Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải

Chương 55

/129


Trích lời Gia Mộc: Cho dù là người tà ác nhất, khi suy xét một vấn đề từ lập trường của mình, điểm xuất phát của họ vẫn luôn là "tốt".

***

Đối với người mới quen Vương Tử Minh, ấn tượng đầu tiên đều là hắn là một đại thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ, đến khi đã thật sự quen hắn thì chỉ còn có hai chữ để đánh giá hắn: Người điên. Lúc vui vẻ hắn có thể nói không dứt lời, từ sự hình thành vũ trụ cho đến sự sống ngoài trái đất, dường như không có gì là hắn không biết. Lúc không vui hắn sẽ tìm bừa một góc co lại, thân hình hắn cao to như vậy mà vẫn có thể co quắp rúm ró, nếu không có hô hấp thì không khác gì một người chết.

Hôm nay chính là ngày Vương Tử Minh buồn bực. Hắn tiện tay ném hành lí vào cốp chiếc xe Cherokee rồi co người ngồi trên ghế sau, tay cầm iPad mà không thèm nhìn, đầu dựa vào cửa sổ xe, không nói một lời. Lâm Gia Mộc biết hắn từ rất nhiều năm trước, sớm đã quen với tính tình này của hắn nên hoàn toàn mặc kệ. Cô tiện tay ném một chai Evian cho hắn rồi không thèm để ý nữa. Bất kể là khi buồn bực, khi vui vẻ hay thậm chí lúc bệnh thần kinh phát tác, gã này vẫn luôn là đại thiếu gia, uống nước chỉ uống nước khoáng Evian.

Thành phố B cách thành phố A không quá xa nhưng cũng không coi là gần. Lúc đến trạm nghỉ ngơi bên đường cao tốc, Lâm Gia Mộc xuống xe đi vệ sinh, Trịnh Đạc quay lại nhìn Vương Tử Minh: "Anh có xuống đi vệ sinh không? Hay có muốn ăn gì không?"

Vương Tử Minh làm như không nghe thấy, hai mắt thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ xe như đang nhìn một tán cây hay một đám mây nào đó.

Trịnh Đạc quay lên, không để ý đến hắn nữa. Chớp mắt sau lại thấy hắn mở cửa xuống xe đi đến cửa hàng tạp hoá, đúng là một quái nhân, cho dù không phải gay thì cũng là kẻ cực dị. Là một người đàn ông xịn, Trịnh Đạc vĩnh viễn không có biện pháp đạt thành nhận thức chung gì với gã gay này.

Lúc Lâm Gia Mộc trở lại xe, cô thoáng nhìn lại ghế sau: "Vương Tử Minh đâu?"

Trịnh Đạc chỉ cửa hàng tạp hoá: "Ở trong đó".

n

Lâm Gia Mộc nhìn đồng hồ, đã gần hai giờ chiều: "Tầm hai giờ Trương Kỳ sẽ nghỉ tay khoảng nửa tiếng, hắn đi gọi điện thoại cho Trương Kỳ rồi."

"Tại sao hai người này càng ngày càng dính nhau thế?"

"Ai mà biết được". Lâm Gia Mộc mở một chai nước khoáng, uống một ngụm mới nhìn thấy nhãn mác: "Evian?"

"Vương Tử Minh mang đến".

"Đại thiếu gia." Lâm Gia Mộc không thể phân biệt được nước khoáng Evian cao cấp và nước khoáng Oa Ha Ha bình dân có gì khác nhau, sau khi uống một ngụm đã đặt chai nước xuống. Lúc này Vương Tử Minh cũng vừa quay lại, trên tay xách một túi đồ ăn vặt.

"Bánh senbei Vượng Vượng, niềm vui của bạn". Hắn ngồi vào ghế sau, bắt đầu chia bánh, hơn nữa còn chia rất đều. Dù đang thất thần nhưng gã này cũng không phải hoàn toàn không để ý đến bên ngoài.

"Trương Kỳ biết ông đi không?"

"Ờ, tôi nói với cô ấy tôi phải ra ngoài làm chút việc".

"Vợ chồng với nhau cũng không cần phải báo cáo cụ thể như vậy, anh với cô ta..." Trịnh Đạc nói được một nửa, chợt thấy ánh mắt Lâm Gia Mộc và Vương Tử Minh đều có vẻ không đúng, vội dừng lại không nói nữa.

"Cô ấy nói thế nào?"

"Hỏi tôi đã mang đủ những thứ cần thiết chưa, còn dặn tôi lúc về nhớ mua mấy cân hồng mật cho cô ấy."

"Ờ, không có đường lui lại rồi". Lâm Gia Mộc gật đầu, nhường ghế lái cho Trịnh Đạc rồi cúi đầu lọc cọc trên laptop. Vương Tử Minh cũng như không còn sức sống nhưng không còn ngẩn người nữa mà cắm cúi nghịch iPad.

"Khi còn bé mấy người trông thế nào nhỉ? Tôi còn chưa nhìn thấy ảnh bao giờ". Trịnh Đạc thật sự nhàm chán, bắt đầu cố tìm chuyện để nói.

"Trương Kỳ có ảnh, về bảo cô ấy cho anh xem". Vương Tử Minh nói.

"Ảnh của em để hết trên lầu, anh thích xem thì về tự tìm mà xem". Lâm Gia Mộc nói.

Trịnh Đạc dứt khoát đeo tai nghe lên nghe nhạc, hai người này ngồi cùng xe không cãi nhau cũng đã kì tích rồi, anh ta còn đòi hỏi gì nữa?

Nhà họ Vương có tiền, tuy Vương Tử Minh và người nhà không hợp nhau, cụ thể là hắn và bố hắn quanh năm suốt tháng không nói với nhau một câu, nhưng thực ra quan hệ giữa hắn với mẹ và anh trai vẫn không tồi. Hắn chỉ gửi một tin nhắn, anh trai hắn đã phái người đến chờ bên đường cao tốc, đưa cho hắn một chùm chìa khóa và một địa chỉ. Đó là một căn hộ mẫu của một khu nhà do nhà họ Vương đầu tư, sau khi bán hết các căn hộ trong khu nhà này lại không bán căn hộ mẫu mà giữ lại làm chỗ ở cho cán bộ công ty, bây giờ đang không có ai ở nên cho hắn ở tạm.

Một trăm hai mươi mét vuông, ba phòng ngủ một phòng khách, một vệ sinh một bếp, mới hoàn thiện chưa được hai năm, thoạt nhìn căn hộ này còn rất mới. Chăn ga gối đệm trong ba gian phòng ngủ đều hoàn toàn mới, đồ đạc trong phòng vệ sinh và phòng bếp cũng đều chưa hề dỡ bao bì. Anh trai Vương Tử Minh vẫn biết rõ tính tình em trai mình, Vương Tử Minh không bao giờ dùng đồ người khác đã dùng, chỉ có những thứ mới nhất tốt nhất mới được chạm vào thể xác cao quý của hắn.

Hắn đi vào nhà trước tiên, chạy thẳng vào phòng ngủ chính, đặt đồ đạc mang theo xuống rồi nằm luôn lên giường phớt lờ mọi sự. Lâm Gia Mộc và Trịnh Đạc thì bận rộn hết việc nọ đến việc kia, trước hết phải sắp xếp nơi này như một tổ ấm tình yêu, những tấm ảnh đã được chụp từ trước cũng phải bày đúng chỗ, đồ dùng trong phòng vệ sinh vốn được chuẩn bị cho ba người, bây giờ phải bỏ đi một bộ, thoạt nhìn cũng khá giống căn hộ của một cặp gay.

Trịnh Đạc treo mấy bộ quần áo vào phòng ngủ chính, lại đặt một khung ảnh lên trên chiếc tủ đầu giường. Vương Tử Minh nghiêng người với khung ảnh lại xem: "Không ngờ hai chúng ta thật là xứng đôi".

Hai người đều rất cao, Trịnh Đạc còn cao hơn hắn một chút. Vương Tử Minh mảnh dẻ, Trịnh Đạc thì cường tráng, một người phong cách mỹ nam, một người phong cách xì po, thoạt nhìn quả thật xứng đôi.

Thấy Trịnh Đạc không trả lời, hắn nhếch miệng: "Mặc dù tôi là gay nhưng cũng không phải loại thấy đàn ông là muốn lên giường. Tôi không hứng thú với anh... À không, tôi có hứng thú với anh, nhưng thứ nhất, anh là đàn ông thật sự, thứ hai, tôi không dám chọc vào người phụ nữ của anh."

Trịnh Đạc ngồi xuống mép giường: "Nếu anh không muốn tham dự chuyện này thì bây giờ có thể bắt xe về."

Để Vương Tử Minh tham gia vụ này hoàn toàn là chủ ý của Lâm Gia Mộc. Mã Thụ Sinh là kẻ tâm cơ rất thâm trầm, Trịnh Đạc lại không phải mẫu người có thể dễ dàng trà trộn vào thế giới gay. Lâm Gia Mộc thoạt nhìn trẻ trung nhưng vừa tiếp xúc đã biết cô nhiều tuổi rồi, không phải loại hủ nữ thích những kẻ gay. Muốn tiếp cận Mã Thụ Sinh thì dùng Vương Tử Minh đích xác là phương pháp nhanh nhất, nhưng Vương Tử Minh không giống cô và Trịnh Đạc, hắn là một người bình thường, không thể thoải mái bịa chuyện vào vai như thật được.

"Tôi nói sẽ giúp đỡ thì tôi sẽ giúp đỡ, anh không cần phải kích tôi". Vương Tử Minh nhìn anh ta một cái, đứng dậy thu xếp quần áo hắn mang đến.

"Vậy chúng ta thống nhất lại kịch bản một lần nhé".

Vương Tử Minh lườm anh ta một cái: "Hai năm trước anh và tôi biết nhau ở quán bar Nhiệt Hỏa, gặp lần đầu đã thích nhau, lần hai thuê phòng, lần ba sống chung luôn đến bây giờ. Anh là huấn luyện viên ở phòng tập thể hình, tôi vẫn là tôi. Tôi đã bị người khác biết là gay, anh vẫn giấu kín. Trừ các quán bar dành cho dân gay, hai chúng ta chưa bao giờ hẹn hò ở những địa điểm công cộng khác, anh mắc chứng sợ thân thiết ở các địa điểm công cộng. Mặc dù tôi rất yêu anh nhưng cũng rất oán trách trong lòng, hết". Hắn thuật lại toàn bộ câu chuyện như là niệm kinh.

"Anh làm xong thì chúng ta ra ngoài ăn cơm."

"Tôi ăn bánh no rồi, anh và cô ta ra ngoài ăn đi."

***

"Có online không?" Lâm Gia Mộc gửi tin nhắn QQ cho m&m4ever.

Một lát sau quả nhiên có trả lời: "Có".

"Thật sự xin lỗi, ông xã tôi không cho phép tôi tiếp xúc nhiều với người khác, ngay cả các trang kết bạn trên mạng anh ấy cũng không cho tôi vào".

"Anh ta muốn độc chiếm như vậy cơ à?"

"Đúng vậy".

"Anh ta nhất định rất yêu bạn, bạn thật hạnh phúc".

"Có lẽ thế. Anh ấy vẫn giữ bí mật, chưa bao giờ chịu cùng ra ngoài với tôi, ngay cả quán bar anh ấy cũng rất ít đến..."

"Vậy à..."

"Không nói những chuyện đó nữa, tôi cho bạn xem ảnh nhé". Lâm Gia Mộc chia sẻ bức ảnh Vương Tử Minh ôm Trịnh Đạc tự chụp.

Bên kia yên lặng một lát: "Bạn và ông xã bạn đều rất đẹp".

"Thật không? Tôi cũng cảm thấy như vậy".

"Bạn làm nghề gì?"

"Tôi à? Tôi là đầu nậu".

"Đầu nậu?"

"Chẳng hạn như bạn là người có tiền, bạn mới mua biệt thự, muốn có một tác phẩm nghệ thuật hợp với căn biệt thự, bạn ứng tiền trước cho tôi, tôi sẽ đi khắp thế giới tìm kiếm cho bạn. Sau khi bạn xác nhận đồng ý thì tôi sẽ mua giúp bạn".

"Thế à? Chắc là kiếm được khá lắm".

"Cũng tạm. Chủ yếu là nhờ bạn bè giúp đỡ".

"Còn ông xã bạn?"

"Anh ấy là huấn luyện viên thể hình".

"Oa, thảo nào dáng người chuẩn như vậy... Bây giờ các bạn ở thành phố nào?"

"Chúng tôi đang ở thành phố B".

"Thật khéo quá, chúng tôi cũng đang ở thành phố B, lúc nào có thời gian gặp nhau một chút được chứ?"

"Tôi bàn với ông xã một chút đã. Anh ấy không thích cùng tôi ra ngoài lắm".

"Ờ, được rồi, bạn cứ bàn với anh ta đi".

Bên kia QQ, trong một căn hộ cho thuê, Mã Thụ Sinh hơi thất thần đứng trước máy tính. Hắn cho rằng mình và Vương Tử Minh sẽ không còn gặp nhau nữa, không ngờ Vương Tử Minh lại xuất hiện, thế giới này... đúng là nhỏ đến mức đáng thương...

Gã gay trẻ cười ha ha quay lại nhìn hắn: "Anh thấy em giỏi không? Tìm được một người bạn lợi hại như vậy".

"Ờ, em giỏi lắm". Mã Thụ Sinh vuốt vai gã kia.

Mã Thụ Sinh đã chìm nổi trong thế giới gay nhiều năm, câu được Vương Tử Minh chính là thành tựu cao nhất của hắn. Vương Tử Minh đẹp trai, có địa vị, lại lắm tiền. Lúc đầu quả thật hắn hơi kiêu ngạo, nhưng sau khi cặp với nhau, trừ tính khí hơi công tử bột, lại có một ả bạn thân là Trương Kỳ thì Vương Tử Minh quả thực là hoàn mỹ không có khuyết điểm, bất kể là ra ngoài chơi hay là ở nhà, hắn đều là một đối tác cực kì tốt. Nếu không phải gia đình thúc giục hắn về nhà lấy vợ thì sống cùng với Vương Tử Minh cả đời cũng không phải chuyện không thể xảy ra.

Vương Tử Minh từng sống ở nước ngoài, có một số tư tưởng của người phương Tây, hai người thích nhau thì sống nương tựa lẫn nhau có sao? Nhưng Mã Thụ Sinh thì thực tế hơn nhiều, hai người đàn ông thì làm gì có tiền đồ? Chơi đủ rồi thì nghe lời bố mẹ lấy vợ đẻ con mới là thượng sách. Một đại thiếu gia như Vương Tử Minh không hiểu những khó khăn của thường dân nhưng hắn thì hiểu lắm, nhà họ Mã không thể không có người nối dõi tông đường, bố mẹ ở quê không thể không có người chăm sóc.

Chính vì đã nghĩ thấu đáo nên lúc về nhà lấy vợ hắn mới không hề do dự. Vợ hắn là người hắn đã chọn lựa kĩ, mồ côi mẹ từ nhỏ, sống cùng bố và mẹ kế, rất cần một gia đình, tính cách cũng ngoan ngoãn đơn thuần, không ngoài dự liệu thì sẽ là một nàng dâu tốt.

Không nghĩ tới nàng dâu tốt này lại là chó sói đội lốt cừu non, từ khi phát hiện khuynh hướng giới tính lệch lạc của hắn đã bắt đầu đại náo làm cả nhà không được an bình. Bố mẹ hắn cắn răng dỗ dành cô ta, hầu hạ cô ta như công chúa nhưng vẫn không đổi lại được một chút thông cảm. Đâm đơn li hôn thì cũng thôi, cô ta còn công khai chuyện hắn là gay khiến bố mẹ hắn ở quê không ngẩng được đầu lên. Hắn dứt khoát bế con rời khỏi nơi đó để mặc cô ta ồn ào. Hắn không xuất hiện thì một mình cô ta cũng không li hôn được, bây giờ cô ta lại không có công việc, chính là một kí sinh trùng cần có người nuôi, hắn không sợ cô ta không thỏa hiệp.

Sớm biết như thế thì chẳng thà đừng chia tay Vương Tử Minh. Vương Tử Minh là người có tiền, lại đẹp trai, bố mẹ có lẽ sẽ thích hắn... Nhưng hiện nay hối hận cũng đã muộn, hắn đã có tiểu Mao, Vương Tử Minh cũng có niềm vui khác... Mặc dù nghĩ như vậy nhưng lúc nhìn thấy ảnh người bạn mới của tiểu Mao trên mạng, hắn vẫn không nhịn được xúi giục tiểu Mao hẹn bọn họ đến gặp nhau...

/129

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status