“Sở lão sư, Ngôn lão sư sao chưa vào...” Trong thư phòng, nữ sinh mà Ngôn Du gặp được ngay từ đầu chợt mở miệng hỏi Sở Nguyệt Xuất, “Cô ấy đi về rồi sao? Em vẫn còn muốn tìm cô ấy để hỏi vài vấn đề...”
Cúi đầu cầm bút xem văn của học trò vừa mới làm, Sở Nguyệt Xuất nghe vậy thì ngừng lại, bút nắm trong tay thật chặt, ngẩng đầu, vẻ mặt hờ hững, “Ngôn lão sư là cao thủ máy tính, cô mời cô ấy giúp cô nhìn xem máy tính.”
Cùng Ngôn Du bất đồng, Sở Nguyệt Xuất khi nói dối mặt không đỏ tim không nhảy, giống như nói ra khỏi miệng nói chính là chuyện thật đương nhiên.
“Ngôn lão sư là cao thủ máy tính?” Nam sinh ở một bên mãnh liệt ngẩng đầu, mắt lửa nóng nhìn Sở Nguyệt Xuất, “Thật vậy chăng? Em...”
Lông mày đen nhíu lại, tiếng nói Sở Nguyệt Xuất vô cùng bình tĩnh, “Em thường xuyên vọc máy vi tính?”
“A...” Nam sinh một lần nữa cúi đầu, “Không ạ...”
“Bài học và bài tập quan trọng hơn, bình thường có thể không cần vọc máy vi tính cũng đừng nên chơi.” Không giống các lão sư khác thông thường phê bình học sinh, vẻ mặt vẫn là vậy cực thản nhiên nói ra câu kia, tiếp theo nhân tiện nói, “Tốt lắm, mau làm bài đi, cô chốc lát nhường Ngôn lão sư lại đây.”
Nhìn bọn nhóc lại cúi đầu còn thật sự là đang làm bài, Sở Nguyệt Xuất cũng bị khơi gợi ý tưởng muốn đi xem Ngôn Du, dứt khoát đứng dậy, ra khỏi thư phòng hướng gian phòng của mình đi đến. Đẩy cửa ra, đập vào mắt đầu tiên là bàn máy tính của mình, Ngôn Du đang đối với máy tính động tác gõ cực nhanh.
Đi qua sờ sờ đầu của nàng, Sở Nguyệt Xuất đang muốn nói chuyện thì Ngôn Du đã ngẩng đầu lên. Thấy nàng, liền lộ ra một nụ cười ngốc hề hề, “Tôi giúp cô đem phòng ngự của máy tính gia cố thêm.”
“Ân?” Nhìn thấy màn hình đầy số hiệu, Sở Nguyệt Xuất hơi sửng sờ, tiếp theo cười khẽ, “Cô thật đúng là cao thủ máy tính a?”
Xem ra chó ngáp phải ruồi rồi.
“Ngô... Hoàn hảo...” Ngôn Du nghĩ nghĩ, Sở Nguyệt Xuất đưa tay xoa bóp gương mặt của nàng, “Cô còn biết cái gì?”
“Ngô...”
“Sẽ sửa được máy giặt đi?” Nhớ tới máy giặt nhà mình gần đây chức năng vắt khô giống như không được tốt cho lắm, Sở Nguyệt Xuất nhịn cười hỏi Ngôn Du, kết quả Ngôn Du ngược lại thật sự đem đi tự hỏi, một lúc lâu mới gật đầu, “Trước kia sách về máy giặt có nghiên cứu qua, nhà cô máy giặt bị hư hả?”
“...” Sở Nguyệt Xuất đã muốn vô lực trong cách dùng ngôn ngữ để diễn tả cảm thụ của mình hiện tại, nhìn vẻ mặt Ngôn Du chân thật như thế lại nhịn không được buồn cười, xoa bóp cái mũi của nàng, “Chức năng vắt khô giống như bị hư, cô giúp tôi nhìn qua được chứ?”
“Hảo.” Ngôn Du đứng lên, theo quán tính lôi kéo tay Sở Nguyệt Xuất, đang muốn nói chuyện, Sở Nguyệt Xuất bỗng nhiên nở nụ cười.
Mê hoặc quay đầu xem nữ nhân cười đến xán lạn, Ngôn Du bất đắc dĩ nháy mắt mấy cái, “Ngô?”
“Cô có phải còn có thể đổi bóng đèn, sửa TV, sửa máy tính hay không... Ân, còn có cái gì nữa nhỉ?”
“Ngô, quạt điện cũng từng làm qua... Còn có tủ lạnh... Giống như thời gian đại học đều đã làm qua...” Ngôn Tĩnh luôn luôn đều thực dung túng nàng, nàng cần tháo ghép cái gì thì liền cho nàng làm, mà phá hủy rồi liền mua cái mới... Bất quá tựa hồ cho đến cuối cùng Ngôn Du đều có thể thực thần kỳ đem toàn bộ đồ điện sắp xếp lại hoàn hảo.
“Ái chà...” Sở Nguyệt Xuất lộ ra vẻ mặt cảm khái, tiếp theo thản nhiên cười, “Nếu không cô tới nhà của tôi ở đi?”
Ngôn Du quả thực là vạn năng a, cái này gọi là dự bị cho gia đình sao?
“Ngô?” Mắt nhỏ chợt trợn to, Ngôn Du thực đáng yêu nhìn Sở Nguyệt Xuất, vẻ mặt khó tin.
“Sao vậy, không muốn?” Vừa thấy Ngôn Du làm ra loại vẻ mặt này, vốn Sở Nguyệt Xuất thích nói giỡn lập tức còn có một loại thoải mái khó có thể nói rõ không, nhướn mi, “Tôi hay nói giỡn.”
“Tôi... Không phải...” Ngôn Du phản ứng đầu tiên chính là nghĩ Sở Nguyệt Xuất sẽ sinh khí, vội vàng lắp bắp giải thích, “Tôi... Tôi...”
“Tốt lắm, chọc cô thôi.” Nâng tay, cà cà cái mũi của Ngôn Du, Sở Nguyệt Xuất nhẹ nhàng cười, ngực có cảm giác buồn bực, “Giúp tôi sửa máy giặt đi.”
“Ân.” Ngôn Du ngoan ngoãn gật đầu, theo Sở Nguyệt Xuất đến chỗ để máy giặt, mẫn cảm nhận thấy mặc dù người bên cạnh đang cười nhưng tâm tình tựa hồ lại không được tốt cho lắm. Nuốt một ngụm nước miếng, sợ mình bị tai ương, Ngôn Du vội vã mở miệng, “Cái kia... Cô... Cô đi mau lên, để tôi xem xem máy giặt...”
“Ân.” Theo trong thư phòng đi ra quả thật chỉ mất một đoạn thời gian, Sở Nguyệt Xuất tinh tế nghĩ, gật đầu, “Vậy cô xem trước một chút.”
“Hảo.” Thực sảng khoái đáp ứng, Ngôn Du nhìn bóng lưng Sở Nguyệt Xuất xoay người hướng thư phòng đi đến, cong lên cái miệng nhỏ nhắn.
Kỳ thật... Giống như ngụ ở nhà Sở lão sư quả thật không tệ đâu.
Ngô... Có phải hay không... Nếu tỷ tỷ kết hôn... Nàng có thể đến nhà Sở lão sư nơi này ở không nhỉ?
Chính là, nếu Sở lão sư cũng kết hôn thì làm sao bây giờ?
Nghĩ đến điểm này, Ngôn Du nghẹt thở, trong lòng một trận buồn rầu.
Tại sao lại là kết hôn!
Chẳng lẽ cứ phải đem người nàng thích kéo đi kết hôn hết sao?
A?
Đang muốn mở ra công tắc máy giặt, động tác Ngôn Du ngừng lại, lăng lăng nhìn máy giặt, nửa ngày chưa trở về thần. (Ed: Lòng Du đã bay theo chủ nhân của cái máy giặt còn đâu ^3^)
Người... Mình thích?
Sở... Lão sư?
Lúc trước nàng phát hiện mình thích tỷ tỷ cũng là bởi vì lúc ấy nghĩ không muốn tỷ tỷ bị cướp đi, là muốn cưới tỷ tỷ cho nên mới phát hiện mình thích tỷ tỷ. Chính là hiện giờ... Lại cũng là tình huống như vậy, cơ hồ là giống nhau như đúc... Nàng... Không muốn Sở Nguyệt Xuất kết hôn?
Nàng muốn cùng một chỗ với Sở Nguyệt Xuất?
Ngôn Du vị hù dọa.
Vì sao lại như vậy, người nàng yêu thích không phải chính là tỷ tỷ sao? Vì sao lại có ý tưởng không muốn Sở Nguyệt Xuất kết hôn, vì sao lại cảm thấy Sở Nguyệt Xuất kết hôn cũng tương đương thêm một người nàng thích bị cướp đi?
Chỉ số thông minh cao tới hai trăm, Ngôn Du trong nháy mắt bị mê hoặc.
Chuyện tình cảm thật sự rất phức tạp. Cần biết rõ mình thích một người, so với nghiệm chứng một cộng một vì cái gì bằng hai còn muốn khó khăn hơn. (Ed: Tui cũng hông hiểu a~Tui cũng tưởng vấn đề này dễ mừ)
Cứ như vậy đứng ở ban công, Ngôn Du hãy còn tự hỏi vấn đề tình cảm của bản thân, như thế nào để ý cũng để ý không rõ được, càng nghĩ càng không biết rốt cuộc mình là chuyện gì xảy ra vậy. Thẳng đến một giờ sau Sở Nguyệt Xuất lại tới đây, lúc này mới phát hiện Ngôn Du đã cởi áo khoác chỉ còn mặc áo sơmi, lại có thể đứng ở ban công ngẩn người.
“Cô đang làm cái gì?” Đi đến trước mặt nàng, Sở Nguyệt Xuất đưa tay quơ quơ trước mắt nàng, “Ngẩn người?”
“Tôi...” Người vừa mới còn tại trong đầu mình không ngừng nghĩ tới nghĩ lui bỗng nhiên hiện ra trước mặt làm sao không hù Ngôn Du hoảng sợ được, sắc mặt cũng lập tức trở nên cực kì tái nhợt. Vì thế Sở Nguyệt Xuất cũng bị nàng hù sợ, “Sao sắc mặt trắng tới như vậy?”
“Tôi...” Vẫn vậy, Ngôn Du niệm ngoài miệng trong buổi tối nay không chỉ một lần, Sở Nguyệt Xuất thở dài, đem nàng kéo vào trong phòng mình, quả nhiên tay bắt được một mảnh lạnh lẽo, tay Ngôn Du đông lạnh giống như bị bỏ ở trong tủ lạnh mấy giờ đồng hồ vậy, hiếm thấy trách cứ nổi lên, “Cô ngốc a, ngẩn người sẽ không trở về phòng ngẩn người, ở ban công phát cái gì ngốc a, phải cẩn thận kẻo bị cảm chứ.”
“Sở lão sư, cô có bạn trai sao?” Yên lặng nhìn nữ nhân đang cầm lấy tay mình bạo khí, có vẻ như là đang trách cứ mình nhưng thật ra trong mắt lại tràn đầy quan tâm. Thanh âm Ngôn Du nghe rất lạnh, giống như là mạnh mẽ đè nén cái gì, “Hoặc là vị hôn phu, có sao?”
Như thế nào đột nhiên hỏi chuyện này?
Sở Nguyệt Xuất kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Ngôn Du, nàng còn tưởng rằng Ngôn Du ở lĩnh vực này rất đần, tức là hoàn toàn không hiểu mấy chuyện tình cảm a.
“Có sao?” Cố chấp nhìn Sở Nguyệt Xuất, trái tim Ngôn Du khiêu cực nhanh, trong lòng rất là mâu thuẫn.
Nàng hy vọng Sở Nguyệt Xuất có bạn trai, bởi vì nếu Sở Nguyệt Xuất nói nàng có bạn trai, mình có thể biết được bản thân có phải giống như lúc chứng kiến Lạc Học Khâm mà ghen ghét hay không, nếu ghen, cảm tình đối với Sở Nguyệt Xuất khẳng định cùng tỷ tỷ là giống nhau... Chính là... Chính là nàng lại không muốn, không muốn Sở Nguyệt Xuất có bạn trai... Đó là tối đáy lòng vô hạn bài xích...
“A...” Nhìn thấy nàng diễn cảm chân thật, chỗ sâu nhất trong đáy lòng Sở Nguyệt Xuất giống như bị hung hăng gẩy mạnh mà rung động lên, chẳng biết tại sao, chính là muốn cười nhưng mà lại cười không nổi, chăm chú nhìn người đang đứng dưới ánh đèn vẻ mặt khẩn trương, có nhiều thứ tựa hồ dù tránh thế nào, đều là sự thật, “Không có.”
“Nha...” Tựa hồ có chút thất vọng, chính là trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra. Ngôn Du cảm giác mình vẫn thực mâu thuẫn. Ý nghĩ của nàng không có biện pháp nghiệm chứng, điều này làm cho nàng thực không thoải mái.
“Như vậy... Ngôn lão sư thì sao?” Nâng tay khẽ vuốt hai má Ngôn Du, Sở Nguyệt Xuất nhìn nàng không chuyển mắt, mặc dù ở trong lòng thực xác định Ngôn Du là không có bạn trai, chính là, vẫn là hy vọng có thể xác định rõ ràng.
Bị nhìn thế có chút ngượng ngùng, Ngôn Du khó chịu mà đem đầu xoay xoay, “Ân... Không có.”
Thấy Ngôn Du xoay vặn đầu sau lại cúi xuống trảo góc áo, Sở Nguyệt Xuất cười một tiếng, nhìn Ngôn Du không nói lời nào.
Có lẽ, những cảm giác kia, thật sự...
Có chút ý nghĩ, có chút cảm giác, theo một đoạn thời gian trước mà bắt đầu, ở dưới đáy lòng dần rục rịch, chính là vẫn bị lý trí đè nặng. Sở Nguyệt Xuất luôn là lý trí, luôn luôn bình tĩnh, không có biện pháp để cho mình đối mặt với điều chân thật nhất.
Lá gan của nàng không đủ lớn, chính là...
Cảm giác giống như không phải do mình có thể khống chế.
Cảm giác a, là bởi lòng đang khống chế, không phải đầu óc khống chế. Trung khu thần kinh cao cấp tới đâu cũng không có biện pháp đi khống chế tâm...
Là yêu.
Đồng dạng tâm loạn như ma, Ngôn Du thật sự không dứt mà trong tối nay chợt phát hiện một vài sự thật.
Hai người cứ như vậy trầm mặc, thẳng đến khi cửa phòng Sở Nguyệt Xuất bị gõ, tiếp theo truyền tới một giọng nữ non nớt, “Sở lão sư... Cổ văn chúng em đều viết xong rồi.”
“Nga, hảo, cô biết rồi.” Phục hồi tinh thần lại, Sở Nguyệt Xuất rất nhanh đáp ứng mà Ngôn Du vẫn còn đứng ở đó, cúi đầu níu lấy góc áo, không có biện pháp đi làm rõ ràng tình cảm của mình rốt cuộc là thế nào.
Chẳng lẽ nói, thật sự có thể đồng thời yêu thích hai người?
Chính là... Chính là...
“Ô...” Không biết nên làm thế nào cho phải, Ngôn Du bỗng nhiên kéo lại Sở Nguyệt Xuất đang muốn xoay người, trên tay vừa dùng lực kéo vào trong lòng ngực của mình, mặt chôn ở bả vai của nàng, phát ra tiếng ô ô.
Sở Nguyệt Xuất hoảng sợ, chính mình vốn cũng muốn đi ra ngoài trước sửa sang lại suy nghĩ, muốn đẩy Ngôn Du ra lại không đành lòng, hơn nữa có chút không muốn, đành phải tùy ý để Ngôn Du ôm.
“Thích một người rốt cuộc là cảm giác gì a?” Ngôn Du thì thào nói, giống như nói cho Sở Nguyệt Xuất nghe, cũng giống như tự hỏi chính mình.
Có lẽ, nàng không phải là thích cả hai người, mà là ở hai người đều không thích?
Nàng chỉ là không biết cái gì gọi là thích, cho nên mới hiểu lầm?
===========================
Cúi đầu cầm bút xem văn của học trò vừa mới làm, Sở Nguyệt Xuất nghe vậy thì ngừng lại, bút nắm trong tay thật chặt, ngẩng đầu, vẻ mặt hờ hững, “Ngôn lão sư là cao thủ máy tính, cô mời cô ấy giúp cô nhìn xem máy tính.”
Cùng Ngôn Du bất đồng, Sở Nguyệt Xuất khi nói dối mặt không đỏ tim không nhảy, giống như nói ra khỏi miệng nói chính là chuyện thật đương nhiên.
“Ngôn lão sư là cao thủ máy tính?” Nam sinh ở một bên mãnh liệt ngẩng đầu, mắt lửa nóng nhìn Sở Nguyệt Xuất, “Thật vậy chăng? Em...”
Lông mày đen nhíu lại, tiếng nói Sở Nguyệt Xuất vô cùng bình tĩnh, “Em thường xuyên vọc máy vi tính?”
“A...” Nam sinh một lần nữa cúi đầu, “Không ạ...”
“Bài học và bài tập quan trọng hơn, bình thường có thể không cần vọc máy vi tính cũng đừng nên chơi.” Không giống các lão sư khác thông thường phê bình học sinh, vẻ mặt vẫn là vậy cực thản nhiên nói ra câu kia, tiếp theo nhân tiện nói, “Tốt lắm, mau làm bài đi, cô chốc lát nhường Ngôn lão sư lại đây.”
Nhìn bọn nhóc lại cúi đầu còn thật sự là đang làm bài, Sở Nguyệt Xuất cũng bị khơi gợi ý tưởng muốn đi xem Ngôn Du, dứt khoát đứng dậy, ra khỏi thư phòng hướng gian phòng của mình đi đến. Đẩy cửa ra, đập vào mắt đầu tiên là bàn máy tính của mình, Ngôn Du đang đối với máy tính động tác gõ cực nhanh.
Đi qua sờ sờ đầu của nàng, Sở Nguyệt Xuất đang muốn nói chuyện thì Ngôn Du đã ngẩng đầu lên. Thấy nàng, liền lộ ra một nụ cười ngốc hề hề, “Tôi giúp cô đem phòng ngự của máy tính gia cố thêm.”
“Ân?” Nhìn thấy màn hình đầy số hiệu, Sở Nguyệt Xuất hơi sửng sờ, tiếp theo cười khẽ, “Cô thật đúng là cao thủ máy tính a?”
Xem ra chó ngáp phải ruồi rồi.
“Ngô... Hoàn hảo...” Ngôn Du nghĩ nghĩ, Sở Nguyệt Xuất đưa tay xoa bóp gương mặt của nàng, “Cô còn biết cái gì?”
“Ngô...”
“Sẽ sửa được máy giặt đi?” Nhớ tới máy giặt nhà mình gần đây chức năng vắt khô giống như không được tốt cho lắm, Sở Nguyệt Xuất nhịn cười hỏi Ngôn Du, kết quả Ngôn Du ngược lại thật sự đem đi tự hỏi, một lúc lâu mới gật đầu, “Trước kia sách về máy giặt có nghiên cứu qua, nhà cô máy giặt bị hư hả?”
“...” Sở Nguyệt Xuất đã muốn vô lực trong cách dùng ngôn ngữ để diễn tả cảm thụ của mình hiện tại, nhìn vẻ mặt Ngôn Du chân thật như thế lại nhịn không được buồn cười, xoa bóp cái mũi của nàng, “Chức năng vắt khô giống như bị hư, cô giúp tôi nhìn qua được chứ?”
“Hảo.” Ngôn Du đứng lên, theo quán tính lôi kéo tay Sở Nguyệt Xuất, đang muốn nói chuyện, Sở Nguyệt Xuất bỗng nhiên nở nụ cười.
Mê hoặc quay đầu xem nữ nhân cười đến xán lạn, Ngôn Du bất đắc dĩ nháy mắt mấy cái, “Ngô?”
“Cô có phải còn có thể đổi bóng đèn, sửa TV, sửa máy tính hay không... Ân, còn có cái gì nữa nhỉ?”
“Ngô, quạt điện cũng từng làm qua... Còn có tủ lạnh... Giống như thời gian đại học đều đã làm qua...” Ngôn Tĩnh luôn luôn đều thực dung túng nàng, nàng cần tháo ghép cái gì thì liền cho nàng làm, mà phá hủy rồi liền mua cái mới... Bất quá tựa hồ cho đến cuối cùng Ngôn Du đều có thể thực thần kỳ đem toàn bộ đồ điện sắp xếp lại hoàn hảo.
“Ái chà...” Sở Nguyệt Xuất lộ ra vẻ mặt cảm khái, tiếp theo thản nhiên cười, “Nếu không cô tới nhà của tôi ở đi?”
Ngôn Du quả thực là vạn năng a, cái này gọi là dự bị cho gia đình sao?
“Ngô?” Mắt nhỏ chợt trợn to, Ngôn Du thực đáng yêu nhìn Sở Nguyệt Xuất, vẻ mặt khó tin.
“Sao vậy, không muốn?” Vừa thấy Ngôn Du làm ra loại vẻ mặt này, vốn Sở Nguyệt Xuất thích nói giỡn lập tức còn có một loại thoải mái khó có thể nói rõ không, nhướn mi, “Tôi hay nói giỡn.”
“Tôi... Không phải...” Ngôn Du phản ứng đầu tiên chính là nghĩ Sở Nguyệt Xuất sẽ sinh khí, vội vàng lắp bắp giải thích, “Tôi... Tôi...”
“Tốt lắm, chọc cô thôi.” Nâng tay, cà cà cái mũi của Ngôn Du, Sở Nguyệt Xuất nhẹ nhàng cười, ngực có cảm giác buồn bực, “Giúp tôi sửa máy giặt đi.”
“Ân.” Ngôn Du ngoan ngoãn gật đầu, theo Sở Nguyệt Xuất đến chỗ để máy giặt, mẫn cảm nhận thấy mặc dù người bên cạnh đang cười nhưng tâm tình tựa hồ lại không được tốt cho lắm. Nuốt một ngụm nước miếng, sợ mình bị tai ương, Ngôn Du vội vã mở miệng, “Cái kia... Cô... Cô đi mau lên, để tôi xem xem máy giặt...”
“Ân.” Theo trong thư phòng đi ra quả thật chỉ mất một đoạn thời gian, Sở Nguyệt Xuất tinh tế nghĩ, gật đầu, “Vậy cô xem trước một chút.”
“Hảo.” Thực sảng khoái đáp ứng, Ngôn Du nhìn bóng lưng Sở Nguyệt Xuất xoay người hướng thư phòng đi đến, cong lên cái miệng nhỏ nhắn.
Kỳ thật... Giống như ngụ ở nhà Sở lão sư quả thật không tệ đâu.
Ngô... Có phải hay không... Nếu tỷ tỷ kết hôn... Nàng có thể đến nhà Sở lão sư nơi này ở không nhỉ?
Chính là, nếu Sở lão sư cũng kết hôn thì làm sao bây giờ?
Nghĩ đến điểm này, Ngôn Du nghẹt thở, trong lòng một trận buồn rầu.
Tại sao lại là kết hôn!
Chẳng lẽ cứ phải đem người nàng thích kéo đi kết hôn hết sao?
A?
Đang muốn mở ra công tắc máy giặt, động tác Ngôn Du ngừng lại, lăng lăng nhìn máy giặt, nửa ngày chưa trở về thần. (Ed: Lòng Du đã bay theo chủ nhân của cái máy giặt còn đâu ^3^)
Người... Mình thích?
Sở... Lão sư?
Lúc trước nàng phát hiện mình thích tỷ tỷ cũng là bởi vì lúc ấy nghĩ không muốn tỷ tỷ bị cướp đi, là muốn cưới tỷ tỷ cho nên mới phát hiện mình thích tỷ tỷ. Chính là hiện giờ... Lại cũng là tình huống như vậy, cơ hồ là giống nhau như đúc... Nàng... Không muốn Sở Nguyệt Xuất kết hôn?
Nàng muốn cùng một chỗ với Sở Nguyệt Xuất?
Ngôn Du vị hù dọa.
Vì sao lại như vậy, người nàng yêu thích không phải chính là tỷ tỷ sao? Vì sao lại có ý tưởng không muốn Sở Nguyệt Xuất kết hôn, vì sao lại cảm thấy Sở Nguyệt Xuất kết hôn cũng tương đương thêm một người nàng thích bị cướp đi?
Chỉ số thông minh cao tới hai trăm, Ngôn Du trong nháy mắt bị mê hoặc.
Chuyện tình cảm thật sự rất phức tạp. Cần biết rõ mình thích một người, so với nghiệm chứng một cộng một vì cái gì bằng hai còn muốn khó khăn hơn. (Ed: Tui cũng hông hiểu a~Tui cũng tưởng vấn đề này dễ mừ)
Cứ như vậy đứng ở ban công, Ngôn Du hãy còn tự hỏi vấn đề tình cảm của bản thân, như thế nào để ý cũng để ý không rõ được, càng nghĩ càng không biết rốt cuộc mình là chuyện gì xảy ra vậy. Thẳng đến một giờ sau Sở Nguyệt Xuất lại tới đây, lúc này mới phát hiện Ngôn Du đã cởi áo khoác chỉ còn mặc áo sơmi, lại có thể đứng ở ban công ngẩn người.
“Cô đang làm cái gì?” Đi đến trước mặt nàng, Sở Nguyệt Xuất đưa tay quơ quơ trước mắt nàng, “Ngẩn người?”
“Tôi...” Người vừa mới còn tại trong đầu mình không ngừng nghĩ tới nghĩ lui bỗng nhiên hiện ra trước mặt làm sao không hù Ngôn Du hoảng sợ được, sắc mặt cũng lập tức trở nên cực kì tái nhợt. Vì thế Sở Nguyệt Xuất cũng bị nàng hù sợ, “Sao sắc mặt trắng tới như vậy?”
“Tôi...” Vẫn vậy, Ngôn Du niệm ngoài miệng trong buổi tối nay không chỉ một lần, Sở Nguyệt Xuất thở dài, đem nàng kéo vào trong phòng mình, quả nhiên tay bắt được một mảnh lạnh lẽo, tay Ngôn Du đông lạnh giống như bị bỏ ở trong tủ lạnh mấy giờ đồng hồ vậy, hiếm thấy trách cứ nổi lên, “Cô ngốc a, ngẩn người sẽ không trở về phòng ngẩn người, ở ban công phát cái gì ngốc a, phải cẩn thận kẻo bị cảm chứ.”
“Sở lão sư, cô có bạn trai sao?” Yên lặng nhìn nữ nhân đang cầm lấy tay mình bạo khí, có vẻ như là đang trách cứ mình nhưng thật ra trong mắt lại tràn đầy quan tâm. Thanh âm Ngôn Du nghe rất lạnh, giống như là mạnh mẽ đè nén cái gì, “Hoặc là vị hôn phu, có sao?”
Như thế nào đột nhiên hỏi chuyện này?
Sở Nguyệt Xuất kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Ngôn Du, nàng còn tưởng rằng Ngôn Du ở lĩnh vực này rất đần, tức là hoàn toàn không hiểu mấy chuyện tình cảm a.
“Có sao?” Cố chấp nhìn Sở Nguyệt Xuất, trái tim Ngôn Du khiêu cực nhanh, trong lòng rất là mâu thuẫn.
Nàng hy vọng Sở Nguyệt Xuất có bạn trai, bởi vì nếu Sở Nguyệt Xuất nói nàng có bạn trai, mình có thể biết được bản thân có phải giống như lúc chứng kiến Lạc Học Khâm mà ghen ghét hay không, nếu ghen, cảm tình đối với Sở Nguyệt Xuất khẳng định cùng tỷ tỷ là giống nhau... Chính là... Chính là nàng lại không muốn, không muốn Sở Nguyệt Xuất có bạn trai... Đó là tối đáy lòng vô hạn bài xích...
“A...” Nhìn thấy nàng diễn cảm chân thật, chỗ sâu nhất trong đáy lòng Sở Nguyệt Xuất giống như bị hung hăng gẩy mạnh mà rung động lên, chẳng biết tại sao, chính là muốn cười nhưng mà lại cười không nổi, chăm chú nhìn người đang đứng dưới ánh đèn vẻ mặt khẩn trương, có nhiều thứ tựa hồ dù tránh thế nào, đều là sự thật, “Không có.”
“Nha...” Tựa hồ có chút thất vọng, chính là trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra. Ngôn Du cảm giác mình vẫn thực mâu thuẫn. Ý nghĩ của nàng không có biện pháp nghiệm chứng, điều này làm cho nàng thực không thoải mái.
“Như vậy... Ngôn lão sư thì sao?” Nâng tay khẽ vuốt hai má Ngôn Du, Sở Nguyệt Xuất nhìn nàng không chuyển mắt, mặc dù ở trong lòng thực xác định Ngôn Du là không có bạn trai, chính là, vẫn là hy vọng có thể xác định rõ ràng.
Bị nhìn thế có chút ngượng ngùng, Ngôn Du khó chịu mà đem đầu xoay xoay, “Ân... Không có.”
Thấy Ngôn Du xoay vặn đầu sau lại cúi xuống trảo góc áo, Sở Nguyệt Xuất cười một tiếng, nhìn Ngôn Du không nói lời nào.
Có lẽ, những cảm giác kia, thật sự...
Có chút ý nghĩ, có chút cảm giác, theo một đoạn thời gian trước mà bắt đầu, ở dưới đáy lòng dần rục rịch, chính là vẫn bị lý trí đè nặng. Sở Nguyệt Xuất luôn là lý trí, luôn luôn bình tĩnh, không có biện pháp để cho mình đối mặt với điều chân thật nhất.
Lá gan của nàng không đủ lớn, chính là...
Cảm giác giống như không phải do mình có thể khống chế.
Cảm giác a, là bởi lòng đang khống chế, không phải đầu óc khống chế. Trung khu thần kinh cao cấp tới đâu cũng không có biện pháp đi khống chế tâm...
Là yêu.
Đồng dạng tâm loạn như ma, Ngôn Du thật sự không dứt mà trong tối nay chợt phát hiện một vài sự thật.
Hai người cứ như vậy trầm mặc, thẳng đến khi cửa phòng Sở Nguyệt Xuất bị gõ, tiếp theo truyền tới một giọng nữ non nớt, “Sở lão sư... Cổ văn chúng em đều viết xong rồi.”
“Nga, hảo, cô biết rồi.” Phục hồi tinh thần lại, Sở Nguyệt Xuất rất nhanh đáp ứng mà Ngôn Du vẫn còn đứng ở đó, cúi đầu níu lấy góc áo, không có biện pháp đi làm rõ ràng tình cảm của mình rốt cuộc là thế nào.
Chẳng lẽ nói, thật sự có thể đồng thời yêu thích hai người?
Chính là... Chính là...
“Ô...” Không biết nên làm thế nào cho phải, Ngôn Du bỗng nhiên kéo lại Sở Nguyệt Xuất đang muốn xoay người, trên tay vừa dùng lực kéo vào trong lòng ngực của mình, mặt chôn ở bả vai của nàng, phát ra tiếng ô ô.
Sở Nguyệt Xuất hoảng sợ, chính mình vốn cũng muốn đi ra ngoài trước sửa sang lại suy nghĩ, muốn đẩy Ngôn Du ra lại không đành lòng, hơn nữa có chút không muốn, đành phải tùy ý để Ngôn Du ôm.
“Thích một người rốt cuộc là cảm giác gì a?” Ngôn Du thì thào nói, giống như nói cho Sở Nguyệt Xuất nghe, cũng giống như tự hỏi chính mình.
Có lẽ, nàng không phải là thích cả hai người, mà là ở hai người đều không thích?
Nàng chỉ là không biết cái gì gọi là thích, cho nên mới hiểu lầm?
===========================
/123
|