“?”
Trần Tễ nói xong, Ôn Dữu ngẩn người vài giây, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía anh và con mèo nhỏ màu cam trong tay anh, nghi ngờ bản thân có vấn đề về thính giác: “Cái gì…chị?”
Cô hoài nghi hỏi.
Trần Tễ ngước mắt lên nhìn cô, khóe môi hơi cong lên một chút, giọng nói lười biếng cà lơ phất phơ nói: “Quýt và bưởi không phải là một nhà sao?”
*Dữu trong tiếng Trung nghĩa là bưởi.
“…”
Ôn Dữu bị sự hài hước nhạt nhẽo của anh làm cho nghẹn lời, môi mấp máy, chưa kịp nghĩ cách phản bác thì con mèo nhỏ đã ngẩng đầu lên kêu một tiếng với cô: “Meo.”
Đôi mắt nó có màu hổ phách nhạt, dưới ánh nắng vàng rực rỡ càng thêm sáng và sâu. Mắt Ôn Dữu sáng lên, lúc này cũng không màng đến việc phân định ranh giới với Trần Tễ, vội vàng ngồi xổm xuống vẫy tay về phía con mèo.
“Đi đi.” Trần Tễ đưa tay vuốt ve đầu con mèo: “Đi đến chỗ chị gái của mày.”
“…”
Con mèo nhỏ do dự vài giây, sau đó bước những bước vững chắc về phía Ôn Dữu. Nó đi vòng quanh Ôn Dữu một vòng, sau đó dừng lại trước mặt cô, dụi đầu vào chân cô, rồi nằm xuống bên chân cô, để lộ chiếc bụng trắng muốt. Bốn chân nó nhấc lên, tạo thành tư thế vẫy tay cuộn tròn về phía cô, nghiêng đầu kêu thêm một tiếng: “Meo.”
Loạt hành động này khiến trái tim Ôn Dữu mềm nhũn. Cô cẩn thận đưa tay vuốt ve đầu con mèo, nhẹ nhàng nói: “Sao em dễ thương thế?”
Mèo con: “Meo…”
Nó nhân cơ hội dụi đầu vào lòng bàn tay lạnh lẽo của Ôn Dữu, nũng nịu với cô.
“Tên em là gì?” Rõ ràng biết mèo không thể tự trả lời mình, cô vẫn không nhịn được hỏi câu ngốc nghếch này.
Vài giây sau khi cô dứt lời, người đang đứng xem không xa bật cười: “Nó chưa có tên, cậu đặt cho nó một cái tên đi.”
“Hả?” Ôn Dữu ngẩng đầu nhìn người đang tiến lại gần mình, hơi ngạc nhiên: “Nó là mèo hoang của trường sao?”
Trần Tễ nghe ra sự nghi ngờ trong giọng nói của cô: “Không giống à?”
Ôn Dữu thành thật: “Nó rất sạch sẽ.”
Mèo hoang trong trường đa phần sẽ chạy lung tung trong rừng cây nên không thể tránh khỏi việc dính bùn đất và lá khô, có con còn bị thương. Còn con mèo trước mặt họ tuy gầy nhưng nhìn thực sự không giống mèo hoang.
Trần Tễ cúi mắt nhìn cô, ngồi xổm xuống đối diện cô, giơ tay búng nhẹ vào tai nhọn của con mèo, giọng nhạt: “Nó vừa mới tắm xong.”
Ôn Dữu sững người, đoán: “Cậu tắm nó cho nó?”
“Không phải.” Trần Tễ bình tĩnh nói: “Vợ giáo sư Từ vừa tắm cho nó.”
Giáo sư Từ mà Trần Tễ nhắc đến là giáo sư chuyên ngành máy tính. Trước đây Ôn Dữu từng nghe bạn cùng lớp nhắc đến, giáo sư Từ rất thích Trần Tễ. Khi lên lớp chuyên ngành, ông ấy thường xuyên gọi anh trả lời câu hỏi, cũng hay khen ngợi anh trước mặt các giáo viên khác.
Ôn Dữu ồ lên một tiếng.
Trần Tễ khép mi, nhìn cô chăm chú trêu chọc con mèo, có chút không vui: “Không hỏi tại sao tôi ở đây?”
Ôn Dữu nhỏ giọng: “Tôi đoán được rồi.”
Cô nghe người ta nói, phần lớn thời gian giáo sư Từ đều ở trong khu nhà nhân viên, nói rằng môi trường trong trường tốt, thuận tiện cho ông và vợ đi dạo trên sân vận động vào buổi tối. Trần Tễ xuất hiện gần khu nhà nhân viên, lại biết con mèo nhỏ vừa mới tắm xong, chắc chắn là đến tìm giáo sư Từ.
Ôn Dữu cũng sẽ không tự luyến cho rằng, anh biết mình sẽ đến hội học sinh, cố ý đến đây đợi cô.
Dường như biết cô đang nghĩ gì, Trần Tễ nhướng mày, giọng điệu khó dò: “Sao lại không thể?”
“… Trông tôi có ngốc lắm không?” Ôn Dữu không nhịn được lẩm bẩm.
Trần Tễ cong môi, định nói tiếp, bên cạnh bỗng vang lên giọng nói trầm thấp, dày đặc: “Thằng nhóc thúi, sao cậu lại bế bé Quýt ra ngoài nữa? Nó vừa mới tắm xong…”
Lời nói sau đó còn chưa kịp thốt ra, Từ Thừa Bình nhìn thấy Ôn Dữu đang ngồi xổm đối diện Trần Tễ, ông sững người, nuốt lời định nói vào trong.
Nghe thấy lời trách mắng của ông, Trần Tễ cũng không căng thẳng, anh ung dung ừ một tiếng: “Giáo sư Từ, thầy oan cho em rồi.”
Anh không đứng đắn, xoa đầu con mèo nhỏ: “Rõ ràng là bé Quýt tự nguyện đi theo em, đúng không bé Quýt.”
Con mèo rất phối hợp: “Meo.”
Từ Thừa Bình: “…”
Ông tức giận, cũng không muốn so đo nhiều với Trần Tễ. Ông khẽ hừ một tiếng, chuyển tầm mắt sang Ôn Dữu: “Bạn học sinh này là?”
Ôn Dữu đứng dậy, có chút căng thẳng mím môi, nhẹ giọng: “Giáo sư Từ, em tên là Ôn Dữu, sinh viên chuyên ngành Biên kịch truyền hình, điện ảnh.”
Từ Thừa Bình gật đầu, định hỏi thêm vài câu, ánh mắt thoáng nhìn thấy ánh mắt Trần Tễ đang nhìn ông, ông liếc nhìn anh, cười hỏi Ôn Dữu: “Quản Hướng Tuyết bây giờ có dạy các em không?”
Ôn Dữu không bất ngờ khi ông sẽ biết, cô đáp: “Cô ấy là giáo viên môn Kỹ thuật viết tin tức của chúng em học kỳ này.”
Từ Thừa Bình gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Ông định hỏi thêm gì đó thì Trần Tễ đột nhiên đặt con mèo nhỏ vào tay ông, lười biếng nói: “Giáo sư Từ, thầy có nên bế bé Quýt về nghỉ ngơi không?”
“…”
Từ Thừa Bình biết ý anh, ông nghiêm túc nhìn anh, nhưng giọng điệu lại rất ôn hòa: “Bạn học Ôn, rất vui được gặp em, thầy về nghỉ ngơi trước. Nếu em rảnh rỗi muốn gặp bé Quýt thì cùng Trần Tễ đến đây.”
“Tạm biệt thầy.”
—-
Sau khi Từ Thừa Bình rời đi, Ôn Dữu mới nhận ra: “… Giáo sư Từ có phải hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta rồi không?”
Lời nói và nụ cười của ông trước khi đi thực sự khiến người ta không thể không nghĩ nhiều.
“Hiểu lầm ở đâu?” Trần Tễ nhướng mày, cúi người nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn vào mặt Ôn Dữu: “Bạn gái.”
Ôn Dữu: “…”
Cô mấp máy môi, nhớ đến cuộc trò chuyện riêng vào thứ bảy tuần trước, nội tâm giằng xé ba giây, nhắc nhở anh: “Ba ngày nữa thì không phải nữa.”
Họ đã đồng ý dành một tuần để suy nghĩ, khi thời gian đến anh sẽ không miễn cưỡng cô nữa.
Nghe vậy, Trần Tễ cong môi, chậm rãi nói: “Cũng không nhất định.”
Ôn Dữu không nói gì, cô chỉ thầm nghĩ, người đưa ra quyết định là cô, sao Trần Tễ lại chắc chắn như vậy? Chẳng lẽ anh có khả năng tiên tri?
Im lặng vài giây, Ôn Dữu cảm thấy bây giờ không thể nói chuyện với Trần Tễ, cô cúi đầu nhìn thời gian: “Tôi phải về ký túc xá rồi.”
Trần Tễ: “Đi thôi.”
Ôn Dữu mím môi, cau mày không nhúc nhích.
Biết cô đang lo lắng điều gì, ánh mắt Trần Tễ lướt qua gò má cô, khẽ cười nhạt, giọng điệu thờ ơ: “Ôn Dữu, tôi cũng phải về ký túc xá.”
Ký túc xá của Ôn Dữu và Trần Tễ cách nhau không xa, ít nhất là từ khu nhà nhân viên này trở về, họ có một đoạn đường đi cùng.
Thời tiết se lạnh, lại là giờ nghỉ trưa, khuôn viên trường rất yên tĩnh.
Ôn Dữu và Trần Tễ quay người đi về phía ký túc xá, một trước một sau. Ôn Dữu đi phía sau, ánh mắt không tự chủ được rơi vào bóng lưng gầy gò thẳng tắp phía trước.
Ôn Dữu đang suy nghĩ, cũng không nhận ra mình và Trần Tễ đã đến ngã rẽ của ký túc xá nam nữ.
Mãi đến khi người phía trước dừng lại, cô suýt chút nữa đâm vào lưng anh, cô mới phản ứng lại: “Cậu…” Cô ngẩng đầu nhìn người quay lại, chưa kịp nói gì, Trần Tễ đã lên tiếng trước: “Đi đây.”
“…”
Ôn Dữu nhìn bóng lưng anh đi xa, có chút bối rối gãi đầu, sau đó thở dài nặng nề.
—-
Khác với khuôn viên trường yên tĩnh, khi Trần Tễ trở về ký túc xá, Trì Minh Tuấn và mấy người đang chơi game, ồn ào náo động.
Thấy anh về, Trì Minh Tuấn chào hỏi: “Sao về sớm thế?”
Trần Tễ đáp một tiếng, kéo ghế ngồi xuống, lười biếng dựa vào lưng ghế, hai chân dài co lại, vô cùng nổi bật.
Trì Minh Tuấn ban đầu không nhận ra sự khác thường của Trần Tễ, đến khi chơi xong một ván game, nói chuyện với anh, cậu ta mới mơ hồ cảm thấy tâm trạng người này không ổn.
“Anh Tuấn, sao anh còn chưa chuẩn bị?” Giọng đồng đội trong game vang lên.
Trì Minh Tuấn suy nghĩ ba giây: “Không chơi nữa, các cậu chơi đi.”
Cậu ta chưa kịp thoát game, người đàn ông đang ngồi trên ghế xoay điện thoại di động đã lơ đãng đứng dậy đi ra ban công.
Trì Minh Tuấn khẽ “chậc” một tiếng, vội vàng cất điện thoại đi theo.
“Sao thế.” Trì Minh Tuấn đụng vào cánh tay Trần Tễ hỏi.
Trần Tễ liếc cậu ta một cái, mở hộp thuốc lá vừa lấy từ ngăn kéo ra, lấy một điếu thuốc: “Cậu muốn hít khói thuốc ở đây à?”
“Không phải.” Trì Minh Tuấn trực tiếp lấy một điếu thuốc từ tay anh, sau đó nhìn anh từ trên xuống dưới, không nhịn được hỏi: “Hôm nay cậu bị gì vậy?”
Không trách cậu ta hỏi như vậy, bởi vì Trần Tễ hôm nay có chút khác thường.
Trì Minh Tuấn biết Trần Tễ hút thuốc, lần đầu tiên cậu ta hút thuốc là vào học kỳ đầu tiên của năm nhất, cậu ta nhận một dự án bên ngoài, liên tục gặp lỗi. Vào thời điểm đó, vài người trong số họ đã thức khuya trong một thời gian dài, Trì Minh Tuấn thực sự rất khổ sở và mệt mỏi, không nhịn được vào một đêm khuya, cậu ta đã châm thuốc trước mặt Trần Tễ.
Tối hôm đó, Trần Tễ nhìn chằm chằm vào điếu thuốc trong tay cậu nửa phút, nhàn nhạt nói: “Cho tôi một điếu.”
Trì Minh Tuấn ngẩn người một lúc lâu, mới do dự đưa thuốc cho anh: “Cậu chắc chứ?”
Trần Tễ bình tĩnh nhận lấy: “Tôi có chừng mực.”
Trần Tễ thực sự có chừng mực trong việc hút thuốc, anh hút thuốc nhưng một tháng có lẽ không hút đến một điếu.
Ngay cả khi Trì Minh Tuấn và những người khác hút thuốc trước mặt anh, anh cũng có thể nhịn không đụng vào, khả năng tự chủ của anh trong khía cạnh này khiến Trì Minh Tuấn và những người khác vô cùng khâm phục.
Nghe Trì Minh Tuấn hỏi, Trần Tễ nhướng mắt nhìn cậu ta, thở ra một làn khói trắng nhỏ, khiến khuôn mặt thanh tú của anh trở nên mơ hồ, lại có chút gợi cảm không thể nói nên lời.
Trì Minh Tuấn nhìn, không khỏi nghĩ, nếu những cô gái thích vẻ ngoài của Trần Tễ nhìn thấy, chắc chắn sẽ phải hét lên một lúc.
Đang nghĩ, người bên cạnh lên tiếng, giọng nói trầm thấp: “Không có gì.”
Trì Minh Tuấn lấy lại tinh thần, hơi khinh thường nhìn anh: “Không có gì mà cậu có thể hút thuốc ở đây?”
Vừa dứt lời, màn hình điện thoại của Trần Tễ sáng lên, anh cúi xuống mở, đột nhiên dập tắt điếu thuốc.
Trì Minh Tuấn ngơ ngác nhìn chuỗi thao tác này của anh: “Cậu có ý gì?”
Trần Tễ ném phần còn lại của điếu thuốc vào thùng rác, ngắn gọn: “Khó ngửi.”
“?”
Trì Minh Tuấn cạn lời: “Khó ngửi mà vừa rồi cậu còn…”
Nói được một nửa, cậu ta chợt nhớ ra điều gì đó: “Chết tiệt, người vừa nhắn tin cho cậu không phải là bạn gái bí mật của cậu chứ? Cậu cãi nhau với bạn gái à?”
Trì Minh Tuấn cũng chỉ mới biết chuyện Trần Tễ có bạn gái vào thứ bảy. Hôm đó cậu ta và Trần Tễ đi ăn ở ngoài trường, trong nhà hàng gặp Tống Ngôn Tĩnh và mấy người.
Thấy hai người ngồi cùng nhau, Mã Tử An hỏi họ có thể ghép bàn được không. Trần Tễ không sao, Trì Minh Tuấn cũng là người tự nhiên, đương nhiên cũng tùy ý.
Vài người ghép bàn ăn cơm, vừa ăn vừa trò chuyện.
Bỗng nhiên, Tống Ngôn Tĩnh hỏi: “Trần Tễ, bạn gái cậu đâu? Sao không đến cùng?”
Mã Tử An cũng hỏi: “Đúng vậy, chiều nay hai người không ở bên nhau sao? Bọn tôi đều muốn gặp bạn gái cậu.”
Trì Minh Tuấn ngồi bên cạnh nghe, mắt mở to.
Trần Tễ có bạn gái rồi? Sao cậu ta không biết. Vì ánh mắt Trần Tễ liếc sang trên bàn ăn, Trì Minh Tuấn đè nén sự tò mò, đợi sau khi ăn xong mới hỏi anh một lượt.
Cuối cùng nhận được câu trả lời là anh thực sự có bạn gái rồi, còn bạn gái là ai, anh không thể nói cho cậu ta biết.
Đối với điều này, Trì Minh Tuấn đã tặng cho Trần Tễ một cử chỉ khinh thường.
“Hỏi cậu đấy.” Trần Tễ không trả lời, Trì Minh Tuấn hơi sốt ruột.
Trần Tễ khẽ nhếch môi, ánh mắt nhìn xa xăm: “Không có gì.”
Anh và Ôn Dữu tạm thời không thể dùng hai chữ ‘cãi nhau’ này được.
Trì Minh Tuấn cau mày: “Vậy thì cậu tự nhiên muốn hút thuốc là sao?”
Trần Tễ: “… Khó nói lắm.”
Nghĩ đến dáng vẻ kháng cự của Ôn Dữu khi anh nói về ký túc xá, anh cảm thấy thật trớ trêu, trong lòng cũng rất khó chịu.
Trì Minh Tuấn không hiểu cảm xúc thất thường của đàn ông khi yêu: “OK, tôi tiếp tục chơi game.”
Cửa ban công mở rồi đóng lại.
Điện thoại của Trần Tễ rung lên một lần nữa, vẫn là tin nhắn của người đó: [Vừa rồi tôi không có ý đó, chân tôi bị tê.]
Trở về ký túc xá, Ôn Dữu định đi ngủ.
Nhưng nhắm mắt lại, trước mắt hiện ra giọng điệu và biểu cảm của Trần Tễ trước khi chia tay, Ôn Dữu có chút không ngủ được. Cô cẩn thận xem lại điểm nút thay đổi cảm xúc của Trần Tễ, đoán được nguyên nhân anh tức giận, cô cảm thấy cần phải xin lỗi anh một tiếng, đồng thời giải thích tại sao cô đứng yên tại chỗ.
Chân cô bị tê.
Nếu cô thực sự muốn chia tay với Trần Tễ, cô sẽ trực tiếp nói ra, chứ không dùng sự im lặng để thay thế.
Trần Tễ: [?]
Ôn Dữu: [… Thật đấy.]
Trần Tễ: [Ừ]
Nhìn thấy chữ này, Ôn Dữu có chút bực bội, người này tin lời mình nói hay là không tin?
Cô đang suy đoán, Trần Tễ đột nhiên lại nhắn cho cô một tin: [Được, vậy tối gặp.]
Ôn Dữu ngạc nhiên chớp mắt, vội vàng hỏi: [Tối gặp gì?]
Cô từ bao giờ mà phải gặp anh ấy vào buổi tối.
Trần Tễ: [Bạn trai của em.]
Trần Tễ nói xong, Ôn Dữu ngẩn người vài giây, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía anh và con mèo nhỏ màu cam trong tay anh, nghi ngờ bản thân có vấn đề về thính giác: “Cái gì…chị?”
Cô hoài nghi hỏi.
Trần Tễ ngước mắt lên nhìn cô, khóe môi hơi cong lên một chút, giọng nói lười biếng cà lơ phất phơ nói: “Quýt và bưởi không phải là một nhà sao?”
*Dữu trong tiếng Trung nghĩa là bưởi.
“…”
Ôn Dữu bị sự hài hước nhạt nhẽo của anh làm cho nghẹn lời, môi mấp máy, chưa kịp nghĩ cách phản bác thì con mèo nhỏ đã ngẩng đầu lên kêu một tiếng với cô: “Meo.”
Đôi mắt nó có màu hổ phách nhạt, dưới ánh nắng vàng rực rỡ càng thêm sáng và sâu. Mắt Ôn Dữu sáng lên, lúc này cũng không màng đến việc phân định ranh giới với Trần Tễ, vội vàng ngồi xổm xuống vẫy tay về phía con mèo.
“Đi đi.” Trần Tễ đưa tay vuốt ve đầu con mèo: “Đi đến chỗ chị gái của mày.”
“…”
Con mèo nhỏ do dự vài giây, sau đó bước những bước vững chắc về phía Ôn Dữu. Nó đi vòng quanh Ôn Dữu một vòng, sau đó dừng lại trước mặt cô, dụi đầu vào chân cô, rồi nằm xuống bên chân cô, để lộ chiếc bụng trắng muốt. Bốn chân nó nhấc lên, tạo thành tư thế vẫy tay cuộn tròn về phía cô, nghiêng đầu kêu thêm một tiếng: “Meo.”
Loạt hành động này khiến trái tim Ôn Dữu mềm nhũn. Cô cẩn thận đưa tay vuốt ve đầu con mèo, nhẹ nhàng nói: “Sao em dễ thương thế?”
Mèo con: “Meo…”
Nó nhân cơ hội dụi đầu vào lòng bàn tay lạnh lẽo của Ôn Dữu, nũng nịu với cô.
“Tên em là gì?” Rõ ràng biết mèo không thể tự trả lời mình, cô vẫn không nhịn được hỏi câu ngốc nghếch này.
Vài giây sau khi cô dứt lời, người đang đứng xem không xa bật cười: “Nó chưa có tên, cậu đặt cho nó một cái tên đi.”
“Hả?” Ôn Dữu ngẩng đầu nhìn người đang tiến lại gần mình, hơi ngạc nhiên: “Nó là mèo hoang của trường sao?”
Trần Tễ nghe ra sự nghi ngờ trong giọng nói của cô: “Không giống à?”
Ôn Dữu thành thật: “Nó rất sạch sẽ.”
Mèo hoang trong trường đa phần sẽ chạy lung tung trong rừng cây nên không thể tránh khỏi việc dính bùn đất và lá khô, có con còn bị thương. Còn con mèo trước mặt họ tuy gầy nhưng nhìn thực sự không giống mèo hoang.
Trần Tễ cúi mắt nhìn cô, ngồi xổm xuống đối diện cô, giơ tay búng nhẹ vào tai nhọn của con mèo, giọng nhạt: “Nó vừa mới tắm xong.”
Ôn Dữu sững người, đoán: “Cậu tắm nó cho nó?”
“Không phải.” Trần Tễ bình tĩnh nói: “Vợ giáo sư Từ vừa tắm cho nó.”
Giáo sư Từ mà Trần Tễ nhắc đến là giáo sư chuyên ngành máy tính. Trước đây Ôn Dữu từng nghe bạn cùng lớp nhắc đến, giáo sư Từ rất thích Trần Tễ. Khi lên lớp chuyên ngành, ông ấy thường xuyên gọi anh trả lời câu hỏi, cũng hay khen ngợi anh trước mặt các giáo viên khác.
Ôn Dữu ồ lên một tiếng.
Trần Tễ khép mi, nhìn cô chăm chú trêu chọc con mèo, có chút không vui: “Không hỏi tại sao tôi ở đây?”
Ôn Dữu nhỏ giọng: “Tôi đoán được rồi.”
Cô nghe người ta nói, phần lớn thời gian giáo sư Từ đều ở trong khu nhà nhân viên, nói rằng môi trường trong trường tốt, thuận tiện cho ông và vợ đi dạo trên sân vận động vào buổi tối. Trần Tễ xuất hiện gần khu nhà nhân viên, lại biết con mèo nhỏ vừa mới tắm xong, chắc chắn là đến tìm giáo sư Từ.
Ôn Dữu cũng sẽ không tự luyến cho rằng, anh biết mình sẽ đến hội học sinh, cố ý đến đây đợi cô.
Dường như biết cô đang nghĩ gì, Trần Tễ nhướng mày, giọng điệu khó dò: “Sao lại không thể?”
“… Trông tôi có ngốc lắm không?” Ôn Dữu không nhịn được lẩm bẩm.
Trần Tễ cong môi, định nói tiếp, bên cạnh bỗng vang lên giọng nói trầm thấp, dày đặc: “Thằng nhóc thúi, sao cậu lại bế bé Quýt ra ngoài nữa? Nó vừa mới tắm xong…”
Lời nói sau đó còn chưa kịp thốt ra, Từ Thừa Bình nhìn thấy Ôn Dữu đang ngồi xổm đối diện Trần Tễ, ông sững người, nuốt lời định nói vào trong.
Nghe thấy lời trách mắng của ông, Trần Tễ cũng không căng thẳng, anh ung dung ừ một tiếng: “Giáo sư Từ, thầy oan cho em rồi.”
Anh không đứng đắn, xoa đầu con mèo nhỏ: “Rõ ràng là bé Quýt tự nguyện đi theo em, đúng không bé Quýt.”
Con mèo rất phối hợp: “Meo.”
Từ Thừa Bình: “…”
Ông tức giận, cũng không muốn so đo nhiều với Trần Tễ. Ông khẽ hừ một tiếng, chuyển tầm mắt sang Ôn Dữu: “Bạn học sinh này là?”
Ôn Dữu đứng dậy, có chút căng thẳng mím môi, nhẹ giọng: “Giáo sư Từ, em tên là Ôn Dữu, sinh viên chuyên ngành Biên kịch truyền hình, điện ảnh.”
Từ Thừa Bình gật đầu, định hỏi thêm vài câu, ánh mắt thoáng nhìn thấy ánh mắt Trần Tễ đang nhìn ông, ông liếc nhìn anh, cười hỏi Ôn Dữu: “Quản Hướng Tuyết bây giờ có dạy các em không?”
Ôn Dữu không bất ngờ khi ông sẽ biết, cô đáp: “Cô ấy là giáo viên môn Kỹ thuật viết tin tức của chúng em học kỳ này.”
Từ Thừa Bình gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Ông định hỏi thêm gì đó thì Trần Tễ đột nhiên đặt con mèo nhỏ vào tay ông, lười biếng nói: “Giáo sư Từ, thầy có nên bế bé Quýt về nghỉ ngơi không?”
“…”
Từ Thừa Bình biết ý anh, ông nghiêm túc nhìn anh, nhưng giọng điệu lại rất ôn hòa: “Bạn học Ôn, rất vui được gặp em, thầy về nghỉ ngơi trước. Nếu em rảnh rỗi muốn gặp bé Quýt thì cùng Trần Tễ đến đây.”
“Tạm biệt thầy.”
—-
Sau khi Từ Thừa Bình rời đi, Ôn Dữu mới nhận ra: “… Giáo sư Từ có phải hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta rồi không?”
Lời nói và nụ cười của ông trước khi đi thực sự khiến người ta không thể không nghĩ nhiều.
“Hiểu lầm ở đâu?” Trần Tễ nhướng mày, cúi người nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn vào mặt Ôn Dữu: “Bạn gái.”
Ôn Dữu: “…”
Cô mấp máy môi, nhớ đến cuộc trò chuyện riêng vào thứ bảy tuần trước, nội tâm giằng xé ba giây, nhắc nhở anh: “Ba ngày nữa thì không phải nữa.”
Họ đã đồng ý dành một tuần để suy nghĩ, khi thời gian đến anh sẽ không miễn cưỡng cô nữa.
Nghe vậy, Trần Tễ cong môi, chậm rãi nói: “Cũng không nhất định.”
Ôn Dữu không nói gì, cô chỉ thầm nghĩ, người đưa ra quyết định là cô, sao Trần Tễ lại chắc chắn như vậy? Chẳng lẽ anh có khả năng tiên tri?
Im lặng vài giây, Ôn Dữu cảm thấy bây giờ không thể nói chuyện với Trần Tễ, cô cúi đầu nhìn thời gian: “Tôi phải về ký túc xá rồi.”
Trần Tễ: “Đi thôi.”
Ôn Dữu mím môi, cau mày không nhúc nhích.
Biết cô đang lo lắng điều gì, ánh mắt Trần Tễ lướt qua gò má cô, khẽ cười nhạt, giọng điệu thờ ơ: “Ôn Dữu, tôi cũng phải về ký túc xá.”
Ký túc xá của Ôn Dữu và Trần Tễ cách nhau không xa, ít nhất là từ khu nhà nhân viên này trở về, họ có một đoạn đường đi cùng.
Thời tiết se lạnh, lại là giờ nghỉ trưa, khuôn viên trường rất yên tĩnh.
Ôn Dữu và Trần Tễ quay người đi về phía ký túc xá, một trước một sau. Ôn Dữu đi phía sau, ánh mắt không tự chủ được rơi vào bóng lưng gầy gò thẳng tắp phía trước.
Ôn Dữu đang suy nghĩ, cũng không nhận ra mình và Trần Tễ đã đến ngã rẽ của ký túc xá nam nữ.
Mãi đến khi người phía trước dừng lại, cô suýt chút nữa đâm vào lưng anh, cô mới phản ứng lại: “Cậu…” Cô ngẩng đầu nhìn người quay lại, chưa kịp nói gì, Trần Tễ đã lên tiếng trước: “Đi đây.”
“…”
Ôn Dữu nhìn bóng lưng anh đi xa, có chút bối rối gãi đầu, sau đó thở dài nặng nề.
—-
Khác với khuôn viên trường yên tĩnh, khi Trần Tễ trở về ký túc xá, Trì Minh Tuấn và mấy người đang chơi game, ồn ào náo động.
Thấy anh về, Trì Minh Tuấn chào hỏi: “Sao về sớm thế?”
Trần Tễ đáp một tiếng, kéo ghế ngồi xuống, lười biếng dựa vào lưng ghế, hai chân dài co lại, vô cùng nổi bật.
Trì Minh Tuấn ban đầu không nhận ra sự khác thường của Trần Tễ, đến khi chơi xong một ván game, nói chuyện với anh, cậu ta mới mơ hồ cảm thấy tâm trạng người này không ổn.
“Anh Tuấn, sao anh còn chưa chuẩn bị?” Giọng đồng đội trong game vang lên.
Trì Minh Tuấn suy nghĩ ba giây: “Không chơi nữa, các cậu chơi đi.”
Cậu ta chưa kịp thoát game, người đàn ông đang ngồi trên ghế xoay điện thoại di động đã lơ đãng đứng dậy đi ra ban công.
Trì Minh Tuấn khẽ “chậc” một tiếng, vội vàng cất điện thoại đi theo.
“Sao thế.” Trì Minh Tuấn đụng vào cánh tay Trần Tễ hỏi.
Trần Tễ liếc cậu ta một cái, mở hộp thuốc lá vừa lấy từ ngăn kéo ra, lấy một điếu thuốc: “Cậu muốn hít khói thuốc ở đây à?”
“Không phải.” Trì Minh Tuấn trực tiếp lấy một điếu thuốc từ tay anh, sau đó nhìn anh từ trên xuống dưới, không nhịn được hỏi: “Hôm nay cậu bị gì vậy?”
Không trách cậu ta hỏi như vậy, bởi vì Trần Tễ hôm nay có chút khác thường.
Trì Minh Tuấn biết Trần Tễ hút thuốc, lần đầu tiên cậu ta hút thuốc là vào học kỳ đầu tiên của năm nhất, cậu ta nhận một dự án bên ngoài, liên tục gặp lỗi. Vào thời điểm đó, vài người trong số họ đã thức khuya trong một thời gian dài, Trì Minh Tuấn thực sự rất khổ sở và mệt mỏi, không nhịn được vào một đêm khuya, cậu ta đã châm thuốc trước mặt Trần Tễ.
Tối hôm đó, Trần Tễ nhìn chằm chằm vào điếu thuốc trong tay cậu nửa phút, nhàn nhạt nói: “Cho tôi một điếu.”
Trì Minh Tuấn ngẩn người một lúc lâu, mới do dự đưa thuốc cho anh: “Cậu chắc chứ?”
Trần Tễ bình tĩnh nhận lấy: “Tôi có chừng mực.”
Trần Tễ thực sự có chừng mực trong việc hút thuốc, anh hút thuốc nhưng một tháng có lẽ không hút đến một điếu.
Ngay cả khi Trì Minh Tuấn và những người khác hút thuốc trước mặt anh, anh cũng có thể nhịn không đụng vào, khả năng tự chủ của anh trong khía cạnh này khiến Trì Minh Tuấn và những người khác vô cùng khâm phục.
Nghe Trì Minh Tuấn hỏi, Trần Tễ nhướng mắt nhìn cậu ta, thở ra một làn khói trắng nhỏ, khiến khuôn mặt thanh tú của anh trở nên mơ hồ, lại có chút gợi cảm không thể nói nên lời.
Trì Minh Tuấn nhìn, không khỏi nghĩ, nếu những cô gái thích vẻ ngoài của Trần Tễ nhìn thấy, chắc chắn sẽ phải hét lên một lúc.
Đang nghĩ, người bên cạnh lên tiếng, giọng nói trầm thấp: “Không có gì.”
Trì Minh Tuấn lấy lại tinh thần, hơi khinh thường nhìn anh: “Không có gì mà cậu có thể hút thuốc ở đây?”
Vừa dứt lời, màn hình điện thoại của Trần Tễ sáng lên, anh cúi xuống mở, đột nhiên dập tắt điếu thuốc.
Trì Minh Tuấn ngơ ngác nhìn chuỗi thao tác này của anh: “Cậu có ý gì?”
Trần Tễ ném phần còn lại của điếu thuốc vào thùng rác, ngắn gọn: “Khó ngửi.”
“?”
Trì Minh Tuấn cạn lời: “Khó ngửi mà vừa rồi cậu còn…”
Nói được một nửa, cậu ta chợt nhớ ra điều gì đó: “Chết tiệt, người vừa nhắn tin cho cậu không phải là bạn gái bí mật của cậu chứ? Cậu cãi nhau với bạn gái à?”
Trì Minh Tuấn cũng chỉ mới biết chuyện Trần Tễ có bạn gái vào thứ bảy. Hôm đó cậu ta và Trần Tễ đi ăn ở ngoài trường, trong nhà hàng gặp Tống Ngôn Tĩnh và mấy người.
Thấy hai người ngồi cùng nhau, Mã Tử An hỏi họ có thể ghép bàn được không. Trần Tễ không sao, Trì Minh Tuấn cũng là người tự nhiên, đương nhiên cũng tùy ý.
Vài người ghép bàn ăn cơm, vừa ăn vừa trò chuyện.
Bỗng nhiên, Tống Ngôn Tĩnh hỏi: “Trần Tễ, bạn gái cậu đâu? Sao không đến cùng?”
Mã Tử An cũng hỏi: “Đúng vậy, chiều nay hai người không ở bên nhau sao? Bọn tôi đều muốn gặp bạn gái cậu.”
Trì Minh Tuấn ngồi bên cạnh nghe, mắt mở to.
Trần Tễ có bạn gái rồi? Sao cậu ta không biết. Vì ánh mắt Trần Tễ liếc sang trên bàn ăn, Trì Minh Tuấn đè nén sự tò mò, đợi sau khi ăn xong mới hỏi anh một lượt.
Cuối cùng nhận được câu trả lời là anh thực sự có bạn gái rồi, còn bạn gái là ai, anh không thể nói cho cậu ta biết.
Đối với điều này, Trì Minh Tuấn đã tặng cho Trần Tễ một cử chỉ khinh thường.
“Hỏi cậu đấy.” Trần Tễ không trả lời, Trì Minh Tuấn hơi sốt ruột.
Trần Tễ khẽ nhếch môi, ánh mắt nhìn xa xăm: “Không có gì.”
Anh và Ôn Dữu tạm thời không thể dùng hai chữ ‘cãi nhau’ này được.
Trì Minh Tuấn cau mày: “Vậy thì cậu tự nhiên muốn hút thuốc là sao?”
Trần Tễ: “… Khó nói lắm.”
Nghĩ đến dáng vẻ kháng cự của Ôn Dữu khi anh nói về ký túc xá, anh cảm thấy thật trớ trêu, trong lòng cũng rất khó chịu.
Trì Minh Tuấn không hiểu cảm xúc thất thường của đàn ông khi yêu: “OK, tôi tiếp tục chơi game.”
Cửa ban công mở rồi đóng lại.
Điện thoại của Trần Tễ rung lên một lần nữa, vẫn là tin nhắn của người đó: [Vừa rồi tôi không có ý đó, chân tôi bị tê.]
Trở về ký túc xá, Ôn Dữu định đi ngủ.
Nhưng nhắm mắt lại, trước mắt hiện ra giọng điệu và biểu cảm của Trần Tễ trước khi chia tay, Ôn Dữu có chút không ngủ được. Cô cẩn thận xem lại điểm nút thay đổi cảm xúc của Trần Tễ, đoán được nguyên nhân anh tức giận, cô cảm thấy cần phải xin lỗi anh một tiếng, đồng thời giải thích tại sao cô đứng yên tại chỗ.
Chân cô bị tê.
Nếu cô thực sự muốn chia tay với Trần Tễ, cô sẽ trực tiếp nói ra, chứ không dùng sự im lặng để thay thế.
Trần Tễ: [?]
Ôn Dữu: [… Thật đấy.]
Trần Tễ: [Ừ]
Nhìn thấy chữ này, Ôn Dữu có chút bực bội, người này tin lời mình nói hay là không tin?
Cô đang suy đoán, Trần Tễ đột nhiên lại nhắn cho cô một tin: [Được, vậy tối gặp.]
Ôn Dữu ngạc nhiên chớp mắt, vội vàng hỏi: [Tối gặp gì?]
Cô từ bao giờ mà phải gặp anh ấy vào buổi tối.
Trần Tễ: [Bạn trai của em.]
/72
|