Huyền Thiên Tà Tôn

Chương 92 - Một Kích Cuồng Bạo

/136


Hoàng Phi Long đã xuất ra toàn bộ tinh thần lực vốn có, căn bản không kịp né tránh, bảo kiếm của hắn đã đâm trúng ngực phải hắn. Nhưng trong mắt hắn lúc này không có bất luận vẻ thống khổ nào, ngược lại còn thoáng hiện lên hào quang thắng lợi.

Bởi vì, hắn trông thấy rõ ràng, trong lúc nhất thời, ba chấm đen lóe lên kia cũng đã bắn vào trong thân thể Dương Thiên Lôi.

Dương Thiên Lôi kêu lên một tiếng đau đớn, quỳ một chân xuống, Thương Viêm Kiếm cắm trên mặt đất, trên mặt dần hiện lên vẻ thống khổ.

- Tiểu Lôi!

Trương Tử Hàm kêu lên một tiếng kinh hãi, thân hình nhoáng lên một cái đã xông về phía lôi đài. Mấy đạo bóng dáng cũng theo ngay phía sau.

- Ám khí! Trong tấm chắn kia không ngờ có giấu ám khí!

Trong đám người nhất thời vang lên những tiếng bàn luận nho nhỏ.

Thế nhưng, ngay khi mọi người còn chưa kịp có phản ứng, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên ngửa mặt lên trời rống giận, cơ bắp, gân mạch quanh thân bỗng nhiên run rẩy kịch liệt, tinh thần lực dồi dào như núi, như sông, như biển từ trên người hắn bộc phát ra, nhất thời khiến mấy người đang vọt đến kinh ngạc dừng cả lại.

Tóc đen cuồng dại, thanh y phần phật, một cỗ khí tức cuồng bạo thoáng chốc cuốn sạch toàn bộ lôi đài. Thân hình hắn bỗng nhiên bắn lên, hóa thành một đạo lưu quang vọt tới trước mặt Hoàng Phi Long. Khom người! Xoáy eo! Ra quyền!

Quang mang màu vàng đất từ nắm tay hắn tràn ra, mang theo khí thế kinh khủng, tựa hồ xé rách hư không!

Một quyền! Đơn giản là một quyền cuồng bạo. Một quyền ngưng tụ tinh thần lực Hệ thổ kinh khủng, ầm ầm bạo phát!

“Bùng!”

Một tiếng nặng nề nổ mạnh. Thân thể Hoàng Phi Long nhất thời như diều đứt dây bay lên, văng ra xa, bắn ra ngoài lôi đài mấy chục thước.

Màu đỏ tươi của máu rải đầy hư không!

Không ai nghĩ ràng Hoàng Phi Long còn có thể sống được.

Trong lòng mọi người đều tràn ngập khiếp sợ, cho dù là cường giả Tiên Thiên đến từ Trảm Không Kiếm Phái cũng không ngoại lệ. Tuy rằng khi Dương Thiên Lôi và Hoàng Phi Long chiến đấu, bọn họ cũng chỉ xem như tiểu hài tử chơi đùa mà thôi, nhưng bọn họ lại rõ ràng, Dương Thiên Lôi gần như chỉ đạt tu cảnh giới Tinh Giả cấp ba đỉnh phong. Một Tinh Giả cấp ba không ngờ có thể bộc phát ra tinh thần lực cường hãn như vậy, khiến bọn họ đều cảm thấy khiếp sợ và không thể tưởng tượng được.

Tuy nhiên, thấy một màn như vậy, Lôi Hoành ngồi ở ghế của đoàn trù bị lại không hề thật vọng, nội tâm ngược lại càng hưng phấn dị thường. Vốn hắn còn có điểm lo lắng, lo lắng âm mưu hãm hại Dương Thiên Lôi của hắn bại lộ, nhưng hiện tại căn bản không cần lo lắng nữa. Cho dù những người khác hoài nghi, cũng là chết rồi không thể đối chứng.

Dương Thiên Lôi thắng lợi thì sao? Chẳng lẽ còn có thể sống mà nhìn thấy mặt trời ngày mai sao?

- Tiểu Lôi, ngươi thế nào rồi? Bị thương ở chỗ nào?

Trương Tử Hàm là người đầu tiên vọt tới bên người Dương Thiên Lôi, đôi mắt trong suốt tràn ngập vẻ lo lắng, hỏi.

Ngay sau đó, Dương lão, Dương Hồng Toàn cũng đều bước lên lôi đài.

Dương lão định đưa tay tra xét một chút tình huống của Dương Thiên Lôi, không ngờ Dương Thiên Lôi lại hơi lui về phía sau, ngăn động tác của Dương lão lại, nói:

- Dương lão, ta không sao! Mọi người đừng lo lắng. Ám khí kia còn chưa thể thương tổn đến ta.

Nói xong, Dương Thiên Lôi không để ý tới vẻ khiếp sợ của mọi người, quay sang vị trọng tài tựa hồ đã chết sững kêu:

- Uy, sư phụ, người có phải là nên tuyên bố ta thắng không?

- Dương… Dương Thiên Lôi thắng!

Trọng tài lắp bắp hét lớn. Dương Thiên Lôi quay sang đám người Dương lão và Dương Hồng Toàn khoát tay áo, trực tiếp lôi kéo Trương Tử Hàm nhảy xuống lôi đài, trong nháy mắt biến mất sau khung lôi đài.

“Ha ha ha…! Tự mình muốn chết còn có thể trách được ai đây? Nếu như để Dương lão hỗ trợ mà nói, không chừng còn có thể sống lâu thêm vài ngày. Hừ!”

Trong lòng Lôi Hoành vô cùng vui vẻ. Ba chấm đen kia người khác không biết là cái gì, nhưng hắn tự tay giúp Hoàng Phi Long xếp đặt, cũng tự mình dụ dỗ cùng cưỡng bức Hoàng Phi Long sử dụng nó trong thời khắc mấu chốt, đương nhiên rõ ràng đó là cái gì. Hắn cũng không lo lắng Hoàng Phi Long bán đứng hắn, bởi vì hắn tin tưởng, Hoàng Phi Long không dám mang một nhà già trẻ cùng với muội muội mà hắn thương yêu ra làm trò đùa.

Đương nhiên, nếu như Hoàng Phi Long có thể bằng vào thực lực của chính mình trong trận đấu giết chết Dương Thiên Lôi là hay nhất. Bất quá, kết quả hiện tại này cũng đã khiến Lôi Hoành rất thỏa mãn. Hoàng Phi Long chết rồi, chuyện kia cùng Lôi Hoành hắn cũng không có bất cứ quan hệ gì nữa. Chính mình chẳng qua là tặng cho đệ tử của mình một tấm chắn mà thôi, đâu có gì đặc biệt. Còn chuyện ám khí độc ác kia, chính mình căn bản cũng không biết.



Đi một mạch trở lại ký túc xá, Dương Thiên Lôi đặt mông ngồi xuống giường, vẻ thổng khổ lần thứ hai thoáng hiện trên khuôn mặt thanh tú.

- Tiểu Lôi! Mau nói cho ta biết, ám khí kia bắn trúng chỗ nào? Cần phải mau chóng lấy ra!

Trong mắt Trương Tử Hàm đã long lanh nước mắt, lo lắng nói. Nàng hiểu được cá tính của Dương Thiên Lôi, cũng biết rõ thể chất đặc thù của hắn, biết hắn không muốn ai khác ngoài mình biết được tình huống của hắn. Cho nên, khi Dương Thiên Lôi kéo nàng đi khỏi, nàng cũng không cự tuyệt.

- Đừng lo lắng! Lấy không được đâu!

- Lấy không được?

- Phải! Yên tâm đi. Ta không có việc gì. Nàng quên khoáng thạch màu đen trước kia biến mất thế nào sao? Ngày hôm nay cũng như vậy.

- Ngươi nói là, ám khí kia cũng đã bị ngươi hấp thu?

Trong lòng Trương Tử Hàm vô cùng kinh ngạc hỏi.

- Ừ! Chỉ là có chút không thích hợp. Khi ta hấp thu khoáng thạch màu đen kia thì không thấy có cảm giác gì. Nhưng hôm nay lại có chút khó chịu, đại khái là bởi vì ám khí trực tiếp đánh vào thân thể a. Nghỉ ngơi một chút chắc sẽ không có việc gì. Thân ái, nàng giúp ta canh chừng, đừng để ai quấy rối. Ta muốn đả tọa tu luyện một chút xem sao!

Dương Thiên Lôi nói.

- Ừ!

Trương Tử Hàm đáp khẽ.

Dương Thiên Lôi nói xong liền ngồi xếp bằng trên giường, cố nén cảm giác đau nhức không ngừng truyền đến cơ thể, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Trong nháy mắt khi ba đạo ám khí đánh vào ngực Dương Thiên Lôi, hắn căn bản là không kịp né tránh, chỉ có thể bằng vào sự co duỗi, đàn hồi của gân mạch và cơ bắp, lại khiến thân thể vặn vẹo mới tránh được những vị trí yếu hại. Cũng bởi vì vậy, Dương Thiên Lôi không muốn cho Dương lão kiểm tra, Dương lão cũng không mạnh mẽ can thiệp. Dù sao loại ám khí này khi không đánh vào vị trí yếu hại, thương tổn mà nó tạo thành cũng có hạn. Dù vậy, ba đạo ám khí kia cũng khiến Dương Thiên Lôi bị thương khá nặng.

Chỉ là, khiến Dương Thiên Lôi không nghĩ tới chính là, ba đạo ám khí kia vừa tiến vào cơ thể, cỗ tinh thần lực kỳ dị trong đan điền kia bắt đầu điên cuồng vận chuyển, nhất thời sản sinh ra hấp lực thật lớn, trực tiếp khiến ba đạo ám khí vốn rất nhỏ đó tiến vào trong kinh mạch, chỉ chốc lát liền hấp thu tới đan điền. Ngay sau đó, từ trong đan điền hắn liền truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt. Cũng ngay một khắc kia, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên ngửa mặt lên trời rống giận, một quyền đánh chết Hoàng Phi Long.

Để những người khác không thể phát hiện ra thân thể quỷ dị của mình, Dương Thiên Lôi chỉ có thể cố nén đau nhức, kéo Trương Tử Hàm chạy nhanh về ký túc xá.

Chịu đựng từng trận đau nhức từ trong đan điền truyền đến, Dương Thiên Lôi chậm rãi tiến nhập trạng thái hoàn toàn thả lỏng, dung nhập toàn bộ tâm thần vào trong cơ thể.

Từ vị trí tiến vào của ba đạo ám khí, dời xuống dưới một chút, Dương Thiên Lôi phát hiện thương tích do ba đạo ám khí đó tạo thành đã biến mất không còn dấu vết, mà tinh thần lực trong đan điền vẫn điên cuồng vận chuyển như trước. Ba đạo ám khí hình châm kia lúc này đã trở nên hết sức nhỏ bé, cùng với tinh thần lực điên cuồng vận chuyển, chúng đang dần dần tan rã ra.

Chỉ là, Dương Thiên Lôi phát hiện có một đoàn dịch thể màu đen đặc, giống như màu máu bầm, bị bao vây ở giữa đan điền, tựa hồ như đang chiến đấu kịch liệt cùng tinh thần lực của mình. Hơn nữa, nó đang không ngừng tả xung hữu đột, muốn đột phá vòng vây của tinh thần lực.

Đau đớn kịch liệt chính là bởi vậy mà ra.

“Kháo! Không ngờ tên chó Lôi Hoành chơi ác như vậy!”

Thấy một màn này, Dương Thiên Lôi coi như là minh bạch chuyện gì xảy ra. Dùng “tiểu huynh đệ” mà nghĩ cũng biết đây tất nhiên là kiệt tác của Lôi Hoành. Hoàng Phi Long nhất định không có đảm lựơng này. Đám máu đen kia tất nhiên là một loại kịch độc.

- Không ngờ còn muốn mạng của lão tử. May mà lão tử có thể chất kỳ lạ, bằng không thật đúng là khiến tiểu tử này đắc ý rồi.

Đại não của Dương Thiên Lôi vận chuyển cực nhanh, suy đoán được tám chín phần chân tướng trong chuyện này, hắn rõ ràng, nếu như Hoàng Phi Long không bị Lôi Hoành uy hiếp nhất định không dám làm chuyện này, thế nhưng Hoàng Phi Long đã bị chính mình đánh chết, chết không đối chứng.

Tuy nhiên điều này cũng không quá trọng yếu. Chỉ cần biết lo do Lôi Hoành gây nên là được rồi. Người ở dị giới cũng không giống ở Địa Cầu, nhìn ngươi vướng mắt ta liền động thủ giết người thì thế nào? Muốn có chứng cứ sao, cứ có thực lực tương xứng là được rồi.

Mấy phút đồng hồ sau, ba đạo ám khí hình châm rốt cuộc hoàn toàn tan rã, cũng không còn mảy may dấu vết, giống như ba khối bảo thạch màu đen trước kia, dung nhập toàn bộ vào trong đan điền.

Đúng lúc này, tinh thần lực điên cuồng vận chuyển lập tức toàn bộ đè ép về trung tâm đan điền, vây quanh đoàn dịch thể màu đen kia. Dương Thiên Lôi vốn định dùng tinh thần lực bức chúng ra ngoài cơ thể, chỉ là, ý niệm vừa động lại kinh dị phát hiện, đoàn dịch thể màu đen vốn còn đang chống lại tinh thần lực, đại khái bỗng nhiên nhanh chóng tăng cường mấy lần áp lực lên tinh thần lực, vậy mà an tĩnh trở lại. Đồng thời, theo sự xoay tròn của tinh thần lực, tựa hồ bắt đầu dung nhập vào trong tinh thần lực.

“Lẽ nào đan điền của ta còn có thể thôn tính độc dược?”

Dương Thiên Lôi hơi kinh ngạc, trong đầu nhất thởi hiện ra mấy nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp sau khi hấp thu vật kịch độc nào đó, liền trở thành bách độc bất xâm, nhân họa đắc phúc. Lẽ nào ca cũng có thể hấp thu vật kịch độc này sao?

Vừa nghĩ đến đây, Dương Thiên Lôi cũng tạm thời từ bỏ ý định bức độc dược ra bên ngoài cơ thể. Dù sao đi nữa, hiện tại đoàn dịch thể màu đen kia đã bị hắn hoàn toàn nắm trong tay, căn bản đối với hắn không tạo được bất luận thương tổn gì nữa. Cho nên, Dương Thiên Lôi quyết định trước tiên xem kỹ một chút rồi hẵng tính.

Quả nhiên, theo thời gian trôi qua, đoàn dịch thể màu đen trong đan điền càng ngày càng giảm bớt, cuối cùng cũng giống như ba thanh độc châm khi nãy, triệt để tan ra trong đan điền hắn. Dương Thiên Lôi cũng không còn cảm thấy chút khó chịu nào nữa, toàn thân giống như vừa ăn thập toàn đại bổ, tràn đầy tinh lực.

- Hô…

Sau khi thở ra một hơi thật dài, Dương Thiên Lôi chậm rãi mở mắt, nhất thời thấy được hai khuôn mặt động lòng người cùng bốn con mắt tuyệt mỹ.

- Ngươi khỏe rồi?

Vẻ mặt Sở Hương Hương tràn đầy tò mò nhìn Dương Thiên Lôi, trong mắt mang theo một tia kinh ngạc. Khi nàng chạy tới đây, Dương Thiên Lôi còn đang đả tọa, khi hỏi tình hình Trương Tử Hàm lại nhận được cái đáp án không chân thực. Với năng lực trời sinh của mình, nàng rất dễ dàng phát hiện Trương Tử Hàm thực ra là đang nói dối. Sở dĩ đó là lời nói dối, bởi vì với năng lực của mình, nàng liếc qua liền có thể thấy được Trương Tử Hàm đang giấu giếm. Nhưng lời nói dối này, nếu dùng lý trí mà phân tích, lại thấy vô cùng chân thực.

Trương Tử Hàm nói Dương Thiên Lôi đã lấy ra được ám khí trên người, hiện tại đã không có gì nguy hiểm, đang đả tọa chữa thương. Nếu là những người khác nghe Trương Tử Hàm nói như vậy, lại nhìn bộ dáng hiện tại của Dương Thiên Lôi, tất nhiên sẽ không có chút nào hoài nghi. Thế nhưng, lời nói của Trương Tử Hàm lại không cách nào qua mặt được năng lực đặc thù của Sở Hương Hương.

Đương nhiên, Sở Hương Hương cũng chỉ có thể nhìn ra được là Trương Tử Hàm đang nói dối, nàng nhất định đang che giấu cái gì. Tuy nhiên, nàng vốn thông minh nên cũng không hỏi nhiều. Dù sao các nàng quen biết cũng mới chỉ có hai ngày, quan hệ cũng chưa đạt tới mức thật sự thân mật khăng khít, mà dù có thân mật khăng khít, mỗi người cũng đều có bí mật của riêng mình, tựa như năng lực đặc thù của mình vậy, nàng làm sao có thể nói cho bất luận kẻ nào?

Đương nhiên, Sở Hương Hương cũng tin rằng, Trương Tử Hàm làm như vậy tất nhiên là có quan hệ với Dương Thiên Lôi. Điều này khiến cho lòng hiếu kỳ của Sở Hương Hương đối với Trương Tử Hàm trở nên càng mãnh liệt hơn.

Đối với Dương Thiên Lôi, tuy rằng Sở Hương Hương sớm đã nghe tên, nhưng chân chính gặp mặt, quen biết cùng phát sinh xung đột mới chỉ là ngày hôm trước. Lúc đó, biểu hiện của Dương Thiên Lôi khá trầm ổn và cuồng ngạo, căn bản không giống một thiếu niên mới mười một tuổi. Loại tâm tính lãnh tĩnh không hề sợ hãi này so với hộ vệ của nàng đều chỉ có hơn chứ không kém. Hơn nữa, biểu hiện cuồng ngạo của hắn căn bản không phải kiểu ăn chơi trác táng, cáo mượn oai hùm cố làm ra vẻ, mà là cuồng ngạo phát sinh từ trong xương cốt.

/136

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status