Edit: Ring.
Hồng Nguyệt nghe được tiểu thư nhà mình tức giận mà mang cả họ tên lão gia ra gọi thì nhất thời kinh ngạc cùng khẩn trương đến mức miệng há hốc không thể ngậm lại, chỉ sợ lão gia sẽ vì vậy mà tức giận với tiểu thư.
Lại không ngờ Bùi Vũ Khâm sau khi nghe được chỉ thản nhiên bất đắc dĩ cười cười. Hắn sao lại không rõ ý tứ chân chính của câu mà Dạ Tập vừa nói chứ?
Dạ Tập rõ ràng là đang oán Yên nhi không nên giảng giải những lời như vậy cho Bùi Phong nghe, khiến Bùi Phong vì vậy mà cảm thấy kinh diễm không thôi.
Lấy sự hiểu biết của hắn đối với đứa con này bao nhiêu năm qua thì đứa nhỏ Dạ Tập này rõ ràng đã hối hận khi giải trừ hôn ước với Yên nhi, chỉ là nhất thời không thể bỏ được thể diện mà nói chuyện đàng hoàng với nàng thôi.
Ngược lại vì xấu hổ mà nói móc, chọc cho Yên nhi càng không vui!
Nhưng mặc kệ thế nào, Dạ Tập dù sao cũng là con hắn, người làm cha như hắn tất nhiên hy vọng con có thể lưỡng tình tương duyệt* với Yên nhi, có được một hôn nhân viên mãn.
(R: lưỡng tình tương duyệt: hai bên đều yêu nhau).
Cho nên lúc này thấy Mộ Yên hiểu lầm Dạ Tập, hắn tất nhiên phải giúp con giải thích.
“Yên nhi, Dạ Tập nó không phải không thể nói lý. Chỉ là nó quá để ý con nên mới vậy thôi.”
“Quá để ý ta? Có ai nói chuyện với người mình đề ý như vậy sao?”
Giang Mộ Yên bây giờ thế nào cũng không tin Bùi Dạ Tập là để ý nàng. Người ngay sáng hôm qua còn đứng ở cửa viện mắng nàng là rùa, lại còn không thủ nữ tắc mà để ý nàng sao?
Nếu thật sự phải, vậy nàng thà không cần!
Bùi Vũ Khâm nhất thời cũng nghẹn lời, đúng là hành vi cùng cách nói chuyện của Bùi Dạ Tập như vậy là không thể nào dính được với hai chữ ‘để ý’, nhưng mặc kệ thế nào, hành động của Dạ Tập đúng là đang ám chỉ sự hối hận của hắn, có điều không biết Mộ Yên có cho hắn cơ hội vãn hồi hay không.
“Yên nhi, Dạ Tập là con ta, tuy mấy năm qua ta không đủ quan tâm, nhưng ít nhất vẫn hiểu biết tính tình nó, Dạ Tập nó –”
“Bùi Vũ Khâm, chúng ta có thể không bàn vấn đề này nữa được không? Ta hiện tại hơi mệt, muốn ngủ một chút!”
Giang Mộ Yên lại một lần nữa nôn nóng ngắt lời Bùi Vũ Khâm. Nàng không muốn nghe hắn tiếp tục nói con hắn thế này thế nọ nữa. Bùi Dạ Tập cho dù có vĩ đại đến mức nào đi nữa, Giang Mộ Yên nàng cũng không có cảm giác gì, bởi vì người nàng để ý chính là Bùi Vũ Khâm hắn a.
Chỉ là tâm tình như vậy, lúc này nàng không thể để hắn biết.
Nhưng cho dù nàng vĩnh viễn không thể bày tỏ với Bùi Vũ Khâm tấm lòng của mình, nàng cũng không muốn nhìn thấy ánh mắt thiệt tình mong nàng cùng Bùi Dạ Tập có thể một lần nữa ‘hòa hảo’ của hắn.
Bởi vì đó là chuyện không thể nào.
Bùi Vũ Khâm cảm giác được sự nôn nóng, hơn nữa còn có bài xích của Giang Mộ Yên, trong lòng hắn cũng chỉ có thể âm thầm thở dài. Xem ra muốn Yên nhi hồi tâm chuyển ý thì không phải chỉ có một chút khó khăn.
Nhưng trên mặt hắn cũng không biểu hiện chút tức giận nào, chỉ thản nhiên gật đầu “Cũng được, con nghỉ ngơi trước đi. Còn bệnh thì cứ an tâm tĩnh dưỡng, những lời này về sau ta không nói nữa.”
Giang Mộ Yên lung tung gật đầu, trong lòng lại không vì giọng điệu ôn hòa trước sau như một của Bùi Vũ Khâm mà cảm thấy có gì vui vẻ, ngược lại, cảm giác buồn bực càng sâu hơn.
Bởi vì nàng đã nhận thấy được sự nhẫn nại, bao dung của Bùi Vũ Khâm đối với nàng cũng giống như khi nàng nhìn Bùi Dạ Tập cố tình gây sự.
Vậy nói cách khác, trong lòng Bùi Vũ Khâm, mặc kệ nàng phát giận như thế nào, lớn tiếng với hắn ra sao, hắn đều xem nàng là một vãn bối, là một tiểu cô nương mà bao dung chứ không hề xem nàng là môt nữ nhân, một nữ nhân đủ thành thục để có thể làm bạn đời của hắn mà đối đãi.
Này có tính là một khoảng cách khó có thể vượt qua giữa bọn họ không?
~
Bùi Vũ Khâm rời đi cũng tiêu sái im lặng như khi đến. Hắn đi như một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, không dính một chút bụi, cũng giống như cảm giác hắn gây ra cho người khác, trong vắt tốt đẹp nhưng lại không dễ dàng nắm bắt.
Giang Mộ Yên cũng vì vậy mà phiền muộn không thôi, nhưng nhất thời lại không biết làm sao, chỉ có thể tạm gác lại vấn đề này, sau này sẽ nghĩ ra cách khác.
Mà Bùi Vũ Khâm như gió như tiên trong mắt Giang Mộ Yên kia vừa ra khỏi sân đã thấy Thanh Thư bước đến.
Thanh Thư thấp giọng bẩm báo “Lão gia, Lục đại nhân của Giang Nam ti tạo nha môn* đến, đang ở phòng khách chờ lão gia tiếp kiến!”
(R: ta cũng k biết cái ‘ti tạo nha môn’ này là khỉ j` nữa ==”).
“Hắn tới đây làm gì? Bây giờ còn chưa đến lúc chúng ta thỏa thuận, mời hắn trở về..”
“Lão gia, hắn hình như có chuyện quan trọng, vẻ mặt rất lo lắng, thậm chí còn mang theo hơn mười cái rương lén từ cửa bên vào phủ, lão gia ngài xem?”
“Hửm? Ai để hắn vào?”
Bùi Vũ Khâm nhất thời dừng bước, thản nhiên hỏi.
Thanh Thư hơi rùng mình, biết bình thường khi lão gia hỏi vậy, hơn phân nửa là không vui, nhưng hắn cũng không dám giấu diếm, chỉ có thể nhẹ giọng nói “Là Tương di cho người mở cửa!”
“Nha! Đã biết, cứ thể hắn ở lại trong phủ đi. Mấy ngày trước mắt ta bề bộn nhiều việc, không có thời gian gặp hắn. Qua vài ngày nữa ta lại cho hắn biết thời gian gặp mặt.”
Sau khi nghe Thanh Thư hồi bẩm, Bùi Vũ Khâm cũng thu lại vẻ hơi tức giận vừa rồi, thay vào đó là bình tĩnh lạnh nhạt khôi phục lại giọng điệu ban đầu.
Thanh Thư nhất thời cung kính cúi đầu, nửa câu chần chờ cũng không dám liền tuân mệnh nói “Dạ, lão gia, Thanh Thư đã biết!”
“Những gì ta nhờ ngươi tra, đã chuẩn bị tốt chưa?”
“Dạ rồi, lão gia, tất cả đều đặt trên án thư trong thư phòng của ngài. Lão gia ngài bây giờ có muốn đi nhìn một chút không?”
“Ừ, đi thôi!”
“Dạ, lão gia!”
Hồng Nguyệt nghe được tiểu thư nhà mình tức giận mà mang cả họ tên lão gia ra gọi thì nhất thời kinh ngạc cùng khẩn trương đến mức miệng há hốc không thể ngậm lại, chỉ sợ lão gia sẽ vì vậy mà tức giận với tiểu thư.
Lại không ngờ Bùi Vũ Khâm sau khi nghe được chỉ thản nhiên bất đắc dĩ cười cười. Hắn sao lại không rõ ý tứ chân chính của câu mà Dạ Tập vừa nói chứ?
Dạ Tập rõ ràng là đang oán Yên nhi không nên giảng giải những lời như vậy cho Bùi Phong nghe, khiến Bùi Phong vì vậy mà cảm thấy kinh diễm không thôi.
Lấy sự hiểu biết của hắn đối với đứa con này bao nhiêu năm qua thì đứa nhỏ Dạ Tập này rõ ràng đã hối hận khi giải trừ hôn ước với Yên nhi, chỉ là nhất thời không thể bỏ được thể diện mà nói chuyện đàng hoàng với nàng thôi.
Ngược lại vì xấu hổ mà nói móc, chọc cho Yên nhi càng không vui!
Nhưng mặc kệ thế nào, Dạ Tập dù sao cũng là con hắn, người làm cha như hắn tất nhiên hy vọng con có thể lưỡng tình tương duyệt* với Yên nhi, có được một hôn nhân viên mãn.
(R: lưỡng tình tương duyệt: hai bên đều yêu nhau).
Cho nên lúc này thấy Mộ Yên hiểu lầm Dạ Tập, hắn tất nhiên phải giúp con giải thích.
“Yên nhi, Dạ Tập nó không phải không thể nói lý. Chỉ là nó quá để ý con nên mới vậy thôi.”
“Quá để ý ta? Có ai nói chuyện với người mình đề ý như vậy sao?”
Giang Mộ Yên bây giờ thế nào cũng không tin Bùi Dạ Tập là để ý nàng. Người ngay sáng hôm qua còn đứng ở cửa viện mắng nàng là rùa, lại còn không thủ nữ tắc mà để ý nàng sao?
Nếu thật sự phải, vậy nàng thà không cần!
Bùi Vũ Khâm nhất thời cũng nghẹn lời, đúng là hành vi cùng cách nói chuyện của Bùi Dạ Tập như vậy là không thể nào dính được với hai chữ ‘để ý’, nhưng mặc kệ thế nào, hành động của Dạ Tập đúng là đang ám chỉ sự hối hận của hắn, có điều không biết Mộ Yên có cho hắn cơ hội vãn hồi hay không.
“Yên nhi, Dạ Tập là con ta, tuy mấy năm qua ta không đủ quan tâm, nhưng ít nhất vẫn hiểu biết tính tình nó, Dạ Tập nó –”
“Bùi Vũ Khâm, chúng ta có thể không bàn vấn đề này nữa được không? Ta hiện tại hơi mệt, muốn ngủ một chút!”
Giang Mộ Yên lại một lần nữa nôn nóng ngắt lời Bùi Vũ Khâm. Nàng không muốn nghe hắn tiếp tục nói con hắn thế này thế nọ nữa. Bùi Dạ Tập cho dù có vĩ đại đến mức nào đi nữa, Giang Mộ Yên nàng cũng không có cảm giác gì, bởi vì người nàng để ý chính là Bùi Vũ Khâm hắn a.
Chỉ là tâm tình như vậy, lúc này nàng không thể để hắn biết.
Nhưng cho dù nàng vĩnh viễn không thể bày tỏ với Bùi Vũ Khâm tấm lòng của mình, nàng cũng không muốn nhìn thấy ánh mắt thiệt tình mong nàng cùng Bùi Dạ Tập có thể một lần nữa ‘hòa hảo’ của hắn.
Bởi vì đó là chuyện không thể nào.
Bùi Vũ Khâm cảm giác được sự nôn nóng, hơn nữa còn có bài xích của Giang Mộ Yên, trong lòng hắn cũng chỉ có thể âm thầm thở dài. Xem ra muốn Yên nhi hồi tâm chuyển ý thì không phải chỉ có một chút khó khăn.
Nhưng trên mặt hắn cũng không biểu hiện chút tức giận nào, chỉ thản nhiên gật đầu “Cũng được, con nghỉ ngơi trước đi. Còn bệnh thì cứ an tâm tĩnh dưỡng, những lời này về sau ta không nói nữa.”
Giang Mộ Yên lung tung gật đầu, trong lòng lại không vì giọng điệu ôn hòa trước sau như một của Bùi Vũ Khâm mà cảm thấy có gì vui vẻ, ngược lại, cảm giác buồn bực càng sâu hơn.
Bởi vì nàng đã nhận thấy được sự nhẫn nại, bao dung của Bùi Vũ Khâm đối với nàng cũng giống như khi nàng nhìn Bùi Dạ Tập cố tình gây sự.
Vậy nói cách khác, trong lòng Bùi Vũ Khâm, mặc kệ nàng phát giận như thế nào, lớn tiếng với hắn ra sao, hắn đều xem nàng là một vãn bối, là một tiểu cô nương mà bao dung chứ không hề xem nàng là môt nữ nhân, một nữ nhân đủ thành thục để có thể làm bạn đời của hắn mà đối đãi.
Này có tính là một khoảng cách khó có thể vượt qua giữa bọn họ không?
~
Bùi Vũ Khâm rời đi cũng tiêu sái im lặng như khi đến. Hắn đi như một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, không dính một chút bụi, cũng giống như cảm giác hắn gây ra cho người khác, trong vắt tốt đẹp nhưng lại không dễ dàng nắm bắt.
Giang Mộ Yên cũng vì vậy mà phiền muộn không thôi, nhưng nhất thời lại không biết làm sao, chỉ có thể tạm gác lại vấn đề này, sau này sẽ nghĩ ra cách khác.
Mà Bùi Vũ Khâm như gió như tiên trong mắt Giang Mộ Yên kia vừa ra khỏi sân đã thấy Thanh Thư bước đến.
Thanh Thư thấp giọng bẩm báo “Lão gia, Lục đại nhân của Giang Nam ti tạo nha môn* đến, đang ở phòng khách chờ lão gia tiếp kiến!”
(R: ta cũng k biết cái ‘ti tạo nha môn’ này là khỉ j` nữa ==”).
“Hắn tới đây làm gì? Bây giờ còn chưa đến lúc chúng ta thỏa thuận, mời hắn trở về..”
“Lão gia, hắn hình như có chuyện quan trọng, vẻ mặt rất lo lắng, thậm chí còn mang theo hơn mười cái rương lén từ cửa bên vào phủ, lão gia ngài xem?”
“Hửm? Ai để hắn vào?”
Bùi Vũ Khâm nhất thời dừng bước, thản nhiên hỏi.
Thanh Thư hơi rùng mình, biết bình thường khi lão gia hỏi vậy, hơn phân nửa là không vui, nhưng hắn cũng không dám giấu diếm, chỉ có thể nhẹ giọng nói “Là Tương di cho người mở cửa!”
“Nha! Đã biết, cứ thể hắn ở lại trong phủ đi. Mấy ngày trước mắt ta bề bộn nhiều việc, không có thời gian gặp hắn. Qua vài ngày nữa ta lại cho hắn biết thời gian gặp mặt.”
Sau khi nghe Thanh Thư hồi bẩm, Bùi Vũ Khâm cũng thu lại vẻ hơi tức giận vừa rồi, thay vào đó là bình tĩnh lạnh nhạt khôi phục lại giọng điệu ban đầu.
Thanh Thư nhất thời cung kính cúi đầu, nửa câu chần chờ cũng không dám liền tuân mệnh nói “Dạ, lão gia, Thanh Thư đã biết!”
“Những gì ta nhờ ngươi tra, đã chuẩn bị tốt chưa?”
“Dạ rồi, lão gia, tất cả đều đặt trên án thư trong thư phòng của ngài. Lão gia ngài bây giờ có muốn đi nhìn một chút không?”
“Ừ, đi thôi!”
“Dạ, lão gia!”
/541
|