Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải

Chương 48

/129




Trích lời Gia Mộc: Một bao gạo thành ân, một đấu gạo thành thù. Đối với một số người, bị bố thí chính là lí do lớn nhất để hắn thù hận bạn.

***

Thời Tất Thành tắt điều hòa đi rồi lại bật lên, trên người vừa lạnh vừa nóng, xoa trán mới biết mồ hôi đã ướt đẫm từ bao giờ, sau lưng lại cảm thấy rét lạnh.

"Quản được cái thứ trong đũng quần anh cho đàng hoàng..."

Lời của Tiêu Vũ lại vang lên bên tai hắn, hắn bưng chiếc hộp được chuyển phát nhanh đến, đổ tất cả mọi thứ trong đó vào bồn rửa bát trong phòng bếp rồi đổ nguyên một chai rượu lên, châm lửa đốt, muốn đốt sạch tất cả mọi thứ bên trong, như thể bằng cách này hắn có thể chạy ra khỏi tử địa.

"Tít tít tít..." Thiết bị cảnh báo hoả hoạn không ngừng kêu lên, hắn cầm chổi đập thật mạnh, tiếng cảnh báo mới chấm dứt. Do chịu ảnh hưởng của người phương Tây nên hắn đã kiên quyết đòi lắp thiết bị này, bây giờ xem ra quả thực chính là tự tìm phiền muộn.

Thời Quốc Phân vốn định ra ngoài mua đồ, nhìn thấy khói bốc lên từ trong phòng bếp liền chạy vào xem. Thấy con trai mình đang đốt thứ gì đó, bà ta lập tức căng thẳng chạy tới xem xét: "Con trai, con đang đốt cái gì thế?"

"Không... Không có gì..."

"Cái gì mà không có gì? Cái thằng này, sao con lại..." Thời Quốc Phân đi tới bên cạnh con trai, thứ con trai bà ta đang đốt là một xấp ảnh, mấy tấm bên dưới đã quăn queo biến dạng, nhưng mấy tấm xung quanh mới chỉ cháy một góc vẫn có thể thấy rõ ràng. Thời Quốc Phân giật nảy khi nhìn thấy những bức ảnh này: "Đây... Thế này là thế nào? Có phải con lại tái phát bệnh cũ không? Chẳng phải con nói là con đã bỏ rồi sao? Nhà chúng ta đã trải qua bao nhiêu biến cố như vậy, tại sao con mãi vẫn không lớn lên được?"

Khi du học ở nước ngoài, con trai bà ta đã bị cảnh sát bắt vì tụ tập hút cần sa rồi đua xe, thậm chí hắn còn chống lại cảnh sát, không những bị nhà trường đuổi học mà bạn bè của nhà họ Thời ở bên Mĩ còn phải dùng hết mưu mẹo mới có thể giúp hắn chỉ bị trục xuất. Khi đó phong thanh được che chắn rất kín, hai vợ chồng bọn họ nghĩ con trai ở nước ngoài, cho dù trong nước hai người có cửu tử nhất sinh thì ít nhất cũng có chỗ để trông chờ, ai ngờ con trai lại bị trục xuất vì những tội danh này. Vì vậy bà ta mới dẫn con trai hoảng sợ bỏ đi, chồng bà ta thì nhận hết mọi tội danh để bảo vệ vợ con, vì thế nên mới...

"Con lại tái phát bệnh cũ từ bao giờ?"

"Đại khái khoảng ba năm trước đây..." Thời Tất Thành đáp, lúc đó cũng là lúc hắn bắt đầu chính thức nắm quyền ở nhà họ Vương.

"Ba năm..." Trọn ba năm... Vậy mà bà ta không hề phát hiện. Nếu biết trước con trai lại tái phát bệnh cũ, chưa chắc bà ta đã có thể can ngăn được con trai nhưng ít nhất cũng sẽ không để con trai bị người khác nắm được nhiều bằng chứng như vậy.

"Mẹ... Thật sự là con... Sống quá bí bức..." Thời Tất Thành ôm mặt khóc lóc kêu than: "Con hết tất cả mọi thứ rồi! Người khác không hề coi con ra gì cả, con chỉ là phò mã! Phò mã! Phải dựa vào sự bố thí của người khác mới có vinh hoa phú quý hiện nay... Mẹ... Con bức bối lắm... Con sống quá khổ cực, nếu không có chỗ nào để phát tiết thì con sẽ phát điên mất... Mẹ..."

Thời Quốc Phân ôm con trai, chỉ cảm thấy trong lòng như bị dao đâm. Đúng vậy, con trai mình quá bí bức, con bé Vương An Ny kia, con gái một thằng cha nhà giàu mới phất, cả ngày chỉ biết trang điểm, tiêu tiền, cơ bản không biết chăm sóc chồng, cũng không hề tôn trọng mẹ chồng lấy một chút, ra ngoài gặp người ngoài cũng chưa bao giờ cho con trai mình sĩ diện, càng không cần phải nói đến khiếm tốn biết điều gì gì đó... Nhớ lại những cô gái con trai mình đã từng qua lại, đám dự tuyển con dâu mà mình đã chọn đi chọn lại, đứa kém nhất cũng hơn Vương An Ny cả chục lần. Nếu chồng mình vẫn còn sống thì một con bé như Vương An Ny còn không xứng làm tình nhân của con trai mình...

"Con trai, những tấm ảnh này là ai gửi đến?"

"Tiêu Vũ, chắc chắn là Tiêu Vũ!" Tên người nhận bưu kiện là Vương An Ny. Với tính khí của Vương An Ny, nếu nhìn thấy mấy thứ này, nhất định cô ta sẽ đập phá long trời lở đất. Càng không thể là mẹ vợ Hoàng Thúy Hoa, nếu nhận được mấy thứ này, bà ta sẽ lập tức mang đến cãi nhau với bố vợ hắn. Khả năng duy nhất chính là Tiêu Vũ...

"Cô ta dùng những thứ này để đe dọa con giết chết Vương An Ny, nếu con không chịu thì cô ta sẽ..."

"Cái gì? Giết chết Vương An Ny?" Cho dù bà ta có bất mãn với Vương An Ny đến mấy thì cũng vẫn biết rằng tất cả cuộc sống của hai mẹ con bà ta hiện nay đều là do Vương An Ny mang đến. Nếu như giết chết Vương An Ny, kể cả có trốn tránh được pháp luật thì mẹ con bà ta cũng sẽ mất hết tất cả, lần nữa cuốn gói biến khỏi thành phố A như chó nhà có tang: "Tại sao con có thể nhận lời giết chết nó chứ?"

"Tiêu Vũ đã đáp ứng con và cô ta sẽ đồng thời giải quyết Vương An Ny và Vương Hữu Tài, sau khi hai cha con này chết, tất cả di sản của Vương An Ny đều sẽ thuộc về con, cô ta chỉ cần tài sản của Vương Hữu Tài".

"Nó nói gì con cũng tin à?"

"Vương Hữu Tài trúng gió chính là kiệt tác của cô ta, Vương Hữu Tài đã lớn tuổi, không thỏa mãn nổi cô ta, vì vậy cô ta nhờ người ở Hồng Kông mua Viagra cho ông ta. Vương Hữu Tài dùng quá nhiều Viagra nên mới trúng gió. Sau khi Vương Hữu Tài trúng gió, cô ta nói cô ta đã làm bước đầu tiên, ép con cũng phải bắt tay vào việc, cho con một đống mĩ phẩm giống hệt số mĩ phẩm Vương An Ny đang dùng hiện nay để con đánh tráo. Dạo trước da Vương An Ny có vấn đề, cô ta tưởng bị dị ứng mĩ phẩm nhưng thực ra là trúng độc..."

"Hai đứa mày lại dám làm đến nước này..." Thời Quốc Phân khiếp sợ: "Thằng con trai ngốc nghếch của mẹ, Vương Hữu Tài chỉ bị trúng gió thôi, mẹ đã thấy những người trúng gió gắng gượng được mười mấy năm không chết. Nếu Vương An Ny chết trước ông ta thì Vương Hữu Tài có thể không điều tra hay sao? Mà kể cả không điều tra thì ông ta cũng làm sao có thể để tất cả tài sản của Vương An Ny rơi vào tay con? Không còn Vương An Ny làm chướng ngại vật, Vương Đông Quân chính là người thừa kế tất cả tài sản của Vương Hữu Tài, đến lúc đó con không còn một chút giá trị lợi dụng nào với Tiêu Vũ nữa, sao con có thể khẳng định nó sẽ không báo cảnh sát bắt con?" Thời Quốc Phân gần như lập tức đoán ra được kế hoạch của Tiêu Vũ, trước hết lợi dụng Thời Tất Thành giết chết Vương An Ny, sau đó tố cáo Thời Tất Thành, đến lúc đó ít nhất một nửa tài sản của Vương An Ny sẽ thuộc về Vương Hữu Tài, cô ta sẽ tranh giành tài sản thành công mà không hề tốn công sức gì.

"Con... vốn con cho rằng... Tiêu Vũ vẫn yêu con..."

"Yêu cái gì mà yêu? Bây giờ nó chỉ yêu tiền!" Thời Quốc Phân nghĩ lại mấy lần gần đây nhìn thấy Tiêu Vũ đều bị cô ta sỉ nhục trước mặt người khác không hề lưu tình, khiến mình trở thành trò cười trong mắt mọi người, càng cảm thấy không thể nuốt cục tức này xuống bụng: "Vương Đông Quân rốt cục là con ai?"

"Tiêu Vũ nói là của Vương Hữu Tài".

Thời Quốc Phân suy nghĩ một lát: "Nó với con... có còn quan hệ nữa không?"

Thời Tất Thành gật đầu, lại lắc đầu. Hắn và Tiêu Vũ vẫn duy trì gặp mặt, nhưng đã lâu lắm Tiêu Vũ không cho hắn chạm vào người, cô ta chê hắn bẩn...

"Nó chụp trộm được thì chúng ta cũng chụp được! Con còn liên lạc với tay thám tử tư đó không?"

"Mẹ... Ý mẹ là..."

"Con đốt bao nhiêu ảnh thì nó vẫn còn giữ phim, muốn in thêm bao nhiêu chả được? Chúng ta cũng phải nắm được sơ hở của nó mới được!" Thời Quốc Phân lạnh giọng: "Con cũng phải dỗ dành Vương An Ny, mẹ thấy dạo này tâm tình nó không tốt lắm, luôn đi sớm về muộn, cũng không còn quan tâm đến con như trước, con phải cẩn thận không miếng ăn đến miệng còn rơi mất đấy".

Nếu không phải Tiêu Vũ vẫn ép sát từng bước, sau lưng Vương An Ny còn có hai vị phật mang tên Vương Hữu Tài và Hoàng Thúy Hoa thì Vương An Ny có chết sớm cũng không vấn đề gì, nhưng bây giờ thì Vương An Ny tuyệt đối không thể chết.

Thấy mẹ vạch kế giúp mình, cuối cùng trong lòng Thời Tất Thành cũng có chủ ý: "Mẹ, con hiểu rồi".

"Còn nữa, dạo này con phải giữ mình một chút, nếu để Vương An Ny biết thì xôi hỏng bỏng không hết đấy!"

***

Vương An Ny ngồi ngay ngắn trước màn hình ti vi trong phòng tư vấn của Gia Mộc xem hai mẹ con này biểu diễn trong phòng bếp ở tầng một nhà mình, thầm cười lạnh một tiếng trong lòng. Ở trong mắt bọn chúng, quả nhiên cô ta vẫn là con bé nhà giàu ngu ngốc không hiểu thế sự kia, có thể bị bọn chúng tùy ý đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Cảm giác có thể khống chế toàn bộ mọi chuyện này thật sự là quá tốt, thậm chí còn tốt hơn cả bản thân việc trả thù. Thời Tất Thành, ngươi cho rằng sau những chuyện ngươi đã làm đối với ta, ta sẽ chỉ đại náo một trận rồi li hôn ngươi hay sao? Ta phải cho ngươi bị đạp xuống địa ngục triệt để!

Lâm Gia Mộc nửa nằm trên sofa nhắm mắt dưỡng thần, những kí ức tối qua từ từ hiện lên. Cô đến nhà Trịnh Đạc như thế nào, nằm trên đùi Trịnh Đạc không dậy nổi như thế này, Trịnh Đạc dỗ dành cô lên giường như dỗ trẻ con thế nào, cô lại thế nào... Ơ hay, cô và Trịnh Đạc đã hôn nhau... Ít nhất trong trí nhớ của cô là như vậy. Cô ôm chặt lấy cổ Trịnh Đạc, hôn anh ta, thậm chí cô còn dùng lưỡi... Trịnh Đạc hôn lại cô... Sau đó đẩy cô nằm xuống...

Sau đó thì sao? Trước khi cô hoàn toàn mất ý thức, hình như có người vuốt tóc cô, hôn khẽ lên trán cô... Lâm Gia Mộc vô thức đưa tay sờ trán, chỉ thấy bàn tay mình lạnh buốt...

"Gia Mộc, Gia Mộc!" Vương An Ny cao giọng gọi Lâm Gia Mộc đang thất thần tỉnh lại.

"Sao?"

"Bước tiếp theo chúng ta làm thế nào?"

"Động không bằng tĩnh, cứ xem hắn và Tiêu Vũ so chiêu". Bất kể ai thua ai thắng thì cũng là chó cắn chó, kiểu gì miệng cũng đầy lông.

Vương An Ny cũng nằm xuống sofa: "Tôi không muốn về nhà".

"Thế thì đến chỗ mẹ cô, thấy bà ấy nói muốn đến Macao mà".

"Tôi không thích Macao..."

"Mẹ cô cũng không thích khu vui chơi nhưng hồi cô còn nhỏ vẫn phải đi cùng cô bao nhiêu lần mà".

"Một lần cũng không có". Câu trả lời của Vương An Ny khiến Lâm Gia Mộc nghẹn giọng: "Bố mẹ tôi luôn rất bận rất bận, sau đó cho tôi rất nhiều rất nhiều tiền để tôi tự mua đồ ăn, tôi có thể mời tất cả các bạn trong lớp đến khu vui chơi, nhưng tôi không mời được mẹ tôi".

Lâm Gia Mộc yên lặng, Vương An Ny lại bật cười: "Như vậy mà tôi vẫn sống rất tốt, thật sự... Tôi đã đi cùng mẹ tôi đến Macao... Nhưng cũng chỉ để xem bà ấy à ơi mấy gã trai trẻ với lại thua tiền thôi mà".

"Cô định nói thế nào với Thời Tất Thành?"

"Nói thật. Mẹ tôi bị ung thư da, mặc dù phẫu thuật rất thành công nhưng không đảm bảo không tái phát, tôi muốn ở bên mẹ tôi nhiều hơn". Lí do quá tốt, vừa có thể thoát khỏi Thời Tất Thành, lại vừa có thể làm cho hắn cảm thấy Vương An Ny vẫn tín nhiệm hắn.

"Vậy cô có cần về nhà chuẩn bị hành lí không?"

"Không cần, mẹ tôi nhất quyết đòi bay chuyến buổi tối, cần gì thì mua tạm ở đó luôn là được".

"Nếu hắn nhất định đòi đưa cô với mẹ cô thì sao?"

"Chị yên tâm, hắn không dám đâu. Mẹ tôi chỉ cần sử dụng nửa thành công lực là có thể chém Thời đại công tử tơi bời rồi. Hắn tránh mẹ tôi như tránh tà ấy". Hơn nữa Thời Tất Thành cũng cực kì dị ứng với chuyện Hoàng Thúy Hoa cặp mấy gã trai tơ, mỗi lần nhìn thấy Hoàng Thúy Hoa thân thiết với đám trai trẻ đó là sắc mặt Thời Tất Thành lại khó coi như vừa nuốt phải mấy con ruồi.

Lâm Gia Mộc cười ha ha rất vui vẻ, vừa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Trịnh Đạc cầm một chai nước ngọt không độ đứng dựa cửa văn phòng mỉm cười nhìn mình, nghĩ đến tình hình tối qua, lớp da mặt sớm đã tu luyện bách độc bất xâm của Lâm Gia Mộc lại đỏ bừng... Chuyện này đúng là không có một chút khoa học nào.

/129

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status