Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải

Chương 50

/129


Trích lời Gia Mộc: Tiểu nhân và phụ nữ là khó đối phó nhất.

***

Trịnh Đạc cất điện thoại di động, ngáp một cái. Anh ta cho rằng đôi cẩu nam nữ này sẽ phải làm việc rất lâu, không ngờ chưa được nửa tiếng đã đường ai nấy đi. Tiêu Vũ đi từ trong phòng ra, bước thẳng vào thang máy dành cho nhân viên. Thời Tất Thành thì ra sau năm phút, đi cầu thang bộ. Trịnh Đạc nhét một tờ trăm tệ vào tay nhân viên phục vụ rồi đi vào phòng hai người vừa thuê.

Phòng ngủ không có dấu vết động vào, sofa ngoài phòng khách hơi bừa bộn. Thu hút sức chú ý nhất là chiếc đèn bàn nằm dưới sàn nhà, đế đèn đã bị mở tung ra. A... Thì ra Thời Tất Thành dùng chiêu thức ấy, thảo nào hắn lại hẹn Tiêu Vũ ở khách sạn.

Camera không dây hay thiết bị nghe trộm? Hai loại thiết bị này cho dù là loại có tính năng ưu việt nhất thì thiết bị thu tín hiệu cũng không thể quá xa, trong môi trường tín hiệu phức tạp như khách sạn thì càng hạn chế. Trịnh Đạc xoay người chạy ra, đuổi theo Thời Tất Thành chạy xuống cầu thang bộ.

Quả nhiên anh ta nhìn thấy Thời Tất Thành và một người phụ nữ trung niên đang nói chuyện ở ngay tầng dưới, người phụ nữ xách một chiếc túi máy tính trên tay, vẻ mặt hai người đều rất sung sướng, hiển nhiên là đã thành công.

Trong lúc Trịnh Đạc đang nghĩ phải tìm cách đột nhập máy tính xem Thời Tất Thành đã nắm được bằng chứng gì thì một bóng người lóe lên, Trịnh Đạc lập tức tránh vào một góc, là lão Tiêu... Xem ra Tiêu Vũ không cam lòng để người khác nắm được chuôi, sợ là đã lập tức gọi điện thoại cho lão Tiêu. Mà lão Tiêu có thể xuất hiện nhanh như vậy, chỉ sợ là từ đầu đến giờ vẫn đang theo dõi Thời Tất Thành chặt chẽ.

Lão Tiêu cũng phát hiện Trịnh Đạc, hắn đưa tay làm động tác tránh ra để đuổi Trịnh Đạc đi. Trịnh Đạc nhún vai, xoay người bước lên cầu thang. Bất kể thế nào thì anh ta không can dự vào việc đôi cẩu nam nữ này cắn nhau sẽ tốt hơn nhiều.

Thấy Trịnh Đạc đã đi, lão Tiêu cũng trốn vào góc của mình, lấy điện thoại ra: "Cô đoán đúng rồi, là Thời Quốc Phân cầm máy tính".

"Cướp lấy cho tôi".

Lão tiêu bật cười: "Tôi nói này, cô chủ, tôi chỉ chịu trách nhiệm theo dõi, những việc khác không phải trách nhiệm của tôi".

"Một triệu chiếc máy tính đó".

Quả nhiên việc để mặc Trịnh Đạc và Lâm Gia Mộc làm bừa là đúng đắn, một triệu tệ, có khoản tiền này hắn cũng có thể về hưu rồi: "Cô chuyển trước năm trăm ngàn, năm trăm ngàn còn lại tôi muốn lấy tiền mặt".

"Được". Tiêu Vũ cắn răng, đừng thấy cô ta ăn uống mua sắm vung tiền như rác, thay xe thay điện thoại như trò chơi mà lầm, thực ra tiền mặt có thể sử dụng không hề nhiều, mấy năm nay cô ta dùng mọi thủ đoạn cũng chỉ dành dụm được chưa đến một triệu, bây giờ tất cả đều bị con mà cà rồng họ Tiêu này hút khô.

Cô ta dùng điện thoại chuyển năm trăm ngàn sang tài khoản của lão Tiêu, lão Tiêu đọc tin nhắn thông báo rồi cười ha ha đáp ứng.

Lúc này hai mẹ con họ Thời đã nói chuyện xong, Thời Tất Thành dìu tay mẹ đi xuống lầu. Lão Tiêu kéo mũ xuống, cũng đi theo vào thang máy. Trong thang máy còn có mấy người nữa, lúc xuống đến tầng một thì hầu như là đã chật cứng. Ngoại hình lão Tiêu vốn đã không có gì đáng chú ý, lại cúi đầu không ngừng nhắn tin, có vẻ không hề quan tâm gì đến những chuyện khác, Thời Quốc Phân chỉ thoáng nhìn hắn rồi quay mặt qua chỗ khác.

Hai mẹ con Thời Tất Thành rất đắc ý, chỉ lo giữ gìn chiếc máy tính trên tay, căn bản không ngờ Tiêu Vũ lại gọi người đến nhanh như vậy nên không hề phòng bị người khác. Hai mẹ con ra đến trước cửa khách sạn, đứng chờ nhân viên trông xe đánh xe đến. Lão Tiêu đứng phía sau hai người, cũng làm bộ như đang đợi xe của mình. Hắn xem đồng hồ rồi đi về phía trước một bước: "Xin lỗi, tôi có việc gấp cần ra sân bay, có thể để xe tôi qua trước không?"

Thời Tất Thành nhìn hắn một cái, âu phục, cà vạt thông thường, thoạt nhìn giống như là người dưới quê lên thành phố A làm thuê. Hắn gật đầu, lão Tiêu gọi to một tiếng, một chiếc xe con từ xa len tới. Lái xe là một gã thanh niên, hắn tiện tay mở cửa bên phải xe ra, Thời Quốc Phân lùi về phía sau. Đúng lúc này lão Tiêu nhảy một bước dài tới giật chiếc máy tính trên tay Thời Quốc Phân ròi lao thẳng vào xe. Lái xe đã chuẩn bị từ trước, lập tức đạp ga lao ra.

"Bảo vệ! Bảo vệ! Cản chiếc xe đó lại!" Mặc dù trước cửa khách sạn có bảo vệ nhưng chân người dù sao cũng không theo kịp bánh xe, lúc này chính là lúc bãi đỗ xe đông đúc nhất, barie bãi đậu xe căn bản không kịp hạ xuống, Thời Tất Thành đã lên xe mình đuổi theo. Giám đốc lễ tân khách sạn chạy ra giữ Thời Quốc Phân lại: "Xin hỏi có cần báo cảnh sát không?"

"Thời Quốc Phân lắc đầu, sao có thể báo cảnh sát được chứ: "Con trai tôi sẽ xử lí việc này".

Tiêu Vũ, chắc chắn là Tiêu Vũ... Không ngờ cô ta lại hạ thủ nhanh như vậy. Đáng tiếc Tiêu Vũ có cẩn thận mấy thì cũng có sơ sót, không biết bà già này cũng biết dùng máy tính, ngoài laptop, bà ta đã lưu lại một file ghi âm cất trong túi xách mang theo.

Bà ta sờ sờ chiếc túi xách màu đen đeo trên người: "Làm phiền anh gọi taxi giúp tôi".

"Vâng". Giám đốc vừa dứt lời, một chiếc xe taxi đã chạy từ một phía khác tới dừng lại trước cửa khách sạn, không đợi giám đốc nói gì, Thời Quốc Phân đã mở cửa xe bước lên.

Sau khi báo địa chỉ cho tài xế taxi, Thời Quốc Phân gọi điện thoại ngay cho con trai: "Con trai, không đuổi kịp thì quay về đi, mẹ có lưu một bản trong USB rồi, không sợ con tiện nhân kia không nghe lời".

Bà ta lại không nhìn thấy khi tài xế taxi đưa tay lên kéo vành mũ xuống thì một hình xăm rồng xanh lộ ra rõ ràng trên cánh tay.

Trịnh Đạc bấm phím quay số nhanh: "Thời Quốc Phân đã lên xe của con trai lão Tiêu, chúng ta có cần can thiệp hay không?"

"Cứ để bọn chúng chó cắn chó đi". Lâm Gia Mộc trả lời thẳng thừng: "Anh về đi!"

"Ơ?"

"Chuyện này tốt nhất chúng ta không cần can thiệp, cũng không cần biết làm gì". Lão Tiêu này thoạt nhìn hiền lành như Phật nhưng trên thực tế lại hạ thủ rất độc ác, càng không cần phải nói đến con trai hắn. Tên này là một kẻ rất thích bạo lực, mười sáu tuổi đã đánh trọng thương người ta, ỷ vào nguyên nhân còn vị thành niên, hơn nữa lão Tiêu lại bỏ số tiền lớn ra bồi thường cho người bị hại nên mới bị phán có bảy năm. Sau khi ra tù, hắn trở thành kẻ chuyên lo chuyện tay chân cho lão Tiêu, Thời Quốc Phân rơi vào tay hắn chắc chắn sẽ gặp chuyện. Loại chuyện vi phạm kỉ cương pháp luật này thì không biết đến sẽ tốt hơn, càng không cần phải nói đến tính cách của Trịnh Đạc, nếu có người đánh đập phụ nữ trẻ em, chắc chắn anh ta sẽ không nhịn được ra tay can thiệp.

Trịnh Đạc yên lặng một hồi: "Được".

Dù sao thì lão Tiêu cũng chỉ cần thứ đồ kia, Thời Quốc Phân cùng lắm cũng chỉ bị kinh động một chút thôi. Anh ta đánh tay lái, rẽ trái ở ngã tư tiếp theo.

Cảnh sát Lưu kết thúc cuộc điện thoại với người lãnh đạo trực tiếp, cười lạnh một chút. Thời Quốc Phân bị cướp, túi xách bị cướp mất, trong quá trình giằng co còn bị đánh gãy xương cánh tay. Kẻ phạm tội là một tài xế taxi, chiếc taxi nọ được tìm thấy trong một công trường cách nơi gây án ba con phố, đã bị cho một mồi lửa.

Nhà họ Thời ở thành phố A đã chỉ còn ăn mày dĩ vãng, nhưng dù sao vẫn còn lại đôi chút quan hệ, càng không cần phải nói Thời Quốc Phân hiện là thông gia của vua phế liệu. Sau nhiều lần đùn đẩy, cuối cùng vụ án này rơi xuống tay anh ta, đội phó đội cảnh sát hình sự trọng án. Anh ta gọi cấp dưới của mình xuống lầu lái xe, chính mình thì gọi điện thoại cho Lâm Gia Mộc: "Thời Quốc Phân bị cướp có quan hệ gì với hai người không?"

"Là người của Tiêu Vũ làm".

"Tiêu Vũ?" Cảnh sát Lưu hơi không theo kịp vấn đề: "Mẹ kế của An Ny ấy hả?"

"Chính là cô ta".

Cảnh sát Lưu sớm đã nhìn Tiêu Vũ không vừa mắt, làm nghề này của anh ta chỉ cần liếc qua là biết sơ sơ ai là người kiểu gì. Chính vợ anh ta cũng đã nói Tiêu Vũ là loại cave nửa mùa, bề ngoài đứng đắn đoan trang, trên thực tế lại rất lẳng lơ, mặc dù đã có ông xã là đại gia Vương Hữu Tài nhưng cả ngày vẫn lấy hấp dẫn ánh mắt đàn ông làm thú vui, còn khoe khoang giữ thân như ngọc. Đúng vậy, quần áo trên người lúc nào cũng kín cổ cao tường, không khác gì phụ nữ đàng hoàng, nói chuyện với người khác lúc nào cũng tươi cười, nhưng ánh mắt lại cực kì không đứng đắn.

"Có cần tôi nhân cơ hội chỉnh Tiêu Vũ không?"

"A, Thời Quốc Phân sẽ giải quyết bằng kênh quan chức, bà ta không tin cảnh sát cho lắm".

"Tôi biết rồi". Cảnh sát Lưu cũng cười, chậm rãi đi xuống lầu. Vừa đi đến bên cạnh xe, điện thoại di động đã đổ chuông, đội trưởng bên kia điện thoại nói rất hậm hực: "Hừ, đầu tiên là bên trên gây áp lực nói phải nhanh chóng phá án, bây giờ lại nói rằng chỉ là một sự hiểu lầm, đúng là quan cao một cấp đè chết người... Sai bảo chúng ta như gia súc, cảnh sát Lưu, anh không phải đi nữa".

"Vâng, tôi biết rồi". Cảnh sát Lưu dừng cuộc gọi.

Thời Tất Thành ngồi hút thuốc ở một góc bên ngoài phòng mổ. Khó khăn lắm mới tóm được đuôi mà lại bị cướp mất, Tiêu Vũ thật sự là cao tay, càng không cần phải nói đến chuyện mẹ hắn bị đẩy trên xe xuống, gãy xương cánh tay, trên người có nhiều vết thương, đang phải nằm phẫu thuật trong phòng mổ...

Hắn lấy điện thoại di động ra, tìm số Vương An Ny định gọi, suy nghĩ một lát lại đổi ý. Gọi điện thoại cho cô ta thì có ích lợi gì? Ả con dâu này không cáu gắt với mẹ chồng là tốt lắm rồi. Còn Tiêu Vũ? Bây giờ gọi điện thoại cho Tiêu Vũ thì cô ta sẽ chỉ cười trên nỗi đau của mình.

Trong lúc hắn đang do dự, một dãy số quen thuộc gọi tới. Không đợi Tiêu Vũ dừng máy, Thời Tất Thành đã bấm ngay nút nhận cuộc gọi: "Tiêu Vũ, cô đúng là không phải người".

"Thời Tất Thành, anh đang nói gì thế?" Tiêu Vũ nằm thoải mái trong bồn tắm bùn, nghe âm thanh hổn hển tức giận của Thời Tất Thành quả thực còn thoải mái hơn cả tắm bùn.

"Mẹ tôi gãy xương rồi, bây giờ đang ở bệnh viện!"

"Vậy à?" Nếu không phải lão Tiêu hét giá quá tàn nhẫn thì Tiêu Vũ hầu như sẽ phải thưởng thêm cho hắn ta: "Bị thương thì phải điều trị thôi, có đủ tiền hay không? Nếu không đủ thì tôi gửi cho một ít". Những lời này gần như là nguyên văn lời Thời Tất Thành nói với cô ta qua điện thoại lúc cô ta bị đánh tới mức sảy thai.

"Cô..."

"Thời Tất Thành, anh vô tình với tôi thì tôi không biết bất nghĩa với anh à? Anh hoàn thành chuyện tôi dặn thì chúng ta sẽ thực hiện đúng giao kèo, còn nếu không làm được... Hai chúng ta sẽ còn phải thanh toán hết tất cả ân oán". Tiêu Vũ dừng điện thoại, ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy bà chủ tiệm thẩm mĩ dẫn một người phụ nữ quấn khăn tắm đi vào.

"Không phải tôi đã nói tôi bao hết phòng này hay sao?"

"Thật sự xin lỗi, không còn phòng trống nào nữa, mong quý cô thông cảm..." Bà chủ nói rất áy này.

Tiêu Vũ khép hờ mắt: "Tôi mua thẻ vàng nhà cô chính là vì muốn riêng tư, nếu ngay cả riêng tư cũng không có thì tôi mua thẻ vàng làm gì?"

"Chị Tiêu đúng không? Tôi là Lâm Phương".

Tiêu Vũ mở mắt ra, mới phát hiện người phụ nữ phía sau bà chủ chính là cô nàng Lâm Phương lần trước đã cầm nhầm túi xách. Dù sao cũng có thể coi là quen biết nên cũng rất khó xử, không tiện làm quá đáng.

Thấy hai người này biết nhau, bà chủ lập tức biết thời biết thế lựa lời: "Hai quý cô xinh đẹp đã biết nhau thì tốt quá, cô Lâm, bồn bên trái này là của cô".

Lâm Phương gật đầu, Tiêu Vũ thấy ván đã đóng thuyền, hơn nữa hôm nay tâm tình cô ta đang cực tốt nên cũng đành gật đầu đồng ý. Lâm Phương cởi đồ ra, nằm xuống bồn chứa bùn, thở một hơi khoan khoái: "Mệt chết đi được... Có được một tiếng không phải nghe điện thoại thật là tốt..."

Tiêu Vũ nhìn cô một cái: "Lần trước cô nói muốn học Yoga, sao tôi đến phòng học Yoga lại không nhìn thấy cô?"

Lâm Phương thở dài: "Trong nhà có chút việc, mẹ tôi ốm, mấy ngày hôm trước mới ra viện".

"À". Tiêu Vũ gật đầu, nhắm mắt lại không hỏi nữa. Dân số thành phố A có gần mười triệu, cô ta hai lần ngẫu nhiên gặp Lâm Phương, có phải hơi quá tình cờ một chút không? Cô ta quay sang nhìn thấy Lâm Phương cũng nhắm mắt lại liền cầm điện thoại di động chụp một bức ảnh.


/129

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status