Edit: Ring.
“Nếu đã vậy, suy nghĩ bức Dạ Tập đi để bảo vệ hắn của chúng ta ban đầu cũng không cần thiết nữa. Bùi gia đã lớn mạnh rồi thì ai dám động đến một sợi lông của Dạ Tập chứ?
Hơn nữa mấy ngày qua hắn ở bên ngoài chắc cũng đã chịu không ít khổ, chịu không ít giáo huấn, cũng học được khá nhiều điều, thêm nhiều kiến thức, đã không còn là thanh niên nham hiểm lại không biết gì như trước nữa rồi. Chờ hắn trở lại, cha con hai người nói chuyện một phen. Có thể xóa bỏ ngăn cách là tốt nhất, nếu không, ta tự nhiên cũng có cách giữ hắn lại!”
“Yên nhi, có cần làm vậy không? Tin tức từ ‘Vũ’ nói Dạ Tập bây giờ rất tốt, tựa hồ sau khi rời khỏi Bùi gia thì nó cũng rất vui vẻ. Có cần thiết phải tìm nó về, kéo vào trận lốc xoáy này sao?” Bùi Vũ Khâm không nhíu mày nữa nhưng vẫn không tán thành chuyện tìm Dạ Tập về.
“Vũ Khâm, không phải ta nói chàng, nhưng chàng làm cha muốn mềm lòng cùng bao che khuyết điểm đến khi nào đây? ‘Mẹ hiền thì con hư’, đạo lý này chàng biết, lại còn tự thể nghiệm qua. Ta thừa nhận lần này Dạ Tập đi ra ngoài quả thật thành thục không ít, nhưng từ khi hắn tay trắng đến khi có được gia nghiệp, quá trình đó cũng quá nhanh rồi.
Nếu người này là chàng, ta sẽ không chút nghi ngờ chàng có năng lực đó. Nhưng nếu đổi lại là Dạ Tập, ta hỏi chàng, Vũ Khâm, chàng dám vỗ ngực khẳng định với ta từ sau khi Dạ Tập rời khỏi nhà, ngoại trừ phái ‘Vũ’ theo âm thầm bảo hộ thì ở những phương diện khác, chàng không lén dặn người giúp đỡ hắn sao?”
Bùi Vũ Khâm nhất thời im lặng, hiển nhiên là bị nói trúng tim đen, sắc mặt hắn cũng hơi ửng đỏ lên.
Giang Mộ Yên vốn không định vạch trần chuyện này, chỉ là thấy bộ dáng hắn vẫn không đành lòng để con mình chịu khổ nên mới nhịn không được mà nói ra thôi.
“Vũ Khâm, chàng nha. Mềm lòng thì cứ nói thôi, chuyện như vậy gạt ta làm gì?
Tuy Dạ Tập không phải ta sinh, tuổi như ta muốn hắn gọi một tiếng ‘má nhỏ’ hắn cũng không quá cam nguyện, nhưng dù thế nào thì ta cũng sẽ không có hiềm khích với hắn chỉ vì hắn không phải con ta hay vì trước kia hắn từng không phải phép. Ngay cả chàng là cha ruột muốn thương hắn mà ta cũng không đồng ý sao? Nếu thật như vậy thì coi như chàng quá xem thường ta rồi, chàng nghĩ ta là người như thế nào chứ?”
“Yên nhi, ta không có ý đó. Ta thừa nhận chuyện này là ta sai. Đúng là ta không nên bao che khuyết điểm như vậy mà không cho nó ra ngoài trải nghiệm thật sự. Chỉ là ta thật có hơi lo lắng với năng lực của Dạ Tập, sợ nó ở ngoài… Thật ra ta cũng chỉ dặn một số ít người âm thầm quan tâm nó một chút mà thôi, ai biết lại xảy ra chuyện sản nghiệp ở Giang phủ đều trực tiếp bị đổi chủ hết. Chuyện này ta cũng cảm thấy ngoài ý muốn, không phải cố ý muốn lừa gạt nàng.”
Giang Mộ Yên cười khổ mà chính nàng cũng không nhận ra: “Chuyện này ta đoán được. Nếu chàng biết ‘một chút quan tâm’ lại trở thanh quan tâm đến mức sản nghiệp đều bị đổi chủ thì phỏng chừng chàng đã không phân phó như vậy. Cho nên lúc ở Giang phủ, ta thấy vẻ mặt chàng từ đầu đến cuối đều là kinh ngạc thì liền biết đó chắc chắn không phải ý định của chàng.
Bây giờ sản nghiệp của chúng ta ở Giang phủ đều thuộc về Dạ Tập. Nếu hắn thật sự có năng lực và biết quản lý như vậy thì ta cũng không có ý kiến gì. Dù sao hắn cũng là con trai chàng, theo đạo lý nếu tương lai chia tài sản thì hắn cũng có một phần. Giờ xem như trực tiếp cho hắn, còn giúp hắn giữ được tự tôn, chuyện này không có gì không tốt!
Nhưng mà Vũ Khâm, chàng cũng vậy, Bùi Phong cũng thế, đều là người đã học qua số học chính thống, cũng biết cách tính sổ, cách ghi chép đó là khó khăn cỡ nào. Bây giờ Dạ Tập đang trong thời gian mới học tập kinh doanh, nếu không thể nắm giữ đúng cách bớt việc thì bây giờ hắn còn có thể miễn cưỡng kiên trì là vì muốn chứng minh với chúng ta nên mới cứng rắn ép bản thân mình học việc buôn bán như vậy. Nhưng lâu dần, khi hắn không kiên trì nổi nữa thì chắc chắn sẽ cảm thấy nhàm chán mà bỏ cuộc. Khi đó chàng sẽ làm sao? Trực tiếp bảo người lén đưa chút tiền cho hắn xài sao?
Nếu chàng thật sự muốn tốt cho hắn thì chỉ có thể quyết tâm tôi luyện thôi, nhưng nếu giao cho người khác làm thì chắc chắn chàng lại lo lắng. Dù sao cũng phải làm vậy, còn không bằng dứt khoát gọi hắn trở về.
Chàng nghĩ thử xem, cho dù là Bùi Ngu ở tận Trác Châu, ta cũng không quên sai người đưa những bài học mà ta đã dạy cho Bùi Phong và Bùi Huyền đến cho hắn. Cho nên bây giờ dù là tính toán hay năng lực quản lý thì Dạ Tập đều đã kém các huynh đệ rất xa. Nếu không tìm hắn về thì lấy tính tình Dạ Tập, mấy năm sau, khi hắn biết mình chẳng những không vượt qua Bùi gia, vượt qua chàng mà ngay cả Bùi Phong vốn không biết gì mình cũng không hơn được thì hắn sẽ như thế nào? Chỉ sợ là sẽ thật sự cam chịu, khi đó chàng có hối hận cũng muộn rồi!”
Đối với đứa con của mình, Bùi Vũ Khâm sao lại không hiểu bằng Giang Mộ Yên cơ chứ? Cho nên hắn biết những gì nàng đoán, nàng băn khoăn đều là đúng. Hắn cũng không tìm ra lý do gì để phản bác, đến nước này rồi muốn không gật đầu cũng không được.
“Yên nhi, ta thừa nhận nàng không những có đầu óc nhanh nhẹn mà tài ăn nói còn lanh lợi vô cùng. Nếu nàng đã suy nghĩ chu đáo mọi chuyện rồi thì ta đây liền phái người đi tìm Dạ Tập. Chỉ là ta không dám chắc nó có chịu về hay không. Dù sao hôm đó đuổi nó ra khỏi nhà, những lời ta nói, mọi người đều nghe được. Mà phản ứng của Dạ Tập thì nàng cũng thấy rồi đó…”
“Chuyện này chàng không cần lo lắng. Chàng chỉ cần phát tin tức tìm hắn về ra cho hắn biết mà thôi, còn lại chờ mấy hôm nữa Thanh Thư khỏe rồi ta sẽ dặn hắn nên làm thế nào.”
“Nếu đã vậy, suy nghĩ bức Dạ Tập đi để bảo vệ hắn của chúng ta ban đầu cũng không cần thiết nữa. Bùi gia đã lớn mạnh rồi thì ai dám động đến một sợi lông của Dạ Tập chứ?
Hơn nữa mấy ngày qua hắn ở bên ngoài chắc cũng đã chịu không ít khổ, chịu không ít giáo huấn, cũng học được khá nhiều điều, thêm nhiều kiến thức, đã không còn là thanh niên nham hiểm lại không biết gì như trước nữa rồi. Chờ hắn trở lại, cha con hai người nói chuyện một phen. Có thể xóa bỏ ngăn cách là tốt nhất, nếu không, ta tự nhiên cũng có cách giữ hắn lại!”
“Yên nhi, có cần làm vậy không? Tin tức từ ‘Vũ’ nói Dạ Tập bây giờ rất tốt, tựa hồ sau khi rời khỏi Bùi gia thì nó cũng rất vui vẻ. Có cần thiết phải tìm nó về, kéo vào trận lốc xoáy này sao?” Bùi Vũ Khâm không nhíu mày nữa nhưng vẫn không tán thành chuyện tìm Dạ Tập về.
“Vũ Khâm, không phải ta nói chàng, nhưng chàng làm cha muốn mềm lòng cùng bao che khuyết điểm đến khi nào đây? ‘Mẹ hiền thì con hư’, đạo lý này chàng biết, lại còn tự thể nghiệm qua. Ta thừa nhận lần này Dạ Tập đi ra ngoài quả thật thành thục không ít, nhưng từ khi hắn tay trắng đến khi có được gia nghiệp, quá trình đó cũng quá nhanh rồi.
Nếu người này là chàng, ta sẽ không chút nghi ngờ chàng có năng lực đó. Nhưng nếu đổi lại là Dạ Tập, ta hỏi chàng, Vũ Khâm, chàng dám vỗ ngực khẳng định với ta từ sau khi Dạ Tập rời khỏi nhà, ngoại trừ phái ‘Vũ’ theo âm thầm bảo hộ thì ở những phương diện khác, chàng không lén dặn người giúp đỡ hắn sao?”
Bùi Vũ Khâm nhất thời im lặng, hiển nhiên là bị nói trúng tim đen, sắc mặt hắn cũng hơi ửng đỏ lên.
Giang Mộ Yên vốn không định vạch trần chuyện này, chỉ là thấy bộ dáng hắn vẫn không đành lòng để con mình chịu khổ nên mới nhịn không được mà nói ra thôi.
“Vũ Khâm, chàng nha. Mềm lòng thì cứ nói thôi, chuyện như vậy gạt ta làm gì?
Tuy Dạ Tập không phải ta sinh, tuổi như ta muốn hắn gọi một tiếng ‘má nhỏ’ hắn cũng không quá cam nguyện, nhưng dù thế nào thì ta cũng sẽ không có hiềm khích với hắn chỉ vì hắn không phải con ta hay vì trước kia hắn từng không phải phép. Ngay cả chàng là cha ruột muốn thương hắn mà ta cũng không đồng ý sao? Nếu thật như vậy thì coi như chàng quá xem thường ta rồi, chàng nghĩ ta là người như thế nào chứ?”
“Yên nhi, ta không có ý đó. Ta thừa nhận chuyện này là ta sai. Đúng là ta không nên bao che khuyết điểm như vậy mà không cho nó ra ngoài trải nghiệm thật sự. Chỉ là ta thật có hơi lo lắng với năng lực của Dạ Tập, sợ nó ở ngoài… Thật ra ta cũng chỉ dặn một số ít người âm thầm quan tâm nó một chút mà thôi, ai biết lại xảy ra chuyện sản nghiệp ở Giang phủ đều trực tiếp bị đổi chủ hết. Chuyện này ta cũng cảm thấy ngoài ý muốn, không phải cố ý muốn lừa gạt nàng.”
Giang Mộ Yên cười khổ mà chính nàng cũng không nhận ra: “Chuyện này ta đoán được. Nếu chàng biết ‘một chút quan tâm’ lại trở thanh quan tâm đến mức sản nghiệp đều bị đổi chủ thì phỏng chừng chàng đã không phân phó như vậy. Cho nên lúc ở Giang phủ, ta thấy vẻ mặt chàng từ đầu đến cuối đều là kinh ngạc thì liền biết đó chắc chắn không phải ý định của chàng.
Bây giờ sản nghiệp của chúng ta ở Giang phủ đều thuộc về Dạ Tập. Nếu hắn thật sự có năng lực và biết quản lý như vậy thì ta cũng không có ý kiến gì. Dù sao hắn cũng là con trai chàng, theo đạo lý nếu tương lai chia tài sản thì hắn cũng có một phần. Giờ xem như trực tiếp cho hắn, còn giúp hắn giữ được tự tôn, chuyện này không có gì không tốt!
Nhưng mà Vũ Khâm, chàng cũng vậy, Bùi Phong cũng thế, đều là người đã học qua số học chính thống, cũng biết cách tính sổ, cách ghi chép đó là khó khăn cỡ nào. Bây giờ Dạ Tập đang trong thời gian mới học tập kinh doanh, nếu không thể nắm giữ đúng cách bớt việc thì bây giờ hắn còn có thể miễn cưỡng kiên trì là vì muốn chứng minh với chúng ta nên mới cứng rắn ép bản thân mình học việc buôn bán như vậy. Nhưng lâu dần, khi hắn không kiên trì nổi nữa thì chắc chắn sẽ cảm thấy nhàm chán mà bỏ cuộc. Khi đó chàng sẽ làm sao? Trực tiếp bảo người lén đưa chút tiền cho hắn xài sao?
Nếu chàng thật sự muốn tốt cho hắn thì chỉ có thể quyết tâm tôi luyện thôi, nhưng nếu giao cho người khác làm thì chắc chắn chàng lại lo lắng. Dù sao cũng phải làm vậy, còn không bằng dứt khoát gọi hắn trở về.
Chàng nghĩ thử xem, cho dù là Bùi Ngu ở tận Trác Châu, ta cũng không quên sai người đưa những bài học mà ta đã dạy cho Bùi Phong và Bùi Huyền đến cho hắn. Cho nên bây giờ dù là tính toán hay năng lực quản lý thì Dạ Tập đều đã kém các huynh đệ rất xa. Nếu không tìm hắn về thì lấy tính tình Dạ Tập, mấy năm sau, khi hắn biết mình chẳng những không vượt qua Bùi gia, vượt qua chàng mà ngay cả Bùi Phong vốn không biết gì mình cũng không hơn được thì hắn sẽ như thế nào? Chỉ sợ là sẽ thật sự cam chịu, khi đó chàng có hối hận cũng muộn rồi!”
Đối với đứa con của mình, Bùi Vũ Khâm sao lại không hiểu bằng Giang Mộ Yên cơ chứ? Cho nên hắn biết những gì nàng đoán, nàng băn khoăn đều là đúng. Hắn cũng không tìm ra lý do gì để phản bác, đến nước này rồi muốn không gật đầu cũng không được.
“Yên nhi, ta thừa nhận nàng không những có đầu óc nhanh nhẹn mà tài ăn nói còn lanh lợi vô cùng. Nếu nàng đã suy nghĩ chu đáo mọi chuyện rồi thì ta đây liền phái người đi tìm Dạ Tập. Chỉ là ta không dám chắc nó có chịu về hay không. Dù sao hôm đó đuổi nó ra khỏi nhà, những lời ta nói, mọi người đều nghe được. Mà phản ứng của Dạ Tập thì nàng cũng thấy rồi đó…”
“Chuyện này chàng không cần lo lắng. Chàng chỉ cần phát tin tức tìm hắn về ra cho hắn biết mà thôi, còn lại chờ mấy hôm nữa Thanh Thư khỏe rồi ta sẽ dặn hắn nên làm thế nào.”
/541
|