Nhưng đám người Dương Thiên Lôi, Phong Mã Ngưu, và Mộc Tử Vi lại như hài tử hiếu kỳ, tràn ngập tò mò. Nhất là Phong Mã Ngưu chân đất áo vải này, càng tấm tắc luôn miệng. Tuy nhiên, đối tượng khiến hắn tấm tắc không phải là quy mô kiến trúc hùng vĩ, to lớn của hoàng cung, cũng không phải là cung điện tinh xảo mỹ lệ, mà là các cung nữ xinh đẹp đi qua đi lại không ngớt trong hoàng cung.
May là ba người Dương Thiên Ngạo, Dương Thiên Lệ, Mộc Tử Vi đi trước, không nhìn thấy bộ dáng giương nay múa vuốt của tên này, bằng không Dương Thiên Lôi thân là lão đại cũng cảm thấy thật mất mặt.
- Chậc chậc! Lão đại, mỹ nữ trong hoàng cũng quả thật cũng quá nhiều đi. Trách không được mọi người đều thích làm Hoàng đế, có nhiều cung nữ như vậy. Tam cung lục viện thập nhị phi kia chẳng phải càng trâu bò hơn sao?
Phong Mã Ngưu nhẹ giọng nói bên tai Dương Thiên Lôi, nhìn chằm chằm vào cặp mông bự của một cung nữ, mắt cũng không thèm nháy một lần.
- Sặc! Trình độ thưởng thức của ngươi có thể cao hơn một chút không? Biết cái gì gọi là cảnh giới không? Mặt mũi của lão đại ta đều bị ngươi làm mất hết rồi…
- Khục khục… Lão đại, ta không phải là kìm lòng không được sao? Ta thích nhất là mông lớn. Huynh xem, cái mông kia thật lớn… Thật khiến người ta khó chịu mà…
Vẻ mặt Dương Thiên Lôi đen thui, trực tiếp đạp một cước lên cái mông Phong Mã Ngưu, làm ra bộ ta không quen biết ngươi, bước nhanh về phía trước. Chỉ là, mới đi được vài bước, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên dừng lại. Một bóng dáng vô cùng quen thuộc xuất hiện trước mắt hắn, chỉ cách vài trăm thước.
Tuy rằng cự ly khá xa, cũng chỉ thấy được bóng lưng, nhưng Dương Thiên Lôi liếc mắc liền khẳng định, người đó chính là Tử Hàm muội muội thân ái của hắn.
Chỉ là, khiến Dương Thiên Lôi nghi hoặc cùng buồn bực và phiền muộn chính là, bên người Tử Hàm muội muội không ngờ còn có thêm một con ruồi đáng ghét. Tên thất phu này sao lại có thể ở bên cạnh Tử Hàm muội muội? Lẽ nào bọn họ cùng nhau tới tham gia yến hội sao?
Hầu như trong nháy mắt, Dương Thiên Lôi nghĩ đến tình huống của hai người Mộc Tử Vi và Phong Mã Ngưu, một loại dự cảm không tốt nhất thời bùng lên trong lòng hắn. Trương gia, tuy rằng Dương Thiên Lôi không hiểu rõ lắm, nhưng tiếp xúc trong khoảng thời gian này, nhiều ít gì cũng hiểu được một điểm. Trương gia tuy rằng không phải một trong năm đại gia tộc, nhưng cũng coi như một thế gia vọng tộc. Lẽ nào Trương gia và Lôi gia bắt tay nhau cùng tham gia yến hội? Khả năng này vô cùng lớn. Nhưng vì lý do gì khiến hai nhà hợp tác với nhau đây? Với tính cuồng ngạo của đám người Lôi gia, e rằng sẽ không quá coi trọng Trương gia. Nguyên nhân lớn nhất, chính là Trương Tử Hàm.
Nghĩ đến đây, Dương Thiên Lôi rốt cuộc không thể kiên nhẫn nữa. Thân hình có vẻ hơi đơn bạc của hắn, cơ hồ là trong nháy mắt như được gắn thêm động cơ, “Oanh” một tiếng, liền xông ra ngoài.
- Cửu đệ, đệ làm gì vậy?
Dương Thiên Lệ nhất thời cả kinh la lớn. Chỉ là Dương Thiên Lôi lại dường như không hề nghe thấy, nhanh như chớp vọt về phía trước.
Dương Thiên Lệ không rõ ràng lắm chuyện gì xảy ra, nhưng cũng không chút do dự, thân hình nhoáng lên liền đuổi theo Dương Thiên Lôi. Phong Mã Ngưu vừa thấy lão đại như vậy cũng bất chấp cái gì mông lớn, hai chân lập tức như Phong Hỏa Luân, mang theo một trận cuồng phong phóng đi. Mộc Tử Vi và Dương Thiên Ngạo cũng do dự một chút rồi đuổi theo, để lại đám cung nữ với vẻ mặt ngơ ngác mờ mịt, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Xa xa, Dương Thiên Lôi thấy Lôi Hoành mang theo vẻ mặt nịnh nọt nghiêng đầu nói gì đó với Trương Tử Hàm đứng bên cạnh, mặt mày hớn hở, hiển nhiên trong lòng phi thường hưng phấn và vui vẻ.
Đúng vậy! Khi Lôi Hoành biết được đại ca Lôi Chấn đã dựa theo ý tứ của hắn mà tiếp xúc với Trương gia, cũng được gia chủ Trương gia Trương Vân Sơn cho một câu trả lời thuyết phục, hắn thực sự là rất cao hứng. Trong khoảng thời gian ngắn ngay cả uy hiếp lớn nhất là Dương Thiên Lôi cũng bị hắn ném ra khỏi đầu. Theo hắn xem ra, nếu Trương Vân Sơn đã đáp ứng cuộc hôn nhân này, hơn nữa hai gia tộc còn bắt tay nhau cùng tham gia yến hội lần này, chuyện hắn và Trương Tử Hàm ở cùng một chỗ cũng coi như là ván đã đóng thuyền, nắm chắc trong tay rồi. Điều này sao có thể khiến hắn không cao hứng cho được? Mặc dù Trương Tử Hàm đối với hắn vẫn xa cách, lạnh nhạt, nhưng hắn cũng không cần phải lo lắng.
Dương Thiên Lôi rất muốn một cước đạp bay tên khốn kiếp kia đi. Nhưng dù sao đây cũng là trong Hoàng cung, hơn nữa, Dương Thiên Lôi cũng rõ ràng mình có lẽ không phải đối thủ của Lôi Hoành. Huống chi, đôi khi cũng không nhất định phải dùng vũ lực mới có thể giải quyết vấn đề.
- Tử Hàm!
Tâm tình Trương Tử Hàm vốn đang bấn loạn chợt nghe được thanh âm của Dương Thiên Lôi từ phía sau truyền tới, nhất thời kinh hỉ quay đầu qua, liếc mắt liền thấy Dương Thiên Lôi đang chạy như bay về phía mình. Khuôn mặt vốn vô cảm của Trương Tử Hàm khi đối diện với Lôi Hoành lập tức trở nên rạng rỡ tươi cười, như ánh nắng trong suốt vừa bừng lên sau cơn mưa, tràn ngập phong tình quyến rũ. Đừng nói Dương Thiên Lôi, kể cả Dương Thiên Lệ đang theo phía sau nhìn thấy cũng phải ngẩn ngơ.
Nhất tiếu khuynh nhân thành, tái tiếu khuynh nhân quốc.
Lôi Hoành vốn một mực biểu hiện tính kiên nhẫn, rốt cục lúc này cũng không nhịn được nữa. Trương Tử Hàm trước mặt mình vẫn lạnh nhạt nghiêm nghị, đối với mình càng ngày càng hờ hững, nhưng tên Tiểu Bạch si Dương Thiên Lôi kia vừa xuất hiện, nàng không ngờ lại cười xán lạn như vậy. Đây là ý gì? Điều này khiến mặt Lôi Hoành nhất thời trầm xuống, trong mắt lóe ra quang mang ngoan độc nhìn thẳng vào Dương Thiên Lôi đang bước nhanh đến. Bỗng nhiên hắn ngang ngược muốn đưa tay ôm ngang vai Trương Tử Hàm. Hắn muốn tuyên bố chủ quyền của mình.
Thương hương tiếc ngọc? Hắn tự cảm thấy mình đã rất kiên trì rồi. Nếu như không phải thực sự thích Trương Tử Hàm đến phát cuồng, hắn đã sớm không nhịn được. Không ngờ mình dễ dàng tha thứ như vậy, ngược lại lại nhận được kết quả này. Điều này đối với bất luận nam nhân nào mà nói, đều là vô cùng nhục nhã.
- Ngươi định làm gì?
Khi tay Lôi Hoành vừa đặt lên vai Trương Tử Hàm, nàng bỗng nhiên giật mình, lập tức thò tay không chút khách khí mà đẩy mạnh ra, giận dữ nói.
- Làm gì? Trương Tử Hàm! Ta nhẫn nại cũng có giới hạn thôi. Đừng quên quan hệ hiện tại giữa hai chúng ta!
Lôi Hoành kiêu ngạo đáp.
- Quan hệ hiện tại?
Trong lòng Dương Thiên Lôi hơi nghi hoặc, nhìn khuôn mặt tái nhợt, phẫn nộ mà ủy khuất của Trương Tử Hàm, trong lòng hắn không khỏi đau xót. Hắn không hề có ý định dừng lại, trực tiếp đi tới bên cạnh Trương Tử Hàm, nắm chặt bàn tay nhỏ bé đang run nhè nhẹ của nàng, ngạo nghễ chắn trước mặt Trương Tử Hàm, ánh mắt băng lãnh như hai thanh lợi kiếm hung hăng hướng về phía Lôi Hoành.
May là ba người Dương Thiên Ngạo, Dương Thiên Lệ, Mộc Tử Vi đi trước, không nhìn thấy bộ dáng giương nay múa vuốt của tên này, bằng không Dương Thiên Lôi thân là lão đại cũng cảm thấy thật mất mặt.
- Chậc chậc! Lão đại, mỹ nữ trong hoàng cũng quả thật cũng quá nhiều đi. Trách không được mọi người đều thích làm Hoàng đế, có nhiều cung nữ như vậy. Tam cung lục viện thập nhị phi kia chẳng phải càng trâu bò hơn sao?
Phong Mã Ngưu nhẹ giọng nói bên tai Dương Thiên Lôi, nhìn chằm chằm vào cặp mông bự của một cung nữ, mắt cũng không thèm nháy một lần.
- Sặc! Trình độ thưởng thức của ngươi có thể cao hơn một chút không? Biết cái gì gọi là cảnh giới không? Mặt mũi của lão đại ta đều bị ngươi làm mất hết rồi…
- Khục khục… Lão đại, ta không phải là kìm lòng không được sao? Ta thích nhất là mông lớn. Huynh xem, cái mông kia thật lớn… Thật khiến người ta khó chịu mà…
Vẻ mặt Dương Thiên Lôi đen thui, trực tiếp đạp một cước lên cái mông Phong Mã Ngưu, làm ra bộ ta không quen biết ngươi, bước nhanh về phía trước. Chỉ là, mới đi được vài bước, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên dừng lại. Một bóng dáng vô cùng quen thuộc xuất hiện trước mắt hắn, chỉ cách vài trăm thước.
Tuy rằng cự ly khá xa, cũng chỉ thấy được bóng lưng, nhưng Dương Thiên Lôi liếc mắc liền khẳng định, người đó chính là Tử Hàm muội muội thân ái của hắn.
Chỉ là, khiến Dương Thiên Lôi nghi hoặc cùng buồn bực và phiền muộn chính là, bên người Tử Hàm muội muội không ngờ còn có thêm một con ruồi đáng ghét. Tên thất phu này sao lại có thể ở bên cạnh Tử Hàm muội muội? Lẽ nào bọn họ cùng nhau tới tham gia yến hội sao?
Hầu như trong nháy mắt, Dương Thiên Lôi nghĩ đến tình huống của hai người Mộc Tử Vi và Phong Mã Ngưu, một loại dự cảm không tốt nhất thời bùng lên trong lòng hắn. Trương gia, tuy rằng Dương Thiên Lôi không hiểu rõ lắm, nhưng tiếp xúc trong khoảng thời gian này, nhiều ít gì cũng hiểu được một điểm. Trương gia tuy rằng không phải một trong năm đại gia tộc, nhưng cũng coi như một thế gia vọng tộc. Lẽ nào Trương gia và Lôi gia bắt tay nhau cùng tham gia yến hội? Khả năng này vô cùng lớn. Nhưng vì lý do gì khiến hai nhà hợp tác với nhau đây? Với tính cuồng ngạo của đám người Lôi gia, e rằng sẽ không quá coi trọng Trương gia. Nguyên nhân lớn nhất, chính là Trương Tử Hàm.
Nghĩ đến đây, Dương Thiên Lôi rốt cuộc không thể kiên nhẫn nữa. Thân hình có vẻ hơi đơn bạc của hắn, cơ hồ là trong nháy mắt như được gắn thêm động cơ, “Oanh” một tiếng, liền xông ra ngoài.
- Cửu đệ, đệ làm gì vậy?
Dương Thiên Lệ nhất thời cả kinh la lớn. Chỉ là Dương Thiên Lôi lại dường như không hề nghe thấy, nhanh như chớp vọt về phía trước.
Dương Thiên Lệ không rõ ràng lắm chuyện gì xảy ra, nhưng cũng không chút do dự, thân hình nhoáng lên liền đuổi theo Dương Thiên Lôi. Phong Mã Ngưu vừa thấy lão đại như vậy cũng bất chấp cái gì mông lớn, hai chân lập tức như Phong Hỏa Luân, mang theo một trận cuồng phong phóng đi. Mộc Tử Vi và Dương Thiên Ngạo cũng do dự một chút rồi đuổi theo, để lại đám cung nữ với vẻ mặt ngơ ngác mờ mịt, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Xa xa, Dương Thiên Lôi thấy Lôi Hoành mang theo vẻ mặt nịnh nọt nghiêng đầu nói gì đó với Trương Tử Hàm đứng bên cạnh, mặt mày hớn hở, hiển nhiên trong lòng phi thường hưng phấn và vui vẻ.
Đúng vậy! Khi Lôi Hoành biết được đại ca Lôi Chấn đã dựa theo ý tứ của hắn mà tiếp xúc với Trương gia, cũng được gia chủ Trương gia Trương Vân Sơn cho một câu trả lời thuyết phục, hắn thực sự là rất cao hứng. Trong khoảng thời gian ngắn ngay cả uy hiếp lớn nhất là Dương Thiên Lôi cũng bị hắn ném ra khỏi đầu. Theo hắn xem ra, nếu Trương Vân Sơn đã đáp ứng cuộc hôn nhân này, hơn nữa hai gia tộc còn bắt tay nhau cùng tham gia yến hội lần này, chuyện hắn và Trương Tử Hàm ở cùng một chỗ cũng coi như là ván đã đóng thuyền, nắm chắc trong tay rồi. Điều này sao có thể khiến hắn không cao hứng cho được? Mặc dù Trương Tử Hàm đối với hắn vẫn xa cách, lạnh nhạt, nhưng hắn cũng không cần phải lo lắng.
Dương Thiên Lôi rất muốn một cước đạp bay tên khốn kiếp kia đi. Nhưng dù sao đây cũng là trong Hoàng cung, hơn nữa, Dương Thiên Lôi cũng rõ ràng mình có lẽ không phải đối thủ của Lôi Hoành. Huống chi, đôi khi cũng không nhất định phải dùng vũ lực mới có thể giải quyết vấn đề.
- Tử Hàm!
Tâm tình Trương Tử Hàm vốn đang bấn loạn chợt nghe được thanh âm của Dương Thiên Lôi từ phía sau truyền tới, nhất thời kinh hỉ quay đầu qua, liếc mắt liền thấy Dương Thiên Lôi đang chạy như bay về phía mình. Khuôn mặt vốn vô cảm của Trương Tử Hàm khi đối diện với Lôi Hoành lập tức trở nên rạng rỡ tươi cười, như ánh nắng trong suốt vừa bừng lên sau cơn mưa, tràn ngập phong tình quyến rũ. Đừng nói Dương Thiên Lôi, kể cả Dương Thiên Lệ đang theo phía sau nhìn thấy cũng phải ngẩn ngơ.
Nhất tiếu khuynh nhân thành, tái tiếu khuynh nhân quốc.
Lôi Hoành vốn một mực biểu hiện tính kiên nhẫn, rốt cục lúc này cũng không nhịn được nữa. Trương Tử Hàm trước mặt mình vẫn lạnh nhạt nghiêm nghị, đối với mình càng ngày càng hờ hững, nhưng tên Tiểu Bạch si Dương Thiên Lôi kia vừa xuất hiện, nàng không ngờ lại cười xán lạn như vậy. Đây là ý gì? Điều này khiến mặt Lôi Hoành nhất thời trầm xuống, trong mắt lóe ra quang mang ngoan độc nhìn thẳng vào Dương Thiên Lôi đang bước nhanh đến. Bỗng nhiên hắn ngang ngược muốn đưa tay ôm ngang vai Trương Tử Hàm. Hắn muốn tuyên bố chủ quyền của mình.
Thương hương tiếc ngọc? Hắn tự cảm thấy mình đã rất kiên trì rồi. Nếu như không phải thực sự thích Trương Tử Hàm đến phát cuồng, hắn đã sớm không nhịn được. Không ngờ mình dễ dàng tha thứ như vậy, ngược lại lại nhận được kết quả này. Điều này đối với bất luận nam nhân nào mà nói, đều là vô cùng nhục nhã.
- Ngươi định làm gì?
Khi tay Lôi Hoành vừa đặt lên vai Trương Tử Hàm, nàng bỗng nhiên giật mình, lập tức thò tay không chút khách khí mà đẩy mạnh ra, giận dữ nói.
- Làm gì? Trương Tử Hàm! Ta nhẫn nại cũng có giới hạn thôi. Đừng quên quan hệ hiện tại giữa hai chúng ta!
Lôi Hoành kiêu ngạo đáp.
- Quan hệ hiện tại?
Trong lòng Dương Thiên Lôi hơi nghi hoặc, nhìn khuôn mặt tái nhợt, phẫn nộ mà ủy khuất của Trương Tử Hàm, trong lòng hắn không khỏi đau xót. Hắn không hề có ý định dừng lại, trực tiếp đi tới bên cạnh Trương Tử Hàm, nắm chặt bàn tay nhỏ bé đang run nhè nhẹ của nàng, ngạo nghễ chắn trước mặt Trương Tử Hàm, ánh mắt băng lãnh như hai thanh lợi kiếm hung hăng hướng về phía Lôi Hoành.
/136
|