Ngày tháng kế tiếp Thẩm Hà Hương trải qua khá thoải mái, trong phòng mỗi ngày đều đốt lửa ấm áp, vì vết thương trên tay mà các việc trong nhà như nấu cơm rửa chén Liễu thị cũng không cần nàng chạm tay vào, mà Thẩm phụ nghe xong Hồ đại phu nói, hôm đó lập tức đi Hương Sơn hái nửa sọt táo dại, thuận tiện còn tuốt một đống quả Phỉ và quả Hạnh nhân dại.
Vào mùa đông vốn là thời điểm co ro trốn trong chăn, từng người một từ già trẻ lớn bé trong thôn không có việc gì đều ngồi trên kháng, hoặc là thêu thùa chút gì đó bán kiếm chút tiền tiêu vặt, hoặc là ngồi tụ tập một chỗ cắn hạt dưa ăn hoa quả khô tán gẫu với nhau, vốn định làm chút xà phòng tắm, nhưng trên tay Thẩm Hà Hương có thương tích, bèn lười biếng trốn ở trong phòng, mỗi ngày ngoại trừ ngủ ra thì đến phòng Liễu thị ăn nhân quả Phỉ mà phụ thân làm cho nàng.
Lúc rảnh rỗi quá không có việc gì làm nàng dùng hai giọt linh thủy bỏ vào nước ngâm vài quả táo dại, vì tuyền dịch một ngày chỉ có vài giọt, cho nên trước đây dùng cực tiết kiếm, ngoại trừ để ngâm cánh hoa ra cũng chỉ dùng để ngâm trà hoa, mục đích muốn cả nhà cùng uống thưởng thức, hôm nay không có làm hàng nên còn thừa vài giọt, sợ lãng phí, bèn dùng nó ngâm táo dại, ai ngờ vốn là mấy trái táo dại khô queo, mấy trái đó sau khi đem lên từ nước ngâm, quả nào quả nấy đỏ tươi roi rói, so với mấy trái mới hái xuống từ cây còn tươi hơn.
Thẩm Hà Hương cầm lấy một trái lên khẽ mở hàm răng cắn một miếng, nhất thời chất nước táo chảy vào trong miệng, cái hương vị ngọt ngào ngon miệng kia không cần phải nói, đầu lưỡi tiếp xúc với táo hận không thể nuốt vào cùng nhau, ăn xong hồi lâu trong miệng vẫn còn dư vị mùi táo mãi không tan, Thẩm Hà Hương nhìn mà không khỏi thầm than, nếu đống táo ngâm qua linh thủy này đem đi làm bánh táo đỏ, nhất định là sẽ mỹ vị hơn không biết bao lần so với loại năm đó tiểu Hầu gia lấy từ trong cung ra
Thẩm Hà Hương vốn thích ăn táo đỏ, ở Hầu phủ khi rảnh rỗi liền học làm chút điểm tâm giết thời gian, làm nhiều nhất chính là bánh táo đỏ, tay nghề mặc dù không bằng được tay nghề của tiệm điểm tâm Đức Vân Trai, nhưng mỹ vị cũng tương đương, ăn qua một lần không người nào là không tán dương, đợi ngày nào đó tay khỏi hẳn, lúc nào ngứa tay sẽ làm một ít để Thẩm phụ và Liễu thị nếm thử, nhân tiện cũng để dành làm đồ ăn vặt.
Vì thế ngày hôm sau liền dùng hai giọt tuyền dịch ngâm ba sọt táo đỏ, tiếp theo liền dùng nước nấu cho ấm khoảng độ năm sáu phần sôi, sau đó liền bỏ hột đập nát thịt táo bên trong rồi bỏ vào trong vỏ bánh đã làm sẵn nhào nặn tiếp, bên trong lại bỏ thêm chút sữa bò và hạt Hạnh nhân băm nhỏ, thậm chí Thẩm Hà Hương còn xa xỉ một lớp mật ong rừng mà Thẩm phụ vô tình lấy được ở trên Hương Sơn về, đợi nổi lửa lên khoảng một canh giờ, kịp đến giữa trưa có thể mở được lồng hấp rồi, khắp nhà tràn ngập mùi hương thơm ngọt của táo, thu hút người đang trong phòng dán đế giày là Liễu thị phải vất giày sang một bên đi vào nhà bếp.
Đợi cho Thẩm phụ gánh hàng trên vai trở về, trên bàn đồ ăn phong phú đã bày biện sẵn, mỗi ngày sữa bò đều phải uống, nương Hổ tử mỗi lần đều cho thêm một ít, Liễu thị và Thẩm phụ vẫn có chút chịu không nổi mùi vị kia, ngẫu nhiên uống một chén nửa chén, còn thừa lại đều để cho Thẩm Hà Hương uống, tiếp theo là món thịt kho tàu Liễu thị làm, còn có vài món thức ăn nóng, hôm nay lại nhiều hơn một đĩa bánh táo đỏ đã cắt sẵn từng miếng.
Thẩm phụ nhìn thấy có chút kinh ngạc, mấy ngày gần đây hắn cũng không có mua bánh về, vậy thì ở đâu ra ? Liễu thị thấy thế nhân tiện nói:“Đây là khuê nữ làm từ đống táo ông đem về đó, ta vừa rồi nếm thử một miếng, mùi vị không tệ……”
Thẩm Hà Hương lập tức cười hì hì gắp một miếng đưa cho Thẩm phụ nói:“Cha, nữ nhi làm không ngon nhưng cha cũng phải ăn đó nha, đừng ghét bỏ……” Bình thường Thẩm phụ đều mua chút bánh táo đỏ về cho nàng, nhưng dù một miếng cũng không ăn, nói không thích ăn, nhưng ai lại nhìn không ra được, đó là tiếc tiền, hôm nay tự nhà mình làm ra không ít, một nhà ba người rốt cục có thể ăn cho bõ.
Thẩm phụ nghĩ khuê nữ là nói thật, thầm nghĩ khuê nữ mình là lần đầu tiên làm bánh, tay nghề có kém thêm nữa hắn cũng phải ăn nhiều mấy miếng, không thể để khuê nữ bị tổn thương nha, ai ngờ cắn một miếng liền sững lại, nhìn miếng bánh đang run trong tay, đây không phải ăn không ngon, đây là ăn quá ngon ……
Thẩm Hà Hương cũng gắp lên cắn một miếng, tuy rằng đã thật lâu rồi không làm bánh, hỏa hầu cũng hơi kém một chút, vỏ bánh nhào nặn lỏng hơn, nhưng do táo đỏ được ngâm với linh thủy nên khi ăn đúng là ngạc nhiên ngoài dự đoán, miếng bánh đó vừa vào liền tan trong miệng, mùi thơm của táo, vỏ bánh, nhân hạnh nhân mật ong trộn lẫn với nhau, với mỹ vị này đã bằng được năm sáu phần của Đức Vân Trai, cũng với tay nghề không tệ này và nguyên liệu tươi ngon, tương lai nếu mở một tiệm bán điểm tâm ở kinh thành chắc cũng không tệ đâu .
Bên kia Thẩm phụ liên tục ăn mấy miếng mới hạ chậm tốc độ, còn có chút chưa thỏa mãn, nếu không phải sợ khuê nữ và lão bà mình không có để ăn, chỉ sợ đầy một đĩa kia cũng không đủ đâu, Thẩm phụ liên tục khen vài câu, ba người một nhà mời bắt đầu cầm đũa ăn cơm.
Thẩm Hà Hương cơm nước xong đi bộ ở trong phòng một lát, giữa trưa nàng ăn mấy miếng bánh vài miếng thịt, chút thức ăn đó cũng không nhiều, cái làm cho nàng no căng chính là uống hai chén sữa bò, Thẩm phụ và Liễu thị chịu không nổi mùi vị đó, một lần chỉ uống chút xíu, còn lại đều là của nàng, hai người họ thấy khuê nữ uống chầm chậm liên tục, nghĩ rằng nàng thích uống thứ này, nhưng trên thực tế Thẩm Hà Hương uống sắp muốn ói đến nơi, bỏ bột mè vào cũng chỉ làm bớt chút xíu mùi tanh, sau khi nuốt xuống mùi phản lại cũng là rất khó chịu.
Nhưng không có biện pháp, vì nàng muốn đạt được “ tuyết phong kỳ cảnh”, chút trả giá đó nàng chịu được, lúc này sờ vào khuôn ngực phẳng so với đá còn phẳng hơn của mình, nàng cảm thấy có hơi chút phiền muộn, tựa người trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trong lòng lại suy nghĩ không biết mùi tanh nồng của sữa bò này phải uống tới khi nào, bộ ngực này có thể giống như ma ma kia hình dung “triều dâng sóng dậy” đẹp không sao tả xiết không nữa.
Thẩm Hà Hương hơn nửa tháng đều ở nhà “Dưỡng thương”, người trong thôn chạy qua chạy lại cửa nhà nàng rất cần mẫn, dù sáng hay tối cũng là quanh co lòng vòng hỏi thăm khuôn mặt của khuê nữ Thẩm gia, vì trước đó khuôn mặt nàng đầy máu, hiện tại toàn bộ người trong thôn đều nghĩ rằng nàng đã bị hủy dung, có chút tiếc, tự nhiên cũng có kẻ vui sướng khi người gặp họa, dáng vẻ nàng xinh đẹp, cũng bị không ít người ghen tị, may thay Thẩm Hà Hương tuổi còn nhỏ, nếu lớn hơn chút không biết là sẽ bị nước bọt của tất cả các cô gái trong thôn nhấn chìm rồi.
Nương Hổ tử và nàng dâu Triệu gia cũng đến đây hai lần, thấy Thẩm Hà Hương không có việc gì đều chắp tay cảm tạ trời đất, lại không biết nương Hổ tử nhìn thấy khuôn mặt bóng loáng non mịn của Thẩm Hà Hương, nào có một chút vết thương, trong lòng thầm thở dài, trong mắt hơi hơi lộ ra chút thất vọng, tâm tư Hổ tử bà làm nương hắn sao không hiểu, vốn chuyện đó là không có khả năng, nhưng nếu lần này khuê nữ Thẩm gia thật sự bị hủy dung, sự tình liền sẽ không giống trước, Hổ tử nếu nói muốn lấy Hà Hương, Thẩm gia không chỉ sẽ không từ chối, thậm chí còn ra sức lôi kéo, không phải nương Hổ tử khoe khoang, trong nhà mặc dù nghèo khó, nhưng Hổ tử cũng được tính là nam tử tốt nhất nhì trong thôn, bộ dáng cũng không tệ.
Thẩm gia nào biết tâm tư nương Hổ tử, nay trời đã vào đông, không được hai tháng nữa là hết năm, vì cất nhà mới nên đã nợ nần một khoản hơn năm lượng bạc, tuy nói có thể lấy dầu bôi tóc và son đi bán, nhưng đã vào mùa đông trời giá rét, làm hàng sẽ chậm hơn mùa hè làm, cho dù có đốt lò sưởi để thúc đẩy nhanh chóng quá trình ủ hương cũng phải mất hơn hai mươi ngày, hong khô son cũng cần phí chút thời gian, Thẩm phụ lại mấy tháng rồi không đi bán hàng, trong nhà tiền ra thì nhanh tiền vào thì chậm, mắt thấy không lâu sau sẽ phải đặt làm hàng Tết rồi, vậy sao không khiến Liễu thị sốt ruột cho được.
Thấy bộ dáng Thẩm phụ và Liễu thị có chút sốt ruột lo lắng, Thẩm Hà Hương cũng không thể đứng nhìn, sau khi tay khỏi hẳn thì bắt tay ngay vào việc điều chế, dùng hạt hoa Nhài làm ra mấy hộp phấn cầm cho Vu chưởng quầy gửi bán, giá phấn này khó định, dù sao thì hàng ở chợ bán đều dùng loại kê gạo bào nhuyễn, không có mấy ai dùng hạt hoa, vừa nãy tiểu thư phú hộ gia kia lại phái nha hoàn đến mua dầu bôi tóc tiếp.
Lúc trước Thẩm phụ vì bận cất nhà mới, liên tục ba tháng không đi bán hàng, tiểu thư phú hộ kia dùng hết dầu bôi tóc son phấn, đợi mãi không thấy ông bán hàng rong đến đành phải mua ở chỗ tiệm trong kinh thành, kết quả sử dụng dù thế nào cũng không hài lòng, rõ ràng là loại trước kia không lâu thường xuyên dùng, hiện tại lại cảm thấy mùi hương dầu bôi tóc kia nhạt nhẽo, dính nhơm nhớp thật ngán, mà chính loại son phấn Hoa Hồng ở tiệm Thịnh Hương giá một hộp ba lượng bạc, bôi lên mặt cũng cảm thấy thô ráp vô cùng
Tiểu thư miễn cưỡng dùng, tâm tình tự nhiên không tốt, nha hoàn bên người đành phải mỗi ngày canh cửa ngóng, nhưng vài người bán rong đi qua cũng không gặp lại người bán dầu bôi tóc hôm trước, đợi hơn một tháng đều không thấy bóng người, rơi vào đường cùng, nha hoàn kia mới nhờ người đi nghe ngóng chỗ ở của Thẩm gia, đồng thời ngồi xe ngựa do tiểu thư phân phó liền đi.
Thẩm Thành Thạch không thể tưởng tượng mình không đi bán hàng, cư nhiên còn có người mua tìm lại đây lấy hàng, vội vàng trở về lấy dầu bôi tóc và son đưa cho nha hoàn chọn, nha hoàn kia từ nhỏ được nuôi dưỡng ở trong đình viện, mặc dù không so được với tiểu thư, nhưng cũng người quen nhìn cảnh sung sướng, thế nào đã gặp qua đám đàn ông lộ nửa thân xây cất nhà, cảm thấy lỗ mãng không chịu nổi nên trong lòng cũng không kiên nhẫn.
Nhưng cũng may dầu bôi tóc và son đều đã lấy ra, Thẩm phụ còn tặng thêm cho nàng ta một bánh xà phòng tắm, nha hoàn thanh toán bạc xong mới nhẹ nhàng thở ra, vừa lòng rời đi, sau khi trở về tâm tình tiểu thư quả nhiên tốt hơn nhiều, thậm chí còn thưởng cho nàng ta một cây ngân trâm, coi như an ủi nàng ta đường xá vất vả, buổi tối khi tắm rửa nha hoàn đó liền hầu hạ tiểu thư dùng bánh xà phòng kia.
Lại nói tiếp bánh xà phòng này đựng trong họp gỗ, trước nay tiểu thư nhà nàng nhìn thấy mắt cũng không thèm chớp, loại hàng giá rẻ này ở trong mắt kẻ có tiền, thì không đáng phải nhìn, nhưng hai lần dầu bôi tóc và son đều đem cho tiểu thư sự kinh hỉ, tiểu thư dù do dự vẫn là dùng một ít chà lên thân thể, ai ngờ dùng xong tâm tình tiểu thư liền tốt lên, khi nha hoàn kì lưng mặc quần áo phát giác làn da tiểu thư so với lúc thường trơn nhẵn hơn rất nhiều, nói một cách khoa trương hơn là ngay cả lụa gấm kia phủ lên thân tiểu thư cũng không được, liên tục trượt xuống dưới, đêm đó tiểu thư ngủ thật sự sớm, có làn hương thanh nhã làm bạn đi vào giấc nồng.
Bánh xà phòng tắm dùng hết, tiểu thư không đợi người bán hàng rong tới cửa liền thúc giục nha hoàn đi Thẩm gia mua thêm hai hộp về, Thẩm phụ thấy thế liền đem hai hộp son phấn mà khuê nữ vừa làm xong ra chào hàng, liều mạng nói hai lượng một hộp, nha hoàn kia thế mà cũng không trả giá lấy luôn một hộp và mấy bánh xà phòng rồi trả cho Thẩm phụ hai lượng rưỡi, sau đó ngồi xe ngựa rời đi.
Khi Liễu thị cầm trong tay hai lượng rưỡi, như bị giật mình, nhịn không được cứ vỗ ngực mãi, dầu bôi tóc kia mặc dù làm đơn giản nhưng cần ủ lâu, điều chế ra son phấn thì phức tạp hơn chút, mà phấn sáp này khuê nữ dùng hạt hoa khô bào chế mà thành, phụ liệu bỏ vào đó cũng là thứ không đáng tiền, vậy mà đáng giá hai lượng bạc? Tiền này cũng quá dễ kiếm đi, Liễu thị lại không biết sản lượng hạt hoa ít, Thẩm phụ hái được cũng không nhiều, tổng cộng cũng chỉ đủ làm ra hơn mười hộp, hơn nữa những hạt hoa ngâm qua linh thủy đều nở trướng lên, mài thành phấn thì chất lượng tốt hơn loại bán ba năm lượng bạc ở kinh thành nhiều hơn không biết bao nhiêu, giá hiện nay bán hai lượng một hộp quả thật là vừa tốt vừa rẻ, đối phương đã tín nhiệm Thẩm phụ tự nhiên sẽ không chê đắt mà mặc cả làm gì.
Hôm đó vị tiểu thư phú hộ kia đã dùng phấn, hiệu quả không cần phải nói, da trắng má đỏ hương thơm ngát người, rất vừa lòng, ngay cả nha hoàn cũng đều không thể không thừa nhận hôm nay tiểu thư đẹp hơn vài phần so với ngày xưa, cũng khó trách khi tiểu thư trang điểm kĩ trước khi xuất môn, khi đi ngang qua ánh mắt Trần công tử kia cứ nhìn ngây người
Vào mùa đông vốn là thời điểm co ro trốn trong chăn, từng người một từ già trẻ lớn bé trong thôn không có việc gì đều ngồi trên kháng, hoặc là thêu thùa chút gì đó bán kiếm chút tiền tiêu vặt, hoặc là ngồi tụ tập một chỗ cắn hạt dưa ăn hoa quả khô tán gẫu với nhau, vốn định làm chút xà phòng tắm, nhưng trên tay Thẩm Hà Hương có thương tích, bèn lười biếng trốn ở trong phòng, mỗi ngày ngoại trừ ngủ ra thì đến phòng Liễu thị ăn nhân quả Phỉ mà phụ thân làm cho nàng.
Lúc rảnh rỗi quá không có việc gì làm nàng dùng hai giọt linh thủy bỏ vào nước ngâm vài quả táo dại, vì tuyền dịch một ngày chỉ có vài giọt, cho nên trước đây dùng cực tiết kiếm, ngoại trừ để ngâm cánh hoa ra cũng chỉ dùng để ngâm trà hoa, mục đích muốn cả nhà cùng uống thưởng thức, hôm nay không có làm hàng nên còn thừa vài giọt, sợ lãng phí, bèn dùng nó ngâm táo dại, ai ngờ vốn là mấy trái táo dại khô queo, mấy trái đó sau khi đem lên từ nước ngâm, quả nào quả nấy đỏ tươi roi rói, so với mấy trái mới hái xuống từ cây còn tươi hơn.
Thẩm Hà Hương cầm lấy một trái lên khẽ mở hàm răng cắn một miếng, nhất thời chất nước táo chảy vào trong miệng, cái hương vị ngọt ngào ngon miệng kia không cần phải nói, đầu lưỡi tiếp xúc với táo hận không thể nuốt vào cùng nhau, ăn xong hồi lâu trong miệng vẫn còn dư vị mùi táo mãi không tan, Thẩm Hà Hương nhìn mà không khỏi thầm than, nếu đống táo ngâm qua linh thủy này đem đi làm bánh táo đỏ, nhất định là sẽ mỹ vị hơn không biết bao lần so với loại năm đó tiểu Hầu gia lấy từ trong cung ra
Thẩm Hà Hương vốn thích ăn táo đỏ, ở Hầu phủ khi rảnh rỗi liền học làm chút điểm tâm giết thời gian, làm nhiều nhất chính là bánh táo đỏ, tay nghề mặc dù không bằng được tay nghề của tiệm điểm tâm Đức Vân Trai, nhưng mỹ vị cũng tương đương, ăn qua một lần không người nào là không tán dương, đợi ngày nào đó tay khỏi hẳn, lúc nào ngứa tay sẽ làm một ít để Thẩm phụ và Liễu thị nếm thử, nhân tiện cũng để dành làm đồ ăn vặt.
Vì thế ngày hôm sau liền dùng hai giọt tuyền dịch ngâm ba sọt táo đỏ, tiếp theo liền dùng nước nấu cho ấm khoảng độ năm sáu phần sôi, sau đó liền bỏ hột đập nát thịt táo bên trong rồi bỏ vào trong vỏ bánh đã làm sẵn nhào nặn tiếp, bên trong lại bỏ thêm chút sữa bò và hạt Hạnh nhân băm nhỏ, thậm chí Thẩm Hà Hương còn xa xỉ một lớp mật ong rừng mà Thẩm phụ vô tình lấy được ở trên Hương Sơn về, đợi nổi lửa lên khoảng một canh giờ, kịp đến giữa trưa có thể mở được lồng hấp rồi, khắp nhà tràn ngập mùi hương thơm ngọt của táo, thu hút người đang trong phòng dán đế giày là Liễu thị phải vất giày sang một bên đi vào nhà bếp.
Đợi cho Thẩm phụ gánh hàng trên vai trở về, trên bàn đồ ăn phong phú đã bày biện sẵn, mỗi ngày sữa bò đều phải uống, nương Hổ tử mỗi lần đều cho thêm một ít, Liễu thị và Thẩm phụ vẫn có chút chịu không nổi mùi vị kia, ngẫu nhiên uống một chén nửa chén, còn thừa lại đều để cho Thẩm Hà Hương uống, tiếp theo là món thịt kho tàu Liễu thị làm, còn có vài món thức ăn nóng, hôm nay lại nhiều hơn một đĩa bánh táo đỏ đã cắt sẵn từng miếng.
Thẩm phụ nhìn thấy có chút kinh ngạc, mấy ngày gần đây hắn cũng không có mua bánh về, vậy thì ở đâu ra ? Liễu thị thấy thế nhân tiện nói:“Đây là khuê nữ làm từ đống táo ông đem về đó, ta vừa rồi nếm thử một miếng, mùi vị không tệ……”
Thẩm Hà Hương lập tức cười hì hì gắp một miếng đưa cho Thẩm phụ nói:“Cha, nữ nhi làm không ngon nhưng cha cũng phải ăn đó nha, đừng ghét bỏ……” Bình thường Thẩm phụ đều mua chút bánh táo đỏ về cho nàng, nhưng dù một miếng cũng không ăn, nói không thích ăn, nhưng ai lại nhìn không ra được, đó là tiếc tiền, hôm nay tự nhà mình làm ra không ít, một nhà ba người rốt cục có thể ăn cho bõ.
Thẩm phụ nghĩ khuê nữ là nói thật, thầm nghĩ khuê nữ mình là lần đầu tiên làm bánh, tay nghề có kém thêm nữa hắn cũng phải ăn nhiều mấy miếng, không thể để khuê nữ bị tổn thương nha, ai ngờ cắn một miếng liền sững lại, nhìn miếng bánh đang run trong tay, đây không phải ăn không ngon, đây là ăn quá ngon ……
Thẩm Hà Hương cũng gắp lên cắn một miếng, tuy rằng đã thật lâu rồi không làm bánh, hỏa hầu cũng hơi kém một chút, vỏ bánh nhào nặn lỏng hơn, nhưng do táo đỏ được ngâm với linh thủy nên khi ăn đúng là ngạc nhiên ngoài dự đoán, miếng bánh đó vừa vào liền tan trong miệng, mùi thơm của táo, vỏ bánh, nhân hạnh nhân mật ong trộn lẫn với nhau, với mỹ vị này đã bằng được năm sáu phần của Đức Vân Trai, cũng với tay nghề không tệ này và nguyên liệu tươi ngon, tương lai nếu mở một tiệm bán điểm tâm ở kinh thành chắc cũng không tệ đâu .
Bên kia Thẩm phụ liên tục ăn mấy miếng mới hạ chậm tốc độ, còn có chút chưa thỏa mãn, nếu không phải sợ khuê nữ và lão bà mình không có để ăn, chỉ sợ đầy một đĩa kia cũng không đủ đâu, Thẩm phụ liên tục khen vài câu, ba người một nhà mời bắt đầu cầm đũa ăn cơm.
Thẩm Hà Hương cơm nước xong đi bộ ở trong phòng một lát, giữa trưa nàng ăn mấy miếng bánh vài miếng thịt, chút thức ăn đó cũng không nhiều, cái làm cho nàng no căng chính là uống hai chén sữa bò, Thẩm phụ và Liễu thị chịu không nổi mùi vị đó, một lần chỉ uống chút xíu, còn lại đều là của nàng, hai người họ thấy khuê nữ uống chầm chậm liên tục, nghĩ rằng nàng thích uống thứ này, nhưng trên thực tế Thẩm Hà Hương uống sắp muốn ói đến nơi, bỏ bột mè vào cũng chỉ làm bớt chút xíu mùi tanh, sau khi nuốt xuống mùi phản lại cũng là rất khó chịu.
Nhưng không có biện pháp, vì nàng muốn đạt được “ tuyết phong kỳ cảnh”, chút trả giá đó nàng chịu được, lúc này sờ vào khuôn ngực phẳng so với đá còn phẳng hơn của mình, nàng cảm thấy có hơi chút phiền muộn, tựa người trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trong lòng lại suy nghĩ không biết mùi tanh nồng của sữa bò này phải uống tới khi nào, bộ ngực này có thể giống như ma ma kia hình dung “triều dâng sóng dậy” đẹp không sao tả xiết không nữa.
Thẩm Hà Hương hơn nửa tháng đều ở nhà “Dưỡng thương”, người trong thôn chạy qua chạy lại cửa nhà nàng rất cần mẫn, dù sáng hay tối cũng là quanh co lòng vòng hỏi thăm khuôn mặt của khuê nữ Thẩm gia, vì trước đó khuôn mặt nàng đầy máu, hiện tại toàn bộ người trong thôn đều nghĩ rằng nàng đã bị hủy dung, có chút tiếc, tự nhiên cũng có kẻ vui sướng khi người gặp họa, dáng vẻ nàng xinh đẹp, cũng bị không ít người ghen tị, may thay Thẩm Hà Hương tuổi còn nhỏ, nếu lớn hơn chút không biết là sẽ bị nước bọt của tất cả các cô gái trong thôn nhấn chìm rồi.
Nương Hổ tử và nàng dâu Triệu gia cũng đến đây hai lần, thấy Thẩm Hà Hương không có việc gì đều chắp tay cảm tạ trời đất, lại không biết nương Hổ tử nhìn thấy khuôn mặt bóng loáng non mịn của Thẩm Hà Hương, nào có một chút vết thương, trong lòng thầm thở dài, trong mắt hơi hơi lộ ra chút thất vọng, tâm tư Hổ tử bà làm nương hắn sao không hiểu, vốn chuyện đó là không có khả năng, nhưng nếu lần này khuê nữ Thẩm gia thật sự bị hủy dung, sự tình liền sẽ không giống trước, Hổ tử nếu nói muốn lấy Hà Hương, Thẩm gia không chỉ sẽ không từ chối, thậm chí còn ra sức lôi kéo, không phải nương Hổ tử khoe khoang, trong nhà mặc dù nghèo khó, nhưng Hổ tử cũng được tính là nam tử tốt nhất nhì trong thôn, bộ dáng cũng không tệ.
Thẩm gia nào biết tâm tư nương Hổ tử, nay trời đã vào đông, không được hai tháng nữa là hết năm, vì cất nhà mới nên đã nợ nần một khoản hơn năm lượng bạc, tuy nói có thể lấy dầu bôi tóc và son đi bán, nhưng đã vào mùa đông trời giá rét, làm hàng sẽ chậm hơn mùa hè làm, cho dù có đốt lò sưởi để thúc đẩy nhanh chóng quá trình ủ hương cũng phải mất hơn hai mươi ngày, hong khô son cũng cần phí chút thời gian, Thẩm phụ lại mấy tháng rồi không đi bán hàng, trong nhà tiền ra thì nhanh tiền vào thì chậm, mắt thấy không lâu sau sẽ phải đặt làm hàng Tết rồi, vậy sao không khiến Liễu thị sốt ruột cho được.
Thấy bộ dáng Thẩm phụ và Liễu thị có chút sốt ruột lo lắng, Thẩm Hà Hương cũng không thể đứng nhìn, sau khi tay khỏi hẳn thì bắt tay ngay vào việc điều chế, dùng hạt hoa Nhài làm ra mấy hộp phấn cầm cho Vu chưởng quầy gửi bán, giá phấn này khó định, dù sao thì hàng ở chợ bán đều dùng loại kê gạo bào nhuyễn, không có mấy ai dùng hạt hoa, vừa nãy tiểu thư phú hộ gia kia lại phái nha hoàn đến mua dầu bôi tóc tiếp.
Lúc trước Thẩm phụ vì bận cất nhà mới, liên tục ba tháng không đi bán hàng, tiểu thư phú hộ kia dùng hết dầu bôi tóc son phấn, đợi mãi không thấy ông bán hàng rong đến đành phải mua ở chỗ tiệm trong kinh thành, kết quả sử dụng dù thế nào cũng không hài lòng, rõ ràng là loại trước kia không lâu thường xuyên dùng, hiện tại lại cảm thấy mùi hương dầu bôi tóc kia nhạt nhẽo, dính nhơm nhớp thật ngán, mà chính loại son phấn Hoa Hồng ở tiệm Thịnh Hương giá một hộp ba lượng bạc, bôi lên mặt cũng cảm thấy thô ráp vô cùng
Tiểu thư miễn cưỡng dùng, tâm tình tự nhiên không tốt, nha hoàn bên người đành phải mỗi ngày canh cửa ngóng, nhưng vài người bán rong đi qua cũng không gặp lại người bán dầu bôi tóc hôm trước, đợi hơn một tháng đều không thấy bóng người, rơi vào đường cùng, nha hoàn kia mới nhờ người đi nghe ngóng chỗ ở của Thẩm gia, đồng thời ngồi xe ngựa do tiểu thư phân phó liền đi.
Thẩm Thành Thạch không thể tưởng tượng mình không đi bán hàng, cư nhiên còn có người mua tìm lại đây lấy hàng, vội vàng trở về lấy dầu bôi tóc và son đưa cho nha hoàn chọn, nha hoàn kia từ nhỏ được nuôi dưỡng ở trong đình viện, mặc dù không so được với tiểu thư, nhưng cũng người quen nhìn cảnh sung sướng, thế nào đã gặp qua đám đàn ông lộ nửa thân xây cất nhà, cảm thấy lỗ mãng không chịu nổi nên trong lòng cũng không kiên nhẫn.
Nhưng cũng may dầu bôi tóc và son đều đã lấy ra, Thẩm phụ còn tặng thêm cho nàng ta một bánh xà phòng tắm, nha hoàn thanh toán bạc xong mới nhẹ nhàng thở ra, vừa lòng rời đi, sau khi trở về tâm tình tiểu thư quả nhiên tốt hơn nhiều, thậm chí còn thưởng cho nàng ta một cây ngân trâm, coi như an ủi nàng ta đường xá vất vả, buổi tối khi tắm rửa nha hoàn đó liền hầu hạ tiểu thư dùng bánh xà phòng kia.
Lại nói tiếp bánh xà phòng này đựng trong họp gỗ, trước nay tiểu thư nhà nàng nhìn thấy mắt cũng không thèm chớp, loại hàng giá rẻ này ở trong mắt kẻ có tiền, thì không đáng phải nhìn, nhưng hai lần dầu bôi tóc và son đều đem cho tiểu thư sự kinh hỉ, tiểu thư dù do dự vẫn là dùng một ít chà lên thân thể, ai ngờ dùng xong tâm tình tiểu thư liền tốt lên, khi nha hoàn kì lưng mặc quần áo phát giác làn da tiểu thư so với lúc thường trơn nhẵn hơn rất nhiều, nói một cách khoa trương hơn là ngay cả lụa gấm kia phủ lên thân tiểu thư cũng không được, liên tục trượt xuống dưới, đêm đó tiểu thư ngủ thật sự sớm, có làn hương thanh nhã làm bạn đi vào giấc nồng.
Bánh xà phòng tắm dùng hết, tiểu thư không đợi người bán hàng rong tới cửa liền thúc giục nha hoàn đi Thẩm gia mua thêm hai hộp về, Thẩm phụ thấy thế liền đem hai hộp son phấn mà khuê nữ vừa làm xong ra chào hàng, liều mạng nói hai lượng một hộp, nha hoàn kia thế mà cũng không trả giá lấy luôn một hộp và mấy bánh xà phòng rồi trả cho Thẩm phụ hai lượng rưỡi, sau đó ngồi xe ngựa rời đi.
Khi Liễu thị cầm trong tay hai lượng rưỡi, như bị giật mình, nhịn không được cứ vỗ ngực mãi, dầu bôi tóc kia mặc dù làm đơn giản nhưng cần ủ lâu, điều chế ra son phấn thì phức tạp hơn chút, mà phấn sáp này khuê nữ dùng hạt hoa khô bào chế mà thành, phụ liệu bỏ vào đó cũng là thứ không đáng tiền, vậy mà đáng giá hai lượng bạc? Tiền này cũng quá dễ kiếm đi, Liễu thị lại không biết sản lượng hạt hoa ít, Thẩm phụ hái được cũng không nhiều, tổng cộng cũng chỉ đủ làm ra hơn mười hộp, hơn nữa những hạt hoa ngâm qua linh thủy đều nở trướng lên, mài thành phấn thì chất lượng tốt hơn loại bán ba năm lượng bạc ở kinh thành nhiều hơn không biết bao nhiêu, giá hiện nay bán hai lượng một hộp quả thật là vừa tốt vừa rẻ, đối phương đã tín nhiệm Thẩm phụ tự nhiên sẽ không chê đắt mà mặc cả làm gì.
Hôm đó vị tiểu thư phú hộ kia đã dùng phấn, hiệu quả không cần phải nói, da trắng má đỏ hương thơm ngát người, rất vừa lòng, ngay cả nha hoàn cũng đều không thể không thừa nhận hôm nay tiểu thư đẹp hơn vài phần so với ngày xưa, cũng khó trách khi tiểu thư trang điểm kĩ trước khi xuất môn, khi đi ngang qua ánh mắt Trần công tử kia cứ nhìn ngây người
/47
|