Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải

Chương 71

/129


Trích lời Gia Mộc: Trước khi người người tự nhốt mình vào sau cửa chống trộm, láng giềng vừa là bạn vừa là kẻ thù, họ hiểu về bạn nhiều hơn bạn tưởng.

***

Quê quán Phùng Hà nghe có vẻ rất xa xôi, nhưng thực ra giao thông tiện lợi, tài nguyên phong phú, đường sá ở thị trấn cũng xem như sạch sẽ, nhà cửa xây dựng cũng đồng đều, người đi đường cũng ăn mặc rất hợp thời, thoạt nhìn là một trấn nhỏ rất yên bình.

Trịnh Đạc dừng xe, xuống xe mua một ít trái cây ở quầy hàng ven đường, nhân tiện hỏi một câu: "Ông anh cho hỏi ở đây có khách sạn nào tương đối sạch sẽ không?"

Người bán trái cây nhìn anh ta, lại nhìn xe của anh ta và người phụ nữ ngồi trên xe: "Hai người đi qua một ngã tư, có một tòa nhà sáu tầng mới xây, bên dưới có một khách sạn tên là Trấn Đông. Chỗ đó là khách sạn năm sao ở thị trấn này".

Trịnh Đạc cười, không ngờ người này lại hài hước như vậy: "Vâng, cảm ơn ông anh".

Khách sạn Trấn Đông đó đương nhiên không phải khách sạn cấp năm sao. Trịnh Đạc thuê một phòng tốt nhất mà một đêm cũng chỉ có bốn mươi tệ, có hai cái giường, nhà vệ sinh khép kín, bình nước nóng và điều hòa, còn có máy tính có thể lên mạng.

Trịnh Đạc thấy trước cửa khách sạn viết khách sạn này có wifi, lúc nhạn chìa khóa liền hỏi một câu: "Mật khẩu wifi chỗ chị là gì?"

Bà chủ lấy một tờ giấy viết mật khẩu cho anh ta. Thấy anh ta đã làm xong thủ tục, Lâm Gia Mộc mở cửa sau xe xách đò mang vào. Trịnh Đạc cát tờ giấy ghi mật khẩu vào trong túi, cũng quay ra xe lấy đồ. Nhìn hai người xách hòm lớn túi nhỏ, bà chủ không nhịn được hỏi: "Hai người định ở đây bao lâu?"

"Nhiều nhất là ba ngày". Thời gian ba ngày này vẫn là phải sắp xếp công việc mới rút ra được.

Bà chủ nhìn một đống hòm xiểng. Ba ngày? Bà ta đã gặp không ít người thành phố, nhưng mang nhiều hành lí như vậy...

"Anh chị về thăm họ hàng à?"

"Vâng ạ". Trịnh Đạc đáp rất tự nhiên: "Bà nội tôi là người ở Trịnh gia trang cách chỗ này hai mươi dặm, bà bảo tôi về thăm mộ tổ, cũng nhân tiện tìm người quen cũ. Người già mà, tuổi lớn liền muốn lá rụng về cội, muốn liên lạc với người quen cũ nhờ chăm sóc phần mộ một chút".

"Trịnh gia trang? Tôi chính là người Trịnh gia trang đây".

Thấy Trịnh Đạc nghẹn lời, Lâm Gia Mộc lập tức tiếp lời: "Bà nội tôi đi từ lúc mới mười tám tuổi, cũng không biết trong thôn còn mấy người quen cũ nữa. Đây cũng là lần đầu tiên chúng tôi về đây".

"À, thảo nào tôi không biết anh chị. Anh chị cần hỏi thăm nhà nào?"

Thực ra Trịnh Đạc nói là nói thật, nhưng bà nội anh ta qua đời khoảng hai mươi năm rồi, lúc bà còn sống cũng rất ít nói với anh ta về chuyện của mình khi còn trẻ. Anh ta cố gắng nhớ lại nhưng cũng không nhớ được bao nhiêu thông tin hữu dụng, đột nhiên nhớ có lần ông bố sâu rượu của mình uống say từng than thở nhà anh ta còn có hơn bốn mươi mẫu ruộng và một xưởng ép dầu ở Trịnh gia trang. Biết đâu ông ta nói thật?

"Bà nội tôi chỉ nói năm đó nhà tôi có hơn bốn mươi mẫu ruộng và một xưởng ép dầu".

"A... Bà nội anh là con dâu ông Trịnh râu đúng không?" Bà chủ lập tức phấn chấn tinh thần: "Khi đó người trong thôn cũng nói thời cải cách ruộng đất, con dâu cả nhà họ Trịnh đã mang cháu trai đi theo một cán bộ... Con trai ông Trịnh râu uất ức uống thuốc tự tử".

Trịnh Đạc khó xử, anh ta chỉ biết bà nội vẫn sống một mình, nghe nói ông nội là một cán bộ kì cựu nhưng làm quan thanh liêm lại chết sớm không để lại thứ gì cho gia đình, những chuyện trước đó quả thật anh ta không biết. Ngay cả chuyện bốn mươi mẫu ruộng anh ta cũng cho rằng là bố anh ta nói huyên thuyên: "Bà nội tôi bảo tôi về xem".

"Ờ. Nhà anh không có bao nhiêu họ hàng ở thị trấn". Bà chủ nói, còn định nói nữa nhưng Lâm Gia Mộc đã xách hòm lên: "Xin lỗi, chúng tôi còn có rất nhiều việc, cơ quan cho nghỉ phép có ba ngày, lúc khác nói chuyện với chị sau".

Nói xong cô kéo Trịnh Đạc đi.

Sau khi vào phòng, Lâm Gia Mộc ngồi trên giường cười nhìn Trịnh Đạc: "Không ngờ anh còn là con trai nhà địa chủ cơ đấy".

"Em không nghe nói người nhà họ Trịnh không có mấy ai ở thị trấn à? Nhà anh đã suy tàn rồi". Nói xong Trịnh Đạc cũng cảm thấy buồn cười.

Nhà mẹ đẻ của Phùng Hà xây rất đẹp, bốn gian nhà ngói rộng rãi, tường bao rất cao, cổng cũng làm rất hoa lệ, cnhs cổng đóng chặt. Trước cửa một ngôi nhà đối diện kém hơn một chút có mấy người phụ nữ đang ngồi vừa phơi rau dưa vừa cười nói, ăn mặc cũng rất hợp thời.

Lâm Gia Mộc cầm một tờ giấy trên tay đi qua, nhìn thấy mấy người đây liền tươi cười đi vào: "Chị cho em hỏi đây có phải nhà mẹ đẻ của Phùng Hà không?"

"Không phải, nhà đối diện kia kìa". Người phụ nữ đang cười nói đó chỉ sang nhà bên kia đường.

"Sao nhà họ không có người?"

"Nhà ông ấy có một thằng cháu gì đó cưới vợ, cả nhà vào thành phố uống rượu mừng rồi".

"A". Lâm Gia Mộc lộ vẻ thất vọng: "Chị ơi, em khát quá, có thể cho em xin ngụm nước được không?"

"Em đợi chút". Một người phụ nữ trẻ tuổi trong số đó đứng dậy đi vào nhà lấy nước, một lát sau cầm một bát nước đi ra. Lâm Gia Mộc uống hai ngụm đã hết hơn nửa, đưa trả bát cho cô ta: "Cảm ơn chị".

"Không có gì". Người phụ nữ trẻ tuổi đó cười.

"Cô tìm Phùng Hà làm gì thế?" Một người phụ nữ để tóc ngắn hỏi cô".

"Em..." Lâm Gia Mộc lộ vẻ lúng túng: "Em tìm người giúp việc".

"Người giúp việc?" Cả đám người đều cười lên: "Em tìm bà ta làm người giúp việc làm gì không biết?"

Vừa thấy những người này đều tỏ vẻ xem thường khi nhắc tới Phùng Hà và người giúp việc, Lâm Gia Mộc đã đoán được vài điều: "Ôi... Không giấu các chị, Phùng Hà đã chăm sóc bố chồng em một thời gian, lừa mất không ít trang sức mẹ chồng em để lại. Em muốn tìm bà ta xem sao".

Quả nhiên cả đám người đều lộ vẻ khinh thường, cô gái vừa đi lấy nước nói: "Em không phải người đầu tiên đến tìm bà ta đâu. Trước có người nhà họ Mã đã đã tới chửi mắng rất khó nghe, còn nói phải báo cảnh sát bắt bà ta. Bà Phùng chặn cổng mắng bọn họ, còn nói Phùng Hà đã gả ra ngoài từ lâu rồi, Phùng Hà không có một chút quan hệ gì với nhà họ Phùng nữa, bọn họ thích báo ai thì báo. Bà ta còn gọi điện thoại kêu một đám họ hàng tới đuổi mấy người đó đi".

"Đúng vậy, vốn chúng tôi cho rằng Phùng Hà ra ngoài giúp việc, không ngờ..." Người phụ nữ để tóc ngắn nói: "Thảo nào nhà họ Phùng nói xây nhà mới là xây ngay, còn xây to hơn tất cả hàng xóm nữa. Thì ra là dùng tiền bất chính".

Xây nhà mới to hơn tất cả hàng xóm, đây mới là trọng điểm! Nông thôn chính là như vậy, bạn xây nhà oai hơn người ta, đương nhiên người ta sẽ ấm ức trong lòng. Ngôi nhà này nhìn cũng rất khá, chỉ hơi cũ hơn nhà họ Phùng một chút, đứng một mình thì cũng đáng kiêu ngạo, nhưng lại bị nhà họ Phùng đè lên đầu... Thảo nào mấy người này đều rất tích cực kẻ lại những chuyện không hay của Phùng Hà.

"Ôi... Vậy chồng cũ và con cái của Phùng Hà ở đâu?"

"Người nhà đó à? Đã theo Phùng Hà chuyển vào trong thành phố hưởng phúc rồi, nghe nói mua nhà nhập hộ khẩu, cả nhà đều là người thành phố rồi".

"Sao?" Chính sách mua nhà nhập hộ khẩu của thành phố A đã bị dừng từ bốn năm trước, phần lớn là những khu nhà tương đối xa trung tâm nhưng đều mới xây dựng. Như vậy có nghĩa bốn năm trước Phùng Hà kiếm được món tiền thứ nhất, việc đầu tiên chính là mua nhà chuyển khẩu cho người nhà. Li hôn nhưng không li gia...

"Chị biết nhà bà ta ở đâu không?"

"Cái này thì tôi không biết. Tôi đã có lần nghe mẹ chồng Phùng Hà nói cái gì mà căn nhà đó lại tăng giá, cháu trai và cháu gái mói đứa một phòng, ra cửa đi vài bước đã đến siêu thị... Có điều không có chỗ trồng rau, cái gì cũng phải mua hết. Hừ, cứ nói phét đi, điều kiện tốt sao không đón bà ta đến hưởng phúc?"

"Thế chồng cũ bà ta làm gì trong thành phố?"

"Nghe nói trông nhà cho người ta, không kiếm được bao nhiêu tiền, còn phải dựa vào Phùng Hà... Vốn chúng tôi còn bội phục Phùng Hà, không ngờ..." Nói xong, người phụ nữ này nhếch miệng.

Lâm Gia Mộc gật đầu: "Ôi... Mấy thứ trang sức đó là mẹ chồng em tích cóp cả đời mới mua được. Bố chồng tôi sốt ruột đến phát ốm phải vào bệnh viện..."

Cô lấy một tờ giấy, ghi số điện thoại đưa cho người phụ nữ đó: "Lúc nào người nhà họ Phùng về, chị chuyển số điện thoại này cho người nhà họ giúp em, nhân tiện chuyển lời giúp em, nói em sẵn sàng bỏ tiền mua lại những trang sức đó với giá cao. Tiền không phải vấn đề, vấn đề là phải làm cho người già được yên tâm".

Người phụ nữ nhận lấy số điện thoại: "Bây giờ con dâu hiếu thảo như em đúng là không nhiều. Được rồi, việc này cứ để chị lo".

Trịnh Đạc đến thôn nhà chồng cũ Phùng Hà hỏi thăm, tin tức nhận được cũng không khác mấy. Phùng Hà đã có tiếng xấu ở nơi này, nhà họ Mã cũng đã đến làm ầm ĩ. Mọi người đều biết Phùng Hà vào thành phố lừa những ông già để kiếm tiền. Chồng bà ta chính là một kẻ ăn bám chính hiệu, người nào nhắc tới cũng cười nhạo. Đương nhiên cũng có người thầm hâm mộ, thậm chí có người nói vợ mình không có bản lãnh này chứ có thì mình cũng phát tài rồi.

Hai người tra rõ chi tiết về Phùng Hà, buổi tối tụ tập lại sắp xếp thông tin. Trong phòng cực kì yên tĩnh, chỉ có tiếng hai người đánh bàn phím lách cách và tiếng các loại xe cộ chạy qua ngoài đường. Đúng lúc này đột nhiên phòng bên cạnh có tiếng giường đập vào tường vang lên, còn có tiếng rên rỉ chói tai của phụ nữ. Bất kể nước nào hay khu vực nào, trong chuyện này đều không khác nhau bao nhiêu.

Hai người nhìn nhau một cái, Trịnh Đạc đeo tai nghe tiếp tục làm việc, Lâm Gia Mộc lại vuốt má chê cười anh ta, chuyện cỏn con thế này mà cũng không ứng phó nổi.

Trịnh Đạc dứt khoát bỏ tai nghe xuống: "Hay là chúng ta cũng làm chút động tĩnh?"

"Được". Lâm Gia Mộc nói xong liền định cởi quần áo.

Cô hào phóng như vậy lại khiến Trịnh Đạc giật nảy: "Em nói thật à?"

Lâm Gia Mộc đi tới trước mặt anh ta, nâng mặt anh ta lên hôn. Môi Trịnh Đạc không cứng như thoạt nhìn, hôn lên lành lạnh, hơi có mùi thuốc lá... Cánh tay ôm cô rắn chắc mà mạnh mẽ. Sau khi đánh mất tiên cơ, Trịnh Đạc cố gắng thi triển kĩ xảo để bắt Lâm Gia Mộc phải xem xét lại. Một nụ hôn kết thúc, Lâm Gia Mộc ngồi trên đùi Trịnh Đạc hơi thở gấp, nói nhỏ: "Lên giường gì đó cũng không sao, nhưng đừng yêu em".

"Anh cho rằng giữa chúng ta có gì đó..."

"Làm đồng sự, em có thể mặc kệ anh và bạn uống rượu đến nửa đêm, cũng sẽ không quan tâm anh làm gì ngoài giờ làm việc. Làm tình nhân, em tuyệt đối là một người tình tốt. Nhưng làm người yêu, em chính là một người thích kiểm soát tất cả. Có lẽ lúc đầu em có thể nhịn được, nhưng sau đó em sẽ không nhịn được giám sát anh ở nơi nào, đang nói chuyện với ai, nói những gì, đi trên đường có nhìn người đẹp không, tình hình tài sản của anh có thay đổi gì không, anh..."

"Không sao... Em không có gì phải giấu".

"Một năm hai năm thì không sao, nhưng ba năm bốn năm thì sao? Người như em chính em cũng thấy ghét huống hồ là anh".

Trịnh Đạc yên lặng không nói. Sự hưng phấn sau nụ hôn vừa rồi hoặc nói chính xác là sự hưng phấn vì ở cùng một phòng với người phụ nữ mình yêu mến lập tức giảm đi. Bất kể bề ngoài thế nào, trong lòng anh ta vẫn là một người bảo thủ. Nếu không có tình cảm với Lâm Gia Mộc thì không sao, nhưng bây giờ rõ ràng có tình cảm mà lại chỉ làm tình nhân?

"Em biết nếu chúng ta làm tình nhân thì sẽ không có kết quả tốt chứ?"

"Em biết". Lâm Gia Mộc đứng lên chỉnh lại quần áo: "Cho nên vẫn chỉ nên làm bạn và đồng sự, quan hệ vẫn là mới là ổn định lâu dài".

Trịnh Đạc không bình luận về điều này: "Ta đi rửa mặt".

Lúc từ phòng tắm đi ra, anh ta nhìn thấy Lâm Gia Mộc đặt điện thoại xuống bên cạnh. Giọng bên kia to đến mức không bật loa ngoài cũng có thể nghe loáng thoáng: "Mày là đứa nào mà dám đến nhà làm hỏng thanh danh của tao? Tao lừa gạt trang sức của bố chồng mày? Mở mồm phun phân mà không sợ báo ứng à..."

Sau đó là liên tục năm phút toàn những lời thô tục. Sau khi bên kia tắt máy, Lâm Gia Mộc mới cầm điện thoại ghi số gọi đến lại. Lúc làm việc cô rất chăm chú nghiêm túc, dường như một người nữa trong phòng không hề tồn tại.

"Anh ra ngoài mua ít trái cây".

"Vâng". Lâm Gia Mộc nói mà không thèm ngẩng đầu lên.

/129

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status