Edit: Ring.
Nhất thời nàng buông quyển sách trong tay, đứng lên bước đến mở cửa phòng, giương giọng nói với người trên lầu “Bùi Dạ Tập, ngươi không cần quá đáng! Ta ở ngay đây, không hề trốn, ngươi có chuyện gì thì lăn xuống đây mà nói!”
Bùi Dạ Tập nghe được tiếng Giang Mộ Yên liền thả người rơi xuống, dùng khinh công tiếp đất.
Ánh mắt đỏ bừng giận dữ, người cũng nhanh chóng vọt lên. Còn chưa đến gần, tiếng cười lạnh đã vang lên trước.
“Giang Mộ Yên, ngươi không phải bị bệnh không thể tiếp khách ư? Bây giờ sao lại chịu ra rồi? Không làm rùa đen rút đầu nữa hả?”
Vừa nghe hắn mở miệng đã châm chích, Giang Mộ Yên cũng lạnh lùng nhìn lại “Bùi Dạ Tập, ngươi nhàm chán quá phải không. Có chuyện thì nói, nói mấy lời không phong độ như vậy làm cái gì? Ta có sinh bệnh hay không không phải do ngươi nói, mà ta có muốn gặp ngươi hay không cũng không do ngươi quyết định. Mới sáng tinh mơ ngươi đã hùng hổ đến đây làm gì? Ta cho là hôm qua chúng ta đã thỏa thuận xong!”
“Ai thỏa thuận với ngươi? Hôm qua ngươi còn đáp ứng ta không đi cáo trạng với cha, kết quả thì sao?”
“Ta đi cáo trạng cáo gì? Ngươi mở miệng nói ta cáo trạng, ngậm miệng cũng nói ta cáo trạng. Ta đến tột cùng là cáo trạng cái gì?”
“Giang Mộ Yên, ngươi dối trá! Chuyện tới nước này ngươi còn phủ nhận?”
“Bùi Dạ Tập, ngươi rốt cuộc có nói đạo lí hay không? Nếu không, liền cút ra ngoài cho ta!”
“Giang Mộ Yên, ngươi lật lọng đi cáo trạng với cha chuyện cửu thiếp của ta làm ngươi bị thương, ngươi dám không thừa nhận? Hiện tại cửu thiếp của ta đã bị cha phái người đuổi đi, ngươi vui chưa?”
Giang Mộ Yên lúc này rốt cuộc cũng hiểu được nguyên nhân tại sao mới sáng sớm mà Bùi Dạ Tập đã như chó điên đến cắn bậy.
Nhất thời nàng cũng tức giận đến cả người phát run “Bùi Dạ Tập, ngươi thật sự là không thể nói lý! Ngươi có thể tự mình đi hỏi Bùi Vũ Khâm cha ngươi xem rốt cuộc có phải ta đi nói với hắn hay không. Bùi Dạ Tập, ta nói cho ngươi, tuy ta khinh thường nam nhân như ngươi, nhưng ta cũng là một nữ nhân có phẩm cách, ta mới sẽ không làm chuyện tổn hại đến thân phận cùng tu dưỡng của bản thân như vậy. Ngươi bớt bịa đặt mà chạy tới đây oan uổng ta!
Cửu thiếp của ngươi bị cha ngươi đuổi đi thì có liên quan gì đến ta? Ta mắc gì phải vui vẻ? Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta hy vọng sau khi đuổi cửu thiếp của ngươi đi thì nam nhân như ngươi sẽ hồi tâm chuyển ý mà trở lại yêu ta sao?
Bùi Dạ Tập, đừng quá coi trọng bản thân như vậy. Trên đời này không phải chỉ có một nam nhân là ngươi, ta mắc gì phải treo cổ trên một cái cây không xứng đáng như ngươi chứ? Thật sự là rất buồn cười!
Ngươi hiện tại liền cút ra ngoài cho ta. Ta bây giờ cùng tương lai không muốn nhìn đến ngươi nữa!”
“Giang Mộ Yên — ngươi đương nhiên không muốn nhìn đến ta, ngươi cuối cùng cũng nói ra lời thật lòng. Trên đời này không phải chỉ có một nam nhân là ta, ngươi quả nhiên đã sớm dan díu với Bùi Phong, uổng phí bình thường ngươi giả bộ như cái gì trinh-tiết-liệt-nữ!”
“Bùi – Dạ — Tập –” Giang Mộ Yên lúc này thật sự nổi trận lôi đình!
Không đợi Bùi Dạ Tập bước lên, chính nàng đã vọt tới, hung hăng giơ tay, giáng cho Bùi Dạ Tập một cái tát thật mạnh.
Mà Bùi Dạ Tập dường như không ngờ Giang Mộ Yên lại xông lên đánh hắn nên căn bản không có phòng bị, cũng không kịp lui lại, cứ như vậy mà ăn trọn cái tát.
Mà người vừa quăng cho hắn một bạt tay lại tiếp tục mắng “Bùi Dạ Tập, ngươi thật không phải nam nhân! Ta thực sự cảm thấy đáng tiếc cho Giang Mộ Yên, cư nhiên lại từng có hôn ước với một nam nhân rác như ngươi!
Ngươi nếu đã cứng rắn buộc ta nói lời khó nghe, ta đây nói cho ngươi. Bùi Dạ Tập, Giang Mộ Yên ta thề, cho dù nam nhân trên đời này chết hết, chỉ còn một mình ngươi, ta cũng không cần!
Cho dù có một ngày ta nghèo túng cùng cực đến mức phải bán mình làm kĩ, ta cũng tuyệt đối không tiếp Bùi Dạ Tập ngươi, ngươi nghe rõ chưa?
Nếu đã rõ, ngươi hiện tại liền cút đi cho ta!”
Giang Mộ Yên mắng đến cuối cùng, vì quá mức kích động mà nước mắt cũng rơi ra.
Bùi Dạ Tập lại bị biểu tình này, lời thề này làm kinh hách lui về sau mấy bước.
Một nữ nhân thế nhưng lại nói cho dù làm kĩ nữ cũng không nguyện tiếp hắn, có thể thấy được trong lòng nàng khinh thường hắn đến mức nào!
Bùi Dạ Tập không khỏi cảm thấy hơi hối hận vì lời nói cùng hành động của mình.
Nhìn bộ dáng Giang Mộ Yên, xem ra nàng thật sự không có đi cáo trạng với cha. Như vậy nói cách khác là cha hắn tự biết chuyện của tiểu cửu, cho nên mới bảo Thanh Thư cùng Tương di đuổi người đi, không hề liên quan đến Giang Mộ Yên?
Như vậy, hắn từ nãy đến giờ không phải vô duyên vô cớ trách lầm, oan uổng nàng sao? Còn mắng nhiều lời khó nghe như vậy?
Bùi Dạ Tập hoàn toàn giật mình sửng sốt, trong ánh mắt lần đầu tiên lộ ra hổ thẹn vì thân là nam nhân, cũng hoàn toàn quên chuyện trên mặt đã trúng một bạt tay nóng rát của nàng.
Lúng ta lung túng nhìn khóe mắt Giang Mộ Yên rơi một giọt nước mắt, đột nhiên hắn cảm thấy trong lòng nhoi nhói, rất không thoải mái, tựa như đột nhiên mất đi thứ gì đó quan trọng.
“Giang, Giang Mộ Yên, ta –”
“Ngươi cút! Ta không muốn nói chuyện với ngươi, lại càng không muốn nhìn đến ngươi nữa! Ta nói một lần cuối, ta ước gì ngươi có chín mươi tiểu thiếp bên ngoài, cả đời cũng không đến phiền ta, ta cũng không cần đi cáo trạng gì với Bùi Vũ Khâm, bởi vì không cần thiết. Ta căn bản không thích ngươi. Ngươi cút đi!”
Giang Mộ Yên nói xong liền quay đầu không nhìn đến Bùi Dạ Tập nữa, xoay người sập cửa lại trở về thư phòng.
Chỉ để lại Bùi Dạ Tập thất hồn lạc phách, không biết làm sao đứng ngoài cửa. Bàn tay vươn ra vốn định giữ Giang Mộ Yên lại cứ như vậy dừng giữa không trung, thật lâu không thả xuống……
Nhất thời nàng buông quyển sách trong tay, đứng lên bước đến mở cửa phòng, giương giọng nói với người trên lầu “Bùi Dạ Tập, ngươi không cần quá đáng! Ta ở ngay đây, không hề trốn, ngươi có chuyện gì thì lăn xuống đây mà nói!”
Bùi Dạ Tập nghe được tiếng Giang Mộ Yên liền thả người rơi xuống, dùng khinh công tiếp đất.
Ánh mắt đỏ bừng giận dữ, người cũng nhanh chóng vọt lên. Còn chưa đến gần, tiếng cười lạnh đã vang lên trước.
“Giang Mộ Yên, ngươi không phải bị bệnh không thể tiếp khách ư? Bây giờ sao lại chịu ra rồi? Không làm rùa đen rút đầu nữa hả?”
Vừa nghe hắn mở miệng đã châm chích, Giang Mộ Yên cũng lạnh lùng nhìn lại “Bùi Dạ Tập, ngươi nhàm chán quá phải không. Có chuyện thì nói, nói mấy lời không phong độ như vậy làm cái gì? Ta có sinh bệnh hay không không phải do ngươi nói, mà ta có muốn gặp ngươi hay không cũng không do ngươi quyết định. Mới sáng tinh mơ ngươi đã hùng hổ đến đây làm gì? Ta cho là hôm qua chúng ta đã thỏa thuận xong!”
“Ai thỏa thuận với ngươi? Hôm qua ngươi còn đáp ứng ta không đi cáo trạng với cha, kết quả thì sao?”
“Ta đi cáo trạng cáo gì? Ngươi mở miệng nói ta cáo trạng, ngậm miệng cũng nói ta cáo trạng. Ta đến tột cùng là cáo trạng cái gì?”
“Giang Mộ Yên, ngươi dối trá! Chuyện tới nước này ngươi còn phủ nhận?”
“Bùi Dạ Tập, ngươi rốt cuộc có nói đạo lí hay không? Nếu không, liền cút ra ngoài cho ta!”
“Giang Mộ Yên, ngươi lật lọng đi cáo trạng với cha chuyện cửu thiếp của ta làm ngươi bị thương, ngươi dám không thừa nhận? Hiện tại cửu thiếp của ta đã bị cha phái người đuổi đi, ngươi vui chưa?”
Giang Mộ Yên lúc này rốt cuộc cũng hiểu được nguyên nhân tại sao mới sáng sớm mà Bùi Dạ Tập đã như chó điên đến cắn bậy.
Nhất thời nàng cũng tức giận đến cả người phát run “Bùi Dạ Tập, ngươi thật sự là không thể nói lý! Ngươi có thể tự mình đi hỏi Bùi Vũ Khâm cha ngươi xem rốt cuộc có phải ta đi nói với hắn hay không. Bùi Dạ Tập, ta nói cho ngươi, tuy ta khinh thường nam nhân như ngươi, nhưng ta cũng là một nữ nhân có phẩm cách, ta mới sẽ không làm chuyện tổn hại đến thân phận cùng tu dưỡng của bản thân như vậy. Ngươi bớt bịa đặt mà chạy tới đây oan uổng ta!
Cửu thiếp của ngươi bị cha ngươi đuổi đi thì có liên quan gì đến ta? Ta mắc gì phải vui vẻ? Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta hy vọng sau khi đuổi cửu thiếp của ngươi đi thì nam nhân như ngươi sẽ hồi tâm chuyển ý mà trở lại yêu ta sao?
Bùi Dạ Tập, đừng quá coi trọng bản thân như vậy. Trên đời này không phải chỉ có một nam nhân là ngươi, ta mắc gì phải treo cổ trên một cái cây không xứng đáng như ngươi chứ? Thật sự là rất buồn cười!
Ngươi hiện tại liền cút ra ngoài cho ta. Ta bây giờ cùng tương lai không muốn nhìn đến ngươi nữa!”
“Giang Mộ Yên — ngươi đương nhiên không muốn nhìn đến ta, ngươi cuối cùng cũng nói ra lời thật lòng. Trên đời này không phải chỉ có một nam nhân là ta, ngươi quả nhiên đã sớm dan díu với Bùi Phong, uổng phí bình thường ngươi giả bộ như cái gì trinh-tiết-liệt-nữ!”
“Bùi – Dạ — Tập –” Giang Mộ Yên lúc này thật sự nổi trận lôi đình!
Không đợi Bùi Dạ Tập bước lên, chính nàng đã vọt tới, hung hăng giơ tay, giáng cho Bùi Dạ Tập một cái tát thật mạnh.
Mà Bùi Dạ Tập dường như không ngờ Giang Mộ Yên lại xông lên đánh hắn nên căn bản không có phòng bị, cũng không kịp lui lại, cứ như vậy mà ăn trọn cái tát.
Mà người vừa quăng cho hắn một bạt tay lại tiếp tục mắng “Bùi Dạ Tập, ngươi thật không phải nam nhân! Ta thực sự cảm thấy đáng tiếc cho Giang Mộ Yên, cư nhiên lại từng có hôn ước với một nam nhân rác như ngươi!
Ngươi nếu đã cứng rắn buộc ta nói lời khó nghe, ta đây nói cho ngươi. Bùi Dạ Tập, Giang Mộ Yên ta thề, cho dù nam nhân trên đời này chết hết, chỉ còn một mình ngươi, ta cũng không cần!
Cho dù có một ngày ta nghèo túng cùng cực đến mức phải bán mình làm kĩ, ta cũng tuyệt đối không tiếp Bùi Dạ Tập ngươi, ngươi nghe rõ chưa?
Nếu đã rõ, ngươi hiện tại liền cút đi cho ta!”
Giang Mộ Yên mắng đến cuối cùng, vì quá mức kích động mà nước mắt cũng rơi ra.
Bùi Dạ Tập lại bị biểu tình này, lời thề này làm kinh hách lui về sau mấy bước.
Một nữ nhân thế nhưng lại nói cho dù làm kĩ nữ cũng không nguyện tiếp hắn, có thể thấy được trong lòng nàng khinh thường hắn đến mức nào!
Bùi Dạ Tập không khỏi cảm thấy hơi hối hận vì lời nói cùng hành động của mình.
Nhìn bộ dáng Giang Mộ Yên, xem ra nàng thật sự không có đi cáo trạng với cha. Như vậy nói cách khác là cha hắn tự biết chuyện của tiểu cửu, cho nên mới bảo Thanh Thư cùng Tương di đuổi người đi, không hề liên quan đến Giang Mộ Yên?
Như vậy, hắn từ nãy đến giờ không phải vô duyên vô cớ trách lầm, oan uổng nàng sao? Còn mắng nhiều lời khó nghe như vậy?
Bùi Dạ Tập hoàn toàn giật mình sửng sốt, trong ánh mắt lần đầu tiên lộ ra hổ thẹn vì thân là nam nhân, cũng hoàn toàn quên chuyện trên mặt đã trúng một bạt tay nóng rát của nàng.
Lúng ta lung túng nhìn khóe mắt Giang Mộ Yên rơi một giọt nước mắt, đột nhiên hắn cảm thấy trong lòng nhoi nhói, rất không thoải mái, tựa như đột nhiên mất đi thứ gì đó quan trọng.
“Giang, Giang Mộ Yên, ta –”
“Ngươi cút! Ta không muốn nói chuyện với ngươi, lại càng không muốn nhìn đến ngươi nữa! Ta nói một lần cuối, ta ước gì ngươi có chín mươi tiểu thiếp bên ngoài, cả đời cũng không đến phiền ta, ta cũng không cần đi cáo trạng gì với Bùi Vũ Khâm, bởi vì không cần thiết. Ta căn bản không thích ngươi. Ngươi cút đi!”
Giang Mộ Yên nói xong liền quay đầu không nhìn đến Bùi Dạ Tập nữa, xoay người sập cửa lại trở về thư phòng.
Chỉ để lại Bùi Dạ Tập thất hồn lạc phách, không biết làm sao đứng ngoài cửa. Bàn tay vươn ra vốn định giữ Giang Mộ Yên lại cứ như vậy dừng giữa không trung, thật lâu không thả xuống……
/541
|