Edit: Ring.
Bùi Vũ Khâm quả thật không thể tin được những gì mình nhìn thấy – Dạ Tập vậy mà đang dùng bạo lực xâm phạm Yên nhi!
Tuy từ bên ngoài nhìn vào thì Yên nhi trên giường hoàn toàn không có dấu hiệu phản kháng nhưng lấy hiểu biết của hắn với Yên nhi, hắn có thể khẳng định nàng không phải loại nữ tử thủy tính dương hoa như vậy, lại càng không có không tuân thủ nữ tắc, nửa đêm lén hẹn gặp Bùi Dạ Tập như Nghênh Phong báo cáo.
Yên nhi không thể nào hẹn gặp Bùi Dạ Tập lúc nửa đêm, đây là chuyện hắn tuyệt đối khẳng định, bởi vì sau bữa cơm chiều, hắn còn thiếu chút nữa không thể kiên trì mà theo Yên nhi trở về, qua đêm ở nơi này của nàng.
Vậy làm sao có thể có chuyện Yên nhi lén hẹn gặp Dạ Tập vào lúc này?
Cho nên vừa nghe Nghênh Phong báo cáo, Bùi Vũ Khâm vừa nằm xuống giường liền gần như lập tức đứng lên, mặc thêm quần áo rồi chạy ngay đến đây.
Dù như vậy nhưng cũng thiếu chút nữa đã không kịp.
Cho nên sau khi nhìn đến tình hình khiến hắn phải trợn trắng như vậy thì Bùi Vũ Khâm lập tức chạy qua dùng sức túm lấy Bùi Dạ Tập.
Không biết sức lực từ đâu đến mà hắnchỉ kéo một cái thì Bùi Dạ Tập đã ngã.
Ngay lúc Bùi Dạ Tập còn chưa kịp phản ứng thì tay kia của Bùi Vũ Khâm cũng đã nhanh chóng cho hắn một bạt tay, sắc mặt lại nghiêm túc khó coi đến cực điểm “Dạ Tập, tên vô liêm sỉ này! Ngươi đang làm cái gì vậy?”
Bùi Dạ Tập tựa hồ bị một bàn tay này của Bùi Vũ Khâm đánh cho tỉnh lại một chút.
Nhất thời không rõ chuyện gì xảy ra, sau đó khi nhìn đến cha dùng sức đẩy hắn, nhanh chóng dùng chăn quấn lấy Giang Mộ Yên, Bùi Dạ Tập mới có chút phản ứng.
Hắn lập tức tiến lên, có chút ngập ngừng nhưng không hề hối hận nói “Cha, cha đều thấy được? Vậy, vậy cha đến vừa đúng lúc, đỡ cho Dạ Tập ngày mai phải đi cầu người. Bây giờ liền nói với cha, con cùng Giang Mộ Yên quyết định không giải trừ hôn ước nữa, cha có thể sắp xếp hôn sự cho tụi con!”
Khi Bùi Dạ Tập dõng dạc nói những lời này, Bùi Vũ Khâm đã thấy rõ ràng tình hình của Giang Mộ Yên. Trên khóe mắt nàng rõ ràng đầy nước mắt, gối đầu cũng đã ẩm ướt hơn phân nửa, trên mặt còn hơi sưng lên, rõ ràng đã bị đánh, bởi vì dấu năm ngón tay kia vẫn còn có thể thấy rõ ràng.
Quần áo của nàng đã bị xé gần hết, tùy ý ném lên giường, càng không cần nói đến khóe miệng bị cắn đến tróc da sưng đỏ.
Nàng lúc này nằm đó, ngoại trừ hô hấp thì một chút động tĩnh cũng không có, giống như một con búp bê vải khiến Bùi Vũ Khâm chỉ nhìn thôi thì trong lòng đã trào dâng một cỗ thương tiếc cùng đau lòng sâu sắc, đồng thời còn có một sự phẫn nộ tuyệt đỉnh.
Hai bàn tay trong ống tay áo không nhịn được mà nắm thành quyền, cả người Bùi Vũ Khâm dường như run run lên vì không thể khống chế cơn phẫn nộ.
Chuyện tốt con hắn làm đây sao?
Lần đầu tiên trong đời, Bùi Vũ Khâm có loại cảm giác muốn giết con mình.
Đang lúc hắn lửa giận khó nén, Dạ Tập cư nhiên còn mang bộ dáng chuyện theo lý phải vậy, một chút cũng không cảm thấy mình sai mà nói muốn hắn chuẩn bị hôn sự cho Yên nhi cùng nó một lần nữa?
Lửa giận của Bùi Vũ Khâm còn có thể giấu được sao?
Lúc này hắn run run xoay người “Ngươi nói lại một lần nữa cho ta!”
Bùi Dạ Tập tuy có chú ý đến biểu tình không đúng lắm của Bùi Vũ Khâm nhưng vì đã uống quá nhiều rượu nên cũng không kiêng kị, sợ hãi như bình thường mà lớn tiếng nói “Cha người cũng thấy rồi đó, con cùng Giang Mộ Yên đều đã như vậy, nàng ngoại trừ làm người của con thì còn có lựa chọn khác sao? Hơn nữa, cha đừng bị bộ dạng trinh tiết giả vờ đó lừa gạt, chúng ta là hai bên đều tình nguyện, nàng cũng không phản kháng không phải sao?”
“Phản kháng?”
Bùi Vũ Khâm nhịn không được cười lạnh một tiếng. Nếu không phải chính hắn năm xưa cũng từng nếm trải nỗi khổ này, chắc có lẽ hắn đã thật sự bị lời nói của Bùi Dạ Tập lừa gạt, cho rằng Yên nhi không phải thiệt tình phản kháng mà chỉ ỡm ờ.
Nhưng chính vì hắn liếc mắt một cái đã thấy rõ phần da thịt lộ ra bên ngoài của Yên nhi đỏ bừng mất tự nhiên nên hắn mới hiểu được vì sao từ đầu tới cuối Yên nhi đều không phản kháng mà chỉ yên lặng rơi lệ.
Dưới tình huống này, Dạ Tập dùng sức mạnh cùng xuân dược cưỡng gian một nữ tử mà còn dám dõng dạc nói với hắn bọn họ là hai bên đều tình nguyện?
“Ngươi bỏ thuốc nàng, nàng còn có thể phản kháng sao?
Dạ Tập, ngươi khiến ta quá thất vọng rồi! Ta vẫn cho rằng ngươi bất quá chỉ là có chút tùy hứng, còn chưa trưởng thành, chưa đủ chín chắn thôi nên cũng không trách mắng mà còn sủng nịch, bao lần dung túng buông tha cho ngươi. Không ngờ ngươi lại dám làm ra chuyện vô sỉ đến vậy.
Nghênh Phong, Triển Tịch, hai người lập tức trói tên ngỗ nghịch vô liêm sỉ này lại quăng vào từ đường đi.”
Nếu không phải là huyết mạch ruột thịt, nếu không nghĩ dù thế nào Dạ Tập cũng là vô tội thì chỉ bằng những gì Lục Tử Yên đã làm với hắn năm đó, hắn đã sớm không muốn đứa con này nữa.
Nhưng không thể tưởng tượng được là chuyện đã qua hai mươi năm, thủ đoạn ti bỉ năm đó nương hắn dùng, hôm nay Bùi Dạ Tập cũng sử dụng.
Bùi Vũ Khâm sao có thể nuốt trôi cơn giận cùng sự không cam lòng này?
Nghênh Phong vốn là cùng đẩy cửa bước vào một lượt với Bùi Vũ Khâm nhưng sau khi nhìn đến tình hình trong phòng thì hắn liền quy củ đứng bên ngoài.
Mà Triển Tịch đến sau cũng chờ ngoài phòng giống như Nghênh Phong.
Nhưng bằng nội công cao thâm cùng thính giác sâu sắc, cả hai vẫn vô cùng rõ ràng động tĩnh trong phòng.
Bùi Vũ Khâm quả thật không thể tin được những gì mình nhìn thấy – Dạ Tập vậy mà đang dùng bạo lực xâm phạm Yên nhi!
Tuy từ bên ngoài nhìn vào thì Yên nhi trên giường hoàn toàn không có dấu hiệu phản kháng nhưng lấy hiểu biết của hắn với Yên nhi, hắn có thể khẳng định nàng không phải loại nữ tử thủy tính dương hoa như vậy, lại càng không có không tuân thủ nữ tắc, nửa đêm lén hẹn gặp Bùi Dạ Tập như Nghênh Phong báo cáo.
Yên nhi không thể nào hẹn gặp Bùi Dạ Tập lúc nửa đêm, đây là chuyện hắn tuyệt đối khẳng định, bởi vì sau bữa cơm chiều, hắn còn thiếu chút nữa không thể kiên trì mà theo Yên nhi trở về, qua đêm ở nơi này của nàng.
Vậy làm sao có thể có chuyện Yên nhi lén hẹn gặp Dạ Tập vào lúc này?
Cho nên vừa nghe Nghênh Phong báo cáo, Bùi Vũ Khâm vừa nằm xuống giường liền gần như lập tức đứng lên, mặc thêm quần áo rồi chạy ngay đến đây.
Dù như vậy nhưng cũng thiếu chút nữa đã không kịp.
Cho nên sau khi nhìn đến tình hình khiến hắn phải trợn trắng như vậy thì Bùi Vũ Khâm lập tức chạy qua dùng sức túm lấy Bùi Dạ Tập.
Không biết sức lực từ đâu đến mà hắnchỉ kéo một cái thì Bùi Dạ Tập đã ngã.
Ngay lúc Bùi Dạ Tập còn chưa kịp phản ứng thì tay kia của Bùi Vũ Khâm cũng đã nhanh chóng cho hắn một bạt tay, sắc mặt lại nghiêm túc khó coi đến cực điểm “Dạ Tập, tên vô liêm sỉ này! Ngươi đang làm cái gì vậy?”
Bùi Dạ Tập tựa hồ bị một bàn tay này của Bùi Vũ Khâm đánh cho tỉnh lại một chút.
Nhất thời không rõ chuyện gì xảy ra, sau đó khi nhìn đến cha dùng sức đẩy hắn, nhanh chóng dùng chăn quấn lấy Giang Mộ Yên, Bùi Dạ Tập mới có chút phản ứng.
Hắn lập tức tiến lên, có chút ngập ngừng nhưng không hề hối hận nói “Cha, cha đều thấy được? Vậy, vậy cha đến vừa đúng lúc, đỡ cho Dạ Tập ngày mai phải đi cầu người. Bây giờ liền nói với cha, con cùng Giang Mộ Yên quyết định không giải trừ hôn ước nữa, cha có thể sắp xếp hôn sự cho tụi con!”
Khi Bùi Dạ Tập dõng dạc nói những lời này, Bùi Vũ Khâm đã thấy rõ ràng tình hình của Giang Mộ Yên. Trên khóe mắt nàng rõ ràng đầy nước mắt, gối đầu cũng đã ẩm ướt hơn phân nửa, trên mặt còn hơi sưng lên, rõ ràng đã bị đánh, bởi vì dấu năm ngón tay kia vẫn còn có thể thấy rõ ràng.
Quần áo của nàng đã bị xé gần hết, tùy ý ném lên giường, càng không cần nói đến khóe miệng bị cắn đến tróc da sưng đỏ.
Nàng lúc này nằm đó, ngoại trừ hô hấp thì một chút động tĩnh cũng không có, giống như một con búp bê vải khiến Bùi Vũ Khâm chỉ nhìn thôi thì trong lòng đã trào dâng một cỗ thương tiếc cùng đau lòng sâu sắc, đồng thời còn có một sự phẫn nộ tuyệt đỉnh.
Hai bàn tay trong ống tay áo không nhịn được mà nắm thành quyền, cả người Bùi Vũ Khâm dường như run run lên vì không thể khống chế cơn phẫn nộ.
Chuyện tốt con hắn làm đây sao?
Lần đầu tiên trong đời, Bùi Vũ Khâm có loại cảm giác muốn giết con mình.
Đang lúc hắn lửa giận khó nén, Dạ Tập cư nhiên còn mang bộ dáng chuyện theo lý phải vậy, một chút cũng không cảm thấy mình sai mà nói muốn hắn chuẩn bị hôn sự cho Yên nhi cùng nó một lần nữa?
Lửa giận của Bùi Vũ Khâm còn có thể giấu được sao?
Lúc này hắn run run xoay người “Ngươi nói lại một lần nữa cho ta!”
Bùi Dạ Tập tuy có chú ý đến biểu tình không đúng lắm của Bùi Vũ Khâm nhưng vì đã uống quá nhiều rượu nên cũng không kiêng kị, sợ hãi như bình thường mà lớn tiếng nói “Cha người cũng thấy rồi đó, con cùng Giang Mộ Yên đều đã như vậy, nàng ngoại trừ làm người của con thì còn có lựa chọn khác sao? Hơn nữa, cha đừng bị bộ dạng trinh tiết giả vờ đó lừa gạt, chúng ta là hai bên đều tình nguyện, nàng cũng không phản kháng không phải sao?”
“Phản kháng?”
Bùi Vũ Khâm nhịn không được cười lạnh một tiếng. Nếu không phải chính hắn năm xưa cũng từng nếm trải nỗi khổ này, chắc có lẽ hắn đã thật sự bị lời nói của Bùi Dạ Tập lừa gạt, cho rằng Yên nhi không phải thiệt tình phản kháng mà chỉ ỡm ờ.
Nhưng chính vì hắn liếc mắt một cái đã thấy rõ phần da thịt lộ ra bên ngoài của Yên nhi đỏ bừng mất tự nhiên nên hắn mới hiểu được vì sao từ đầu tới cuối Yên nhi đều không phản kháng mà chỉ yên lặng rơi lệ.
Dưới tình huống này, Dạ Tập dùng sức mạnh cùng xuân dược cưỡng gian một nữ tử mà còn dám dõng dạc nói với hắn bọn họ là hai bên đều tình nguyện?
“Ngươi bỏ thuốc nàng, nàng còn có thể phản kháng sao?
Dạ Tập, ngươi khiến ta quá thất vọng rồi! Ta vẫn cho rằng ngươi bất quá chỉ là có chút tùy hứng, còn chưa trưởng thành, chưa đủ chín chắn thôi nên cũng không trách mắng mà còn sủng nịch, bao lần dung túng buông tha cho ngươi. Không ngờ ngươi lại dám làm ra chuyện vô sỉ đến vậy.
Nghênh Phong, Triển Tịch, hai người lập tức trói tên ngỗ nghịch vô liêm sỉ này lại quăng vào từ đường đi.”
Nếu không phải là huyết mạch ruột thịt, nếu không nghĩ dù thế nào Dạ Tập cũng là vô tội thì chỉ bằng những gì Lục Tử Yên đã làm với hắn năm đó, hắn đã sớm không muốn đứa con này nữa.
Nhưng không thể tưởng tượng được là chuyện đã qua hai mươi năm, thủ đoạn ti bỉ năm đó nương hắn dùng, hôm nay Bùi Dạ Tập cũng sử dụng.
Bùi Vũ Khâm sao có thể nuốt trôi cơn giận cùng sự không cam lòng này?
Nghênh Phong vốn là cùng đẩy cửa bước vào một lượt với Bùi Vũ Khâm nhưng sau khi nhìn đến tình hình trong phòng thì hắn liền quy củ đứng bên ngoài.
Mà Triển Tịch đến sau cũng chờ ngoài phòng giống như Nghênh Phong.
Nhưng bằng nội công cao thâm cùng thính giác sâu sắc, cả hai vẫn vô cùng rõ ràng động tĩnh trong phòng.
/541
|