Edit: Ring.
Dù sao cũng bởi vì Giang Mộ Yên nên Lí Tương Vân mới mất cơ hội được Bùi Vũ Khâm thu vào phòng. Giờ trong phủ ai chẳng biết lỡ như Giang Mộ Yên chết, người có hiềm nghi nhất tự nhiên chính là Lí Tương Vân.
Haha! Lâm Quỳnh Hoa càng nghĩ càng đắc ý, trong lòng nhịn không được mà phá lên cười! Sau đó, ánh mắt nàng lại đột nhiên trầm xuống, bình tĩnh nhìn về phía phòng chính, trong lòng thầm ác độc nói, Bùi Vân Phảng ơi Bùi Vân Phảng, tên quỷ đoản mệnh nhà ngươi lúc còn sống không cho mẫu tử chúng ta điều tốt đẹp gì, giờ ngươi chết đã hai mươi năm, cuối cùng cũng có ích được một lần!
“Nhưng mà nhũ mẫu, ta muốn tiểu gian nhân kia thống khổ một chút, đừng để nó chết quá dễ dàng, tốt nhất là tra tấn đến chết đi, ai bảo nó chống đối ta khắp nơi!”
“Phu nhân, cho dù ngài không nhắc, ta cũng chuẩn bị nói ra đây. Chuyện một đao giết chết Giang Mộ Yên là không thể làm, quá máu me, cũng dễ bị bại lộ. Nếu lão gia điều tra cẩn thận thì sớm muộn cũng sẽ tra đến chúng ta.”
“Vậy nhũ mẫu bà định làm thế nào?”
“Phu nhân có nhớ trong vườn nhà mẹ đẻ ngài từng có trồng một loại cỏ xanh không?”
Lâm Quỳnh Hoa gật đầu “Nhớ, đó là nương trồng. Nương trước khi mất thích nhất loại cỏ này, mỗi ngày đều tự mình chăm sóc.”
“Phu nhân, lúc trước nương ngài cũng không phải vì thích nó nên mới tự tay chăm sóc. Ngài có biết vì sao cha ngài cưới bảy tám phòng tiểu thiếp nhưng không có ai sống thọ, cũng không ai có thể sinh cho cha ngài một đứa con nào không?” Lúc nhũ mẫu nói ra những lời này, trông bà ta có vẻ rất âm hiểm, độc ác, ngay cả Lâm Quỳnh Hoa cũng không nhịn được mà thầm cảm thấy khó chịu.
“Ý của nhũ mẫu là mấy nữ nhân của cha ta bạc mệnh tất cả đều là do loại cỏ xanh của nương sao? Chuyện này sao có thể, nương rõ ràng là một nữ nhân yếu ớt như vậy…”
Lâm Quỳnh Hoa có vẻ khó tin. Trong ấn tượng của nàng, nương là một nữ tử rất ôn hòa, hiền thục, lại khoan dung, luôn dễ dàng tha thứ cho sự hoa tâm, lạm tình của cha. Nhìn ông hết lần này tới lần khác thú mỹ nhân vào nhà, bà chỉ biết âm thầm nhẫn lệ. Từ nhỏ, nàng đã thấy mẫu thân mình yếu ớt như vậy, chỉ biết tự mình chịu khổ, không hề tranh giành nên nàng mới quyết tâm không thể thua người ta. Nàng muốn khiến cho nam nhân không thể tùy tiện khi dễ, cho dù trượng phu cũng thú thiếp nhưng nàng tuyệt đối không làm một nữ nhân vô dụng chỉ biết âm thầm rơi lệ mà phải hung hăng giáo huấn hồ ly tinh đó.
Bao nhiêu năm qua nàng vẫn luôn làm như vậy. Năm đó lúc gả vào Bùi gia, khi phát hiện tên quỷ bệnh Bùi Vân Phảng đã sớm nạp một phòng thiếp, nàng thiếu chút nữa đã giết hắn ngay trong đêm tân hôn. Cho nên khi Bùi Vân Phảng ho ra máu rồi chết sau đó, nàng tuyệt không đau lòng, ngược lại còn vui vẻ vì cuối cùng cũng có thể thẳng tay giáo huấn tiện nhân Vân Ái Liễu kia!
Nhưng hiện tại nghe khẩu khí của nhũ mẫu thì người nương dịu dàng của nàng năm đó cũng không phải thật sự vô dụng như vẻ ngoài mà ngược lại còn rất thông minh. Cỏ xanh đó đã khiến một đám thiếp thất mất mạng, cũng chặt đứt khả năng có đứa con nào khác của cha. Khó trách người cha phong lưu thành tánh kia của nàng lang thang đùa giỡn cả đời, kết quả người có thể cùng vào quan tài với ông chỉ có một mình nương, mà người chăm sóc ông trước lúc lâm chung cũng chỉ có một đứa con gái là Lâm Quỳnh Hoa nàng.
Thì ra đây mới là chỗ cao minh của nương. Dùng vẻ ngoài đôn hậu, yếu đuối để che mắt tất cả mọi người, cuối cùng trở thành người thắng duy nhất.
“Phu nhân, nương ngài không phải một kẻ vô dụng mà ngược lại, bà là một nữ nhân rất lợi hại. Nếu không phải bất hạnh yêu phải một nam nhân như cha ngài thì bằng khả năng của bà, tuyệt đối có thể trở thành một người đứng đầu khôn khéo.”
Nhũ mẫu cảm khái, giống như đang nhớ lại những khoảnh khắc tốt đẹp khi bà còn cùng tiểu thư nhà mình (mẫu thân Lâm Quỳnh Hoa) lúc còn khuê nữ.
Nháy mắt một cái, tiểu thư mất đã lâu. Mà giờ, nữ nhi của tiểu thư cũng đã làm mẹ nhiều năm. Nàng xem như đã hầu hạ ba đời nhà tiểu thư rồi, cũng đã già đi, muốn không cảm khái cũng không được.
Lâm Quỳnh Hoa lại không có suy nghĩ giống nhũ mẫu, tất cả hứng thú của nàng lúc này đã chuyển đến loại cỏ xanh vừa được nhắc đến rồi. Bởi vậy nhất thời, Lâm Quỳnh Hoa không kiên nhẫn nói “Nhũ mẫu, đừng cảm khái chuyện xưa nữa. Bà nói về công dụng của cỏ xanh kia trước đi. Thật ra là như thế nào mới có thể khiến Giang Mộ Yên chết thống khổ?”
Nhũ mẫu bị mệnh lệnh dồn dập của Lâm Quỳnh Hoa thúc giục, nhất thời cũng vội vàng hoàn hồn, lập tức giương lên nụ cười âm hiểm nói “Cỏ xanh là cái tên mà nương ngài vì muốn che mắt người khác nên đặt ra, kỳ thật đó là một loại thực vật có hoa tím, tên thật là tam tuyệt thảo!”
“Tam tuyệt thảo?”
“Đúng vậy. Tuyệt mệnh, tuyệt tự, cũng tuyệt đối an toàn! Người trúng tam tuyệt thảo, cho dù đại phu có cao minh tới đâu cũng không thể chẩn ra chút manh mối nào, đặc biệt là không có một chút độc tính. Đây là lí do vì sao nương ngài chưa từng bị người hoài nghi!”
“Thật sự tốt vậy sao? Vậy tam tuyệt thảo dùng như thế nào?”
“Đem nó phơi nắng cho khô rồi đốt thành bột phấn, sau đó trộn bột phấn này với huân hương, chỉ cần ngửi trong khoảng thời gian một chén trà nhỏ sẽ khiến người ta cảm thấy hoảng hốt, tâm thần không yên, cộng thêm tâm huyết dâng trào, hơi thở rối loạn. Nếu ngửi trong một nén hương hoặc chừng nửa ngày thì đợi đến khi hương khí hoàn toàn ngấm vào cơ thể sẽ khiến người đó cảm thấy hít thở không thông. Lúc đó có thể không lập tức chết ngay nhưng tất nhiên sẽ vô cùng khó chịu. Mà nếu trong ba ngày vẫn chưa tìm được cách giải trừ dược tính thì không bao lâu sẽ chết một cách khó hiểu, hơn nữa trước khi chết còn rất thống khổ!”
Dù sao cũng bởi vì Giang Mộ Yên nên Lí Tương Vân mới mất cơ hội được Bùi Vũ Khâm thu vào phòng. Giờ trong phủ ai chẳng biết lỡ như Giang Mộ Yên chết, người có hiềm nghi nhất tự nhiên chính là Lí Tương Vân.
Haha! Lâm Quỳnh Hoa càng nghĩ càng đắc ý, trong lòng nhịn không được mà phá lên cười! Sau đó, ánh mắt nàng lại đột nhiên trầm xuống, bình tĩnh nhìn về phía phòng chính, trong lòng thầm ác độc nói, Bùi Vân Phảng ơi Bùi Vân Phảng, tên quỷ đoản mệnh nhà ngươi lúc còn sống không cho mẫu tử chúng ta điều tốt đẹp gì, giờ ngươi chết đã hai mươi năm, cuối cùng cũng có ích được một lần!
“Nhưng mà nhũ mẫu, ta muốn tiểu gian nhân kia thống khổ một chút, đừng để nó chết quá dễ dàng, tốt nhất là tra tấn đến chết đi, ai bảo nó chống đối ta khắp nơi!”
“Phu nhân, cho dù ngài không nhắc, ta cũng chuẩn bị nói ra đây. Chuyện một đao giết chết Giang Mộ Yên là không thể làm, quá máu me, cũng dễ bị bại lộ. Nếu lão gia điều tra cẩn thận thì sớm muộn cũng sẽ tra đến chúng ta.”
“Vậy nhũ mẫu bà định làm thế nào?”
“Phu nhân có nhớ trong vườn nhà mẹ đẻ ngài từng có trồng một loại cỏ xanh không?”
Lâm Quỳnh Hoa gật đầu “Nhớ, đó là nương trồng. Nương trước khi mất thích nhất loại cỏ này, mỗi ngày đều tự mình chăm sóc.”
“Phu nhân, lúc trước nương ngài cũng không phải vì thích nó nên mới tự tay chăm sóc. Ngài có biết vì sao cha ngài cưới bảy tám phòng tiểu thiếp nhưng không có ai sống thọ, cũng không ai có thể sinh cho cha ngài một đứa con nào không?” Lúc nhũ mẫu nói ra những lời này, trông bà ta có vẻ rất âm hiểm, độc ác, ngay cả Lâm Quỳnh Hoa cũng không nhịn được mà thầm cảm thấy khó chịu.
“Ý của nhũ mẫu là mấy nữ nhân của cha ta bạc mệnh tất cả đều là do loại cỏ xanh của nương sao? Chuyện này sao có thể, nương rõ ràng là một nữ nhân yếu ớt như vậy…”
Lâm Quỳnh Hoa có vẻ khó tin. Trong ấn tượng của nàng, nương là một nữ tử rất ôn hòa, hiền thục, lại khoan dung, luôn dễ dàng tha thứ cho sự hoa tâm, lạm tình của cha. Nhìn ông hết lần này tới lần khác thú mỹ nhân vào nhà, bà chỉ biết âm thầm nhẫn lệ. Từ nhỏ, nàng đã thấy mẫu thân mình yếu ớt như vậy, chỉ biết tự mình chịu khổ, không hề tranh giành nên nàng mới quyết tâm không thể thua người ta. Nàng muốn khiến cho nam nhân không thể tùy tiện khi dễ, cho dù trượng phu cũng thú thiếp nhưng nàng tuyệt đối không làm một nữ nhân vô dụng chỉ biết âm thầm rơi lệ mà phải hung hăng giáo huấn hồ ly tinh đó.
Bao nhiêu năm qua nàng vẫn luôn làm như vậy. Năm đó lúc gả vào Bùi gia, khi phát hiện tên quỷ bệnh Bùi Vân Phảng đã sớm nạp một phòng thiếp, nàng thiếu chút nữa đã giết hắn ngay trong đêm tân hôn. Cho nên khi Bùi Vân Phảng ho ra máu rồi chết sau đó, nàng tuyệt không đau lòng, ngược lại còn vui vẻ vì cuối cùng cũng có thể thẳng tay giáo huấn tiện nhân Vân Ái Liễu kia!
Nhưng hiện tại nghe khẩu khí của nhũ mẫu thì người nương dịu dàng của nàng năm đó cũng không phải thật sự vô dụng như vẻ ngoài mà ngược lại còn rất thông minh. Cỏ xanh đó đã khiến một đám thiếp thất mất mạng, cũng chặt đứt khả năng có đứa con nào khác của cha. Khó trách người cha phong lưu thành tánh kia của nàng lang thang đùa giỡn cả đời, kết quả người có thể cùng vào quan tài với ông chỉ có một mình nương, mà người chăm sóc ông trước lúc lâm chung cũng chỉ có một đứa con gái là Lâm Quỳnh Hoa nàng.
Thì ra đây mới là chỗ cao minh của nương. Dùng vẻ ngoài đôn hậu, yếu đuối để che mắt tất cả mọi người, cuối cùng trở thành người thắng duy nhất.
“Phu nhân, nương ngài không phải một kẻ vô dụng mà ngược lại, bà là một nữ nhân rất lợi hại. Nếu không phải bất hạnh yêu phải một nam nhân như cha ngài thì bằng khả năng của bà, tuyệt đối có thể trở thành một người đứng đầu khôn khéo.”
Nhũ mẫu cảm khái, giống như đang nhớ lại những khoảnh khắc tốt đẹp khi bà còn cùng tiểu thư nhà mình (mẫu thân Lâm Quỳnh Hoa) lúc còn khuê nữ.
Nháy mắt một cái, tiểu thư mất đã lâu. Mà giờ, nữ nhi của tiểu thư cũng đã làm mẹ nhiều năm. Nàng xem như đã hầu hạ ba đời nhà tiểu thư rồi, cũng đã già đi, muốn không cảm khái cũng không được.
Lâm Quỳnh Hoa lại không có suy nghĩ giống nhũ mẫu, tất cả hứng thú của nàng lúc này đã chuyển đến loại cỏ xanh vừa được nhắc đến rồi. Bởi vậy nhất thời, Lâm Quỳnh Hoa không kiên nhẫn nói “Nhũ mẫu, đừng cảm khái chuyện xưa nữa. Bà nói về công dụng của cỏ xanh kia trước đi. Thật ra là như thế nào mới có thể khiến Giang Mộ Yên chết thống khổ?”
Nhũ mẫu bị mệnh lệnh dồn dập của Lâm Quỳnh Hoa thúc giục, nhất thời cũng vội vàng hoàn hồn, lập tức giương lên nụ cười âm hiểm nói “Cỏ xanh là cái tên mà nương ngài vì muốn che mắt người khác nên đặt ra, kỳ thật đó là một loại thực vật có hoa tím, tên thật là tam tuyệt thảo!”
“Tam tuyệt thảo?”
“Đúng vậy. Tuyệt mệnh, tuyệt tự, cũng tuyệt đối an toàn! Người trúng tam tuyệt thảo, cho dù đại phu có cao minh tới đâu cũng không thể chẩn ra chút manh mối nào, đặc biệt là không có một chút độc tính. Đây là lí do vì sao nương ngài chưa từng bị người hoài nghi!”
“Thật sự tốt vậy sao? Vậy tam tuyệt thảo dùng như thế nào?”
“Đem nó phơi nắng cho khô rồi đốt thành bột phấn, sau đó trộn bột phấn này với huân hương, chỉ cần ngửi trong khoảng thời gian một chén trà nhỏ sẽ khiến người ta cảm thấy hoảng hốt, tâm thần không yên, cộng thêm tâm huyết dâng trào, hơi thở rối loạn. Nếu ngửi trong một nén hương hoặc chừng nửa ngày thì đợi đến khi hương khí hoàn toàn ngấm vào cơ thể sẽ khiến người đó cảm thấy hít thở không thông. Lúc đó có thể không lập tức chết ngay nhưng tất nhiên sẽ vô cùng khó chịu. Mà nếu trong ba ngày vẫn chưa tìm được cách giải trừ dược tính thì không bao lâu sẽ chết một cách khó hiểu, hơn nữa trước khi chết còn rất thống khổ!”
/541
|