Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải

Chương 90: chương 89

/129


Trích lời Gia Mộc: Ngay từ mấy vạn năm trước, loài người đã hoàn thành tiến hóa. Nhân tính cơ bản nhất đã tồn tại. Suy nghĩ của cổ nhân và người hiện đại không hề có chênh lệch to lớn như mọi người tưởng tượng. Bởi vậy có thể thấy cổ nhân nói trái thê phải thiếp, có lẽ vừa là phúc vừa là họa. Trong thế giới tình cảm không có chỗ cho quá nhiều người.

***

Gia Mộc vừa xem điện thoại vừa duỗi thẳng cánh tay trái để mặc bác sĩ cấp cứu băng bó. Cậu bác sĩ cấp cứu trẻ tuổi vừa băng bó vừa không nhịn được nhìn cô, sau khi băng bó xong nói một câu rất nhỏ giọng: "Xong rồi".

"Cảm ơn". Lâm Gia Mộc thoáng nhìn băng vải, chẳng qua chỉ là bị mảnh vỡ của lò vi sóng nổ tung rạch bị thương, bác sĩ cũng chỉ khâu ba mũi rồi giao cho bác sĩ thực tập băng bó. Cô thấy cậu bác sĩ thực tập cầm băng vải, căng thẳng toát mồ hôi như gặp đại địch, dứt khoát giao cánh tay cho cậu ta, còn mình thì vào weibo, không ngờ lại bị băng như bánh chưng. Cô cử động một chút, còn may là không ảnh hưởng đến hoạt động.

"Gia Mộc!" Một người nhà bệnh nhân nôn nóng xông vào khoa cấp cứu tìm từng phòng một. Đến phòng xử lí vết thương chỗ Lâm Gia Mộc, người này lại đứng yên ở cửa. Lâm Gia Mộc đứng lên, vừa định nói gì đó thì Trịnh Đạc đã xông tới ôm chặt lấy cô.

"Em không sao chứ? Bị thương ở đâu?"

"Đau". Bị anh ta ôm vào lòng, Lâm Gia Mộc kêu lên một tiếng.

Trịnh Đạc vội buông cô ra: "Em đau ở đâu?"

"Anh sắp siết chết em rồi". Lâm Gia Mộc đẩy anh ta ra, ho mấy tiếng mới điều chỉnh được nhịp thở. Cô xoa xoa vai mình, người đàn ông này không biết anh ta có bao nhiêu sức mạnh sao?

"Xin lỗi..." Nhìn thấy cánh tay Lâm Gia Mộc bị quấn đầy băng vải như xác ướp, anh ta đột nhiên khựng lại.

"Chỉ bị rách thôi". Lâm Gia Mộc vừa nói vừa tháo băng ra.

"Em đừng làm ra vẻ mạnh mẽ nữa được không?" Trịnh Đạc không nhịn được gầm lên. Lâm Gia Mộc chính là như vậy, bất kể có chuyện lớn thế nào cũng vẫn giữ mặt cười, tự mình gánh vác tất cả mọi chuyện, không bao giờ chịu kêu ca một tiếng. Thỉnh thoảng tỏ ra yếu ớt một chút thì đã làm sao? Sẽ chết à? Tai sao cứ ôm hết trách nhiệm của toàn thế giới vào người mình?

Tiếng gầm của anh ta làm cho cả phòng cấp cứu ầm ĩ lập tức yên tĩnh lại, ngay cả bệnh nhân bị bỏng vẫn kêu đau bên cạnh cũng dừng kêu quay sang nhìn hai người họ.

Lâm Gia Mộc thấy cảm động vô cớ, lại thấy hơi mất mặt: "Nhỏ giọng một chút, đây là bệnh viện".

Trịnh Đạc cũng biết mình mất khống chế, cố gắng hòa hoãn lại tâm tình, giữ bàn tay định tiếp tục tháo băng của Lâm Gia Mộc: "Làm sao lại bị thương?"

"Em dùng cặp lồng nhôm đựng sủi cảo, không có việc lớn gì, chỉ là cửa lò vi sóng nổ tung, phải thuê người đến văn phòng quét dọn sạch sẽ". Lâm Gia Mộc nhìn anh ta một cái, nói nhỏ: "Em không cố làm ra vẻ đâu".

"Em vẫn đang thể hiện đấy. Em không thích anh, không muốn làm người yeu anh, chẳng lẽ ngay cả bạn chúng ta cũng không phải sao?"

Nếu thật sự chỉ là bạn thì hai người họ sẽ đơn giản hơn bây giờ nhiều. Trên mức bạn nhưng dưới mức người yêu, cứ lập lờ như vậy quá lâu, chút ngọt ngào ban đầu dần dần đã biến thành đắng chát. Hai người đều là người có chuyện, hai bên cũng có thể thật sự hiểu nhau. Cũng chính vì thật sự hiểu nhau nên mới dừng lại không trước tiếp. Nhưng cẩhi lại không nỡ cắt duyên lui bước.

Thấy Lâm Gia Mộc cúi đầu không nói, đột nhiên Trịnh Đạc cảm thấy rất xót xa, cảm giác đau khổ như tràn ngập sức mạnh mà không bung ra được. Hai người đứng ở cửa phòng bệnh, một cúi đầu không nói, một ngẩng đầu nhìn trời, rất lâu không có ai nói chuyện.

"Xin lỗi..." Bác sĩ vừa băng bó cho Lâm Gia Mộc nói nhỏ.

Trịnh Đạc như bừng tỉnh, nhìn cậu ta một cái: "Chuyện gì?"

"Chúng tôi còn có bệnh nhân phải vào, anh chị có thể ra chỗ khác nói chuyện hay không?" Bác sĩ nói những lời này cực nhanh rồi không nhịn được lùi về phía sau một bước.

"Xin lỗi". Lâm Gia Mộc kéo Trịnh Đạc tránh ra khỏi lối đi: "Chúng ta về thôi".

Trịnh Đạc nắm chặt bàn tay không bị thương của Lâm Gia Mộc, dắt cô đi tới bãi đỗ xe mới buông ra: "Chúng ta đừng cãi nhau nữa, anh mệt".

Thà giao cho anh ta một khẩu súng bảo anh ta ra trận giết giặc còn dễ chịu hơn cứ dây dưa không rõ như bây giờ.

"Xin lỗi. Em không nên nhắc tới Tiết Văn Vũ".

"Em nhắc tới hay không thì cô ấy vẫn tồn tại". Tiết Văn Vũ là một ngưỡng cửa anh ta không bước qua được: "Anh cũng không có ý nghĩ gì khác với cô ấy, cô ấy đã lấy người khác từ lâu rồi. Bất kể là năng lực hay là gia thế, người kia đều hơn anh mười lần, cũng rất tốt với cô ấy. Cô ấy là con tướng, lại là con dâu của tư lệnh quân khu, vợ của thiếu tá. ANh nói nếu cô ấy có chuyện gì đến tìm anh, anh nhất định sẽ làm giúp cô ấy, chẳng qua đó chỉ đơn giản là lừa mình dối người. Anh là cái gì chứ?"

"Anh còn yêu cô ta không?"

Trịnh Đạc nhắm mắt lại suy nghĩ một lát, nhớ lại lần cuối cùng gặp anh ta, Tiết Văn Vũ khóc nói với anh ta: "Nếu anh bước ra ngoài cánh cửa này thì vĩnh viễn đừng quay lại nữa". Sau đó thì sao? Anh ta vẫn bước qua cánh cửa đó, tự tay vứt bỏ tiền đồ của mình.

"Nếu trong lòng anh còn có cô ấy, anh sẽ không đến với em".

Lâm Gia Mộc kiễng mũi chân, hôn khẽ lên môi Trịnh Đạc, lại lui ra trước khi Trịnh Đạc hôn lại: "Hai chúng ta cứ thế này được không?"

Đối với cô, tình cảm giống như mặt trời, cách quá xa sẽ lạnh, cách quá gần sẽ cháy.

"Như vậy... Vấn đề không phải là cô ấy?"

"Phải, cũng không phải". Lâm Gia Mộc cảm thấy trong lòng rối bời, thậm chí cô còn thấy hận Trịnh Đạc đã đánh động mặt hồ lặng sóng: "Em thấy lạnh. Chúng ta lên xe đi".

"Ờ". Trịnh Đạc nhìn cô một cái, đột nhiên cảm thấy như nhìn thấy một con ốc mượn hồn bị lôi ra khỏi cái vỏ ốc, rời khỏi chỗ kí cư ấm áp, không ngừng vùng vẫy bất chấp tất cả.

***

Lấy cớ vào tìm kẹp giấy, dập ghim và những thứ linh tinh không có tên, Uông Tư Điềm ra vào văn phòng bảy tám lượt, lại càng ngày càng không hiểu hai người này làm sao. Vốn cô ta cho rằng trải qua một chuyện như vậy, quan hệ của anh Trịnh và chị Lâm sẽ tiến vùn vụt, không ngờ hai người từ bệnh viện về vẫn không nóng không lạnh như cũ. Sau khi bảo Uông Tư Điềm gọi điện thoại cho công ty vệ sinh đến dọn dẹp phòng khách, một người lại đi giám thị mục tiêu, một người ở văn phòng hỗ trợ kĩ thuật. Đến tối sau khi anh Trịnh về, hai người vẫn mặt đối mặt làm việc như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Hai người này quả thực là sinh vật ngoài trái đất... Hoặc nói đến một độ tuổi nhất định, tình cảm và dục vọng của người ta đều sẽ biến mất? Biến thành robot?

Sau khi vào văn phòng nhìn lần cuối cùng, Uông Tư Điềm dứt khoát bỏ mặc hai người này, mở iPad vào một diễn đàn của trường nghệ thuật mà mình mới tham gia.

Vốn cô ta rất sùng bái những người học nghệ thuật, cảm thấy bọn họ có thể viết có thể vẽ, cầm lấy nhạc cụ là biểu diễn, nghe thấy âm nhạc là khiêu vũ, cho dù vào trại quản giáo cũng thoải mái hơn người khác, đội tuyên truyền văn nghệ không cần phải làm gì nặng nề. Nhưng sau khi trà trộn vào nhóm người này, cô ta lại cảm thấy bọn họ rất vô vị, bình thường vẫn nói chuyện gia đình, cùng lắm là đăng một tác phẩm, sau đó không phải tâng bốc lẫn nhau chính là cạnh khóe lẫn nhau.

Thường Hưng học vẽ tranh sơn dầu. Trong nhóm của lớp, cậu ta là một người rất tích cực, thường xuyên đăng bài, thảo luận với bạn học về giáo viên gì đó. Có mấy bạn học thuộc dạng hủ nữ còn rất thích khoe khoang những bức ảnh của Thường Hưng và một cậu bé để tóc ngắn đeo vòng tai khác.

Uông Tư Điềm đã từng ở trong trại quản giáo trẻ vị thành niên, nam nam, nữ nữ, không những biết mà còn đã từng xem trực tiếp luôn. Nữ nữ còn đỡ, nam nam thì Uông Tư Điềm thật tình cảm thấy không có gì hay ho, đơn giản là kết quả của việc ở với nhau trong thời gian dài mà không có phụ nữ, ra khỏi trại mười cặp thì có chín cặp chia tay. Không nghĩ tới bên ngoài lại coi trò này là rất mốt, đặc biệt là trong trường nghệ thuật này, nữ không phải bách hợp chính là hủ nữ, nam không phải ái thì cũng đồng tính.

Cho nên không phải cô ta không rõ mà là thế giới này thật sự hơi loạn.

Trong lúc cô ta đang vô cùng buồn chán câu được câu không ờ à với người khác, đột nhiên có một người vào tiết lộ: "Thường Hưng và Tư Tư chia tay rồi, hai người đánh nhau rồi!"

"A? Làm sao lại đánh nhau?"

"Tớ không tin vào tình yêu nữa".

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Lập tức một đám nữ sinh lập tức ồn ào lên.

"Hình như là Tư Tư lại tìm một người có tiền bên ngoài, hôm nay người đó tới đón Tư Tư về nghỉ cuối tuần bị Thường Hưng chặn lại, hai người và cả người có tiền kia đánh nhau".

"Sau đó thế nào?"

"Tớ cũng ở đó, tớ cũng ở đó. Bọn họ ở cổng phía đông trường".

"Tớ ở gần đó, tại sao không nhìn thấy?"

Những dòng chữ đủ màu sắc không ngừng hiện lên, còn kèm theo những chữ nhấp nháy và biểu tượng cảm xúc. Uông Tư Điềm xem một hồi rồi không biết là ai nói gì nữa, tóm lại là Thường Hưng đánh nhau ở trường.

"Chị Lâm!"

Lâm Gia Mộc từ trong phòng đi ra: "Có chuyện gì thế?"

"Hình như là Thường Hưng đánh nhau ở trường rồi".

Lâm Gia Mộc lấy điện thoại di động ra, thoáng nhìn ứng dụng giám sát trên điện thoại. Nghiêm Minh đã bàn chuyện làm ăn xong về nhà, chấm tròn thể hiện vị trí của hắn vẫn không di động.

"Mục tiêu của chúng ta là Nghiêm Minh. Hắn không động chúng ta cũng không động, em tiếp tục giám thị".

"Chị Lâm..." Uông Tư Điềm chỉ đồng hồ.

"Em mang iPad về nhà, chị xem như em làm thêm giờ, bảo anh Trịnh em đưa em về".

"Vâng". Uông Tư Điềm cất iPad vào trong túi xách. Cô ta đã muốn mang iPad về nhà chơi từ lâu rồi.

Trịnh Đạc vuốt tóc Uông Tư Điềm, đi theo Uông Tư Điềm ra cửa: "Lát nữa anh đến trường nghệ thuật xem một chút, nếu không có việc gì sẽ về nhà luôn".

Lâm Gia Mộc giơ tay làm dấu hiệu OK.

Chín rưỡi tối, Lâm Gia Mộc vừa dọn dẹp đồ đạc xong, chuẩn bị kết thúc công việc lên tầng nghỉ ngơi, điện thoại di động của cô đột nhiên có tiếng cảnh báo tít tít, có người gọi điện thoại cho Nghiêm Minh. Cô bấm phím nghe trộm, vốn tưởng chỉ là việc làm ăn hoặc xã giao bình thường, không ngờ Nghiêm Minh lại từ chối cuộc gọi.

Một lát sau số máy kia lại gọi tới: "A lô!"

"Thường Hưng có gọi điện thoại cho anh không?"

"Không. Nó xảy ra chuyện gì à?"

"Đến bây giờ nó còn chưa về phòng ngủ. Bạn cùng phòng của nó không yên tâm, gọi điện thoại hỏi em có biết nó ở đâu không. Em hỏi mấy người đều nói không biết, muốn hỏi một chút xem anh có biết không".

"Anh không biết". Nghiêm Minh dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nó đã lớn rồi, thỉnh thoảng một đêm không về phòng ngủ cũng không có gì. Em không hỏi... bạn của nó à?"

"Không". Hiển nhiên đối phương không thể chấp nhận chuyện Thường Hưng là gay: "Anh không biết thì thôi, anh hỏi người khác xem".

"Có tin tức gì gọi điện cho anh".

"Thôi, bọn em đã làm phiền anh nhiều rồi. Chúc anh ngủ ngon".

Đối phương dừng máy, hình như Nghiêm Minh không yên tâm, liên tiếp gọi điện thoại cho Thường Hưng mấy lần nhưng vẫn không có người nghe máy. Khoảng năm sáu phút sau hắn mới bỏ cuộc.

Loại người như Nghiêm Minh này, bạn không thể nói hắn đa tình hay bạc tình, dù sao hắn cũng rất tốt với vợ con, không hề bị cô bé trợ lí xinh đẹp sùng bái mình mê hoặc. Nhưng nếu nói hắn có tình, ngoài việc tốt với vợ con mình, hắn lại không thể không quan tâm đến bạn gái cũ, thậm chí còn rất quan tâm đến em trai của bạn gái cũ. Loại người này tốt nhất nên sinh ra ở thời cổ đại, trái thê phải thiếp để mọi người hâm mộ, còn sinh ra ở hiện đại...

Với những gì Lâm Gia Mộc hiểu về Tưởng Nghiên, một khi bị lộ sẽ là một cơn bão táp.

Quả nhiên lúc hơn mười giờ, điện thoại của Lâm Gia Mộc đổ chuông, họ tên người gọi đến hiển thị tên màn hình là Tưởng Nghiên.

/129

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status