Hưu Thư Khó Cầu

Chương 34

/41


Chương 48

Trăng lạnh như nước.

Cùng với tiểu ngu ngốc đi dạo xung quanh cái hồ nhỏ ở hậu viện của Trương Thế Nhân, ánh trắng nhu hòa trên mặt hồ phản chiếu những đốm sáng trắng, không một tia gió, nhưng vẫn vô cùng lạnh.

Tiểu ngu ngốc thấy tôi ôm ngực, cởi áo choàng trên người, một mùi hương quen thuộc chỉ tiểu ngu ngốc mới có trong nháy mắt cũng ập đến – trầm hương, trong vị ngòn ngọt của hoa mẫu đơn còn hòa lẫn hương vị của canh đậu xanh của Vương mụ mụ, như có một luồng hơi ấm chậm rãi chảy vào tim.

Tôi theo bản năng quấn áo choàng ngửi mùi hương trong người, bị hắn kéo ôm vào ngực, vui cười đùa giỡn, giống như những ngày được sưởi ấm quanh bếp lò đang hiện ra trước mắt, nhưng giờ phút này, tôi một câu cũng không nói nên lời.

Đút Ô bố mẫn đạt uống hết thuốc, lại dụ Kỳ Nhi ngủ xong, tiểu ngu ngốc mới nhẹ nhàng nói: “Có muốn ra ngoài dạo một lát không?”

Tôi gật đầu ấp úng, nhưng vẫn không biết nên nói gì.

Tôi không biết nên giải thích thế nào với tiểu ngu ngốc, nếu cho hắn biết tôi không phải Tố Tâm thì chẳng khác nào gạt bỏ hết toàn bộ trước kia, tự ám chỉ mình đã luôn lừa hắn; mà nếu như nói cho hắn biết tôi chính là Tố Tâm thì…

Trên đường tới đây, tôi có vờ hỏi Kỳ Nhi, Tố Tâm thích mẫu đơn à? Trong hoàng cung Hạp Hách những mảng mẫu đơn lớn không?

Kỳ Nhi chớp chớp mắt mấy cái, trả lời rất rành roạt lưu loát.

Hoàng cung Hạp Hách, ngoại trừ những khóm mẫu đơn lớn ra, còn có khóm lan tử la, lan hồ điệp, cúc ngọc bích, chỉ cần có thể làm thuốc, Tố Tâm đều ắt có.

Tôi có hơi mù mờ, nàng Tố Tâm này đã từng biểu lộ tình yêu đặc biệt đối với mẫu đơn chăng?

Kỳ Nhi lắc đầu, Tố Tâm tỷ tỷ vẫn dùng hoa làm thuốc, chưa từng nói thích hay không thích cái gì.

Nghe vậy, tôi rất ngạc nhiên.

Hóa ra nhiều năm nay, tiểu ngu ngốc đã quá tự mình đa tình.

Tiểu ngu ngốc từng nói, hôm Tố Tâm cứu hắn, hắn quả thật là đã vô cùng nản lòng thoái chí, một người từ nhỏ đã có dung mạo hơn người, không thiếu chuyện bị người khác đâm chọc sau lưng là cái “bao cỏ”, cũng từng có bọn đăng đồ lãng tử chòng ghẹo hắn, đúng lúc này, Tố Tâm xuất hiện, nàng giống như tiên nữ hạ phàm, cười động lòng người, nàng nói: “Người không có tướng mạo không được, cũng giống như mẫu đơn vậy, ngoại trừ bề ngoài ung dung lộng lẫy, còn có thể chữa khỏi ho thanh quản, làm thuốc an thần…”

Chỉ một câu, tiểu ngu ngốc tự sa vào mộng đẹp của mình, hắn cho rằng, Tố Tâm đang cổ vũ hắn, Tố Tâm hiểu hắn. Giờ coi bộ, vị y nữ Tố Tâm này, chắc là đang nói công dụng làm thuốc của mẫu đơn.

Đúng là… bi thương tột cùng, hơn mười năm sau, tôi lại đánh bậy đánh bạ, mang lời Tố Tâm từng nói ra lặp lại, từ đó, An Lăng Nhiên liền xác định tôi chính là người trong định mệnh của hắn, cứ như vậy tạo nên một đoạn nghiệt duyên.

Nếu như, bây giờ tôi nói, Tố Tâm đến giờ cũng chưa từng thích ngươi, ngược lại thầm yêu Mẫn Đạt vương tử, sau mười năm chờ đợi, tôi không biết tiểu ngu ngốc sẽ cảm thấy thế nào, đêm dài người tĩnh, lỡ hắn có nghĩ quẩn, nhảy hồ thì biết làm sao bây giờ?

Sau khi cân nhắc xong, tôi dừng bước chân lại hẳn, hồi hộp mà vặn tay cắn môi.

An Lăng Nhiên vốn đang lửng thững phía trước, thấy tôi tụt lại tuốt phía sau, cũng dừng bước ngoái đầu lại nhìn tôi: “Sao không đi?”

Tôi líu lưỡi, phân vân một hồi mới nghe chính mình nói: “Tiểu ngu ngốc, ta không phải Tố Tâm.”

Tiểu ngu ngốc mở to mắt nhìn, không có phản ứng gì.

“Giấu ngươi lâu như vậy, là lỗi của ta. Cho nên ta mới muốn rời khỏi Mục vương phủ, bởi vì ta không muốn làm thế thân của Tố Tâm, bởi vì… bởi vì, ta thích ngươi.”

Dưới ánh trăng sáng tỏ, cái bóng trắng của An Lăng Nhiên bị ngọn gió hiu hiu thổi có chút miên man.

Tôi ngẩng đầu lên, chỉ nghe tiểu ngu ngốc “ừ” một tiếng.

Tôi tưởng mình giải thích còn chưa rõ ràng, vì thế nói năng hơi lộn xộn: “Mẫn Đạt vương tử với Kỳ Nhi, là người nhà của Tố Tâm, mặc kệ thế nào, ta sử dụng thân thể của Tố Tâm lâu như vậy, cũng phải báo ân. Cho nên ta, ta mới phải giả dạng làm nàng…”

Tiểu ngu ngốc vẫn bất động như cũ, lại ‘ừ’.

Tôi càng nói càng loạn, đầu óc rối như tương hồ.

“Ta không phải yêu quái, cũng không phải quỷ, ta là xuyên tới đây, chỉ là… chuyện… Tố Tâm, Kỳ Nhi…”

%>_<% ôi mẹ ơi, mau tới cứu con a! Tôi thật sự không biết nên biểu đạt thế nào, tôi chỉ không muốn tiểu ngu ngốc cho rằng tôi là Tố Tâm thật, lại thấy cô ấy cùng với nam nhân khác sầu triền miên mà ruột gan đứt từng khúc, nhưng mà những gì tôi nói nãy giờ rốt cuộc hắn có hiểu được không đây?

Tôi gấp đến độ đứng tại chỗ giậm chân, cuối cùng nhào tới chỗ tiểu ngu ngốc, túm lấy quần áo hắn hét lên: “Rốt cuộc là ngươi có hiểu ý ta không hả?”

“Ta không phải là Tố Tâm mà ngươi ngày nhớ đêm mong, mà là người của một thế giới khác.”

“Nhưng mà, ta thật sự yêu ngươi.”

“…”

Tiểu ngu ngốc vẫn không nói gì, chúng tôi cứ vậy mà một người dùng hết sức lực nhào lên người đối phương, còn một người thì cứ bình tĩnh hơi khom đầu gối chịu đựng sức nặng.

Rất lâu sau đó, lâu đến mức tôi tưởng An Lăng Nhiên sẽ gọi người đến trói tôi lại rồi đưa vào bệnh viện tâm thần; lâu đến mức tôi còn tưởng hắn sẽ phẫn nộ rồi quăng tôi xuống hồ, “Chụt!”

Cái gì cũng không có, tôi chỉ bị hôn một cái.

Một nụ hôn mang theo chút âm ấm của tiểu ngu ngốc.

Hắn ngượng ngùng, hắn vui sướng, tựa hồ đều chứa đựng trong nụ hôn này, chuyển sang da mặt của tôi, trong nháy mắt bùng cháy, lập tức đỏ ửng.

Tôi ngây dại.

Vụ này là sao đây hả?

Đôi mắt hoa đào của tiểu ngu ngốc sáng ngời, lấp lánh như sao.

“Liêm Nhi, mặc dù nàng nói có chút lộn xộn, nhưng những lời nãy giờ ta rất thích.”

“Tâm ý của nàng ta cũng hiểu rồi, tâm ý của ta, nàng hiểu được sao?”

“…”

Hai tay dần dần buông áo, nghẹn họng nhìn trân trối.

Cả thế giới, đều vỡ tung.

…………

Hóa ra tiểu ngu ngốc đã sớm phát hiện.

Cái vấn đề “Tôi không phải Tố Tâm” trong lúc mới đến tôi còn chưa rõ Tố Tâm là người thế nào, thì An Lăng Nhiên cũng đã bắt đầu điều tra.

Ngày ấy say rượu, chẳng qua là giả say. Tiểu ngu ngốc nhân cơ hội này, bộc bạch ra hết tình hình thực tế. Hai chữ “Tố Tâm” vừa ra khỏi miệng, nhìn vẻ mặt ngây như phỗng của tôi, lúc đó, An Lăng Nhiên đã biết tôi là hàng giả.

Bên cạnh bụi cỏ ven hồ, tôi kinh ngạc nhìn chằm chằm An Lăng Nhiên.

“Nếu đã sớm biết ta là giả, sao không trả hàng?”

Tôi nhớ sau đêm say rượu đó, tiểu ngu ngốc vẫn đối xử với tôi y như cũ, cũng giống như trước đó, là âm thầm tính toán hay là…

Tiểu ngu ngốc cười có chút ngượng ngùng, nói nhỏ vào tai tôi: “Dùng cũng dùng rồi, làm sao phải trả hàng?”

Nói xong, An Lăng Nhiên còn xấu xa mà thổi hơi nóng, so với thiếu niên ngây ngô mới nãy còn thẹn thùng cúi đầu hôn tôi cứ như phân thành hai người.

Đầu tôi như muốn bốc hơi nước mà đẩy hắn ra đến mười trượng, cảnh giác duy trì khoảng cách với tiểu ngu ngốc.

An Lăng Nhiên cũng nhanh tay lẹ mắt, trở tay quơ một cái, kéo tôi giam vào trong ngực.

“Ta vẫn chưa kịp quyết định rút lui trả hàng, còn nàng thì hay lắm, muốn ôm hưu thư chạy trốn? Hả?”

Nghiêng đầu tránh khỏi nụ hôn của tiểu ngu ngốc, tôi chỉ là không ngờ hạnh phúc lại đến nhanh như vậy.

“Ngươi rốt cuộc có ý gì?”

Tiểu ngu ngốc thở dài, “Còn ý gì nữa hả? Liêm Chi, đã rất lâu rồi, lần đầu tiên có người con gái khiến cho ta mặt đỏ tim đập, ta nghĩ, cả đời này ta cũng không có cách nào trả hàng.”

Giật mình, tôi ngồi thẳng người trừng mắt nhìn tiểu ngu ngốc.

“Ngươi chắc chứ?”

Sao tôi lại cứ cảm thấy hạnh phúc đến quá nhanh, liệu thế này thì có thật chăng?

Tiểu ngu ngốc khàn giọng, đưa mắt nhìn về phía trước.

“Trước lúc nàng rời khỏi Mục vương phủ một khắc, ta còn chưa chắc chắn. Khi ta phát hiện nàng không phải là người mà ta muốn tìm, cũng buồn lắm chứ, thậm chí còn định thành toàn cho nàng, cho nàng cầm hưu thư vĩnh viễn biến mất. Chỉ là…”

Dừng một chút, tiểu ngu ngốc có chút không được tự nhiên mà kéo một cọng cỏ trong bụi, giống như một đứa bé hơi thẹn thùng.

“Biết nàng đang gặp nguy hiểm, lúc ấy ta định cứu nàng ra trước rồi nói sau, thế sự khó đoán, Mẫn Đạt vương tử lại đột nhiên đến Lạc Vân Quốc, lúc Trương đại phu còn đang chữa bệnh cho Vương tử, Lý tiên sinh đã mang toàn bộ tin tình báo thu thập được nói hết cho ta và Mặc Ngọc. Ta nghĩ, nếu biết người mà Tố Tâm yêu nhiều năm qua là một người khác ta sẽ phẫn nộ, nhưng mà ta lại rất bình tĩnh, chỉ là, thấy nàng và Mẫn Đạt vương tử nắm tay, trong nháy mắt, ta chỉ hận không thể cầm cái chén mà nện lên mặt của hắn.”

Khi nói câu cuối cùng, tiểu ngu ngốc nghiến răng, cọng cỏ cũng bị hắn nhổ tận gốc, tôi theo bản năng mà rùng mình. Nói vậy là, tiểu ngu ngốc đã yêu một người khác rồi?

Yêu hàng giả là tôi?

“Ngươi đứng ngoài nghe lén à?”

Tiểu ngu ngốc hừ hừ hai tiếng, “Nếu ta không canh, có phải là nàng định để mặc cho hắn hôn tiếp nữa hả?”

Tôi thiếu chút nữa là tự cắn đứt đầu lưỡi của mình, ách ~~ đúng là không nhắc thì thôi, lúc đó xác của Tố Tâm vẻ như là ý chí không đủ kiên định, Mẫn Đạt vương tử mặc dù không sắc sảo bằng tiểu ngu ngốc, nhưng cũng là tuấn lãng phi phàm, trời sinh có khí phách của đế vương, nam nhi anh hùng như thế lại dịu dàng như nước với tôi, nếu lúc đó tiểu ngu ngốc không xông vào, tôi…

Chột dạ liếc mắt nhìn tiểu ngu ngốc, tôi ngượng ngùng cười hắc hắc ra tiếng.

Tiểu ngu ngốc lại cười tà mị, nhào người sang, cùng nhau ngã xuống đất.

“Nói, ngoại trừ đầu ngón tay, còn chạm vào chỗ nào nữa?”

Tiểu ngu ngốc hung hăng cắn lên đầu ngón tay bên phải của tôi, nhu tình mật ý của Mẫn Đạt Vương tử vừa rồi toàn bộ bị đau đớn thổi bay sạch, đổi lại tiếng rên ở bên hồ hồi lâu không tiêu tan.

“A a a!”

“An Lăng Nhiên chàng cái đồ trứng thối, chàng cắn thật à?”

Tôi ôm lấy đầu ngón tay bị sưng đỏ ra sức thổi, khóe mắt đã bị nước mắt làm ướt.

Thầm trừng mắt nhìn tiểu ngu ngốc, tên này được lắm! Lúc trước hắn mắt đi mày lại với Trại Nguyệt, tôi cũng có móc mắt hắn ra đâu.

Tiểu ngu ngốc ngừng cười, giả bộ đau lòng ôm lấy tôi nói: “Xuy xuy!”

“Cút!” Tôi đá cho hắn một cước, lại bị tiểu ngu ngốc bắt được, kéo tôi vào ngực hắn lại.

Hôn nhẹ lên lỗ tai của tôi, hắn nhỏ giọng nói: “Liêm Chi, đợi ta thêm một tháng, sau khi nghiệp lớn đã thành ta nhất định sẽ bồi thường cho nàng một hôn lễ long trọng.”

“Hôn lễ của Liêm Chi và An Lăng Nhiên.”

Nghe vậy, tôi xì cười ra tiếng: “Không có gà trống, không có hôn lễ của Tố Tâm.”

Tiểu ngu ngốc không trả lời, cúi người giữ lấy môi tôi, tôi nhắm mắt đáp lại.

Đột nhiên lại có chút hận chính mình, cái này có tính là cầu hôn không? Không phải tôi đã trả lời rõ ràng lắm rồi sao? Đối với âm mưu quỷ kế trước kia, tình yêu say đắm của hắn với Tố Tâm còn có chuyện giả say tôi còn chưa tính sổ xong, tôi có phải rất dễ đồng ý không? Rất phạm – tiện?

“A!”

Đang thất thần, trên môi lại tê rần, tiểu ngu ngốc hôm nay quá hung dữ, cắn ngón tay còn không tính, lại bắt chước muỗi chích miệng của tôi.

Tôi vội vàng đẩy hắn ra, sờ môi trên khóc lớn.

“Ai bảo nàng không chuyên tâm?”

Tôi liếm liếm môi có chút hoảng hốt: “Tiểu ngu ngốc, chàng là vì Tố Tâm đã mất, cho nên mới lùi rồi đuổi theo… A a!”

Còn chưa nói xong, tiểu ngu ngốc lại phủ lên. Dùng cơ thể của hắn chứng minh hiện tại hắn vô cùng, vô cùng mất hứng, nếu tôi còn nửa điểm nào hoài nghi, có thể đêm nay tôi sẽ chết rất thảm.

Tôi ngoan ngoãn nằm yên, không dám lộn xộn.

Phạm tiền vậy thì cứ phạm tiện đi.

Yêu chưa bao giờ cần đến lý do.

Thừa dịp khoảng khắc lúc hôn xong, tôi nói: “Tiểu ngu ngốc, chúng ta thế này có tính là đánh dã chiến không?”

“Không tính, đây chính là nghi thức đính hôn.”

Tôi còn chưa kịp cười ra tiếng, chợt nghe phía xa truyền tới tiếng “bốp” như có vật nặng rơi xuống đất.

Ngay sau đó, lại là ba tiếng “bốp bốp”.

Sau khi tạm dừng lại nghi thức đính hôn, tôi với tiểu ngu ngốc cùng nhìn ra phía xa, chỉ thấy hai bóng người tuấn lãng đang đánh nhau trên không.

Tiểu ngu ngốc thấy thế, sắc mặt đại biến, thầm kêu “không tốt” đoạn chạy về phía trước.

Tôi bám theo, sau đó lại nghe thấy tiếng Trương Thế Nhân kêu to: “Công chúa, Mặc Ngọc công tử, hai người đánh thì đánh. Đừng có dẫm hư hết thảo dược của ta, ai nha nha! Dược của ta ơi! Rượu của ta ơi!!”

Tôi im lặng, vậy mới nói, từ cổ chí kim rượu không phải là thứ gì tốt.

Kỳ Nhi và Văn Mặc Ngọc lại tiếp tục đập.

Chương 49

Sau một trận đốp chát, phòng động cây rung.

Tôi, Vượng Trạch cùng Trương Thế Nhân ôm đầu gối ngồi song song với nhau ở khu vực an toàn, xem Mặc Ngọc Kỳ Nhi lúc thì bay lên mái nhà, lúc thì lại treo trên ngọn cây. Ánh trăng sáng tỏ, hai thân ảnh một trắng một đỏ ở trong sân bay tới nhảy lui nhìn rất đẹp mắt, chỉ sát phong cảnh duy nhất là Kỳ Nhi thở hổn hển, giơ cao vũ khí chính là cây chổi lớn của nhà Trương Thế Nhân.

Tôi nói: “Trương đại phu, chổi nhà ông thật sự là dùng để quét rác sao? Sao Kỳ Nhi chỉ quơ đại mấy cái, mà trong viện của ông nào là vại này, bình này, còn có vô số thảo dược đều không còn một mảnh thế?”

Lão Trương đau lòng mà lau vuốt hàm râu dê, còn chưa kịp lên tiếng, tiểu ngu ngốc lần thứ ba từ chính giữa hai người bị đá ngược trở về. Vượng Trạch vô cùng cẩn thận mà dịch khỏi vị trí, vừa không làm xúc phạm đến lòng tự trọng yếu ớt của chủ nhân, cũng không gây tổn hại cho cái đuôi của mình.

Tôi bình tĩnh nâng tiểu ngu ngốc dậy, hỏi: “Tiếp nữa?”

Khuyên can không phải là chuyện tiểu ngu ngốc, ba người bọn họ, võ công ai cao ai thấp tôi không nhìn ra, bất quá tôi cũng nhận biết được, tiểu ngu ngốc cắm ở giữa hai vị si nam oán nữ đang tức giận ngút trời, không nỡ đả thương Văn Mặc Ngọc, lại hạ quyết tâm ngoan cố làm vướng chân Kỳ Nhi, vì thế, khuyên can liền biến thành bị đánh một cách danh chính ngôn thuận.

Thấy lần này tiểu ngu ngốc bị đá trở về, trên mặt lại còn bị thương, tôi nhất thời nổi giận, đứng dậy mắng to: “Các ngươi quá đáng lắm rồi, đến cả mặt của tiểu ngu ngốc mà cũng đánh nữa hả?”

Vượng Trạch thấy thế, cũng lấy lòng mà liếm liếm mu bàn tay của tiểu ngu ngốc. Tiểu ngu ngốc một tay xoa đầu tôi, một tay vuốt vuốt cái đầu sói của Vương Trạch tỏ vẻ an ủi, dùng bộ dạng cứ như “Thấy các ngươi hòa thuận sống chung với nhau ta rất vui” nói: “Trương đại phu, đây là sân của ngươi, ngươi không lo lắng sao?”

Trương Thế Nhân bất đắc dĩ mà nhún nhún vai, “Lão phu cũng lực bất tòng tâm rồi! Ai bảo lão phu không biết võ công chi, ai ~~”

Tôi với tiểu ngu ngốc không hẹn mà cùng đen mặt, bên kia Kỳ Nhi và Văn Mặc Ngọc cũng đã đánh từ mái nhà xuống tới mặt đất, nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, Kỳ Nhi đang giơ cái chổi thế mạnh như chẻ tre bổ về phía Văn Mặc Ngọc, cửa phòng lại kẽo kẹt một tiếng mở ra. Một cái gì đó mềm mềm nhu nhu lóe lên, Kỳ Nhi thu lực không kịp, Văn Mặc Ngọc nhẹ nhàng lướt người sang, tôi chỉ nghe bốp một tiếng, Văn Mặc Ngọc đỡ thay cho tiểu bánh ú một kích rất mạnh.

“Kỳ Nhi!” (Kỳ Nhi nhóc nhé!)

Tôi hét lên mà chạy ào tới, đón lấy Kỳ tiểu tử trong lòng Văn Mặc Ngọc, hô to thất sách. Hóa ra, hai người đánh nhau, tôi mải lo xem diễn, chỉ nhớ rõ thuốc của Mẫn Đạt Vương tử uống có tác dụng trấn tĩnh, không dễ thức giấc, lại quên mất trong phòng còn có cục thịt này. Nếu không phải mới nãy có người ra tay kịp lúc… Tôi nhìn sang khóe miệng của Văn Mặc Ngọc đang tràn ra tơ máu, trừng mắt sẳng giọng với Kỳ Nhi: “Ngươi ấy cũng hung dữ quá rồi!”

Kỳ Nhi bị một kích như vậy, cũng dừng tay lại. Vứt cây chổi sang một bên chạy tới xem xét Kỳ tiểu tử, dậm chân nói: “Ta làm sao biết quả dưa ngốc này lại xuất hiện chứ!”

Kỳ Nhi lấy tay ấn ấn vào ót của Kỳ tiểu tử, cuối cùng tiểu bánh ú mới tỉnh lại, móm móm miệng, không nhịn được, nhào vào trong ngực tôi khóc lớn: “Nương…” thuận tiện cọ nước mắt nước mũi lên người tôi.

Tôi ôm lấy tiểu bánh ú vừa khuyên vừa dỗ, Văn Mặc Ngọc vẫn đang trầm mặc bỗng “phóc” một tiếng, phun ra một ngụm máu. Tôi run lẩy bẩy, cũng may Kỳ Nhi dù vẫn luôn đi theo tôi, tôi không từng hà khắc với cô ấy, bằng không đã sớm bị đánh thành than tổ ong. Kỳ Nhi chớp mắt nói: “Ta chỉ mới có dùng bảy phần công lực, không ngờ là người lại bất lực như vậy?”

Văn Mặc Ngọc nhíu nhíu mắt phượng, hừ nhẹ không nói.

Tiểu ngu ngốc sờ sờ cái mũi, giải thích nói: “Lần trước Liêm Nhi đại náo hôn lễ, Mặc Ngọc bị tống vào Tông Nhân Phủ.”

Tôi giật mình, không đáp lại. Nói vậy, lúc ấy tôi chỉ bị nhốt ở Mục vương phủ, cũng không bị ai tới khảo vấn là tốt lắm rồi, e rằng cũng là nhờ điểu lão đầu và tiểu ngu ngốc ở giữa hòa giải, chỉ tội cho Văn Mặc Ngọc, chịu nổi khổ da thịt.”

Tôi phỉ nhổ nói: “Huyền Nguyệt cũng quá đáng thật, ngươi vì hắn mà đào hôn, ngươi vào Tông Nhân Phủ hắn cũng lại không đi cứu ngươi!”

Nói xong, nhiệt độ đột nhiên hạ xuống. Gió lạnh thổi qua, thổi đến nhánh tàn lá héo, cục thịt nhỏ trong ngực vốn đã đi vào giấc ngủ cũng cảm nhận được bầu không khí bị kiềm nén, bẽn lẽn mà gọi “mẫu thân”. Tôi hôn tiểu bánh ú, đoạn ngẩng đầu lên, mọi người vẫn dại ra bất động y nguyên.

“Các người sao vậy?”

Kỳ Nhi dẫn đầu hít thật sâu vào một hơi: “Tỷ làm sao nhận ra được là Huyền Nguyệt và Văn Mặc Ngọc có vấn đề?”

?? Bọn ngươi đều nhận ra được, thì sao ta lại nhìn không ra?

Trương Thế Nhân ra vẻ thâm trầm mà vuốt vuốt râu: “Mặc Ngọc à Mặc Ngọc, ngươi còn nói ngươi không thật lòng, kẻ ngốc nhất trong Mục vương phủ mà cũng nhận ra được manh mối.”

(╰_╯) Trương Thế Nhân, ông muốn chết thật à!

Tiểu ngu ngốc gượng cười nói: “Liêm Nhi, không tệ không tệ, có tiến bộ!”

Câu này nghe sao mà cũng chói tai quá thế?

Kỳ Nhi nói: “Cho nên nói, Văn Mặc Ngọc, đừng trốn tránh sự thật. Ta thừa nhận, Ô bố Lạp Thác ta thích Huyền Nguyệt là thật, đời này không phải hắn thì không lấy, nhưng ta tuyệt đối sẽ không ngầm giở trò, lấy binh lực Hạp Hách uy hiếp Huyền Nguyệt, có chuyện gì cũng đều phải cạnh tranh công bằng, mấy ngày nay ngươi trốn cái gì?”

Văn Mặc Ngọc vùi đầu, hơn nửa khuôn mặt bị che ẩn ẩn mờ mờ dưới tóc nhìn không rõ lắm.

“Ai bảo… cạnh tranh công bằng với ngươi hả? Ta chỉ là tôn sùng tổ nghiệp, phụ tá minh quân. Ta với Huyền Nguyệt, chẳng qua là quân thần; Huyền Nguyệt với ta, cũng chỉ là phụ mệnh.”

Vừa dứt lời, bọn tôi đột nhiên nghe thấy phía sau truyền tới âm thanh thủy tinh vỡ nghe thanh thúy, ngọc bội cầm trong tay Huyền Nguyệt bị bóp nát vụn.

Ánh mắt sáng quắt, một Thất điện hạ lúc nào cũng thích đùa giỡn bỡn cợt, bộ dạng luôn gian trá xảo quyệt hiếm khi lại lộ ra vẻ mặt đau lòng thế này, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngọc Nhi, đây là những gì ngươi nói đó à.”

Dứt lời, Huyền Nguyệt phất tay áo định đi, lại bị Trương Thế Nhân gọi chặn lại, không nhanh không chậm móc một tờ giấy từ trong người ra nói: “Mặc kệ là người yêu cũng tốt, quân thần cũng được, dù sao Mặc Ngọc với công chúa cũng đều là người của ngài, vậy cảm phiền Thất điện hạ ký tên vào đây trước, bồi thường lại tổn thất của cái túp lều này cho ta đã.”

Trố mắt đứng nhìn.

Quả là gừng càng già càng cay, Trương Thế Nhân thật đúng là cẩn thận, kỳ thật tôi rất muốn hỏi, ông viết tờ đơn này khi nào thế?

…………

Thế cục hỗn loạn.

Tôi cảm thấy, bọn người tiểu ngu ngốc đang ở trong tình thế không tốt.

Mặc dù Kỳ Nhi có nói rõ sẽ không lấy binh lực Hạp Hách quốc ra uy hiếp Huyền Nguyệt thành thân, nhưng không có cam đoan thực sự, tôi tin rằng Hạp Hách Đại Hãn sẽ không ngốc đến mức đi trở mặt thành địch với Lạc Diên đế, hỗ trợ bọn người miệng còn hôi sữa như Huyền Nguyệt với tiểu ngu ngốc. Mà bên kia, còn có một phiền toái lớn.

Ô bố Mẫn Đạt chống lại lệnh cha mình, ngàn dặm xa xôi tới tìm vợ, nhưng dù sao hắn cũng là một vị vua tương lai, nếu lỡ hắn biết tôi là hàng giả, lại gả cho thủ hạ của Huyền Nguyệt, có khi nào giận quá ảnh hưởng đến chính sự không? Chuyện này ngày nào chưa được giải quyết, là ngày đó tôi không được an bình. Khoảng thời gian này, tôi vì chăm sóc cho Mẫn Đạt Vương tử và tiểu bánh ú, nên vẫn ở lại nhà của Trương Thế Nhân, cùng tiểu ngu ngốc hẹn hò một cách lén lút, Văn Mặc Ngọc vẫn trốn Huyền Nguyệt, cũng hay đến quấy rầy lão nhân gia tôi, Kỳ Nhi ở Hoài vương phủ cũng rất buồn chán, ngoại trừ tìm tôi và tiểu ngu ngốc nói chuyện phiếm ra, cũng hay cùng Văn Mặc Ngọc thượng cẳng chân hạ cẳng tay, Trương lão đầu thì lại cái gì cũng không nói, chỉ vuốt râu cười vui sướng khi người khác gặp họa…

“Nàng thất thần.”

Muỗng run lên, sánh đổ một miếng thuốc. Tôi nháy mắt mấy cái mới phát hiện ra, mình đang bón Mẫn Đạt Vương tử uống thuốc, cố gượng một nụ cười: “Xin lỗi, chắc tại tối qua ngủ không ngon”. Trương Thế Nhân lừa của tôi một đống bạc, nhưng lại thật quá keo kiệt, giường trong phòng khách nhỏ chút xíu, làm hại tôi với tiểu ngu ngốc có làm chuyện gì gì đó cũng không thuận tiện, cho nên lời này cũng coi như là lời nói thật.

Ô bố Mẫn Đạt cười cười với tôi, dưới bàn tay diệu thủ hồi xuân của Trương Thế Nhân, độc của hắn đã được giải hết, làn da đen thui cũng trở nên khỏe mạnh.

“Mấy ngày nay thật vất vả cho cô rồi, ban ngày vừa phải hầu hạ cho ta với Kỳ Nhi, buổi tối còn phải đi tìm hắn.”

Tôi cười ha ha lắc đầu: “Không phiền không phiền!”

Thôi cười, tự bản thân cũng phải trợn tròn mắt.

“Tìm, tìm ai?”

Ô bố Mẫn Đạt đoạt cái bát trong tay tôi, uống hết một hơi, đau khổ mà cắn răng nói: “Ta biết, cô không phải là Tố Tâm.”

“…”. Thật xin lỗi Tố Tâm, thật xin lỗi Huyền Nguyệt, ta thật sự là không diễn được một Tố Tâm hiền lương thục đức. Có điều là nếu biết rồi cũng tốt, sớm hay muộn giấy cũng không gói được lửa.

Ô bố Mẫn Đạt xốc chăn lên, cũng không đợi tôi đỡ, dùng sức đứng dậy, đoạn ở trong phòng duỗi người thư giãn tay chân xong mới nói: “Độc của ta đã giải xong, vết thương trên người đã khỏi, cũng nên tỉnh mộng rồi.”

Tôi trầm mặc, trách không được, mấy ngày nay bại lộ nhiều như vậy, đến cả tiểu bánh ú cũng nhận ra, còn cái vẻ mặt say mê của Vương tử hắn. Hóa ra, chỉ là do hắn đang tự lừa dối mình, để tôi bồi hắn cùng nhau diễn trò.

“Tố Tâm nàng…”

Ô bố Mẫn Đạt lấy tay ngăn tôi lại, con ngươi sâu lắng, mang khí chất vương giả.

“Liêm Chi, mấy ngày nay phiền cô rồi, hy vọng cô đưa lại cho tôi thứ đó.”

Tôi có ngốc cũng biết Mẫn Đạt định làm gì, lấy từ trong người ra một sợi tơ hồng, đặt vào trong tay hắn. Ô bố Mẫn Đạt chỉ lo nhìn sợi dây trong tay tôi, hầu kết lên lên xuống xuống chỉ là không phát ra tiếng. Tơ hồng này, tôi tìm được trong áo của Tố Tâm sau khi tỉnh lại, lúc đó chỉ cảm thấy thích nên mới giữ lại, giờ mới biết, đây đúng là tín vật quan trọng nhất của hai người họ.

Chẳng qua, cho dù tơ hồng này có là giả đấy, thì làm sao? Người mà Ô bố Mẫn Đạt nhớ nhung đã mất rồi.

Tôi nói: “Nếu Mẫn Đạt Vương tử đã hiểu rõ trong lòng, vậy có tính toán gì không?”

Ô bố Mẫn Đạt cẩn thận cất sợi tơ hồng, xong rồi mới hồi phục lại cảm xúc mà nhìn tôi nói: “Còn phiền cô giúp ta gọi “ngốc muội” và Thất điện hạ tới đây.”

“Được”.

…………

Ô bố Mẫn Đạt, An Lăng Tiêu, Văn lão gia tử, Huyền Nguyệt, tiểu ngu ngốc cùng với Văn Mặc Ngọc, mấy nam nhân đóng cửa phòng, chen chúc trong căn phòng nhỏ xíu của Trương Thế Nhân không biết đang mưu đồ bí mật gì. Tôi với Trương Thế Nhân ngồi ở trong viện uống trà chán gần chết, chỉ lo nhìn Kỳ Nhi cùng tiểu bánh ú đang khom người cách đó không xa.

Trước đó, Ô bố Mẫn Đạt có nói cho tôi biết, hắn đến Lạc Vân quốc ngoại trừ tìm Tố Tâm, còn có một nhiệm vụ rất quan trọng. Lúc cáo biệt Hạp Hách quốc, hắn từng đáp ứng Phụ Hãn của mình nhất định sẽ hoàn thành sứ mệnh cuối cùng của một Vương tử. Tôi không cần hỏi đó là sứ mệnh gì, cũng đoán được tám chín phần, cậy thế lớn thế này, đến cả Văn gia lão tử và An Lăng Tiêu cũng đều xuất động, còn có thể nói chuyện gì? Xem ra, Hạp Hách Đại Hãn so với tưởng tượng của tôi rất có đầu óc, mặc kệ chuyện tình cảm của con gái mình thế nào, vẫn hỗ trợ Huyền Nguyệt khởi sự. Văn phủ, Mục vương phủ, Hoài vương phủ - tam đại thủ lãnh danh hào không kiêng kỵ mà cùng tụ họp lại trong một tiểu viện nhỏ của Trương Thế Nhân, cũng không sợ người ngoài hoài nghi, từ đó có thể kết luận được, là vận sức chờ phát động tạo phản.

Chốc lát, cửa phòng mở ra, mấy người chào hỏi vài câu rồi tản ra. Ô bố Mẫn Đạt lại trực tiếp đi về phía tôi, tôi nhìn tiểu ngu ngốc và Huyền Nguyệt ở phía sau hắn, có chút hồi hộp, sợ hắn kích động quá rồi làm động tác hổ sờ gấu ôm gì đó, lần trước chỉ bị hắn hôn lên ngón tay có chút xíu, tiểu ngu ngốc đã cắn tôi hết hai cái, đến giờ nhớ lại còn thấy đau, nếu bị ôm một lần…

Nhưng là, Mẫn Đạt anh tuấn tiêu sái cái gì cũng không làm, chỉ đứng lại trước mặt tôi nói: “Thời gian cấp bách, ta phải lập tức quay về Hạp Hách quốc bố trí binh lực, cho nên tạm thời để Kỳ Nhi (nhóc) ở lại đây, phiền cô chiếu cố.”

Tiểu bánh ú vốn đang ngồi chơi bên kia nghe xong lời cha mình nói cũng bật dậy chạy ào lại đây, ôm lấy đùi tôi nói: “Phụ hãn, mẫu thân, chúng ta không về nhà sao?”

Mẫn Đạt Vương tử ôm lấy tiểu bánh ú, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn nói: “Phụ hãn có việc nên phải đi trước, con với mẫu thân ở lại đây chờ phụ hãn, phải giúp phụ hãn chăm sóc cho mẫu thân thật tốt, hiểu không?”

Tiểu bánh ú chớp chớp đôi mắt đen nhánh, không có vẻ gì là giống với những đưa con nít yếu ớt khác, nghe phụ hãn rời đi là khóc lớn, chỉ gắng sức gật cái đầu nhỏ nói: “Phụ hãn yên tâm, Kỳ Nhi nhất định sẽ bảo vệ tốt mẫu thân, không cho người bỏ đi nữa.”

Một câu nói, khiến mọi người dở khóc dở cười. Tôi đón lấy tiểu bánh ú trong tay Ô bố Mẫn Đạt, khoảng điện thiểm sấm vang như đã rõ, tiểu bánh ú còn quá nhỏ, chuyện Tố Tâm đã ra đi vẫn nên để từ từ. Kỳ thật nếu Ô bố Mẫn Đạt chịu cho, tôi cũng rất vui lòng nuôi dưỡng tiểu bánh ú (︶︿︶ là tiểu ngu ngốc nuôi ấy?), thằng nhóc này thông minh lanh lợi, đến Kỳ Nhi còn không bì kịp, hơn nữa thân thể này của tôi cũng không thể sinh con, nhớ lại, tôi không khỏi nhíu mi.

“Mẫn Đạt Vương tử định khi nào đi?”

“Ngay bây giờ”. Nói xong, gã sai vặt ở bên kia đã dắt ngựa ra.

Tôi ngưng mắt nhìn tiểu ngu ngốc một cái, nói một câu kinh người.

“Để ta với Kỳ Nhi tiễn ngài ra khỏi thành.”

Trương Thế Nhân vì để thuận tiện đến mấy thôn trấn nhỏ xem bệnh, nên nhà cách ngoại ô cũng không xa. Mẫn Đạt dẫn ngựa, cùng tôi sóng vai đi chưa đến một lát đã tới ngoại ô. Ô bố Mẫn Đạt nhìn con trai mình đang bắt bướm ở phía trước, trầm giọng nói: “Liêm Chi cô nương, nơi này chỉ có ta với cô, cô có gì thì cứ hỏi đi?”

Tôi giật mình, giả cười hắc hắc hai tiếng, không hổ là Vương tử, tôi nghĩ cái gì hắn cũng biết.

“Nếu Vương tử đã vậy, ta cũng xin hỏi thẳng vào vấn đề.”

“Mời”.

“Tình cảm của ngài và Tố Tâm đã mười mấy năm, vì sao nàng ấy vẫn còn là xử nữ?”

Được rồi, tôi thừa nhận da mặt tôi rất dày. Đối với một nam nhân gần như xa lạ thế này, mà còn hỏi thế cho được. Bất quá, chuyện này thật sự rất kỳ lạ. Nếu Vương tử thật có chướng ngại gì, vậy tiểu bánh ú từ đâu mà ra, lại nói nếu chướng ngại xuất phát từ Tố Tâm, thì Hạp Hách Đại Hãn cũng sẽ không nhất thiết phải buộc cô ấy phải uống Tạng hồng hoa?

Tôi gượng cười nhìn Ô bố Mẫn Đạt, vốn nghĩ mặt hắn sẽ đầy hắc tuyến. Ai ngờ câu nói này, lại đâm trúng vào chỗ đau của hắn. Tôi đờ người, sao lại thế chứ?

Một lát sau, Ô bố Mẫn Đạt mới nói: “Liêm Chi cô nương, không phải cô còn câu gì chưa hỏi không?”

“Hả?”

“Tố Tâm đến đây gần một năm, ta mới dẫn Kỳ Nhi tới tìm, sao cô không đoán thử, một năm nay ta đã đi đâu?”

Tôi buông mí mắt, chờ đợi đáp án.

Nhưng đợi cả buổi trời, tôi chỉ chờ được một câu: “Tố Tâm đã qua đời rồi, có một số việc cũng nên để cho nó qua đi thôi”. Nói xong, Ô bố Mẫn Đạt liền leo lên ngựa, dứt khoát mà đi, chỉ còn lại mỗi tôi cùng tiểu bánh ú đứng đó đờ người tại chỗ.

Quả nhiên, Tố Tâm không đơn giản như tôi vẫn nghĩ.


/41

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status