“Cái gì? Vu chưởng quầy muốn mua Hương Sơn? Đây…. sao có thể?” Hà Hương thấy Thẩm phụ và Liễu thị đều là vẻ mặt không tin, nàng ngồi thẳng người nghiêm túc nói:“Ngay từ đầu con cũng tưởng Nhị Nha nhìn lầm rồi, cho nên không lập tức nói cho phụ thân mẫu thân nghe, nhưng Nhị Nha lại nói là do chính nhi tử của Lý Chính nói cho nàng ấy biết, ngày hôm qua Vu chưởng quầy và tiểu nhị còn vụng trộm đi đến nhà Lý chính bàn bạc về chuyện hợp tác mua Hương Sơn, chỉ sợ việc này là thật .” “Vu chưởng quầy buôn bán ở kinh thành, hắn chạy xa lắc xa lơ đến đây mua núi?” Liễu thị nghi vấn nói, Thẩm Hà Hương trầm mặc, cũng khó trách nương sẽ nghĩ như vậy, tuy rằng quan phủ hiện tại chịu khai khẩn đất núi, nhưng phần lớn mọi người đều muốn mua đất ruộng, nào có ai sẽ đi mua núi? Loại đất núi không thể trồng cũng o thu hoạch được, mua về chỉ có thể để không, cũng không tác dụng gì.
Thẩm phụ giống như ý thức được cái gì, muốn nói lại thôi, nghĩ đến gì đó sắc mặt liền không tốt như cũ nữa, Thẩm Hà Hương ngồi bên cạnh, cánh tay đặt lên bàn, nàng nói:“Nương nói cũng đúng, ngay từ đầu nghe Nhị Nha nói việc này con cũng không quá để ý, nhưng sau ngẫm lại liền cảm thấy rất kì lạ, cha, nương, hai người ngẫm lại mà xem, Vu chưởng quầy bỏ qua đất ruộng không mua, cứ phải mua bằng được đất núi sau nhà chúng ta, làm gì có chuyện khéo như vậy? Ông ta là chưởng quầy của một cửa tiệm, không lo việc kinh doanh buôn bán trong tiệm chạy đến mua núi để làm gì? Nói mua liền mua, vì sao lại muốn tránh né chúng ta?”
“Đúng vậy, đây là vì sao?” Liễu thị cũng thấy không thích hợp .
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Hà Hương bình tĩnh không khách khí vạch trần nói:“Con đoán a, Vu chưởng quầy kia muốn muốn mua Hương Sơn chắc chắn là muốn chèn ép chúng ta.” Lập tức nhìn về phía Thẩm phụ nói:“Cha, cha ngẫm lại xem, nếu Vu chưởng quầy mua đám đất Hương Sơn mặt sau nhà chúng ta, vậy núi là của ông ta rồi, nếu ông ta không cho chúng ta lên núi hái hoa làm hương liệu, vậy chúng ta không phải sẽ đi rất xa đến núi khác để hái sao, trên Hương Sơn cây cối hoa cỏ màu sắc chủng loại đa dạng, trên núi khác chưa hẳn có đầy đủ như vậy, đến lúc đó tránh không được phải mua một ít có sẵn ở cửa hàng để dùng, rõ ràng không cần tiêu tiền để mua, hiện tại lại phải bỏ tiền ra mua, vừa chậm trễ thời gian tiền lời lại càng ít, đây là chuyện phiền phức biết cỡ nào.”
“Vu chưởng quầy không phải là người như thế chứ?” Liễu thị cũng không dám xác định hỏi.
“Nương, không phải con nói ông ấy muốn phá chúng ta, con đoán ông ấy chỉ là muốn mua lại Hương Sơn, nếu chúng ta chỉ bán son phấn cho ông ta, ông ta liền cho chúng ta tự ý vào núi hái, đợi sau này nếu chúng ta không muốn bán cho ông ta nữa, đương nhiên sẽ không cho chúng ta lên Hương Sơn, chiêu này của ông ta là muốn chặt đứt đường lui của chúng ta, về sau chỉ có thể buôn bán với ông ta.”
Thẩm phụ nghe xong nhất thời đấm một quyền xuống mặt bàn,“Không nghĩ tới hắn sẽ có tâm tư này, trách không được khi đầu năm hắn ta cứ xin lãnh giáo cách điều chế son phấn và phương tử, may mắn ta không nói cho hắn, đáng giận.” Khó trách Thẩm phụ tức giận, Vu chưởng quầy mua lại Hương Sơn bất quá chỉ mất có vài chục lượng bạc, nhưng cái chính là muốn chặn đứng nhà nàng, một năm mang đến cho hắn lợi nhuận bằng mười mấy cái Hương Sơn cộng lại ấy chứ .
Đối với cách làm của Vu chương quầy, nếu tách ra để suy nghĩ, Thẩm Hà Hương cũng thấy không có gì đáng trách, tục ngữ nói người không vì mình trời tru đất diệt, thương nhân chính là thế, nếu không sao gọi là gian thương, có được mấy người không tham lợi ích, nhưng chuyện này nếu đặt ở phía gia đình mình, bị người ta tính kế, cảm giác thực làm cho người ta căm giận.
Đây cũng là Thẩm Thành Thạch trong hai tháng ngắn ngủn đã cho Vu chưởng quầy buôn bán lời mấy trăm lượng bạc, đang được lợi lộc sao nỡ buông tay, những khách nhân đã dùng qua son phấn Thẩm gia đều quay lại đặt hàng không biết nhiều bao nhiêu, hiện tại đã đến mức hết hàng, muốn có nữa phải đặt trước thời gian lâu, Thẩm gia trong con mắt của Vu chưởng quầy chính là thần tài mang tài lộc đến, khiến hắn không thể không vì tương lai mình mà nghĩ cách, hiện tại nhà Thẩm Thành Thạch điều kiện chưa vững, khó đảm bảo tương lai có tiền sẽ thay đổi suy nghĩ không để cho hắn bán hàng nữa, vậy thì sẽ khiến cho cửa hàng của hắn tổn thất lớn lao, cho nên dưới tiền đề chưa tìm được nhà cung ứng khác thay thế, cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác thôi, thế mới muốn lén lút mua lại Hương Sơn, ngày sau nếu tan rã sẽ có vốn đặt cược.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Liễu thị nghe mà khẩn trương, cũng không khỏi nghĩ tới tối qua đã đếm một lần số bạc trong tráp.
Trước hai ngày cả nhà họ còn vì có ba mươi lượng bạc mà vui mừng, lúc này lại phát hiện tiền quá ít không đủ dùng, đừng nói là không đủ mua Hương Sơn, ngay cả muốn mua ruộng tốt cũng mua không nổi vài mẫu, Thẩm phụ lại không có bằng hữu có thể mượn tiền, người nhà cũ lại càng không cần nói đến, một văn cũng sẽ không cho mượn, nhà Liễu thị vốn cũng coi như giàu có, nhưng năm đó gặp thủy tai lưu lạc đến đây, cha mẹ sớm đã qua đời nên bản thân không nơi nương ựa, nếu không cũng sẽ không gả cho Thẩm phụ, cho nên năm đó nếu có một tia hy vọng, Thẩm phụ cũng sẽ không bỏ lại hai mẹ con nàng đi liều mạng, cả nhà ngồi với nhau một lúc lâu, Thẩm phụ thế mới đứng dậy định đi qua nhà Lý Chính hỏi thăm chút.
Liễu thị dưới hình huống vội vàng chỉ kịp chuẩn bị chút đồ ăn điểm tâm, còn bỏ thêm lạp xưởng và một khối thịt ba chỉ, năm mới không thể cứ tay không mà đến nhà người ta, Thẩm phụ bụng đầy tâm sự xách giỏ ra khỏi nhà.
Mà Liễu thị về phòng cầm khung thêu lên cũng đầy mặt u sầu, sao còn có nửa chút tâm tư thêu hoa, Thẩm Hà Hương ngồi ở bên cạnh cũng không nói một lời, trong lòng nghĩ tới chuyện khác, kỳ thật nếu muốn mua lại Hương Sơn cũng không khó, đó là món tiền Giản Thư Huyền lưu lại có chút lai lịch bất chính, không biết giải thích thế nào với Thẩm phụ và Liễu thị. Hơn nữa nàng cũng không nghĩ tới, kiếp trước không có người mua ngọn núi hoang này, nay cư nhiên thành miếng mồi ngon, bị tên Vu chưởng quầy kia cứ thế mà xía vào, chỉ sợ giá đất cũng không dễ dàng giảm.
Một lát sau bộ dáng Thẩm phụ cầm giỏ không trở về có chút chán ngán thất vọng, trong lòng Thẩm Hà Hương không khỏi trầm mặc, trong lòng tính đến chuyện xấu nhất, vội đứng dậy đi đến đón cha rồi nhỏ giọng hỏi:“Cha, Lý Chính nói như thế nào? Hương Sơn đã bán đi chưa?”
“Bán thì chưa, trước mắt vẫn là tháng giêng, người phụ trách việc này ở nha môn đã hồi hương, cho dù việc đã xong, đi làm khế đất cũng phải mất mấy ngày nữa, chỉ là Lý Chính nói Hương Sơn kia đất đai rộng lớn, Vu chưởng quầy lại là người ngoài thôn, ít hơn tám mươi lượng không bán, Vu chưởng quầy chê đắt cho nên ngày hôm qua chưa bàn bạc xong, Lý Chính nói, nếu người trong thôn chúng ta muốn mua, thì sẽ ưu tiên cho, người cùng thôn sẽ được giảm mười lượng, cũng chính là bảy mươi lượng……”
“Bảy mươi lượng……” Liễu thị vội buông khung thêu trong tay, xuống đất mở hộp tráp đựng điền ra, lật qua lật lại bên trong vẫn là ba nén bạc và một ít bạc vụn, số tiền này còn kém xa bảy mươi lượng, dù mình có cộng thêm cả căn nhà mới xây này lại nữa cũng không đủ, giờ biết làm sao đây.
Gặp Thẩm phụ và Liễu thị mặt mày chau lại, trong lòng Thẩm Hà Hương trằn trọc một lát, đành phải mở miệng nói:“Cha, nếu người thật sự muốn mua Hương Sơn, tiền sẽ có đủ.” Thấy Thẩm phụ và Liễu thị đều nhìn qua, Thẩm Hà Hương đành phải lộ vẻ mặt khiếp đảm nhỏ giọng kể lại sự tình nửa năm trước khi nàng lên Hương Sơn hái hoa, vô tình nhặt được một trăm lượng bạc trong động dành cho thợ săn trú qua đêm, rồi sau đó đem chôn dưới tàng cây, ngay cả chiếc áo cũ bọc đống bạc đó ra sao cũng miêu tả sống động, tuy câu truyện không tình ái dạt dào, nhưng cũng có căn cứ đàng hoàng, Thẩm phụ và Liễu thị chỉ biết sửng sốt và sửng sốt.
“Con nói cái gì? Con nhặt được một trăm lượng bạc ở Hương Sơn?” Liễu thị nghe xong thì thào hỏi lại, lập tức nhìn về phía Thẩm phụ nửa ngày rồi mà vẫn không thích ứng được.
Thẩm Hà Hương thật tâm giải thích nói:“Cha, nương, lúc ấy con cũng sợ hãi vô cùng, nghĩ rằng có ai đó làm rơi, sợ bị động vật hoang dã trong rừng tha lôi nên thuận tay chôn ở dưới tàng cây, thầm nghĩ nếu sau có người đến tìm thì chỉ cho hắn chỗ để, ai ngờ đoạn thời gian vừa rồi bận xoay không kịp, nếu không phải vì mua Hương Sơn cần tiền, chỉ sợ con cũng không nhớ tới nó nữa……”
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, cảm giác việc này thật không thể tưởng tượng nổi, khuê nữ nhà mình vận khí cũng qua smay mắn đi, lên núi tùy tiện chơi một chút liền nhặt được tấm phương tử, lại lên trên núi tùy tiện hái chút hoa liền có thể nhặt được trăm lượng bạc, chuyện tốt nào cũng phát sinh trên người khuê nữ nhà mình, đây nếu đi nói với người khác, bọn họ khẳng định sẽ không tin tưởng.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh, Thẩm phụ và Liễu thị nhìn nhau trong chốc lát, một hồi lại nhìn Hà Hương, đều có chút không dám tin, nếu không phải hai người họ biết khuê nữ nhà họ ngoài việc theo họ lên núi hái hoa thì ngày ngày đều ở nhà, ngay cả nhà hàng xóm cũng đều rất ít qua chơi, chỉ sợ sẽ hoài nghi tính chân thật của sự việc, dù sao chuyện nhặt được bạc trên núi này đem nói cho người khác nghe chỉ sợ người ta sẽ coi như chuyện đùa, kẻ ngốc mới đem trăm lượng bạc lên trên núi vất, cộng thêm người trong thôn đều nghèo rớt mồng tơi, đừng nói trăm lượng, dù là ba bốn lượng cũng không có, muốn vứt thì cũng không có của mà vứt.
Nửa ngày sau……
“Cha nó à, ông nói đây không phải là ý trời sao, muốn cho chúng ta mua lại Hương Sơn thế mới cho bạc……” Liễu thị nói.
“Nói bừa, Hương Sơn này rõ ràng là tòa bảo sơn, làm cho nhà chúng ta phát đạt.” Thẩm phụ kiên định nói,“Nếu không thì cả phương tử lẫn bạc đều để cho Hà Hương của chúng ta nhặt được ……”
Thẩm Hà Hương cũng không biết là có phải nhịn nhiều quá bị tức nghẹn không, ánh mắt trừng thật to, hai má toàn bộ đỏ hồng, Thẩm phụ và Liễu thị nghĩ mãi sau mới nhẹ lòng, tiền này nếu nửa năm không có người tìm đến, vậy đó là vật vô chủ, là lão thiên gia muốn thưởng cho, thưởng cho ngươi đương nhiên ngươi được dùng, dù có bị ra quan phủ cũng không có tội .
Vì thế vào ban đêm Thẩm phụ liền cầm cái cuốc và giỏ trúc dẫn theo Thẩm Hà Hương lặng lẽ lên núi tìm, sau đó ở chỗ khuê nữ chỉ đào mất một lúc lâu, đang mùa đông trời đất đông cứng, đào nửa ngày cuối cùng mới đào tới góc áo, chiếc áo rách và đất cát dính lại cứng như sắt, khó khăn lắm mới tách được lớp bọc bên ngoài ra để lộ ra ánh sáng ngân lượng sáng chói, Thẩm Hà Hương thấy thế, lập tức dùng chiếc túi vải bố đã chuẩn bị sẵn nhặt bạc bỏ vài túi, sau đó bỏ vào trong giỏ trúc của phụ thân, hai cha con cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, cùng nhau xuống núi.
Qua hai ngày người làm bên nha môn đã trở lại, Thẩm phụ liền mang theo tiền đi tìm Lý Chính, lén nhét cho hắn năm lượng bạc, việc này làm liền thuận lợi ngay, cùng là người trong thôn mua lại, dựa trên luật pháp của Yến Kinh quốc, Thẩm Thành Thạch có thể được ưu tiên mua bán, ngoại nhân có tăng thêm bạc cũng không thành, hơn nữa Lý Chính co mối quan hệ lo lót cho nha môn, cuối cùng Thẩm Thành Thạch chỉ tốn sáu mươi bốn lượng đã mua được Hương Sơn rồi, thủ tục cũng được làm cực nhanh, không mất mấy ngày, địa khế cũng lấy được luôn, Liễu thị cao hứng dùng giấy dầu bọc lại cả địa khế Hương Sơn và nhà mới cất lại cùng chỗ rồi cất vào tráp tiền bảo quản.
Hương Sơn bị Thẩm Thành Thạch mua lại, tin tức này lập tức liền truyền ra, sáu mươi bốn lượng bạc đó, người trong thôn sau khi biết đều chấn kinh rồi, Thẩm gia lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Việc này thực tế cũng khiến cho Thẩm phụ và Liễu thị đau đầu không thôi, đương nhiên không thể nói là khuê nữ nhặt được ở Hương Sơn được, cho dù có nói người ta cũng không tin, rõ ràng là gạt người mà, cũng may Liễu thị nghĩ đến chuyện khi còn chưa cất nhà mới, từng có một lão thái thái qua đường đến xin chén nước uống, sau đó bị ngã bệnh Liễu thị thấy bà đáng thương, liền giữ lại cho ở, nửa tháng mới đi, lúc này vừa vặn lấy việc đó ra làm cớ, nói là phương tử do lão thái thái cảm tạ tặng cho Thẩm gia, trước đó vài ngày có người mua phương tử, bọn họ liền bán chút cho người ta, trong tay tự nhiên có chút tiền.
Người trong thôn thế mới biết vì sao Thẩm gia đột nhiên đổi vận, thì ra là có phương tử điều chế son phấn, làm son phấn đi bán mới có thể cất được cái nhà lớn như vậy, ngoài mặt đều nói là Thẩm gia hảo tâm có hảo báo, nhưng sau lưng đều ghen tị muốn chết, thầm nghĩ việc tốt này sao lại để Thẩm gia gặp được chứ, sau này nếu lại gặp được lão thái thái đi ngang qua thôn, ánh mắt người trong thôn liền như bó đuốc, nhiệt tình như lửa, người ta không muốn cũng cứng rắn lôi kéo người ta về nhà, nhất thời bầu không khí kính già yêu trẻ cực thịnh luôn.
Việc Thẩm gia mua lại Hương Sơn không mấy ngày liền truyền đến tai Vu chưởng quầy, đồng dạng cũng là cả kinh, hắn sở dĩ không sợ không mua được đám đất đó là vì hắn biết rõ nhất hiện tại trong tay Thẩm Thành Thạch cũng không có bao nhiêu tiền, muốn mua Hương Sơn cũng chỉ là hữu tâm vô lực, ai ngờ ngay tại lúc hắn tràn đầy tự tin, Hương Sơn cư nhiên bị người ta mua đứt luôn một cách yên ắng, hắn biết chuyện đã là khi người ta lấy xong địa khế rồi, ván đã đóng thuyền, không khỏi cảm thấy hối hận lúc trước chính mình đã tự tin quá mức, nay biến thành gà bay trứng vỡ hai bên đều không thu được kết quả tốt.
Nhưng thương nhân dù sao cũng là thương nhân, vì lợi ích xé rách da mặt cũng là có thể vá lại được, cách một ngày Vu chưởng quầy liền mang theo trọng lễ đến chịu tội với Thẩm phụ, thái độ vô cùng thành khẩn, thậm chí còn xé đi khế ước cũ, mang đến một văn khế mới được viết lại, sau này Thẩm gia làm son phấn lợi tức song phương chia đều, chính là một hộp son bán ba lượng bạc, Thẩm phụ có thể được một lượng rưỡi, mà không phải giống trước kia là năm trăm văn tiền, số tiền đã tăng lên gấp ba.
Thẩm phụ trước đây ở nhà cũ cũng từng phụ giúp quản lý tiệm tạp hóa, lại làm người bán hàng rong lâu như vậy, đương nhiên cũng không phải loại người kiến thức nông cạn, sau khi cân nhắc lợi hại xong, không vội vàng trở mặt, dù sao điều kiện kinh tế nhà mình chưa có căn cơ nên cũng không có tư cách trở mặt, cuối cùng Vu chưởng quầy bước ra khỏi cửa Thẩm gia trong tay cầm văn khế cao hứng, chuyến đi này cũng không phí công, về sau ít nhất hai năm thời gian các mặt hàng Thẩm gia làm ra sẽ được bán ở cửa tiệm của hắn, tuy rằng kiếm ít đi chút, nhưng so sánh lợi tức vẫn là cực cao, về phần hai năm sau……
Khi đó Thẩm gia nói không chừng đã đủ lông đủ cánh, chỉ sợ không còn là chỗ hắn có thể lôi kéo được, Vu chưởng quầy khẽ thở dài một cái đem văn khế nhét vào trong tay áo, lên xe ngựa rời khỏi Lưu gia thôn
Thẩm phụ giống như ý thức được cái gì, muốn nói lại thôi, nghĩ đến gì đó sắc mặt liền không tốt như cũ nữa, Thẩm Hà Hương ngồi bên cạnh, cánh tay đặt lên bàn, nàng nói:“Nương nói cũng đúng, ngay từ đầu nghe Nhị Nha nói việc này con cũng không quá để ý, nhưng sau ngẫm lại liền cảm thấy rất kì lạ, cha, nương, hai người ngẫm lại mà xem, Vu chưởng quầy bỏ qua đất ruộng không mua, cứ phải mua bằng được đất núi sau nhà chúng ta, làm gì có chuyện khéo như vậy? Ông ta là chưởng quầy của một cửa tiệm, không lo việc kinh doanh buôn bán trong tiệm chạy đến mua núi để làm gì? Nói mua liền mua, vì sao lại muốn tránh né chúng ta?”
“Đúng vậy, đây là vì sao?” Liễu thị cũng thấy không thích hợp .
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Hà Hương bình tĩnh không khách khí vạch trần nói:“Con đoán a, Vu chưởng quầy kia muốn muốn mua Hương Sơn chắc chắn là muốn chèn ép chúng ta.” Lập tức nhìn về phía Thẩm phụ nói:“Cha, cha ngẫm lại xem, nếu Vu chưởng quầy mua đám đất Hương Sơn mặt sau nhà chúng ta, vậy núi là của ông ta rồi, nếu ông ta không cho chúng ta lên núi hái hoa làm hương liệu, vậy chúng ta không phải sẽ đi rất xa đến núi khác để hái sao, trên Hương Sơn cây cối hoa cỏ màu sắc chủng loại đa dạng, trên núi khác chưa hẳn có đầy đủ như vậy, đến lúc đó tránh không được phải mua một ít có sẵn ở cửa hàng để dùng, rõ ràng không cần tiêu tiền để mua, hiện tại lại phải bỏ tiền ra mua, vừa chậm trễ thời gian tiền lời lại càng ít, đây là chuyện phiền phức biết cỡ nào.”
“Vu chưởng quầy không phải là người như thế chứ?” Liễu thị cũng không dám xác định hỏi.
“Nương, không phải con nói ông ấy muốn phá chúng ta, con đoán ông ấy chỉ là muốn mua lại Hương Sơn, nếu chúng ta chỉ bán son phấn cho ông ta, ông ta liền cho chúng ta tự ý vào núi hái, đợi sau này nếu chúng ta không muốn bán cho ông ta nữa, đương nhiên sẽ không cho chúng ta lên Hương Sơn, chiêu này của ông ta là muốn chặt đứt đường lui của chúng ta, về sau chỉ có thể buôn bán với ông ta.”
Thẩm phụ nghe xong nhất thời đấm một quyền xuống mặt bàn,“Không nghĩ tới hắn sẽ có tâm tư này, trách không được khi đầu năm hắn ta cứ xin lãnh giáo cách điều chế son phấn và phương tử, may mắn ta không nói cho hắn, đáng giận.” Khó trách Thẩm phụ tức giận, Vu chưởng quầy mua lại Hương Sơn bất quá chỉ mất có vài chục lượng bạc, nhưng cái chính là muốn chặn đứng nhà nàng, một năm mang đến cho hắn lợi nhuận bằng mười mấy cái Hương Sơn cộng lại ấy chứ .
Đối với cách làm của Vu chương quầy, nếu tách ra để suy nghĩ, Thẩm Hà Hương cũng thấy không có gì đáng trách, tục ngữ nói người không vì mình trời tru đất diệt, thương nhân chính là thế, nếu không sao gọi là gian thương, có được mấy người không tham lợi ích, nhưng chuyện này nếu đặt ở phía gia đình mình, bị người ta tính kế, cảm giác thực làm cho người ta căm giận.
Đây cũng là Thẩm Thành Thạch trong hai tháng ngắn ngủn đã cho Vu chưởng quầy buôn bán lời mấy trăm lượng bạc, đang được lợi lộc sao nỡ buông tay, những khách nhân đã dùng qua son phấn Thẩm gia đều quay lại đặt hàng không biết nhiều bao nhiêu, hiện tại đã đến mức hết hàng, muốn có nữa phải đặt trước thời gian lâu, Thẩm gia trong con mắt của Vu chưởng quầy chính là thần tài mang tài lộc đến, khiến hắn không thể không vì tương lai mình mà nghĩ cách, hiện tại nhà Thẩm Thành Thạch điều kiện chưa vững, khó đảm bảo tương lai có tiền sẽ thay đổi suy nghĩ không để cho hắn bán hàng nữa, vậy thì sẽ khiến cho cửa hàng của hắn tổn thất lớn lao, cho nên dưới tiền đề chưa tìm được nhà cung ứng khác thay thế, cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác thôi, thế mới muốn lén lút mua lại Hương Sơn, ngày sau nếu tan rã sẽ có vốn đặt cược.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Liễu thị nghe mà khẩn trương, cũng không khỏi nghĩ tới tối qua đã đếm một lần số bạc trong tráp.
Trước hai ngày cả nhà họ còn vì có ba mươi lượng bạc mà vui mừng, lúc này lại phát hiện tiền quá ít không đủ dùng, đừng nói là không đủ mua Hương Sơn, ngay cả muốn mua ruộng tốt cũng mua không nổi vài mẫu, Thẩm phụ lại không có bằng hữu có thể mượn tiền, người nhà cũ lại càng không cần nói đến, một văn cũng sẽ không cho mượn, nhà Liễu thị vốn cũng coi như giàu có, nhưng năm đó gặp thủy tai lưu lạc đến đây, cha mẹ sớm đã qua đời nên bản thân không nơi nương ựa, nếu không cũng sẽ không gả cho Thẩm phụ, cho nên năm đó nếu có một tia hy vọng, Thẩm phụ cũng sẽ không bỏ lại hai mẹ con nàng đi liều mạng, cả nhà ngồi với nhau một lúc lâu, Thẩm phụ thế mới đứng dậy định đi qua nhà Lý Chính hỏi thăm chút.
Liễu thị dưới hình huống vội vàng chỉ kịp chuẩn bị chút đồ ăn điểm tâm, còn bỏ thêm lạp xưởng và một khối thịt ba chỉ, năm mới không thể cứ tay không mà đến nhà người ta, Thẩm phụ bụng đầy tâm sự xách giỏ ra khỏi nhà.
Mà Liễu thị về phòng cầm khung thêu lên cũng đầy mặt u sầu, sao còn có nửa chút tâm tư thêu hoa, Thẩm Hà Hương ngồi ở bên cạnh cũng không nói một lời, trong lòng nghĩ tới chuyện khác, kỳ thật nếu muốn mua lại Hương Sơn cũng không khó, đó là món tiền Giản Thư Huyền lưu lại có chút lai lịch bất chính, không biết giải thích thế nào với Thẩm phụ và Liễu thị. Hơn nữa nàng cũng không nghĩ tới, kiếp trước không có người mua ngọn núi hoang này, nay cư nhiên thành miếng mồi ngon, bị tên Vu chưởng quầy kia cứ thế mà xía vào, chỉ sợ giá đất cũng không dễ dàng giảm.
Một lát sau bộ dáng Thẩm phụ cầm giỏ không trở về có chút chán ngán thất vọng, trong lòng Thẩm Hà Hương không khỏi trầm mặc, trong lòng tính đến chuyện xấu nhất, vội đứng dậy đi đến đón cha rồi nhỏ giọng hỏi:“Cha, Lý Chính nói như thế nào? Hương Sơn đã bán đi chưa?”
“Bán thì chưa, trước mắt vẫn là tháng giêng, người phụ trách việc này ở nha môn đã hồi hương, cho dù việc đã xong, đi làm khế đất cũng phải mất mấy ngày nữa, chỉ là Lý Chính nói Hương Sơn kia đất đai rộng lớn, Vu chưởng quầy lại là người ngoài thôn, ít hơn tám mươi lượng không bán, Vu chưởng quầy chê đắt cho nên ngày hôm qua chưa bàn bạc xong, Lý Chính nói, nếu người trong thôn chúng ta muốn mua, thì sẽ ưu tiên cho, người cùng thôn sẽ được giảm mười lượng, cũng chính là bảy mươi lượng……”
“Bảy mươi lượng……” Liễu thị vội buông khung thêu trong tay, xuống đất mở hộp tráp đựng điền ra, lật qua lật lại bên trong vẫn là ba nén bạc và một ít bạc vụn, số tiền này còn kém xa bảy mươi lượng, dù mình có cộng thêm cả căn nhà mới xây này lại nữa cũng không đủ, giờ biết làm sao đây.
Gặp Thẩm phụ và Liễu thị mặt mày chau lại, trong lòng Thẩm Hà Hương trằn trọc một lát, đành phải mở miệng nói:“Cha, nếu người thật sự muốn mua Hương Sơn, tiền sẽ có đủ.” Thấy Thẩm phụ và Liễu thị đều nhìn qua, Thẩm Hà Hương đành phải lộ vẻ mặt khiếp đảm nhỏ giọng kể lại sự tình nửa năm trước khi nàng lên Hương Sơn hái hoa, vô tình nhặt được một trăm lượng bạc trong động dành cho thợ săn trú qua đêm, rồi sau đó đem chôn dưới tàng cây, ngay cả chiếc áo cũ bọc đống bạc đó ra sao cũng miêu tả sống động, tuy câu truyện không tình ái dạt dào, nhưng cũng có căn cứ đàng hoàng, Thẩm phụ và Liễu thị chỉ biết sửng sốt và sửng sốt.
“Con nói cái gì? Con nhặt được một trăm lượng bạc ở Hương Sơn?” Liễu thị nghe xong thì thào hỏi lại, lập tức nhìn về phía Thẩm phụ nửa ngày rồi mà vẫn không thích ứng được.
Thẩm Hà Hương thật tâm giải thích nói:“Cha, nương, lúc ấy con cũng sợ hãi vô cùng, nghĩ rằng có ai đó làm rơi, sợ bị động vật hoang dã trong rừng tha lôi nên thuận tay chôn ở dưới tàng cây, thầm nghĩ nếu sau có người đến tìm thì chỉ cho hắn chỗ để, ai ngờ đoạn thời gian vừa rồi bận xoay không kịp, nếu không phải vì mua Hương Sơn cần tiền, chỉ sợ con cũng không nhớ tới nó nữa……”
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, cảm giác việc này thật không thể tưởng tượng nổi, khuê nữ nhà mình vận khí cũng qua smay mắn đi, lên núi tùy tiện chơi một chút liền nhặt được tấm phương tử, lại lên trên núi tùy tiện hái chút hoa liền có thể nhặt được trăm lượng bạc, chuyện tốt nào cũng phát sinh trên người khuê nữ nhà mình, đây nếu đi nói với người khác, bọn họ khẳng định sẽ không tin tưởng.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh, Thẩm phụ và Liễu thị nhìn nhau trong chốc lát, một hồi lại nhìn Hà Hương, đều có chút không dám tin, nếu không phải hai người họ biết khuê nữ nhà họ ngoài việc theo họ lên núi hái hoa thì ngày ngày đều ở nhà, ngay cả nhà hàng xóm cũng đều rất ít qua chơi, chỉ sợ sẽ hoài nghi tính chân thật của sự việc, dù sao chuyện nhặt được bạc trên núi này đem nói cho người khác nghe chỉ sợ người ta sẽ coi như chuyện đùa, kẻ ngốc mới đem trăm lượng bạc lên trên núi vất, cộng thêm người trong thôn đều nghèo rớt mồng tơi, đừng nói trăm lượng, dù là ba bốn lượng cũng không có, muốn vứt thì cũng không có của mà vứt.
Nửa ngày sau……
“Cha nó à, ông nói đây không phải là ý trời sao, muốn cho chúng ta mua lại Hương Sơn thế mới cho bạc……” Liễu thị nói.
“Nói bừa, Hương Sơn này rõ ràng là tòa bảo sơn, làm cho nhà chúng ta phát đạt.” Thẩm phụ kiên định nói,“Nếu không thì cả phương tử lẫn bạc đều để cho Hà Hương của chúng ta nhặt được ……”
Thẩm Hà Hương cũng không biết là có phải nhịn nhiều quá bị tức nghẹn không, ánh mắt trừng thật to, hai má toàn bộ đỏ hồng, Thẩm phụ và Liễu thị nghĩ mãi sau mới nhẹ lòng, tiền này nếu nửa năm không có người tìm đến, vậy đó là vật vô chủ, là lão thiên gia muốn thưởng cho, thưởng cho ngươi đương nhiên ngươi được dùng, dù có bị ra quan phủ cũng không có tội .
Vì thế vào ban đêm Thẩm phụ liền cầm cái cuốc và giỏ trúc dẫn theo Thẩm Hà Hương lặng lẽ lên núi tìm, sau đó ở chỗ khuê nữ chỉ đào mất một lúc lâu, đang mùa đông trời đất đông cứng, đào nửa ngày cuối cùng mới đào tới góc áo, chiếc áo rách và đất cát dính lại cứng như sắt, khó khăn lắm mới tách được lớp bọc bên ngoài ra để lộ ra ánh sáng ngân lượng sáng chói, Thẩm Hà Hương thấy thế, lập tức dùng chiếc túi vải bố đã chuẩn bị sẵn nhặt bạc bỏ vài túi, sau đó bỏ vào trong giỏ trúc của phụ thân, hai cha con cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, cùng nhau xuống núi.
Qua hai ngày người làm bên nha môn đã trở lại, Thẩm phụ liền mang theo tiền đi tìm Lý Chính, lén nhét cho hắn năm lượng bạc, việc này làm liền thuận lợi ngay, cùng là người trong thôn mua lại, dựa trên luật pháp của Yến Kinh quốc, Thẩm Thành Thạch có thể được ưu tiên mua bán, ngoại nhân có tăng thêm bạc cũng không thành, hơn nữa Lý Chính co mối quan hệ lo lót cho nha môn, cuối cùng Thẩm Thành Thạch chỉ tốn sáu mươi bốn lượng đã mua được Hương Sơn rồi, thủ tục cũng được làm cực nhanh, không mất mấy ngày, địa khế cũng lấy được luôn, Liễu thị cao hứng dùng giấy dầu bọc lại cả địa khế Hương Sơn và nhà mới cất lại cùng chỗ rồi cất vào tráp tiền bảo quản.
Hương Sơn bị Thẩm Thành Thạch mua lại, tin tức này lập tức liền truyền ra, sáu mươi bốn lượng bạc đó, người trong thôn sau khi biết đều chấn kinh rồi, Thẩm gia lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Việc này thực tế cũng khiến cho Thẩm phụ và Liễu thị đau đầu không thôi, đương nhiên không thể nói là khuê nữ nhặt được ở Hương Sơn được, cho dù có nói người ta cũng không tin, rõ ràng là gạt người mà, cũng may Liễu thị nghĩ đến chuyện khi còn chưa cất nhà mới, từng có một lão thái thái qua đường đến xin chén nước uống, sau đó bị ngã bệnh Liễu thị thấy bà đáng thương, liền giữ lại cho ở, nửa tháng mới đi, lúc này vừa vặn lấy việc đó ra làm cớ, nói là phương tử do lão thái thái cảm tạ tặng cho Thẩm gia, trước đó vài ngày có người mua phương tử, bọn họ liền bán chút cho người ta, trong tay tự nhiên có chút tiền.
Người trong thôn thế mới biết vì sao Thẩm gia đột nhiên đổi vận, thì ra là có phương tử điều chế son phấn, làm son phấn đi bán mới có thể cất được cái nhà lớn như vậy, ngoài mặt đều nói là Thẩm gia hảo tâm có hảo báo, nhưng sau lưng đều ghen tị muốn chết, thầm nghĩ việc tốt này sao lại để Thẩm gia gặp được chứ, sau này nếu lại gặp được lão thái thái đi ngang qua thôn, ánh mắt người trong thôn liền như bó đuốc, nhiệt tình như lửa, người ta không muốn cũng cứng rắn lôi kéo người ta về nhà, nhất thời bầu không khí kính già yêu trẻ cực thịnh luôn.
Việc Thẩm gia mua lại Hương Sơn không mấy ngày liền truyền đến tai Vu chưởng quầy, đồng dạng cũng là cả kinh, hắn sở dĩ không sợ không mua được đám đất đó là vì hắn biết rõ nhất hiện tại trong tay Thẩm Thành Thạch cũng không có bao nhiêu tiền, muốn mua Hương Sơn cũng chỉ là hữu tâm vô lực, ai ngờ ngay tại lúc hắn tràn đầy tự tin, Hương Sơn cư nhiên bị người ta mua đứt luôn một cách yên ắng, hắn biết chuyện đã là khi người ta lấy xong địa khế rồi, ván đã đóng thuyền, không khỏi cảm thấy hối hận lúc trước chính mình đã tự tin quá mức, nay biến thành gà bay trứng vỡ hai bên đều không thu được kết quả tốt.
Nhưng thương nhân dù sao cũng là thương nhân, vì lợi ích xé rách da mặt cũng là có thể vá lại được, cách một ngày Vu chưởng quầy liền mang theo trọng lễ đến chịu tội với Thẩm phụ, thái độ vô cùng thành khẩn, thậm chí còn xé đi khế ước cũ, mang đến một văn khế mới được viết lại, sau này Thẩm gia làm son phấn lợi tức song phương chia đều, chính là một hộp son bán ba lượng bạc, Thẩm phụ có thể được một lượng rưỡi, mà không phải giống trước kia là năm trăm văn tiền, số tiền đã tăng lên gấp ba.
Thẩm phụ trước đây ở nhà cũ cũng từng phụ giúp quản lý tiệm tạp hóa, lại làm người bán hàng rong lâu như vậy, đương nhiên cũng không phải loại người kiến thức nông cạn, sau khi cân nhắc lợi hại xong, không vội vàng trở mặt, dù sao điều kiện kinh tế nhà mình chưa có căn cơ nên cũng không có tư cách trở mặt, cuối cùng Vu chưởng quầy bước ra khỏi cửa Thẩm gia trong tay cầm văn khế cao hứng, chuyến đi này cũng không phí công, về sau ít nhất hai năm thời gian các mặt hàng Thẩm gia làm ra sẽ được bán ở cửa tiệm của hắn, tuy rằng kiếm ít đi chút, nhưng so sánh lợi tức vẫn là cực cao, về phần hai năm sau……
Khi đó Thẩm gia nói không chừng đã đủ lông đủ cánh, chỉ sợ không còn là chỗ hắn có thể lôi kéo được, Vu chưởng quầy khẽ thở dài một cái đem văn khế nhét vào trong tay áo, lên xe ngựa rời khỏi Lưu gia thôn
/47
|