Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải

Chương 74: chương 73

/129


Trích lời Gia Mộc: Tình cảm gia đình dường như là không hề cần phải vun đắp như những loại tình cảm khác. Như thể chỉ cần có quan hệ huyết thống, tất cả mọi chuyện đều biến thành đương nhiên. Đến tận khi tình cảm gia đình xuất hiện vết rạn, mọi người mới muộn màng phát hiện khoảng cách giữa mình với người nhà đã xa đến mức không thể dễ dàng kéo gần được nữa.

***

Với tuổi tác và xuất thân của Phùng Hà, bà ta cũng được coi là một người tương đối hiện đại, QQ, weibo đều dùng rất thành thạo. Đại bộ phận nội dung trên trang cá nhân của bà ta là ảnh của con gái và con trai bà ta. Đặc biệt là ảnh của Hạ Minh Minh - con gái bà ta thì gần như cứ hai ngày lại được đưa lên một tấm. Lâm Gia Mộc lần theo liên kết trên mạng đến weibo của con gái bà ta, lập tức hưng phấn như đào được mỏ vàng. Cô gái này đưa tất tần tật mọi thứ lên trang cá nhân, từ những việc nhỏ như ăn bữa cơm, mua bộ quần áo mới, con thiêu thân bay vào phòng ngủ, cùng bạn cùng phòng ra ngoài xem phim... đến những việc lớn như thành tích học hành hay thời tiết. Danh sách người quen đa số là bạn học và bạn bè cùng tuổi. Bài đăng mới nhất là "Sắp đến mười một rồi! Một tháng tiêu ba ngàn đồng, mẫu thân đại nhân chắc chắn sẽ mắng chết mình mất".

Bình luận bên dưới đại để đều là một tháng ba ngàn tệ không phải là nhiều, mẹ bạn rất thương bạn nên sẽ không giận. Còn có người nói nhà bạn giàu như vậy, một tháng bạn tiêu ba ngàn thì có gì đâu.

Sau khi xem xong, Lâm Gia Mộc ngẩng đầu nhìn Uông Tư Điềm đang lau tủ tài liệu: "Điềm Điềm, bây giờ sinh viên một tháng đại khái cần bao nhiêu tiền sinh hoạt?"

Uông Tư Điềm suy nghĩ một lát: "Em không còn liên lạc gì với các bạn học nữa, điều kiện trung bình thì một ngàn, tốt hơn một chút thì không có giới hạn".

"Một tháng tiêu ba ngàn là mức nào?"

"Thổ hào..."

Hình như là để phối hợp với Uông Tư Điềm, bài đăng bên dưới của Hạ Minh Minh với nick name công chúa xinh đẹp là "Mẫu thân đồng ý mua vàng thổ hào (ngôn ngữ mạng chỉ iPhone 5 bản màu vàng sâm panh) cho mình rồi! Mẫu thân thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế..."

Nhìn thấy bài viết này, Lâm Gia Mộc đột nhiên hiểu ra vì sao Phùng Hà lại càng chạy càng xa trên con đường lừa cưới chồng già. Có lẽ lúc đầu bà ta đúng là cuộc sống khó khăn nên mới bị ông già họ Lương đó mê hoặc, sau khi mò được món tiền đầu tiên cũng từng nghĩ tới chuyện phải về nhà sống tử tế. Nhưng lòng tham của người nhà lại đã được nuôi lớn. Con cái phải học đại học, phải sống cuộc sống như những cô gái trong thành phố. Nhà mẹ đẻ phải xây nhà mới, chồng phải theo bà ta vào thành phố hưởng phúc. Đã quen sống cuộc sống thành phố, bà ta cũng cực kì không thích ứng với nông thôn. Thế là bà ta quyết định lần nữa xuống núi, mang cả nhà xuống định cư trong thành phố, coi việc lừa cưới chồng già như một công việc thật sự.

Lau xong tủ tài liệu, Uông Tư Điềm liếc Lâm Gia Mộc: "Chị Lâm, em có việc..."

"Em lại phải ra ngoài à?" Lâm Gia Mộc xem lịch: "Đúng rồi, hôm nay là thứ bảy. Hơn một giờ rồi, em cần ra ngoài thì đi đi".

"Không phải em muốn ra ngoài..."

"Vậy em muốn làm gì?"

"Em cho đứa bạn em mượn nhà, nó nói buổi tối ở một mình nó sợ, bảo em chuyển về ở với nó".

"Bạn gì của em mà em không những cho nó mượn nhà mà còn phải ngủ với nó nữa?"

Mặt Uông Tư Điềm lập tức đỏ lên: "Nó là bạn em quen biết trong trại quản giáo, lớn hơn em một tuổi, là trưởng buồng ngủ của em, rất quan tâm chăm sóc em..."

Lâm Gia Mộc nhíu mày. Vốn cô chỉ đùa Uông Tư Điềm, không ngờ Uông Tư Điềm lại đỏ mặt như vậy: "Chị bảo em ở lại văn phòng là vì em không có chỗ ở, bây giờ có chỗ để ở rồi thì em về cũng được. Buổi chiều hôm nay cho em nghỉ để dọn dẹp đồ đạc, lát nữa xong việc chị đưa em về".

"Cảm ơn chị Lâm". Uông Tư Điềm cười, đi ra ngoài dọn đồ.

***

Nhận ra người thật từ những bức ảnh được chỉnh sửa quá độ là một nhiệm vụ bất khả thi. Đến lúc Phùng Hà cầm tay con gái, đỡ lấy va li thì Lâm Gia Mộc mới nhận ra Hạ Minh Minh.

Hạ Minh Minh giống bố hơn, mắt không to, mũi hơi tẹt, ngoại hình bình thường nhưng rất biết ăn mặc, khí chất rất tốt, thoạt nhìn không khác gì các cô gái thời thượng trong các gia đình trung lưu ở thành phố A. Phùng Hà cũng không quê mùa như trong ảnh, mặc áo len mỏng dài màu hồng, quần bó màu trắng, áo khoác màu trắng, đeo đầy vàng bạc, thoạt nhìn cũng như một phụ nữ sung túc.

Lúc nói chuyện với Phùng Hà, giọng nói của Hạ Minh Minh rất nhẹ nhàng, sống lưng thẳng tắp, có thể thấy là một cô gái rất tinh tế. Đi ra ngoài, một màn khiến Lâm Gia Mộc kinh ngạc xuất hiện. Người chờ hai mẹ con bên ngoài không ngờ lại là Lâm Thành Tường.

Hạ Minh Minh gọi một tiếng: "Chú Lâm!"

Lâm Thành Tường đáp rất vui vẻ: "Minh Minh về rồi à!"

"Chú Lâm, cháu nhớ chú quá!"

Cô ta thân thiết kéo tay Lâm Thành Tường. Lâm Thành Tường dù có mặc đàng hoàng hơn nữa thì cũng đã già lắm rồi, được một cô gái trẻ như vậy gọi là chú khiến rất nhiều người quay lại nhìn, nhưng ông ta lại có vẻ rất tự hào.

"Đừng quấn lấy chú Lâm con thế nữa, một tháng tiêu ba ngàn đồng, về nhà xem mẹ xử lí con thế nào". Phùng Hà quở trách.

"Chú Lâm cứu cháu". Hạ Minh Minh trốn ra phía sau Lâm Thành Tường.

"Ôi, con gái mà, thích mặc đẹp ăn ngon không phải thói xấu, ba ngàn đồng cũng không phải là nhiều. Em đừng giận, cùng lắm thì anh sẽ cho nó tiền sinh hoạt tháng sau".

"Anh cứ chiều nó". Phùng Hà khoác tay kia của Lâm Thành Tường, hai mẹ con thân thiết dìu Lâm Thành Tường lên taxi. Nhìn dáng vẻ ân cần thân thiết của hai mẹ con này với Lâm Thành Tường, người không biết còn tưởng là ba đời ông cháu một nhà cơ chứ.

Thì ra đây chính là ngón lừa tập thể mà người ta thường nói.

Một bên là con cái trợn mắt nhìn mình vì chuyện mình tái hôn, mỗi lần thấy mặt lại như một lần hầu tòa. Một bên là vợ hai chăm sóc cuộc sống của mình chu đáo, con riêng của vợ cũng thân thiết hiếu thảo với mình, khó trách cán cân của ông già lại nghiêng về bên vợ hai.

Hạ Minh Minh xem ra thông minh lanh lợi hơn mình tưởng tượng nhiều, Lâm Gia Mộc cất máy ảnh, chậm rãi lái xe đi.

***

Hôm nay Võ Tuyết Phượng rời đi tiểu khu hơi vội vàng, ngoài chiếc túi vẫn đeo hàng ngày, trên tay còn xách hai chiếc túi to, chiếc nào cũng nhét căng phồng. Hạ Thường Tuấn mọi ngày luôn đưa cô ta ra trạm xe buýt lần này không hề xuất hiện. Cô ta mới đi đến trạm xe buýt thì điện thoại di động đã reo lên. Cô ta lục túi xách một lát mới tìm được điện thoại, vừa đưa lên tai nghe đã cắt ngay. Cô ta thấy là số lạ, chỉ nói một câu rồi thả điện thoại vào trong túi, không hề chú ý một người đàn ông cao to đứng bên trái cô ta lấy thứ gì đó trong túi xách của cô ta, bỏ vào chiếc túi mua hàng đang xách trên tay rồi bước đi như không có chuyện gì xảy ra.

Khoảng hơn nửa tiếng sau, Hạ Thường Tuấn rời khỏi nhà. Một bóng người cao to từ chỗ rẽ đi ra, móc ra một chùm chìa khóa vạn năng, hơn mười giây đã mở được khóa cửa nhà hắn rồi đi vào trong. Lúc đi ra, chiếc túi mua hàng trên tay người nọ đã biến mất. Lúc đi tới cạnh camera giám sát, anh ta ngẩng đầu thoáng nhìn quả bóng bay của trẻ con đang che trước ống kính, khẽ mỉm cười.

"Này, anh ở nhà một mình có buồn không? Em đã ghi lại hết những vở kịch anh thích xem nhất rồi đấy, USB cũng cắm vào máy rồi. Nếu anh không muốn xem ti vi thì cứ mở máy vở kịch trong USB theo cách em dạy anh mà xem. Đói thì trong tủ lạnh có đồ ăn, anh cho vào lò vi sóng quay một lát rồi ăn, đừng anh đồ lạnh, hai tiếng sau em sẽ về". Phùng Hà nói chuyện điện thoại như đang dỗ trẻ con, vừa tắt điện thoại lại lạnh mặt: "Lão già mà còn không chết này quấn người quá".

Hạ Minh Minh lắc tay bà ta: "Mẹ, ông ta có thể mua iPhone 5s cho con không?"

"Mẹ thấy sắp ổn rồi. Lần sau đến con nịnh nọt mấy câu nữa là chắc chắn ông ta sẽ mua cho con".

Hạ Minh Minh cười: "Thật chứ? Con đã nói với bạn học là mẹ sẽ mua vàng thổ hào cho con..."

"Cái gì mà vàng thổ hào, chẳng đâu vào đâu. Mẹ nói với con nhé, con phải học hành chăm chỉ, đừng có cả ngày nghĩ đến những thứ vô dụng này. Đã có bạn trai chưa?"

"Chưa, trường con nhiều con gái ít con trai, thằng con trai nào cũng tròn như củ khoai tây, lại còn rất kiêu ngạo, con không thích".

"Như củ khoai tây thì có vấn đề gì? Khoai tây ít nhất cũng ăn được. Con đừng chỉ nhìn bề ngoài, phải xem điều kiện gia đình và tính cách nó nữa. Mẹ nói với con, mặt mũi dáng người không ăn không uống được, chẳng có tác dụng quái gì hết. Phụ nữ lấy được chồng tốt thì mới tốt, con xem mẹ ấy, đời này theo bố con phải chịu bao nhiêu vất vả..."

"Mẹ, con biết rồi". Hạ Minh Minh chỉnh lại tóc cho mẹ: "Mẹ lại thay hoa tai rồi à?"

"Đây là kiểu mẹ mới đổi. Con thấy thế nào?"

"Đẹp lắm".

Hai mẹ con ngồi nói chuyện trên sofa, Hạ Thường Tuấn trong bếp bận rộn toát mồ hôi: "Minh Minh này, nhà mình hết dấm rồi, con đi mua cho bố chai dấm đi".

"Buổi chiều ông đi mua thức ăn không mua dấm à? Đúng là, không biết cả ngày nghĩ cái gì nữa". Phùng Hà nói cứng nhắc: "Lượng Lượng bao giờ tan học?"

"Năm giờ, đại khái sáu giờ về đến nhà".

"Thế thì ông hầm gà trước đi, tôi đi mua dấm". Phùng Hà đứng lên: "Minh Minh, con ngồi xe lâu như vậy cũng mệt, vào trong buồng nằm một lát đi".

"Vâng". Hạ Minh Minh đứng lên, đi thẳng vào phòng không thèm nhìn ông bố đang loay hoay trong bếp, nằm trên giường cầm điện thoại vào weibo: "Hôm nay bố nấu rất nhiều món ngon, mẹ cũng chuẩn bị làm món cá hấp mình thích ăn nhất, cầu trời phù hộ mình đừng tăng cân".

Sau khi đăng trạng thái, Hạ Minh Minh lại tán gẫu với bạn học một lát. Đang tán gẫu đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào. Mẹ đi mua dấm về, đang cầm một chiếc áo phụ nữ cãi nhau với bố.

"Cái áo này của ai? Ông nói đi! Hôm nay ông không nói rõ ràng thì tôi không để yên cho ông đâu!"

"Đây... Đây..." Hạ Thường Tuấn vốn đã không biết ăn nói, nhìn thấy chiếc áo trên tay Phùng Hà lại càng cứng họng không biết nên nói thế nào.

"Mẹ ơi, mẹ đang nói đến cái áo nào đó?"

"Áo của đứa nào bố con dẫn về nhà trong lúc mẹ con mình không có nhà". Phùng Hà vứt chiếc áo xuống nền nhà.

"Mẹ, hay là mẹ nhớ lầm..."

"Con đừng có khuấy đục nước lên nữa. Con xem cái áo này mẹ có mặc được không? Cả cái chất liệu này nữa, mẹ lại đi mặc loại vải này à?"

"Bố... Tại sao bố có thể làm như vậy được? Mẹ con ra ngoài làm thuê khổ cực như vậy, bố lại..."

Hạ Thường Tuấn bị mắng chửi không nói nên lời, cuối cùng nghĩ đến lời Võ Tuyết Phượng thường nói với mình, đột nhiên tích cóp được một ít dũng khí: "Chúng ta đã li hôn, trong nhà tôi có quần áo của người phụ nữ khác cũng không liên quan đến bà".

Phùng Hà không ngờ ông chồng luôn luôn ngoan ngoãn lại có thể nói ra những lời như vậy, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt nữa ngã xuống: "Ông nói cái gì? Ông nói li hôn cái gì? Tôi vất vả như vậy là vì cái gì? Còn không phải vì ông không có bản lãnh không có năng lực hay sao? Nếu không có tôi thì bây giờ ông vẫn còn ở trong cái nhà tranh cũ nát đó! Mới ở nhà lầu được vài ngày mà ông đã biến thành Trần Thế Mỹ rồi! Tôi không sống nữa! Tôi liều mạng với ông!"

Nói xong, bà ta lao vào cấu xé Hạ Thường Tuấn.

Hạ Thường Tuấn nói xong câu đó đã biết mình sẽ gặp tai họa, đứng sững để Phùng Hà đánh vài cái. Phùng Hà đang trong cơn giận dữ, đâu để ý đánh người hay đánh mặt, đưa tay đánh thẳng vào mặt Hạ Thường Tuấn. Hạ Thường Tuấn có là con giun thì xéo mãi cũng quằn, càng huống chi ông ta vẫn tích oán với Phùng Hà đã lâu, liền đưa tay đẩy Phùng Hà đang nổi điên ngã nhào: "Cái con mụ đanh đá này!"

Phùng Hà lần đầu tiên bị chồng đẩy ngã, càng điên cuồng hơn, vồ tóc lao vào người ông ta: "Tôi không sống nữa! Tôi không muốn sống nữa! Tôi cùng chết với ông!"

Lúc này Hạ Minh Minh mới nhận ra tình hình không ổn, vội chạy ra can ngăn: "Bố! Mẹ! Bố mẹ đừng đánh nhau nữa!"

Hạ Thường Tuấn lại bị Phùng Hà húc cho hai cái, dứt khoát hất bà ta sang một bên: "Con mụ đanh đá, mày biến đi, biến đi! Đây không phải nhà này, mày biến ra khỏi nhà!"

"Bố! Bố đang nói cái gì thế?" Hạ Minh Minh đẩy bố ra.

Nói xong lời này Hạ Thường Tuấn cũng sững sờ: "Bố!"

"Ông ra ngoài! Ông ra ngoài! Ông ra ngoài!" Hạ Minh Minh đẩy bố ra cửa, nhốt ông ta bên ngoài cửa chống trộm.

Phùng Hà ngồi dưới đất vỗ đùi khóc lên: "Minh Minh, mẹ không sống nổi nữa..."

Hạ Minh Minh đỡ mẹ lên: "Mẹ đừng khóc nữa. Bố con không có gan làm như thế đâu, chắc chắn là con mụ kia đã dạy ông ấy. Mẹ con mình tìm ra con mụ đó đánh cho nó một trận xem nó còn dám đến dụ dỗ bố con nữa không!"

/129

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status