Nàng phải mạnh hơn, nàng đã từng không biết vì sao phải mạnh hơn, chỉ là mục tiêu của gia tộc như vậy. Mà hiện tại, khi nàng nhìn thấy Dương Thiên Lôi càng dần càng mạnh mẽ, nàng tựa hồ như đã có động lực của riêng mình để nỗ lực tu luyện khiến mình mạnh mẽ.
…
Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ…
Thẳng cho tới khi trời bắt đầu tối hẳn, Dương Thiên Lỗi vẫn như trước ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, giống như một pho tượng đá.
Lúc này, Trương Tử Hàm đã đứng lên từ lâu, cho dù đã thói quen với thiên phú siêu cấp của Dương Thiên Lôi, thế nhưng trong lòng vẫn khiếp sợ như cũ. Tinh giả bình thường, lần đầu tiên tu luyện Đoán Cốt Công, có thể ngồi một canh giờ không động đã rất hiếm gặp, thế nhưng Dương Thiên Lôi dĩ nhiên không nhúc nhích suốt mấy canh giờ, quanh thân trên dưới không hề có một chút thái độ uể oải, sắc mặt như thường, khí tức nhẹ, ổn, sâu, dài.
- Lẽ nào hắn nghĩ tu luyện một lần là có thể tới được cảnh giới nội thị?
Trương Tử Hàm thầm nghĩ trong lòng.
Thời gian như trước từng giây từng phút trôi qua, đêm tối vô thanh vô tức bao trùm toàn bộ học viện Cực Dương. Bầu trời học lên một ít tinh thần, tinh quang nhàn nhạt trải dài khắp mặt đất, trong vườn trường truyền tới tiếng gió thổi vi vu, học viện đã bắt đầu công tác tu luyện ban đêm.
Đúng lúc này, thân thể Dương Thiên Lỗi bỗng nhiên nhẹ nhàng run lên, lông mi tựa hồ hơi nhấc lên một chút, thoáng chốc trong lúc đó, Trương Tử Hàm nhìn thấy một màn vô cùng khiếp sợ.
Thân thể Dương Thiên Lôi tựa hồ biến thành một dòng xoáy cực kỳ to lớn, sinh ra lực hút vô cùng cường đại, tinh quang nhàn nhạt và tinh thần lực bàng bạc tồn tại trong thiên địa dĩ nhiên lấy tốc độ kinh người hội tụ về phía hắn, rất nhanh dũng mãnh truyền vào trong cơ thể hắn.
Trương Tử Hàm đã từng nhìn thấy tốc độ hấp thu tinh thần lực của Dương Thiên Lôi, thế nhưng lần này nhìn thấy một lần nữa vẫn khiếp sợ há to miệng, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng.
Yêu nghiệt! Biến thái!
Chỉ có một chữ như vậy mới có thể hình dung được sự kinh khủng của Dương Thiên Lôi. Trương Tử Hàm căn bản không dám tưởng tượng, một Tinh giả vừa mới đạt tới cấp ba đỉnh, lần đầu tiên tu luyện Đoán Cốt công, dĩ nhiên có thể điều động tinh thần lực bàng bạc như vậy, đừng nói là thực lực Tinh giả cấp sáu đỉnh như nàng, cho dù là cường giả cấp bảy, cấp tám cũng tựa hồ không thể làm được như vậy.
Đúng vào lúc này, Trương Tử Hàm bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện khiến nàng khiếp sợ.
- Hắn… Lẽ nào đã bắt đầu rèn luyện xương cốt? Đây mới là lần đầu tiên, lần đầu tiên hắn đã nội thị thành công? Lần đầu tiên hắn đã bắt đầu rèn luyện xương cốt?
Trương Tử Hàm chân chính hết chỗ nói rồi.
Sau một canh giờ, sắc mặt Dương Thiên Lôi bắt đầu tái nhợt, tốc độ hấp thu tinh thần lực bắt đầu chậm lại, cho tới khi hoàn toàn biến mất.
- Phù…
Rốt cuộc, Dương Thiên Lôi thở ra một hơi thật dài, chậm rãi mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ tràn ngập kinh ngạc của Trương Tử Hàm.
- Mệt mỏi thật, hoàn hảo thành công…
Dương Thiên Lôi mệt mỏi nói, tinh thần tựa hồ phi thường mệt mỏi, hiển nhiên là niệm lực tiêu hao, đồng thời nói chuyện người này trực tiếp lăn ra ằm ngửa trên mặt đất, nói tiếp:
- 206 khối, ta đã thấy được, bất quá thời điểm rèn luyện lại không cách nào làm được hết, lần này chỉ rèn luyện được 52 khối, hơn nữa cảm giác không hề có hiệu quả gì, quá mức thất bại…
- Quá… Quá mức thất bại rồi…
Trương Tử Hàm không biết làm sao để hình dung cảm giác của chính mình hiện tại, nàng chỉ là mở to hai mắt nhìn, há to miệng, may móc lập lại một câu của Dương Thiên Lôi khiến cho một thiên tài như nàng phải vô cùng xấu hổ.
- Khụ khụ… Thân ái, nàng đừng lo lắng, ngày mai, uh, ngày mai khẳng định sẽ nhiều hơn, ngày hôm nay tại thời điểm thấy được xương cốt, ta đã cảm giác có chút mệt mỏi, ngày mai ta nghĩ nói như thế nào cũng có thể một lần rèn luyện được một hơn một trăm khối xương cốt các loại!
- Phụt…
Trương Tử Hàm có loại xung động muốn phun máu tươi tại chỗ, người này sao có thể đả kích người khác như vậy? Trương Tử Hàm cưỡng chế xung động xông tới, ôm chặt lấy Dương Thiên Lôi, hôn lên khuôn mặt của hắn tới méo mó vặn vẹo, nói:
- Vậy ngày mai ngươi tiếp tục nỗ lực, cũng đừng để ta thất vọng, hiện tại niệm lực của ngươi tiêu hao rất nhiều, nhanh nhanh đi nghỉ ngơi… Ta giúp ngươi kiếm một ít thức ăn qua đây, buổi tối nếu đói bụng thì ăn.
- A… Ta không đói bụng, không cần phải lấy nữa!
- Vậy nhanh nhanh đi nghỉ ngơi đi!
Trương Tử Hàm nói.
Dương Thiên Lỗi bỗng nhiên tội nghiệp nhìn Trương Tử Hàm, thấp giọng nói:
- Thân ái… Ta không còn khí lực để đứng lên nữa rồi, nếu không… Nàng ôm ta đi vào?
- Nghĩ thực đẹp!
- Khụ khụ… Cùng lắm thì ta không bắt nàng phụ trách, như vậy được rồi sao!
- Như vậy còn không sai biệt lắm!
Trương Tử Hàm nhất thời vừa cười vừa nói, chỉ là nói xong liền ý thức được mình đã sai, dựa vào cái gì hắn yêu cầu chính mình ôm hắn, còn muốn chính mình phụ trách a?
Thế nhưng nhìn thấy Dương Thiên Lôi thực sự rơi vào tình trạng kiệt sức, trong lòng mềm nhũn, cũng không tiếp tục tính toán, nhẹ nhàng nhấc hắn lên, đi vào trong nhà, để hắn nằm xuống giường, hơi do dự một chút, Tử Hàm muội muội dưới ánh mắt kinh ngạc và vô cùng cảm động của Dương Thiên Lôi, rất ôn nhu, rất săn sóc, trợ giúp Dương Thiên Lôi cởi giầy và áo khoác.
Điều này khiến Dương Thiên Lôi sản sinh một chút áy náy, Tử Hàm muội muội thuần khiến thực sự đã bị hành động của chính mình lừa dối rồi sao? Hiển nhiên không được đầy đủ, càng nhiều chính là nàng chân chính quan tâm đối với chính mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, trời tảng sáng.
Một đạo bóng dáng chạy như bay trong vườn trường của học viện Cực Dương, chớp mắt đã tới khu ký túc xá học sinh, chỉ mấy lần lên lên xuống xuống đã dừng lại trước cửa một tiểu viện, nhìn một chút đánh số tiểu viện, người này nhẹ nhàng gõ vào cửa tiểu viện.
Đây là một trung niên nhân, một thân nhung trang, thân đeo trường kiếm, áo giáp trước ngực có thêu một chữ Dương màu vàng, quanh thân thể hắn tản mát một cỗ khí tức túc sát cực mạnh, nhãn thần lãnh liệt sáng sủa, bất luận kẻ nào nhìn thấy hắn lần đầu tiên đều biết được, đây chính là chiến sĩ thân kinh bách chiến, không trải nghiệm qua lễ rửa tội bằng máu và lửa của chiến trường kiên quyết không thể có khí thế như vậy.
- Chính là nơi này chăng? Tiểu thiếu gia hẳn là còn chưa rời giường!
Trung niên nhân thầm nghĩ trong lòng, tuy rằng biết lúc này gõ cửa có khả năng sẽ khiến người trong nhà phản cảm, thế nhưng trung niên nhân không hề có bất cứ do dự nào trực tiếp gõ mạnh.
Trung niên nhân vốn tưởng chí ít phải chờ đợi một hồi, thế nhưng để hắn không hề nghĩ tới chính là, chỉ sau mấy lần hô hấp hắn liền nghe được tiếng bước chân chạy tới cực nhanh trong sân, cửa tiểu viện trực tiếp mở ra
…
Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ…
Thẳng cho tới khi trời bắt đầu tối hẳn, Dương Thiên Lỗi vẫn như trước ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, giống như một pho tượng đá.
Lúc này, Trương Tử Hàm đã đứng lên từ lâu, cho dù đã thói quen với thiên phú siêu cấp của Dương Thiên Lôi, thế nhưng trong lòng vẫn khiếp sợ như cũ. Tinh giả bình thường, lần đầu tiên tu luyện Đoán Cốt Công, có thể ngồi một canh giờ không động đã rất hiếm gặp, thế nhưng Dương Thiên Lôi dĩ nhiên không nhúc nhích suốt mấy canh giờ, quanh thân trên dưới không hề có một chút thái độ uể oải, sắc mặt như thường, khí tức nhẹ, ổn, sâu, dài.
- Lẽ nào hắn nghĩ tu luyện một lần là có thể tới được cảnh giới nội thị?
Trương Tử Hàm thầm nghĩ trong lòng.
Thời gian như trước từng giây từng phút trôi qua, đêm tối vô thanh vô tức bao trùm toàn bộ học viện Cực Dương. Bầu trời học lên một ít tinh thần, tinh quang nhàn nhạt trải dài khắp mặt đất, trong vườn trường truyền tới tiếng gió thổi vi vu, học viện đã bắt đầu công tác tu luyện ban đêm.
Đúng lúc này, thân thể Dương Thiên Lỗi bỗng nhiên nhẹ nhàng run lên, lông mi tựa hồ hơi nhấc lên một chút, thoáng chốc trong lúc đó, Trương Tử Hàm nhìn thấy một màn vô cùng khiếp sợ.
Thân thể Dương Thiên Lôi tựa hồ biến thành một dòng xoáy cực kỳ to lớn, sinh ra lực hút vô cùng cường đại, tinh quang nhàn nhạt và tinh thần lực bàng bạc tồn tại trong thiên địa dĩ nhiên lấy tốc độ kinh người hội tụ về phía hắn, rất nhanh dũng mãnh truyền vào trong cơ thể hắn.
Trương Tử Hàm đã từng nhìn thấy tốc độ hấp thu tinh thần lực của Dương Thiên Lôi, thế nhưng lần này nhìn thấy một lần nữa vẫn khiếp sợ há to miệng, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng.
Yêu nghiệt! Biến thái!
Chỉ có một chữ như vậy mới có thể hình dung được sự kinh khủng của Dương Thiên Lôi. Trương Tử Hàm căn bản không dám tưởng tượng, một Tinh giả vừa mới đạt tới cấp ba đỉnh, lần đầu tiên tu luyện Đoán Cốt công, dĩ nhiên có thể điều động tinh thần lực bàng bạc như vậy, đừng nói là thực lực Tinh giả cấp sáu đỉnh như nàng, cho dù là cường giả cấp bảy, cấp tám cũng tựa hồ không thể làm được như vậy.
Đúng vào lúc này, Trương Tử Hàm bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện khiến nàng khiếp sợ.
- Hắn… Lẽ nào đã bắt đầu rèn luyện xương cốt? Đây mới là lần đầu tiên, lần đầu tiên hắn đã nội thị thành công? Lần đầu tiên hắn đã bắt đầu rèn luyện xương cốt?
Trương Tử Hàm chân chính hết chỗ nói rồi.
Sau một canh giờ, sắc mặt Dương Thiên Lôi bắt đầu tái nhợt, tốc độ hấp thu tinh thần lực bắt đầu chậm lại, cho tới khi hoàn toàn biến mất.
- Phù…
Rốt cuộc, Dương Thiên Lôi thở ra một hơi thật dài, chậm rãi mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ tràn ngập kinh ngạc của Trương Tử Hàm.
- Mệt mỏi thật, hoàn hảo thành công…
Dương Thiên Lôi mệt mỏi nói, tinh thần tựa hồ phi thường mệt mỏi, hiển nhiên là niệm lực tiêu hao, đồng thời nói chuyện người này trực tiếp lăn ra ằm ngửa trên mặt đất, nói tiếp:
- 206 khối, ta đã thấy được, bất quá thời điểm rèn luyện lại không cách nào làm được hết, lần này chỉ rèn luyện được 52 khối, hơn nữa cảm giác không hề có hiệu quả gì, quá mức thất bại…
- Quá… Quá mức thất bại rồi…
Trương Tử Hàm không biết làm sao để hình dung cảm giác của chính mình hiện tại, nàng chỉ là mở to hai mắt nhìn, há to miệng, may móc lập lại một câu của Dương Thiên Lôi khiến cho một thiên tài như nàng phải vô cùng xấu hổ.
- Khụ khụ… Thân ái, nàng đừng lo lắng, ngày mai, uh, ngày mai khẳng định sẽ nhiều hơn, ngày hôm nay tại thời điểm thấy được xương cốt, ta đã cảm giác có chút mệt mỏi, ngày mai ta nghĩ nói như thế nào cũng có thể một lần rèn luyện được một hơn một trăm khối xương cốt các loại!
- Phụt…
Trương Tử Hàm có loại xung động muốn phun máu tươi tại chỗ, người này sao có thể đả kích người khác như vậy? Trương Tử Hàm cưỡng chế xung động xông tới, ôm chặt lấy Dương Thiên Lôi, hôn lên khuôn mặt của hắn tới méo mó vặn vẹo, nói:
- Vậy ngày mai ngươi tiếp tục nỗ lực, cũng đừng để ta thất vọng, hiện tại niệm lực của ngươi tiêu hao rất nhiều, nhanh nhanh đi nghỉ ngơi… Ta giúp ngươi kiếm một ít thức ăn qua đây, buổi tối nếu đói bụng thì ăn.
- A… Ta không đói bụng, không cần phải lấy nữa!
- Vậy nhanh nhanh đi nghỉ ngơi đi!
Trương Tử Hàm nói.
Dương Thiên Lỗi bỗng nhiên tội nghiệp nhìn Trương Tử Hàm, thấp giọng nói:
- Thân ái… Ta không còn khí lực để đứng lên nữa rồi, nếu không… Nàng ôm ta đi vào?
- Nghĩ thực đẹp!
- Khụ khụ… Cùng lắm thì ta không bắt nàng phụ trách, như vậy được rồi sao!
- Như vậy còn không sai biệt lắm!
Trương Tử Hàm nhất thời vừa cười vừa nói, chỉ là nói xong liền ý thức được mình đã sai, dựa vào cái gì hắn yêu cầu chính mình ôm hắn, còn muốn chính mình phụ trách a?
Thế nhưng nhìn thấy Dương Thiên Lôi thực sự rơi vào tình trạng kiệt sức, trong lòng mềm nhũn, cũng không tiếp tục tính toán, nhẹ nhàng nhấc hắn lên, đi vào trong nhà, để hắn nằm xuống giường, hơi do dự một chút, Tử Hàm muội muội dưới ánh mắt kinh ngạc và vô cùng cảm động của Dương Thiên Lôi, rất ôn nhu, rất săn sóc, trợ giúp Dương Thiên Lôi cởi giầy và áo khoác.
Điều này khiến Dương Thiên Lôi sản sinh một chút áy náy, Tử Hàm muội muội thuần khiến thực sự đã bị hành động của chính mình lừa dối rồi sao? Hiển nhiên không được đầy đủ, càng nhiều chính là nàng chân chính quan tâm đối với chính mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, trời tảng sáng.
Một đạo bóng dáng chạy như bay trong vườn trường của học viện Cực Dương, chớp mắt đã tới khu ký túc xá học sinh, chỉ mấy lần lên lên xuống xuống đã dừng lại trước cửa một tiểu viện, nhìn một chút đánh số tiểu viện, người này nhẹ nhàng gõ vào cửa tiểu viện.
Đây là một trung niên nhân, một thân nhung trang, thân đeo trường kiếm, áo giáp trước ngực có thêu một chữ Dương màu vàng, quanh thân thể hắn tản mát một cỗ khí tức túc sát cực mạnh, nhãn thần lãnh liệt sáng sủa, bất luận kẻ nào nhìn thấy hắn lần đầu tiên đều biết được, đây chính là chiến sĩ thân kinh bách chiến, không trải nghiệm qua lễ rửa tội bằng máu và lửa của chiến trường kiên quyết không thể có khí thế như vậy.
- Chính là nơi này chăng? Tiểu thiếu gia hẳn là còn chưa rời giường!
Trung niên nhân thầm nghĩ trong lòng, tuy rằng biết lúc này gõ cửa có khả năng sẽ khiến người trong nhà phản cảm, thế nhưng trung niên nhân không hề có bất cứ do dự nào trực tiếp gõ mạnh.
Trung niên nhân vốn tưởng chí ít phải chờ đợi một hồi, thế nhưng để hắn không hề nghĩ tới chính là, chỉ sau mấy lần hô hấp hắn liền nghe được tiếng bước chân chạy tới cực nhanh trong sân, cửa tiểu viện trực tiếp mở ra
/136
|