"Chị về rồi à?"

"Cô không nói với tôi việc nhân viên không được vào sau khi party bắt đầu".

"Không phải không được vào mà là chỉ được phép có hai người vào, hai người đó là tay chân thân tín của chị Miêu". Nhân viên cười nói.

"Cô đi đi". Lâm Gia Mộc đổi quần áo rồi bảo cô ta ra ngoài.

Lúc đầu quả thật Lâm Gia Mộc không định giả làm khách hàng để trà trộn vào nên quần áo mặc đến đây tương đối chỉnh tề. Cô cởi cúc áo sơ mi đến mức có thể nhìn thấy cạnh áo lót, quần jean năm phân xắn tiếp lên đến mức cao nhất, may là đôi giày cao gót cũng tương đối bắt mắt. Cô lại chỉnh sửa trang điểm lần nữa, vốn đã trang điểm rất đậm lúc này còn đậm hơn. Cô cài chiếc camera siêu nhỏ được nguỵ trang thành kim cài ngực hình sao biển vừa gỡ trên chiếc áo đồng phục nhân viên lên trên ngực áo sơ mi, sau đó mới đi ra khỏi kho rượu.

Lần thứ hai xuất hiện trước mặt Thẩm Trung Sơ, Lâm Gia Mộc thoạt nhìn giống như là một cô nàng phóng đãng. Thẩm Trung Sơ khoác eo cô đi lên tầng hai, lúc đi qua chỗ bảo vệ, tay bảo vệ nhìn Lâm Gia Mộc chằm chằm một hồi, đến lúc Thẩm Trung Sơ ho một tiếng mới cho hai người đi qua.

Lâm Gia Mộc ghé sát tai Thẩm Trung Sơ thì thầm: "Tưởng thầy luôn phản cảm với các buổi party kiểu này cơ mà? Thầy nói các câu lạc bộ kiểu này ở Trung Quốc hoàn toàn là một loại dị hoá... Ở nước ngoài là sự thể hiện của nữ quyền, ở trong nước chẳng qua chỉ là một cách chơi gái khác mà thôi".

"Kat thích, anh với cô ấy rất thoáng".

"A". Lâm Gia Mộc chạm vào tai hắn: "Nhớ kĩ là em không thích, em chỉ vào xem xem thôi".

Bàn tay Thẩm Trung Sơ đang ôm eo cô dịch xuống dưới một chút: "Anh biết rồi".

Bạn trai? Thẩm Trung Sơ tin rằng bất cứ một gã đàn ông nào cũng không thể sánh với hắn, hắn tin rằng mình có thể giành lại được Lâm Gia Mộc. Tuy hắn có nhiều phụ nữ nhưng Lâm Gia Mộc lại là người duy nhất chủ động chia tay hắn, điều này không phù hợp với quy tắc trò chơi của hắn.

Lâm Gia Mộc cười ha ha kéo tay hắn lên trên: "Thầy Thẩm, bạn trai em thật sự rất hay ghen, anh ấy là lính đặc công xuất ngũ, có thể tay không giết người, pháp y cũng không khám nghiệm được".

Thân thể Thẩm Trung Sơ hơi cứng lại: "Một kẻ thô bạo như vậy, sao em có thể cùng hắn..."

"Anh ấy rất khoẻ". Lâm Gia Mộc cười nghiêng ngả: "Thầy Thẩm, thầy hơn bốn mươi rồi đúng không nhỉ?" Cô cúi xuống nhìn đũng quần Thẩm Trung Sơ.

Thẩm Trung Sơ cũng cười: "Có lúc kinh nghiệm cũng rất quan trọng".

"Lúc không còn thể lực mới nói rằng kinh nghiệm là quan trọng".

Vẻ mặt Thẩm Trung Sơ lập tức trở nên khó coi như vừa nuốt chửng một quả mơ.

Một buổi party tình dục quả thật rất trần trụi, bất kể thứ gì cũng không bằng dục vọng xác thịt nguyên thủy nhất. Vừa bước vào trong phòng, Lâm Gia Mộc đã có cảm giác như bước vào lò mổ, đám nam nữ bán khoả thân hoặc khoả thân hoàn toàn quấn lấy nhau, có nhóm thì tránh ra sau những bức rèm mỏng, có đám thì dứt khoát lăn lộn ngay trên mặt thảm. Một nam hai nữ, hai nam một nữ, một nam một nữ, kiều gì cũng có đủ cả. Người nhiều tuổi nhất trong đám phụ nữ cũng không quá ba mươi tuổi, đều trẻ trung, xinh đẹp, dáng người chuẩn mực. Còn đám đàn ông thì cực ít người trẻ trung đẹp trai mà đa số là ba mươi tuổi trở lên, người nhiều tuổi nhất đã năm sáu mươi tuổi, cắn Viagra chơi những cô gái còn ít tuổi hơn con mình.

Có mấy người quen biết Thẩm Trung Sơ đi tới kéo Lâm Gia Mộc đang bám chặt người hắn. Thẩm Trung Sơ từ chối tất cả mọi người, lấy lí do đây là bạn gái mới quen, đến đây chỉ xem cho biết. Những người này không hề để tâm, không có ai là báu vật tuyệt sắc không thể không giành được, trong một buổi party thác loạn như thế nào, có quá nhiều lựa chọn để thỏa mãn dục vọng.

Thẩm Trung Sơ và Lâm Gia Mộc ngồi xuống một chiếc ghế dựa: "Xem ra chúng ta cũng phải diễn một chút". Bất kể mục đích của Lâm Gia Mộc là gì thì hắn cũng không thể chịu thiệt sau khi đã dẫn cô vào đây.

Lâm Gia Mộc chủ động ngồi lên đùi hắn, ôm cổ hắn làm bộ nhỏ giọng thì thầm, nhưng hai mắt lại không ngừng quan sát khắp nơi, cuối cùng cô phát hiện Thời Tất Thành đang trái ôm phải ấp bên cạnh một cây cột nhà.

"Thầy đã bảo chỉ dẫn em vào xem thôi mà... Cứ ngồi một chỗ thì chẳng thú vị gì". Cô đứng lên, kéo Thẩm Trung Sơ rõ ràng có vẻ hơi thất thần đi về phía Thời Tất Thành.

Lâm Gia Mộc đã thay đổi quá nhiều. Trước đây khi yêu hắn, Lâm Gia Mộc vẫn là một cô bé trong sáng bảo thủ, hắn là mối tình đầu của cô, nụ hôn đầu tiên, đêm đầu tiên của cô cũng dành cho hắn. Bây giờ trong hoàn cảnh này cô lại như cá gặp nước, dường như cực kì từng trải, không biết tại sao Thẩm Trung Sơ lại cảm thấy trong lòng hơi chua chát.

Thời Tất Thành đúng là một thằng ngu, biết rõ tất cả quyền lợi và địa vị của mình đều nhờ vào vợ mà có, vây mà còn dám đến đây thác loạn. Hắn cho rằng chốn ăn chơi như thế này cực kì bí mật, không thể bị lộ ra hay sao? Mình đã trà trộn vào được thì rõ ràng lão Tiêu cũng trà trộn vào được, Thời Tất Thành... hay nói cách khác là tất cả đàn ông đều là tù binh của dục vọng hay sao? Để thỏa mãn ham muốn nhất thời của mình, bất cứ thứ gì cũng có thể vứt bỏ được?

Lâm Gia Mộc đã ghi lại được những hình ảnh cô cần, vừa định bảo Thẩm Trung Sơ mang mình về, đột nhiên Thời Tất Thành đuổi theo đưa tay kéo cô lại.

Lâm Gia Mộc quay người lại trợn mắt nhìn hắn, trong đầu tính toán tuyến đường chạy trốn khi hắn tri hô báo động...

"Em mới tới à?" Thời Tất Thành cười cười hỏi cô.

"Ờ".

"Cùng chơi đi em..." Áo sơ mi của Thời Tất Thành phanh hết cúc để lộ những cơ bắp săn chắc nhờ luyện tập thường xuyên tại các phòng tập. Trong số những người đàn ông ở đây, hắn đích xác là một kẻ nổi trội.

"Không, hôm nay em chỉ đến xem thôi". Lâm Gia Mộc cười nói, cô ghé vào tai Thời Tất Thành thì thầm: "Lần sau... anh phải tìm em trước đấy".

Thời Tất Thành cười rồi lại bị hai người phụ nữ kéo đi, ba người lại quấn sát lấy nhau, có một người phụ nữ đã lùa tay vào dưới quần hắn.

Để khen thưởng ánh mắt của Thời Tất Thành, Lâm Gia Mộc ở lại thêm khoảng mười mấy phút. Cả mẹ của Thời Tất Thành cũng chưa chắc đã hiểu rõ về thân thể và năng lực của hắn hơn Lâm Gia Mộc.

Thẩm Trung Sơ dẫn Lâm Gia Mộc xuống lầu, đưa cô ra đến tận cửa: "Gia Mộc... mình đi ăn đêm nhé!"

Lâm Gia Mộc lấy chìa khóa ra bấm tìm xe mình, xoay người lại gần Thẩm Trung Sơ đang nhìn mình với vẻ mặt chờ mong, ngắm chuẩn, dùng toàn lực lên gối thúc mạnh vào đũng quần hắn: "Cút cmm đi!"

Cuối cùng cô cũng biết vì sao Thẩm Trung Sơ không cam lòng khi cô bỏ hắn. Cô co chân đá lật người Thẩm Trung Sơ đang nằm trên mặt đất thở hổn hển như đứt hơi, hừ một tiếng, hung ác nhổ một bãi nước bọt lên mặt hắn: "Bây giờ tao với mày mới có thể xem như đã thanh toán hết nợ nần! Nếu mày còn gọi điện thoại cho tao thì tao sẽ tự tay vặn gãy từng ngón tay mày!"

Trước khi bảo vệ hộp đêm chạy tới can thiệp, Lâm Gia Mộc đã xoay người bước đi.

/129

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status