Thú thật, Ôn Dữu không hiểu nổi, cũng không muốn hiểu.
Trở về ký túc xá, cô ngồi trên chiếc ghế trước bàn học, ngẩng đầu nhìn chằm chằm lên trần nhà hồi lâu, vẫn còn hối hận vì sao lúc nãy khi đối mặt với Trần Tễ ở ngoài trường, lại không nói thẳng ra những gì trong lòng.
“Dữu Dữu?” Trịnh Nguyệt Chân mang đồ ăn cô mua về ra ngoài ăn xong. Sau khi trở vào, nhìn thấy cô vẫn giữ tư thế ngồi từ lúc mới vào phòng, cô ấy tò mò tiến tới, học theo cách ngồi của cô, hỏi: “Trần nhà bị rỉ nước à?”
Ôn Dữu: “Hình như không có?”
“Nghĩ gì vậy?” Trịnh Nguyệt Chân hỏi cô: “Vừa về liền đờ ra, ăn cơm với bạn không vui à?”
Buổi chiều khi Ôn Dữu ra ngoài, Trịnh Nguyệt Chân hỏi cô đi đâu. Cô thuận miệng nói bạn cùng lớp cấp ba đang học ở Đại học Bách Khoa rủ cô đi dạo và ăn tối.
Ôn Dữu: “Không phải.”
Cô im lặng vài giây, đột nhiên hỏi: “Chân Chân, tôi hỏi cậu một câu nhé.”
Trịnh Nguyệt Chân kéo ghế của mình lại gần cô, đáp lại với vẻ mặt nghiêm túc: “Cậu hỏi đi.”
Ôn Dữu: “…” Cô nghiêng đầu, do dự sắp xếp lại từ ngữ: “Cậu có thấy rằng số lần Tống Ngôn Tĩnh tìm tôi trong học kỳ này nhiều hơn so với trước đây không?”
Sau khi bà Dư nói câu đó, Ôn Dữu đã suy nghĩ kỹ lại một chút. Cô nhận ra rằng gần đây Tống Ngôn Tĩnh tìm cô, số lần hẹn với cô có vẻ nhiều hơn một chút so với trước đây. Học kỳ trước, bao gồm cả khi mới đến Đại học Nam Thành năm ngoái, hai người họ cũng không gặp nhau nhiều.
Có lúc họ tình cờ gặp nhau và trò chuyện vài câu. Có lúc Ôn Dữu kéo Trịnh Nguyệt Chân đến sân vận động xem bóng đá, Tống Ngôn Tĩnh sẽ đến chào họ. Ngoài ra, sau khi Trịnh Nguyệt Chân biết tình cảm của cô dành cho Tống Ngôn Tĩnh, mỗi lần hẹn đi ăn với Mã Tử An, cô ấy đều nhờ Mã Tử An hỏi Tống Ngôn Tĩnh có đi hay không, cố ý tạo cơ hội cho họ gặp gỡ và ở chung.
Tần suất Tống Ngôn Tĩnh nhắn tin riêng cho cô trên WeChat không cao.
Trịnh Nguyệt Chân còn chưa trả lời, Mẫn Hỉ Nhi đang ăn tối và lướt video ở góc đối diện đã lên tiếng trước: “Hôm kia tôi và Chân Chân cũng đã nói chuyện này.”
Ôn Dữu: “Hả?”
“Có phải cậu và Tống Ngôn Tĩnh định chọc thủng tấm màn giấy đó không? Gần đây cậu ấy đã hẹn hò riêng với cậu mấy lần rồi nhỉ?” Mẫn Hỉ Nhi nói.
Trịnh Nguyệt Chân bên cạnh gật đầu: “Đúng vậy, tuần trước cậu còn nói muốn tỏ tình với cậu ấy, đã quyết định thời gian chưa?”
Ôn Dữu mím môi, chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào. Mẫn Hỉ Nhi ngạc nhiên hỏi: “Dữu Dữu, cậu muốn tỏ tình với Tống Ngôn Tĩnh à?”
Ôn Dữu nhìn cô ấy, giọng nói rất nhẹ: “Cậu không thấy ổn sao?”
Mẫn Hỉ Nhi cau mày, trầm ngâm nói: “Cũng không phải là không ổn. Nếu hai người thích nhau thì con trai tỏ tình hay con gái tỏ tình đều như nhau. Nhưng giữa hai cậu, mình nghĩ người nên chủ động đi trước một bước là Tống Ngôn Tĩnh mới đúng.”
Họ quen Ôn Dữu hơn một năm, rất rõ tính cách của cô. Cô rất chậm nhiệt, tính cách ôn hòa, lá gan cũng không lớn. Điều quan trọng hơn là, cô không có sự tự tin đối với bản thân.
Rõ ràng sở hữu một khuôn mặt thanh thuần ai nhìn cũng yêu, xinh đẹp lại ngoan ngoãn. Nhưng cô lại thường xuyên cảm thấy bản thân bình thường, mọi thứ đều bình thường. Hơn nữa, cô có rất nhiều điều muốn thử, muốn tiếp xúc, nhưng lại chậm chạp không có dũng khí bước ra bước quan trọng nhất.
Nếu không phải vậy, cô và Tống Ngôn Tĩnh cũng không đến mức năm hai đại học mà vẫn ở trong giai đoạn mập mờ không rõ ràng.
Mẫn Hỉ Nhi ủng hộ mọi quyết định của Ôn Dữu, nhưng vẫn không khỏi lo lắng nếu cô chủ động tỏ tình với Tống Ngôn Tĩnh mà thất bại thì cô sẽ suy sụp. Sự can đảm ít ỏi mà cô khó khăn lắm mới tích lũy được sẽ bị phá vỡ, từ đó khó có thể gom lại.
Mặc dù theo xu hướng phát triển hiện tại của họ, khả năng Tống Ngôn Tĩnh từ chối không cao. Nhưng không hiểu sao, cô ấy lại cảm thấy Tống Ngôn Tĩnh không phù hợp với Ôn Dữu. Anh ấy quá bác ái, mà Ôn Dữu cần một người chỉ yêu thương riêng mình.
Tuy nhiên, Mẫn Hỉ Nhi không nói những lời này ra. Cô ấy không muốn phá vỡ hình ảnh đẹp đẽ của Tống Ngôn Tĩnh trong lòng Ôn Dữu, cũng lo lắng bản thân đánh giá sai lầm, tăng thêm độ khó cho họ.
Nghe xong lời của Mẫn Hỉ Nhi, Trịnh Nguyệt Chân lại có quan điểm trái ngược: “Mình nghĩ ai chủ động cũng vậy thôi, rõ ràng là cả hai thích nhau mà.”
Mẫn Hỉ Nhi vô thức nói: “Nhưng mà cũng không…”
Hai chữ “nhất định” đã đến đầu lưỡi, cô ấy vội vàng nuốt lại, nhìn Ôn Dữu với vẻ mặt bối rối: “Dữu Dữu, tôi không có ý đó.”
Ôn Dữu ngước mắt lên, sắc mặt bình thường, mỉm cười nhẹ nhàng: “Không sao đâu Hỉ Nhi, tôi biết cậu lo cho tôi.”
Mẫn Hỉ Nhi giơ tay lên xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Tôi và Chân Chân đều là người ngoài cuộc, không tiện nói nhiều. Cậu quyết định là được, tỏ tình hay không tỏ tình bọn tôi đều ủng hộ cậu.”
Trịnh Nguyệt Chân tán thành, không nhịn được nói: “Nếu Tống Ngôn Tĩnh thật sự không biết điều mà từ chối cậu, vậy chúng ta đổi người thích. Trong trường còn rất nhiều người đẹp trai hơn cậu ấy, giỏi giang hơn cậu ấy.”
Mẫn Hỉ Nhi đáp: “Đúng vậy, nếu không được thì tôi giúp cậu đi hỏi xin thông tin liên lạc của Trần Tễ. Chúng ta cưa đổ cậu ấy.”
Đột nhiên nghe đến cái tên này, Ôn Dữu không khỏi bị sặc nước bọt: “Khụ khụ khụ…”
Cô ho một hồi lâu rồi dừng lại, mở to mắt nhìn Mẫn Hỉ Nhi, e dè từ chối: “Vẫn là thôi vậy.”
Trịnh Nguyệt Chân nói: “Đúng đó, hình như cậu ấy đã có bạn gái rồi.”
Mẫn Hỉ Nhi tiếc nuối thở dài, suy nghĩ một lúc: “Cũng đúng, vậy thì Hứa Thanh Dực khoa Vật lý thế nào? Cậu ấy suốt ngày chỉ quanh quẩn trong phòng thí nghiệm, chắc chắn không có bạn gái.”
Chưa đợi Ôn Dữu mở lời, Trịnh Nguyệt Chân đã kêu lên: “Hỉ Nhi, cậu biết giấu nghề quá nhỉ? Cậu còn quen Hứa Thanh Dực nữa à?”
Đối diện với ánh mắt tò mò của hai người, Mẫn Hỉ Nhi chớp mắt: “Tôi chưa nói với hai người sao? Tôi học chung trường cấp ba với Hứa Thanh Dực.”
Ôn Dữu và Trịnh Nguyệt Chân đồng thanh: “Chưa nói!”
“…”
—-
Ba người ở trong ký túc xá trò chuyện, cho đến khi mệt rã rời mới dừng lại và chuẩn bị đi ngủ.
Ký túc xá trở nên yên tinh. Ôn Dữu nằm trên giường, cầm điện thoại lên, nhìn thấy Tống Ngôn Tĩnh nhắn tin cho cô, bảo cô ngày mai đến lớp Thưởng thức và phân tích âm nhạc chiếm chỗ ngồi giúp anh ấy.
Ôn Dữu định trả lời, nhưng liếc nhìn thời gian, quyết định sẽ trả lời vào sáng mai.
Thoát khỏi khung chat của hai người, Ôn Dữu mở tường WeChat lên. Vừa vào, cô đã thấy Tống Ngôn Tĩnh đăng một bài viết cách đây nửa tiếng, là thành tích chiến thắng trong game, có chút giống với bài đăng của Phùng Hân Mạn vào buổi chiều.
Cô nhìn chằm chằm vào đó vài giây, mặt không cảm xúc, rồi vuốt xuống dưới để làm mới.
Vuốt đến chỗ đã đọc lần trước, Ôn Dữu chuẩn bị đặt điện thoại xuống và ngủ. Bỗng điện thoại rung lên, thông báo tin nhắn mới hiện lên phía trên, Ôn Dữu mở ra, hóa ra là Trần Tễ gửi đến.
Trần Tễ: [Tiết học ngày mai ngồi cùng nhau không?]
Ôn Dữu: [Tôi phải ngồi với bạn cùng phòng.]
Trần Tễ: [Ồ.]
Ôn Dữu: [Ừm!]
Cô thêm một dấu chấm than để thể hiện thái độ kiên định của mình.
Trần Tễ: [Được rồi, vậy ngày mai gặp.]
Anh cũng không làm khó một quả bưởi nhỏ.
Ôn Dữu: “…”
Cô không thực sự muốn gặp anh vào ngày mai.
Kết thúc cuộc trò chuyện với Trần Tễ, Ôn Dữu tắt chuông điện thoại và đi ngủ.
Khi nhắm mắt lại, cô lờ mờ cảm thấy tâm trạng của mình nhẹ nhõm hơn so với khi lướt xem tin của bạn bè. Ôn Dữu không kịp suy nghĩ nhiều, cô không thể cưỡng lại sự kêu gọi của Chu công, chìm vào giấc ngủ sâu.
Cùng lúc đó, trong ký túc xá nam, Trần Tễ ngồi vắt vẻo trên ghế. Nhìn thấy dấu chấm lửng do Ôn Dữu gửi đến, anh khẽ nhướng mày và cười nhẹ một tiếng.
Trì Minh Tuấn vừa bước ra từ phòng tắm, nghe thấy anh cười, bèn nghi ngờ nhìn anh: “Này người anh em, dạo này cậu hơi lạ lùng đấy.”
Trần Tễ thậm chí không thèm nhìn cậu ta, chuẩn bị lấy quần áo đi tắm.
“À đúng rồi.” Trì Minh Tuấn đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Mạnh Văn Tuyên nói với tôi rằng giảng viên bảo cậu ấy chuyển một tờ đơn xin gia nhập cho cậu, bảo cậu đến lấy ở phòng của họ.”
Mạnh Văn Tuyên là lớp trưởng do lớp Trần Tễ bầu ra, ở cách vách tường kế bên, cùng phòng với Tống Ngôn Tĩnh.
Trần Tễ gật đầu nhẹ, cầm điện thoại quay người bước ra khỏi ký túc xá. Đến cửa, anh gõ nhẹ hai lần, đợi có tiếng đáp lại mới đẩy cửa vào.
“Trần Tễ?” Một cậu bạn cùng phòng đang lướt video ngắn nhìn thấy anh, liền hỏi: “Cậu tìm Mạnh Văn Tuyên à?”
Trần Tễ nhìn xung quanh một lượt, nhướng mày: “Cậu ấy không có ở đây à?”
“Đang tắm, chắc ra ngay thôi. Cậu đợi một lát nhé.”
“Vậy tôi quay lại sau vậy.”
Trần Tễ định quay về phòng, bỗng nghe thấy một cái tên quen thuộc.
Là Tống Ngôn Tĩnh và một người bạn cùng phòng khác là Thang Duệ Thành đang bàn tán về Ôn Dữu.
Chơi xong một ván game, Tống Ngôn Tĩnh mở WeChat xem, không những Ôn Dữu không nhắn tin lại cho anh ấy, mà còn không like bài đăng trên tường WeChat, khiến cậu không khỏi cau mày.
Thang Duệ Thành ở bên cạnh chú ý thấy điều này, hỏi: “Nhìn gì thế? Chơi tiếp không?”
Tống Ngôn Tĩnh nhìn anh ta, nói: “Cậu nói xem, một người bình thường hay nhắn tin lại cho mình ngay lập tức, like bài đăng trên tường WeChat cũng rất nhanh, đột nhiên không nhắn tin lại và không like nữa thì có nghĩa là gì?”
“Cậu nói Ôn Dữu à?” Thang Duệ Thành đoán ngay ra, không nhịn được bật cười: “Giờ này nhất định là ngủ rồi.”
Cậu ta nhìn vẻ mặt của Tống Ngôn Tĩnh, cười nói: “Cậu không nghi ngờ Ôn Dữu thích người khác chứ? Không thể nào, tôi thấy cô ấy đối với cậu đó là vừa gọi là đến, đừng suy nghĩ nhiều.”
Tống Ngôn Tĩnh nhìn cậu ta một cái, hỏi: “Thật ư?”
“Tất nhiên, hơn nữa tính cách Ôn Dữu rất mềm yếu. Cho dù cậu có làm gì, cô ấy cũng không thể thực sự giận cậu được.” Thang Duệ Thành đùa cợt một cách vô tư: “Cậu không thực sự làm gì khiến cô ấy buồn đấy chứ?”
“Cậu điên à, tôi có thể làm gì khiến cô ấy buồn? Hơn nữa mối quan hệ của bọn tôi không như các cậu nghĩ đâu.” Tống Ngôn Tĩnh nói: “Chúng ta yêu tự do.”
“Ồ, không thể nào?” Thang Duệ Thành trêu chọc: “Cậu không nhận ra Ôn Dữu thích cậu à?”
Trước khi Tống Ngôn Tĩnh kịp lên tiếng, cậu ta đã bình luận về Ôn Dữu một cách phàm tục, mang theo thành kiến: “Nhưng mà tôi nói thật, Ôn Dữu tuy xinh đẹp nhưng tính cách của cô ấy hơi nhạt nhẽo. Hẹn hò với cô gái như vậy thiếu sự thú vị, cậu nên… Ôi ai vậy?!”
Cậu ta còn chưa nói dứt lời thì sau gáy đã bị một vật nặng đập trúng, đau đến mức ôm đầu kêu lên.
“Trần Tễ?” Thang Duệ Thành nhìn thấy Trần Tễ, cau mày hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
Trần Tễ cúi xuống nhặt chiếc điện thoại rơi trên sàn, khẽ nhướng mày, vẻ mặt không nghiêm túc: “Xin lỗi, trượt tay, điện thoại bay ra ngoài.” Anh nhìn xuống Thang Duệ Thành từ trên cao: “Cậu không sao chứ? Cần đi chụp hình não không?”
Nói là xin lỗi, thế nhưng trên mặt anh không hề có chút vẻ áy náy nào.
Thang Duệ Thành nghe ra sự mỉa mai của anh thì rất tức giận. Cậu ta cáu kỉnh nói: “Cậu không thể cẩn thận hơn à?”
“Con người tôi ấy mà, lúc nào cần cẩn thận thì sẽ cẩn thận.” Trần Tễ lười biếng nói.
“Cậu…” Thang Duệ Thành bị thái độ của anh chọc giận, không kiềm chế được, hỏi: “Cậu có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.” Trần Tễ khinh bỉ nhìn cậu ta, ánh mắt lướt qua Tống Ngôn Tĩnh bên cạnh đang đỏ bừng mặt: “Cậu thật sự rất thú vị.”
Nói xong, Trần Tễ không nán lại lâu hơn, quay người bước đi.
“Trần Tễ, cậu nói rõ cho tôi.” Thang Duệ Thành không phục, muốn chặn anh lại, nhưng bị Tống Ngôn Tĩnh ngăn lại: “Bình tĩnh đi.”
Họ không chọc nổi Trần Tễ.
“Chết tiệt!” Thang Duệ Thành bị anh ấy khuyên ngăn, bực bội đá vào ghế: “Cái đầu của tôi phải chịu một cú đánh như vậy sao?”
Tống Ngôn Tĩnh khựng lại một chút, thử hỏi: “Hay là tôi đi chụp phim cùng cậu?”
“Thế thì cũng không cần.” Thang Duệ Thành sờ gáy: “Không chảy máu.”
Cậu ta chỉ cảm thấy đau.
Hai người đang thảo luận thì người bạn cùng phòng đầu tiên chào hỏi Trần Tễ lên tiếng một cách không mặn không nhạt: “Hai cậu bình phẩm con gái hơi quá rồi đó.”
Ký túc xá bỗng chốc im lặng, Tống Ngôn Tĩnh cũng hơi ngượng ngùng nói: “Tôi không nghĩ về Ôn Dữu như vậy.”
Không ai trả lời câu nói này.
“…”
—-
Ôn Dữu không biết chuyện xảy ra ở ký túc xá nam, cũng không ai nói cho cô biết. Sáng hôm sau, khi thức dậy, cô nhắn tin cho Tống Ngôn Tĩnh, nói đồng ý. Sau khi nhắn xong, cô và Trịnh Nguyệt Chân cùng nhau đi ăn sáng ở căng tin.
Tiết học lúc tám giờ sáng luôn khiến người ta bực bội. Tối qua Trịnh Nguyệt Chân lướt video ngắn đến ba giờ sáng, hiện giờ cần Ôn Dữu hỗ trợ để đi lại. Cô ấy lim dim mắt, buồn ngủ nói: “Tôi đã học đại học rồi mà sao vẫn phải dậy sớm lúc bảy giờ hơn để đi học tiết lúc tám giờ vậy chứ?”
Ôn Dữu nghe cô ấy lẩm bẩm một lúc, bất thình lình nói: “Khi nào cậu tốt nghiệp, có thể cậu còn phải dậy sớm sáu giờ để trang điểm, rồi đi làm lúc tám giờ đấy.”
Trịnh Nguyệt Chân: “…”
Cô ấy im lặng ba giây, ôm lấy Ôn Dữu khóc lóc thảm thiết: “Sao số tôi khổ thế này!”
Ôn Dữu không cho cô ấy có thời gian diễn xuất, kéo người vào căng tin.
Sáng thứ sáu, căng tin không đông người. Hai người nhìn lướt qua các quầy hàng để xem tình hình xếp hàng, quyết định ăn một tô bún nóng hổi để xoa dịu tâm hồn mong manh của buổi sáng sớm.
Trong lúc đợi mấy người bạn, Ôn Dữu và Trịnh Nguyệt Chân ôm tô bún lẩu vừa ra lò còn nghi ngút khói tìm một bàn trống ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, hai người đã nghe thấy tiếng ồ lên của một bạn học ở bàn bên cạnh: “Trời ơi, hôm nay mình gặp vận may gì thế, vậy mà lại gặp được Trần Tễ ở căng tin.”
Ôn Dữu và Trịnh Nguyệt Chân vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy người xuất hiện ở cửa. Hôm nay Trần Tễ mặc rất đơn giản, nhưng với chiều cao và ngoại hình của anh ở đó, cho dù là áo hoodie có chữ và quần dài thể thao rất đơn giản, nhìn qua cũng rất nổi bật.
Ôn Dữu không tự chủ được mà nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, sau đó nhìn xuống chiếc mũ lưỡi trai trên đầu anh.
“Ôi trời.” Trịnh Nguyệt Chân cũng chú ý đến chiếc mũ đó, kéo tay Ôn Dữu nói: “Dữu Dữu, cái mũ Trần Tễ đội có phải là cái mình đã tranh mua ở ký túc xá lần trước nhưng không tranh được không?”
Trịnh Nguyệt Chân rất thích một thương hiệu thiết kế nhỏ. Quần áo, mũ nón và phụ kiện của thương hiệu đó đều được bán với số lượng hạn chế, hết hàng là không bao giờ bán lại.
Mỗi lần mở bán trước, Trịnh Nguyệt Chân đều kéo Ôn Dữu và Mẫn Hỉ Nhi cùng nhau giúp cô ấy tranh, nhưng đến nay, họ chỉ tranh được một đôi vớ.
Ôn Dữu bình tĩnh nhìn thoáng qua: “Hình như vậy.”
Trịnh Nguyệt Chân nghe vậy, bèn hối hận không thôi: “Giá như lúc đó mình nhanh tay hơn một chút, vậy bây giờ có phải là đội mũ đôi với Trần Tễ rồi không?”
“…” Ôn Dữu không biết nên trả lời cô ấy như thế nào.
Bỗng nhiên, có người ở đằng xa nhận ra, nhấc mí mắt nhìn về phía này. Cách nhau một dãy bàn ăn dài, ánh mắt hai người va vào nhau. Ôn Dữu chột dạ, vội vàng dời mắt, cúi đầu ăn bún. Cô không chú ý đến việc Trần Tễ lấy điện thoại ra nghịch một hồi, nhắn tin cho cô.
Sau khi ăn bún lẩu xong, Ôn Dữu và Trịnh Nguyệt Chân đi đến lớp, mới thấy tin nhắn của Trần Tễ: [Buổi trưa có hẹn không?]
Ôn Dữu: [Có.]
Trần Tễ: [?]
Ôn Dữu đang định trả lời, thì Trịnh Nguyệt Chân bên cạnh tới gần: “Dữu Dữu, bài tập của cậu…”
Ôn Dữu sợ hãi vội vàng tắt điện thoại: “Hả?”
“…”
Trịnh Nguyệt Chân chú ý đến hành động vội vội vàng vàng của cô, ngây ngô chớp mắt hỏi: “Cậu đang xem thứ gì mà tôi không thể xem à?”
Ôn Dữu bị suy nghĩ của cô ấy làm cho kinh ngạc, nói với giọng thiếu tự tin: “Không có, tôi chỉ theo bản năng thôi.”
“Ồ.” Trịnh Nguyệt Chân không nghi ngờ: “Cho tôi xem bài tập của cậu với.”
Ôn Dữu đưa bài tập cho cô ấy.
Thời gian học luôn trôi qua rất nhanh. Chớp mắt một cái, lại đến tiết học cuối cùng về thưởng thức và phân tích âm nhạc.
Ôn Dữu và Trịnh Nguyệt Chân đến phòng học chung khá sớm, chọn chỗ ngồi ở hàng sau, tiện thể giữ hai chỗ cho Tống Ngôn Tĩnh và bạn cùng lớp của anh ấy.
Một lát sau, Tống Ngôn Tĩnh và bạn đến, anh ấy ngồi xuống bên cạnh Ôn Dữu, nhìn cô một cái, hỏi: “Sao đến sớm vậy?”
Ôn Dữu nói nhỏ, giọng điệu nhẹ nhàng: “Sau khi tan lớp liền tới đây luôn.”
Tống Ngôn Tĩnh gật đầu, lấy điện thoại ra đặt trên bàn, lơ đãng hỏi: “Tối qua cậu ngủ rất sớm nhỉ?”
Ôn Dữu hơi khựng lại, lờ mờ đoán được anh ấy muốn nói gì. Cô ừ một tiếng, mím môi hỏi: “Sao vậy?”
Đối diện với đôi mắt sáng ngời của cô, Tống Ngôn Tĩnh ngại ngùng cười một chút: “Không sao, tôi chỉ hỏi vậy thôi.”
“À.” Ôn Dữu lật sách ra, định nói gì đó, bỗng cảm nhận được một ánh mắt rõ ràng. Cô không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn thấy người bước vào lớp học.
Trần Tễ thong thả nhìn cô, khóe môi cong lên một đường cong nhẹ nhàng, ý vị không rõ bước về phía chỗ ngồi của cô.
Ôn Dữu mở mắt nhìn anh ngày càng tiến lại gần mình, căng thẳng nuốt nước bọt, tim đập nhanh hơn.
Ngay lúc cô nín thở, nghĩ xem có nên chạy trốn hay không thì Trần Tễ bỗng rẽ ngang, đi đến hàng ghế trước mặt cô và ngồi xuống.
Ôn Dữu lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, điện thoại trong túi cô rung lên, Ôn Dữu mở ra.
Trần Tễ: [Từ bao giờ trường chúng ta cho nam nữ ở chung ký túc xá vậy?] [Emoji nghi vấn]
Trở về ký túc xá, cô ngồi trên chiếc ghế trước bàn học, ngẩng đầu nhìn chằm chằm lên trần nhà hồi lâu, vẫn còn hối hận vì sao lúc nãy khi đối mặt với Trần Tễ ở ngoài trường, lại không nói thẳng ra những gì trong lòng.
“Dữu Dữu?” Trịnh Nguyệt Chân mang đồ ăn cô mua về ra ngoài ăn xong. Sau khi trở vào, nhìn thấy cô vẫn giữ tư thế ngồi từ lúc mới vào phòng, cô ấy tò mò tiến tới, học theo cách ngồi của cô, hỏi: “Trần nhà bị rỉ nước à?”
Ôn Dữu: “Hình như không có?”
“Nghĩ gì vậy?” Trịnh Nguyệt Chân hỏi cô: “Vừa về liền đờ ra, ăn cơm với bạn không vui à?”
Buổi chiều khi Ôn Dữu ra ngoài, Trịnh Nguyệt Chân hỏi cô đi đâu. Cô thuận miệng nói bạn cùng lớp cấp ba đang học ở Đại học Bách Khoa rủ cô đi dạo và ăn tối.
Ôn Dữu: “Không phải.”
Cô im lặng vài giây, đột nhiên hỏi: “Chân Chân, tôi hỏi cậu một câu nhé.”
Trịnh Nguyệt Chân kéo ghế của mình lại gần cô, đáp lại với vẻ mặt nghiêm túc: “Cậu hỏi đi.”
Ôn Dữu: “…” Cô nghiêng đầu, do dự sắp xếp lại từ ngữ: “Cậu có thấy rằng số lần Tống Ngôn Tĩnh tìm tôi trong học kỳ này nhiều hơn so với trước đây không?”
Sau khi bà Dư nói câu đó, Ôn Dữu đã suy nghĩ kỹ lại một chút. Cô nhận ra rằng gần đây Tống Ngôn Tĩnh tìm cô, số lần hẹn với cô có vẻ nhiều hơn một chút so với trước đây. Học kỳ trước, bao gồm cả khi mới đến Đại học Nam Thành năm ngoái, hai người họ cũng không gặp nhau nhiều.
Có lúc họ tình cờ gặp nhau và trò chuyện vài câu. Có lúc Ôn Dữu kéo Trịnh Nguyệt Chân đến sân vận động xem bóng đá, Tống Ngôn Tĩnh sẽ đến chào họ. Ngoài ra, sau khi Trịnh Nguyệt Chân biết tình cảm của cô dành cho Tống Ngôn Tĩnh, mỗi lần hẹn đi ăn với Mã Tử An, cô ấy đều nhờ Mã Tử An hỏi Tống Ngôn Tĩnh có đi hay không, cố ý tạo cơ hội cho họ gặp gỡ và ở chung.
Tần suất Tống Ngôn Tĩnh nhắn tin riêng cho cô trên WeChat không cao.
Trịnh Nguyệt Chân còn chưa trả lời, Mẫn Hỉ Nhi đang ăn tối và lướt video ở góc đối diện đã lên tiếng trước: “Hôm kia tôi và Chân Chân cũng đã nói chuyện này.”
Ôn Dữu: “Hả?”
“Có phải cậu và Tống Ngôn Tĩnh định chọc thủng tấm màn giấy đó không? Gần đây cậu ấy đã hẹn hò riêng với cậu mấy lần rồi nhỉ?” Mẫn Hỉ Nhi nói.
Trịnh Nguyệt Chân bên cạnh gật đầu: “Đúng vậy, tuần trước cậu còn nói muốn tỏ tình với cậu ấy, đã quyết định thời gian chưa?”
Ôn Dữu mím môi, chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào. Mẫn Hỉ Nhi ngạc nhiên hỏi: “Dữu Dữu, cậu muốn tỏ tình với Tống Ngôn Tĩnh à?”
Ôn Dữu nhìn cô ấy, giọng nói rất nhẹ: “Cậu không thấy ổn sao?”
Mẫn Hỉ Nhi cau mày, trầm ngâm nói: “Cũng không phải là không ổn. Nếu hai người thích nhau thì con trai tỏ tình hay con gái tỏ tình đều như nhau. Nhưng giữa hai cậu, mình nghĩ người nên chủ động đi trước một bước là Tống Ngôn Tĩnh mới đúng.”
Họ quen Ôn Dữu hơn một năm, rất rõ tính cách của cô. Cô rất chậm nhiệt, tính cách ôn hòa, lá gan cũng không lớn. Điều quan trọng hơn là, cô không có sự tự tin đối với bản thân.
Rõ ràng sở hữu một khuôn mặt thanh thuần ai nhìn cũng yêu, xinh đẹp lại ngoan ngoãn. Nhưng cô lại thường xuyên cảm thấy bản thân bình thường, mọi thứ đều bình thường. Hơn nữa, cô có rất nhiều điều muốn thử, muốn tiếp xúc, nhưng lại chậm chạp không có dũng khí bước ra bước quan trọng nhất.
Nếu không phải vậy, cô và Tống Ngôn Tĩnh cũng không đến mức năm hai đại học mà vẫn ở trong giai đoạn mập mờ không rõ ràng.
Mẫn Hỉ Nhi ủng hộ mọi quyết định của Ôn Dữu, nhưng vẫn không khỏi lo lắng nếu cô chủ động tỏ tình với Tống Ngôn Tĩnh mà thất bại thì cô sẽ suy sụp. Sự can đảm ít ỏi mà cô khó khăn lắm mới tích lũy được sẽ bị phá vỡ, từ đó khó có thể gom lại.
Mặc dù theo xu hướng phát triển hiện tại của họ, khả năng Tống Ngôn Tĩnh từ chối không cao. Nhưng không hiểu sao, cô ấy lại cảm thấy Tống Ngôn Tĩnh không phù hợp với Ôn Dữu. Anh ấy quá bác ái, mà Ôn Dữu cần một người chỉ yêu thương riêng mình.
Tuy nhiên, Mẫn Hỉ Nhi không nói những lời này ra. Cô ấy không muốn phá vỡ hình ảnh đẹp đẽ của Tống Ngôn Tĩnh trong lòng Ôn Dữu, cũng lo lắng bản thân đánh giá sai lầm, tăng thêm độ khó cho họ.
Nghe xong lời của Mẫn Hỉ Nhi, Trịnh Nguyệt Chân lại có quan điểm trái ngược: “Mình nghĩ ai chủ động cũng vậy thôi, rõ ràng là cả hai thích nhau mà.”
Mẫn Hỉ Nhi vô thức nói: “Nhưng mà cũng không…”
Hai chữ “nhất định” đã đến đầu lưỡi, cô ấy vội vàng nuốt lại, nhìn Ôn Dữu với vẻ mặt bối rối: “Dữu Dữu, tôi không có ý đó.”
Ôn Dữu ngước mắt lên, sắc mặt bình thường, mỉm cười nhẹ nhàng: “Không sao đâu Hỉ Nhi, tôi biết cậu lo cho tôi.”
Mẫn Hỉ Nhi giơ tay lên xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Tôi và Chân Chân đều là người ngoài cuộc, không tiện nói nhiều. Cậu quyết định là được, tỏ tình hay không tỏ tình bọn tôi đều ủng hộ cậu.”
Trịnh Nguyệt Chân tán thành, không nhịn được nói: “Nếu Tống Ngôn Tĩnh thật sự không biết điều mà từ chối cậu, vậy chúng ta đổi người thích. Trong trường còn rất nhiều người đẹp trai hơn cậu ấy, giỏi giang hơn cậu ấy.”
Mẫn Hỉ Nhi đáp: “Đúng vậy, nếu không được thì tôi giúp cậu đi hỏi xin thông tin liên lạc của Trần Tễ. Chúng ta cưa đổ cậu ấy.”
Đột nhiên nghe đến cái tên này, Ôn Dữu không khỏi bị sặc nước bọt: “Khụ khụ khụ…”
Cô ho một hồi lâu rồi dừng lại, mở to mắt nhìn Mẫn Hỉ Nhi, e dè từ chối: “Vẫn là thôi vậy.”
Trịnh Nguyệt Chân nói: “Đúng đó, hình như cậu ấy đã có bạn gái rồi.”
Mẫn Hỉ Nhi tiếc nuối thở dài, suy nghĩ một lúc: “Cũng đúng, vậy thì Hứa Thanh Dực khoa Vật lý thế nào? Cậu ấy suốt ngày chỉ quanh quẩn trong phòng thí nghiệm, chắc chắn không có bạn gái.”
Chưa đợi Ôn Dữu mở lời, Trịnh Nguyệt Chân đã kêu lên: “Hỉ Nhi, cậu biết giấu nghề quá nhỉ? Cậu còn quen Hứa Thanh Dực nữa à?”
Đối diện với ánh mắt tò mò của hai người, Mẫn Hỉ Nhi chớp mắt: “Tôi chưa nói với hai người sao? Tôi học chung trường cấp ba với Hứa Thanh Dực.”
Ôn Dữu và Trịnh Nguyệt Chân đồng thanh: “Chưa nói!”
“…”
—-
Ba người ở trong ký túc xá trò chuyện, cho đến khi mệt rã rời mới dừng lại và chuẩn bị đi ngủ.
Ký túc xá trở nên yên tinh. Ôn Dữu nằm trên giường, cầm điện thoại lên, nhìn thấy Tống Ngôn Tĩnh nhắn tin cho cô, bảo cô ngày mai đến lớp Thưởng thức và phân tích âm nhạc chiếm chỗ ngồi giúp anh ấy.
Ôn Dữu định trả lời, nhưng liếc nhìn thời gian, quyết định sẽ trả lời vào sáng mai.
Thoát khỏi khung chat của hai người, Ôn Dữu mở tường WeChat lên. Vừa vào, cô đã thấy Tống Ngôn Tĩnh đăng một bài viết cách đây nửa tiếng, là thành tích chiến thắng trong game, có chút giống với bài đăng của Phùng Hân Mạn vào buổi chiều.
Cô nhìn chằm chằm vào đó vài giây, mặt không cảm xúc, rồi vuốt xuống dưới để làm mới.
Vuốt đến chỗ đã đọc lần trước, Ôn Dữu chuẩn bị đặt điện thoại xuống và ngủ. Bỗng điện thoại rung lên, thông báo tin nhắn mới hiện lên phía trên, Ôn Dữu mở ra, hóa ra là Trần Tễ gửi đến.
Trần Tễ: [Tiết học ngày mai ngồi cùng nhau không?]
Ôn Dữu: [Tôi phải ngồi với bạn cùng phòng.]
Trần Tễ: [Ồ.]
Ôn Dữu: [Ừm!]
Cô thêm một dấu chấm than để thể hiện thái độ kiên định của mình.
Trần Tễ: [Được rồi, vậy ngày mai gặp.]
Anh cũng không làm khó một quả bưởi nhỏ.
Ôn Dữu: “…”
Cô không thực sự muốn gặp anh vào ngày mai.
Kết thúc cuộc trò chuyện với Trần Tễ, Ôn Dữu tắt chuông điện thoại và đi ngủ.
Khi nhắm mắt lại, cô lờ mờ cảm thấy tâm trạng của mình nhẹ nhõm hơn so với khi lướt xem tin của bạn bè. Ôn Dữu không kịp suy nghĩ nhiều, cô không thể cưỡng lại sự kêu gọi của Chu công, chìm vào giấc ngủ sâu.
Cùng lúc đó, trong ký túc xá nam, Trần Tễ ngồi vắt vẻo trên ghế. Nhìn thấy dấu chấm lửng do Ôn Dữu gửi đến, anh khẽ nhướng mày và cười nhẹ một tiếng.
Trì Minh Tuấn vừa bước ra từ phòng tắm, nghe thấy anh cười, bèn nghi ngờ nhìn anh: “Này người anh em, dạo này cậu hơi lạ lùng đấy.”
Trần Tễ thậm chí không thèm nhìn cậu ta, chuẩn bị lấy quần áo đi tắm.
“À đúng rồi.” Trì Minh Tuấn đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Mạnh Văn Tuyên nói với tôi rằng giảng viên bảo cậu ấy chuyển một tờ đơn xin gia nhập cho cậu, bảo cậu đến lấy ở phòng của họ.”
Mạnh Văn Tuyên là lớp trưởng do lớp Trần Tễ bầu ra, ở cách vách tường kế bên, cùng phòng với Tống Ngôn Tĩnh.
Trần Tễ gật đầu nhẹ, cầm điện thoại quay người bước ra khỏi ký túc xá. Đến cửa, anh gõ nhẹ hai lần, đợi có tiếng đáp lại mới đẩy cửa vào.
“Trần Tễ?” Một cậu bạn cùng phòng đang lướt video ngắn nhìn thấy anh, liền hỏi: “Cậu tìm Mạnh Văn Tuyên à?”
Trần Tễ nhìn xung quanh một lượt, nhướng mày: “Cậu ấy không có ở đây à?”
“Đang tắm, chắc ra ngay thôi. Cậu đợi một lát nhé.”
“Vậy tôi quay lại sau vậy.”
Trần Tễ định quay về phòng, bỗng nghe thấy một cái tên quen thuộc.
Là Tống Ngôn Tĩnh và một người bạn cùng phòng khác là Thang Duệ Thành đang bàn tán về Ôn Dữu.
Chơi xong một ván game, Tống Ngôn Tĩnh mở WeChat xem, không những Ôn Dữu không nhắn tin lại cho anh ấy, mà còn không like bài đăng trên tường WeChat, khiến cậu không khỏi cau mày.
Thang Duệ Thành ở bên cạnh chú ý thấy điều này, hỏi: “Nhìn gì thế? Chơi tiếp không?”
Tống Ngôn Tĩnh nhìn anh ta, nói: “Cậu nói xem, một người bình thường hay nhắn tin lại cho mình ngay lập tức, like bài đăng trên tường WeChat cũng rất nhanh, đột nhiên không nhắn tin lại và không like nữa thì có nghĩa là gì?”
“Cậu nói Ôn Dữu à?” Thang Duệ Thành đoán ngay ra, không nhịn được bật cười: “Giờ này nhất định là ngủ rồi.”
Cậu ta nhìn vẻ mặt của Tống Ngôn Tĩnh, cười nói: “Cậu không nghi ngờ Ôn Dữu thích người khác chứ? Không thể nào, tôi thấy cô ấy đối với cậu đó là vừa gọi là đến, đừng suy nghĩ nhiều.”
Tống Ngôn Tĩnh nhìn cậu ta một cái, hỏi: “Thật ư?”
“Tất nhiên, hơn nữa tính cách Ôn Dữu rất mềm yếu. Cho dù cậu có làm gì, cô ấy cũng không thể thực sự giận cậu được.” Thang Duệ Thành đùa cợt một cách vô tư: “Cậu không thực sự làm gì khiến cô ấy buồn đấy chứ?”
“Cậu điên à, tôi có thể làm gì khiến cô ấy buồn? Hơn nữa mối quan hệ của bọn tôi không như các cậu nghĩ đâu.” Tống Ngôn Tĩnh nói: “Chúng ta yêu tự do.”
“Ồ, không thể nào?” Thang Duệ Thành trêu chọc: “Cậu không nhận ra Ôn Dữu thích cậu à?”
Trước khi Tống Ngôn Tĩnh kịp lên tiếng, cậu ta đã bình luận về Ôn Dữu một cách phàm tục, mang theo thành kiến: “Nhưng mà tôi nói thật, Ôn Dữu tuy xinh đẹp nhưng tính cách của cô ấy hơi nhạt nhẽo. Hẹn hò với cô gái như vậy thiếu sự thú vị, cậu nên… Ôi ai vậy?!”
Cậu ta còn chưa nói dứt lời thì sau gáy đã bị một vật nặng đập trúng, đau đến mức ôm đầu kêu lên.
“Trần Tễ?” Thang Duệ Thành nhìn thấy Trần Tễ, cau mày hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
Trần Tễ cúi xuống nhặt chiếc điện thoại rơi trên sàn, khẽ nhướng mày, vẻ mặt không nghiêm túc: “Xin lỗi, trượt tay, điện thoại bay ra ngoài.” Anh nhìn xuống Thang Duệ Thành từ trên cao: “Cậu không sao chứ? Cần đi chụp hình não không?”
Nói là xin lỗi, thế nhưng trên mặt anh không hề có chút vẻ áy náy nào.
Thang Duệ Thành nghe ra sự mỉa mai của anh thì rất tức giận. Cậu ta cáu kỉnh nói: “Cậu không thể cẩn thận hơn à?”
“Con người tôi ấy mà, lúc nào cần cẩn thận thì sẽ cẩn thận.” Trần Tễ lười biếng nói.
“Cậu…” Thang Duệ Thành bị thái độ của anh chọc giận, không kiềm chế được, hỏi: “Cậu có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.” Trần Tễ khinh bỉ nhìn cậu ta, ánh mắt lướt qua Tống Ngôn Tĩnh bên cạnh đang đỏ bừng mặt: “Cậu thật sự rất thú vị.”
Nói xong, Trần Tễ không nán lại lâu hơn, quay người bước đi.
“Trần Tễ, cậu nói rõ cho tôi.” Thang Duệ Thành không phục, muốn chặn anh lại, nhưng bị Tống Ngôn Tĩnh ngăn lại: “Bình tĩnh đi.”
Họ không chọc nổi Trần Tễ.
“Chết tiệt!” Thang Duệ Thành bị anh ấy khuyên ngăn, bực bội đá vào ghế: “Cái đầu của tôi phải chịu một cú đánh như vậy sao?”
Tống Ngôn Tĩnh khựng lại một chút, thử hỏi: “Hay là tôi đi chụp phim cùng cậu?”
“Thế thì cũng không cần.” Thang Duệ Thành sờ gáy: “Không chảy máu.”
Cậu ta chỉ cảm thấy đau.
Hai người đang thảo luận thì người bạn cùng phòng đầu tiên chào hỏi Trần Tễ lên tiếng một cách không mặn không nhạt: “Hai cậu bình phẩm con gái hơi quá rồi đó.”
Ký túc xá bỗng chốc im lặng, Tống Ngôn Tĩnh cũng hơi ngượng ngùng nói: “Tôi không nghĩ về Ôn Dữu như vậy.”
Không ai trả lời câu nói này.
“…”
—-
Ôn Dữu không biết chuyện xảy ra ở ký túc xá nam, cũng không ai nói cho cô biết. Sáng hôm sau, khi thức dậy, cô nhắn tin cho Tống Ngôn Tĩnh, nói đồng ý. Sau khi nhắn xong, cô và Trịnh Nguyệt Chân cùng nhau đi ăn sáng ở căng tin.
Tiết học lúc tám giờ sáng luôn khiến người ta bực bội. Tối qua Trịnh Nguyệt Chân lướt video ngắn đến ba giờ sáng, hiện giờ cần Ôn Dữu hỗ trợ để đi lại. Cô ấy lim dim mắt, buồn ngủ nói: “Tôi đã học đại học rồi mà sao vẫn phải dậy sớm lúc bảy giờ hơn để đi học tiết lúc tám giờ vậy chứ?”
Ôn Dữu nghe cô ấy lẩm bẩm một lúc, bất thình lình nói: “Khi nào cậu tốt nghiệp, có thể cậu còn phải dậy sớm sáu giờ để trang điểm, rồi đi làm lúc tám giờ đấy.”
Trịnh Nguyệt Chân: “…”
Cô ấy im lặng ba giây, ôm lấy Ôn Dữu khóc lóc thảm thiết: “Sao số tôi khổ thế này!”
Ôn Dữu không cho cô ấy có thời gian diễn xuất, kéo người vào căng tin.
Sáng thứ sáu, căng tin không đông người. Hai người nhìn lướt qua các quầy hàng để xem tình hình xếp hàng, quyết định ăn một tô bún nóng hổi để xoa dịu tâm hồn mong manh của buổi sáng sớm.
Trong lúc đợi mấy người bạn, Ôn Dữu và Trịnh Nguyệt Chân ôm tô bún lẩu vừa ra lò còn nghi ngút khói tìm một bàn trống ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, hai người đã nghe thấy tiếng ồ lên của một bạn học ở bàn bên cạnh: “Trời ơi, hôm nay mình gặp vận may gì thế, vậy mà lại gặp được Trần Tễ ở căng tin.”
Ôn Dữu và Trịnh Nguyệt Chân vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy người xuất hiện ở cửa. Hôm nay Trần Tễ mặc rất đơn giản, nhưng với chiều cao và ngoại hình của anh ở đó, cho dù là áo hoodie có chữ và quần dài thể thao rất đơn giản, nhìn qua cũng rất nổi bật.
Ôn Dữu không tự chủ được mà nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, sau đó nhìn xuống chiếc mũ lưỡi trai trên đầu anh.
“Ôi trời.” Trịnh Nguyệt Chân cũng chú ý đến chiếc mũ đó, kéo tay Ôn Dữu nói: “Dữu Dữu, cái mũ Trần Tễ đội có phải là cái mình đã tranh mua ở ký túc xá lần trước nhưng không tranh được không?”
Trịnh Nguyệt Chân rất thích một thương hiệu thiết kế nhỏ. Quần áo, mũ nón và phụ kiện của thương hiệu đó đều được bán với số lượng hạn chế, hết hàng là không bao giờ bán lại.
Mỗi lần mở bán trước, Trịnh Nguyệt Chân đều kéo Ôn Dữu và Mẫn Hỉ Nhi cùng nhau giúp cô ấy tranh, nhưng đến nay, họ chỉ tranh được một đôi vớ.
Ôn Dữu bình tĩnh nhìn thoáng qua: “Hình như vậy.”
Trịnh Nguyệt Chân nghe vậy, bèn hối hận không thôi: “Giá như lúc đó mình nhanh tay hơn một chút, vậy bây giờ có phải là đội mũ đôi với Trần Tễ rồi không?”
“…” Ôn Dữu không biết nên trả lời cô ấy như thế nào.
Bỗng nhiên, có người ở đằng xa nhận ra, nhấc mí mắt nhìn về phía này. Cách nhau một dãy bàn ăn dài, ánh mắt hai người va vào nhau. Ôn Dữu chột dạ, vội vàng dời mắt, cúi đầu ăn bún. Cô không chú ý đến việc Trần Tễ lấy điện thoại ra nghịch một hồi, nhắn tin cho cô.
Sau khi ăn bún lẩu xong, Ôn Dữu và Trịnh Nguyệt Chân đi đến lớp, mới thấy tin nhắn của Trần Tễ: [Buổi trưa có hẹn không?]
Ôn Dữu: [Có.]
Trần Tễ: [?]
Ôn Dữu đang định trả lời, thì Trịnh Nguyệt Chân bên cạnh tới gần: “Dữu Dữu, bài tập của cậu…”
Ôn Dữu sợ hãi vội vàng tắt điện thoại: “Hả?”
“…”
Trịnh Nguyệt Chân chú ý đến hành động vội vội vàng vàng của cô, ngây ngô chớp mắt hỏi: “Cậu đang xem thứ gì mà tôi không thể xem à?”
Ôn Dữu bị suy nghĩ của cô ấy làm cho kinh ngạc, nói với giọng thiếu tự tin: “Không có, tôi chỉ theo bản năng thôi.”
“Ồ.” Trịnh Nguyệt Chân không nghi ngờ: “Cho tôi xem bài tập của cậu với.”
Ôn Dữu đưa bài tập cho cô ấy.
Thời gian học luôn trôi qua rất nhanh. Chớp mắt một cái, lại đến tiết học cuối cùng về thưởng thức và phân tích âm nhạc.
Ôn Dữu và Trịnh Nguyệt Chân đến phòng học chung khá sớm, chọn chỗ ngồi ở hàng sau, tiện thể giữ hai chỗ cho Tống Ngôn Tĩnh và bạn cùng lớp của anh ấy.
Một lát sau, Tống Ngôn Tĩnh và bạn đến, anh ấy ngồi xuống bên cạnh Ôn Dữu, nhìn cô một cái, hỏi: “Sao đến sớm vậy?”
Ôn Dữu nói nhỏ, giọng điệu nhẹ nhàng: “Sau khi tan lớp liền tới đây luôn.”
Tống Ngôn Tĩnh gật đầu, lấy điện thoại ra đặt trên bàn, lơ đãng hỏi: “Tối qua cậu ngủ rất sớm nhỉ?”
Ôn Dữu hơi khựng lại, lờ mờ đoán được anh ấy muốn nói gì. Cô ừ một tiếng, mím môi hỏi: “Sao vậy?”
Đối diện với đôi mắt sáng ngời của cô, Tống Ngôn Tĩnh ngại ngùng cười một chút: “Không sao, tôi chỉ hỏi vậy thôi.”
“À.” Ôn Dữu lật sách ra, định nói gì đó, bỗng cảm nhận được một ánh mắt rõ ràng. Cô không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn thấy người bước vào lớp học.
Trần Tễ thong thả nhìn cô, khóe môi cong lên một đường cong nhẹ nhàng, ý vị không rõ bước về phía chỗ ngồi của cô.
Ôn Dữu mở mắt nhìn anh ngày càng tiến lại gần mình, căng thẳng nuốt nước bọt, tim đập nhanh hơn.
Ngay lúc cô nín thở, nghĩ xem có nên chạy trốn hay không thì Trần Tễ bỗng rẽ ngang, đi đến hàng ghế trước mặt cô và ngồi xuống.
Ôn Dữu lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, điện thoại trong túi cô rung lên, Ôn Dữu mở ra.
Trần Tễ: [Từ bao giờ trường chúng ta cho nam nữ ở chung ký túc xá vậy?] [Emoji nghi vấn]
/72
|