Lạc Kiên mới giơ cuốn sách đang đọc cho Thế Vũ nhìn và vui vẻ trả lời:
- Nhờ cái này… chữa lành lắm luôn á mày.
Thế Vũ mới đởn một câu xanh rờn:
- Mày mà cần chữa lành luôn hả?
Lạc Kiên mới lấy cái dép lào mới mua hôm qua ở hộc tủ mà ném vào mặt Thế Vũ, đang cao hứng thì bị dập tắt bởi thằng bạn. Thế Vũ nhăn nhó ôm mặt lại rồi đưa mấy tài liệu quan trọng, nói:
- Duyệt giúp tao.
Lạc Kiên để cuốn sách xuống rồi cầm tài liệu lên xem mà có chút ngạc nhiên, hỏi:
- Không phải cái này Hải Long duyệt rồi hả?
Nghe xong Thế Vũ nhếch mép một cái, cất giọng điệu cực kì bất lực:
- Ừ, duyệt rồi, nhưng nó bảo tao đưa cho mày kí.
“...”, Lạc Kiên thả tài liệu mạnh xuống bàn mà thở dài, lấy tay chống cằm mà trong lòng đầy sự chửi rủa: “Sao mày không kí giúp tao hả thằng rồng nước kia?”. Thế Vũ nhìn thái độ của anh như thế mà lặng lẽ định rời đi, nhưng… bị anh kêu lại và giao hai việc lớn không nể nang gì luôn. Lạc Kiên nghiêm giọng bảo:
- Soạn ba cái văn bản để họp vào ngày mai với kiểm tra công trình xây dựng bên chỗ N như nào đi.
Thế Vũ nhăn nhó, hỏi:
- Mày… ba văn bản đó nhiều sao mày dồn vào cho tao hết vậy? Còn ngày mai nữa chứ?
Lạc Kiên đáp:
- Hải Long với Bạch Quân giờ có ở công ty đâu mà giao, làm nhanh đi.
“...”, nghe xong là muốn giãy đành đạch ngay lập tức. Tức quá mà. Tuy vậy, không chịu vẫn phải chịu. Thế Vũ bất lực mà ra ngoài để về lại phòng mình để làm. Còn Lạc Kiên, anh đứng dậy, thu dọn, xếp gọn gàng đồ trên bàn rồi cũng rời khỏi phòng lẫn công ty để đi đâu đó.
...
Tại nhà của Tôn Linh Dung.
Cô đang ngồi ngẩn ngơ nhìn ra cửa sổ, suy nghĩ một điều gì đó trong đầu. Cô cứ như vậy cho đến khi có một cánh tay đặt trên vai cô khiến cô giật mình. Linh Dung ôm ngực trái mà xoa xoa, nét mặt nhăn nhúm lại, cằn nhằn:
- Làm em hú hồn…
Chàng trai trước mặt cô nghe vậy mà bật cười rồi buông lời trêu chọc:
- Suy nghĩ gì mà ngẩn ngơ dữ?
Cô ấp úng không biết nói gì, ngại ngùng gãi đầu, anh chàng đó mới trêu chọc cô tiếp lần hai. Người ấy bảo:
- Có phải em nghĩ đến chàng trai đó, anh nói đúng không?
Cô liền phản bác:
- Đâu… đâu có. Song Vỹ, anh đừng có trêu em như thế.
Người tên Song Vỹ đó bĩu môi, nói:
- Sớ… em gái của anh à, không qua được con mắt tinh tường này đâu.
Cô phồng má rồi đứng dậy, đi ra sau vườn để ngắm một bông hoa và bông hoa đó chính là Hoa Ngũ Sắc. Nó rơi vào nhà cô đúng lúc cô mới về nhà, thấy sân nhà mình có bông hoa lạ nên cô đi tới xem thử, tại thấy nó vừa lạ vừa đẹp nên đã giữ lại trồng cho tới bây giờ.
- Không biết khi nào mới gặp lại được anh ấy nhỉ? Khuôn mặt đó làm tâm hồn này xao xuyến mất rồi.
Hoa Ngũ Sắc lúc này đung đưa nhẹ như muốn nói với cô rằng: “Sẽ gặp lại thôi.”.
...
Tối đến, lúc 18 giờ 00 phút.
Ở một biệt thự riêng tại vùng ngoại ô thành phố.
Nơi phòng khách, có một chàng trai đang ngồi một mình ở ghế sofa màu trắng với trạng thái đầy mệt mỏi, không ai khác ngoài Hạo Trung, cậu ta thở dài một hơi rồi nói lẩm bẩm:
- Trong người của mình sao vẫn mệt thế nhỉ?
Đúng lúc này, Bạch Quân đi mua đồ về, bước vào nhà đã thấy cậu ta ngồi đó thở một cách mỏi mệt. Cậu lúc này đi tới hỏi han:
- Sao rồi? Ổn không?
Hạo Trung lắc đầu để ám chỉ bản thân không ổn, Bạch Quân lấy tay xoa sau lưng một cách nhẹ nhàng. Một lát sau, Bạch Quân soạn đồ ăn và mở một phần rau củ đưa cho đối phương. Hạo Trung rất ngạc nhiên nhưng vẫn cầm đũa lấy ăn. Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại của Hạo Trung reo lên, cậu ta mở lên xem, thì ra Minh Tâm gọi, cậu ta lập tức đi ra ngoài rồi mới bắt máy. Bạch Quân nhìn theo hướng đi của cậu ta mà nhướng mày một cái.
- Alo, tao nghe!
Minh Tâm bên kia đáp lại:
- Ê, mày đang ở đâu vậy?
Hạo Trung ngoắc đầu nhìn vào trong rồi quay lại chỗ mà trả lời:
- Tao đang ở biệt thự riêng của thái tử Hỏa Cung…
Minh Tâm nhíu mày, khó hiểu hỏi:
- Đang ở riêng với Bạch Quân hả? Có chuyện rồi đúng không?
Hạo Trung mệt mỏi trả lời:
- Tới công ty khác để kí hợp đồng, bị một con quỷ hạ độc, nếu lúc đó Bạch Quân không đến kịp, có lẽ tao chết rồi.
Minh Tâm nhận ra giờ Hạo Trung không ổn nên có chút lo lắng, hạ giọng xuống thêm một nhịp để hỏi:
- Giờ sao rồi? Ai hạ độc mày thế?
Hạo Trung đáp:
- Hình như Huyết Quỷ hay gì ấy… uống thuốc giải độc rồi… nhưng tao vẫn cảm giác cơ thể không ổn.
Minh Tâm nghe vậy nảy ra một nghi ngờ mới nên đã nói với Hạo Trung như này:
- Tao nghĩ… thái tử Hỏa Cung biết mày là ai rồi cũng nên vì người thường sẽ không giết được quỷ, trừ các trường hợp người đó là thầy. Với cả, thuốc giải… làm sao mà có thuốc nhanh như thế được. Đây là suy đoán của tao.
Hạo Trung nghe vậy có chút trầm ngâm, khi định cất tiếng thì Bạch Quân đi đến chỗ cậu ta mà giật lấy điện thoại rồi bảo:
- Cậu ấy đang mệt nên tắt máy trước nhé.
Minh Tâm bên kia chưa kịp load thì bị tắt máy ngang nhưng hắn hiểu, giọng nói đó của Bạch Quân và suy đoán của hắn có vẻ đúng tầm 85%. Tuy nhiên, hắn lại rất muốn Bạch Quân bảo vệ người bạn của mình, không hiểu tại sao lại mong muốn như vậy.
Quay lại bên kia, Bạch Quân cất điện thoại đi và nhìn qua Hạo Trung với ánh mắt tức giận, kéo cậu ta đứng dậy rồi mới quát lên:
- Là một con quỷ mạnh mà cậu sơ ý thế hả? Rồi lợi dụng tôi kiểu gì đây?
Hạo Trung ngay lúc này cứng họng hoàn toàn. Ồ, thì ra đã biết rồi. Bạch Quân mới bộc bạch nói tiếp:
- Xích Quỷ nói với cậu là đúng rồi đấy. Tôi dự định để một thời gian nữa sẽ làm lộ thân phận của cậu… chứ không quá nhanh như bây giờ. Gặp Lạc Kiên, cậu ngông cuồng và bình thản lắm mà hay lúc gặp tôi lần đầu ấy, cho tôi một cú chưởng đó… giờ sao không được như vậy. Đúng, tôi gặp cậu có thấy điều này nhưng không rõ nữa. Muốn Hoa Ngũ Sắc mà như vậy hả?
Hạo Trung bỗng nhiên cắn môi rồi bật khóc, lần đầu tiên con quỷ như cậu ta lại rơi nước mắt bởi lời nói của một người, nói lí nhí trong miệng:
- Xin lỗi.
Bạch Quân thở dài một hơi, tự dưng trong lòng cậu có cảm giác xót xa, rồi kéo Hạo Trung lại gần để ôm an ủi, bảo:
- Tôi bảo này… tôi muốn cậu cứ ngông cuồng như vậy để cướp Hoa Ngũ Sắc với tôi. Sau đó, tôi sẽ xin giúp cậu, được không?
Hạo Trung gật nhẹ nhưng đã quá mệt nên cậu ta đã ngất đi, Bạch Quân đành đem cậu ta vào phòng nghỉ ngơi. Cậu ngồi cạnh giường mà nhìn người đang nằm ngủ kia mà thầm nghĩ: “Cậu có biết, bản thân tôi là thái tử Hỏa Cung mà lại cứu giúp một con quỷ như cậu là cảm giác gì không? Là cảm giác vừa khó chịu, vừa sợ hãi, vừa vui mừng đấy”. Vì mới 18 giờ 45 phút nên cậu ra dọn đồ một chút rồi lại vào phòng chăm sóc tiếp.
...
Tại nhà Gia Quyên.
Cặp đôi này rất hay phát cẩu lương ngẫu nhiên cho cả nhà xem. Cả hai cứ nhí nhố với nhau mà khiến bố của Gia Quyên phải thốt lên rằng:
- Trời ơi, no quá rồi đừng phát nữa.
Gia Quyên mới đáp lại:
- Có đâu bố ơi!
- Hai đứa lên phòng thủ thỉ đi, bố muốn xem thời sự hơn là cẩu lương.
- Ơ kìa…
- Nhanh, trời ơi trời!
Cả hai cười khúc khích mà kéo nhau lên phòng thủ thỉ to nhỏ với nhau. Gia Quyên mới hỏi:
- Thế ba người bạn của anh có người yêu hết chưa?
Hải Long trả lời:
- Hai đứa thì sắp có rồi, một đứa đang ế chổng mông.
Gia Quyên phì cười khi nghe câu nói này của hắn, đánh yêu một cái mà bảo:
- Nói bạn anh như thế hả?
Hải Long cười tít mắt, đáp lại:
- Có gì đâu, sự thật mà.
Gia Quyên ôm chầm lấy hắn mà vui vẻ nói:
- Trời ơi, anh dễ chịu quá chừng luôn!
- Vậy ôm nhiều vào bảo bối.
- Nhờ cái này… chữa lành lắm luôn á mày.
Thế Vũ mới đởn một câu xanh rờn:
- Mày mà cần chữa lành luôn hả?
Lạc Kiên mới lấy cái dép lào mới mua hôm qua ở hộc tủ mà ném vào mặt Thế Vũ, đang cao hứng thì bị dập tắt bởi thằng bạn. Thế Vũ nhăn nhó ôm mặt lại rồi đưa mấy tài liệu quan trọng, nói:
- Duyệt giúp tao.
Lạc Kiên để cuốn sách xuống rồi cầm tài liệu lên xem mà có chút ngạc nhiên, hỏi:
- Không phải cái này Hải Long duyệt rồi hả?
Nghe xong Thế Vũ nhếch mép một cái, cất giọng điệu cực kì bất lực:
- Ừ, duyệt rồi, nhưng nó bảo tao đưa cho mày kí.
“...”, Lạc Kiên thả tài liệu mạnh xuống bàn mà thở dài, lấy tay chống cằm mà trong lòng đầy sự chửi rủa: “Sao mày không kí giúp tao hả thằng rồng nước kia?”. Thế Vũ nhìn thái độ của anh như thế mà lặng lẽ định rời đi, nhưng… bị anh kêu lại và giao hai việc lớn không nể nang gì luôn. Lạc Kiên nghiêm giọng bảo:
- Soạn ba cái văn bản để họp vào ngày mai với kiểm tra công trình xây dựng bên chỗ N như nào đi.
Thế Vũ nhăn nhó, hỏi:
- Mày… ba văn bản đó nhiều sao mày dồn vào cho tao hết vậy? Còn ngày mai nữa chứ?
Lạc Kiên đáp:
- Hải Long với Bạch Quân giờ có ở công ty đâu mà giao, làm nhanh đi.
“...”, nghe xong là muốn giãy đành đạch ngay lập tức. Tức quá mà. Tuy vậy, không chịu vẫn phải chịu. Thế Vũ bất lực mà ra ngoài để về lại phòng mình để làm. Còn Lạc Kiên, anh đứng dậy, thu dọn, xếp gọn gàng đồ trên bàn rồi cũng rời khỏi phòng lẫn công ty để đi đâu đó.
...
Tại nhà của Tôn Linh Dung.
Cô đang ngồi ngẩn ngơ nhìn ra cửa sổ, suy nghĩ một điều gì đó trong đầu. Cô cứ như vậy cho đến khi có một cánh tay đặt trên vai cô khiến cô giật mình. Linh Dung ôm ngực trái mà xoa xoa, nét mặt nhăn nhúm lại, cằn nhằn:
- Làm em hú hồn…
Chàng trai trước mặt cô nghe vậy mà bật cười rồi buông lời trêu chọc:
- Suy nghĩ gì mà ngẩn ngơ dữ?
Cô ấp úng không biết nói gì, ngại ngùng gãi đầu, anh chàng đó mới trêu chọc cô tiếp lần hai. Người ấy bảo:
- Có phải em nghĩ đến chàng trai đó, anh nói đúng không?
Cô liền phản bác:
- Đâu… đâu có. Song Vỹ, anh đừng có trêu em như thế.
Người tên Song Vỹ đó bĩu môi, nói:
- Sớ… em gái của anh à, không qua được con mắt tinh tường này đâu.
Cô phồng má rồi đứng dậy, đi ra sau vườn để ngắm một bông hoa và bông hoa đó chính là Hoa Ngũ Sắc. Nó rơi vào nhà cô đúng lúc cô mới về nhà, thấy sân nhà mình có bông hoa lạ nên cô đi tới xem thử, tại thấy nó vừa lạ vừa đẹp nên đã giữ lại trồng cho tới bây giờ.
- Không biết khi nào mới gặp lại được anh ấy nhỉ? Khuôn mặt đó làm tâm hồn này xao xuyến mất rồi.
Hoa Ngũ Sắc lúc này đung đưa nhẹ như muốn nói với cô rằng: “Sẽ gặp lại thôi.”.
...
Tối đến, lúc 18 giờ 00 phút.
Ở một biệt thự riêng tại vùng ngoại ô thành phố.
Nơi phòng khách, có một chàng trai đang ngồi một mình ở ghế sofa màu trắng với trạng thái đầy mệt mỏi, không ai khác ngoài Hạo Trung, cậu ta thở dài một hơi rồi nói lẩm bẩm:
- Trong người của mình sao vẫn mệt thế nhỉ?
Đúng lúc này, Bạch Quân đi mua đồ về, bước vào nhà đã thấy cậu ta ngồi đó thở một cách mỏi mệt. Cậu lúc này đi tới hỏi han:
- Sao rồi? Ổn không?
Hạo Trung lắc đầu để ám chỉ bản thân không ổn, Bạch Quân lấy tay xoa sau lưng một cách nhẹ nhàng. Một lát sau, Bạch Quân soạn đồ ăn và mở một phần rau củ đưa cho đối phương. Hạo Trung rất ngạc nhiên nhưng vẫn cầm đũa lấy ăn. Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại của Hạo Trung reo lên, cậu ta mở lên xem, thì ra Minh Tâm gọi, cậu ta lập tức đi ra ngoài rồi mới bắt máy. Bạch Quân nhìn theo hướng đi của cậu ta mà nhướng mày một cái.
- Alo, tao nghe!
Minh Tâm bên kia đáp lại:
- Ê, mày đang ở đâu vậy?
Hạo Trung ngoắc đầu nhìn vào trong rồi quay lại chỗ mà trả lời:
- Tao đang ở biệt thự riêng của thái tử Hỏa Cung…
Minh Tâm nhíu mày, khó hiểu hỏi:
- Đang ở riêng với Bạch Quân hả? Có chuyện rồi đúng không?
Hạo Trung mệt mỏi trả lời:
- Tới công ty khác để kí hợp đồng, bị một con quỷ hạ độc, nếu lúc đó Bạch Quân không đến kịp, có lẽ tao chết rồi.
Minh Tâm nhận ra giờ Hạo Trung không ổn nên có chút lo lắng, hạ giọng xuống thêm một nhịp để hỏi:
- Giờ sao rồi? Ai hạ độc mày thế?
Hạo Trung đáp:
- Hình như Huyết Quỷ hay gì ấy… uống thuốc giải độc rồi… nhưng tao vẫn cảm giác cơ thể không ổn.
Minh Tâm nghe vậy nảy ra một nghi ngờ mới nên đã nói với Hạo Trung như này:
- Tao nghĩ… thái tử Hỏa Cung biết mày là ai rồi cũng nên vì người thường sẽ không giết được quỷ, trừ các trường hợp người đó là thầy. Với cả, thuốc giải… làm sao mà có thuốc nhanh như thế được. Đây là suy đoán của tao.
Hạo Trung nghe vậy có chút trầm ngâm, khi định cất tiếng thì Bạch Quân đi đến chỗ cậu ta mà giật lấy điện thoại rồi bảo:
- Cậu ấy đang mệt nên tắt máy trước nhé.
Minh Tâm bên kia chưa kịp load thì bị tắt máy ngang nhưng hắn hiểu, giọng nói đó của Bạch Quân và suy đoán của hắn có vẻ đúng tầm 85%. Tuy nhiên, hắn lại rất muốn Bạch Quân bảo vệ người bạn của mình, không hiểu tại sao lại mong muốn như vậy.
Quay lại bên kia, Bạch Quân cất điện thoại đi và nhìn qua Hạo Trung với ánh mắt tức giận, kéo cậu ta đứng dậy rồi mới quát lên:
- Là một con quỷ mạnh mà cậu sơ ý thế hả? Rồi lợi dụng tôi kiểu gì đây?
Hạo Trung ngay lúc này cứng họng hoàn toàn. Ồ, thì ra đã biết rồi. Bạch Quân mới bộc bạch nói tiếp:
- Xích Quỷ nói với cậu là đúng rồi đấy. Tôi dự định để một thời gian nữa sẽ làm lộ thân phận của cậu… chứ không quá nhanh như bây giờ. Gặp Lạc Kiên, cậu ngông cuồng và bình thản lắm mà hay lúc gặp tôi lần đầu ấy, cho tôi một cú chưởng đó… giờ sao không được như vậy. Đúng, tôi gặp cậu có thấy điều này nhưng không rõ nữa. Muốn Hoa Ngũ Sắc mà như vậy hả?
Hạo Trung bỗng nhiên cắn môi rồi bật khóc, lần đầu tiên con quỷ như cậu ta lại rơi nước mắt bởi lời nói của một người, nói lí nhí trong miệng:
- Xin lỗi.
Bạch Quân thở dài một hơi, tự dưng trong lòng cậu có cảm giác xót xa, rồi kéo Hạo Trung lại gần để ôm an ủi, bảo:
- Tôi bảo này… tôi muốn cậu cứ ngông cuồng như vậy để cướp Hoa Ngũ Sắc với tôi. Sau đó, tôi sẽ xin giúp cậu, được không?
Hạo Trung gật nhẹ nhưng đã quá mệt nên cậu ta đã ngất đi, Bạch Quân đành đem cậu ta vào phòng nghỉ ngơi. Cậu ngồi cạnh giường mà nhìn người đang nằm ngủ kia mà thầm nghĩ: “Cậu có biết, bản thân tôi là thái tử Hỏa Cung mà lại cứu giúp một con quỷ như cậu là cảm giác gì không? Là cảm giác vừa khó chịu, vừa sợ hãi, vừa vui mừng đấy”. Vì mới 18 giờ 45 phút nên cậu ra dọn đồ một chút rồi lại vào phòng chăm sóc tiếp.
...
Tại nhà Gia Quyên.
Cặp đôi này rất hay phát cẩu lương ngẫu nhiên cho cả nhà xem. Cả hai cứ nhí nhố với nhau mà khiến bố của Gia Quyên phải thốt lên rằng:
- Trời ơi, no quá rồi đừng phát nữa.
Gia Quyên mới đáp lại:
- Có đâu bố ơi!
- Hai đứa lên phòng thủ thỉ đi, bố muốn xem thời sự hơn là cẩu lương.
- Ơ kìa…
- Nhanh, trời ơi trời!
Cả hai cười khúc khích mà kéo nhau lên phòng thủ thỉ to nhỏ với nhau. Gia Quyên mới hỏi:
- Thế ba người bạn của anh có người yêu hết chưa?
Hải Long trả lời:
- Hai đứa thì sắp có rồi, một đứa đang ế chổng mông.
Gia Quyên phì cười khi nghe câu nói này của hắn, đánh yêu một cái mà bảo:
- Nói bạn anh như thế hả?
Hải Long cười tít mắt, đáp lại:
- Có gì đâu, sự thật mà.
Gia Quyên ôm chầm lấy hắn mà vui vẻ nói:
- Trời ơi, anh dễ chịu quá chừng luôn!
- Vậy ôm nhiều vào bảo bối.
/35
|