Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải

Chương 77: chương 76

/129


Trích lời Gia Mộc: Mạng Internet giống như một vườn ươm khổng lồ. Một khi có nhiệt độ với độ ẩm thích hợp, ai cũng không biết một chuyện nhỏ có thể phát triển thành thứ gì ở trên mạng.

***

Khu vực gần bệnh viện số 5 vốn rất náo nhiệt, hàng quán bán rong có đuổi cũng không đuổi hết được, càng không cần phải nói đến đám cò mồi môi giới dẫn người bệnh đến các phòng khám chui xung quanh bệnh viện. Các siêu thị lớn nhỏ, tiệm bán đồ ăn nhanh gần đây đều cực kì đông khách, cách ba khu phố còn có một trường cấp ba, lắm người nhiều xe từ sáng sớm ồn ào đến hơn mười giờ đêm vẫn chưa yên tĩnh lại, nếu có chuyện lùm xùm gì thì càng thêm náo nhiệt, giao thông ùn tắc là chuyện xảy ra như cơm bữa.

Lúc đầu hai mẹ con Phùng Hà cãi cọ với Võ Tuyết Phượng không hề có gì đáng chú ý. Hai phụ nữ trung niên và một cô gái nói chuyện bên lề phố thì có gì đặc biệt? Cho đến lúc hai người nâng cao âm lượng.

"Mày là con đĩ thối tha! Giữa ban ngày đến nhà tao dụ dỗ chồng tao! Còn ném cái áo hôi thói trên giường chồng tao nữa. Mày có biết xấu hổ không?"

"Chồng chị à? Chị lấy đăng kí kết hôn ra cho tôi xem một chút! Đã ăn trong bát còn giữ phần trong nồi, sao chị lại không biết xấu hổ như vậy?"

"Mày nói cái gì?" Phùng Hà tức giận thở hổn hển.

"Chị là loại người không biết xấu hổ!"

"Con mụ kia. Bố mẹ tôi li hôn hay không thì liên quan quái gì tới mụ! Đồ hồ li tinh! Đồ phá hoại gia đình người khác!" Hạ Minh Minh không muốn cãi nhau với Võ Tuyết Phượng mà vung tay lên đánh luôn. Võ Tuyết Phượng xuất thân lao động, thứ thừa thãi nhất chính là sức mạnh. Sau khi tránh một cái tát của Hạ Minh Minh, Võ Tuyết Phượng trở tay cho Hạ Minh Minh một cái bạt tai.

"Trời ơi, tôi không muốn sống nữa! Mọi người mau tới phân xử cho tôi! Con mụ này cướp chồng tôi lại còn đánh con gái tôi! Tao phải liều mạng với mày!"

Thấy con gái bị đánh ngã, Phùng Hà xông tới cào mặt Võ Tuyết Phượng. Võ Tuyết Phượng tóm chặt tóc Võ Tuyết Phượng không hề yếu thế, hai người cấu xé túi bụi.

Lúc đầu nghe thấy hai người cãi nhau, bây giờ lại thấy đã xông vào đánh nhau, người qua đường nhanh chóng vây quanh, còn có người lấy điện thoại ra quay phim. Hai người phụ nữ từ đứng đã chuyển sang lăn dưới đất, ban đầu là Phùng Hà đè lên Võ Tuyết Phượng mà đánh, không biết tình thế nghịch chuyển từ bao giờ, lúc này lại biến thành Võ Tuyết Phượng ngồi lên người Phùng Hà mà đánh. Lúc Phùng Hà chiếm thượng phong, Hạ Minh Minh vẫn lớn tiếng cổ vũ: "Mẹ! Đánh chết mụ ta đi! Đánh chết con hồ li tinh này đi! Xem mụ ta còn dám dụ dỗ bố con nữa không". Thỉnh thoảng Hạ Minh Minh còn tranh thủ đá mấy cái cho hả giận.

Đến lúc Võ Tuyết Phượng chiếm thượng phong, Hạ Minh Minh lập tức xông tới, cầm túi xách đập Võ Tuyết Phượng.

Võ Tuyết Phượng không hề để ý đến Hạ Minh Minh, chỉ khẽ đưa tay giật một cái, áo của Hạ Minh Minh đã bị xé rách một mảng to để lộ áo lót đăng ten bên trong. Người xem lập tức ồn ào, Hạ Minh Minh dù sao cũng là một cô gái trẻ, vội vã kéo áo lại lui ra ngoài. Phùng Hà cũng đưa tay định xé quần áo của Võ Tuyết Phượng, Võ Tuyết Phượng giữ đầu bà ta đập xuống đất: "Mày mắng ai là con đĩ thối tha? Mày mới là con đĩ thối tha! Mọi người nói xem, con mụ đe tiện này vào thành phố làm giúp việc cho nhà người ta, dụ dỗ ông già tám mươi tuổi lên giường, lừa người ta kết hôn với mụ, lừa lấy tiền mua quan tài của người ta. Mụ ta chê chồng không thể kiếm tiền nên li hôn chồng, nhưng li hôn lại không li thân, hai chân đạp hai thuyền, cắm sừng cho cả hai phía một lúc!"

Võ Tuyết Phượng vừa đánh nhau vừa không quên tuyên truyền, bắt đầu kẻ hết những chuyện xấu xa của Phùng Hà ra.

Quần chúng đứng xem vốn cho rằng là vợ đánh bồ của chồng hay vợ trước đánh vợ sau, không ngờ lại diễn biến thành một vở tuồng về luân lí gia đình, tất cả càng thêm hưng phấn, bàn tán xôn xao. Có người khen Võ Tuyết Phượng đánh hay, có người cổ vũ cho Phùng Hà, còn có người kêu Hạ Minh Minh không cần tránh ra.

Phùng Hà gom mãi được một nắm cát dưới đất ném vào mặt Võ Tuyết Phượng: "Tao hầu hạ ông già tám mươi tuổi làm sao? Nhà, tiền, chi phí ăn học đai học của con cái, có thứ nào không phải là tao kiếm về? Hắn là loại Trần Thế Mỹ, không có tao thì hắn chính là một thằng nông dân phải cạp đất mà ăn, bây giờ vào thành phố lại bắt đầu đĩ điếm..."

Võ Tuyết Phượng bị cát bay vào mắt, đứng dậy lui lại mấy bước về phía sau, đột nhiên cảm thấy có người nào đỡ lấy mình.

"Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Mấy người tưởng nơi này là nơi nào? Tất cả theo tôi đến đồn công an".

Bệnh viện số 5 có cảnh sát được điều tới phối hợp canh gác. Nhìn thấy tình hình bên này không ổn, giao thông ách tắc, cảnh sát cũng tới bên này xem. Người cảnh sát này có quen biết Võ Tuyết Phượng, thấy cô ta sắp ngã liền đi tới đỡ lại.

"Mày kiếm à? Mày tụt quần ngủ với người ta để kiếm đúng không? Mày có muốn tìm đàn ông thì cũng tìm người nào cho ra hồn người, đằng này không phải bảy mươi cũng là tám mươi, mày giỏi thật đấy! Anh Hạ là người thành thật, anh ấy ngứa mắt với mày từ lâu rồi! Nhà cửa tiền bạc thì có ích lợi gì? Về nhà đến bát cơm nóng cũng không có mà ăn. Tao và anh ấy đều đã li dị, đến với nhau là chuyện hoàn toàn chính đáng!"

Võ Tuyết Phượng vừa ôm mắt vừa lớn tiếng chửi bới.

"Chính đáng? Tao đánh mày mới là chính đáng!" Phùng Hà còn định đánh tiếp, lại bị hai bảo vệ giữ chặt.

"Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Các người coi đây là nơi nào? Đây là nơi chữa bệnh cứu người! Có chuyện gì lên phường mà trình bày!" Bảo vệ kêu lên.

"Mụ ta dụ dỗ chồng tôi!"

"Chồng mày? Mày và anh ấy bao nhiêu lâu không ngủ với nhau rồi? Bây giờ tên chủ hộ trong sổ hộ khẩu của mày là ai? Đồ không biết xấu hổ! Nếu ngủ với ông già không làm được gì thì ra ngoài đường tìm thằng nhóc nào khỏe mạnh mà ngủ với nó!"

Võ Tuyết Phượng nói xong, những người xung quanh đồng loạt cười ồ. Loại người tham lam thứ gì cũng muốn như Phùng Hà bao giờ cũng bị xem thường.

Phùng Hà dứt khoát dùng hết sức mạnh toàn thân ngồi xuống, hai bảo vệ nam cũng không giữ lại được. Bà ta ngồi dưới đất khóc lên: "Các ngươi bắt nạt người ta! Một đám người các ngươi bắt nạt cô nhi quả phụ! Tôi không còn gì nữa! Mấy năm nay tôi đến hầu hạ mấy lão già đó tất cả đều là họ Hạ kia sai khiến. Tiền tôi kiếm được đều mang về cho hắn, bây giờ hắn chạy theo con đĩ này, tôi không còn gì hết! Tôi..."

"Phùng Hà! Bà đừng có ngậm máu phun người!" Không biết Hạ Thường Tuấn đã đến từ lúc nào. Có lẽ hắn vẫn ở đây từ nãy đến giờ, chỉ có điều không dám xen vào cuộc tranh giành của hai người phụ nữ này: "Bà đã bao giờ nghe lời tôi? Lúc đầu bà vào thành phố thì tôi đã không đồng ý. Bà ăn nằm với lão họ Lương, tôi quỳ xuống xin bà về nhà mà bà cũng không chịu, nói họ Lương có tiền lại đã ngủ với bà, bà không thể để lão ta chơi không công được. Sau khi lão ta chết bà về nhà, năm đó tôi đối xử với bà thế nào? Đàn bà trong làng ra ngoài hư hỏng về nhà mỗi ngày bị đánh ba trận, tôi đã chạm một ngón tay nào vào bà chưa? Bà còn chê tôi vô dụng, chê tôi không biết kiếm tiền nên lại vào thành phố tìm mấy lão già. Bà lừa hết người này đến người khác, không lừa người ta cưới được thì bà lừa tiền lừa đồ trang sức, lừa cưới được thì bà đâm bị thóc chọc bị gạo làm gia đình người ta không yên. Bà về nhà còn kể chuyện này như thể vinh dự lắm, con cái đều bị bà làm hư hỏng hết! Hừ! Bà không ngại mất mặt nhưng tôi ngại! Bây giờ tôi nói rõ với bà, bà đừng có đến tìm tôi nữa! Tôi và bà đã li hôn từ lâu rồi! Bây giờ một đao hai đoạn!"

Phùng Hà không ngờ Hạ Thường Tuấn vẫn bị bà ta ức hiếp lại có lúc đứng ra nói rõ tất cả mọi chuyện một cách rất đàn ông như vậy. Bà ta ngơ ngác ngồi dưới đất nhìn ông chồng đột nhiên trở nên cao lớn của mình: "Thường Tuấn..."

"Nhà là của con trai, không thể cho bà. Bao giờ con trai lớn để cho nó cưới vợ". Hạ Thường Tuấn nói xong liền kéo Võ Tuyết Phượng đi.

"Thường Tuấn! Thường Tuấn!" Phùng Hà bò dậy, đuổi theo được mấy bước nhưng không biết bị ai ngáng chân ngã xuống đất mãi không dậy được. Chống người ngồi dậy xem, ngay cả con gái cũng đã đi xa, bà ta ngồi dưới đất bật khóc.

***

"Tớ xem đánh ghen ở gần bệnh viện số 5, không ngờ sau đó lại hấp dẫn như vậy". Một đoạn video đột nhiên được truy cập rất nhiều trên diễn đàn đại phương, sau đó lại được đăng lại trên các trang mạng lớn, gần như là sau một đêm đã trở nên cực nóng. Có người vừa nhìn thấy đã mắng loại đàn bà dụ dỗ chồng người khác, có người xem video xong mắng Phùng Hà không biết xấu hổ, còn có người ở bản địa lên bóc mẽ, nói Phùng Hà là người đã quen làm những trò này, từng lừa mất tiền mua quan tài của ông nội bạn học làm ông cụ tức quá mà chết. Sau đó có nhiều người nói chuyện nhà mình hơn, có người vẫn tiếp tục đi lên tranh luận. Đến ngày hôm sau đã có người tìm ra cô gái trong video có lai lịch thế nào, nói cô ta ở trường sinh hoạt rất xa xỉ, nói bố mình là chủ thầu, một tháng tiêu mấy ngàn tệ không nhíu mày, toàn thân trên dưới đều là hàng hiệu, suốt ngày khoe khoang giàu có. Thậm chí có người còn đưa ra cả địa chỉ weibo của cô ta.

Lâm Gia Mộc xem diễn đàn, vừa đọc vừa cười. Dân mạng quả thật rất giỏi liên tưởng, thật hay giả, có hay không, là Phùng Hà làm hay không phải Phùng Hà làm, tất cả đều có người nói. Hạ Minh Minh cũng bị nói là cô gái thích khoe khoang, còn có người lần ra lai lịch của Võ Tuyết Phượng, nói chồng cô ta tại nạn lao động liệt nửa người, cô ta đưa chồng lên thành phố A điều trị, còn đã từng được lên ti vi. Có người nói Võ Tuyết Phượng cũng không ra gì, lập tức có người khác hùa theo, nói người chồng được Võ Tuyết Phượng chăm sóc cũng khổ, cho rằng cô ta nên hầu hạ người liệt cả đời, vấn đề này lai nhanh chóng trở thành điểm nóng, chưa đến một tiếng đã sang trang khác.

Còn có người cãi nhau chưa đã lại mở chủ để khác cãi nhau tiếp, trong mục giải trí có bốn năm chủ đề nói về chuyện này, lượng bài viết lên đến hơn hai trăm bài.

"Ơ, chị cũng đang đọc chủ đề này à? Em cũng đã xem một tiếng rồi... Đây là... chị và anh Trịnh làm à?" Uông Tư Điềm cầm cốc ca cao nóng đi qua.

"Anh chị chỉ quay clip rồi đưa lên diễn đàn bản địa thôi". Ngay cả các tài khoản ảo cô chuẩn bị cũng không có dịp dùng đến, Lâm Gia Mộc nhún vai, xòe tay chứng minh mình vô tội.

"Có thông tin gì hay không? Chẳng hạn như ông già Phùng Hà đang theo là ai?" Uông Tư Điềm tò mò: "Thật sự không ngờ bà ta xấu thế mà vẫn có thể quyến rũ nhiều ông già như vậy. Chị Lâm, đàn ông già thế rồi còn có thể... ấy ấy không?"

"Bà ta xấu à?" Nói một cách công bằng thì Phùng Hà không thể nói là cấu, chỉ có khí chất hơi quê mùa một chút.

"Xấu chết đi được. Chị không thấy trên mạng người ta chửi bà ta thế nào à?"

"Đừng coi những gì trên mạng đồn thổi là chuẩn mực, trong những người phụ nữ trung niên thì ngoại hình của bà ta không tồi".

"Vâng, được rồi, em cũng sẽ bình luận như vậy".

Lâm Gia Mộc đánh Uông Tư Điềm một cái: "Đừng trả lời nữa, đi nấu cơm đi".

"Cho em ít thông tin đi".

Lâm Gia Mộc suy nghĩ một lát: "Được rồi".

Cô kể cho Uông Tư Điềm nghe chuyện Phùng Hà lừa nhà họ Mã bán nhà rồi ôm tiền chạy mất.

"Chị Lâm, chuyện này là phạm pháp".

"Đúng vậy, nhưng dân không tố cáo thì quan không không truy xét, nhà họ Mã không báo cảnh sát".

"Họ không báo cảnh sát thì để em tiết lộ là được chứ gì?"

"Em có tài khoản không?"

"Tài khoản này của em là mới đăng kí, tài khoản cũ..."

Lâm Gia Mộc lấy một tờ giấy đưa cho Uông Tư Điềm, bên trên in đầy tài khoản người dùng và mật khẩu: "Em chọn một cái mà dùng, những tài khoản này đều có thời gian đăng kí và gửi bài ba năm trở lên cả".

Uông Tư Điềm nhìn tờ giấy: "Chị Lâm, không lẽ chị cũng là một phần của cộng đồng mạng như người ta thường nói?"

"Nói ít thôi, đi làm đi".

Uông Tư Điềm tìm một tài khoản có vẻ hay hay, nghĩ một hồi lâu lại không biết nên tiết lộ với tư cách gì, viết không ít nhưng rồi đều xóa hết. Lâm Gia Mộc vỗ gáy Uông Tư Điềm một cái: "Em vẫn đi nấu cơm đi".

Cô suy nghĩ một lát rồi kể lại chuyện nhà họ Mã, mở đầu là: "Bạn thân của cô hàng xóm tôi đi làm ở một viện dưỡng lão, tôi nói chuyện này với cô ấy, sau khi cô ấy hỏi họ tên Phùng Hà liền nói với tôi một tin giật gân..."

Sau đó cô kể Phùng Hà kết hôn với họ Mã thế nào, kích động con cái cãi lộn thế nào, xúi bẩy họ Mã bán nhà thế nào, lừa tiền trốn đi thế nào.

Sau đó có người đưa ra nghi vấn, còn có người đòi chứng cứ, rất nhiều người nói nếu là thật thì nên báo cảnh sát...

Mạng chính là mạng, chỉ châm ngòi nổ là sẽ có một vụ nổ lớn. Hôm sau có người nói anh ta là người ở thành phố A, sau khi đọc thông tin đã đến viện dưỡng lão đó, quả nhiên tìm được ông già họ Mã. Sau khi hỏi những người ở viện dưỡng lão thì quả nhiên thông tin do Lâm Gia Mộc đưa lên là thật. Người nhà họ Mã biết chuyện này đã ầm ĩ trên mạng nên cũng đang cân nhắc chuyện báo cảnh sát.

***

Lâm Đống ngồi trước mặt ông nội, trên tay cầm lọ cứu tâm hoàn hiệu quả nhanh: "Ông nội, ông cần nằm một lát không?"

Lâm Thành Tường không còn sức sống như mấy ngày trước: "Không, ông không nằm... Ông phải đòi tiền tiết kiệm và trang sức bà nội cháu để lại..."

Phùng Hà đã đi, lúc đi còn lấy cả sổ tiết kiệm và trang sức, cả không ít những thứ đáng giá khác. Sau khi phát hiện, Lâm Thành Tường hôn mê bất tỉnh tại chỗ, may mà Lâm Đống đến kịp thời, nếu không ông già đã chết rồi.

"Ông nội, chúng ta báo cảnh sát đi".

"Báo cảnh sát?" Lâm Thành Tường lắc đầu: "Báo cảnh sát thì ông biết giấu cái mặt này đi đâu?"

"Ông ạ, bây giờ dư luận bên ngoài đang xôn xao, nói đủ thứ chuyện liên quan. Có hai gia đình đã báo cảnh sát rồi, rất nhiều người đều biết cuối cùng bà ta đi từ chỗ này, ông không báo cảnh sát thì cảnh sát cũng tới tìm ông".

Lâm Thành Tường lắc đầu, cầm lọ cứu tâm hoàn hiệu quả nhanh dốc mấy chục viên vào miệng, nhắm mắt lại nằm thở trên sofa. Tiếng chuông cửa vang lên, Lâm Đống đi mở cửa, người đầu tiên vào là thím ba anh ta... Trong hơn nửa tiếng tiếp theo, tất cả người nhà họ Lâm đều đã có mặt, mỗi người một câu. Có người nói phải báo cảnh sát, có người nói không được báo cảnh sát. Có người nói bây giờ đã mất mặt rồi, không thể mất cả tiền nữa, còn có người nói với Lâm Thành Tường là mình đã biết từ lâu rồi.

Bệnh tình của Lâm Thành Tường vừa mới ổn định lại bắt đầu phát tác, cuối cùng một chiếc xe cứu thương đưa ông già tới bệnh viện, khó khăn lắm mới giữ được tính mạng. Sau khi tỉnh lại, câu đầu tiên của Lâm Thành Tường là: "Báo cảnh sát đi. Ông không thể có lỗi với con cháu thêm nữa".

***

Hai tuần sau Phùng Hà bị bắt, tin tức bà ta bị bắt lập tức được đưa lên chương trình thời sự đài truyền hình địa phương. Người dẫn chương trình chỉ trích bà ta độc ác lừa gạt người già neo đơn, cuối cùng kêu gọi mọi người phải yêu quý người già, không được để những kẻ lừa đảo như vậy có cơ hội để tận dụng.

Hôm đến trả tiền Lâm Gia Mộc, sắc mặt Lâm Đống lại không hề dễ coi. Anh ta nhìn Lâm Gia Mộc, cười gượng: "Chị không muốn nhận vụ này là vì chị biết kết thúc cuối cùng sẽ không tốt lắm đúng không?"

"Kết cục này đã là tốt nhất rồi".

"Đúng vậy". Lâm Đống thở dài: "Mọi người trong nhà bây giờ đều trách tôi đã làm to chuyện. Hôm qua cô tôi đã đón ông nội tôi đi, chuyển sang môi trường khác để ông có thể thoải mái hơn đôi chút".

Lâm Gia Mộc mỉm cười. Có những lúc người đưa ra hành động lại chính là người dễ bị chỉ trích nhất: "Trong những chuyện như thế này, chỉ cần không thẹn với lương tâm là được rồi".

"Đúng vậy, tôi cũng không trông chờ họ hàng nuôi mình, bố mẹ và anh trai chị dâu tôi đều ủng hộ tôi. Còn họ hàng nói gì cũng coi như gió thổi qua tai là được. Trước khi đi ông nội tôi đã cho Tiếu Tiếu chiếc vòng ngọc bà nội tôi để lại, ông nói đó là của hồi môn của bà nội tôi, ông vẫn cất kĩ, ngay cả Phùng Hà cũng không biết còn có chiếc vòng này, bảo Tiếu Tiếu nhận di vật của bà nội.

Thực ra ông cụ vẫn biết Phùng Hà chỉ vì tiền của mình, chỉ có điều ông quá cô đơn, có một người chăm sóc ân cần bên cạnh thì thà bị lừa cũng đáng...

Ngay hôm sau ngày chuyện này bùng nổ, Võ Tuyết Phượng đã về quê li hôn. Chồng cô ta được bồi thường tổng cộng ba trăm ngàn, trừ đi tiền chữa bệnh và tiêu dùng, bây giờ còn lại không đến trăm ngàn. Cô ta đòi hai mươi ngàn tiền nuôi dưỡng và bảo đảm không đổi họ cho con rồi mang con rời khỏi nhà chồng.

Hạ Thường Tuấn và cô ta nhanh chóng kết hôn, căn hộ trước đó không ở được nữa, sau khi bán nhà, họ và Lượng Lượng chuyển đến nơi khác, nghe nói đã thay tên đổi họ làm lại cuộc đời.

Bởi vì đoạn video nọ, Hạ Minh Minh nổi tiếng khắp trường, người người đều biết mẹ cô ta là một kẻ lừa đảo, cô ta cũng là một kẻ lừa đảo, không thể tiếp tục học ở trường nữa. Sau khi thôi học, Hạ Minh Minh biến mất không biết tung tích. Nghe nói có người đã gặp cô ta ở chốn gió trăng trên Bắc Kinh, cũng có người nói cô ta đã cặp với một ông chủ, tóm lại những người đã gặp cô ta đều nói cô ta đeo vàng đeo bạc lái xe hơi, cực kì phú quý, nhưng sự thật là thế nào thì không ai rõ.

Phùng Hà bị tuyên án năm năm vì tội lừa đảo, sau khi ra tù không có chỗ đi, chỉ có thể về nhà mẹ đẻ. Nhưng ngôi nhà ngói rộng rãi bà ta bỏ tiền xây lại không có chỗ cho bà ta dung thân. Đã mang tiếng xấu lại phát tướng trong tù, sau đó bà ta được người khác giới thiệu lấy một ông già hơn sáu mươi tuổi. Ông già này biết lịch sử của bà ta nên rất đề phòng, ngay cả tiền mua thức ăn mỗi ngày cũng tính toán rõ ràng. Con cái ông già này cũng rất không khách khí với bà ta. Bà ta từng nghĩ tới chuyện tìm Hạ Thường Tuấn, nhưng người nhà họ Hạ toàn bộ đều coi như bà ta không tồn tại...

Rất lâu sau nhìn thấy bà ta khom lưng đi mua thức ăn trên đường, người dân ở trấn nhỏ vẫn còn chỉ chỉ trỏ trỏ bán tán không ngừng sau lưng bà ta.

Hết quyển 7.

/129

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status