Lúc này, hai nha hoàn nhấc bình phong đi.
Dưới cửa sổ phía tây, một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi ngồi sừng sững, ngòi bút bay lướt trên giấy. Ông nâng tờ giấy chi chít chữ lên, hành lễ với Mã phu nhân: “Bẩm phu nhân, lão đã thay Tôn phu nhân viết xong tờ cáo trạng, trong đó cáo buộc Lục Cử nhân đã cưỡng bức con gái bà ta khi say.”
Tôn thị sững người, hoảng hốt đến mức không biết nhìn đi đâu, chân dậm mạnh liên hồi: “Ai nói muốn kiện! Ta… ta chỉ là hù dọa Tống Hữu Trinh thôi! Các người là ai vậy chứ!”
Mã phu nhân nghiêm giọng: “Ta là phu nhân của Huyện lệnh, còn người viết đơn là sư gia của nha môn. Di nương cứ yên tâm, vừa rồi mọi người ở đây đều nhìn rõ, nghe rõ. Mẹ con bà quả thực là bị oan khuất đến cùng cực.”
Mã phu nhân vẫy tay: “Người đâu, mời Tôn phu nhân ấn dấu tay vào tờ cáo trạng, ta sẽ đưa bà ấy về nha môn để gõ trống kêu oan, nhất định phải chứng thực tội trạng của Lục Hành An!”
Dứt lời, Mã phu nhân ra hiệu cho vài bà vú tâm phúc giữ chặt miệng Tôn thị, nắm tay bà ta ấn dấu tay vào tờ cáo trạng, rồi trói lại dẫn đi.
Mã phu nhân quay lại nhìn ta, nhướng mày: “Hữu Trinh, muội thật sự đã quyết rồi chứ?”
Ta cúi người hành lễ, mỉm cười không nói.
Mã phu nhân vỗ nhẹ vào tay ta, cười bảo: “Có việc gì, cứ tìm đến ta.”
Ta nhìn theo bóng lưng Mã phu nhân khuất xa, khẽ nhếch môi.
Bốn năm trước, khi mẫu thân của Mã phu nhân lâm bệnh nặng, cần nhân sâm để giữ mạng. Ta nghe được tin liền gửi ngay hai nhánh nhân sâm ngàn năm quý giá mà ta cất giữ bấy lâu cho bà.
Hai năm trước, khi sứ thần nước Ô Tôn vào kinh triều bái, lại bị cướp mất đồ cống phẩm ngay tại địa phận Vân Châu. Lúc đó, Huyện lệnh đại nhân lo đến mức suýt thắt cổ tự tử.
Nhờ những năm làm ăn, ta quen biết một số bằng hữu trong giới giang hồ. Chưa đến mấy ngày, ta đã lần ra tung tích đồ cống phẩm và nhanh chóng truy về.
Huyện lệnh đại nhân cảm kích ta không thôi, còn Mã phu nhân thì kết nghĩa tỷ muội với ta.
Chỉ cần ta mở lời, họ không gì là không thuận.
Ta chỉnh lại y phục, trang sức, mỉm cười bước ra ngoài.
Hôm nay là tiệc đầy tháng của con trai ta và là giỗ đầu tháng của con gái đã khuất. Với vai trò người mẹ, ta phải giữ được vẻ trang nghiêm trước tình cảnh này.
Bữa tiệc diễn ra náo nhiệt, đến trưa thì kết thúc.
Nửa canh giờ sau, Lục Hành An bị quan phủ bắt đi.
Hắn bị chính mẹ vợ tương lai Tôn thị của mình kiện tội cưỡng bức nữ tử nhà lành, tội ác khó dung.
Đến chiều, khi ta đang xem sổ sách, Lục Hành An tức giận vén rèm xông vào.
“Tống Hữu Trinh! Ngươi giỏi lắm!”
Ta chẳng buồn ngước mắt lên: "Ta đã làm gì sao?"
Lục Hành An giận đến tái mặt, chộp lấy chén trà đập xuống đất: "Đừng có giả vờ ở đây! Không phải ngươi mời Mã phu nhân đến nhà sao? Không phải ngươi ngầm chỉ đạo Mã phu nhân và sư gia viết đơn kiện sao? Ngươi rõ ràng là cố ý hãm hại ta!"
Ta mỉm cười nhạt: "Ồ, chuyện này chẳng thể đổ lên đầu ta được. Là chính mẹ vợ tương lai của ngươi tự miệng nói ra, bao nhiêu tai mắt đều nghe rõ ràng."
Lục Hành An tức giận không kiềm được: "Bà ấy chẳng qua chỉ muốn giành danh phận cho con gái, nói dối để dọa ngươi mà thôi. Giờ Tôn phu nhân bị giữ ở nha môn, cả thành đang bàn tán, mắng chửi ta. Danh tiếng ta tiêu tan, vậy ngươi có được lợi gì? Đừng quên, ta là phụ thân của con trai ngươi!"
Hắn giơ ngón tay chỉ vào ta, lặp đi lặp lại: "Bây giờ đi đến nha môn ngay, bảo "tỷ tỷ" của ngươi lập tức thả người."
Ta đặt quyển sổ xuống, nhìn hắn bình thản: "Ngươi đang chỉ tay vào ai vậy?"
Tay Lục Hành An buông thõng xuống, hắn cố kìm cơn giận, thở dài một hơi, mắt đỏ hoe: "Trinh nhi, ta đã khổ công đèn sách mười năm, thắng bại đều trông vào kỳ thi mùa xuân năm tới. Chúng ta cũng là phu thê, nàng thực sự nhẫn tâm nhìn ta bị tước mất danh phận sao? Con trai chúng ta có phụ thân mang tội, lớn lên liệu có thể ngẩng cao đầu không? Ta cầu xin nàng, đi nói giúp với Mã phu nhân, bãi bỏ vụ kiện."
Ta mỉm cười, gật đầu: "Đúng rồi, như thế mới gọi là có thái độ đàng hoàng khi nói chuyện."
Lục Hành An sáng mắt: "Vậy nàng sẽ đi chứ?"
Ta gõ tay lên quyển sổ: "Đi cũng được, nhưng trước hết phải tính toán rõ ràng."
Lục Hành An dày mặt đến gần, lại giả bộ làm một người chồng tốt, nửa quỳ bên chân ta, bóp chân cho ta: "Ta biết nàng giận ta vì đã hành xử sai lầm lúc say. Ta thề, từ nay sẽ không chạm vào Liễu Lộng Ngọc dù chỉ một ngón tay, cứ để ả làm ngoại thất thôi, còn ta và nàng sẽ một lòng một dạ sống cùng nhau. Nàng còn yêu cầu gì nữa, cứ nói đi!"
Ta khẽ vuốt mái tóc của Lục Hành An: "Lục lang, ngươi lấy bạc ta kiếm được để nuôi tình nhân, có phải không hợp lẽ rồi không?"
Lục Hành An sững người: "Nàng nói vậy là sao?"
Dưới cửa sổ phía tây, một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi ngồi sừng sững, ngòi bút bay lướt trên giấy. Ông nâng tờ giấy chi chít chữ lên, hành lễ với Mã phu nhân: “Bẩm phu nhân, lão đã thay Tôn phu nhân viết xong tờ cáo trạng, trong đó cáo buộc Lục Cử nhân đã cưỡng bức con gái bà ta khi say.”
Tôn thị sững người, hoảng hốt đến mức không biết nhìn đi đâu, chân dậm mạnh liên hồi: “Ai nói muốn kiện! Ta… ta chỉ là hù dọa Tống Hữu Trinh thôi! Các người là ai vậy chứ!”
Mã phu nhân nghiêm giọng: “Ta là phu nhân của Huyện lệnh, còn người viết đơn là sư gia của nha môn. Di nương cứ yên tâm, vừa rồi mọi người ở đây đều nhìn rõ, nghe rõ. Mẹ con bà quả thực là bị oan khuất đến cùng cực.”
Mã phu nhân vẫy tay: “Người đâu, mời Tôn phu nhân ấn dấu tay vào tờ cáo trạng, ta sẽ đưa bà ấy về nha môn để gõ trống kêu oan, nhất định phải chứng thực tội trạng của Lục Hành An!”
Dứt lời, Mã phu nhân ra hiệu cho vài bà vú tâm phúc giữ chặt miệng Tôn thị, nắm tay bà ta ấn dấu tay vào tờ cáo trạng, rồi trói lại dẫn đi.
Mã phu nhân quay lại nhìn ta, nhướng mày: “Hữu Trinh, muội thật sự đã quyết rồi chứ?”
Ta cúi người hành lễ, mỉm cười không nói.
Mã phu nhân vỗ nhẹ vào tay ta, cười bảo: “Có việc gì, cứ tìm đến ta.”
Ta nhìn theo bóng lưng Mã phu nhân khuất xa, khẽ nhếch môi.
Bốn năm trước, khi mẫu thân của Mã phu nhân lâm bệnh nặng, cần nhân sâm để giữ mạng. Ta nghe được tin liền gửi ngay hai nhánh nhân sâm ngàn năm quý giá mà ta cất giữ bấy lâu cho bà.
Hai năm trước, khi sứ thần nước Ô Tôn vào kinh triều bái, lại bị cướp mất đồ cống phẩm ngay tại địa phận Vân Châu. Lúc đó, Huyện lệnh đại nhân lo đến mức suýt thắt cổ tự tử.
Nhờ những năm làm ăn, ta quen biết một số bằng hữu trong giới giang hồ. Chưa đến mấy ngày, ta đã lần ra tung tích đồ cống phẩm và nhanh chóng truy về.
Huyện lệnh đại nhân cảm kích ta không thôi, còn Mã phu nhân thì kết nghĩa tỷ muội với ta.
Chỉ cần ta mở lời, họ không gì là không thuận.
Ta chỉnh lại y phục, trang sức, mỉm cười bước ra ngoài.
Hôm nay là tiệc đầy tháng của con trai ta và là giỗ đầu tháng của con gái đã khuất. Với vai trò người mẹ, ta phải giữ được vẻ trang nghiêm trước tình cảnh này.
Bữa tiệc diễn ra náo nhiệt, đến trưa thì kết thúc.
Nửa canh giờ sau, Lục Hành An bị quan phủ bắt đi.
Hắn bị chính mẹ vợ tương lai Tôn thị của mình kiện tội cưỡng bức nữ tử nhà lành, tội ác khó dung.
Đến chiều, khi ta đang xem sổ sách, Lục Hành An tức giận vén rèm xông vào.
“Tống Hữu Trinh! Ngươi giỏi lắm!”
Ta chẳng buồn ngước mắt lên: "Ta đã làm gì sao?"
Lục Hành An giận đến tái mặt, chộp lấy chén trà đập xuống đất: "Đừng có giả vờ ở đây! Không phải ngươi mời Mã phu nhân đến nhà sao? Không phải ngươi ngầm chỉ đạo Mã phu nhân và sư gia viết đơn kiện sao? Ngươi rõ ràng là cố ý hãm hại ta!"
Ta mỉm cười nhạt: "Ồ, chuyện này chẳng thể đổ lên đầu ta được. Là chính mẹ vợ tương lai của ngươi tự miệng nói ra, bao nhiêu tai mắt đều nghe rõ ràng."
Lục Hành An tức giận không kiềm được: "Bà ấy chẳng qua chỉ muốn giành danh phận cho con gái, nói dối để dọa ngươi mà thôi. Giờ Tôn phu nhân bị giữ ở nha môn, cả thành đang bàn tán, mắng chửi ta. Danh tiếng ta tiêu tan, vậy ngươi có được lợi gì? Đừng quên, ta là phụ thân của con trai ngươi!"
Hắn giơ ngón tay chỉ vào ta, lặp đi lặp lại: "Bây giờ đi đến nha môn ngay, bảo "tỷ tỷ" của ngươi lập tức thả người."
Ta đặt quyển sổ xuống, nhìn hắn bình thản: "Ngươi đang chỉ tay vào ai vậy?"
Tay Lục Hành An buông thõng xuống, hắn cố kìm cơn giận, thở dài một hơi, mắt đỏ hoe: "Trinh nhi, ta đã khổ công đèn sách mười năm, thắng bại đều trông vào kỳ thi mùa xuân năm tới. Chúng ta cũng là phu thê, nàng thực sự nhẫn tâm nhìn ta bị tước mất danh phận sao? Con trai chúng ta có phụ thân mang tội, lớn lên liệu có thể ngẩng cao đầu không? Ta cầu xin nàng, đi nói giúp với Mã phu nhân, bãi bỏ vụ kiện."
Ta mỉm cười, gật đầu: "Đúng rồi, như thế mới gọi là có thái độ đàng hoàng khi nói chuyện."
Lục Hành An sáng mắt: "Vậy nàng sẽ đi chứ?"
Ta gõ tay lên quyển sổ: "Đi cũng được, nhưng trước hết phải tính toán rõ ràng."
Lục Hành An dày mặt đến gần, lại giả bộ làm một người chồng tốt, nửa quỳ bên chân ta, bóp chân cho ta: "Ta biết nàng giận ta vì đã hành xử sai lầm lúc say. Ta thề, từ nay sẽ không chạm vào Liễu Lộng Ngọc dù chỉ một ngón tay, cứ để ả làm ngoại thất thôi, còn ta và nàng sẽ một lòng một dạ sống cùng nhau. Nàng còn yêu cầu gì nữa, cứ nói đi!"
Ta khẽ vuốt mái tóc của Lục Hành An: "Lục lang, ngươi lấy bạc ta kiếm được để nuôi tình nhân, có phải không hợp lẽ rồi không?"
Lục Hành An sững người: "Nàng nói vậy là sao?"
/12
|