Edit: Ring.
“Yên nhi, ta tin!” Bùi Vũ Khâm sao có thể không tin? Cho dù ngày đó không đến, hắn vẫn ôm chặt tín niệm như vậy, bởi vì đây chính là nguyện vọng lớn nhất trong lòng hắn.
Cả đời này hắn không ngừng phấn đấu vươn lên chính là vì một ngày có thể nhìn đến dân chúng cùng quốc gia cho thương nhân một địa vị xã hội xứng đáng.
“Vũ Khâm, chàng tin thì tốt quá rồi. Vậy bắt đầu từ ngày mai, để ta giúp chàng, cùng với chàng, được không?”
Giang Mộ Yên cũng không nói cái gì mà ‘chàng tin tưởng ta sẽ không lộ ra bí mật buôn bán của Bùi gia’ linh tinh, bởi vì nàng biết không cần.
Nếu Bùi Vũ Khâm không tin, căn bản hắn đã không nói với nàng nhiều chuyện như vậy.
“Yên nhi—“
Thấy thái độ Giang Mộ Yên thẳng thắn như vậy, Bùi Vũ Khâm lại trở nên do dự.
“Sao vậy? Còn vấn đề gì? Chàng là không tin tưởng ta biết xem sổ sách hay là cảm thấy ta không giúp được?”
“Đều không phải. Yên nhi, thẳng thắn với nàng là vì muốn nàng hiểu được lúc trước ta có ý muốn Mộ Yên trở thành thê tử của Dạ Tập là để sau này lỡ như ta mất, gia nghiệp phải giao cho Dạ Tập quản lí, nó lại không hứng thú với kinh thương thì còn có Mộ Yên theo giúp đỡ nó quản lí Bùi gia!”
“Chuyện này ta đã biết, có vấn đề gì?”
Giang Mộ Yên khó hiểu, nàng không có vì vậy mà trách hắn a!
“Có, lúc trước bởi vì cảm thấy Mộ Yên sẽ giúp đỡ Bùi gia sau này nên ta vẫn rất thương yêu, sủng nàng, hạn chế Dạ Tập nhiều chỗ cũng vì để Mộ Yên không đến mức cảm thấy Bùi gia đối tệ với nàng!”
“Này ta cũng đã nghe nói. Dù là Hồng Nguyệt, Thanh Thư hay nhị phu nhân Tần Hồng Diệp cùng Tương di, cơ hồ mỗi người đều nói với ta chàng tốt với Giang Mộ Yên như thế nào! Đây cũng không phải sai lầm gì a, ít nhất chàng đã tuân thủ hứa hẹn với bạn cũ, chăm sóc nữ nhi của hắn!”
Giang Mộ Yên vẫn chưa hiểu vì sao Bùi Vũ Khâm lại nói lời này.
“Yên nhi, ta muốn nói với nàng là ta đối tốt với Giang Mộ Yên lúc trước có thể là có tư tâm nhưng đối với nàng, trước hôm nay, ta đã biết nàng rất đa tài, thông tình đạt lí, nhưng ta thật sự không biết ngoài khả năng thi họa, nàng còn có thể tính toán, cho nên ta –“
Giang Mộ Yên nghe được một nửa là đã hiểu ý của Bùi Vũ Khâm, nàng nhất thời đưa tay che miệng Bùi Vũ Khâm lại, ngăn hắn nói tiếp.
“Vũ Khâm, chàng nghĩ nhiều rồi, đây cũng không giống tính cách của chàng. Chàng cảm thấy trong lòng ta sẽ cho rằng chàng muốn lợi dụng ta để ta quản lí chuyện làm ăn cho chàng sao? Sẽ không, đứa ngốc, chàng thông minh một đời, sao lúc này lại suy nghĩ miên man như vậy?
Ta rất tin tưởng chàng, tuy rằng Bùi gia ngày càng thịnh vượng, cũng càng lúc càng phát triển, nhưng cho dù không có bất kì ai giúp đỡ, ta tin một mình chàng vẫn có thể làm tốt mọi chuyện. Dù sao nhiều năm qua Bùi gia đúng là càng ngày càng lớn mạnh, đó là chứng minh tốt nhất.
Còn ta, ta muốn giúp chàng, quả thật cũng là có tư tâm, chàng muốn biết không?”
Bùi Vũ Khâm thành thật gật đầu, biểu tình hơi lúng túng khiến Giang Mộ Yên nhịn không được cười trộm một tiếng.
Buông tay ra đổi thành chỉ chỉ mũi Bùi Vũ Khâm, Giang Mộ Yên nhẹ giọng nói “Đó chính là muốn lúc nào cũng nhìn thấy chàng!”
“A?”
“A cái gì a, chàng không tin sao? Ai bảo chàng bận rộn như vậy, ta nếu muốn mỗi ngày thấy chàng, lúc nào cũng có thể ở gần chàng, ngoại trừ cùng chàng bận rộn làm việc thì còn đường nào khác sao?
Hơn nữa nếu cả hai cùng làm việc còn có thể giải quyết xong chuyện sớm một chút, như vậy chàng cũng có thể nhín ra chút thời gian cho ta. Chúng ta cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tản bộ giống bây giờ rất tốt, chàng không thấy vậy sao?”
Trong mắt Bùi Vũ Khâm nhất thời trở nên nhu hòa, hắn vươn tay, nhẹ nhàng kéo Giang Mộ Yên vào lòng “Yên nhi, Yên nhi ngốc, thư phòng cùng sổ sách rất nhàm chán!”
“Thư phòng cùng sổ sách đúng là rất nhàm chán, bất quá có một mĩ nam lúc nào cũng ở bên cạnh thì sẽ không thấy chán nữa, ngược lại ta sẽ vui vẻ chịu đựng!”
Giang Mộ Yên cũng vươn tay ôm lấy thắt lưng Bùi Vũ Khâm, thỏa mãn tựa vào lòng hắn.
Bùi Vũ Khâm nghe nàng thẳng thắn lòng mình như vậy, lại kiên trì muốn chia sẻ ưu phiền với hắn, nếu hắn cự tuyệt nữa thì không khỏi có vẻ dối trá, cho nên cuối cùng hắn cũng đồng ý “Vậy được rồi, cho phép nàng bắt đầu từ mai cùng ta trải nghiệm cuộc sống nhàm chán lại vui vẻ chịu đựng!”
“Thật tốt quá, ta sẽ cố gắng làm tốt, tận lực không vướng chân chàng!”
“Ta không sợ nàng vướng chân, chỉ hy vọng nàng sẽ không cảm thấy cuộc sống như vậy quá nặng nề. Dù sao nàng đã chọn ta thì cũng gần như lựa chọn bận rộn cùng tịch mịch, hơn nữa có lẽ lâu dần, nàng sẽ cảm thấy ta cũng không phải người như nàng tưởng tượng, đến lúc đó—“
“Vũ Khâm, chàng cũng không phải một người bi quan a, sao hôm nay toàn nói những chuyện không thể xảy ra như vậy? Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, chàng cũng đã giúp ta đi dạo, từ đây ta sẽ tự đi về, chàng cũng trở lại nghỉ ngơi đi, không cần tiễn ta nữa. Hai ngày này chàng chắc đều thức đến rạng sáng, nếu không cũng đã không có thời gian cùng ta ăn cơm, hôm nay về ngủ sớm một chút đi!”
Bùi Vũ Khâm thấy không thể giấu được nàng điều gì cũng im lặng gật đầu.
“Yên nhi, ta tin!” Bùi Vũ Khâm sao có thể không tin? Cho dù ngày đó không đến, hắn vẫn ôm chặt tín niệm như vậy, bởi vì đây chính là nguyện vọng lớn nhất trong lòng hắn.
Cả đời này hắn không ngừng phấn đấu vươn lên chính là vì một ngày có thể nhìn đến dân chúng cùng quốc gia cho thương nhân một địa vị xã hội xứng đáng.
“Vũ Khâm, chàng tin thì tốt quá rồi. Vậy bắt đầu từ ngày mai, để ta giúp chàng, cùng với chàng, được không?”
Giang Mộ Yên cũng không nói cái gì mà ‘chàng tin tưởng ta sẽ không lộ ra bí mật buôn bán của Bùi gia’ linh tinh, bởi vì nàng biết không cần.
Nếu Bùi Vũ Khâm không tin, căn bản hắn đã không nói với nàng nhiều chuyện như vậy.
“Yên nhi—“
Thấy thái độ Giang Mộ Yên thẳng thắn như vậy, Bùi Vũ Khâm lại trở nên do dự.
“Sao vậy? Còn vấn đề gì? Chàng là không tin tưởng ta biết xem sổ sách hay là cảm thấy ta không giúp được?”
“Đều không phải. Yên nhi, thẳng thắn với nàng là vì muốn nàng hiểu được lúc trước ta có ý muốn Mộ Yên trở thành thê tử của Dạ Tập là để sau này lỡ như ta mất, gia nghiệp phải giao cho Dạ Tập quản lí, nó lại không hứng thú với kinh thương thì còn có Mộ Yên theo giúp đỡ nó quản lí Bùi gia!”
“Chuyện này ta đã biết, có vấn đề gì?”
Giang Mộ Yên khó hiểu, nàng không có vì vậy mà trách hắn a!
“Có, lúc trước bởi vì cảm thấy Mộ Yên sẽ giúp đỡ Bùi gia sau này nên ta vẫn rất thương yêu, sủng nàng, hạn chế Dạ Tập nhiều chỗ cũng vì để Mộ Yên không đến mức cảm thấy Bùi gia đối tệ với nàng!”
“Này ta cũng đã nghe nói. Dù là Hồng Nguyệt, Thanh Thư hay nhị phu nhân Tần Hồng Diệp cùng Tương di, cơ hồ mỗi người đều nói với ta chàng tốt với Giang Mộ Yên như thế nào! Đây cũng không phải sai lầm gì a, ít nhất chàng đã tuân thủ hứa hẹn với bạn cũ, chăm sóc nữ nhi của hắn!”
Giang Mộ Yên vẫn chưa hiểu vì sao Bùi Vũ Khâm lại nói lời này.
“Yên nhi, ta muốn nói với nàng là ta đối tốt với Giang Mộ Yên lúc trước có thể là có tư tâm nhưng đối với nàng, trước hôm nay, ta đã biết nàng rất đa tài, thông tình đạt lí, nhưng ta thật sự không biết ngoài khả năng thi họa, nàng còn có thể tính toán, cho nên ta –“
Giang Mộ Yên nghe được một nửa là đã hiểu ý của Bùi Vũ Khâm, nàng nhất thời đưa tay che miệng Bùi Vũ Khâm lại, ngăn hắn nói tiếp.
“Vũ Khâm, chàng nghĩ nhiều rồi, đây cũng không giống tính cách của chàng. Chàng cảm thấy trong lòng ta sẽ cho rằng chàng muốn lợi dụng ta để ta quản lí chuyện làm ăn cho chàng sao? Sẽ không, đứa ngốc, chàng thông minh một đời, sao lúc này lại suy nghĩ miên man như vậy?
Ta rất tin tưởng chàng, tuy rằng Bùi gia ngày càng thịnh vượng, cũng càng lúc càng phát triển, nhưng cho dù không có bất kì ai giúp đỡ, ta tin một mình chàng vẫn có thể làm tốt mọi chuyện. Dù sao nhiều năm qua Bùi gia đúng là càng ngày càng lớn mạnh, đó là chứng minh tốt nhất.
Còn ta, ta muốn giúp chàng, quả thật cũng là có tư tâm, chàng muốn biết không?”
Bùi Vũ Khâm thành thật gật đầu, biểu tình hơi lúng túng khiến Giang Mộ Yên nhịn không được cười trộm một tiếng.
Buông tay ra đổi thành chỉ chỉ mũi Bùi Vũ Khâm, Giang Mộ Yên nhẹ giọng nói “Đó chính là muốn lúc nào cũng nhìn thấy chàng!”
“A?”
“A cái gì a, chàng không tin sao? Ai bảo chàng bận rộn như vậy, ta nếu muốn mỗi ngày thấy chàng, lúc nào cũng có thể ở gần chàng, ngoại trừ cùng chàng bận rộn làm việc thì còn đường nào khác sao?
Hơn nữa nếu cả hai cùng làm việc còn có thể giải quyết xong chuyện sớm một chút, như vậy chàng cũng có thể nhín ra chút thời gian cho ta. Chúng ta cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tản bộ giống bây giờ rất tốt, chàng không thấy vậy sao?”
Trong mắt Bùi Vũ Khâm nhất thời trở nên nhu hòa, hắn vươn tay, nhẹ nhàng kéo Giang Mộ Yên vào lòng “Yên nhi, Yên nhi ngốc, thư phòng cùng sổ sách rất nhàm chán!”
“Thư phòng cùng sổ sách đúng là rất nhàm chán, bất quá có một mĩ nam lúc nào cũng ở bên cạnh thì sẽ không thấy chán nữa, ngược lại ta sẽ vui vẻ chịu đựng!”
Giang Mộ Yên cũng vươn tay ôm lấy thắt lưng Bùi Vũ Khâm, thỏa mãn tựa vào lòng hắn.
Bùi Vũ Khâm nghe nàng thẳng thắn lòng mình như vậy, lại kiên trì muốn chia sẻ ưu phiền với hắn, nếu hắn cự tuyệt nữa thì không khỏi có vẻ dối trá, cho nên cuối cùng hắn cũng đồng ý “Vậy được rồi, cho phép nàng bắt đầu từ mai cùng ta trải nghiệm cuộc sống nhàm chán lại vui vẻ chịu đựng!”
“Thật tốt quá, ta sẽ cố gắng làm tốt, tận lực không vướng chân chàng!”
“Ta không sợ nàng vướng chân, chỉ hy vọng nàng sẽ không cảm thấy cuộc sống như vậy quá nặng nề. Dù sao nàng đã chọn ta thì cũng gần như lựa chọn bận rộn cùng tịch mịch, hơn nữa có lẽ lâu dần, nàng sẽ cảm thấy ta cũng không phải người như nàng tưởng tượng, đến lúc đó—“
“Vũ Khâm, chàng cũng không phải một người bi quan a, sao hôm nay toàn nói những chuyện không thể xảy ra như vậy? Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, chàng cũng đã giúp ta đi dạo, từ đây ta sẽ tự đi về, chàng cũng trở lại nghỉ ngơi đi, không cần tiễn ta nữa. Hai ngày này chàng chắc đều thức đến rạng sáng, nếu không cũng đã không có thời gian cùng ta ăn cơm, hôm nay về ngủ sớm một chút đi!”
Bùi Vũ Khâm thấy không thể giấu được nàng điều gì cũng im lặng gật đầu.
/541
|