Bốn người họ đi xa, ánh đèn đường sáng rực kéo dài bóng của họ.
Bên trong quán, Tống Ngôn Tĩnh đột ngột đứng dậy, khiến Mã Tử An bên cạnh giật mình. Cậu ấy hừ một tiếng: “Anh Ngôn, cậu làm gì vậy?”
Tống Ngôn Tĩnh mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ thủy tinh trong suốt, giơ tay xoa xoa mắt, sau đó lại cau mày.
“Anh Ngôn.” Mã Tử An nhìn theo tầm mắt của anh ấy, không hiểu ra sao: “Cậu nhìn gì vậy? Mấy người Ôn Dữu đã đi xa rồi, đừng nhìn nữa.”
Tống Ngôn Tĩnh ghé mắt: “Vừa nãy cậu có nhìn thấy không?”
“Cái gì?” Mã Tử An hỏi.
Tống Ngôn Tĩnh: “Có nhìn thấy Ôn Dữu và…” Lúc tên Trần Tễ đến bên môi, anh ấy bắt gặp ánh mắt của những người bạn học khác nhìn sang, bèn hơi khựng lại: “Bọn họ đang làm gì bên ngoài không?”
Mã Tử An “à” lên một tiếng, đáp với vẻ nghi hoặc: “Nhìn thấy rồi.”
Tống Ngôn Tĩnh kinh ngạc: “Cậu nhìn thấy rồi?”
“Đúng vậy.” Mã Tử An bị phản ứng của anh ấy làm cho ngớ người: “Nhìn thấy họ đi cùng nhau.”
“…”
Tống Ngôn Tĩnh: “Cậu không nhìn thấy gì khác à?”
“Gì khác cơ?” Một người bạn học khác chen ngang: “Anh Ngôn, chắc không phải là dạo này cậu mệt mỏi quá, nên hoa mắt đấy chứ?”
Tống Ngôn Tĩnh do dự: “Tôi có sao?”
Mã Tử An: “Cậu có, hiện giờ cậu rất không bình thường!”
Cậu ấy kéo Tống Ngôn Tĩnh ngồi xuống: “Mọi người đang nhìn chúng ta kìa, hạ giọng xuống!”
Tống Ngôn Tĩnh ngồi lại ghế, nhưng ánh mắt không thể không nhìn ra ngoài quán.
Bên ngoài đã không còn bóng dáng của Ôn Dữu và những người khác, anh ta nhìn đến mức ngây người, không khỏi tự hỏi: Anh ta thật sự nhìn nhầm rồi à?
“Dữu Dữu, chúng ta mua vé xem suất chiếu nào nhỉ?” Lúc đến cửa rạp chiếu phim, Trịnh Nguyệt Chân mới nhớ ra bèn hỏi.
Ôn Dữu nhìn sang Trần Tễ.
Trần Tễ cúi mắt: “Suất chiếu còn hai mươi phút nữa mới bắt đầu.”
Nói xong, Trần Tễ đi lấy vé.
Vé do Trần Tễ mua, phim do Ôn Dữu và Trịnh Nguyệt Chân chọn. Hai người đều muốn xem bộ phim mới ra mắt này, lý do không cần phải nói, bởi vì trong phim có nam diễn viên Bùi Thanh Từ mà họ yêu thích.
Phim của Bùi Thanh Từ, kịch bản và dàn diễn viên đều không thể chê, đáng để xem.
Lấy vé xong, Trần Tễ đưa hai vé cho Trịnh Nguyệt Chân và Trì Minh Tuấn, bản thân cầm vé của mình và Ôn Dữu.
Phim sẽ bắt đầu chiếu khoảng mười phút nữa, vẫn còn thời gian. Trì Minh Tuấn nhìn xung quanh, hỏi hai cô gái: “Có muốn ăn bắp rang uống nước ngọt không?”
Ôn Dữu: “Một chai nước suối là được rồi.”
Trịnh Nguyệt Chân cũng gật đầu: “Bắp rang thì không cần.”
Trì Minh Tuấn đi mua nước.
Đợi đến khi cậu ta xếp hàng thanh toán xong, họ bắt đầu kiểm tra vé và vào rạp.
Lúc bước vào rạp chiếu phim tối đen, Ôn Dữu đi trước Trần Tễ hỏi anh: “Chúng ta ngồi hàng nào?”
Trần Tễ: “Hàng chín, ghế mười một và mười hai.”
Họ chọn rạp chiếu phim của trường, rạp chiếu phim không lớn, hàng ghế thứ hai từ cuối đếm lên chính là hàng chín. Hàng sau cùng là ghế dành cho các cặp đôi, Trần Tễ vốn muốn mua vé hàng mười, nhưng nghĩ đến khả năng gặp người quen ở rạp chiếu phim vẫn có, nên anh đã kiềm chế không mua.
Ôn Dữu bước chân về phía đó, Trịnh Nguyệt Chân đi sau hai người bỗng cảm thấy có gì đó không ổn. Cô ấy mượn ánh sáng yếu ớt nhìn vào vé xem phim trong tay, khóe miệng khẽ giật: “Trì Minh Tuấn.”
Trì Minh Tuấn: “Hả?”
“Vé xem phim của cậu là hàng mấy ghế mấy?”
Trì Minh Tuấn: “Hàng sáu ghế mười một, sao vậy?”
Trịnh Nguyệt Chân dừng lại ở lối vào hàng ghế sáu, hơi ngước cằm nói: “Anh em của cậu thật là tâm cơ.”
“…”
Trì Minh Tuấn sững sờ một lúc, mới nhận ra: “Chết tiệt! Tên chó này.”
Cậu ta khẽ nhếch miệng, nhìn hai người đã đi đến hàng cuối cùng: “Tôi đã biết ngay cậu ấy đề nghị đi xem phim là không có ý tốt mà.”
Trịnh Nguyệt Chân: “Có thể cậu ấy thực sự cảm thấy hai bóng đèn nhấp nháy chúng ta quá chói mắt.”
Trì Minh Tuấn: “Cũng không nghĩ xem ai là người đã che chắn cho bọn họ à?”
“Đúng vậy.”
Nhưng mà người trả tiền là ông lớn, hai người phàn nàn vài câu rồi ngoan ngoãn ngồi xuống ghế hàng sáu.
Sau khi Ôn Dữu ngồi xuống rồi, mới nhận ra Trịnh Nguyệt Chân và Trì Minh Tuấn không đi theo. Cô ngẩng đầu lên nhìn, Trịnh Nguyệt Chân ở hàng sáu quay đầu nhìn cô, giơ cao điện thoại lên.
Ôn Dữu ngớ người: “Trần Tễ.”
Cô hỏi người bên cạnh với vẻ không thể tin: “Vé xem phim anh mua… không phải là bốn vé liền nhau à?”
Trần Tễ ngước mắt lên: “Không phải.”
Ôn Dữu: “…”
“Sao vậy?” Trần Tễ biết rõ còn hỏi: “Em muốn ngồi cùng họ à?”
Ôn Dữu nghẹn lời, chớp mắt, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đi cùng nhau mà.”
“Nhưng chúng ta không làm bóng đèn nhấp nháy.” Trần Tễ hờ hững nói: “Hai người họ muốn phát triển tình cảm, chúng ta ngồi bên cạnh thì làm sao họ phát triển được?”
“?”
Ôn Dữu sững sờ, suýt bị lời nói của Trần Tễ lừa gạt.
Cô im lặng ba giây, hạ giọng lẩm bẩm: “Trần Tễ.”
Trần Tễ véo nhẹ ngón tay cô, cúi người áp vào tai cô, hơi thở ấm áp phả qua, giọng nói trầm thấp: “Bé cưng, nói đi.”
Cơ thể Ôn Dữu hơi cứng lại, tai cô ửng đỏ, lúng túng nói: “Anh thật nham hiểm.”
Sau khi ở bên Trần Tễ, Ôn Dữu đã nhận ra sự nham hiểm của anh. Nhưng hôm nay, cô mới thực sự được chứng kiến.
Cô nói rằng khi cô nói với anh về việc bốn người cùng nhau đi xem phim, anh chỉ hỏi cô một câu xác định có muốn dẫn theo hai bóng đèn đó không.
Sau khi Ôn Dữu trả lời khẳng định, anh im lặng vài giây, sau đó nói với cô rằng anh sẽ mua vé xem phim, cô không được phép từ chối.
Lúc đó Ôn Dữu không suy nghĩ nhiều.
Bây giờ cô suy nghĩ kỹ lại mới phát hiện ra, lúc đó người đàn ông này đã quyết định có thể xem phim chung, nhưng không thể ngồi cùng họ.
Trần Tễ nghe Ôn Dữu nói vậy, cũng không cảm thấy xấu hổ. Anh đan lấy tay cô, nói với vẻ bình tĩnh đến mức quá đáng: “Cảm ơn bạn gái đã khen ngợi.”
Ôn Dữu: “…”
Cô vốn dĩ không có khen anh.
Phim còn chưa bắt đầu.
Hai người thì thầm vài câu, Ôn Dữu mới mở điện thoại. Cô vừa mở ra, đã thấy Trịnh Nguyệt Chân đang tố cáo hành vi của Trần Tễ trong nhóm chat ký túc xá của họ.
Trịnh Nguyệt Chân: [Chị em ơi, các cậu không biết lúc tôi và Dữu Dữu đi xem phim, anh chàng đẹp trai nhất trường của chúng ta đã làm gì đâu.]
Mẫn Hỉ Nhi: [Làm gì? Làm gì?]
Trịnh Nguyệt Chân: [Mọi người đoán trước đi.]
Khương Tịnh Nguyệt: [Cậu ấy không mua vé xem phim cho cậu và Trì Minh Tuấn?]
Trịnh Nguyệt Chân: [Cũng không đến mức quá đáng như vậy.]
Mẫn Hỉ Nhi: [Cậu ấy mua vé xem phim ở phòng rạp bên cạnh cho các cậu?]
Trịnh Nguyệt Chân nhìn vào những lời phỏng đoán của hai người bạn cùng phòng, nhất thời bối rối.
Nếu chiếu theo như vậy thì Trần Tễ vẫn còn nương tay? Ít nhất, anh cũng mua vé xem phim cùng rạp, chỉ là hai ghế ngồi cách nhau.
Trịnh Nguyệt Chân: [Cùng phim cùng rạp, nhưng tôi và Trì Minh Tuấn ngồi ở hàng thứ sáu, anh ta và Dữu Dữu ngồi ở hàng thứ chín.]
Khương Tịnh Nguyệt: [Hành vi hợp lý.]
Mẫn Hỉ Nhi: [Cũng còn ổn, không đến mức quá đáng.]
Trịnh Nguyệt Chân: [Hai cậu đều cho rằng không quá đáng?]
Mẫn Hỉ Nhi: [Chẳng lẽ cậu muốn ngồi cùng họ? Nghe tiếng họ hôn nhau sao?]
Nhìn thấy tin nhắn này, Ôn Dữu đang lặn sâu đã cố nhịn, nhưng không nhịn được mà gửi một chuỗi dấu chấm lửng.
Cô và Trần Tễ… đâu có khoa trương đến vậy.
Khương Tịnh Nguyệt kịp thời ngăn chặn: [Đừng nói thẳng như vậy chứ. Đợi lát nữa Dữu Dữu ngượng đến mức rời khỏi nhóm đấy.]
Mẫn Hỉ Nhi: [Vậy tôi rút lại nhé?]
Cô ấy vừa nói xong, đã thực sự thu hồi lại tin nhắn đó.
Ôn Dữu hơi cạn lời, có chút bất lực gõ chữ: [Không nói chuyện với các cậu nữa, phim bắt đầu rồi.]
Khương Tịnh Nguyệt: [Xem phim ngoan ngoãn, Chân Chân không được quay đầu lại.]
Mẫn Hỉ Nhi: [Đồng ý, cho Dữu Dữu của chúng ta thêm chút không gian tự do, buông thả.]
Ôn Dữu gập điện thoại, giơ tay sờ lên tai, nóng quá.
Rõ ràng cô chẳng làm gì cả, sao lại chột dạ thế này?
Bỗng nhiên, người bên cạnh nhận ra động tác giơ tay của cô, nghiêng người dựa vào cô, giọng nói rất thấp: “Bé cưng.”
Tiếp theo đó, anh cào nhẹ vào lòng bàn tay Ôn Dữu.
Ôn Dữu nín thở, căng thẳng mím môi: “Anh không cần gọi em như vậy.”
“Em không thích à?” Trần Tễ truy hỏi.
“…”
Ôn Dữu quả thực đã nói thích, nhưng cô cũng không nói muốn nghe gọi ‘bé cưng’ mọi lúc mọi nơi.
Cô im lặng một lúc, chỉ có thể nặn ra một câu: “Em muốn xem phim rồi, anh đừng quấy rầy em.”
Trần Tễ khẽ cười, ngoan ngoãn đáp: “Được thôi.”
Phim chính thức bắt đầu.
Ôn Dữu dời mắt khỏi Trần Tễ, hướng về màn hình lớn.
Trần Tễ nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêng của cô một lúc, cũng thu lại ý định trêu chọc, tập trung vào bộ phim.
Đây là một bộ phim trinh thám, hình ảnh đầu tiên xuất hiện là một nhà tù, cảnh sát đang thẩm vấn tù nhân.
Khi khuôn mặt tù nhân lộ ra, tiếng kinh hô của khán giả vang lên khắp rạp: “Đẹp trai quá!”
“Hu hu, Bùi Thanh Từ luộm thuộm mà vẫn đẹp trai thế sao!”
“…”
Hai cô gái ở hàng ghế trước đang bàn tán.
Trần Tễ liếc nhìn khuôn mặt trên màn hình lớn, cảm thấy có chút quen thuộc. Nếu anh nhớ không nhầm, bộ phim anh và Ôn Dữu xem lần trước cũng có nam diễn viên này.
Nghĩ đến đây, Trần Tễ nghiêng người, mượn ánh sáng le lói từ màn hình để nhìn biểu cảm của người bên cạnh.
Hai mắt Ôn Dữu sáng lấp lánh, khóe môi cong lên, trông rất vui vẻ.
Trần Tễ nhìn cô một lúc, rồi lại chuyển mắt sang khuôn mặt quen thuộc trên màn hình, nhướng mày đầy suy tư: “Em thích anh ta à?”
Một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên vang lên bên tai, Ôn Dữu “hả” một tiếng: “Ai?”
“Bùi Thanh Từ.” Trần Tễ nói.
Ôn Dữu không suy nghĩ nhiều, gật đầu: “Ừm, anh ấy diễn xuất tốt.”
Trần Tễ nhìn thấy vẻ mặt tập trung của Ôn Dữu, thì khẽ gật đầu, không hỏi thêm.
Nhịp phim rất tốt, cốt truyện đan xen phức tạp nhưng rõ ràng.
Phim này không có nhiều cảnh tình cảm lãng mạn giữa các nhân vật chính, ngược lại, các nhân vật phụ thỉnh thoảng lại âu yếm nhau.
Đến đoạn cuối, Ôn Dữu đã đoán được ai là hung thủ.
Đúng lúc là một cảnh quay của nhân vật phụ, Ôn Dữu không còn tập trung hoàn toàn, cô dựa người vào lưng ghế, thư giãn. Vô tình, Ôn Dữu chuyển mắt sang bên phải.
Trong rạp chiếu phim lờ mờ, gương mặt anh tuấn của Trần Tễ càng trở nên sâu thẳm, ngũ quan cũng rõ ràng hơn.
Đường nét khuôn mặt nghiêng của anh rõ ràng và lưu loát, so với nam chính trong phim cũng không kém bao nhiêu.
Ôn Dữu nhìn một hồi, không hiểu sao lại cảm thấy Trần Tễ và Bùi Thanh Từ có chút giống nhau.
Cô vô thức so sánh, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy hai nhân vật phụ hôn nhau.
Ôn Dữu không kịp trở tay, quên phản ứng.
Cho đến khi hơi thở bên cạnh một lần nữa tiến đến gần, cô mới nghiêng đầu, đối mặt với người đàn ông không biết từ lúc nào đã chuyển ánh mắt sang mình.
Dưới ánh sáng lờ mờ, Ôn Dữu nhìn vào đôi mắt đen trắng rõ ràng, sâu thẳm như hồ nước của Trần Tễ.
Nhịp tim của cô trong khoảnh khắc đó lại càng đập mạnh hơn. Ôn Dữu nhận ra anh muốn làm gì, khẽ nhấp nháy mắt. Những ngón tay đan cài chặt chẽ với anh co lại, cào nhẹ mu bàn tay anh, lẩm bẩm: “Có camera.”
Mắt Trần Tễ tối sầm lại, tay kia đã đội mũ cho cô, ngón tay thon dài vuốt ve nửa bên má cô, cúi đầu áp sát môi cô, giọng nói lười biếng: “Sẽ không quay được em đâu.”
Camera của rạp chiếu phim, nếu không có chuyện lớn gì xảy ra, bình thường sẽ không có ai lật lại xem.
Một chữ cuối cùng vang lên, môi Ôn Dữu đã bị bịt kín.
Ở nơi công cộng, cô căng thẳng hơn nhiều so với khi ở cùng một không gian riêng tư với Trần Tễ. Lông mi cô khẽ rung, tim đập nhanh đến mức nghẹn lại, để mặc cho đầu lưỡi của Trần Tễ tiến vào, cuốn lấy đầu lưỡi của cô.
Trong rạp chiếu phim đen kịt, xúc cảm hôn môi được phóng đại.
Ôn Dữu chìm đắm trong nụ hôn của Trần Tễ. Tiếng phim ảnh vẫn vang vọng bên tai, nhưng lấn át hơn cả là tiếng thở gấp gáp, nóng hổi của anh, thậm chí… cô còn nghe thấy âm thanh ướt át phát ra từ nụ hôn triền miên của hai người.
Tâm trí Ôn Dữu bị anh chiếm lĩnh, hoàn toàn không thể kiểm soát, cũng không thể ngăn cản.
Cô nhắm mắt, theo bản năng đáp lại anh.
Khi cô cẩn thận thò đầu lưỡi ra từng chút, người kia không chịu nổi đã chính xác cắn lấy đầu lưỡi của cô, liên tục hôn sâu cô. Hai người môi lưỡi quấn quýt, hai cơ thể sát gần nhau, dù cách lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được trái tim đập thình thịch của đối phương.
Sau khi hôn một hồi lâu, Trần Tễ mới buông cô ra.
Ôn Dữu bị anh hôn đến mức thiếu oxy, theo bản năng dựa vào vai anh thở dốc.
Trần Tễ nắm lấy bàn tay đang đặt trên eo cô từ lâu, khiến cô dựa sát vào anh hơn.
Hơi thở ấm áp của Ôn Dữu phả vào cổ anh, Trần Tễ nuốt nước bọt, thở hắt ra một hơi thật sâu.
Một lúc lâu sau, đợi Ôn Dữu bình tĩnh lại, rời khỏi vai anh, Trần Tễ mới cúi mắt, nhìn cô với ánh mắt bừng bừng.
Ngay cả trong môi trường tối tăm, cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Ôn Dữu và đôi môi đỏ thắm.
Trần Tễ nhìn cảnh này, khẽ giơ tay, dùng ngón tay cái chà nhẹ lên khóe môi cô, lau đi sợi chỉ bạc lấp lánh còn sót lại trên khóe môi, ánh mắt hơi trầm xuống: “Em ổn không?”
Ôn Dữu trừng mắt nhìn anh một cách bất lực, giơ tay che mắt anh, tai và người đều nóng ran: “Anh đừng nhìn em như vậy.”
Anh nhìn cô bằng ánh mắt quá trần trụi. Ôn Dữu không phải là một cô bé vị thành niên không hiểu gì cả. Cô chưa từng yêu đương, kiến thức lý thuyết về phương diện này cũng không nhiều, nhưng sau khi ở bên Trần Tễ, có những điều dù cô không muốn hiểu cũng đã hiểu được rất nhiều.
Đôi mắt bị cô che lại, Trần Tễ bất lực cười khẽ: “Anh không kiềm chế được.”
Ôn Dữu ngượng ngùng: “Em mặc kệ.”
Cô cũng biến thành người không nói lý lẽ: “Anh quay đầu xem phim đi.”
Trần Tễ không thể làm gì với cô, trầm giọng đáp lại: “Được rồi.”
Quả thật anh cũng nên xem phim rồi.
Nếu còn nhìn Ôn Dữu thêm nữa, anh lại không thể kiềm chế được mà muốn hôn cô, muốn làm những chuyện quá quắt hơn với cô.
Cái kết cuối cùng của bộ phim chính là tiết lộ hung thủ, phơi bày sự thật của vụ án.
Hung thủ là người giống Ôn Dữu đã đoán.
Phim kết thúc, đa số mọi người trong rạp đều đợi xem hết phần after-credits mới đứng dậy rời đi.
Ôn Dữu bọn họ cũng giống vậy.
Sau khi ra khỏi rạp chiếu phim, Ôn Dữu và Trịnh Nguyệt Chân nói muốn đi vệ sinh. Trần Tễ và Trì Minh Tuấn chờ hai người ở bên ngoài.
Trì Minh Tuấn nhìn hai cô gái vào nhà vệ sinh, cậu ta quay đầu, giơ ngón tay cái về phía Trần Tễ: “Cậu được lắm!”
Trần Tễ giả vờ không hiểu cậu ta đang nói gì, lười biếng liếc cậu ta một cái: “Nói tiếng người đi.”
Trì Minh Tuấn tóm tắt: “Ôn Dữu đúng là thỏ trắng tiến vào hang sói, không ra được.”
“…”
Trần Tễ không trả lời cậu ta.
Trì Minh Tuấn chỉ trêu chọc anh vài câu, cậu ta dựa vào tường chờ đợi, giơ tay đụng vai Trần Tễ: “Chuyện của cậu và Ôn Dữu, cậu định giấu chúng tôi đến bao giờ?”
Trần Tễ liếc cậu ta: “Tùy Ôn Dữu.”
Trì Minh Tuấn: “Được rồi.”
Cậu ta khẽ mấp máy môi: “Tôi chỉ vì anh em hy sinh một lần thôi đấy.”
Hai người tán gẫu vài câu, Ôn Dữu và Trịnh Nguyệt Chân ra ngoài.
Bốn người giống như lúc đi, giữ khoảng cách nhất định quay về trường.
Trời lạnh, khoảng mười giờ tối, trong trường không còn nhiều người đi lại.
Vì có Trì Minh Tuấn và Trịnh Nguyệt Chân che chắn, nên lần này, Trần Tễ đưa Ôn Dữu đến dưới ký túc xá nữ.
“Vậy bọn em vào đây.” Ôn Dữu nói với Trần Tễ.
Trần Tễ gật đầu, kìm nén ham muốn đứng dưới ký túc xá xoa đầu cô, chậm rãi nói: “Liên lạc qua WeChat.”
Ôn Dữu: “Ừm.”
Hai người bên cạnh nói chuyện, Trịnh Nguyệt Chân và Trì Minh Tuấn cũng ra vẻ trò chuyện vài câu.
Buổi tối ăn cơm, hai người thêm WeChat để thuận tiện cho việc diễn kịch.
“Chúng ta cũng liên lạc qua WeChat nhé.” Trịnh Nguyệt Chân nói.
Trì Minh Tuấn: “Không vấn đề gì, anh trai thức đến nửa đêm cũng được.”
Ôn Dữu: “…”
Trần Tễ: “…”
Hai người nhìn nhau đầy ăn ý.
Trần Tễ lên tiếng: “Đừng để ý đến cậu ta.”
Ôn Dữu nhịn cười, chỉ tay về phía sau: “Tạm biệt.”
Trì Minh Tuấn: “Tạm biệt Ôn Dữu.”
Trì Minh Tuấn nhìn hai cô gái đi vào, quay đầu hỏi: “Đi nào, tối nay cậu ngủ ở ký túc xá hay về căn hộ?”
Trần Tễ thu hồi ánh mắt khỏi cổng ký túc xá nữ: “Ký túc xá.”
Việc Trì Minh Tuấn và Trần Tễ đưa hai cô gái về ký túc xá, đương nhiên có không ít người nhìn thấy.
Cũng may có màn diễn xuất của Trì Minh Tuấn và Trịnh Nguyệt Chân vào buổi sáng, nên mặc dù mọi người cho rằng người bạn như Trần Tễ có phần quá nhiệt tình, nhưng cũng không suy nghĩ sâu xa hơn.
Những ngày sau đó, nhóm bốn người Ôn Dữu và Trần Tễ thường xuyên gặp nhau ở căng tin, thỉnh thoảng còn gặp nhau trên sân thể dục.
Ngày hôm đó, Trịnh Nguyệt Chân ở trong ký túc xá tuyên bố: “Ba người bạn cùng phòng đáng yêu và xinh đẹp, từ ngày mai trở đi, khi tôi đi chạy bộ trên sân thể dục, các cậu không cần phải thay phiên nhau đi cùng tôi nữa. Trời lạnh rồi, tôi cũng không nỡ nhìn các cậu phải dậy sớm cùng tôi.”
Ôn Dữu à lên một tiếng: “Tại sao vậy? Một mình cậu cô đơn lắm.”
Mẫn Hỉ Nhi ngạc nhiên: “Không giảm cân nữa à?”
Khương Tịnh Nguyệt: “Không giảm cũng được, Chân Chân vốn dĩ không mập lắm.”
“Không phải vậy, không phải vậy.” Trịnh Nguyệt Chân nói: “Hôm nay tôi trò chuyện với Trì Minh Tuấn và biết rằng cậu ấy thường đi chạy bộ ở sân thể dục ba hoặc bốn lần một tuần, nói là để rèn luyện sức khỏe. Sau này tôi sẽ hẹn cậu ấy cùng đi tập thể dục.”
Nghe vậy, cả ba nhìn nhau, lưỡng lự: “Hai người…”
“Không phải như các cậu nghĩ đâu.” Để tránh ba người bạn cùng phòng hiểu lầm, Trịnh Nguyệt Chân nói: “Chúng tôi chỉ là tình bạn cách mạng thuần túy.”
Mẫn Hỉ Nhi lộ vẻ thất vọng: “Được rồi, thực ra hai người có thể phát triển thêm.”
Trịnh Nguyệt Chân: “Trước khi giảm được cân, tôi sẽ không yêu đương.”
Khương Tịnh Nguyệt: “Để Trì Minh Tuấn đi cùng cậu giảm cân là tốt nhất.”
Trịnh Nguyệt Chân: “Thôi bỏ đi, tôi không xứng với cậu ấy.”
“Sao lại không xứng?” Ôn Dữu không thích nghe cô ấy nói những lời như vậy, vội vàng phản bác: “Đó là do họ không biết Chân Chân cậu tốt như thế nào.”
Hai người còn lại gật đầu đồng ý: “Đúng vậy.”
Trịnh Nguyệt Chân bị những lời khen ngợi của bạn cùng phòng khiến cho bật cười: “Ai nha, thôi trước tiên không nói về chuyện này nữa. Tôi vẫn sẽ kiên trì giảm cân, hy vọng lần này có thể thành công.”
Ôn Dữu siết chặt nắm tay giơ lên, cổ vũ cho cô ấy: “Chúng tôi tin tưởng cậu.”
Trịnh Nguyệt Chân cười khúc khích: “Được rồi, được rồi, tôi sẽ cố gắng không làm các cậu thất vọng.”
Về việc dậy sớm đi cùng Trịnh Nguyệt Chân tập thể dục, tạm thời giao cho Trì Minh Tuấn.
Nhưng ngày hôm sau là cuối tuần, chuyện tập luyện trước tiên hãy gác lại, bốn người cần phải quyết định trước việc đi chơi cuối tuần.
“Dữu Dữu muốn đi đâu?”
Ôn Dữu: “Tôi đi đâu cũng được, các cậu muốn đi đâu?”
Khương Tịnh Nguyệt: “Bọn tôi đi cùng cậu để khảo sát về Trần Tễ. Cậu chọn nơi cậu muốn đi nhất đi.”
Ôn Dữu: “Tôi thật sự đi đâu cũng được.”
Trời quá lạnh, cô không có nơi nào đặc biệt muốn đi.
“Hay là đi tắm suối nước nóng?” Mẫn Hỉ Nhi đề nghị: “Trời lạnh như thế này mà không đi tắm suối nước nóng để thư giãn chút sao?”
Khương Tịnh Nguyệt do dự: “Chúng ta thì không sai, nhưng ngâm mình trong suối nước nóng có phải là đẩy thỏ trắng nhỏ của chúng ta vào hang sói không?”
Kể từ khi Trì Minh Tuấn và Trịnh Nguyệt Chân bắt đầu che giấu cho hai người, Ôn Dữu và Trần Tễ hầu như ngày nào cũng gặp nhau.
Mỗi lần gặp xong về ký túc xá, môi cô đều đỏ bừng, thậm chí có lúc còn sưng vù.
Về chuyện này, Trịnh Nguyệt Chân và những người khác đã đặt cho Trần Tễ một biệt danh mới – ‘Sói đói lớn vừa tâm cơ vừa nham hiểm’.
Nghe thấy lời nói của Khương Tịnh Nguyệt, Ôn Dữu bị sặc ho khan: “Nguyệt Nguyệt!”
Khương Tịnh Nguyệt nhìn khuôn mặt cô nhanh chóng ửng đỏ, không nhịn được bật cười: “Xin lỗi, tôi không nên nói trực tiếp như vậy, quên mất rằng cậu hay ngại ngùng.”
Ôn Dữu: “…”
Cô không muốn nói chuyện, cũng không muốn tham gia vào cuộc thảo luận nữa.
Bỗng nhiên, điện thoại trên bàn rung lên, là Trần Tễ nhắn tin cho cô.
Trần Tễ: [Cuối tuần muốn đi đâu chơi?]
Ôn Dữu nghĩ đến những gì Khương Tịnh Nguyệt vừa nói, không cần suy nghĩ đã trả lời: [Ngoài ngâm mình trong suối nước nóng, những nơi khác đều có thể.]
Trần Tễ: [?]
Ôn Dữu: “?”
Trần Tễ: [Sao anh lại không nghĩ đến việc ngâm mình trong suối nước nóng nhỉ?]
Ôn Dữu nghẹn ngào, vội vàng đánh chữ: [Cái này không được!!!]
Cô thực sự chưa sẵn sàng để bước vào hang sói.
Nhìn thấy ba dấu chấm than liên tiếp của cô, Trần Tễ ở trong ký túc xá bật cười.
Trì Minh Tuấn vừa mới đi vệ sinh ra, nghe tiếng cười của Trần Tễ thì cảm thấy khó chịu, lườm anh một cái rồi nói: “Cậu có thể khiêm tốn một chút được không?”.
Trần Tễ không thèm nhìn Trì Minh Tuấn, tiếp tục nhắn tin cho Ôn Dữu và hỏi: “Sao thế, cậu ghen tị à?”.
Cách nói chuyện của Trần Tễ thật sự rất muốn ăn đòn. Nếu không phải vì Trì Minh Tuấn cần anh giúp đỡ cho kỳ thi cuối kỳ, thì cậu ta thực sự muốn đánh anh một trận rồi nói tiếp.
Trì Minh Tuấn nghĩ đến kỳ thi cuối kỳ, bèn nhịn xuống.
Cậu ta nghiến răng, cười lạnh rồi hỏi: “Tôi ghen tị với cậu cái gì?”
Trần Tễ nhắn tin xong cho Ôn Dữu, chậm rãi nói: “Ghen tị vì tôi có bạn gái.”
Trì Minh Tuấn bực bội, định mở miệng nói: “Có bạn gái thì sao, bạn gái cậu còn chẳng dám công khai mối quan hệ với cậu.” Nhưng khi lời nói vừa đến miệng thì có vị khách không mời mà đến xuất hiện ở cửa: “Trần Tễ, bạn gái cậu… là ai?”
“…”
Chia sẻ:
Bên trong quán, Tống Ngôn Tĩnh đột ngột đứng dậy, khiến Mã Tử An bên cạnh giật mình. Cậu ấy hừ một tiếng: “Anh Ngôn, cậu làm gì vậy?”
Tống Ngôn Tĩnh mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ thủy tinh trong suốt, giơ tay xoa xoa mắt, sau đó lại cau mày.
“Anh Ngôn.” Mã Tử An nhìn theo tầm mắt của anh ấy, không hiểu ra sao: “Cậu nhìn gì vậy? Mấy người Ôn Dữu đã đi xa rồi, đừng nhìn nữa.”
Tống Ngôn Tĩnh ghé mắt: “Vừa nãy cậu có nhìn thấy không?”
“Cái gì?” Mã Tử An hỏi.
Tống Ngôn Tĩnh: “Có nhìn thấy Ôn Dữu và…” Lúc tên Trần Tễ đến bên môi, anh ấy bắt gặp ánh mắt của những người bạn học khác nhìn sang, bèn hơi khựng lại: “Bọn họ đang làm gì bên ngoài không?”
Mã Tử An “à” lên một tiếng, đáp với vẻ nghi hoặc: “Nhìn thấy rồi.”
Tống Ngôn Tĩnh kinh ngạc: “Cậu nhìn thấy rồi?”
“Đúng vậy.” Mã Tử An bị phản ứng của anh ấy làm cho ngớ người: “Nhìn thấy họ đi cùng nhau.”
“…”
Tống Ngôn Tĩnh: “Cậu không nhìn thấy gì khác à?”
“Gì khác cơ?” Một người bạn học khác chen ngang: “Anh Ngôn, chắc không phải là dạo này cậu mệt mỏi quá, nên hoa mắt đấy chứ?”
Tống Ngôn Tĩnh do dự: “Tôi có sao?”
Mã Tử An: “Cậu có, hiện giờ cậu rất không bình thường!”
Cậu ấy kéo Tống Ngôn Tĩnh ngồi xuống: “Mọi người đang nhìn chúng ta kìa, hạ giọng xuống!”
Tống Ngôn Tĩnh ngồi lại ghế, nhưng ánh mắt không thể không nhìn ra ngoài quán.
Bên ngoài đã không còn bóng dáng của Ôn Dữu và những người khác, anh ta nhìn đến mức ngây người, không khỏi tự hỏi: Anh ta thật sự nhìn nhầm rồi à?
“Dữu Dữu, chúng ta mua vé xem suất chiếu nào nhỉ?” Lúc đến cửa rạp chiếu phim, Trịnh Nguyệt Chân mới nhớ ra bèn hỏi.
Ôn Dữu nhìn sang Trần Tễ.
Trần Tễ cúi mắt: “Suất chiếu còn hai mươi phút nữa mới bắt đầu.”
Nói xong, Trần Tễ đi lấy vé.
Vé do Trần Tễ mua, phim do Ôn Dữu và Trịnh Nguyệt Chân chọn. Hai người đều muốn xem bộ phim mới ra mắt này, lý do không cần phải nói, bởi vì trong phim có nam diễn viên Bùi Thanh Từ mà họ yêu thích.
Phim của Bùi Thanh Từ, kịch bản và dàn diễn viên đều không thể chê, đáng để xem.
Lấy vé xong, Trần Tễ đưa hai vé cho Trịnh Nguyệt Chân và Trì Minh Tuấn, bản thân cầm vé của mình và Ôn Dữu.
Phim sẽ bắt đầu chiếu khoảng mười phút nữa, vẫn còn thời gian. Trì Minh Tuấn nhìn xung quanh, hỏi hai cô gái: “Có muốn ăn bắp rang uống nước ngọt không?”
Ôn Dữu: “Một chai nước suối là được rồi.”
Trịnh Nguyệt Chân cũng gật đầu: “Bắp rang thì không cần.”
Trì Minh Tuấn đi mua nước.
Đợi đến khi cậu ta xếp hàng thanh toán xong, họ bắt đầu kiểm tra vé và vào rạp.
Lúc bước vào rạp chiếu phim tối đen, Ôn Dữu đi trước Trần Tễ hỏi anh: “Chúng ta ngồi hàng nào?”
Trần Tễ: “Hàng chín, ghế mười một và mười hai.”
Họ chọn rạp chiếu phim của trường, rạp chiếu phim không lớn, hàng ghế thứ hai từ cuối đếm lên chính là hàng chín. Hàng sau cùng là ghế dành cho các cặp đôi, Trần Tễ vốn muốn mua vé hàng mười, nhưng nghĩ đến khả năng gặp người quen ở rạp chiếu phim vẫn có, nên anh đã kiềm chế không mua.
Ôn Dữu bước chân về phía đó, Trịnh Nguyệt Chân đi sau hai người bỗng cảm thấy có gì đó không ổn. Cô ấy mượn ánh sáng yếu ớt nhìn vào vé xem phim trong tay, khóe miệng khẽ giật: “Trì Minh Tuấn.”
Trì Minh Tuấn: “Hả?”
“Vé xem phim của cậu là hàng mấy ghế mấy?”
Trì Minh Tuấn: “Hàng sáu ghế mười một, sao vậy?”
Trịnh Nguyệt Chân dừng lại ở lối vào hàng ghế sáu, hơi ngước cằm nói: “Anh em của cậu thật là tâm cơ.”
“…”
Trì Minh Tuấn sững sờ một lúc, mới nhận ra: “Chết tiệt! Tên chó này.”
Cậu ta khẽ nhếch miệng, nhìn hai người đã đi đến hàng cuối cùng: “Tôi đã biết ngay cậu ấy đề nghị đi xem phim là không có ý tốt mà.”
Trịnh Nguyệt Chân: “Có thể cậu ấy thực sự cảm thấy hai bóng đèn nhấp nháy chúng ta quá chói mắt.”
Trì Minh Tuấn: “Cũng không nghĩ xem ai là người đã che chắn cho bọn họ à?”
“Đúng vậy.”
Nhưng mà người trả tiền là ông lớn, hai người phàn nàn vài câu rồi ngoan ngoãn ngồi xuống ghế hàng sáu.
Sau khi Ôn Dữu ngồi xuống rồi, mới nhận ra Trịnh Nguyệt Chân và Trì Minh Tuấn không đi theo. Cô ngẩng đầu lên nhìn, Trịnh Nguyệt Chân ở hàng sáu quay đầu nhìn cô, giơ cao điện thoại lên.
Ôn Dữu ngớ người: “Trần Tễ.”
Cô hỏi người bên cạnh với vẻ không thể tin: “Vé xem phim anh mua… không phải là bốn vé liền nhau à?”
Trần Tễ ngước mắt lên: “Không phải.”
Ôn Dữu: “…”
“Sao vậy?” Trần Tễ biết rõ còn hỏi: “Em muốn ngồi cùng họ à?”
Ôn Dữu nghẹn lời, chớp mắt, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đi cùng nhau mà.”
“Nhưng chúng ta không làm bóng đèn nhấp nháy.” Trần Tễ hờ hững nói: “Hai người họ muốn phát triển tình cảm, chúng ta ngồi bên cạnh thì làm sao họ phát triển được?”
“?”
Ôn Dữu sững sờ, suýt bị lời nói của Trần Tễ lừa gạt.
Cô im lặng ba giây, hạ giọng lẩm bẩm: “Trần Tễ.”
Trần Tễ véo nhẹ ngón tay cô, cúi người áp vào tai cô, hơi thở ấm áp phả qua, giọng nói trầm thấp: “Bé cưng, nói đi.”
Cơ thể Ôn Dữu hơi cứng lại, tai cô ửng đỏ, lúng túng nói: “Anh thật nham hiểm.”
Sau khi ở bên Trần Tễ, Ôn Dữu đã nhận ra sự nham hiểm của anh. Nhưng hôm nay, cô mới thực sự được chứng kiến.
Cô nói rằng khi cô nói với anh về việc bốn người cùng nhau đi xem phim, anh chỉ hỏi cô một câu xác định có muốn dẫn theo hai bóng đèn đó không.
Sau khi Ôn Dữu trả lời khẳng định, anh im lặng vài giây, sau đó nói với cô rằng anh sẽ mua vé xem phim, cô không được phép từ chối.
Lúc đó Ôn Dữu không suy nghĩ nhiều.
Bây giờ cô suy nghĩ kỹ lại mới phát hiện ra, lúc đó người đàn ông này đã quyết định có thể xem phim chung, nhưng không thể ngồi cùng họ.
Trần Tễ nghe Ôn Dữu nói vậy, cũng không cảm thấy xấu hổ. Anh đan lấy tay cô, nói với vẻ bình tĩnh đến mức quá đáng: “Cảm ơn bạn gái đã khen ngợi.”
Ôn Dữu: “…”
Cô vốn dĩ không có khen anh.
Phim còn chưa bắt đầu.
Hai người thì thầm vài câu, Ôn Dữu mới mở điện thoại. Cô vừa mở ra, đã thấy Trịnh Nguyệt Chân đang tố cáo hành vi của Trần Tễ trong nhóm chat ký túc xá của họ.
Trịnh Nguyệt Chân: [Chị em ơi, các cậu không biết lúc tôi và Dữu Dữu đi xem phim, anh chàng đẹp trai nhất trường của chúng ta đã làm gì đâu.]
Mẫn Hỉ Nhi: [Làm gì? Làm gì?]
Trịnh Nguyệt Chân: [Mọi người đoán trước đi.]
Khương Tịnh Nguyệt: [Cậu ấy không mua vé xem phim cho cậu và Trì Minh Tuấn?]
Trịnh Nguyệt Chân: [Cũng không đến mức quá đáng như vậy.]
Mẫn Hỉ Nhi: [Cậu ấy mua vé xem phim ở phòng rạp bên cạnh cho các cậu?]
Trịnh Nguyệt Chân nhìn vào những lời phỏng đoán của hai người bạn cùng phòng, nhất thời bối rối.
Nếu chiếu theo như vậy thì Trần Tễ vẫn còn nương tay? Ít nhất, anh cũng mua vé xem phim cùng rạp, chỉ là hai ghế ngồi cách nhau.
Trịnh Nguyệt Chân: [Cùng phim cùng rạp, nhưng tôi và Trì Minh Tuấn ngồi ở hàng thứ sáu, anh ta và Dữu Dữu ngồi ở hàng thứ chín.]
Khương Tịnh Nguyệt: [Hành vi hợp lý.]
Mẫn Hỉ Nhi: [Cũng còn ổn, không đến mức quá đáng.]
Trịnh Nguyệt Chân: [Hai cậu đều cho rằng không quá đáng?]
Mẫn Hỉ Nhi: [Chẳng lẽ cậu muốn ngồi cùng họ? Nghe tiếng họ hôn nhau sao?]
Nhìn thấy tin nhắn này, Ôn Dữu đang lặn sâu đã cố nhịn, nhưng không nhịn được mà gửi một chuỗi dấu chấm lửng.
Cô và Trần Tễ… đâu có khoa trương đến vậy.
Khương Tịnh Nguyệt kịp thời ngăn chặn: [Đừng nói thẳng như vậy chứ. Đợi lát nữa Dữu Dữu ngượng đến mức rời khỏi nhóm đấy.]
Mẫn Hỉ Nhi: [Vậy tôi rút lại nhé?]
Cô ấy vừa nói xong, đã thực sự thu hồi lại tin nhắn đó.
Ôn Dữu hơi cạn lời, có chút bất lực gõ chữ: [Không nói chuyện với các cậu nữa, phim bắt đầu rồi.]
Khương Tịnh Nguyệt: [Xem phim ngoan ngoãn, Chân Chân không được quay đầu lại.]
Mẫn Hỉ Nhi: [Đồng ý, cho Dữu Dữu của chúng ta thêm chút không gian tự do, buông thả.]
Ôn Dữu gập điện thoại, giơ tay sờ lên tai, nóng quá.
Rõ ràng cô chẳng làm gì cả, sao lại chột dạ thế này?
Bỗng nhiên, người bên cạnh nhận ra động tác giơ tay của cô, nghiêng người dựa vào cô, giọng nói rất thấp: “Bé cưng.”
Tiếp theo đó, anh cào nhẹ vào lòng bàn tay Ôn Dữu.
Ôn Dữu nín thở, căng thẳng mím môi: “Anh không cần gọi em như vậy.”
“Em không thích à?” Trần Tễ truy hỏi.
“…”
Ôn Dữu quả thực đã nói thích, nhưng cô cũng không nói muốn nghe gọi ‘bé cưng’ mọi lúc mọi nơi.
Cô im lặng một lúc, chỉ có thể nặn ra một câu: “Em muốn xem phim rồi, anh đừng quấy rầy em.”
Trần Tễ khẽ cười, ngoan ngoãn đáp: “Được thôi.”
Phim chính thức bắt đầu.
Ôn Dữu dời mắt khỏi Trần Tễ, hướng về màn hình lớn.
Trần Tễ nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêng của cô một lúc, cũng thu lại ý định trêu chọc, tập trung vào bộ phim.
Đây là một bộ phim trinh thám, hình ảnh đầu tiên xuất hiện là một nhà tù, cảnh sát đang thẩm vấn tù nhân.
Khi khuôn mặt tù nhân lộ ra, tiếng kinh hô của khán giả vang lên khắp rạp: “Đẹp trai quá!”
“Hu hu, Bùi Thanh Từ luộm thuộm mà vẫn đẹp trai thế sao!”
“…”
Hai cô gái ở hàng ghế trước đang bàn tán.
Trần Tễ liếc nhìn khuôn mặt trên màn hình lớn, cảm thấy có chút quen thuộc. Nếu anh nhớ không nhầm, bộ phim anh và Ôn Dữu xem lần trước cũng có nam diễn viên này.
Nghĩ đến đây, Trần Tễ nghiêng người, mượn ánh sáng le lói từ màn hình để nhìn biểu cảm của người bên cạnh.
Hai mắt Ôn Dữu sáng lấp lánh, khóe môi cong lên, trông rất vui vẻ.
Trần Tễ nhìn cô một lúc, rồi lại chuyển mắt sang khuôn mặt quen thuộc trên màn hình, nhướng mày đầy suy tư: “Em thích anh ta à?”
Một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên vang lên bên tai, Ôn Dữu “hả” một tiếng: “Ai?”
“Bùi Thanh Từ.” Trần Tễ nói.
Ôn Dữu không suy nghĩ nhiều, gật đầu: “Ừm, anh ấy diễn xuất tốt.”
Trần Tễ nhìn thấy vẻ mặt tập trung của Ôn Dữu, thì khẽ gật đầu, không hỏi thêm.
Nhịp phim rất tốt, cốt truyện đan xen phức tạp nhưng rõ ràng.
Phim này không có nhiều cảnh tình cảm lãng mạn giữa các nhân vật chính, ngược lại, các nhân vật phụ thỉnh thoảng lại âu yếm nhau.
Đến đoạn cuối, Ôn Dữu đã đoán được ai là hung thủ.
Đúng lúc là một cảnh quay của nhân vật phụ, Ôn Dữu không còn tập trung hoàn toàn, cô dựa người vào lưng ghế, thư giãn. Vô tình, Ôn Dữu chuyển mắt sang bên phải.
Trong rạp chiếu phim lờ mờ, gương mặt anh tuấn của Trần Tễ càng trở nên sâu thẳm, ngũ quan cũng rõ ràng hơn.
Đường nét khuôn mặt nghiêng của anh rõ ràng và lưu loát, so với nam chính trong phim cũng không kém bao nhiêu.
Ôn Dữu nhìn một hồi, không hiểu sao lại cảm thấy Trần Tễ và Bùi Thanh Từ có chút giống nhau.
Cô vô thức so sánh, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy hai nhân vật phụ hôn nhau.
Ôn Dữu không kịp trở tay, quên phản ứng.
Cho đến khi hơi thở bên cạnh một lần nữa tiến đến gần, cô mới nghiêng đầu, đối mặt với người đàn ông không biết từ lúc nào đã chuyển ánh mắt sang mình.
Dưới ánh sáng lờ mờ, Ôn Dữu nhìn vào đôi mắt đen trắng rõ ràng, sâu thẳm như hồ nước của Trần Tễ.
Nhịp tim của cô trong khoảnh khắc đó lại càng đập mạnh hơn. Ôn Dữu nhận ra anh muốn làm gì, khẽ nhấp nháy mắt. Những ngón tay đan cài chặt chẽ với anh co lại, cào nhẹ mu bàn tay anh, lẩm bẩm: “Có camera.”
Mắt Trần Tễ tối sầm lại, tay kia đã đội mũ cho cô, ngón tay thon dài vuốt ve nửa bên má cô, cúi đầu áp sát môi cô, giọng nói lười biếng: “Sẽ không quay được em đâu.”
Camera của rạp chiếu phim, nếu không có chuyện lớn gì xảy ra, bình thường sẽ không có ai lật lại xem.
Một chữ cuối cùng vang lên, môi Ôn Dữu đã bị bịt kín.
Ở nơi công cộng, cô căng thẳng hơn nhiều so với khi ở cùng một không gian riêng tư với Trần Tễ. Lông mi cô khẽ rung, tim đập nhanh đến mức nghẹn lại, để mặc cho đầu lưỡi của Trần Tễ tiến vào, cuốn lấy đầu lưỡi của cô.
Trong rạp chiếu phim đen kịt, xúc cảm hôn môi được phóng đại.
Ôn Dữu chìm đắm trong nụ hôn của Trần Tễ. Tiếng phim ảnh vẫn vang vọng bên tai, nhưng lấn át hơn cả là tiếng thở gấp gáp, nóng hổi của anh, thậm chí… cô còn nghe thấy âm thanh ướt át phát ra từ nụ hôn triền miên của hai người.
Tâm trí Ôn Dữu bị anh chiếm lĩnh, hoàn toàn không thể kiểm soát, cũng không thể ngăn cản.
Cô nhắm mắt, theo bản năng đáp lại anh.
Khi cô cẩn thận thò đầu lưỡi ra từng chút, người kia không chịu nổi đã chính xác cắn lấy đầu lưỡi của cô, liên tục hôn sâu cô. Hai người môi lưỡi quấn quýt, hai cơ thể sát gần nhau, dù cách lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được trái tim đập thình thịch của đối phương.
Sau khi hôn một hồi lâu, Trần Tễ mới buông cô ra.
Ôn Dữu bị anh hôn đến mức thiếu oxy, theo bản năng dựa vào vai anh thở dốc.
Trần Tễ nắm lấy bàn tay đang đặt trên eo cô từ lâu, khiến cô dựa sát vào anh hơn.
Hơi thở ấm áp của Ôn Dữu phả vào cổ anh, Trần Tễ nuốt nước bọt, thở hắt ra một hơi thật sâu.
Một lúc lâu sau, đợi Ôn Dữu bình tĩnh lại, rời khỏi vai anh, Trần Tễ mới cúi mắt, nhìn cô với ánh mắt bừng bừng.
Ngay cả trong môi trường tối tăm, cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Ôn Dữu và đôi môi đỏ thắm.
Trần Tễ nhìn cảnh này, khẽ giơ tay, dùng ngón tay cái chà nhẹ lên khóe môi cô, lau đi sợi chỉ bạc lấp lánh còn sót lại trên khóe môi, ánh mắt hơi trầm xuống: “Em ổn không?”
Ôn Dữu trừng mắt nhìn anh một cách bất lực, giơ tay che mắt anh, tai và người đều nóng ran: “Anh đừng nhìn em như vậy.”
Anh nhìn cô bằng ánh mắt quá trần trụi. Ôn Dữu không phải là một cô bé vị thành niên không hiểu gì cả. Cô chưa từng yêu đương, kiến thức lý thuyết về phương diện này cũng không nhiều, nhưng sau khi ở bên Trần Tễ, có những điều dù cô không muốn hiểu cũng đã hiểu được rất nhiều.
Đôi mắt bị cô che lại, Trần Tễ bất lực cười khẽ: “Anh không kiềm chế được.”
Ôn Dữu ngượng ngùng: “Em mặc kệ.”
Cô cũng biến thành người không nói lý lẽ: “Anh quay đầu xem phim đi.”
Trần Tễ không thể làm gì với cô, trầm giọng đáp lại: “Được rồi.”
Quả thật anh cũng nên xem phim rồi.
Nếu còn nhìn Ôn Dữu thêm nữa, anh lại không thể kiềm chế được mà muốn hôn cô, muốn làm những chuyện quá quắt hơn với cô.
Cái kết cuối cùng của bộ phim chính là tiết lộ hung thủ, phơi bày sự thật của vụ án.
Hung thủ là người giống Ôn Dữu đã đoán.
Phim kết thúc, đa số mọi người trong rạp đều đợi xem hết phần after-credits mới đứng dậy rời đi.
Ôn Dữu bọn họ cũng giống vậy.
Sau khi ra khỏi rạp chiếu phim, Ôn Dữu và Trịnh Nguyệt Chân nói muốn đi vệ sinh. Trần Tễ và Trì Minh Tuấn chờ hai người ở bên ngoài.
Trì Minh Tuấn nhìn hai cô gái vào nhà vệ sinh, cậu ta quay đầu, giơ ngón tay cái về phía Trần Tễ: “Cậu được lắm!”
Trần Tễ giả vờ không hiểu cậu ta đang nói gì, lười biếng liếc cậu ta một cái: “Nói tiếng người đi.”
Trì Minh Tuấn tóm tắt: “Ôn Dữu đúng là thỏ trắng tiến vào hang sói, không ra được.”
“…”
Trần Tễ không trả lời cậu ta.
Trì Minh Tuấn chỉ trêu chọc anh vài câu, cậu ta dựa vào tường chờ đợi, giơ tay đụng vai Trần Tễ: “Chuyện của cậu và Ôn Dữu, cậu định giấu chúng tôi đến bao giờ?”
Trần Tễ liếc cậu ta: “Tùy Ôn Dữu.”
Trì Minh Tuấn: “Được rồi.”
Cậu ta khẽ mấp máy môi: “Tôi chỉ vì anh em hy sinh một lần thôi đấy.”
Hai người tán gẫu vài câu, Ôn Dữu và Trịnh Nguyệt Chân ra ngoài.
Bốn người giống như lúc đi, giữ khoảng cách nhất định quay về trường.
Trời lạnh, khoảng mười giờ tối, trong trường không còn nhiều người đi lại.
Vì có Trì Minh Tuấn và Trịnh Nguyệt Chân che chắn, nên lần này, Trần Tễ đưa Ôn Dữu đến dưới ký túc xá nữ.
“Vậy bọn em vào đây.” Ôn Dữu nói với Trần Tễ.
Trần Tễ gật đầu, kìm nén ham muốn đứng dưới ký túc xá xoa đầu cô, chậm rãi nói: “Liên lạc qua WeChat.”
Ôn Dữu: “Ừm.”
Hai người bên cạnh nói chuyện, Trịnh Nguyệt Chân và Trì Minh Tuấn cũng ra vẻ trò chuyện vài câu.
Buổi tối ăn cơm, hai người thêm WeChat để thuận tiện cho việc diễn kịch.
“Chúng ta cũng liên lạc qua WeChat nhé.” Trịnh Nguyệt Chân nói.
Trì Minh Tuấn: “Không vấn đề gì, anh trai thức đến nửa đêm cũng được.”
Ôn Dữu: “…”
Trần Tễ: “…”
Hai người nhìn nhau đầy ăn ý.
Trần Tễ lên tiếng: “Đừng để ý đến cậu ta.”
Ôn Dữu nhịn cười, chỉ tay về phía sau: “Tạm biệt.”
Trì Minh Tuấn: “Tạm biệt Ôn Dữu.”
Trì Minh Tuấn nhìn hai cô gái đi vào, quay đầu hỏi: “Đi nào, tối nay cậu ngủ ở ký túc xá hay về căn hộ?”
Trần Tễ thu hồi ánh mắt khỏi cổng ký túc xá nữ: “Ký túc xá.”
Việc Trì Minh Tuấn và Trần Tễ đưa hai cô gái về ký túc xá, đương nhiên có không ít người nhìn thấy.
Cũng may có màn diễn xuất của Trì Minh Tuấn và Trịnh Nguyệt Chân vào buổi sáng, nên mặc dù mọi người cho rằng người bạn như Trần Tễ có phần quá nhiệt tình, nhưng cũng không suy nghĩ sâu xa hơn.
Những ngày sau đó, nhóm bốn người Ôn Dữu và Trần Tễ thường xuyên gặp nhau ở căng tin, thỉnh thoảng còn gặp nhau trên sân thể dục.
Ngày hôm đó, Trịnh Nguyệt Chân ở trong ký túc xá tuyên bố: “Ba người bạn cùng phòng đáng yêu và xinh đẹp, từ ngày mai trở đi, khi tôi đi chạy bộ trên sân thể dục, các cậu không cần phải thay phiên nhau đi cùng tôi nữa. Trời lạnh rồi, tôi cũng không nỡ nhìn các cậu phải dậy sớm cùng tôi.”
Ôn Dữu à lên một tiếng: “Tại sao vậy? Một mình cậu cô đơn lắm.”
Mẫn Hỉ Nhi ngạc nhiên: “Không giảm cân nữa à?”
Khương Tịnh Nguyệt: “Không giảm cũng được, Chân Chân vốn dĩ không mập lắm.”
“Không phải vậy, không phải vậy.” Trịnh Nguyệt Chân nói: “Hôm nay tôi trò chuyện với Trì Minh Tuấn và biết rằng cậu ấy thường đi chạy bộ ở sân thể dục ba hoặc bốn lần một tuần, nói là để rèn luyện sức khỏe. Sau này tôi sẽ hẹn cậu ấy cùng đi tập thể dục.”
Nghe vậy, cả ba nhìn nhau, lưỡng lự: “Hai người…”
“Không phải như các cậu nghĩ đâu.” Để tránh ba người bạn cùng phòng hiểu lầm, Trịnh Nguyệt Chân nói: “Chúng tôi chỉ là tình bạn cách mạng thuần túy.”
Mẫn Hỉ Nhi lộ vẻ thất vọng: “Được rồi, thực ra hai người có thể phát triển thêm.”
Trịnh Nguyệt Chân: “Trước khi giảm được cân, tôi sẽ không yêu đương.”
Khương Tịnh Nguyệt: “Để Trì Minh Tuấn đi cùng cậu giảm cân là tốt nhất.”
Trịnh Nguyệt Chân: “Thôi bỏ đi, tôi không xứng với cậu ấy.”
“Sao lại không xứng?” Ôn Dữu không thích nghe cô ấy nói những lời như vậy, vội vàng phản bác: “Đó là do họ không biết Chân Chân cậu tốt như thế nào.”
Hai người còn lại gật đầu đồng ý: “Đúng vậy.”
Trịnh Nguyệt Chân bị những lời khen ngợi của bạn cùng phòng khiến cho bật cười: “Ai nha, thôi trước tiên không nói về chuyện này nữa. Tôi vẫn sẽ kiên trì giảm cân, hy vọng lần này có thể thành công.”
Ôn Dữu siết chặt nắm tay giơ lên, cổ vũ cho cô ấy: “Chúng tôi tin tưởng cậu.”
Trịnh Nguyệt Chân cười khúc khích: “Được rồi, được rồi, tôi sẽ cố gắng không làm các cậu thất vọng.”
Về việc dậy sớm đi cùng Trịnh Nguyệt Chân tập thể dục, tạm thời giao cho Trì Minh Tuấn.
Nhưng ngày hôm sau là cuối tuần, chuyện tập luyện trước tiên hãy gác lại, bốn người cần phải quyết định trước việc đi chơi cuối tuần.
“Dữu Dữu muốn đi đâu?”
Ôn Dữu: “Tôi đi đâu cũng được, các cậu muốn đi đâu?”
Khương Tịnh Nguyệt: “Bọn tôi đi cùng cậu để khảo sát về Trần Tễ. Cậu chọn nơi cậu muốn đi nhất đi.”
Ôn Dữu: “Tôi thật sự đi đâu cũng được.”
Trời quá lạnh, cô không có nơi nào đặc biệt muốn đi.
“Hay là đi tắm suối nước nóng?” Mẫn Hỉ Nhi đề nghị: “Trời lạnh như thế này mà không đi tắm suối nước nóng để thư giãn chút sao?”
Khương Tịnh Nguyệt do dự: “Chúng ta thì không sai, nhưng ngâm mình trong suối nước nóng có phải là đẩy thỏ trắng nhỏ của chúng ta vào hang sói không?”
Kể từ khi Trì Minh Tuấn và Trịnh Nguyệt Chân bắt đầu che giấu cho hai người, Ôn Dữu và Trần Tễ hầu như ngày nào cũng gặp nhau.
Mỗi lần gặp xong về ký túc xá, môi cô đều đỏ bừng, thậm chí có lúc còn sưng vù.
Về chuyện này, Trịnh Nguyệt Chân và những người khác đã đặt cho Trần Tễ một biệt danh mới – ‘Sói đói lớn vừa tâm cơ vừa nham hiểm’.
Nghe thấy lời nói của Khương Tịnh Nguyệt, Ôn Dữu bị sặc ho khan: “Nguyệt Nguyệt!”
Khương Tịnh Nguyệt nhìn khuôn mặt cô nhanh chóng ửng đỏ, không nhịn được bật cười: “Xin lỗi, tôi không nên nói trực tiếp như vậy, quên mất rằng cậu hay ngại ngùng.”
Ôn Dữu: “…”
Cô không muốn nói chuyện, cũng không muốn tham gia vào cuộc thảo luận nữa.
Bỗng nhiên, điện thoại trên bàn rung lên, là Trần Tễ nhắn tin cho cô.
Trần Tễ: [Cuối tuần muốn đi đâu chơi?]
Ôn Dữu nghĩ đến những gì Khương Tịnh Nguyệt vừa nói, không cần suy nghĩ đã trả lời: [Ngoài ngâm mình trong suối nước nóng, những nơi khác đều có thể.]
Trần Tễ: [?]
Ôn Dữu: “?”
Trần Tễ: [Sao anh lại không nghĩ đến việc ngâm mình trong suối nước nóng nhỉ?]
Ôn Dữu nghẹn ngào, vội vàng đánh chữ: [Cái này không được!!!]
Cô thực sự chưa sẵn sàng để bước vào hang sói.
Nhìn thấy ba dấu chấm than liên tiếp của cô, Trần Tễ ở trong ký túc xá bật cười.
Trì Minh Tuấn vừa mới đi vệ sinh ra, nghe tiếng cười của Trần Tễ thì cảm thấy khó chịu, lườm anh một cái rồi nói: “Cậu có thể khiêm tốn một chút được không?”.
Trần Tễ không thèm nhìn Trì Minh Tuấn, tiếp tục nhắn tin cho Ôn Dữu và hỏi: “Sao thế, cậu ghen tị à?”.
Cách nói chuyện của Trần Tễ thật sự rất muốn ăn đòn. Nếu không phải vì Trì Minh Tuấn cần anh giúp đỡ cho kỳ thi cuối kỳ, thì cậu ta thực sự muốn đánh anh một trận rồi nói tiếp.
Trì Minh Tuấn nghĩ đến kỳ thi cuối kỳ, bèn nhịn xuống.
Cậu ta nghiến răng, cười lạnh rồi hỏi: “Tôi ghen tị với cậu cái gì?”
Trần Tễ nhắn tin xong cho Ôn Dữu, chậm rãi nói: “Ghen tị vì tôi có bạn gái.”
Trì Minh Tuấn bực bội, định mở miệng nói: “Có bạn gái thì sao, bạn gái cậu còn chẳng dám công khai mối quan hệ với cậu.” Nhưng khi lời nói vừa đến miệng thì có vị khách không mời mà đến xuất hiện ở cửa: “Trần Tễ, bạn gái cậu… là ai?”
“…”
Chia sẻ:
/72
|