Tiếng nói của người nào đó ngoài cửa vọng vào, nó với Tịnh Nhi cùng quay ra nhìn, là Thành Đạt. Anh đang cầm áo khoắc vắt trên tay, đầu hơi nghiêng nghiêng, vừa phát ra câu hỏi gợi ý đó, tâm điểm chú ý của anh là Tiểu Ngọc.
- A, chào anh! Anh có phải là......... – Nó( thôi từ bây giờ không xưng nó nữa, tội nhân vật chính quá, gọi tên nhân vật luôn nhé) đưa tay để dưới miệng, vẻ mặt hơi thắc mắc lại gần Thành Đạt
- Bạn trai của Minh Vũ! – Thành Đạt khẳng định, cười mí mắt rạng ngời, làm nó cũng mỉm cười theo.
- Anh đến chơi thì tiếc quá, Minh Vũ hôm nay không ở nhà rồi – Tiểu Ngọc để hai tay ngang bụng, chắp lại với nhau, vẻ mặt biểu cảm sự thất vọng khiêm nhường, cô đang cư xử sao cho không làm cho Thành Đạt phật ý.
- Không sao, anh đến đây chơi chỉ là tham quan nhà cửa thôi, thấy em muốn đi kiếm việc nên anh giúp làm tài xế miễn phí cho cũng được.
Minh Vũ lại cười, không hiểu sao từ lần đầu gặp anh, cô cũng toàn thấy anh cười, cười rất tươi, rất đẹp và lãng tử, nhưng cô cứ thấy thế nào. Tự dưng anh lại đến để đưa cô đi dạo phố thế này thật là ngại quá. Vì vốn là bạn của Minh Vũ, lại không quen không biết, đi giúp mình như thế thì...... Nhưng mà thôi, cô cắn rứt mãi cũng vẫn quyết định đi theo, người ta có ý tốt muốn giúp mình, mình thế nào lại đi từ chối, cô cũng không có giá trị gì ngoài khuôn mặt để mà lừa.
- Vậy thì là phiền anh quá!
Thành Đạt không nói, chỉ cười đáp trả lại. Tịnh Nhi ngồi nhìn nãy giờ cứ đinh ninh gì đó. Trong lúc Tiểu Ngọc sửa soạn đồ để bắt đầu đi xin việc thì Thành Đạt ở ngoài xe đợi, Tịnh Nhi nhìn cô từ nãy giờ, cứ xăm xoi từng chi tiết hành động của cô.
- Nè, bộ cậu định đi thiệt đó hở?
- Ừ! – Tiểu Ngọc vẫn vừa xem giấy tờ vừa liếc nhìn Tịnh Nhi, vẫn chưa hiểu rõ lắm ý của cô.
- Tớ thấy anh ấy cũng tốt đó nha! – Tịnh Nhi cười nham hiểm làm Tiểu Ngọc bỏ đồ xuống nhìn cô.
- Ừ! Nhưng mà sao?
Tịnh Nhi nãy giờ ngồi theo kiểu gái không ra gái trai không ra trai, người vặn veo trên giường, chân để chèn gối, người ướn ra đạp vào tường, tay vẫn bịch bim bim không ngưng ăn, trông tướng con gái mà xấu kinh khủng. Bây giờ ngồi hẳn hỏi dậy, hai chân khoanh vào, hai tay chống lên đùi, lông mày cau lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
- Người tốt là con trai hiếm lắm lắm, không là người nổi tiếng thì là kiểu đào hoa, lăng nhăng bậy bạ, còn nếu là người trong giới showbis thì ít nhất cũng phải có vài scandal. Thành Đạt này là bạn của anh Minh Vũ, lại là người nổi tiếng mà mình chưa có thông tin “ phạm tội” nào cả. Ắt hẳn là người tốt.
Tịnh Nhi phản ứng chắc nịch. Tiểu Ngọc mỉm cười lắc đầu tiếp tục tìm kiếm giấy tờ, vẻ mặt như là không quan tâm tí tèo nào về câu nói đầy lòng trắc ẩn của Tịnh Nhi, với Tịnh Nhi thì ai cũng tốt, tốt theo cái kiểu mà nhà giàu, đẹp trai, phong độ và phải hút hồn tất cả các cô gái, thế ấy mới gọi là người tốt.
- Này, cái khuôn mặt ấy là làm sao đấy hở. Người ta nói thật chớ bộ.
- Nhưng có tốt thì làm sao nào, dù gì tớ cũng chỉ đi với người có có một ngày, việc gì mà phải phán xét ghê thế, làm như là......
- Hẹn hò ý! – Tịnh Nhi thêm vào chỗ bỏ lửng sau câu nói của cô
Tuy có hơi gọi là giật mình, nhưng cũng quen với tính cách hở tí là yêu đương hò hẹn, chuyện tình lãng mạn có một không hai trên đời của Tịnh Nhi nên cô cũng chỉ nhún người cho nốt tờ giấy cuối cùng vào túi, đeo lên vai.
- Cậu nói có lí lắm, thuyết giáo hay lắm. Sau này lên trường nào đó đề nghị người ta có môn tâm lí đàn ông này này, đàn ông như thế nào là tốt, đảm bảo là cô giáo giỏi nhất trường.
Nó cười đùa, nói bâng khua làm cho Tịnh Nhi giận tím mặt, cứ giãy nảy mãi, nhất quyết theo đuổi quan niệm đúng đắn của mình. Sau đó cùng với Thành Đạt bắt đầu đi tìm việc.
Đi ra khỏi con đường biệt thự, Thành Đạt nhướn người đẩy chiếc CD nào đó vào ngăn đĩa trên xe ô tô, bíp bíp điều chỉnh chút xíu rồi có nhạc phát ra. Cùng lúc, anh quay ra nhìn thấy Tiểu Ngọc đang nhìn thành phố với ánh mắt rạng rỡ. Nhìn anh cũng đủ hiểu Tiểu Ngọc chưa tưng được đi tham quan hay gọi là được biết những thứ hào hoa như thế này bao giờ, nhìn cô như đứa trẻ được dẫn đi chơi, với khuôn mặt như thế rất dễ làm anh hiểu nhầm.
- Em định xin việc ở đâu? – Dù rất muốn nhìn thấy khuôn mặt ấy của cô, và cũng không nỡ dựng cô lại, nhưng đã đi được khá xa rồi.
- À.... ờ, em cũng chưa biết nữa! – Hồi nãy nhìn ngó ngoài kia chăm chú quá, Tiểu Ngọc gần như quên mất việc cô cần làm. Mặc dù cô vẫn chưa biết phải làm việc gì và làm ở đâu, như thế nào.
- Vậy bây giờ anh có một việc này cho em này, cũng không biết em làm có hợp hay không?
- Thật sao?
Cô lại được dịp làm anh cho bất ngờ. Ừ, thấy TỊnh Nhi nói là người nổi tiếng mà, chắc chắn công việc cũng phải hàng đống ra đấy chứ.
- Em biết làm công việc như soạn thảo văn bản không?
- À, lúc trước em cũng có học, nhưng chỉ đánh được một ít thôi, đánh nhiều thì lâu lắm
- Thế còn việc tính tổng cộng lãi toàn lương?
- Em có, nhưng em không thích phải động vào, nhỡ có gì đó thì em biết làm sao.
- Vậy còn việc giao chuyển đồ?
- EM cũng có hiểu hiểu chút, nhưng em đoán em không làm được, vì em không biết đường.
Thành Đạt gục đầu xuống vô – lăng. Trời ạ, việc gì cũng làm được, nhưng lại cứ phải mắc một cái rắc rối nào đó là sao, thế này thì không thể làm ở công ty anh được.
- Nãy giờ anh nói toàn là công việc của một nhân viên văn phòng đúng không? – Tiểu Ngọc nghe qua là hiểu liền, cô chỉ cười mỉm chi nhìn anh
- Huh? – Thành Đạt bị Tiểu Ngọc giục cho dậy.
- Mấy công việc anh nói đó em đều biết làm, nhưng em không muốn làm nhân viên văn phòng. Làm cái đó phải có bằng tốt nghiệp loại khá trả lên, e còn chưa đủ tuổi, chắc chắn anh sẽ nâng đỡ em, như vậy đâu có được. Em chỉ muốn làm một công việc bình thường thôi
Thành Đạt nhìn Tiểu Ngọc, cứ thấy cô cười là anh lại thấy ấm lòng, mặc dù cô chỉ là cười nhẹ.
- Em đi làm ở tiệm phục vụ nhé, chỉ bưng bê đồ thôi. Anh có một người làm ở quán giải khát nổi tiếng và đông khách lắm, nó đang cần người phục vụ. Em đến đấy làm được không?
- Em cảm ơn!
Sau phần đăng kí giấy tờ lằng nhằng, Tiểu Ngọc đã được nhận vào làm ở quán. Duy chỉ có điều cô hơi tò mò, làm thế nào mà một quán nước giải khát mà có thể to lớn đến như vậy, nó giống như tòa nhà nghỉ gồm 5 tầng liền, nhưng màu mè thì rất nhiều. Thành Đạt chở cô về đến nhà thì xe Minh Vũ cũng vừa tới trước cửa. Anh thấy cảnh đấy thì không nói gì, chỉ đỗ xe trước cổng rồi vào nhà, không quên đạp một cái vào xe của Thành Đạt một cái coi như lời chào. Thành Đạt cũng mở cửa kính xe giơ tay phớt qua trán chào Minh Vũ. Còn Tiểu Ngọc, sau đó cô cũng nhanh chóng ra khỏi xe. Trước khi vào nhà có quay lại cúi đầu chào cảm ơn Thành Đạt, anh cười đáp trả lại.
Vừa bước vào nhà, kéo cánh cửa lớn ra thì Minh Vũ cũng vội vã đi ra, đẩy cánh cửa mạnh hơn làm Tiểu Ngọc ngã ra sàn, giấy tờ cũng rơi ra theo. Minh Vũ đỡ cô dậy, rồi nhìn tờ giấy chứng nhận nhân viên gì đó của cô, đưa trả cho cô rồi im lặng ra khỏi nhà. Tiểu Ngọc thấy vậy quay người hỏi với:
- Sao anh lại về nhà vào giờ này? – Cô hỏi, mặc dù trong lòng cô sợ lắm. Cô cũng không hiểu vì sao khi đi cùng Thành Đạt mà bị Minh Vũ nhìn thấy thì cô lại có cảm giác nơm nớp trong lòng, nhất là khi anh cứ nhìn chằm chằm vào cô mà một lời cũng không nói.
- Tôi để quên một số thứ nên quay về lấy.
Minh Vũ lại bước tiếp ra xe, Thành Đạt đã đi rồi, anh cũng đi cùng luôn. Cô cũng chẳng còn gì mà ở ngoài. Tịnh Nhi lại ăn không ngồi rồi, lại cái tướng ngồi trời đánh đó.
- Tịnh Nhi, mình nói hoài mà không lọt vào tai tí nào à. Bỏ cái chân xuống ghế mau.
Tịnh Nhi đang ăn thấy nó, quay hẳn người dậy, ngó nghiêng ngó dọc thì thầm kiểu mật thám vào tai nó
- Nè, anh Minh Vũ đi chưa zợ?
- Đi rồi!
- Phù – Cô nàng thở phào – Hồi nãy á, tớ thấy Minh Vũ có vẻ bực lắm. Nghe cái tiếng trong phòng anh ấy làm tớ giật mình. Nó là tiếng đập gì đó đó. UI~~
Tịnh Nhi vừa nói vừa uốn éo người như con sâu, nó quay ra nghĩ ngợi. Bộ cô đi cùng bạn Minh Vũ làm anh ấy bực đến vậy sao? Vậy mà cô cứ tưởng tạm thời Minh Vũ vẫn chưa còn ác ý gì với cô, hóa ra sống chung như thế vẫn chưa được.
- Thôi, tớ đi nấu cơm đây!
- Ờm!
Tịnh Nhi lại ngồi ăn tiếp, Tiểu Ngọc hơi đơ một tí nhưng rồi lại bước sang nhà bếp. Sực nhớ ra, hồi nãy đi cùng Thành Đạt quên không nhờ anh ấy chở đến siêu thị luôn, giờ thức ăn vẫn chưa có. Cô thở dài đập đạp vào đầu. Không sợ bây giờ hết đồ, chỉ sợ cô không biết đường.
- Tịnh Nhi, cậu biết đường ở Hà Nội không?
- Không, nhưng tài xế thì biết.
- Hử?
- Ở Hà Nội không giống như ở chỗ mình đâu. Ở đó người ta có thể đi đâu đó mà không cần thuộc đường, vì Hà Nội có các chuyến xe đường ngắn rất nhiều. Cậu cứ ra ngã tư đứng đợi ở chỗ nào có bảng Bến đỗ xe buýt, mặt sau đó sẽ là các chuyến xe mang các số thư tự 1, 2, 3 khác nhau, trên bảng người ta có nói số 1 là gì, số 2 là gì đấy. Khi nào chuyến xe mà cậu cần đi đến thì cậu lên xe, thế là xong. Số tiền một lượt đi là tầm 7000, 7500 đồng. Nhớ mang tiền lẻ, chớ có mang tiền cô- li- me là không được trả lại đâu.
Tiểu Ngọc nhìn Tịnh Nhi bằng ánh mắt không còn gì để nói. Cô hướng dẫn thì như thật đấy, nhưng có một điều Tiểu Ngọc đảm bảo rằng nó sẽ xảy ra y như mình nghĩ.
- Tớ không hiểu lắm. Hay là dẫn tớ đi đi.
- Không! – Tịnh Nhi quay phắt lại, hai tay chéo nhau tạo thành dấu X – Never never. Tớ không đi đâu. Cậu thử nghĩ coi một cô gái mỏng manh như tớ ra đường nhỡ đâu lạc mất thì chết mất. Không được đâu!
“Biết ngay mà, nhìn cái mặt thế thì có gì mà làm được đâu, chi giỏi cái miệng”
Cô thở dài, đi vào trong lấy túi đồ chuẩn bị lại đi ra ngoài tiếp. Thật không biết Tịnh Nhi lên đây là vì có lòng muốn phụ cô hay là muốn đi nghỉ mát nữa. Trời, mang cái của nợ này đi chỉ tổ tốn công.
Cô lại quên mất đường đi như thế nào rồi. Hay là cứ như Tịnh Nhi bảo, bắt xe buýt là xong nhỉ? Nghĩ là “liều”, cô thử ra bắt một chuyến xe xem sao. Nhưng một phần là hồi nãy cô chẳng hiểu Tịnh Nhi nói gì, một phần là vì cô cũng chẳng biết cái siêu thị cần đến là siêu thị thuộc ngõ nào, đường nào nên cứ thấy chuyến xe nào đến là cô cũng theo lên ngay. Rốt cuộc, nó đưa cô đến cái chốn nảo chốn nào rồi mà theo như cô đoán thì không thuộc địa phận chỗ cô, vì ở đây đa số là nhà tầng, cao ốc, cùng những khách sạn, quán ăn và nhà hàng nổi tiếng xung quanh. Hay rồi đây, tệ nhất là quanh đây chừng trăm mét trở đi chẳng có cái siêu thị nào.
Lang thang một hồi, cô đang cầu mong có một cái điện thoại, hay một vị cứu tinh nào đó ở đây cũng được, hay ai có lòng thương tâm giúp cô về nhà cũng được, mặc dù cô cũng chẳng biết rõ cái nơi cô ở là ở đâu, tờ giấy của cô đưa cho cô đã vứt đi từ lâu, chỉ biết là đường Biệt thự, cái tên rất trùng với kiểu cách của đường nha.
Nhìn chỗ này, ngó chỗ kia, trời đã gần trưa mà cái thứ cần thấy không chịu xuất hiện. Chợt cô thấy bóng dáng ai đó quen thuộc đi theo một toán người mặc com- lê đi vào một nhà hàng sang trọng nào đó. Là Minh Vũ, trời ơi, cô coi như được cứu rồi. Không nghĩ gì nhiều, bây giờ điều quan trọng nhất là chạy lại níu lấy Minh Vũ, phiền anh ấy đưa về nhà, à, trước tiên phải ghé qua siêu thị đã.
- Anh Minh Vũ! – Chậm trễ xíu nữa thôi thì cô sẽ mất dấu anh, vì vậy bây giờ cô đang thở hổn hển.
Minh Vũ tất nhiên cũng quay lại, ban đầu vẻ mặt có vẻ rất khó chịu vì cứ tưởng Fan lại bám theo đến tận đây. Nhưng khi Tiểu Ngọc ngước khuôn mặt đầu tóc bù xù lên thì anh mới nhận ra. Và cũng không chỉ có anh ngạc nhiên mà những người xung quanh cũng nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc. Duy chỉ có một người đã khá đứng tuổi nhìn cô mỉm cười vẻ tò mò nhưng không giống theo kiểu thấy thú vị.
- Oh`, Minh Vũ, đây có phải là Fan nữa không vậy? – Mọi người cười với Minh Vũ.
- Tôi lại nghĩ đây là bạn gái đấy chứ. Vũ nhỉ? – Người đứng tuổi kia mỉm cười
Minh Vũ cười ngại với những người kia kéo cô ra một góc, mắt trừng trừng giận giữ nhìn cô. Cô lại gây rắc rối với anh nữa.
- Cô tới đây làm cái gì vậy?
- Em.... em bị lạc, em không biết đường về. Nên...
- Hah – Minh Vũ ngắt lời cô – Cô nói cô bị lạc. Cô nghĩ tôi là con nít à. Chẳng phải Thành Đạt vừa mới trở cô về tận nhà đó hay sao. Cô làm thế nào mà ở đây nói là lạc được?
- Em.... em chưa mua đồ ăn... nên..... – Tiểu Ngọc sợ hãi cúi đầu xuống, hai tay cấu mạnh vào nhau.
- Cô làm ơn đừng có gây rắc rối cho tôi nữa. Bây giờ cô đứng chờ ở đây. Một lát nữa tôi sẽ đưa cô về. Cô mà thử đi đâu nữa xem – Minh Vũ quyết bác bỏ và không nghe bất kì lời nào của Tiểu Ngọc. Xem xem cô lại làm anh bực mình thêm nữa rồi.
Minh Vũ đi vào trong, những người kia cũng đi theo. Riêng chỉ người đứng tuổi hồi nãy có ngoái lại nhìn cô rồi vỗ vai Minh Vũ hỏi:
- Này, sao không đưa bạn gái vào trong? Sao lại để cô ấy ở ngoài một mình thế?
- Cô ấy..... – Minh Vũ định chối rằng Tiểu Ngọc không phải bạn gái của mình, nhưng chợt nghĩ tới việc động chạm vào người đứng tuổi kia nên chỉ cười trừ - Cô ấy là con gái, sao lại có thể vào trong này được.
- Con gái thì có sao. Đã là bạn gái thì phải cho cô ấy thấy mình uy phong thế nào, phải để cho cô ấy hiểu hết mình chứ.
- Cô ấy không xứng.
- Này cậu, không xứng là thế nào? Cô ấy rất xứng. Không phải cô ấy rất đẹp hay sao?
- Cô ấy mà đẹp sao. Ông Dương nói quá rồi......
- Sao lại quá. Ta lại thấy cô ấy chỉ là giấu đi vẻ đẹp của mình mà thôi. Bên trong khuôn mặt với mái tóc bù xù ấy là một vẻ đẹp vô cùng thuần khiết đấy.
Minh Vũ cười trừ, anh không nghĩ là ông Dương lại là người có tâm hồn như thế. Hoặc cũng có thể là do cô thực sự đẹp. Với con mắt của ông Dương thì nhìn người lúc nào cũng đúng. Ông ban đầu gặp anh cũng đoán trúng phóc trái tim đen của anh làm anh thót mình.
- Mau mau đưa cô ấy vào đây đi. – Ông Dương giục
- Dạ thôi. Để cháu đưa cô ấy về!
Minh Vũ vẫn kiên quyết theo ý niệm của mình. Ông Dương không giục nữa, ông chỉ hụt hững nhìn Minh Vũ đi ra. Không phải ông ham hố gì Tiểu Ngọc, ông cũng cao tuổi rồi, chỉ là ông thấy được Minh Vũ không biết trân trọng, nâng niu những người bên cạnh anh.
Minh Vũ ra khỏi cửa, nhìn Tiểu Ngọc cúi đầu ngịa ngùng. Lại thấy người nào đi ra vào cửa cũng phải nhìn cô ngoái lại một lần. Lẽ nào cô thực sự đẹp. Rồi đâu đâu ra một người thanh niên đi qua, nhìn thấy cô không quên dừng lại nhìn, ngó. Nâng đầu của cô lên để xem rõ mặt mũi.
- Cô em xinh đẹp, đến đây một mình sao?
- Ơ..... tôi..... – Tiểu Ngọc sợ hãi cố quay đi
- Cô ấy đi cùng tôi! – Minh Vũ nhìn thấy cảnh này thì thở hắt, ra chỗ cô bắt lại cái tay đang sờ mó vào mặt cô kia, mắt trừng trừng.
Người thanh niên kia thấy có bạn trai đi theo, và còn là ca sĩ nổi tiếng thì vội vàng giựt tay lại bỏ chạy. Cho đến khi hắn ta đi hẳn rồi. Anh nhìn cô, cô lại cúi đầu xuống. Anh không nói gì nâng mặt cô lên kiểm soát.
- Gì.... anh làm gì thế?
Minh Vũ không đáp, vẫn tiếp tục nhìn, đưa tay ra đằng sau cô kéo dây cột tóc xuống. Quả là rất đẹp, vậy mà sao cô phải trang trí cho mình thành “rạng ngời” như thế này chứ.
- Cô có muốn ở đây ăn ở đây không?
- Dạ? À, không ạ. Em chỉ nhờ anh chở về nhà thôi – Rồi chợt nhớ ra là quên cái gì đó – À, còn phải qua siêu thị mua đồ nữa.
Minh Vũ cười. Kéo tay Tiểu Ngọc đưa vào trong xe.
- Không cần nấu nữa. Tôi chở cô đi ăn cùng với Tịnh Nhi. Sau khi giải quyết hết mọi việc tôi sẽ đưa hai người đi chỗ này.
- A, chào anh! Anh có phải là......... – Nó( thôi từ bây giờ không xưng nó nữa, tội nhân vật chính quá, gọi tên nhân vật luôn nhé) đưa tay để dưới miệng, vẻ mặt hơi thắc mắc lại gần Thành Đạt
- Bạn trai của Minh Vũ! – Thành Đạt khẳng định, cười mí mắt rạng ngời, làm nó cũng mỉm cười theo.
- Anh đến chơi thì tiếc quá, Minh Vũ hôm nay không ở nhà rồi – Tiểu Ngọc để hai tay ngang bụng, chắp lại với nhau, vẻ mặt biểu cảm sự thất vọng khiêm nhường, cô đang cư xử sao cho không làm cho Thành Đạt phật ý.
- Không sao, anh đến đây chơi chỉ là tham quan nhà cửa thôi, thấy em muốn đi kiếm việc nên anh giúp làm tài xế miễn phí cho cũng được.
Minh Vũ lại cười, không hiểu sao từ lần đầu gặp anh, cô cũng toàn thấy anh cười, cười rất tươi, rất đẹp và lãng tử, nhưng cô cứ thấy thế nào. Tự dưng anh lại đến để đưa cô đi dạo phố thế này thật là ngại quá. Vì vốn là bạn của Minh Vũ, lại không quen không biết, đi giúp mình như thế thì...... Nhưng mà thôi, cô cắn rứt mãi cũng vẫn quyết định đi theo, người ta có ý tốt muốn giúp mình, mình thế nào lại đi từ chối, cô cũng không có giá trị gì ngoài khuôn mặt để mà lừa.
- Vậy thì là phiền anh quá!
Thành Đạt không nói, chỉ cười đáp trả lại. Tịnh Nhi ngồi nhìn nãy giờ cứ đinh ninh gì đó. Trong lúc Tiểu Ngọc sửa soạn đồ để bắt đầu đi xin việc thì Thành Đạt ở ngoài xe đợi, Tịnh Nhi nhìn cô từ nãy giờ, cứ xăm xoi từng chi tiết hành động của cô.
- Nè, bộ cậu định đi thiệt đó hở?
- Ừ! – Tiểu Ngọc vẫn vừa xem giấy tờ vừa liếc nhìn Tịnh Nhi, vẫn chưa hiểu rõ lắm ý của cô.
- Tớ thấy anh ấy cũng tốt đó nha! – Tịnh Nhi cười nham hiểm làm Tiểu Ngọc bỏ đồ xuống nhìn cô.
- Ừ! Nhưng mà sao?
Tịnh Nhi nãy giờ ngồi theo kiểu gái không ra gái trai không ra trai, người vặn veo trên giường, chân để chèn gối, người ướn ra đạp vào tường, tay vẫn bịch bim bim không ngưng ăn, trông tướng con gái mà xấu kinh khủng. Bây giờ ngồi hẳn hỏi dậy, hai chân khoanh vào, hai tay chống lên đùi, lông mày cau lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
- Người tốt là con trai hiếm lắm lắm, không là người nổi tiếng thì là kiểu đào hoa, lăng nhăng bậy bạ, còn nếu là người trong giới showbis thì ít nhất cũng phải có vài scandal. Thành Đạt này là bạn của anh Minh Vũ, lại là người nổi tiếng mà mình chưa có thông tin “ phạm tội” nào cả. Ắt hẳn là người tốt.
Tịnh Nhi phản ứng chắc nịch. Tiểu Ngọc mỉm cười lắc đầu tiếp tục tìm kiếm giấy tờ, vẻ mặt như là không quan tâm tí tèo nào về câu nói đầy lòng trắc ẩn của Tịnh Nhi, với Tịnh Nhi thì ai cũng tốt, tốt theo cái kiểu mà nhà giàu, đẹp trai, phong độ và phải hút hồn tất cả các cô gái, thế ấy mới gọi là người tốt.
- Này, cái khuôn mặt ấy là làm sao đấy hở. Người ta nói thật chớ bộ.
- Nhưng có tốt thì làm sao nào, dù gì tớ cũng chỉ đi với người có có một ngày, việc gì mà phải phán xét ghê thế, làm như là......
- Hẹn hò ý! – Tịnh Nhi thêm vào chỗ bỏ lửng sau câu nói của cô
Tuy có hơi gọi là giật mình, nhưng cũng quen với tính cách hở tí là yêu đương hò hẹn, chuyện tình lãng mạn có một không hai trên đời của Tịnh Nhi nên cô cũng chỉ nhún người cho nốt tờ giấy cuối cùng vào túi, đeo lên vai.
- Cậu nói có lí lắm, thuyết giáo hay lắm. Sau này lên trường nào đó đề nghị người ta có môn tâm lí đàn ông này này, đàn ông như thế nào là tốt, đảm bảo là cô giáo giỏi nhất trường.
Nó cười đùa, nói bâng khua làm cho Tịnh Nhi giận tím mặt, cứ giãy nảy mãi, nhất quyết theo đuổi quan niệm đúng đắn của mình. Sau đó cùng với Thành Đạt bắt đầu đi tìm việc.
Đi ra khỏi con đường biệt thự, Thành Đạt nhướn người đẩy chiếc CD nào đó vào ngăn đĩa trên xe ô tô, bíp bíp điều chỉnh chút xíu rồi có nhạc phát ra. Cùng lúc, anh quay ra nhìn thấy Tiểu Ngọc đang nhìn thành phố với ánh mắt rạng rỡ. Nhìn anh cũng đủ hiểu Tiểu Ngọc chưa tưng được đi tham quan hay gọi là được biết những thứ hào hoa như thế này bao giờ, nhìn cô như đứa trẻ được dẫn đi chơi, với khuôn mặt như thế rất dễ làm anh hiểu nhầm.
- Em định xin việc ở đâu? – Dù rất muốn nhìn thấy khuôn mặt ấy của cô, và cũng không nỡ dựng cô lại, nhưng đã đi được khá xa rồi.
- À.... ờ, em cũng chưa biết nữa! – Hồi nãy nhìn ngó ngoài kia chăm chú quá, Tiểu Ngọc gần như quên mất việc cô cần làm. Mặc dù cô vẫn chưa biết phải làm việc gì và làm ở đâu, như thế nào.
- Vậy bây giờ anh có một việc này cho em này, cũng không biết em làm có hợp hay không?
- Thật sao?
Cô lại được dịp làm anh cho bất ngờ. Ừ, thấy TỊnh Nhi nói là người nổi tiếng mà, chắc chắn công việc cũng phải hàng đống ra đấy chứ.
- Em biết làm công việc như soạn thảo văn bản không?
- À, lúc trước em cũng có học, nhưng chỉ đánh được một ít thôi, đánh nhiều thì lâu lắm
- Thế còn việc tính tổng cộng lãi toàn lương?
- Em có, nhưng em không thích phải động vào, nhỡ có gì đó thì em biết làm sao.
- Vậy còn việc giao chuyển đồ?
- EM cũng có hiểu hiểu chút, nhưng em đoán em không làm được, vì em không biết đường.
Thành Đạt gục đầu xuống vô – lăng. Trời ạ, việc gì cũng làm được, nhưng lại cứ phải mắc một cái rắc rối nào đó là sao, thế này thì không thể làm ở công ty anh được.
- Nãy giờ anh nói toàn là công việc của một nhân viên văn phòng đúng không? – Tiểu Ngọc nghe qua là hiểu liền, cô chỉ cười mỉm chi nhìn anh
- Huh? – Thành Đạt bị Tiểu Ngọc giục cho dậy.
- Mấy công việc anh nói đó em đều biết làm, nhưng em không muốn làm nhân viên văn phòng. Làm cái đó phải có bằng tốt nghiệp loại khá trả lên, e còn chưa đủ tuổi, chắc chắn anh sẽ nâng đỡ em, như vậy đâu có được. Em chỉ muốn làm một công việc bình thường thôi
Thành Đạt nhìn Tiểu Ngọc, cứ thấy cô cười là anh lại thấy ấm lòng, mặc dù cô chỉ là cười nhẹ.
- Em đi làm ở tiệm phục vụ nhé, chỉ bưng bê đồ thôi. Anh có một người làm ở quán giải khát nổi tiếng và đông khách lắm, nó đang cần người phục vụ. Em đến đấy làm được không?
- Em cảm ơn!
Sau phần đăng kí giấy tờ lằng nhằng, Tiểu Ngọc đã được nhận vào làm ở quán. Duy chỉ có điều cô hơi tò mò, làm thế nào mà một quán nước giải khát mà có thể to lớn đến như vậy, nó giống như tòa nhà nghỉ gồm 5 tầng liền, nhưng màu mè thì rất nhiều. Thành Đạt chở cô về đến nhà thì xe Minh Vũ cũng vừa tới trước cửa. Anh thấy cảnh đấy thì không nói gì, chỉ đỗ xe trước cổng rồi vào nhà, không quên đạp một cái vào xe của Thành Đạt một cái coi như lời chào. Thành Đạt cũng mở cửa kính xe giơ tay phớt qua trán chào Minh Vũ. Còn Tiểu Ngọc, sau đó cô cũng nhanh chóng ra khỏi xe. Trước khi vào nhà có quay lại cúi đầu chào cảm ơn Thành Đạt, anh cười đáp trả lại.
Vừa bước vào nhà, kéo cánh cửa lớn ra thì Minh Vũ cũng vội vã đi ra, đẩy cánh cửa mạnh hơn làm Tiểu Ngọc ngã ra sàn, giấy tờ cũng rơi ra theo. Minh Vũ đỡ cô dậy, rồi nhìn tờ giấy chứng nhận nhân viên gì đó của cô, đưa trả cho cô rồi im lặng ra khỏi nhà. Tiểu Ngọc thấy vậy quay người hỏi với:
- Sao anh lại về nhà vào giờ này? – Cô hỏi, mặc dù trong lòng cô sợ lắm. Cô cũng không hiểu vì sao khi đi cùng Thành Đạt mà bị Minh Vũ nhìn thấy thì cô lại có cảm giác nơm nớp trong lòng, nhất là khi anh cứ nhìn chằm chằm vào cô mà một lời cũng không nói.
- Tôi để quên một số thứ nên quay về lấy.
Minh Vũ lại bước tiếp ra xe, Thành Đạt đã đi rồi, anh cũng đi cùng luôn. Cô cũng chẳng còn gì mà ở ngoài. Tịnh Nhi lại ăn không ngồi rồi, lại cái tướng ngồi trời đánh đó.
- Tịnh Nhi, mình nói hoài mà không lọt vào tai tí nào à. Bỏ cái chân xuống ghế mau.
Tịnh Nhi đang ăn thấy nó, quay hẳn người dậy, ngó nghiêng ngó dọc thì thầm kiểu mật thám vào tai nó
- Nè, anh Minh Vũ đi chưa zợ?
- Đi rồi!
- Phù – Cô nàng thở phào – Hồi nãy á, tớ thấy Minh Vũ có vẻ bực lắm. Nghe cái tiếng trong phòng anh ấy làm tớ giật mình. Nó là tiếng đập gì đó đó. UI~~
Tịnh Nhi vừa nói vừa uốn éo người như con sâu, nó quay ra nghĩ ngợi. Bộ cô đi cùng bạn Minh Vũ làm anh ấy bực đến vậy sao? Vậy mà cô cứ tưởng tạm thời Minh Vũ vẫn chưa còn ác ý gì với cô, hóa ra sống chung như thế vẫn chưa được.
- Thôi, tớ đi nấu cơm đây!
- Ờm!
Tịnh Nhi lại ngồi ăn tiếp, Tiểu Ngọc hơi đơ một tí nhưng rồi lại bước sang nhà bếp. Sực nhớ ra, hồi nãy đi cùng Thành Đạt quên không nhờ anh ấy chở đến siêu thị luôn, giờ thức ăn vẫn chưa có. Cô thở dài đập đạp vào đầu. Không sợ bây giờ hết đồ, chỉ sợ cô không biết đường.
- Tịnh Nhi, cậu biết đường ở Hà Nội không?
- Không, nhưng tài xế thì biết.
- Hử?
- Ở Hà Nội không giống như ở chỗ mình đâu. Ở đó người ta có thể đi đâu đó mà không cần thuộc đường, vì Hà Nội có các chuyến xe đường ngắn rất nhiều. Cậu cứ ra ngã tư đứng đợi ở chỗ nào có bảng Bến đỗ xe buýt, mặt sau đó sẽ là các chuyến xe mang các số thư tự 1, 2, 3 khác nhau, trên bảng người ta có nói số 1 là gì, số 2 là gì đấy. Khi nào chuyến xe mà cậu cần đi đến thì cậu lên xe, thế là xong. Số tiền một lượt đi là tầm 7000, 7500 đồng. Nhớ mang tiền lẻ, chớ có mang tiền cô- li- me là không được trả lại đâu.
Tiểu Ngọc nhìn Tịnh Nhi bằng ánh mắt không còn gì để nói. Cô hướng dẫn thì như thật đấy, nhưng có một điều Tiểu Ngọc đảm bảo rằng nó sẽ xảy ra y như mình nghĩ.
- Tớ không hiểu lắm. Hay là dẫn tớ đi đi.
- Không! – Tịnh Nhi quay phắt lại, hai tay chéo nhau tạo thành dấu X – Never never. Tớ không đi đâu. Cậu thử nghĩ coi một cô gái mỏng manh như tớ ra đường nhỡ đâu lạc mất thì chết mất. Không được đâu!
“Biết ngay mà, nhìn cái mặt thế thì có gì mà làm được đâu, chi giỏi cái miệng”
Cô thở dài, đi vào trong lấy túi đồ chuẩn bị lại đi ra ngoài tiếp. Thật không biết Tịnh Nhi lên đây là vì có lòng muốn phụ cô hay là muốn đi nghỉ mát nữa. Trời, mang cái của nợ này đi chỉ tổ tốn công.
Cô lại quên mất đường đi như thế nào rồi. Hay là cứ như Tịnh Nhi bảo, bắt xe buýt là xong nhỉ? Nghĩ là “liều”, cô thử ra bắt một chuyến xe xem sao. Nhưng một phần là hồi nãy cô chẳng hiểu Tịnh Nhi nói gì, một phần là vì cô cũng chẳng biết cái siêu thị cần đến là siêu thị thuộc ngõ nào, đường nào nên cứ thấy chuyến xe nào đến là cô cũng theo lên ngay. Rốt cuộc, nó đưa cô đến cái chốn nảo chốn nào rồi mà theo như cô đoán thì không thuộc địa phận chỗ cô, vì ở đây đa số là nhà tầng, cao ốc, cùng những khách sạn, quán ăn và nhà hàng nổi tiếng xung quanh. Hay rồi đây, tệ nhất là quanh đây chừng trăm mét trở đi chẳng có cái siêu thị nào.
Lang thang một hồi, cô đang cầu mong có một cái điện thoại, hay một vị cứu tinh nào đó ở đây cũng được, hay ai có lòng thương tâm giúp cô về nhà cũng được, mặc dù cô cũng chẳng biết rõ cái nơi cô ở là ở đâu, tờ giấy của cô đưa cho cô đã vứt đi từ lâu, chỉ biết là đường Biệt thự, cái tên rất trùng với kiểu cách của đường nha.
Nhìn chỗ này, ngó chỗ kia, trời đã gần trưa mà cái thứ cần thấy không chịu xuất hiện. Chợt cô thấy bóng dáng ai đó quen thuộc đi theo một toán người mặc com- lê đi vào một nhà hàng sang trọng nào đó. Là Minh Vũ, trời ơi, cô coi như được cứu rồi. Không nghĩ gì nhiều, bây giờ điều quan trọng nhất là chạy lại níu lấy Minh Vũ, phiền anh ấy đưa về nhà, à, trước tiên phải ghé qua siêu thị đã.
- Anh Minh Vũ! – Chậm trễ xíu nữa thôi thì cô sẽ mất dấu anh, vì vậy bây giờ cô đang thở hổn hển.
Minh Vũ tất nhiên cũng quay lại, ban đầu vẻ mặt có vẻ rất khó chịu vì cứ tưởng Fan lại bám theo đến tận đây. Nhưng khi Tiểu Ngọc ngước khuôn mặt đầu tóc bù xù lên thì anh mới nhận ra. Và cũng không chỉ có anh ngạc nhiên mà những người xung quanh cũng nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc. Duy chỉ có một người đã khá đứng tuổi nhìn cô mỉm cười vẻ tò mò nhưng không giống theo kiểu thấy thú vị.
- Oh`, Minh Vũ, đây có phải là Fan nữa không vậy? – Mọi người cười với Minh Vũ.
- Tôi lại nghĩ đây là bạn gái đấy chứ. Vũ nhỉ? – Người đứng tuổi kia mỉm cười
Minh Vũ cười ngại với những người kia kéo cô ra một góc, mắt trừng trừng giận giữ nhìn cô. Cô lại gây rắc rối với anh nữa.
- Cô tới đây làm cái gì vậy?
- Em.... em bị lạc, em không biết đường về. Nên...
- Hah – Minh Vũ ngắt lời cô – Cô nói cô bị lạc. Cô nghĩ tôi là con nít à. Chẳng phải Thành Đạt vừa mới trở cô về tận nhà đó hay sao. Cô làm thế nào mà ở đây nói là lạc được?
- Em.... em chưa mua đồ ăn... nên..... – Tiểu Ngọc sợ hãi cúi đầu xuống, hai tay cấu mạnh vào nhau.
- Cô làm ơn đừng có gây rắc rối cho tôi nữa. Bây giờ cô đứng chờ ở đây. Một lát nữa tôi sẽ đưa cô về. Cô mà thử đi đâu nữa xem – Minh Vũ quyết bác bỏ và không nghe bất kì lời nào của Tiểu Ngọc. Xem xem cô lại làm anh bực mình thêm nữa rồi.
Minh Vũ đi vào trong, những người kia cũng đi theo. Riêng chỉ người đứng tuổi hồi nãy có ngoái lại nhìn cô rồi vỗ vai Minh Vũ hỏi:
- Này, sao không đưa bạn gái vào trong? Sao lại để cô ấy ở ngoài một mình thế?
- Cô ấy..... – Minh Vũ định chối rằng Tiểu Ngọc không phải bạn gái của mình, nhưng chợt nghĩ tới việc động chạm vào người đứng tuổi kia nên chỉ cười trừ - Cô ấy là con gái, sao lại có thể vào trong này được.
- Con gái thì có sao. Đã là bạn gái thì phải cho cô ấy thấy mình uy phong thế nào, phải để cho cô ấy hiểu hết mình chứ.
- Cô ấy không xứng.
- Này cậu, không xứng là thế nào? Cô ấy rất xứng. Không phải cô ấy rất đẹp hay sao?
- Cô ấy mà đẹp sao. Ông Dương nói quá rồi......
- Sao lại quá. Ta lại thấy cô ấy chỉ là giấu đi vẻ đẹp của mình mà thôi. Bên trong khuôn mặt với mái tóc bù xù ấy là một vẻ đẹp vô cùng thuần khiết đấy.
Minh Vũ cười trừ, anh không nghĩ là ông Dương lại là người có tâm hồn như thế. Hoặc cũng có thể là do cô thực sự đẹp. Với con mắt của ông Dương thì nhìn người lúc nào cũng đúng. Ông ban đầu gặp anh cũng đoán trúng phóc trái tim đen của anh làm anh thót mình.
- Mau mau đưa cô ấy vào đây đi. – Ông Dương giục
- Dạ thôi. Để cháu đưa cô ấy về!
Minh Vũ vẫn kiên quyết theo ý niệm của mình. Ông Dương không giục nữa, ông chỉ hụt hững nhìn Minh Vũ đi ra. Không phải ông ham hố gì Tiểu Ngọc, ông cũng cao tuổi rồi, chỉ là ông thấy được Minh Vũ không biết trân trọng, nâng niu những người bên cạnh anh.
Minh Vũ ra khỏi cửa, nhìn Tiểu Ngọc cúi đầu ngịa ngùng. Lại thấy người nào đi ra vào cửa cũng phải nhìn cô ngoái lại một lần. Lẽ nào cô thực sự đẹp. Rồi đâu đâu ra một người thanh niên đi qua, nhìn thấy cô không quên dừng lại nhìn, ngó. Nâng đầu của cô lên để xem rõ mặt mũi.
- Cô em xinh đẹp, đến đây một mình sao?
- Ơ..... tôi..... – Tiểu Ngọc sợ hãi cố quay đi
- Cô ấy đi cùng tôi! – Minh Vũ nhìn thấy cảnh này thì thở hắt, ra chỗ cô bắt lại cái tay đang sờ mó vào mặt cô kia, mắt trừng trừng.
Người thanh niên kia thấy có bạn trai đi theo, và còn là ca sĩ nổi tiếng thì vội vàng giựt tay lại bỏ chạy. Cho đến khi hắn ta đi hẳn rồi. Anh nhìn cô, cô lại cúi đầu xuống. Anh không nói gì nâng mặt cô lên kiểm soát.
- Gì.... anh làm gì thế?
Minh Vũ không đáp, vẫn tiếp tục nhìn, đưa tay ra đằng sau cô kéo dây cột tóc xuống. Quả là rất đẹp, vậy mà sao cô phải trang trí cho mình thành “rạng ngời” như thế này chứ.
- Cô có muốn ở đây ăn ở đây không?
- Dạ? À, không ạ. Em chỉ nhờ anh chở về nhà thôi – Rồi chợt nhớ ra là quên cái gì đó – À, còn phải qua siêu thị mua đồ nữa.
Minh Vũ cười. Kéo tay Tiểu Ngọc đưa vào trong xe.
- Không cần nấu nữa. Tôi chở cô đi ăn cùng với Tịnh Nhi. Sau khi giải quyết hết mọi việc tôi sẽ đưa hai người đi chỗ này.
/11
|